Lúc này trên tầng cao nhất của Tập đoàn Thần Long, một người lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, phút nữa là bắt đầu thời gian làm việc, lại nhìn vào màn hình quan sát tầng trệt, thấy rõ có một người từ góc khuất bước vào, thân thủ nhanh nhẹn không giống như là nhân viên công chức bình thường, mặc dù trên người là trang phục công sở đơn giản, cũng không nhìn thấy mặt, nhưng có một điều rõ ràng là người này dường như phát hiện hành động quan sát của anh, thân thể quá mức linh mẫn, giác quan lại nhạy bén... nghĩ đến tin nhắn của Mặc Tư Di tối qua, trong lòng Hoắc Minh Long cơ hồ dâng lên một tầng nghi vấn. Người này là thư kí mới của anh sao? Là người do cậu ta gửi tới? Nhưng thân thủ bậc này, liếc mắt cũng thấy chắc chắn không thua một Ám vệ. Tuy thiếu niên này có phần khó đoán, nhưng cơ hồ không khiến anh đề phòng...
Nhớ đến nội tin nhắn của cậu ta, trái tim trong lồng ngực lâu ngày không còn cảm giác, chợt nhói, Hoắc Minh Long tắt màn hình quan sát, đóng máy vi tính lại, dường như có thứ gì đó ấm nóng trong ngực, tay vươn vào trong cổ áo, lấy ra chiếc nhẫn bạch kim phản chiếu ánh sáng bạc, sự lạnh lẽo của nó suốt ba năm qua đem con mãnh thú điên cuồng khát máu bên trong anh dằn lại, chỉ cần còn có nó trong lồng ngực, anh sẽ tin tưởng Tiểu Thiên vẫn còn tồn tại, giống như nhóc con vẫn hiện hữu trong lòng anh, ôm ắp hi vọng nhỏ nhoi đó để tiếp tục từng ngày.
Không biết từ lúc nào anh đã đứng sát cửa sổ, kính cửa một chiều cho phép anh nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thể để bên ngoài nhìn vào trong, giống như bản thân đứng bên ngoài thế giới, có thể nhìn thấy, có thể chạm đến, nhưng không tài nào hòa nhập được...
=====Phân cách tuyến Gặp nhau đường hãy còn dài
Yêu nhau còn phải tháng ngày gian truân=====
Bên dưới tầng trệt...
" Chào chị, em là thư kí mới của tổng giám đốc - Mạc Thi Y, nhờ chị kiểm tra thẻ nhân viên giúp em." Vừa nói xong, cô gái liền nở một nụ cười thân thiện với nhân viên tiếp tân. Giọng nói của cô không rõ là ngọt ngào, hay là êm tai, hay là dịu dàng, cũng có thể là ôn nhu, người ta chỉ biết cảm thán giọng hay, nhưng lại không biết diễn tả nó như thế nào. Hiện ra trước mắt nữ tiếp tân, là một gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, rõ ràng đã tuổi, nhưng làn da vẫn trắng trẻo mịn màng như búng ra sữa, không nhìn thấy lỗ chân lông, hơn nữa còn phơn phớt hồng, giống như một cái bánh bao ngọt mềm mại, nhũn nhặn, làm cho người khác vừa muốn hung hăng cắn một ngụm vừa muốn dịu dàng vuốt ve. Chính là cảm giác non nớt như em gái nhỏ, dáng người mảnh khảnh, đường cong lại lả lướt, rõ ràng trên người là mặc một bộ công sở điển mình, cũng hơi kín đáo, nhưng này phía trước phía sau đều khiến đám nhân viên nữ đang ở đó một phen ghen tị.
Mà đáng ghét nhất là gương mặt cô gái còn quá mức thu hút người khác, không một chút phấn son trang điểm, nhưng này vần trán vừa vặn trắng trẻo, mịn màng, này hai đôi gò má phấn hồng tự nhiên xinh đẹp, một cái mũi khéo léo tinh xảo, này chân mày mảnh cong cong như lá liễu, đáng nói nhất chính là đôi mắt và bờ môi của cô kia. Nếu đem ra so sánh với những người mẫu quảng cáo trang điểm, mi giả, mascara, hay những loại kính áp tròng, đều không so ra được với đôi mắt của cô gái này, đôi mi vừa dài vừa rũ xuống, với một độ cong vừa phải đem đôi mắt to tròn lúng liếng như trở nên sáng hơn, đôi con ngươi đen nhưng lại trong, dường như nhìn vào đôi mắt ấy, người ta có thể thấy được cả một khoảng không mênh mông, nhưng lại rõ ràng, cảm giác trước sự tinh khiết mà bất kì sự dối trá nào đối mặt với nó đều không qua được.
Nếu phụ nữ đều sở hữu một đôi môi như cô gái này, hẳn họ sẽ không cần dùng son hay phẫu thuật thẩm mĩ nữa, sắc môi không những hồng nhuận mà còn thủy nộn, phồng vừa phải, căng vừa phải, đỏ vừa phải, mà vừa phải chính là điều mọi người hướng tới, cảm giác như vừa mềm mại vừa ngon ngọt, giống hệt trái cây vừa chín mọng, ấn vào sẽ chảy nước ngọt, chỉ đơn giản mấp máy môi thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy, cổ họng khô khốc, bỗng có cảm giác khát nước. Mà khi cô cười lên, đôi môi lại hé mở giống như nụ hoa nhẹ nhàng e ắp, bất chợt nở ra nụ cười, khiến cho mọi người đều cảm thấy một trận xuân phong.
Ngay cả phụ nữ cũng khó kiềm lòng được.
Làm tiếp tân ở đây đã gần được năm, loại phụ nữ nào mà nhân viên tiếp tân kia chưa trải qua, nhất là mấy cô gái dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp giả làm người yêu tổng giám đòi gặp người, có người là minh tinh nổi tiếng, có người là thiên kim tiểu thư, dường như đã luyện thành quen, đối với người đẹp đều thái độ phải có, có vẻ ngoài ưa nhìn đến mấy cũng chỉ liếc mắt một hai lần rồi không còn hứng thú nữa, nhưng cô thư kí mới này lại khác, ngay cả người đã quen với việc nhìn người đẹp của nhân viên tiếp tân cũng cảm thấy một trận ngây ngẩn.
Thật sự là quá đẹp... bg-ssp-{height:px}
Chỉ là bản chất công việc, ngoài việc chai lì với sắc đẹp ra, khả năng tiếp nhận thẻ kiểm tra của cô ta cũng đã thành thói quen, ngay cả khi bản thân vẫn còn đang trong cơn mê man, vẫn có thể thành thục tiếp thẻ nhân viên quét rồi đem trả lại không quên đáp một câu hướng dẫn. " Phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, số ." Nói xong liền có chút ngây ra, lại nhìn lại màn hình máy tính hiển thị thông tin nhân viên, nhìn đến năm chữ " Thư kí tổng giám đốc" nữ nhân viên mới giật mình, đưa ánh mắt nhìn sang phía thang máy số , thấy cô đã bước vào trong và cửa vừa lúc đóng lại, cô ta chỉ kịp hô lên. " Khoan đ..." Nhưng đáng tiếc đã muộn.
Không khí tầng trệt tức thời bùng hẳn lên, mọi người lúc này mới hồi hồn, liền chạy vội về phía bàn tiếp tân, không phải vì muốn nhanh chóng được quẹt thẻ, mà trăm miệng một lời hỏi nhân viên nữ kia. " CÔ ẤY LÀ THƯ KÍ MỚI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC!!!"
Đáp lại chính là cái gật đầu chắc chắn.
Chưa đầy năm phút sau trên trang web nhân viên công ty, hot search chính là. " Thư kí mới của Boss đại là siêu cấp mỹ nữ?"
Cùng lúc ấy, trong một phòng ban nào đó, một nhân viên nam vừa thắng vài chục ngàn Y tệ, trước cảm giác không thể tin được của đồng nghiệp.
Lại nói, mỗi ngày nhân viên công ty đều phải thực hiện quẹt thẻ ở quầy tiếp tân ngoài lí do bảo mật không để người ngoài trà trộn vào ra, điểm danh những nhân viên vắng mặt, quản lí thời gian và giờ giấc làm việc, hơn nữa dựa vào thẻ nhân viên được cung cấp có thể biết được thông tin người đó, nhưng sau khi đưa thẻ kiểm tra xong, xác nhận liền đưa trở lại, không có ai ngoài tiếp tân được tiếp cận với thông tin nhân viên, phòng việc có người muốn ăn cắp. Bảo đảm tuyệt đối.
Vì số lượng tầng trong công ty khá nhiều số lượng luân chuyển cũng khá đông cho nên tốc độ vận chuyển của thang máy cũng thuộc hàng nhanh, nhưng lại rất êm ái. Thang máy trong công ty cũng được phân ra nhiều tầng vận chuyển, nhưng lên được tầng cao nhất, chỉ có thang máy số ba, bình thường chỉ có mỗi mình Lôi có thẻ để lên tầng này, mà loại thang máy này cũng không phải dễ trà trộn, nó thông với tầng hầm nơi tổng giám đốc mỗi sáng đến làm, đường lên hay xuống đều sẽ không dừng ở bất kì đâu, sau khi đưa lên tầng cao nhất, nó sẽ quay xuống và dừng ở tầng trệt, vào thang máy dễ, nhưng muốn từ trong đó đi ra phải trải qua quét đồng tử, nếu không phải người được phép, cửa chắc chắn sẽ không mở, và sau đó, à sau đó kết quả liền không mấy tốt đẹp lắm...
Nhưng này nhân viên tiếp tân còn chưa kịp nói với Mạc Thi Y, thì cô đã bước vào trong, mọi người liền cảm thấy một trận lo lắng, đối với người đẹp cái gì tâm tư cũng dành nhiều phần hơn, ánh mắt họ liền phóng về phía nữ nhân viên tiếp tân kia, trong đôi con ngươi hiện lên vẻ trách móc. Mọi người đều dành chút thời gian nán lại chờ, nếu không nhầm một chút thang máy sẽ lại đi xuống, chỉ cần họ làm chứng là nữ nhân viên không nói rõ ràng, nếu tổng giám đốc có tức giận, cũng sẽ không vì người mới có nhiều chuyện không biết, mà đuổi việc người ta.
Nán lại tầng trệt đến h, nhưng lại không thấy thang máy đi xuống, mọi người cũng phải lục tục quẹt thẻ rồi đi thang máy lên nơi làm việc của mình, ai cũng nghĩ trong lòng. " Không biết thư kí mới kia có lên được tới nơi, thấy được tận mắt tổng giám đốc thần bí hay không?
(Còn tiếp)
P/s: Nếu đến cuối truyện xuất hiện một chút cẩu huyết, mấy đồng chí đọc truyện nên tin tưởng tác giả, đây là một cái sủng văn, hường phấn, S toàn tâp,... (Báo trước lần thôi, nhưng mà đến lúc hoàn truyện còn hơi bị lâu nên ai quên đến lúc đó tức ráng chịu ahihi...)