Buổi họp báo sau đó rất nhanh được kết thúc, tất nhiên cánh nhà báo thu nhặt được toàn thông tin nóng sốt nhưng đổi lại họ tất nhiên không có cơ hội công khai những điều đó. Bạch đạo là vậy, so với Hắc đạo giải quyết mọi thứ một cách công khai, giống như không thích là không thích và thích là thích, nó giống như đi trên mặt băng bên dưới là nước, người ta đa phần chỉ nhìn thấy màu trắng đẹp đẽ của băng mà không biết những người đi trên băng là khó khăn thế nào. Bất cứ lúc nào cũng phải cẩn trọng vì có thể dễ dàng ngã xuống, băng rạn và bên dưới là dòng nước lạnh giá.
Lúc này tại Hoắc trạch ...
“ Tiểu Thiên, mấy ngày nay bị bệnh không được gần Tiểu Tiểu.” Nhìn thấy cô nhóc, mới thức dậy mắt còn mơ màng, đầu tóc hơi rối ôm con thỏ bông màu trắng sữa, đang nói với nữ hầu chuyên giữ Tiểu Tiểu của cô nhóc, Hoắc Minh Long liền nhẹ giọng khuyên. “ Bây giờ Tiểu Thiên đang bị cảm, nếu bị ho theo thì không tốt.” Cậu từ phía sau ôm lấy cô nhóc, đầu đặt lên đầu vai, khuôn mặt cọ vào gò má trơn mịn. Ừm hạ sốt rồi, vẫn còn hơi ấm, nhưng khuôn mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc.
Được rồi, Thuần Hi Thiên bị bệnh nên nghe lời Long. “ Ừm.” Cô nhóc ôm thỏ bông, quay mặt ra sau, thơm nhẹ lên mặt cậu, sau đó nắm lấy bàn tay trơn mịn xinh đẹp của cậu hơi nâng môi lên cười bảo. “ Long, chúng ta coi ti vi, coi ti vi nha...” Trời đã về đông, cô nhóc nào đó vẫn còn bị cảm, lúc thức dậy lại không mang theo dép bông Bunny, vừa định bước đi thì bị Hoắc Minh Long nhấc bổng lên, một đường đi đến phòng khách.
Không hiểu vì sao, lúc này Tiểu Thiên cảm thấy rất yên bình, bước đi trầm ổn, cả trọng lực đều đặt lên đôi tay của cậu, tai áp vào trước ngực nghe rõ ràng nhịp tim đập thình thịch, hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến, cách một lớp vải bổng dưng ấp áp lạ thường, ngước mặt lên nhìn chính là cái cằm cương nghị , mơ hồ còn thấy chóp mũi cao cao, ...
“ Suy nghĩ cái gì vậy?” Đến khi bị giọng nói dịu dàng của cậu làm cho tỉnh người mới giật mình nhận ra mình thẩn thờ lâu như vậy, đôi môi anh đào phơn phớt hồng cũng vô thức nâng lên một nụ cười vui vẻ. Mà Hoắc Minh Long cơ bản cũng không muốn buông tiểu thiên hạ trong lòng mình ra, ai bảo cậu lại thích cảm giác bảo vệ cô nhóc như vậy, môi căng mọng đặt rất gần da thịt làm cậu cảm giác được dễ dàng hơi ấm nhẹ nhàng khi cô nhóc thở, chỉ cần cuối đầu là nhìn thấy cả khuôn mặt non mịn xinh đẹp, nhất là đôi hàng mi dài cong cong như cánh bướm, giống như vậy cả đời thì có vẻ tốt, nhưng cậu biết, con chim nhốt trong lồng không bao giờ vui vẻ, cho nên...
Mím môi, bàn tay nhỏ non mịn như búp sen chống má, sau đó vươn vỗ vỗ mặt cậu, cười thần bí, chu môi nói. “ Bí mật.” Rồi cười khúc khích, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, với lấy điều khiển bật ti vi lên.
Nhóc con này từ khi nào biết trêu đùa cậu rồi?Nhéo nhéo chóp mũi non mịn, ôm tiểu bóng dáng ngồi lại trong lòng mình, cùng coi ti vi chung với cô nhóc.
Đang coi phim thì Phúc bá bước vào thông báo...
“ Tiểu công chúa của chú bị bệnh sao?” Hoắc Mạnh Hùng từ bên ngoài bước vào, vẫn là bộ vét đen được ủi thẳng thớm, đầu tóc hơi rối nhưng lại không làm mất đi vẻ phong trần lịch lãm, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh ngạo hơi nhiễm bụi phong sương đã dần hiện ra vài nếp nhăn trên khuôn mặt, nhưng như vậy ngược lại làm nên cảm giác thành thục sỏi đời, anh vừa bước vào liền cất tiếng nói nói cười cười, trực tiếp đem tiểu công chúa làm trọng tâm.
Và tất nhiên cũng bỏ qua luôn con trai mình. Được rồi, không phải là anh không nhận ra khuôn mặt hơi lạnh lẽo đó của con trai, liếc qua Từ thúc lúc này đang không ngừng lau mồ hôi, Tiểu Thiên bị bệnh là ông ấy báo cho anh, cũng có lẽ còn có chút tâm tư của bậc trưởng bối dành cho mình, anh chỉ cười cười, thằng nhóc này, tính chiếm hữu còn lớn hơn anh. Tốt nhất là cứ giả vờ như không thấy.
Mấy năm nay, cứ thi thoảng hai ba tuần là anh lại đến đây, Tiểu bảo bối thì thấy anh lại cũng vui vẻ cười cười , còn anh rất tốt, rất biết cách biến cậu thành không khí. Hôm nay, Tiểu Thiên bị bệnh tất nhiên không để ba ba của cậu chiếm được một phần tiện nghi... Khóe miệng Hoắc Minh Long nâng lên. “ Ba? Sao ba lại tới đây?” Nắm ba phần là có người biết ba cậu rất thích tiểu bảo bối nên gọi điện báo đây mà. “ Từ thúc gọi người pha cho ba một tách cà phê đi.”
“ Tiểu Long, chẳng lẽ ba không được tới sao?” Thằng con trai này đúng là không nể tình thân mà!!! Có tiểu bảo bảo là sẵn sàng gạt ba nó sang một bên, tất nhiên là chuyện này năm năm trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thiên ngẩn lên cười cười. “ Chú...!” ánh mắt long lanh, có chút vui vẻ vì anh xuất hiện ở đây, vốn Tiểu Thiên coi anh giống như cha rồi. ( Tác giả: Vâng, cha chồng...) Nhưng lúc phát âm lại pha chút yếu ớt, ai bảo người ta mới bị bệnh đâu chứ.
Anh áp tay lên trán cô nhóc, trong ánh mắt lạnh giá của con trai, lại nửa ngồi nửa quỳ nói chuyện với cô nhóc. “ Tiểu công chúa, không khỏe? Làm chú lo lắng quá nha...” Nói rồi tay đặt lên đỉnh đầu cô nhóc nhẹ nhu nhu, nhóc con này rất ít khi bị bệnh, anh biết con trai chăm sóc nhóc rất tốt, lần này coi như không may rồi.
“ Tiểu Thiên bị bệnh, đừng lại gần ba Long quá sẽ lây bệnh cho chú đấy!” Hoắc Minh Long nhìn cảnh ‘cha con hòa thuận’ này thật là chướng mắt, bảo bối của cậu sao tới lượt ba cậu lo chứ. Nói rồi nhìn ba mình cười lạnh.
“ Như vậy Tiểu Long cũng bị bệnh rồi?” Đúng là...
Đúng lúc này, nữ hầu mang cà phê hảo hạng đã pha sẵn ra đặt lên bàn, anh cũng ngồi sang bên ghế.
Trên ti vi vừa lúc chiếu đến tin tức tài chính trong ngày, có cảnh quay cận cảnh tại phòng họp báo tại tập đoàn Thuần Long. Nhìn người đàn ông bình tĩnh, đơn độc trả lời tất cả câu hỏi của cánh nhà báo, bất cứ thắc mắc được đưa ra không ít kèm theo một vài tiểu tiết mà chỉ cần sơ sảy là thông tin nhanh chóng bị lôi ra, nếu đủ lớn còn có thể vạch ra được càng nhiều những thông tin mật. Nhưng người đàn ông tất nhiên không cho phép họ khai thác quá nhiều, cử chỉ nhàn nhã nói năng từ tốn thanh lịch, kết hợp với phong cách nói chuyện không mặn không lạc, đánh bật vấn đề về phía bọn họ.
Nhưng đến cuối cùng lại không có phần thú vị kia... hiển nhiên là nhà báo họ không có đủ gan để đưa lên. Quy tắc luôn là như thế...
Diễn biến thì chỉ có như vậy, nhưng đôi mắt Hoắc Mạnh Hùng lại nhìn chằm chằm vào vị tổng thư kí tập đoàn Thuần Long – Lôi. Không sai, anh chính là nhìn người này rất quen, dựa vào cách ăn nói và cử chỉ người này dường như có quen biết với anh, nếu dựa theo cảm ứng thì người này rất giống một người, nhưng người đó đã chết cách đây hai năm trước chính tay anh đã tận mắt chứng kiến và nếu nhìn khuôn mặt này thì không phải... Nhíu mày suy nghĩ được một lúc cũng không nhớ được gì, thì điện thoại của Hà Tiêu bên kia gọi đến báo là có chuyện nên anh cũng nhanh chóng rời khỏi Hoắc trạch.
Khi chiếc xe lao vút khỏi đại trạch viện, chạy theo sườn núi xa xăm biến mất thì cũng vào lúc đó một bóng dáng vừa từ trong bóng tối bước ra, nhìn theo hướng xe mất hút. “ Anh ấy không nhận ra tôi?” Lôi cất tiếng nói, anh cũng không không biết nên khóc hay nên cười, người này đã từng là anh em tốt với anh, vậy mà chỉ cần việc liên quan đến người đó liền mất đi lí trí.
Hoắc Minh Long không biết đã đứng bên cạnh anh ta từ khi nào, cười cười nói. “ Biết nhưng không tin.”
Đúng ai có thể tin được người mình nhìn tận mắt thấy đầu người đó đã bị chặt đứt lìa, đầy máu tươi, hình ảnh một người anh em mà mình đã từng rất thân rất quen, rất tin tưởng vào cái ngày mà mình tưởng người đó phản bội mình, không tin cũng không phải chuyện lạ, bởi vì hình ảnh đó đã khắc sâu vào đầu rồi thì có xóa thế nào cũng không quên được, cũng không chuộc lỗi được...
Nhìn vào trong, cô gái có khuôn mặt ma mị đang chơi cùng cô nhóc nhỏ, khóe môi Lôi không khỏi nâng lên nụ cười. “ Nhưng nếu cô ấy là Mị thì có lẽ chính tôi cũng không suy nghĩ sáng suốt được.” Nhất là những người đàn ông suốt đời chỉ yêu được một người, thì người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình , họ có thể đánh đổi tất cả.
“ ...” Hoắc Minh Long không vội trả lời. Chỉ biết có một cô gái vào hai năm trước, có thể kéo một thân đầy máu tươi, trên người đã bị bắn ba phát súng một trong ba là phát súng chỉ cách tim 2cm, vượt qua hàng rào bảo vệ cẩn mật của Hoắc trạch, đến để chỉ nói với cậu ba chữ. “ Cứu anh ấy...”
“ Đúng là ngốc!!!” Cuối cùng cậu buông 1 câu như vậy rồi bước vào trong.
Buổi họp báo sau đó rất nhanh được kết thúc, tất nhiên cánh nhà báo thu nhặt được toàn thông tin nóng sốt nhưng đổi lại họ tất nhiên không có cơ hội công khai những điều đó. Bạch đạo là vậy, so với Hắc đạo giải quyết mọi thứ một cách công khai, giống như không thích là không thích và thích là thích, nó giống như đi trên mặt băng bên dưới là nước, người ta đa phần chỉ nhìn thấy màu trắng đẹp đẽ của băng mà không biết những người đi trên băng là khó khăn thế nào. Bất cứ lúc nào cũng phải cẩn trọng vì có thể dễ dàng ngã xuống, băng rạn và bên dưới là dòng nước lạnh giá.
Lúc này tại Hoắc trạch ...
“ Tiểu Thiên, mấy ngày nay bị bệnh không được gần Tiểu Tiểu.” Nhìn thấy cô nhóc, mới thức dậy mắt còn mơ màng, đầu tóc hơi rối ôm con thỏ bông màu trắng sữa, đang nói với nữ hầu chuyên giữ Tiểu Tiểu của cô nhóc, Hoắc Minh Long liền nhẹ giọng khuyên. “ Bây giờ Tiểu Thiên đang bị cảm, nếu bị ho theo thì không tốt.” Cậu từ phía sau ôm lấy cô nhóc, đầu đặt lên đầu vai, khuôn mặt cọ vào gò má trơn mịn. Ừm hạ sốt rồi, vẫn còn hơi ấm, nhưng khuôn mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc.
Được rồi, Thuần Hi Thiên bị bệnh nên nghe lời Long. “ Ừm.” Cô nhóc ôm thỏ bông, quay mặt ra sau, thơm nhẹ lên mặt cậu, sau đó nắm lấy bàn tay trơn mịn xinh đẹp của cậu hơi nâng môi lên cười bảo. “ Long, chúng ta coi ti vi, coi ti vi nha...” Trời đã về đông, cô nhóc nào đó vẫn còn bị cảm, lúc thức dậy lại không mang theo dép bông Bunny, vừa định bước đi thì bị Hoắc Minh Long nhấc bổng lên, một đường đi đến phòng khách.
Không hiểu vì sao, lúc này Tiểu Thiên cảm thấy rất yên bình, bước đi trầm ổn, cả trọng lực đều đặt lên đôi tay của cậu, tai áp vào trước ngực nghe rõ ràng nhịp tim đập thình thịch, hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến, cách một lớp vải bổng dưng ấp áp lạ thường, ngước mặt lên nhìn chính là cái cằm cương nghị , mơ hồ còn thấy chóp mũi cao cao, ...
“ Suy nghĩ cái gì vậy?” Đến khi bị giọng nói dịu dàng của cậu làm cho tỉnh người mới giật mình nhận ra mình thẩn thờ lâu như vậy, đôi môi anh đào phơn phớt hồng cũng vô thức nâng lên một nụ cười vui vẻ. Mà Hoắc Minh Long cơ bản cũng không muốn buông tiểu thiên hạ trong lòng mình ra, ai bảo cậu lại thích cảm giác bảo vệ cô nhóc như vậy, môi căng mọng đặt rất gần da thịt làm cậu cảm giác được dễ dàng hơi ấm nhẹ nhàng khi cô nhóc thở, chỉ cần cuối đầu là nhìn thấy cả khuôn mặt non mịn xinh đẹp, nhất là đôi hàng mi dài cong cong như cánh bướm, giống như vậy cả đời thì có vẻ tốt, nhưng cậu biết, con chim nhốt trong lồng không bao giờ vui vẻ, cho nên...
Mím môi, bàn tay nhỏ non mịn như búp sen chống má, sau đó vươn vỗ vỗ mặt cậu, cười thần bí, chu môi nói. “ Bí mật.” Rồi cười khúc khích, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, với lấy điều khiển bật ti vi lên.
Nhóc con này từ khi nào biết trêu đùa cậu rồi?Nhéo nhéo chóp mũi non mịn, ôm tiểu bóng dáng ngồi lại trong lòng mình, cùng coi ti vi chung với cô nhóc.
Đang coi phim thì Phúc bá bước vào thông báo...
“ Tiểu công chúa của chú bị bệnh sao?” Hoắc Mạnh Hùng từ bên ngoài bước vào, vẫn là bộ vét đen được ủi thẳng thớm, đầu tóc hơi rối nhưng lại không làm mất đi vẻ phong trần lịch lãm, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh ngạo hơi nhiễm bụi phong sương đã dần hiện ra vài nếp nhăn trên khuôn mặt, nhưng như vậy ngược lại làm nên cảm giác thành thục sỏi đời, anh vừa bước vào liền cất tiếng nói nói cười cười, trực tiếp đem tiểu công chúa làm trọng tâm.
Và tất nhiên cũng bỏ qua luôn con trai mình. Được rồi, không phải là anh không nhận ra khuôn mặt hơi lạnh lẽo đó của con trai, liếc qua Từ thúc lúc này đang không ngừng lau mồ hôi, Tiểu Thiên bị bệnh là ông ấy báo cho anh, cũng có lẽ còn có chút tâm tư của bậc trưởng bối dành cho mình, anh chỉ cười cười, thằng nhóc này, tính chiếm hữu còn lớn hơn anh. Tốt nhất là cứ giả vờ như không thấy.
Mấy năm nay, cứ thi thoảng hai ba tuần là anh lại đến đây, Tiểu bảo bối thì thấy anh lại cũng vui vẻ cười cười , còn anh rất tốt, rất biết cách biến cậu thành không khí. Hôm nay, Tiểu Thiên bị bệnh tất nhiên không để ba ba của cậu chiếm được một phần tiện nghi... Khóe miệng Hoắc Minh Long nâng lên. “ Ba? Sao ba lại tới đây?” Nắm ba phần là có người biết ba cậu rất thích tiểu bảo bối nên gọi điện báo đây mà. “ Từ thúc gọi người pha cho ba một tách cà phê đi.”
“ Tiểu Long, chẳng lẽ ba không được tới sao?” Thằng con trai này đúng là không nể tình thân mà!!! Có tiểu bảo bảo là sẵn sàng gạt ba nó sang một bên, tất nhiên là chuyện này năm năm trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thiên ngẩn lên cười cười. “ Chú...!” ánh mắt long lanh, có chút vui vẻ vì anh xuất hiện ở đây, vốn Tiểu Thiên coi anh giống như cha rồi. ( Tác giả: Vâng, cha chồng...) Nhưng lúc phát âm lại pha chút yếu ớt, ai bảo người ta mới bị bệnh đâu chứ.bg-ssp-{height:px}
Anh áp tay lên trán cô nhóc, trong ánh mắt lạnh giá của con trai, lại nửa ngồi nửa quỳ nói chuyện với cô nhóc. “ Tiểu công chúa, không khỏe? Làm chú lo lắng quá nha...” Nói rồi tay đặt lên đỉnh đầu cô nhóc nhẹ nhu nhu, nhóc con này rất ít khi bị bệnh, anh biết con trai chăm sóc nhóc rất tốt, lần này coi như không may rồi.
“ Tiểu Thiên bị bệnh, đừng lại gần ba Long quá sẽ lây bệnh cho chú đấy!” Hoắc Minh Long nhìn cảnh ‘cha con hòa thuận’ này thật là chướng mắt, bảo bối của cậu sao tới lượt ba cậu lo chứ. Nói rồi nhìn ba mình cười lạnh.
“ Như vậy Tiểu Long cũng bị bệnh rồi?” Đúng là...
Đúng lúc này, nữ hầu mang cà phê hảo hạng đã pha sẵn ra đặt lên bàn, anh cũng ngồi sang bên ghế.
Trên ti vi vừa lúc chiếu đến tin tức tài chính trong ngày, có cảnh quay cận cảnh tại phòng họp báo tại tập đoàn Thuần Long. Nhìn người đàn ông bình tĩnh, đơn độc trả lời tất cả câu hỏi của cánh nhà báo, bất cứ thắc mắc được đưa ra không ít kèm theo một vài tiểu tiết mà chỉ cần sơ sảy là thông tin nhanh chóng bị lôi ra, nếu đủ lớn còn có thể vạch ra được càng nhiều những thông tin mật. Nhưng người đàn ông tất nhiên không cho phép họ khai thác quá nhiều, cử chỉ nhàn nhã nói năng từ tốn thanh lịch, kết hợp với phong cách nói chuyện không mặn không lạc, đánh bật vấn đề về phía bọn họ.
Nhưng đến cuối cùng lại không có phần thú vị kia... hiển nhiên là nhà báo họ không có đủ gan để đưa lên. Quy tắc luôn là như thế...
Diễn biến thì chỉ có như vậy, nhưng đôi mắt Hoắc Mạnh Hùng lại nhìn chằm chằm vào vị tổng thư kí tập đoàn Thuần Long – Lôi. Không sai, anh chính là nhìn người này rất quen, dựa vào cách ăn nói và cử chỉ người này dường như có quen biết với anh, nếu dựa theo cảm ứng thì người này rất giống một người, nhưng người đó đã chết cách đây hai năm trước chính tay anh đã tận mắt chứng kiến và nếu nhìn khuôn mặt này thì không phải... Nhíu mày suy nghĩ được một lúc cũng không nhớ được gì, thì điện thoại của Hà Tiêu bên kia gọi đến báo là có chuyện nên anh cũng nhanh chóng rời khỏi Hoắc trạch.
Khi chiếc xe lao vút khỏi đại trạch viện, chạy theo sườn núi xa xăm biến mất thì cũng vào lúc đó một bóng dáng vừa từ trong bóng tối bước ra, nhìn theo hướng xe mất hút. “ Anh ấy không nhận ra tôi?” Lôi cất tiếng nói, anh cũng không không biết nên khóc hay nên cười, người này đã từng là anh em tốt với anh, vậy mà chỉ cần việc liên quan đến người đó liền mất đi lí trí.
Hoắc Minh Long không biết đã đứng bên cạnh anh ta từ khi nào, cười cười nói. “ Biết nhưng không tin.”
Đúng ai có thể tin được người mình nhìn tận mắt thấy đầu người đó đã bị chặt đứt lìa, đầy máu tươi, hình ảnh một người anh em mà mình đã từng rất thân rất quen, rất tin tưởng vào cái ngày mà mình tưởng người đó phản bội mình, không tin cũng không phải chuyện lạ, bởi vì hình ảnh đó đã khắc sâu vào đầu rồi thì có xóa thế nào cũng không quên được, cũng không chuộc lỗi được...
Nhìn vào trong, cô gái có khuôn mặt ma mị đang chơi cùng cô nhóc nhỏ, khóe môi Lôi không khỏi nâng lên nụ cười. “ Nhưng nếu cô ấy là Mị thì có lẽ chính tôi cũng không suy nghĩ sáng suốt được.” Nhất là những người đàn ông suốt đời chỉ yêu được một người, thì người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình , họ có thể đánh đổi tất cả.
“ ...” Hoắc Minh Long không vội trả lời. Chỉ biết có một cô gái vào hai năm trước, có thể kéo một thân đầy máu tươi, trên người đã bị bắn ba phát súng một trong ba là phát súng chỉ cách tim cm, vượt qua hàng rào bảo vệ cẩn mật của Hoắc trạch, đến để chỉ nói với cậu ba chữ. “ Cứu anh ấy...”
“ Đúng là ngốc!!!” Cuối cùng cậu buông câu như vậy rồi bước vào trong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi họp báo sau đó rất nhanh được kết thúc, tất nhiên cánh nhà báo thu nhặt được toàn thông tin nóng sốt nhưng đổi lại họ tất nhiên không có cơ hội công khai những điều đó. Bạch đạo là vậy, so với Hắc đạo giải quyết mọi thứ một cách công khai, giống như không thích là không thích và thích là thích, nó giống như đi trên mặt băng bên dưới là nước, người ta đa phần chỉ nhìn thấy màu trắng đẹp đẽ của băng mà không biết những người đi trên băng là khó khăn thế nào. Bất cứ lúc nào cũng phải cẩn trọng vì có thể dễ dàng ngã xuống, băng rạn và bên dưới là dòng nước lạnh giá.
Lúc này tại Hoắc trạch ...
“ Tiểu Thiên, mấy ngày nay bị bệnh không được gần Tiểu Tiểu.” Nhìn thấy cô nhóc, mới thức dậy mắt còn mơ màng, đầu tóc hơi rối ôm con thỏ bông màu trắng sữa, đang nói với nữ hầu chuyên giữ Tiểu Tiểu của cô nhóc, Hoắc Minh Long liền nhẹ giọng khuyên. “ Bây giờ Tiểu Thiên đang bị cảm, nếu bị ho theo thì không tốt.” Cậu từ phía sau ôm lấy cô nhóc, đầu đặt lên đầu vai, khuôn mặt cọ vào gò má trơn mịn. Ừm hạ sốt rồi, vẫn còn hơi ấm, nhưng khuôn mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc.
Được rồi, Thuần Hi Thiên bị bệnh nên nghe lời Long. “ Ừm.” Cô nhóc ôm thỏ bông, quay mặt ra sau, thơm nhẹ lên mặt cậu, sau đó nắm lấy bàn tay trơn mịn xinh đẹp của cậu hơi nâng môi lên cười bảo. “ Long, chúng ta coi ti vi, coi ti vi nha...” Trời đã về đông, cô nhóc nào đó vẫn còn bị cảm, lúc thức dậy lại không mang theo dép bông Bunny, vừa định bước đi thì bị Hoắc Minh Long nhấc bổng lên, một đường đi đến phòng khách.
Không hiểu vì sao, lúc này Tiểu Thiên cảm thấy rất yên bình, bước đi trầm ổn, cả trọng lực đều đặt lên đôi tay của cậu, tai áp vào trước ngực nghe rõ ràng nhịp tim đập thình thịch, hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến, cách một lớp vải bổng dưng ấp áp lạ thường, ngước mặt lên nhìn chính là cái cằm cương nghị , mơ hồ còn thấy chóp mũi cao cao, ...
“ Suy nghĩ cái gì vậy?” Đến khi bị giọng nói dịu dàng của cậu làm cho tỉnh người mới giật mình nhận ra mình thẩn thờ lâu như vậy, đôi môi anh đào phơn phớt hồng cũng vô thức nâng lên một nụ cười vui vẻ. Mà Hoắc Minh Long cơ bản cũng không muốn buông tiểu thiên hạ trong lòng mình ra, ai bảo cậu lại thích cảm giác bảo vệ cô nhóc như vậy, môi căng mọng đặt rất gần da thịt làm cậu cảm giác được dễ dàng hơi ấm nhẹ nhàng khi cô nhóc thở, chỉ cần cuối đầu là nhìn thấy cả khuôn mặt non mịn xinh đẹp, nhất là đôi hàng mi dài cong cong như cánh bướm, giống như vậy cả đời thì có vẻ tốt, nhưng cậu biết, con chim nhốt trong lồng không bao giờ vui vẻ, cho nên...
Mím môi, bàn tay nhỏ non mịn như búp sen chống má, sau đó vươn vỗ vỗ mặt cậu, cười thần bí, chu môi nói. “ Bí mật.” Rồi cười khúc khích, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, với lấy điều khiển bật ti vi lên.
Nhóc con này từ khi nào biết trêu đùa cậu rồi?Nhéo nhéo chóp mũi non mịn, ôm tiểu bóng dáng ngồi lại trong lòng mình, cùng coi ti vi chung với cô nhóc.
Đang coi phim thì Phúc bá bước vào thông báo...
“ Tiểu công chúa của chú bị bệnh sao?” Hoắc Mạnh Hùng từ bên ngoài bước vào, vẫn là bộ vét đen được ủi thẳng thớm, đầu tóc hơi rối nhưng lại không làm mất đi vẻ phong trần lịch lãm, khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh ngạo hơi nhiễm bụi phong sương đã dần hiện ra vài nếp nhăn trên khuôn mặt, nhưng như vậy ngược lại làm nên cảm giác thành thục sỏi đời, anh vừa bước vào liền cất tiếng nói nói cười cười, trực tiếp đem tiểu công chúa làm trọng tâm.
Và tất nhiên cũng bỏ qua luôn con trai mình. Được rồi, không phải là anh không nhận ra khuôn mặt hơi lạnh lẽo đó của con trai, liếc qua Từ thúc lúc này đang không ngừng lau mồ hôi, Tiểu Thiên bị bệnh là ông ấy báo cho anh, cũng có lẽ còn có chút tâm tư của bậc trưởng bối dành cho mình, anh chỉ cười cười, thằng nhóc này, tính chiếm hữu còn lớn hơn anh. Tốt nhất là cứ giả vờ như không thấy.
Mấy năm nay, cứ thi thoảng hai ba tuần là anh lại đến đây, Tiểu bảo bối thì thấy anh lại cũng vui vẻ cười cười , còn anh rất tốt, rất biết cách biến cậu thành không khí. Hôm nay, Tiểu Thiên bị bệnh tất nhiên không để ba ba của cậu chiếm được một phần tiện nghi... Khóe miệng Hoắc Minh Long nâng lên. “ Ba? Sao ba lại tới đây?” Nắm ba phần là có người biết ba cậu rất thích tiểu bảo bối nên gọi điện báo đây mà. “ Từ thúc gọi người pha cho ba một tách cà phê đi.”
“ Tiểu Long, chẳng lẽ ba không được tới sao?” Thằng con trai này đúng là không nể tình thân mà!!! Có tiểu bảo bảo là sẵn sàng gạt ba nó sang một bên, tất nhiên là chuyện này năm năm trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thiên ngẩn lên cười cười. “ Chú...!” ánh mắt long lanh, có chút vui vẻ vì anh xuất hiện ở đây, vốn Tiểu Thiên coi anh giống như cha rồi. ( Tác giả: Vâng, cha chồng...) Nhưng lúc phát âm lại pha chút yếu ớt, ai bảo người ta mới bị bệnh đâu chứ.
Anh áp tay lên trán cô nhóc, trong ánh mắt lạnh giá của con trai, lại nửa ngồi nửa quỳ nói chuyện với cô nhóc. “ Tiểu công chúa, không khỏe? Làm chú lo lắng quá nha...” Nói rồi tay đặt lên đỉnh đầu cô nhóc nhẹ nhu nhu, nhóc con này rất ít khi bị bệnh, anh biết con trai chăm sóc nhóc rất tốt, lần này coi như không may rồi.
“ Tiểu Thiên bị bệnh, đừng lại gần ba Long quá sẽ lây bệnh cho chú đấy!” Hoắc Minh Long nhìn cảnh ‘cha con hòa thuận’ này thật là chướng mắt, bảo bối của cậu sao tới lượt ba cậu lo chứ. Nói rồi nhìn ba mình cười lạnh.
“ Như vậy Tiểu Long cũng bị bệnh rồi?” Đúng là...
Đúng lúc này, nữ hầu mang cà phê hảo hạng đã pha sẵn ra đặt lên bàn, anh cũng ngồi sang bên ghế.
Trên ti vi vừa lúc chiếu đến tin tức tài chính trong ngày, có cảnh quay cận cảnh tại phòng họp báo tại tập đoàn Thuần Long. Nhìn người đàn ông bình tĩnh, đơn độc trả lời tất cả câu hỏi của cánh nhà báo, bất cứ thắc mắc được đưa ra không ít kèm theo một vài tiểu tiết mà chỉ cần sơ sảy là thông tin nhanh chóng bị lôi ra, nếu đủ lớn còn có thể vạch ra được càng nhiều những thông tin mật. Nhưng người đàn ông tất nhiên không cho phép họ khai thác quá nhiều, cử chỉ nhàn nhã nói năng từ tốn thanh lịch, kết hợp với phong cách nói chuyện không mặn không lạc, đánh bật vấn đề về phía bọn họ.
Nhưng đến cuối cùng lại không có phần thú vị kia... hiển nhiên là nhà báo họ không có đủ gan để đưa lên. Quy tắc luôn là như thế...
Diễn biến thì chỉ có như vậy, nhưng đôi mắt Hoắc Mạnh Hùng lại nhìn chằm chằm vào vị tổng thư kí tập đoàn Thuần Long – Lôi. Không sai, anh chính là nhìn người này rất quen, dựa vào cách ăn nói và cử chỉ người này dường như có quen biết với anh, nếu dựa theo cảm ứng thì người này rất giống một người, nhưng người đó đã chết cách đây hai năm trước chính tay anh đã tận mắt chứng kiến và nếu nhìn khuôn mặt này thì không phải... Nhíu mày suy nghĩ được một lúc cũng không nhớ được gì, thì điện thoại của Hà Tiêu bên kia gọi đến báo là có chuyện nên anh cũng nhanh chóng rời khỏi Hoắc trạch.
Khi chiếc xe lao vút khỏi đại trạch viện, chạy theo sườn núi xa xăm biến mất thì cũng vào lúc đó một bóng dáng vừa từ trong bóng tối bước ra, nhìn theo hướng xe mất hút. “ Anh ấy không nhận ra tôi?” Lôi cất tiếng nói, anh cũng không không biết nên khóc hay nên cười, người này đã từng là anh em tốt với anh, vậy mà chỉ cần việc liên quan đến người đó liền mất đi lí trí.
Hoắc Minh Long không biết đã đứng bên cạnh anh ta từ khi nào, cười cười nói. “ Biết nhưng không tin.”
Đúng ai có thể tin được người mình nhìn tận mắt thấy đầu người đó đã bị chặt đứt lìa, đầy máu tươi, hình ảnh một người anh em mà mình đã từng rất thân rất quen, rất tin tưởng vào cái ngày mà mình tưởng người đó phản bội mình, không tin cũng không phải chuyện lạ, bởi vì hình ảnh đó đã khắc sâu vào đầu rồi thì có xóa thế nào cũng không quên được, cũng không chuộc lỗi được...
Nhìn vào trong, cô gái có khuôn mặt ma mị đang chơi cùng cô nhóc nhỏ, khóe môi Lôi không khỏi nâng lên nụ cười. “ Nhưng nếu cô ấy là Mị thì có lẽ chính tôi cũng không suy nghĩ sáng suốt được.” Nhất là những người đàn ông suốt đời chỉ yêu được một người, thì người phụ nữ sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình , họ có thể đánh đổi tất cả.
“ ...” Hoắc Minh Long không vội trả lời. Chỉ biết có một cô gái vào hai năm trước, có thể kéo một thân đầy máu tươi, trên người đã bị bắn ba phát súng một trong ba là phát súng chỉ cách tim 2cm, vượt qua hàng rào bảo vệ cẩn mật của Hoắc trạch, đến để chỉ nói với cậu ba chữ. “ Cứu anh ấy...”
“ Đúng là ngốc!!!” Cuối cùng cậu buông 1 câu như vậy rồi bước vào trong.