Phía sau cánh cổng lớn của học viện Đông Hoa là những công trình kiến trúc vô cùng hiện đại, xen lẫn giữa chúng là các vườn hoa công viên nhỏ.
Tiểu Thiên lúc này đang đi trên con đường trải đá hoa cương dẫn vào cửa chính nơi học, lấy ra một chiếc kính màu trắng mang vào. Sau đó cô ngẩn đầu nhìn toàn thể, phía giữa là học viện chính thức nơi dạy học với lối kiến trúc kiến trúc sang trọng và rộng lớn có quy mô hơn 1 hecta, bên cạnh là khu ăn uống với hệ thống các nhà hàng sang trọng ngay trong khuôn viên trường phần còn lại là khu ký túc xá với hệ thống phòng ốc vô cùng hiện đại và đầy đủ chức năng, hai bên con đường là đôi hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng cùng đài phun nước chiếu xiên một mạch đi thẳng vào hội trường lớn của học viện nơi đây là nơi diễn ra lễ khai giảng của trường.
Lúc cô đến hội trường mọi người cũng gần đông đủ , nhìn hàng ghế dài trong này Thuần Hi Thiên chọn một dãy ghế cuối cùng ngồi vào. Cô vừa ngồi xuống thì phía sau đã xuất hiện thêm một người nữa bộ dáng vội vã, vừa cắp cặp sách ra phía trước vừa ngồi “phịch” xuống, sau đó vừa thở dốc vừa lầm bầm. “ Tưởng là trễ rồi... tưởng là trễ rồi...”
Nhăn mày nhìn cô gái ngồi cạnh bên mình, trông cũng không lớn tuổi hơn, bản thân cũng khá xinh xắn, tóc ngắn hơi xoăn nơi đuôi tóc, khuôn mặt nhỏ thanh nhã, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc nhỏ màu trắng. Theo vốn kiến thức ít ỏi được tích lũy mười mấy năm của mình, Tiểu Thiên biết gặp người lạ điều đầu tiên chính là làm quen trước. Xuyên qua lớp kính, nhìn bảng tên trước ngực cô gái kia. Là lớp Z? Hóa ra là chung lớp. Ngay khi còn bâng khuân không biết là có nên bắt chuyện với người ta không thì cô gái kia đã chìa tay ra trước mặt Tiểu Thiên. “ Hi. Bạn là học sinh mới à? Rất vui khi được làm quen với bạn.”
Bàn tay giơ ra trước không trung 30 giây, Tiểu Thiên mới giơ tay ra bắt lại, biểu tình cô gái nhỏ có chút lúng túng. “ Ừm. Chào bạn.” Nhìn cô gái xinh xắn trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối vì sự đồng ý của cô mà nở nụ cười tươi tắn, bất giác Tiểu Thiên cũng nở một nụ cười với cô gái nhỏ.
Thấy cặp mắt kính to tướng trên mặt Tiểu Thiên cô gái kia chỉ chỉ ý bảo cho mượn, tay cũng vừa giơ ra, miệng cũng thuận tiện hỏi. “ Mình học lớp Z. Còn cậu?” Cô gái nhìn Thuần Hi Thiên trước mặt cũng thực dễ thương , còn mang một chiếc mắt kính rất to trước mắt nữa.
Đè chiếc mắt kính lại, nhàn nhạt nói: “ Không được lấy.”
Đẩy đẩy gọng kính lên đàng hoàng, Tiểu Thiên mới đáp lời cô gái kia.
“ Lớp Z.” Mặc dù không hiểu vì sao Hoắc Minh Long lại bắt cô mang chiếc kính này nữa. Cô có cận đâu???
Hành động này có ý gì? Chắc là bạn ấy cận nặng lắm. Cô gái kia thu tay lại , tầm mắt dời lên hội trường phía trên. Do vậy không thấy ánh sáng vừa từ hay bên thành kính sáng lên khiến cho khuôn mặt Tiểu Thiên phủ một tầng ánh sáng nhạt, diện mạo cũng có chút thay đổi. Sau đó cô gái nhìn về phía Tiểu Thiên giới thiệu:
“ Mình là Doãn Thanh Thanh. Còn cậu?"
“ Mình là Thuần Hi Thiên.” Rất nhanh một tình bạn lại bắt đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, xung quanh mọi người đã nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Vừa lúc họ ngẩn đầu lên nhìn thì phía trên hiệu trưởng cũng tiến lên nói đôi lời khai giảng. Không có hứng thú với màn đọc diễn văn dài dòng , Tiểu Thiên ngây ngô nhìn chằm chằm gáy người ngồi phía trên đến xuất thần.
Sau khi đọc diễn văn xong, Thầy Hiệu trưởng mời học sinh có thành tích ưu tú nhất trong đợt tuyển sinh vào trường vừa qua lên đài.
“ Tiếp theo , mời học trưởng Tô Dật Phong - Chủ tịch hội học sinh lên phát biểu.”
Phía dưới náo lên. Cơ hội hiếm có này chắc hẳn không ai muốn bỏ qua a. Hắn bước lên bục , nhìn một lượt các học sinh phía dưới đang bát nháo. Hắn vừa cất tiếng nói , như có ma chú trong từng câu chữ , không khí náo loạn ấy dần im bặt họ cũng nhanh chóng nín thở trầm lắng nghe theo.
Trên thực tế có một vài người khác biệt. Cô gái ngồi bên cạnh Tiểu Thiên , Doãn Thanh Thanh vốn đã tốn hết sự kiên nhẫn sau khi nghe xong bài diễn văn của hiệu trưởng, dẫu rằng mặt vẫn nhìn lên phía trên nhưng ánh mắt lại không đặt vào một chỗ, ánh mắt sinh động nhìn sang mấy phía xung quanh, sau đó đột nhiên thu lại tầm mắt như thấy quỷ.
Còn Tiểu Thiên thì thủy chung nhìn chằm gáy người phía trước.
Trong lúc cả hai người bọn họ, kẻ giả vờ người lơ đãng thì đột nhiên phía trên đài, Tô Dật Phong lại hướng tầm mắt về phía họ. " Mời bạn nữ sinh kia. Người ngồi ở dãy ghế cuối cùng mang kính trắng bước lên đây."
Trong căn phòng giam u tối, ẩn sâu trong nội bộ bang Hắc Long vang lên những âm thanh sắt nhọn của kim loại va vào nhau, mặc dù âm thanh này rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh cùng với thứ ánh sáng lập lòe chỉ duy tập trung chiếu rọi một nơi duy nhất trong căn phòng này. Giữa phòng là một cái bàn , không đúng hơn là một bàn mổ , có một thiếu niên đang đứng đó , người nằm trên bàn là một người đàn ông trung niên đang thoi thóp.
Con dao bạc trong tay cậu thiếu niên lóe lên tia sáng lạnh , sau khi đã rạch rõ đường dẫn đến chỗ đạn găm vào trong vùng thịt trước ngực của Hà Tiêu, Tề Mặc Hiên mới lấy một dụng cụ như một cái kềm nhỏ , cẩn thận với vào trong vết mỗ nhỏ xíu thận trọng lấy ra một viên đạn nhỏ , đồng thời không quên coi xét kĩ để không bỏ sót một vài mảnh vụn của đạn ở trong đấy.
Xong xuôi, cậu lau tay rồi vứt cho trợ tá bên cạnh, phiền chán xoay người bước ra khỏi phòng. Vâng bản thân cậu chính là một bác sĩ, bệnh nhân trước mắt cậu đều phải chữa , nhưng Tề Mặc Hiên biết có một số loại người mà một bác sĩ như cậu không muốn cứu dù đó có là lòng tốt thì cậu cũng cảm thấy vấy bẩn đôi tay của mình.
Bên ngoài, Lôi đã chờ sẵn ở đó, thấy cậu bước ra anh ta liền bước vào lúc đi ngang qua, Tề Mặc Hiên nhỏ giọng chỉ hai người họ có thể nghe được nói vói anh. “ Hôm qua, Mị có đến tìm tôi.” Lời này, chắc chỉ có Lôi là hiểu rõ ràng nhất, con ngươi đen của cậu hàm chứa ý cười, bâng quơ nói. “ Có người sắp thành ba rồi.”
Tất nhiên lời này thành công khiến cho bóng dáng của Lôi khựng lại , trên khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng dễ dàng nhìn thấy trong mắt anh ẩn ẩn ý cười cùng một niềm vui khôn tả. “ Cảm ơn Tề thiếu gia.” Cuối cùng anh cũng chờ được ngày này. Nhớ đến, còn phải bù đắp cho cô ấy nhiều lắm.
Đôi con ngươi tràn ngập ý vui vẻ , khi bước vào trong liền thu lại , thần sắc bắt đầu lạnh lùng , khí lạnh tản mát. Viên trợ tá kia sớm đã khâu lại vết thương trước ngực của Hà Tiêu , sợ sệt đứng một bên nhìn chằm chằm vào Lôi. Người đàn ông này thật đáng sợ , bộ dáng lúc nãy của thiếu gia cũng rất đáng sợ , đây không phải là lần đầu tiên anh trợ mỗ cho thiếu gia nhưng khuôn mặt đó, giống như người đàn ông nằm trên bàn mỗ này là một thứ rất đáng ghét vậy.
Nếu anh ta biết những điều mà người đàn ông này đã thông đồng làm với Tề gia , chắc là chẳng cảm thấy khó hiểu như vậy nữa. Chỉ tiếc là hiện tại anh ta không biết…
Liếc về phía phiên trợ tá , Lôi lạnh nhạt nói. “ Công việc của anh ở đây hết rồi. Anh ra ngoài đi.” Sau đó ra hiệu cho một toán người mặc đồ đen đi từ bên ngoài vào phòng đẩy những dụng cụ mổ cùng với bàn mổ ra ngoài rồi để Hà Tiêu nằm trên băng ca lạnh tanh. Khi thức dậy là lúc ông ta phải đối mặt với sự thật.
Bóng dáng Tề Mặc Hiến khuất vào bóng đen, biến mất khỏi ánh mắt của tất mọi người , lẩn vào trong một góc nào đó, lúc này trên khuôn mặt cậu ta tràn đầy vẻ thống hận. Đúng cậu hận gã đàn ông ngồi trên bàn mổ mà một phút trước chính cậu đem ông ta từ cõi chết trở về. Đáng lẽ ra vào lúc đó , cậu đã có thể hoàn hảo kết liễu ông ta, dù là Hoắc Minh Long muốn ông ta sống , nhưng nếu muốn cậu có thể hoàn toàn kết liễu gã đàn ông đã khiến cậu trở thành trẻ mồ côi này.
Nhưng đáng tiếc thay cậu đã không làm như vậy , không phải vì e ngại Hoắc Minh Long vì cậu biết dẫu cho có làm như vậy thật thì cũng không bị trách phạt gì , nhưng đáng tiếc là Hà Tiêu nằm trên bàn mổ , con dao trong tay cho cậu biết rõ bây giờ cậu là một bác sĩ , lương tâm nghề nghiệp không cho phép làm điều đó.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ cậu vẫn nhớ rõ mồn một những gì ba mình nói trước khi chết. “ Con trai nếu có một ngày con phải cứu người mà con rất hận con hãy nhớ rằng. Bất kì người nào nằm trên bàn mỗ đều đã là bệnh nhân của con và trách nhiệm là phải cứu sống người đó.” ( Tác giả: Chém – ing… Cuồng phong )
“ Thụp… Thụp… Thụp…” Chưa bao giờ cậu thấy vừa hận vừa cảm thấy bất lực như thế này , sự khó chịu trong lòng khiến cậu không hề thương tiếc nện vào bức tường , làm cho nó hơi rung lên thình thịch , cho đến khi trước mặt là một màu đỏ thẫm , cậu vẫn không dừng lại.
“ Cậu định hủy luôn đôi bàn tay vàng của mình à?” Một giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng , từ tính vang lên , tiếng bước chân chậm rãi bước từ bên ngoài vào , người thanh niên mặc áo phông nam , dáng vẻ có chút bất cần , râu ria lúng phúng. Anh ta đứng cao hơn Tề Mặc Hiên gần cái đầu , nhìn thấy cậu anh ta chán nản thở dài , rồi chìa một cái khăn tay ra trước mặt cậu , lắc đầu như thể: Mấy cậu nhóc ngày nay thiệt là dễ kích động , sau đó thở dài rũ rượi , mắt lại lóe lóe lên nhìn biểu tình kinh ngạc ngây ngô của cậu , môi hơi dẩu lên , liếc qua cậu một cái , rồi cũng không nán lại lâu. Trước khi rời đi không quên nói một câu. “ Tôi không phải là bác sĩ , tự cậu xử lí đi.” Rồi xoay người bước đi.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì , vốn lẽ người thanh niên kia đã sớm rời đi , nhưng bước chân vẫn không thể nào bước đi được. Lần đầu tiên gặp cậu cũng chỉ mới là thằng nhóc tuổi ít nói lúc nào cũng lặng lẽ , cũng phải , nếu gia đình bị như vậy thì đừng nói là một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu , ngay cả chính bản thân anh cũng không chắc bản thân chịu nổi.
Một bước , hai bước , ba bước… Nhìn vào trong.
Đôi mày thanh thanh nhíu lại , thấy vết thương trên tay của cậu , vẫn không chịu băng bó lại , ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn bức tường được nhúm đỏ máu đến thất thần thì không khói dâng lên một tầng lo lắng. Được rồi, đột nhiên anh nổi lên hoocmoon của người mẹ nên nói mới như thế. Vâng cứ cho là vậy đi mặc dù anh là đàn ông…
“ Hoắc thiếu biết cậu thế nào cũng như vậy, không cần day dứt, cậu không thể nào lựa chọn cả hai nên thiếu gia sẽ giúp cậu hoàn thành phần còn lại…” Cậu chỉ cần biết là cậu làm những gì mình muốn làm là được. Hết nguyên câu là như vậy , nhưng khi anh còn đang nói dở , vừa tranh thủ băng bó vết thương trên tay cậu ta thì bất chợt có một thứ nóng hổi rơi trên tay anh…
Kinh ngạc nhìn về phía Tề Mặc Hiên, cậu ta khóc??? Cũng không biết là thật hay là giả , nhưng đôi mắt cậu đỏ hoe. Không biết lấy đâu ra cái suy nghĩ và hành động thì lại đi trước suy nghĩ. Đột nhiên cậu ôm chằm lấy anh đầu vừa vặn vùi vào trong ngực, cậu rất thương tâm và cần lắm một chỗ dựa.
Thằng nhóc này , thanh niên kia thoáng sửng người , lại không đẩy cậu ra , bàn tay đặt ra sau lưng cậu , vỗ về. “ Được, ấm ức lâu vậy rồi…” Giữ lại cũng không phải là cách tốt… ( Tác giả: JQ tán loạn đào hoa... )