Lại là một đoàn ánh mắt không hề có chút thân thiện nhìn về phía mình, Tiểu Thiên nhíu mày nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng ra, không để ý đến cô ta cũng đang nhìn về phía mình mà vểnh môi nói. " Nhiều chuyện." Giọng nói của cô không lớn cũng không nhỏ đủ để nhóm người gần đó nghe được bao gồm có cả Hoa Mỹ Kiều.
Khuôn mặt mọi người cứ đơ ra, sau đó có người không nhịn được cười khe khẽ, muốn kéo người khác xuống bùn lại bị biến thành bộ dáng tò mò lắm chuyện, khỏi phải nói cô ta cảm thấy mất mặt như thế nào. Trước giờ chưa có ai trả treo với cô ta như vậy đâu, vậy mà cô gái này đã hai lần khiến bản thân bị xấu hổ, ánh mắt ham chứa uất ức liếc về phía Tô Khải Phong lại thấy cậu ta đang nhìn về phía Tiểu Thiên lộ ra một nụ cười nhạt.
Quả thực là cậu ta đang cười, bộ dáng cô gái nhỏ đó lại đáng yêu như vậy chứ, mặc dù không nghe thấy nhóc con nói gì nhưng mà dựa vào khẩu hình miệng cậu ta có thể lờ mờ đoán ra chắc chắc lại nói những lời ngắn ngủn cụt lủn kia rồi. Lần trước là nhỏ hẹp hòi với xấu xí, lần này lại là nhiều chuyện, quả nhiên là khiến cho Hoa Mỹ Kiều khó mà ứng khẩu được.
" Này lão Tô, không phải là nhìn trúng cô gái đó chứ?" Tiếng nói của Diệp Luận lại bất chợt áp lên tai làm cho cậu ta giật mình hồi tỉnh lại, nghe đến câu hỏi Tô Khải Phong lộ ra một chút suy tư, sau đó nhướng mày nhìn về phía Diệp Luân đáp. " Đúng vậy."
Anh chàng này nghe vậy liền lộ ra một biểu tình khoa trương rồi chép chép miệng, hạ mi xuống che dấu một tia sáng hẹp lóe lên trong mắt, may mà không phải là nhóc con kia.
Bị người ta nói như vậy, Hoa Mỹ Kiều không tiện nói thêm liền nháy mắt với An Mục Khê, ra hiệu cho cô phải ra mặt hỏi hộ cô ta. An Mỹ Kiều lúng túng nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tức giận, liền ho nhẹ mấy cái rồi mới nhìn về phía Tiểu Thiên vừa áy náy, vừa cất giọng hỏi nhỏ. " Bạn học Thuần bạn có thể trao đổi điểm với mình được không?" Trong lời nói không hề có chút khinh thường nào.
Mặc dù mọi người nhìn qua đều biết lời này là cô hỏi hộ Hoa Mỹ Kiều, cùng một nội dung là muốn Tiểu Thiên minh bạch điểm ra để có cớ cho cô ta soi mói, nhưng mà thần thái hai người hoàn toàn trái ngược nhau khiến cho người ta liền thiên về phía cô hơn. Mặc dù họ không biết vì sao cô lại chịu khó nghe theo mọi điều Hoa Mỹ Kiều nói vậy, nhưng mà chưa ai nghĩ sẽ xếp hai người một người dịu dàng như nước và một con khổng tước kiêu ngạo chung với nhau cả. Tiểu Thiên thấy bạn học họ An này đã nói ra như vậy cũng vui vẻ đồng ý thôi.
Nhóc con nói đoạn định đem bài kiểm tra từ trong phong bì lấy ra lại nghe giọng Doãn Thanh Thanh cất lên. " Tiểu Thiên không phải là cậu nói là chỉ cho mình mình xem sao? Mình còn chưa thấy bạn lại đi đem trao đổi với người khác rồi." Cô bạn nhỏ kịch liệt nháy mắt. Mặc dù bản thân không ghét An nhị tiểu thư này, nhưng mà Doãn Thanh Thanh lại không vui khi cô lại tiếp tay người khác để bắt nạt bạn mình như vậy.
" Có sao?" Tiểu Thiên nhíu mày lại hỏi.
Bên kia An Mục Khê liền vội vã tiếp lời. " Ở đây đều là bạn học với nhau cả sao không cùng chia sẻ với nhau đi." Ánh mắt của cô liền lia qua đám học sinh còn lại, không phải là hai ba ngưòi đều tụm lại trao đổi đó sao, có điểm số kiểm tra đầu năm thôi mà lại khó xem như vậy, chẳng phải là xấu hổ vì điểm thấp à???
Lời nói của cô vừa dứt, Tiểu Thiên đã sớm mở phong bì ra, ngón tay len vào trong, kéo lấy một xắp bài kiểm tra rồi rút ra, một đám ánh mắt đều đổ dồn lại đây.
" ... ...... ...... ...... ...... ......" im ắng.
Nhóc con lặng lẽ rút từng tờ từng tờ giấy kiểm tra ra, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu tình nào, không có vui mừng, hài lòng hay buồn bã gì cả, ánh mắt nhìn nhìn mấy chữ số đỏ đỏ trên tờ giấy kiểm tra không chứa một cảm xúc gì. Đến từ cuối cùng mới nhìn đám người nhìn về phía này nói. " Hết rồi." Bộ dáng ngốc ngốc đem tất cả các tờ giấy kiểm tra thu lại chuẩn bị bỏ lại vào phong bì để chừng nào về đến nhà sẽ cho Long xem qua.
" Khoan đã. Thiên Thiên bạn 100 điểm Toán???!!!" Doãn Thanh Thanh thực sự đang rất muốn cười lớn, nhưng mà bạn học bên cạnh mình còn chưa có khoe khoang đâu nha. Bản thân sao lại hả hê như vậy được chứ.
" Ừm. Có gì sao???" Tiểu Thiên ngây ngô đáp lại.
" Không có gì không có gì, mình chỉ thấy có người sắp nghẹn đến nội thương rồi thôi. Chặc chặc... còn an ủi người ta cơ đấy." Doãn Thanh Thanh cũng không nhịn được cười ha ha... ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thương như muốn đem cái mặt méo mó của cậu ta cười cho đến đen thui mới thôi. Còn cái cô bạn học ngốc nghếch này nữa, được điểm cao mà không vui một chút nào sao. " Không vui sao? 100 điểm đó!!!"
Nhíu mày, có chuyện gì vui đến như vậy sao? Nhưng mà được điểm cao tất nhiên là vui rồi. " Có..." Tiểu Thiên đang định trả lời lại thì phong bì hồ sơ cư nhiên bị người ta giật lấy.
Rút mấy bài kiểm tra của nhóc con ra xem, nụ cười trên môi Hoa Mỹ Kiều càng lúc càng tăng, cuối cùng nhìn thấy số 100 trên bài kiểm tra Toán của Tiểu Thiên, cô ta đột nhiên trở về biểu tình lạnh nhạt bình thường, còn cất giọng xin lỗi về việc vô duyên vô cơ giật lấy đồ từ tay người khác này. " Xin lỗi vì tôi hơi ngạc nhiên một chút về bài kiểm tra của đồng học Thuần đây." Rồi ném lại tập hồ sơ lên bàn của Tiểu Thiên, như ném một thứ vứt đi vậy, sau đó xoay người về chỗ của mình.
Nói xin lỗi mà một chút thành ý cũng không có, Doãn Thanh Thanh đoán, sợ là nếu Hoa Mỹ Kiều là con khổng tước thật sợ là đuôi đã sớm vểnh cao rồi. " Thiên Thiên, đừng để ý cô ta."
" Ờ." Tiểu Thiên ngốc ngốc đáp lại.
Sau đó cô giáo Thải nói sơ qua điểm số, ngoài việc điểm mặt các nhân vật có điểm số cao ở các môn, à, ở đây chỉ có một nhân vật thôi nên thời gian rút gọn lại nhiều. Đến khi ra về, đám học sinh trong lớp Z đều dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn Tiểu Thiên, chỉ có Doãn Thanh Thanh và hai người Tô Khải Phong là khác biệt.
Lúc này, chiếc BMW màu đen đã rẽ vào trong tầng hầm bên dưới tập đoàn Thuần Long, chạy thẳng vào trong qua một đợt trung chuyển thang máy cuối cùng trở ra ở tầng hầm số . Trong tầng này không có đến một bóng xe, đây là tầng trống bởi vì bên dưới tầng này là đại bản doanh thứ của bang Hắc Long. Mục đích chính là để triệt để cách âm những tầng trên cũng không nghe ra được bất kì âm thanh gì bên dưới này.
Bên cạnh là thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc, Lôi lái xe vào một địa điểm gần đó, sau đó bước ra mở cửa cho Hoắc Minh Long. Tính ra anh cũng đã bên cạnh Hoắc Minh Long gần tám năm, nhiều năm trôi qua càng khiến anh nhận ra chuyển biến của Hoắc Minh Long, cũng dần tự nhận ra, làm trợ lý hay cấp phó như Hoắc Minh Long không phải là không tốt, thái độ cũng dần hướng về quan điểm này, mặc dù cả hai vẫn chưa nói rõ với ai.
Từ ngày Tập Đoàn Thần Long chính thức xuất hiện một cách đột ngột khiến cho toàn nền kinh tế nước Y đi từ chấn động này đến chấn động khác, từ một tập đoàn không có tên dần lên hạng năm liên tiếp hạ bệ các tập đoàn tài chính còn lại, giờ phút này ngay đến tập đoàn từng đứng trụ hạng nhất một thời cũng đứng nép mình trước Thần Long. Cũng khó trách hiện thời tập đoàn đã chiếm o% thị phần tài chính của nước Y, % thị trường bất động sản và xây dựng, những tập đoàn khác còn chưa có với tới đâu.
Càng như vậy người ta càng thêm tò mò thân phận ông chủ của tập đoàn này là ai? Mấy năm qua đây vẫn là một câu hỏi lớn mà người trong cuộc chưa bao giờ tìm ra được. Hoắc Minh Long là người biết rõ nhất, mình càng đứng trên cao, người ta càng ngưỡng vọng bản thân nhiều, càng như vậy thì sẽ gây nên không ít phiền toái, chí ít hiện giờ anh biết, anh còn một số việc phải làm mà điều kiện tiên quyết là thân phận và lai lịch này vẫn cần phải giữ bí mật.
Bước vào thang máy giơ tay lên nhìn đồng hồ, giờ này Tiểu Thiên chắc đang ngồi nghe khai giảng rồi, đôi mày rậm thanh lãnh của Hoắc Minh Long hơi nhiếu lại, có dự cảm lạ. Mặc dù anh không muốn nhóc con đi học, nhưng thực tê những năm qua đem nhóc con đặt lại bên người mãi cũng không tốt, không chừng còn có thể học hỏi được nhiều thứ. Đột nhiên anh hỏi. “ Lôi, Tiểu Kỳ có đi học chưa?”
Tiểu Kỳ là con trai cưng của Lôi với Mị. Một lần bị sảy thai làm cho hai người cực kì chờ đợi đứa con này, bộ dáng của Tiểu Kỳ có vài phần giống Lôi, nhưng tính cách thì ngược lại hay cười, mỗi lần nghe thấy hắn cười, khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lôi cũng nhợt nhạt vui vẻ theo.
“ Thiếu gia. Tiểu Kỳ sẽ không học mẫu giáo.” Mị từ lúc sinh con trai liền không kể bất kỳ điều gì nữa, suốt ngày chơi đùa cùng con trai thì đã đành, đôi khi bỏ quên luôn anh, cái này làm cho khuôn mặt lạnh nhạt của Lôi vài lần không thể giữ nguyên được, mẹ nào lại không thương con, Lôi ăn phải ‘khổ hoa’ đành chịu…
Nhìn lại phía Lôi, Hoắc Minh Long âm thầm tính toán, sau này có con thế nào Tiểu Thiên cũng sẽ như Mị… Tốt nhất vẫn là nên từ từ… ( Tác giả: Cười gian xảo Ba năm nữa à… hì hì…)bg-ssp-{height:px}
Thang máy lên đến tầng của Tổng tập đoàn Thần Long, cánh cửa vừa mở bên trong liền hiện ra một bầu không khí thoải mái, dễ chịu. Trên tầng cao nhất, xung quanh các tòa cao ốc, các căn hộ chung cư, các nhà hàng khách sạn đều như dưới chân mình.
Trong tầng này, Phòng Tổng giám đốc chiếm / tầng, diện tích lớn bao hàm bên trong là một phòng thư kí khá rộng rãi, phần còn lại được bày trí như một căn hộ chung cư cao cấp đắt tiền với đầy đủ tiện nghi, có hồ bơi lộ thiên có phòng bếp phòng ngủ, phòng khách,… đều đầy đủ cả. Nhưng nơi này chưa một lần Hoắc Minh Long từng ngủ qua đêm, cho nên mọi thứ vẫn còn được trong như mới.
Bước vào phòng, Hoắc Minh Long liền nhanh chóng bắt đầu làm việc, bên trên bàn là một chồng tài liệu chừng mấy mươi loại, chất thành một núi nhỏ, bên dưới tập đoàn không thiếu nhân lực, tất cả tài liệu ở đây những phần nào có thể giản lượt các phân công bên dưới đều đã giản lượt hết mới đến tay Hoắc Minh Long.
Nhưng phần này, khi đến tay anh mới biết nó có thể được giải quyết nhanh như thế nào.
Con ngươi lam híp lại thành một đường, lấy tài liệu bên cạnh sang đọc, nháy mắt liền lật sang trang, tốc độ đọc kinh người rất nhanh nếu có gì không thỏa đáng, liền gạch chân tại điểm đó rồi bỏ sang một bên, tiếp tục với tay đến phần tài liệu thứ hai, ánh mắt lướt qua thấy ổn liền để ra phía trước, công việc cứ thế.
Tầm một tiếng sau, Lôi cũng soạn xong phần hợp đồng mới, tính toán lại sổ sách, những thứ này mỗi ngày đều phải kiểm tra lại một lần, xong bước ra khỏi phòng thư ký, lấy văn kiện đã phê duyệt mang xuống cho các phòng ban bên dưới chuẩn bị bước kế tiếp, văn kiện nào chưa ổn cũng được đưa đi sửa ngay. So với hành động mau lẹ của nhóm bên dưới, tốc độ Hoắc Minh Long và Lôi càng nhanh hơn, đến tầm giờ mọi thứ đều xong xuôi.
Đến lúc này, Hoắc Minh Long liền nhớ đến Tiểu Thiên, nhóc con bộ dáng ngây ngô, khuôn mặt đáng yêu hay cười, trước giờ chưa gặp qua người ngoài không biết ứng phó ra sao. Sáng dặn dò Tiểu Thiên thiết bị thay đổi nhân diện rồi, khuôn mặt không quá xuất sắc sẽ bớt gây không ít phiền toái. Mặc dù anh biết kết quả người bị chuốt lấy phiền toái không phải là Tiểu Thiên nhưng vạn nhất vẫn là có Ảnh đi theo sẽ an tâm hơn. Không biết sáng giờ nhóc con đã làm gì rồi. Nghĩ đến liền gọi cho Ảnh…