Hôn cũng hôn qua, đậu hủ cũng ăn qua không ít, nhóc con bị anh trêu chọc đến không thở nổi, mặt mày đỏ bừng, áo sơ mi xốc xếch, mái tóc cũng có chút hổn độn, được rồi cũng chỉ là sờ sờ nắn nắn một chút, còn chưa có thực sự xem là dạo đầu đâu, cũng không có chuyện gì thực sự xảy ra, chỉ có thanh niên nào đó lại tự giác tắm nước lạnh mà thôi, nhưng mà lần này tắm hơi lâu, đến khi anh bước vào nhóc con đã ngủ thiếp đi, nằm xuống bên cạnh rồi, ôm lấy cơ thể mềm mại của Tiểu Thiên, nhóc con cũng tự động rúc vào người anh. Cúi mặt nhìn gương mặt nhỏ nhỏ xinh đẹp trong ngực, Hoắc Minh Long cảm thấy, tư vị cũng tốt lắm. ( Tác giả: Hố hố... có ngày Hoắc thiếu sẽ hối hận vì quyết định hôm nay thôi... HMLong: * Ném đến một ánh mắt sắt như dao*... Truyện này 3S. )
--- Phân cách tuyến tình nhân đi dạo chơi ---
Sáng sớm, nhóc con đã tinh thần hưng phấn thức dậy sớm hơn cả những người làm việc trong Hoắc trạch, đại khái là vì lời hứa của Long a. Nhóc con quả thực yêu thích Hoắc trạch lắm, nhưng có ở lì mãi trong nhà cũng không thể không cảm thấy gò bó, nhớ lần trước đi ra ngoài chơi là đi đến biển, từ lúc đó đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi. Mặc dù đi biển cũng rất vui cũng có thể thu thập vỏ sò, xây một lâu đài cát cao cao và to to, thỏa thích bơi lội, còn nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ, nơi đó lại quá vắng vẻ, không nói đúng hơn là chỉ có đám người Mộ thúc thúc, Lôi, cô nhóc và Long thôi. ( Biển tư nhân )
Lần này lại không giống vậy, nơi mà Tiểu Thiên sẽ đến hôm nay sợ là sẽ vô cùng vô cùng đông đúc, công viên nước vào ngày cuối tuần không phải sẽ tràn đầy người sao, mặc dù Tiểu Thiên thực sự không thích nơi nhiều người hỗn tạp lắm, nhưng mà cũng muốn thử cảm giác đi chơi như những người khác như thế nào. Huống hồ chị nữ hầu đã nói, đây là một cơ hội rất tốt, theo từ ngữ thông dụng người ta gọi là hẹn hò, có thể giúp Long và nhóc con càng lúc càng thân thiết hơn, Tiểu Thiên quả thực có chỗ hiểu chỗ không nhưng mà chỉ cần Long thích nhóc con cũng sẽ hào hứng lây.
Nếu Hoắc Minh Long biết suy nghĩ của nhóc con thì chắc chắn sẽ bị cái ý tưởng dở hơi của Mộ Thắng Vũ kia làm cho nội thương. Tất nhiên đó là chuyện trước khi anh ta trở về, cũng vì vậy mà ngay ngày đầu tiên về tới anh ta đã vội vội vàng vàng đến hỏi anh cái câu kia, anh ta còn chưa có thấu triệt như vậy. Nhưng mà quả thực lời nói của Mộ Thắng Vũ cũng có chút đạo lí, nếu không anh cũng không tình nguyện nghe theo. Quan trọng là quan sát biểu hiện nhóc con để còn có thể hay không có lần sau.
Phòng thay đồ cách phòng lớn một lớp cửa, nhưng thực ra là có thể đi vào bằng đường khác, chỉ cần mở cửa tủ đối diện giường ngủ, chường qua lớp quần áo sắp xếp lớp lớp là liền đi được đến vào trong phòng này. Nhóc con ló gương mặt ra khỏi mớ quần áo đang treo vào đến bên trong, nhìn qua, nhìn lại, không thấy ai, miệng nhỏ mấp máy gọi. " Chị nữ hầu???."
" Ở đây." Một bóng dáng bất thình lình xuất hiện, cũng bước ra từ đám quần áo, có lẽ là đang lúc chọn lựa trang phục cho nhóc con đi chơi đây mà. Đến bây giờ nhóc con thực sự còn chưa biết cô gái này là ai đâu nha, đã hỏi qua Phúc bá, Vương Thẩm, Trần thẩm, Lí thúc thúc làm vườn, nhưng mà không ai biết đến người giống như vậy. Tất nhiên là trong lúc hỏi nhóc cũng đâu thể nào nói rõ ràng được, nhưng mà đại ý vẫn là vậy. Nhóc con chỉ biết cô đối rất tốt với mình, có lẽ còn có một chút vướng bận nào đấy nên mới ở lại đây, mặc dù là một hồn ma thôi nhưng nhóc con cũng thật sự không muốn phải nói tạm biệt với cô đâu.
Vừa xoay mặt qua đã thấy cô gái kia, trên tay còn đang cằm một bộ quần áo đơn giản, váy xòe với áo thun, nhưng lại được thiết kế vô cùng xinh đẹp, chẳng những không khiến cho cô cảm thấy vướng bận mà hơn hết còn làm toát lên vẻ trẻ trung năng động của nhóc con. Còn có nón lưỡi trai, áo khoát, giày thể thao, một số phụ kiện nửa. Nhóc con nhìn nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu mới phát ra được âm thanh. " Tranh... Tiểu Thiên..."
" Thích không? Là làm theo y hệt bản thiết kế của Tiểu Thư đó, còn có của thiếu gia..." Lời nói còn chưa dứt đã thấy Tiểu Thiên mắt đỏ hoe nhìn mình, trái lại cô cảm thấy khó xử. Mặc dù là ma một chút công phu này không tính là gì, mặc dù đây là lần đầu tiên làm theo bản vẽ của Tiểu Thiên mà làm ra, nhưng không ngờ lại giống như đúc mà còn chân thực như vậy. Huống hồ, những năm qua, so với Thuần... bên kia, nhóc con càng thêm có thiên phú trong lĩnh vực này, quả thực là hổ phụ vô khuyển tử* rồi.
* Đại khái là cha đã giỏi làm sao lại có đứa con ngu ngốc được.
Nhóc con vừa ngây ngô vừa cảm thấy hạnh phúc nhiều nhiều lắm, liền nhanh chóng cám ơn cô hầu nữa, sau đó cười hi hi nhanh chóng đem quần áo đi tắm còn vui vẻ đặt bộ còn lại lên tủ dâud giường không quên để lại mẫu giấy nhỏ đề. " LONG NHỚ MẶC CÁI NÀY NHA."
Trong khu ẩm thực của học viện. Trong các tủ kính, các món ăn đều được trang trí tinh xảo, không hổ là học viện cao cấp, thức ăn đều được tỉ mỉ chuẩn bị, ngay cả đầu bếp cũng là năm sao, nhìn một tủ thức ăn đầy đủ sắc hương vị, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Nhìn một lượt các món ăn giá cũng xắp xỉ tiền lương cả tháng của công nhân viên chức , chưa nói tới mấy món đặc biệt cũng là bằng cả mấy mươi vạn, Tiểu Thiên lộ ra một chút tò mò, sống chung mái nhà với Hoắc Minh Long, cô gái nhỏ hầu như không có khái niệm về tiền bạc. Anh chỉ là đưa cho cô nhóc một tấm thẻ bạch kim cần gì thì cứ dùng thẻ là được.
Xem xét chọn ra vài món ăn đơn giản, thực tế, Tiểu Thiên không có cái lưỡi kén chọn như Hoắc Minh Long, chỉ cần không quá dở là được, biểu tình khi ăn, cũng đủ làm người ta cảm thấy ngon miệng. Nhắc tới Long khẩu vị của anh ngày càng khó tính rồi , sáng nay mới tìm một đầu bếp mới về, mong là ông ấy có thể làm được một tuần. Sau khi cô thanh toán xong định rời đi thì bất chợt bị một người đàn ông ngăn lại.
Tô Khải Phong ngồi trong phòng ăn xa hoa được đặt riêng biệt nhìn xuống dưới , vô tình bắt gặp Tiểu Thiên đang chọn đồ ăn, người mang cặp kính to tướng , kẻ duy nhất không hề quan tâm tới buổi diễn thuyết của hắn. Còn khiến hắn vài lần cảm thấy mất mặt, không hiểu vì sao hắn lại không chán ghét cô vậy.
Nhìn cô gái xinh xắn , đi loanh quanh chọn lựa, bộ dáng chăm chú , kính dáng cả vào tủ bày biện có cảm giác rất đáng yêu, cả cái lúc chọn thức ăn, biểu tình ngây ngô, lại rất nghiêm túc, thỉnh thoãng lại mân môi anh đào, trông đặc biệt dễ thương. Ngay khi suy nghĩ này vừa lóe lên, hắn ta liền cau mày. Dễ thương sao? Hắn cũng có cảm giác kỳ lạ với cô gái này. Dường như cô gái nhỏ có một sức hút to lớn với hắn vậy. Bàn tay phất lên liền có một người đi đến cuối đầu chào “ Thiếu gia , có chuyện gì sai bảo?”
“ Ngươi gọi cô ấy lên đây.” Ngón tay thon dài chỉ vào bóng dáng xinh xắn phía dưới.
Tên kia liền hơi giật mình. Không phải thiếu gia thường không thích có học sinh nữ tiếp cận sao? Tằm mắt đi chuyển xuống phía dưới hiểu ý liền đi về hướng Tiểu Thiên. Đến nơi cô gái đó đã định rời đi , hắn đành chặn cô lại trước. “ Xin lỗi cảm phiền tiểu thư. Không biết cô có thể đi lên kia gặp thiếu gia của chúng tôi được không?” hướng tay về phía khu đặc trưng dành cho công tử thế gia. Chắc chắn một trăm phần trăm là đồng ý. Thiếu gia bọn họ là ai chứ , người ta là No. tại trường này đó nha. Là người trong mộng của tất cả mọi nữ sinh trong trường a. Nhưng ...
Thuần Hi Thiên không những không đồng ý mà còn vô cùng bất mãn với thái độ chặn đường người khác đi của người đàn ông đứng trước mặt mình này. Cặp mày thanh mãnh nhíu lại, sau đó lạnh nhạt nói. “ Không.” Người này không phải là gã đàn ông đứng sau Tô học trưởng gì gì đó sao? Nhớ tới hắn, trong lòng Tiểu Thiên liền hiện lên hai chữ keo kiệt. Thấy người này tốt nhất nên đi đường vòng.
Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên giọng điệu chứa đầy vẻ không tin được “ Tiểu thư ... Thiếu gia chúng tôi là Tô Khải Phong đó. Tiểu thư có thể...” Cô gái này cũng thật là, năm lần bảy lượt phản đối lại thiếu gia, dường như không biết rõ thiếu gia có vị thế như thế nào trong ngôi trường này càng không biết Tô gia có vị trí như thế nào đối với nền tài chính nước Y sao? Không phải là dạng đầu óc có vấn đề thì cũng là ngu ngốc đến đáng thương mới không thuận theo thiếu gia mà thôi.
Thấy người đàn ông vẫn cứ cố chân đứng trước mặt mình, Tiều Thiên vừa khó chịu lại không biết nên gọi anh ta rời đi như thế nào. Đúng lúc này, một giọng nói nam tính dễ nghe vang lên từ phía sau lưng tên đàn ông. “ Đồng học Thuần, chào bạn.” Nam sinh này cười nhẹ nhàng với Tiểu Thiên, vừa nhìn về phía người mặt áo đen như nói. “ Người ta không nể mặt thiếu gia nhà anh rồi, sao còn đứng đó.”
Thấy người này đi tới, tên áo đen lúng túng nhường đường.bg-ssp-{height:px}
“ Chào Thượng Quan học trưởng.” Tiểu Thiên chào đáp lại.
Phía trên, Tô Khải Phong liếc mắt nhìn về phía Thượng Quan Dương, nhíu nhíu mày. Trong trường này ít có người nào có thể khiến hắn cảm thấy uy hiếp hơn nam sinh này. Người đàn ông kia cũng lên báo cáo : “ Thiếu gia , cô gái đó không đồng ý.” không còn gì để nói.
Hắn nghe thế cũng hơi ngạc nhiên hỏi : “ Có nói người mời là ai không?”
Tên kia run run nói : “ Có.”
“ Cô gái đó vẫn không đi lên?”
“ Vâng.”
Tô Dật Phong cũng không tức giận. Chuyện này hắn cũng có thể đoán được, tầm mắt rời xuống nhìn bóng dáng hai người đang rời khỏi vừa đi vừa nói chuyện bên dưới. Trong học viện này người mà có thể đứng ngang hàng với hắn ta là vô cùng hiếm, Thượng Quan Dương chính là nằm trong số đó. Một người xuất thân trong một gia đình đều là quân nhân cấp cao, anh trai là thượng tá trẻ tuổi nhất của nước Y năm nay mới tuổi, cha là thượng tướng, là cục trưởng của quân khu ba, tương tai so ra không hề thua kém Tô Khải Phong.
Nhưng vì sao, Thượng Quan Dương này cũng muốn thân cận với người mà hắn đang chú ý đến chứ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôn cũng hôn qua, đậu hủ cũng ăn qua không ít, nhóc con bị anh trêu chọc đến không thở nổi, mặt mày đỏ bừng, áo sơ mi xốc xếch, mái tóc cũng có chút hổn độn, được rồi cũng chỉ là sờ sờ nắn nắn một chút, còn chưa có thực sự xem là dạo đầu đâu, cũng không có chuyện gì thực sự xảy ra, chỉ có thanh niên nào đó lại tự giác tắm nước lạnh mà thôi, nhưng mà lần này tắm hơi lâu, đến khi anh bước vào nhóc con đã ngủ thiếp đi, nằm xuống bên cạnh rồi, ôm lấy cơ thể mềm mại của Tiểu Thiên, nhóc con cũng tự động rúc vào người anh. Cúi mặt nhìn gương mặt nhỏ nhỏ xinh đẹp trong ngực, Hoắc Minh Long cảm thấy, tư vị cũng tốt lắm. ( Tác giả: Hố hố... có ngày Hoắc thiếu sẽ hối hận vì quyết định hôm nay thôi... HMLong: * Ném đến một ánh mắt sắt như dao*... Truyện này 3S. )
--- Phân cách tuyến tình nhân đi dạo chơi ---
Sáng sớm, nhóc con đã tinh thần hưng phấn thức dậy sớm hơn cả những người làm việc trong Hoắc trạch, đại khái là vì lời hứa của Long a. Nhóc con quả thực yêu thích Hoắc trạch lắm, nhưng có ở lì mãi trong nhà cũng không thể không cảm thấy gò bó, nhớ lần trước đi ra ngoài chơi là đi đến biển, từ lúc đó đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi. Mặc dù đi biển cũng rất vui cũng có thể thu thập vỏ sò, xây một lâu đài cát cao cao và to to, thỏa thích bơi lội, còn nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ, nơi đó lại quá vắng vẻ, không nói đúng hơn là chỉ có đám người Mộ thúc thúc, Lôi, cô nhóc và Long thôi. ( Biển tư nhân )
Lần này lại không giống vậy, nơi mà Tiểu Thiên sẽ đến hôm nay sợ là sẽ vô cùng vô cùng đông đúc, công viên nước vào ngày cuối tuần không phải sẽ tràn đầy người sao, mặc dù Tiểu Thiên thực sự không thích nơi nhiều người hỗn tạp lắm, nhưng mà cũng muốn thử cảm giác đi chơi như những người khác như thế nào. Huống hồ chị nữ hầu đã nói, đây là một cơ hội rất tốt, theo từ ngữ thông dụng người ta gọi là hẹn hò, có thể giúp Long và nhóc con càng lúc càng thân thiết hơn, Tiểu Thiên quả thực có chỗ hiểu chỗ không nhưng mà chỉ cần Long thích nhóc con cũng sẽ hào hứng lây.
Nếu Hoắc Minh Long biết suy nghĩ của nhóc con thì chắc chắn sẽ bị cái ý tưởng dở hơi của Mộ Thắng Vũ kia làm cho nội thương. Tất nhiên đó là chuyện trước khi anh ta trở về, cũng vì vậy mà ngay ngày đầu tiên về tới anh ta đã vội vội vàng vàng đến hỏi anh cái câu kia, anh ta còn chưa có thấu triệt như vậy. Nhưng mà quả thực lời nói của Mộ Thắng Vũ cũng có chút đạo lí, nếu không anh cũng không tình nguyện nghe theo. Quan trọng là quan sát biểu hiện nhóc con để còn có thể hay không có lần sau.
Phòng thay đồ cách phòng lớn một lớp cửa, nhưng thực ra là có thể đi vào bằng đường khác, chỉ cần mở cửa tủ đối diện giường ngủ, chường qua lớp quần áo sắp xếp lớp lớp là liền đi được đến vào trong phòng này. Nhóc con ló gương mặt ra khỏi mớ quần áo đang treo vào đến bên trong, nhìn qua, nhìn lại, không thấy ai, miệng nhỏ mấp máy gọi. " Chị nữ hầu???."
" Ở đây." Một bóng dáng bất thình lình xuất hiện, cũng bước ra từ đám quần áo, có lẽ là đang lúc chọn lựa trang phục cho nhóc con đi chơi đây mà. Đến bây giờ nhóc con thực sự còn chưa biết cô gái này là ai đâu nha, đã hỏi qua Phúc bá, Vương Thẩm, Trần thẩm, Lí thúc thúc làm vườn, nhưng mà không ai biết đến người giống như vậy. Tất nhiên là trong lúc hỏi nhóc cũng đâu thể nào nói rõ ràng được, nhưng mà đại ý vẫn là vậy. Nhóc con chỉ biết cô đối rất tốt với mình, có lẽ còn có một chút vướng bận nào đấy nên mới ở lại đây, mặc dù là một hồn ma thôi nhưng nhóc con cũng thật sự không muốn phải nói tạm biệt với cô đâu.
Vừa xoay mặt qua đã thấy cô gái kia, trên tay còn đang cằm một bộ quần áo đơn giản, váy xòe với áo thun, nhưng lại được thiết kế vô cùng xinh đẹp, chẳng những không khiến cho cô cảm thấy vướng bận mà hơn hết còn làm toát lên vẻ trẻ trung năng động của nhóc con. Còn có nón lưỡi trai, áo khoát, giày thể thao, một số phụ kiện nửa. Nhóc con nhìn nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu mới phát ra được âm thanh. " Tranh... Tiểu Thiên..."
" Thích không? Là làm theo y hệt bản thiết kế của Tiểu Thư đó, còn có của thiếu gia..." Lời nói còn chưa dứt đã thấy Tiểu Thiên mắt đỏ hoe nhìn mình, trái lại cô cảm thấy khó xử. Mặc dù là ma một chút công phu này không tính là gì, mặc dù đây là lần đầu tiên làm theo bản vẽ của Tiểu Thiên mà làm ra, nhưng không ngờ lại giống như đúc mà còn chân thực như vậy. Huống hồ, những năm qua, so với Thuần... bên kia, nhóc con càng thêm có thiên phú trong lĩnh vực này, quả thực là hổ phụ vô khuyển tử* rồi.
* Đại khái là cha đã giỏi làm sao lại có đứa con ngu ngốc được.
Nhóc con vừa ngây ngô vừa cảm thấy hạnh phúc nhiều nhiều lắm, liền nhanh chóng cám ơn cô hầu nữa, sau đó cười hi hi nhanh chóng đem quần áo đi tắm còn vui vẻ đặt bộ còn lại lên tủ dâud giường không quên để lại mẫu giấy nhỏ đề. " LONG NHỚ MẶC CÁI NÀY NHA."