Những ngày tiếp theo cuộc sống học đường của Tiểu Thiên trãi qua đều rất yên ả, mọi người trong lớp dựa theo thành tích của bài kiểm tra, đều đã liệt nhóc con vào loại biến thái thiên tài, cũng không dám dị nghị trước mặt. Tất nhiên để sót mất một thiên tài các thành viên trong lớp đều đã im lặng thông báo với các gia tộc của mình rồi, việc tìm hiểu thông tin là chuyện của họ. Không khí trong lớp cũng coi như hòa thuận. Nhưng người thay đổi thái độ nhiều nhất lại chính là Hoa Mỹ Kiều. Ánh mắt của cô ta thường xuyên nhìn về bóng dáng Tiểu Thiên cũng không thôi hạch sách nữa.
Lặng lẽ nhìn về bóng dáng An Mục Khê đang nói chuyện vui vẻ cùng đám bạn của mình, đôi mắt Hoa Mỹ Kiều đột nhiên sáng lên ánh sáng lạnh, nhưng sau đó rất nhanh lại bị dập tắt, nhớ đến một đoạn kí ức mà hiện tại vẫn còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của mình, đoạn kí ức mang đến từ tương lai, hay đúng hơn là đem trở về quá khứ. Hận? Cô sẽ không hận sao? Càng hận cô ta là bản thân lại càng hận mình? Hận bản thân mình làm nhiều chuyện sai trái, hận bản thân mình ngu ngốc, hận bản thân quá kiêu ngạo, cho nên đến lúc chết đi mới nhận ra mọi điều mình làm thiệt là ngốc nghếch hết sức. Tỏ ra kiêu căng như khổng tước để làm gì, trước mặt có thể có kẻ nịnh mình, có thể xun xoe mình, có thể hùa theo mình, nhưng sau lưng đang nguyền rủa mình, nói xấu mình, khinh thường mình.
Nếu kí ức tàn khốc đó là một cơn ác mộng, thì thà rằng tình nguyện chấp nhận cơn ác mộng đó còn hơn lảng quên đi nó. Ác mộng về một ngày Hoa gia bị hạ bệ, ác mộng về một nàng công chúa sống trong nhung lụa bị chà đạp tàn tạ, ác mộng về một ngày mà người từng bị rẻ rúng kia lại trở lại đạp lên đầu công chúa, một ngày mà tất thảy những điều tốt đẹp đều bị tước đi. Cơn ác mộng tàn khốc và đáng sợ đó là do chính đôi bàn tay nhỏ bé, non nớt của một cô gái có vẻ ngoài thiên sứ gây nên - An Mục Khê.
Hoa thị sụp đổ. Cảm giác tận mắt nhìn thấy người cha luôn yêu thương mình bị tiều tụy, bị đám chủ nợ đến đòi ráo riết, bị sự vây chặn của đám kí giả, bị tù đày, bị người ta đánh đập, mất hết mọi uy quyền một thời, tiêu điều và xơ xác vẫn cố gắng bảo hộ mình, bảo hộ trong sự bất lực rồi bị đánh đập đến chết. Còn có người mẹ và người dì mà luôn nuôngchiều mình bị hành hạ, bị lăng nhục, bị cưỡng hiếp bởi một đám đàn ông nhơ bẩn, và bản thân cũng không tránh khỏi kết quả cũng bị lăng mạ cũng bị giày xéo, cũng bị làm nhục, tất thảy đều bị tung lên mạng, tâm lí vặn vẹo do những ám ảnh thuở nhỏ không phải sao? Hoa gia một thời huy hoàng đều bị tàn lụi trong chốc lát. Ban đầu cô có oán hận người đẩy mình vào đường cùng là cô ta. Hận chứ... nhưng vào thời đó hận cũng chỉ là cảm giác của bản thân, nhưng mình thì không làm được gì.
Để cô ta hả hê, sung sướng khi đạp lên thân xác người Hoa gia mà đi lên, hơn nữa, trước khi chết cô ta còn để lại cho cô một món quà nhỏ. Khiến cô tận mắt thấy cảnh cô ta cùng người mình yêu thương ân ái bên nhau?
Nực cười, nực cười một con người giả tạo đội lốt thiên sứ, nực cười tất cả mọi người đều bị cô ta lường gạt, nực cười bản thân từng xem cô ta chỉ là một kẻ dưới thế, nực cười cảm tưởng rằng cô ta là một con thỏ yếu ớt không hơn không kém. Dằn vặt rằng bản thân đã sai ở đâu? Bắt đầu sai từ khi nào? Hay bước đầu tiên đã sai...
À đúng rồi, ngay từ lúc đầu người đàn ông chủ tịch công ty An Thị với vẻ ngoài chân chất và con mắt nhìn người sâu sắc kia vốn là một con ác quỷ, thâu tóm tất cả. Chắc là đến cuối cùng An Mục Khê cũng không biết, chính người cha - An Bình, người luôn ôn nhu và chăm sóc cho mẹ con cô ta cũng như cô ta sau này, chính là người đã bày ra tất cả kế hoạch, khiến cô nhìn thấy cảnh mẹ mình bị cưỡng hiếp đến chết, nghe rõ đám người kia nói là do An phu nhân làm, vâng, ông ta còn hi sinh cả con gái, hi sinh vợ cả ba năm chung chăn chung gối và con chính mình, hi sinh luôn một đoạn tình cảm ngoài giá thú, chỉ để một mục đích duy nhất, hạ bệ Hoa thị, cướp đoạt thị trường của Hoa thị. Danh chánh ngôn thuận trở thành ông chủ của một trong ba tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước.
Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, từ một cô gái 24 tuổi trở về năm 15 tuổi, cảm giác giống như đã già rồi, đến khi mỗi sáng nhìn vào gương, khuôn mặt vẫn non nớt vẫn còn thuần khiết và trong sáng, có lúc cảm thấy đó không phải mình. Nhưng nếu cho bản thân sống lại, Hoa Mỹ Kiều không muốn đi theo con đường cũ nữa, chết một lần cũng hiểu ra rất nhiều điều cũng không còn là một bông hoa trong nhà kính chỉ biết khoe mẻ sự xinh đẹp nhưng lại yếu ớt khi ra đến bên ngoài. Là một lần sống lại, không thể để cho mọi thứ đi theo vết xe đổ nữa. ( Tác giả: Sản phẩm trùng sinh của ta... )
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều dời về phía Thuần Hi Thiên, trong con ngươi lộ ra vẻ kiên định, nhưng thói quen vẫn là thói quen, kiêu ngạo khó mà sửa được, lần này là muốn vứt đi sự kiêu ngạo và tự tôn không cần có của bản thân để làm chuyện mất mặt đó, bàn tay nắm chặt, nếu muốn thay đổi số phận của mình, bước đi đầu tiên mà cũng không làm được thì chẳng khác nào chưa đánh đã thua sao. Hoa Mỹ Kiều đã kiên định, liền đi đến chỗ của Tiếu Thiên đang ngồi, mà nhóc con thì vừa mới nói chuyện xong với bạn học Doãn ngồi bên cạnh.
" Bạn học... học Thuần..." Cô run rẩy nói.
" Hửm?" Nhóc con ngẩn đầu nhìn. Cô bạn học này hôm nay sao lại ăn nói lắp bắp như vậy?
" Mình xin lỗi bạn vì những chuyện mình đã làm trước đây. Nếu được mong bạn có thể tha lỗi cho mình." Nói một hơi, Hoa Mỹ Kiều cũng khó khăn cuối đầu xuống, trong lòng nhẩm n lần. " Là mình làm sai phải xin lỗi, là mình làm sai phải xin lỗi..."
Nhóc con thấy nắm tay của cô run run, chứng tỏ là đang lúng túng lắm đây, liền cười hì hì đáp lại. " Có sao? Tiểu Thiên không nhớ?"
Không nhớ? Vậy là không để ý những chuyện nhỏ mọn mà trước đây mình đã làm sao? Trong nhất thời, Hoa Mỹ Kiều liền vui vẻ ra mặt, vội chìa tay ra với Tiểu Thiên. " Cám ơn bạn, sau này chúng ta làm bạn được chứ? Cứ gọi mình là Mỹ Kiều là được." Nói thật việc mà cô đi xin lỗi nếu được người ta tha thứ cũng là điều nằm trong dự tính, chỉ là không hiểu sao, khi nhận được sự đồng ý của cô bạn nhỏ này, bản thân Hoa Mỹ Kiều lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như gánh nặng của cơn ác mộng tiền kiếp đã vơi đi phân nữa. Đúng vậy vơi đi phân nửa... một cách âm thầm mà ngay cả cô cũng không biết.
Doãn Thanh Thanh, híp mắt nhìn cô, trong con ngươi toát lên vẻ phòng bị, thấy bàn tay Tiểu Thiên định giơ ra thì lại nắm kéo trở về, khẩu ngữ mang đầy dao găm kiếm lục. " Tự nhiên thay đổi tính tình, không biết Hoa nhị tiểu thư là có mưu mô gì đây???" Mặc dù những nhơ bận của giới thượng lưu được Doãn ba và Doãn ma ngăn chặn không ảnh hưởng trực tiếp đến Doãn Thanh Thanh, nhưng tâm lí phòng hờ bao giờ cũng phải có. Nhất là với hạn người trở mặt như lật sách thế này.
Thấy hành động của mình quá đường đột, Hoa Mỹ Kiều xấu hổ thu tay về, mới thu được một nữa, đã thấy một bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy tay mình, giuơng môi môi. " Tất nhiên, cứ gọi mình là Thiên Thiên." Nói đoạn, xoay mặt về sau nhăn mũi với Doãn Thanh Thanh, thở khì khì, sau đó dùng ngón tay nhỏ nhỏ ra kéo gương mặt méo xẹo của bạn học Doãn thành miệng cười.
Nhìn thấy biểu tình miễn cưỡng của Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều cũng không nhịn được run rẫy.
" Không được cười!" Doãn Thanh Thanh bực bội đứng phắt dậy, khẩu âm có hơi lớn, mọi người nhìn về phía này, gương mặt nho nhỏ liền đỏ bừng, vội ngồi xuống, không quên liếc về phía Hoa Mỹ Kiều một cái, giận tái mặt, nhưng mà nghĩ lại, gương mặt bị Tiểu Thiên biến hóa chắc tức cười lắm, chỉ tưởng tượng thôi mà cũng không nhịn được có chút vui, nhưng không quên giận dỗi hừ lạnh với nhóc con.
Trong hoạt cảnh ba người vui vẻ đó, trong một góc khác, có một con ngươi yên tĩnh theo dõi động tĩnh bên này, trong âm thầm lóe lên tia sáng lạnh, cùng lúc đó, ánh mắt Hoa Mỹ Kiều đảo qua, nó liền vội vàng thu liễm lại.
Bên kia, cũng có hai người đang nhìn chầm chầm về bên này, họ không phát hiện ra một đoạn mắt đưa mày lại của Hoa Mỹ Kiều, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía của Tiểu Thiên và Doãn Thanh Thanh. Làm việc không phòng bị như vậy, mặc dù trong mắt bọn họ Hoa Mỹ Kiều cũng chỉ là một cô tiểu thư tinh nghịch hay chọc ghẹo người này người kia mà thôi, nhưng là người giới thượng lưu, luôn không dễ dàng hạ xuống một tầng phòng bị như vậy.
" Đồng học Thuần là ngốc nghếch hay là ngu ngơ đây?" Tuy lời lẽ của Diệp Luân là nói về Tiểu Thiên, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn đặt dính lên người cô gái đang ngồi phía sau cô nhóc. Cậu ta còn chưa có nói được mấy lời đâu nghe.
Thấy đột nhiên cậu ta cất tiếng nói như vậy, lại nói về Tiểu Thiên, Tô Khải Phong đột nhiên cảm thấy không, khuôn mặt lạnh lại. " Không phải là cậu đánh chủ ý lên người Đồng học Thuần đấy chứ?" Không khó ra trong đó có ý uy hiếp rõ ràng, cậu biết, Diệp Luân không phải là hoa hoa công tử sao, người như vậy làm sao có thể chú tâm vào một cô gái lâu được, nhớ mấy lần còn có một người bị cậu ta chia tay mà không có lí do, không nhịn được oa oa khóc lớn, đổi lại cậu ta hoàn toàn không quan tâm.
Nhướng mày, Diệp Luân thu liễm tính tình lại. " Không được sao? Hai là cậu thích cô ấy rồi. Chặc chặc, Tô thiếu gia oai phong lẫm lẫm cuối cùng cũng động xuân tâm rồi." Lúc nói khẩu khí của cậu ta cũng rất lớn, hoàn toàn không để ý gương mặt đen thui của Tô Khải Phong.
"..."
" Được rồi." Nói đoạn, liền giở giọng khích bác Tô Khải Phong. " Này, Tô gia đại công tử, cậu có tình địch rồi kìa."
Ngón tay của cậu ta chỉ về phía bên kia. Vì sự việc lần trước, Thượng Quan Dương còn chưa có cùng Tiểu Thiên nói qua chuyện thôi miên một cách rõ ràng, cho nên hiện tại cậu định hẹn nhóc con một hôm nào đấy trống tiết có thể cùng nhau nói chuyện một chút. Tiểu Thiên tất nhiên không từ chối, còn hphôngngs cấp cho cậu ta môt nụ cuòi tươi tắn.
Nụ cười này rơi vào mắt Tô Khải Phong chính là vô cùng chướng mắt. Thấy gương mặt bạn tốt đanh lại, Diệp Luân nói thầm n lần, vì mục đích cướp được cô gái yêu thích về nhà, đừng trách đồng chí Diệp đem cậu trở thành chuột bạch thí nghiệm. " Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên phát chế nhân' còn có 'Đồng tiền đitrước là đồng tiền khôn'. Theo kinh nghiệm phong hoa tuyết nguyệt của mình, cậu cứ chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ nho nhỏ trước đã."
Nghe vậy, Tô Khải Phong nghĩ, cũng cảm thấy hợp lí, liền dự định sẽ có bất ngờ gì cho nhóc con đây.
Tác giả: Ta chết rồi, đừng tìm ta.
Trong phòng bếp là một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa tí tách, tiếng thái rau sột soạt, tiếng gia vị trong nồi sôi ùng ục, và chỉ có hai người đang miệt mài với công việc của mình. Trong hai người họ, một bóng dáng cao lớn, tóc hoe vàng, phối với khuôn mặt góc cạnh, sóng mũi cao phương Tây điển hình. Người đàn ông vóc dáng cao to có vẻ khiêm tốn giữa một căn phòng bếp rộng lớn của Hoắc trạch, trên vầng trán ông ấy tươm ra một tầng mồ hôi, đôi mắt nheo lại thành một đường. Gương mặt nghiêm túc lộ ra sự khao khát với nghệ thuật. Siêu đầu bếp Daniel nhìn về bóng dáng còn lại, trong lòng có chút lo lắng hỏi. " Have you finished?" Có Chúa chứng giám, ông không dám tin " Golden Tongue." Lại chính là cô gái nhỏ bé trước mắt này.
Lời nói của ông ta vừa dứt, Thuần Hi Thiên bên kia đã giở nắp nồi súp lên, mùi hương ngào ngạt tỏa ra tứ phía. Loại hương vị cực kì kích thích khẩu vị, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hé ra một nụ cười vui vẻ. " Almost." Nhấp thử một ngụm nhỏ, nếm nếm, vẫn là thêm một chút gia vị vào.
Nếu không phải mấy lần trước cả hương lẫn vị đều thua cô bé này, Daniel thực sự không phục cách nấu ăn mà lúc nào cũng tùy ý, giống như bừa bãi, làm đại, cắt đại, nêm đại, nhưng hương vị nấu ra lại rất ngon. Phải chăng đó gọi là gia vị hạnh phúc? Nhìn gương mặt tỏa sáng vì hương phấn của cô bé, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, không giống như ông lúc nào cũng nghiêm túc, không cần biết món ăn ra sao, chỉ cần nhìn cô, cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Mấy mươi năm làm nghề đầu bếp mà lại thua dễ dàng như vậy sao. Aizz... Thua thì thua, có một đối thủ như vậy bất kể người đầu bếp nào cũng cảm thấy thỏa mãn, chỉnh nhỏ lửa, ánh mắt ông nhanh chóng chăm chú vào món ăn hôm nay.
Ngẩn mặt nhìn đồng hồ, đã h, vặn tắt lửa, Tiểu Thiên giở nắp nồi ra, lần này hương vị đã hoàn toàn thành công, mùi thơm như ma chú thu hút mọi tế bào vị giác. Ngoài phòng bếp rất nhanh xuất hiện một đống gương mặt ló vào nhìn, có tiếng hút khí, có tiếng nuốt nước miếng, có tiếng xuýt xoa,... đám người hầu trong Hoắc trạch không khỏi âm thầm tắc lưỡi luyến tiếc, vừa cắn cắn gấu áo, vừa nén lệ lưng tròng, có cần phải giết người không cần vũ khí như vậy không. Phúc lợi không được hưởng, đáng tiếc, đáng tiếc. Một đám người nhất thời rũ rượi.
Nhắc nồi xuống, Thuần Hi Thiên lấy một cái bát to, bên trong đã có mỳ đã ướp sẵn một ít gia vị ban đầu, sau đó múc súp cho đầy vào bát, bỏ một ít tiêu lên trên, thêm một vài lá ngò, lại thêm một chút nước sốt đặc trưng của món ăn, đặt bát lên một chiếc đĩa màu trắng ngà, trên đĩa có một vài món rau cải và thịt muối ăn kèm, thêm đũa, thìa. Sau đó cúi đầu với Daniel như báo là đã xong, rồi bước ra ngoài.
Quả nhiên, thời gian không sai lệch lắm, anh đã trở về, thần sắc tinh nhuệ, không hề có dấu hiệu mệt mỏi sau một buổi làm việc căng thẳng, đôi mắt lam sáng lên một tia thoải mái, nới lỏng cà vạt, mở một khuy cổ áo, ném áo vét sang một bên cho nữ hầu tùy thời đón lấy, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong khó phát hiện, mày kiếm hơi nhướng, híp mắt cảm thụ mùi hương trộn lẫn trong không khí, anh âm thầm suy nghĩ. 'Không biết hôm nay là món gì đây?' mặc dầu nhà bếp cách cửa chính khá xa, nhưng mùi thơm của món mì sớm đã len lõi đến được đây. Đôi con ngươi lam lạnh lẽo lia qua hai bên, người hầu đều tự biết không tiếng động rời đi trước, còn anh không tiếng động đi đến phòng ăn.
Lúc này, bóng dáng nho nhỏ của Tiểu Thiên vừa từ phía trong bếp đi ra, trên tay đang mang theo phần mì đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn ăn rộng lớn, cẩn thận lót khăn bên dưới đĩa đặt thìa vào trong bát, đũa lại đặt bên trên... " A, Long." Không biết phía sau từ lúc nào đã xuất hiện người, cánh tay thon dài hữu lực của người đó ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau, giam cô lại trong ngực, gò má cương nghị ma sát lên khuôn mặt non mềm, mùi hương nam tính mang chút lạnh lẽo bủa vây, mang theo chút bá đạo và cưng chiều, cô nhóc liền biết ngay là ai.bg-ssp-{height:px}
Bạc môi mỏng mân lên một đường, kề sát vành tai cô mê li cắn một ngụm nhỏ, hài lòng nhận thấy cơ thể cô run lên theo bản năng, anh mới nhỏ giọng hỏi. " Hôm nay là mỳ?" Nhìn món mì đang tỏa ra hơi nóng ấm áp, thơm phức, tiêu và ngò làm tăng màu sắc cho bát mì, từng lát thịt bò nướng vàng thấm sâu gia vị đã ướp qua nước sốt vừng biến thành màu nâu sệt ngon miệng đặt lên phía trên, từng sợi mì màu vàng nhạt ẩn hiện trong nước súp trong vắt như khiêu khích khẩu vị của thực khách. ( Tác giả: Lâu năm không miêu tả món ăn nó lục nghề thành như thế lày đây.) Nhưng trong mắt Hoắc Minh Long món ăn này có ngon như thế nào thì cũng không bằng ai kia...
" Khụ khụ... Excuse me." Daniel lúng túng cắt ngang cuộc trò chuyện ngọt ngào giữa hai người họ. Ông không hiểu tiếng nước Y và lối tư duy của người anh dẫu rằng có khác biệt, nhưng chỉ bằng hành động của Hoắc Minh Long ông cũng dễ dàng nhận ra được loại tình cảm giữa hai người là gì. Trong suy nghĩ của Daniel, hình như người nước Y rất chuộng loại hình nuôi vợ từ nhỏ này nhỉ, ắt hẳn người đàn ông kia phải rất giỏi 'chịu đựng' và cũng phải rất 'kiên trì'. Đang vừa đem đĩa mì đặt kên bàn vừa suy nghĩ vẫn vơ, bất chợt ông cảm thấy lạnh cả sống lưng, ánh mắt màu lam như có như không liếc qua ông như đem ông đẩy vào hầm băng lạnh lẽo, Daniel thức thời nhớ ra, làm sao lại quên người trẻ tuổi này cũng rất nguy hiểm chứ. Rồi cũng chính ánh mắt đó khi dời về phía cô gái nhỏ lại tan ra hóa thành nồng đậm nhu tình.
Bẹp bẹp lên gương mặt lãnh tuấn của Hoắc Minh Long hai cái, không hề cảm nhận được một tia lạnh lẽo vừa xuất hiện, Tiểu Thiên nâng má lên cười mĩm nói. " Em đi thay quần áo đã, ám khói có mùi khó chịu quá. Long nếm thử trước đi nha." nháy nháy mắt với anh, rồi nhanh chóng cởi tạp dề ra để lại trong bếp, sau đó liền chạy lên tầng, chạy trốn biểu tình có chút mất mát của anh.
Không khí xung quanh rất nhanh hạ xuống vài độ, món mì vẫn tỏa ra hơi nóng nhưng nhiêu đó không thể lấn áp được sự lãnh lẽo tồn tại một cách mãnh liệt được. Biểu tình ấm áp thu lại, sau đó thay thế bằng biểu cảm không cảm xúc hay đúng hơn là lãnh mạt, bàn tay tinh tế cầm lấy đũa, sau đó gắp một vài lọn mì lên nếm qua, thần thái lúc này mới hòa hoãn đôi chút, nhân lúc đó, Daniel liền đem phần mì của mình để sang bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi. Thật là đáng sợ!!!
Món ăn rất ngon, bất kì món ăn nào, chỉ cần là của Tiểu Thiên nấu đều là ngon nhất trên đời, khẩu vị của Hoắc Minh Long là vậy. Trước đây nhóc con vốn thực sự không chú ý đến việc này lắm, lần đó vô tình đầu xem trên truyền hình có một đầu bếp người Nhật kia nấu ăn đàn nấu ăn và có vẻ rất ngon, lúc đó anh mới vừa sa thải đầu bếp đang làm ở Hoắc Trạch, mà bữa ăn lại sắp đến, nhìn ông ta nấu món cơm cuộn, Tiểu Thiên lại nổi hứng muốn làm theo. Không ngờ nhóc con lại vô cùng có thiên phú trong việc này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Những ngày tiếp theo cuộc sống học đường của Tiểu Thiên trãi qua đều rất yên ả, mọi người trong lớp dựa theo thành tích của bài kiểm tra, đều đã liệt nhóc con vào loại biến thái thiên tài, cũng không dám dị nghị trước mặt. Tất nhiên để sót mất một thiên tài các thành viên trong lớp đều đã im lặng thông báo với các gia tộc của mình rồi, việc tìm hiểu thông tin là chuyện của họ. Không khí trong lớp cũng coi như hòa thuận. Nhưng người thay đổi thái độ nhiều nhất lại chính là Hoa Mỹ Kiều. Ánh mắt của cô ta thường xuyên nhìn về bóng dáng Tiểu Thiên cũng không thôi hạch sách nữa.
Lặng lẽ nhìn về bóng dáng An Mục Khê đang nói chuyện vui vẻ cùng đám bạn của mình, đôi mắt Hoa Mỹ Kiều đột nhiên sáng lên ánh sáng lạnh, nhưng sau đó rất nhanh lại bị dập tắt, nhớ đến một đoạn kí ức mà hiện tại vẫn còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của mình, đoạn kí ức mang đến từ tương lai, hay đúng hơn là đem trở về quá khứ. Hận? Cô sẽ không hận sao? Càng hận cô ta là bản thân lại càng hận mình? Hận bản thân mình làm nhiều chuyện sai trái, hận bản thân mình ngu ngốc, hận bản thân quá kiêu ngạo, cho nên đến lúc chết đi mới nhận ra mọi điều mình làm thiệt là ngốc nghếch hết sức. Tỏ ra kiêu căng như khổng tước để làm gì, trước mặt có thể có kẻ nịnh mình, có thể xun xoe mình, có thể hùa theo mình, nhưng sau lưng đang nguyền rủa mình, nói xấu mình, khinh thường mình.
Nếu kí ức tàn khốc đó là một cơn ác mộng, thì thà rằng tình nguyện chấp nhận cơn ác mộng đó còn hơn lảng quên đi nó. Ác mộng về một ngày Hoa gia bị hạ bệ, ác mộng về một nàng công chúa sống trong nhung lụa bị chà đạp tàn tạ, ác mộng về một ngày mà người từng bị rẻ rúng kia lại trở lại đạp lên đầu công chúa, một ngày mà tất thảy những điều tốt đẹp đều bị tước đi. Cơn ác mộng tàn khốc và đáng sợ đó là do chính đôi bàn tay nhỏ bé, non nớt của một cô gái có vẻ ngoài thiên sứ gây nên - An Mục Khê.
Hoa thị sụp đổ. Cảm giác tận mắt nhìn thấy người cha luôn yêu thương mình bị tiều tụy, bị đám chủ nợ đến đòi ráo riết, bị sự vây chặn của đám kí giả, bị tù đày, bị người ta đánh đập, mất hết mọi uy quyền một thời, tiêu điều và xơ xác vẫn cố gắng bảo hộ mình, bảo hộ trong sự bất lực rồi bị đánh đập đến chết. Còn có người mẹ và người dì mà luôn nuôngchiều mình bị hành hạ, bị lăng nhục, bị cưỡng hiếp bởi một đám đàn ông nhơ bẩn, và bản thân cũng không tránh khỏi kết quả cũng bị lăng mạ cũng bị giày xéo, cũng bị làm nhục, tất thảy đều bị tung lên mạng, tâm lí vặn vẹo do những ám ảnh thuở nhỏ không phải sao? Hoa gia một thời huy hoàng đều bị tàn lụi trong chốc lát. Ban đầu cô có oán hận người đẩy mình vào đường cùng là cô ta. Hận chứ... nhưng vào thời đó hận cũng chỉ là cảm giác của bản thân, nhưng mình thì không làm được gì.
Để cô ta hả hê, sung sướng khi đạp lên thân xác người Hoa gia mà đi lên, hơn nữa, trước khi chết cô ta còn để lại cho cô một món quà nhỏ. Khiến cô tận mắt thấy cảnh cô ta cùng người mình yêu thương ân ái bên nhau?
Nực cười, nực cười một con người giả tạo đội lốt thiên sứ, nực cười tất cả mọi người đều bị cô ta lường gạt, nực cười bản thân từng xem cô ta chỉ là một kẻ dưới thế, nực cười cảm tưởng rằng cô ta là một con thỏ yếu ớt không hơn không kém. Dằn vặt rằng bản thân đã sai ở đâu? Bắt đầu sai từ khi nào? Hay bước đầu tiên đã sai...
À đúng rồi, ngay từ lúc đầu người đàn ông chủ tịch công ty An Thị với vẻ ngoài chân chất và con mắt nhìn người sâu sắc kia vốn là một con ác quỷ, thâu tóm tất cả. Chắc là đến cuối cùng An Mục Khê cũng không biết, chính người cha - An Bình, người luôn ôn nhu và chăm sóc cho mẹ con cô ta cũng như cô ta sau này, chính là người đã bày ra tất cả kế hoạch, khiến cô nhìn thấy cảnh mẹ mình bị cưỡng hiếp đến chết, nghe rõ đám người kia nói là do An phu nhân làm, vâng, ông ta còn hi sinh cả con gái, hi sinh vợ cả ba năm chung chăn chung gối và con chính mình, hi sinh luôn một đoạn tình cảm ngoài giá thú, chỉ để một mục đích duy nhất, hạ bệ Hoa thị, cướp đoạt thị trường của Hoa thị. Danh chánh ngôn thuận trở thành ông chủ của một trong ba tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước.
Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, từ một cô gái 24 tuổi trở về năm 15 tuổi, cảm giác giống như đã già rồi, đến khi mỗi sáng nhìn vào gương, khuôn mặt vẫn non nớt vẫn còn thuần khiết và trong sáng, có lúc cảm thấy đó không phải mình. Nhưng nếu cho bản thân sống lại, Hoa Mỹ Kiều không muốn đi theo con đường cũ nữa, chết một lần cũng hiểu ra rất nhiều điều cũng không còn là một bông hoa trong nhà kính chỉ biết khoe mẻ sự xinh đẹp nhưng lại yếu ớt khi ra đến bên ngoài. Là một lần sống lại, không thể để cho mọi thứ đi theo vết xe đổ nữa. ( Tác giả: Sản phẩm trùng sinh của ta... )
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều dời về phía Thuần Hi Thiên, trong con ngươi lộ ra vẻ kiên định, nhưng thói quen vẫn là thói quen, kiêu ngạo khó mà sửa được, lần này là muốn vứt đi sự kiêu ngạo và tự tôn không cần có của bản thân để làm chuyện mất mặt đó, bàn tay nắm chặt, nếu muốn thay đổi số phận của mình, bước đi đầu tiên mà cũng không làm được thì chẳng khác nào chưa đánh đã thua sao. Hoa Mỹ Kiều đã kiên định, liền đi đến chỗ của Tiếu Thiên đang ngồi, mà nhóc con thì vừa mới nói chuyện xong với bạn học Doãn ngồi bên cạnh.
" Bạn học... học Thuần..." Cô run rẩy nói.
" Hửm?" Nhóc con ngẩn đầu nhìn. Cô bạn học này hôm nay sao lại ăn nói lắp bắp như vậy?
" Mình xin lỗi bạn vì những chuyện mình đã làm trước đây. Nếu được mong bạn có thể tha lỗi cho mình." Nói một hơi, Hoa Mỹ Kiều cũng khó khăn cuối đầu xuống, trong lòng nhẩm n lần. " Là mình làm sai phải xin lỗi, là mình làm sai phải xin lỗi..."
Nhóc con thấy nắm tay của cô run run, chứng tỏ là đang lúng túng lắm đây, liền cười hì hì đáp lại. " Có sao? Tiểu Thiên không nhớ?"
Không nhớ? Vậy là không để ý những chuyện nhỏ mọn mà trước đây mình đã làm sao? Trong nhất thời, Hoa Mỹ Kiều liền vui vẻ ra mặt, vội chìa tay ra với Tiểu Thiên. " Cám ơn bạn, sau này chúng ta làm bạn được chứ? Cứ gọi mình là Mỹ Kiều là được." Nói thật việc mà cô đi xin lỗi nếu được người ta tha thứ cũng là điều nằm trong dự tính, chỉ là không hiểu sao, khi nhận được sự đồng ý của cô bạn nhỏ này, bản thân Hoa Mỹ Kiều lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như gánh nặng của cơn ác mộng tiền kiếp đã vơi đi phân nữa. Đúng vậy vơi đi phân nửa... một cách âm thầm mà ngay cả cô cũng không biết.
Doãn Thanh Thanh, híp mắt nhìn cô, trong con ngươi toát lên vẻ phòng bị, thấy bàn tay Tiểu Thiên định giơ ra thì lại nắm kéo trở về, khẩu ngữ mang đầy dao găm kiếm lục. " Tự nhiên thay đổi tính tình, không biết Hoa nhị tiểu thư là có mưu mô gì đây???" Mặc dù những nhơ bận của giới thượng lưu được Doãn ba và Doãn ma ngăn chặn không ảnh hưởng trực tiếp đến Doãn Thanh Thanh, nhưng tâm lí phòng hờ bao giờ cũng phải có. Nhất là với hạn người trở mặt như lật sách thế này.
Thấy hành động của mình quá đường đột, Hoa Mỹ Kiều xấu hổ thu tay về, mới thu được một nữa, đã thấy một bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy tay mình, giuơng môi môi. " Tất nhiên, cứ gọi mình là Thiên Thiên." Nói đoạn, xoay mặt về sau nhăn mũi với Doãn Thanh Thanh, thở khì khì, sau đó dùng ngón tay nhỏ nhỏ ra kéo gương mặt méo xẹo của bạn học Doãn thành miệng cười.
Nhìn thấy biểu tình miễn cưỡng của Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều cũng không nhịn được run rẫy.
" Không được cười!" Doãn Thanh Thanh bực bội đứng phắt dậy, khẩu âm có hơi lớn, mọi người nhìn về phía này, gương mặt nho nhỏ liền đỏ bừng, vội ngồi xuống, không quên liếc về phía Hoa Mỹ Kiều một cái, giận tái mặt, nhưng mà nghĩ lại, gương mặt bị Tiểu Thiên biến hóa chắc tức cười lắm, chỉ tưởng tượng thôi mà cũng không nhịn được có chút vui, nhưng không quên giận dỗi hừ lạnh với nhóc con.
Trong hoạt cảnh ba người vui vẻ đó, trong một góc khác, có một con ngươi yên tĩnh theo dõi động tĩnh bên này, trong âm thầm lóe lên tia sáng lạnh, cùng lúc đó, ánh mắt Hoa Mỹ Kiều đảo qua, nó liền vội vàng thu liễm lại.
Bên kia, cũng có hai người đang nhìn chầm chầm về bên này, họ không phát hiện ra một đoạn mắt đưa mày lại của Hoa Mỹ Kiều, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía của Tiểu Thiên và Doãn Thanh Thanh. Làm việc không phòng bị như vậy, mặc dù trong mắt bọn họ Hoa Mỹ Kiều cũng chỉ là một cô tiểu thư tinh nghịch hay chọc ghẹo người này người kia mà thôi, nhưng là người giới thượng lưu, luôn không dễ dàng hạ xuống một tầng phòng bị như vậy.
" Đồng học Thuần là ngốc nghếch hay là ngu ngơ đây?" Tuy lời lẽ của Diệp Luân là nói về Tiểu Thiên, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn đặt dính lên người cô gái đang ngồi phía sau cô nhóc. Cậu ta còn chưa có nói được mấy lời đâu nghe.
Thấy đột nhiên cậu ta cất tiếng nói như vậy, lại nói về Tiểu Thiên, Tô Khải Phong đột nhiên cảm thấy không, khuôn mặt lạnh lại. " Không phải là cậu đánh chủ ý lên người Đồng học Thuần đấy chứ?" Không khó ra trong đó có ý uy hiếp rõ ràng, cậu biết, Diệp Luân không phải là hoa hoa công tử sao, người như vậy làm sao có thể chú tâm vào một cô gái lâu được, nhớ mấy lần còn có một người bị cậu ta chia tay mà không có lí do, không nhịn được oa oa khóc lớn, đổi lại cậu ta hoàn toàn không quan tâm.
Nhướng mày, Diệp Luân thu liễm tính tình lại. " Không được sao? Hai là cậu thích cô ấy rồi. Chặc chặc, Tô thiếu gia oai phong lẫm lẫm cuối cùng cũng động xuân tâm rồi." Lúc nói khẩu khí của cậu ta cũng rất lớn, hoàn toàn không để ý gương mặt đen thui của Tô Khải Phong.
"..."
" Được rồi." Nói đoạn, liền giở giọng khích bác Tô Khải Phong. " Này, Tô gia đại công tử, cậu có tình địch rồi kìa."
Ngón tay của cậu ta chỉ về phía bên kia. Vì sự việc lần trước, Thượng Quan Dương còn chưa có cùng Tiểu Thiên nói qua chuyện thôi miên một cách rõ ràng, cho nên hiện tại cậu định hẹn nhóc con một hôm nào đấy trống tiết có thể cùng nhau nói chuyện một chút. Tiểu Thiên tất nhiên không từ chối, còn hphôngngs cấp cho cậu ta môt nụ cuòi tươi tắn.
Nụ cười này rơi vào mắt Tô Khải Phong chính là vô cùng chướng mắt. Thấy gương mặt bạn tốt đanh lại, Diệp Luân nói thầm n lần, vì mục đích cướp được cô gái yêu thích về nhà, đừng trách đồng chí Diệp đem cậu trở thành chuột bạch thí nghiệm. " Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên phát chế nhân' còn có 'Đồng tiền đitrước là đồng tiền khôn'. Theo kinh nghiệm phong hoa tuyết nguyệt của mình, cậu cứ chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ nho nhỏ trước đã."
Nghe vậy, Tô Khải Phong nghĩ, cũng cảm thấy hợp lí, liền dự định sẽ có bất ngờ gì cho nhóc con đây.