Trong góc tối, một ánh mắt lặng lẽ nhìn ra, đôi con ngươi màu nâu hạt dẻ không hề chớp mắt lấy một lần, chủ nhân của nó là A Nặc, cô được phân phó theo dõi từng chút một hành động của Ái Nhĩ Lệ Linh, từ lúc cô ta bước vào phòng tổng thống này tất cả đều nằm trong sự quan sát của cô. Nhưng này chỉ là một khoãng thời gian ngắn từ lúc cô ta vào phòng thay ra bộ váy dính rượu, lại vận bộ váy mới do Tô Khải Phong đưa tới, gặp hai người Quách Mộng và An Mục Khê, mà biểu tinh trên gương mặt xinh đẹp kia lại có thể khiến người ta cảm thấy kinh ngạc một phen. Không phải do ngũ quan hài hòa hay bởi đường nét hết sức thu hút ánh nhìn, mà điều khiến cô cảm thấy hơi giật mình là sự thay đổi quá mức nhanh chóng quá mức điêu luyện, diễn viên cũng không hẳn có thể diễn đạt và nhập vai đến thế.
Một phút trước, Ái Nhĩ Lệ Linh có thể hóa thân thành một tiểu thư vừa có vẻ thanh cao đại trưng cho thân phận, vừa có phần hòa nhã lịch sự của một người hiểu lí lẽ cũng không coi thường những người có thân phận thấp kém hơn mình đối với nhân viên phục vụ khiến người kia cảm thấy thoải mái, mang tâm thái ân cần, chăm sóc cô ta thay quần áo. Một vài giây sau, khi người nữ phục vụ kia rời đi, trong đôi con ngươi của cô ta liền lộ rõ sự khinh thường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng có chút coi khinh rẻ mạt, nhưng rồi giống như đang nghĩ về người khiến mình phải ngồi trong phòng này thay ra bộ váy yêu thích, ánh mắt cô ta lại lộ ra sự lạnh lùng ngoan độc. Nhưng khi nghe âm thanh đẩy cửa phòng, cô ta lại bỗng chốc bày ra dáng vẻ đáng thương giả vờ như đang gọi cho ba mình báo tình hình hiện tại. Để đến khi gặp Quách Mộng rồi, bản thân lại trưng ra vẻ dễ gần, chỉ vài lời nói nhẹ nhàng, cùng với hai ba giọt nước mắt nghẹn ngào đã dễ dàng đem Thuần tiểu thư ra thành đối tượng mà Quách Mộng kia nên hướng đến.
Vốn được đào tạo trong bang đã lâu, nhìn quen lòng người ấm lạnh, một người có nhiều gương mặt nhiều biểu tình khác nhau, nhưng là thay đổi nhanh chóng, mà lại có thể diễn một cách hoàn hảo như vậy thực sự không có mấy người. Nếu không phải từ lúc nãy đến giờ, là cô đều quan sát hết thảy cẩn thận không chút buông tha biểu cảm dư thừa nào của Ái Nhĩ Lệ Linh, thấy rõ từng chút một biến hóa của cô ta, cô cũng không thể nào nghĩ ra được một cô gái 15 tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, điềm đạm, lại có vẻ mềm mại như búp bê sứ của cô ta, lại là một người thâm trầm như và lại có nhiều nhân diện như vậy.
Vừa thấy hai người Quách Mộng rời đi, A Nặc liền thông báo cho phụ tá của mình - Tiểu Duật nhanh chóng đuổi theo nhìn chừng bọn họ, bản thân vẫn ở trong phòng quan sát Ái Nhĩ Lệ Linh. Đám người kia vừa đi được khoãng 5 phút, cô ta liền đảo mắt khắp phòng một lượt rồi đứng dậy, cúi đầu vuốt vuốt lại gấu váy, chỉnh chu lại trang phục, trang sức, đến khi cô ta ngẩn đầu lên, ánh mắt bâng quơ như có như không hiện ra vẻ khinh thường mà nói. “ Đứng trong bóng tối, là của Tô, Hoa, hay là...” mi mất hất lên, ánh mắt đắc ý lại lướt qua một lượt, giày mềm đạp lên sàn đá hoa cương rời đi đến sảnh tiệc lớn chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp.
Trong lòng A Nặc có chút bất an, nhưng lại không dám chắc cô ta có phải nhìn thấy bản thân hay không? Người này giỏi nhất là đóng kịch, nhưng là đề phòng vạn nhất... Cô liền liên lạc với Lôi. “ Lôi ca, Ái Nhĩ gia cô ta, hình như phát hiện ra em, nhưng người này diễn rất giỏi không chừng...” Vừa đó dường như chợt nhớ đến điều gì, cô lại nhanh chóng thay đổi tần số để liên hệ với Tiểu Duật, nhưng đáng tiếc cô có gọi bao nhiêu lần thì bên đầu dây bên kia vẫn không có nghe thấy âm thanh nào.
Nhưng là vẫn không chần chờ vội theo bước chân Ái Nhĩ Lệ Linh...
---
Bên kia, An Mục Khê và Quách Mộng sớm đi gần đến sảnh tiệc, hai người lặng lẽ cấp nhau một ánh mắt, đồng thời cùng đi về phía Tô Khải Phong cùng đám người lớp Z, ngoài ra còn có mấy cô thiên kim tiểu thư con của những nhân vật lớn mà Tô Phong vừa đem cậu ta đi giới thiệu. Tất nhiên đối với những cậu ấm cô chiêu quen sống trong xã hội thượng lưu xa hoa, quen tiệc tùng sang trọng sở thích này nọ giữa họ cũng có không ít điểm tương đồng, lại có nhiều lần gặp gỡ, nên liền dễ dàng nhanh chóng bắt chuyện được với nhau, người nói người cười, bề ngoài có phần vui vẻ hòa hợp. Tất nhiên được bao nhiêu phần thật lòng thì không biết...
Nhưng là trong nhóm người lớp Z này, có một người họ còn chưa có gặp qua đầu, người này gương mặt bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, cư xử cũng bình thường, chỉ có khí chất thanh cao mà đôi khi hiện ra sự sắc bén là khiến người ta phải dừng lại tầm mắt để nhìn xem, nhưng thất vọng nhận ra, đó chỉ là một cô gái mà thôi. Với lẽ thường, một người như vậy tất nhiên không thể tồn tại trong lớp Z, họ có nghe phong phanh về sức học kinh người của cô gái nhỏ, cũng có đôi chút tò mò, về thân thế thần bí của cô gái này, hôm nay được gặp mới hiểu rõ được thế nào là chớ "trông mặt mà bắt hình dong" nhìn người không nên chỉ nhìn từ vẻ bên ngoài mà đánh giá bản thân họ.
Trong nhóm người đó vừa thấy Tô Khải Phong đang đi về phía bàn của nhóm Hoa Mỹ Kiều, liền lục tục đến theo, một em gái nhỏ khoảng tầm 12 13 tuổi kéo kéo góc áo cậu ta hỏi nhỏ. “ Anh Tô, người đó là chị Thuần người học rất giỏi đó phải không?” Vừa nói vừa hất ánh mắt về phía Tiểu Thiên, lại quay sang long lanh đôi con ngươi nhìn cậu ta. Nhóc chính là tò mò, không biết người có thể đánh bại anh Tô trong kì thi chung kia thực sự chỉ là một cô gái bình thường như vậy sao? Nhưng quan sát từ nãy đến giờ, nhóc còn thấy anh Tô cực kì quan tâm tới chị kia nha, cứ cách từ 10 đến 15 phút lại đi qua bàn đó một lần, còn có vẻ vô cùng ưa thích nói chuyện với chị kia. ( Tác giả: Chắc viết một truyện thanh mai trúc mã nữa cho đủ thể loại)
Thấy dáng vẻ hỏi chuyện của em gái nhỏ ngoan ngoãn, Tô Khải Phong dừng lại một chút, ánh mắt dựa theo ánh nhìn của cô bé kia liền biết là đúng người liền cười đáp. “ Đúng rồi, Tiểu Tịch. Có chuyện gì sao?” Cậu ta cúi người nhìn cô, người trước mắt chính là em gái của Diệp Luân, tên là Diệp Huân Tịch, thường hay cùng với Diệp phu nhân và cậu đi chơi, đối với cậu ta chính là quen biết không chỉ qua loa. Hơn nữa, cô bé lớn lên rất ngoan ngoãn, đáng yêu, ngoại hình ưa nhìn, chọc cho mọi người ai cũng cảm thấy ưa thích, nhất là mấy vị phu nhân không có con gái, như Tô Phu nhân mẹ cậu ta cũng vậy. Đối với em gái nhỏ, Tô Khải Phong trước giờ đối xử không khác gì em gái của mình.
“ Ừm, em rất ngưỡng mộ chị đó.” Cô bé ngây ngô đáp lời, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Tiểu Thiên, nào biết nhóc con nhạy cảm, cũng nhìn sang, khiến cô bé giật mình vội nắp sau lưng Tô Khải Phong.
Mọi người đều bị dáng vẻ nhút nhát này của cô bé làm cho vui vẻ, Tô Khải Phong cũng không kiềm được biểu tình nghiêm túc mà nâng lên nụ cười, không khí càng thêm gần gủi. Chỉ là trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ đó, thì hai người An Mục Khê và Quách Mộng vừa từ chỗ Ái Nhĩ Lệ Linh, vừa hay chính là thời điểm cô bé kia nói câu ngưỡng mộ Tiểu Thiên.
Bản thân chính là đang vô cùng căm ghét một người, vậy mà có người lại trước mặt mọi người tung hô người đó, đúng là chướng tai gai mắt, dù đã dặn lòng là không nên vội vã gây chuyện với Tiểu Thiên, nhưng đến khi sự việc xảy ra lại không thể kiềm được lời nói của mình. “ Có gì đáng ngưỡng mộ chứ, thường dân cũng chỉ là thường dân.” Vừa nói, ánh mắt không chút bị phát hiện liếc qua phía An Mục Khê, như là một ám hiệu gì đó. Lời này không lớn không nhỏ, vừa khiến cho những người lớp Z và cả những người đang đứng lân cận cũng nghe được phong phanh, ánh mắt liền đảo qua đảo lại nhìn nhìn.
Thấy cô ả vọng động như vậy, An Mục Khê giống như bị làm kinh ngạc, không chút tiếng động kéo kéo lấy góc áo của cô ta, ánh mắt ra hiệu đừng làm ra chuyện hồ đồ, Quách Mộng nhìn mọi người đều đang nhìn chầm chầm mình tức thời cũng nhận ra là mình vừa nói ra tiếng lòng, nhưng chính là đã xuất ra thì không thể nuốt lại được, đành ậm ừ làm như mình chưa nói gì mà ngồi lại vào trong góc, cô ta vừa ngồi xuống Tô Khải Phong liền đi đến, nhỏ giọng hỏi. “ Ái Nhĩ Lệ Linh thế nào rồi?” Đây là hỏi chuyện cô ta đã đi xin lỗi người ta chưa, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ bình đạm thong dong, còn có thời gian xỉa sói người khác thì chắc được giải quyết rồi.
Thấy Quách Mộng vẫn còn bị vây trong cảnh lúng túng, An Mục Khê đành trả lời thay. “ Không sao rồi.”
“ Ừm.” Nghe vậy, Tô Khải Phong cũng không nán lại đâu, liền xoay người rời đi.
Thấy cậu ta đã đi xa, Quách Mộng mới nghiêng đầu nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy nói với An Mục Khê. “ Xong chưa?” Dù có ngu ngốc cách mấy cô ta cũng không ngốc đến mức vừa gây chuyện này xong, lại gây đến chuyện khác, nhưng có như vậy mới khiến người khác chú ý. Nếu cô ta không nhầm, lúc mình nói, mọi người đều bị thu hút về phía này, người của An Mục Khê sẽ nhân một chút sơ hở đó mà hành động, tất nhiên cô ta không được biết An Mục Khê sắp xếp tiết mục gì, nhưng chỉ cần chính được người cô ta ghét, tất nhiên là cô ta đồng ý ngay.
“ Rồi, còn có một chút nữa cô cứ đứng gần người kia một chút là được.” An Mục Khê vừa nói, vừa xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trong tay, dáng vẻ vẫn điềm đạm nhu thuận như cũ, nhưng ai nào biết ẩn dưới gương mặt có vẻ như mềm yếu của cô ta chính là gì? Có lẽ chính cô ta cũng không biết...
---
Trong chiếc xe Limousine đang dừng ở phía sau khu đãi tiệc kia, khi Lôi vừa nhận được tin tức do A Nặc thông báo, liền phân phó người khác thay Tiểu Duẫn giám sát An Mục Khê. Trong lòng nghĩ đến thân thủ của A Bàn lại đi theo Ái Nhĩ Lệ Linh như vậy, nếu hắn ta ở đó nghe theo lệnh sai khiến của cô ta mà làm ra chuyện nguy hại tới tiểu thư thì nguy rồi. Nhưng nãy giờ ám vệ được sắp xếp trà trộn trong ngoài bữa tiệc vẫn chưa phát hiện được dấu vết, như vậy chính là một hiểm họa tiềm tàng, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể đẩy tiểu thư vào nguy hiểm.
Ánh mắt anh ta liên nhìn lướt qua người đàn ông phía sau đang nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính cẩn thận quan sát từng giây một động tĩnh xung quanh tiểu thư.
Bỗng đôi mày kiếm sắc bén nhíu lại, trong đôi mắt lam lóe lên tia sáng bạc, Hoắc Minh Long gấp mại máy tính, gương mặt lãnh tuấn biểu tình lạnh nhạt, rất khó nhìn ra vẻ vội vàng nhưng động tác lại rất nhanh. “ Vào trong!” Anh ra lệnh, bóng dáng đã bước ra mở cửa bước ra khỏi xe.
Lôi thấy vậy cũng liền vội vàng đuổi theo...
Tối đó, sau khi tắm xong, cô nhóc nào đó mặt mày nhăn lại. Chỉ cần Long thích và bản thân đáp ứng là được rồi sao? Tiểu Thiên vừa lau tóc vừa suy nghĩ, chậm chân vào thảm lông trước cửa phòng tắm, bước vào phòng ngủ, giờ này khoãng tầm chín giờ hơn. Chắc Long đã làm xong công việc rồi. Quả nhiên, vừa ngẩn đầu lên nhóc con liền nhìn thấy Hoắc Minh Long đã ngồi sẵn trên giường, ánh mắt màu lam chăm chú nhìn vào trang sách nhỏ, mà sách ờ đây là một loại tiểu thuyết trinh thám cổ được viết bằng chữ La - Tinh.
Mỗi khi anh nhìn chăm chú vào một điều gì đó có thể đang đọc báo, đang làm việc, hoặc thậm chí là nhìn ra ngoài khung cửa sổ,... nhóc con dường như cảm thấy quanh anh phủ một tầng màu sắc hư ảo, có vẻ không chân thật, bóng dáng vừa có ba phần thanh lãnh sáu phần cương liệt, một phần ôn nhu khó phát hiện, phối hợp với ngũ quan tuấn lãnh liền giống hệt như thiên sứ. Bây giờ anh đang đọc sách, mái đầu liền hơi cuối xuống, mi vừa đen vừa dài lại rũ che khuất đi đôi mắt, sườn má cương nghị cùng sóng mũi cao cao lãnh bạc dễ dàng khiến người ta cảm thấy anh là một người rất lạnh lùng. Nhưng chỉ cần người trước mắt là Tiểu Thiên, tầm mắt anh vừa nâng lên nhìn cô nhóc, biểu tình lạnh nhạt liền trở nên dịu dàng. Chỉ là bây giờ anh còn đang chăm chú vào trang sách kia hoặc là đang giả vờ làm lơ cô nhóc nào đó đã đứng trước mặt mình thôi.
" Long~~~." Tiểu Thiên gọi, anh vẫn im lặng đọc sách.
Chớp mắt nhìn anh, sau đó môi nhỏ nhỏ xinh xinh mím lại. Nhóc con trèo lên giường, lấy một tay và chân chống lên bên người anh, sau đó dùng tư thế nửa ngồi nửa chồm lên trước mặt anh, bàn tay xinh đẹp che hai mắt anh lại, giận lẫy nói. " Không cho đọc nữa." Người ta đã đi vào từ nãy đến giờ mà cứ im ru ru đọc sách như vậy, bộ cô nhóc là không khí sao... Nhưng mà anh còn không động, nhóc con tổn thương rồi, bàn tay che mắt anh lặng lẽ thu lại, đem thân thể từ từ co vào, rút khăn tắm trên mái đầu xuống, chuẩn bị đi ngủ đây thôi. Nhưng mà, tay và chân còn chưa kịp rút đi đã bị anh kéo lại, mái đầu bị tập kích, bàn tay to vừa cầm lấy khăn tắm trắng, dịu dàng lau khô mái tóc cho cô. " Tóc còn chưa khô. Không nên nằm ngủ." Giọng nói anh lạnh nhạt cất lên lại không khó nghe ra một tia cưng chiều rõ ràng.
" Ò..." Nhóc con chồm người gần anh hơn, để cánh tay đang giúp mình đây khỏi vươn ra xa. Mái tóc cô rất đẹp, màu đen thuần đặc trưng của người châu Á, lại rất suông mượt, bên dưới lại xoăn lọn, nếu tóc khô thì không cần lược tự thân nó cũng nhanh chóng vào nếp, còn khi tóc ướt chỉ cần chải vài ba lượt là lại trở nên bình thương thôi. Nhóc con trong lòng cười hi hi, khuôn mặt nhỏ bé vì nén cười mà trở nên đỏ ửng, cơ thể giữ nguyên không hề động đậy nữa mặc cho anh lau đi lau lại, bàn tay ấm áp đặt trên mái đầu mang theo sự chăm sóc, nâng niu, ân cần và yêu chìu hơn bao giờ hết, anh lau rất chăm chú, hoặc cố tình chăm chú, đến lúc tóc đã gần khô, anh mới chịu ngừng tay.
Khăn tắm vừa kéo xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hào của Tiểu Thiên liền hiện ra trước mắt anh, gò mà phấn nộng hơi nâng lên, cánh môi anh đào mân mân đỏ, mi dài cong vuốt không hề lay động nữa, chóp mũi nhỏ xinh với hơi thở nong nóng gần như chạm đến mặt anh, ánh mắt lúng liếng như chứa cả thế giới nhiều màu sắc nhìn sâu vào mắt anh cũng như đôi mắt màu lam sâu thâm thẩm như đại dương của anh đang nhìn sâu vào trong mắt cô nhóc, bàn tay tự động dời đến phía sau lưng nhóc con, ôm lấy cơ thể mềm mại...
Gương mặt lãnh tuấn của anh càng lúc càng tiến gần, chóp mũi cả hai cọ với nhau, hơi thở của cả hai giao thoa nhau, bạc môi mỏng chậm chạp hé ra, rồi lặng lẽ dán lên cái miệng nhỏ nhắn. Bây giờ anh rất tỉnh táo, anh cũng biết rõ những điều bản thân mình đang làm là gì, chỉ là anh nhịn lâu như vậy, còn chưa thực sự hôn nhóc con của anh đàng hoàng một lần nào. Lần này, anh rất dịu dàng, không vội tiến sâu vào trong mà chỉ hôn nhẹ qua lại lẫn nhau, để cho hai cánh hoa anh đào kia quen thuộc với hơi của anh, từ từ va chạm với nhau.
Ngọt ngào, Tiểu Thiên chỉ cảm thấy cảm giác tê dại từ cánh môi truyền đến mang theo một chút lành lạnh đặt trưng của anh, hơi thở của cô ngập tràn trong mùi thơm nam tính đặc trưng của anh, cơ thể đặt lên người anh, mỗi nhịp thở đều mang hương vị của anh, môi anh lại vừa tỉ tê chậm rãi trao đổi với cô, dịu dàng mà cũng ôn nhu như vậy. Loại tư vị này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc là cảm giác mà chỉ duy nhất anh mang lại, do vậy, cô không hề đẩy anh ra, từ miễn cưỡng liền hóa thành phối hợp.
Hành động của anh càng lúc càng nhanh, tay anh liền từ lưng dời đến sau gáy cô, cảm thấy cơ thể cô vừa cứng ngắc một giây, hàm răng chỉ vừa mới hé ra, anh liền đột ngột đem chiếc lưỡi mình đặt vào, nó khuấy đảo trong khoang miệng của cô rút sạch dưỡng khí, sau đó lần tìm đến chiếc lưỡi thơm tho thơm tho ngọt ngào của cô mà càng quấy quấn chặt lấy, cùng nó vui thích trêu đùa với nhau, đồng thời tham lam nếm trọn vị ngon ngọt trên cái miệng nhỏ nhắn.bg-ssp-{height:px}
" Ưm." Cô khó chịu bật ra tiếng than nho nhỏ.
Lúc này anh mới buông tha cho cô hít vào một ngumh hơi thở, ánh mắt chứa nồng đậm sủng nịnh vẫn khóa chặt lấy biểu tình trên gương mặt bị hôn đến đỏ bừng kia, ngón tay vuốt ve gò má rồi trượt lên trên, đem vài sợi tóc mai vén lại sau vành tai, ánh mắt màu lam chứa một chút ý cười nhìn cô, lại thấy ánh mắt mù sương nhìn lại mình, khuôn mặt có chút đáng thương nhìn anh, lại có chút cương quyết muốn cùng anh dây dưa. " Long có thích hôn như vậy không?" Nhóc con lại muốn hỏi câu này là muốn anh trả lời thôi.
Lần này, Hoắc Minh Long trái lại không đánh trống lãng nữa mà nghiêm túc thừa nhận. " Có. Chỉ cần người đó là Tiểu Thiên."
Mà nhóc con vừa nghe được câu trả lời liền cười cười sau đó tự động đem môi mình áp lên miệng anh. Phương thức hôn ngốc nghếch của cô không những không giành được thế thượng phong mà còn bị ấn vào trong miệng anh, cùng môi lưỡi của anh dây dưa không dứt. Hơn nụ hôn này sớm là mồi lửa, một tàn lửa nhỏ rả rích chăm nóng cả hai.
Bàn tay to lớn vừa đó liền bắt đầu di động lên xuống cơ thể cô, thói quen chỉ mặc mỗi áo sơ mi khi ngủ khiến cho nó dễ dàng dao động trên da thịt, theo đó liền dễ dàng lẫn vào trong vạt áo đem gấu áo vén cao lên, bàn tay ở bên trong liền không nhịn được sờ soạng da thịt láng mịn như tơ lụa thượng hạn nhất, bởi vì vừa tắm xong nên mỗi tất da tất thịt đều tỏa ra hương thơm ngát, bàn tay vuốt ve sống lưng di chuyển trên lưng một chốc lại không nhịn được mà dời sang phía trước vuốt ve cái bụng bằng phẳng...
Trời đất xoay chuyển, thoắt cái cơ thể của Hoắc Minh Long đã phía trên người của nhóc con, môi lưỡi vẫn chưa chịu buông tha cái miệng nhỏ của cô, mà bàn tay càng lúc càng manh động...
Mọi tế bào trên cơ thể anh đều gào lên sôi sục - Anh muốn cô trở thành của anh...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong góc tối, một ánh mắt lặng lẽ nhìn ra, đôi con ngươi màu nâu hạt dẻ không hề chớp mắt lấy một lần, chủ nhân của nó là A Nặc, cô được phân phó theo dõi từng chút một hành động của Ái Nhĩ Lệ Linh, từ lúc cô ta bước vào phòng tổng thống này tất cả đều nằm trong sự quan sát của cô. Nhưng này chỉ là một khoãng thời gian ngắn từ lúc cô ta vào phòng thay ra bộ váy dính rượu, lại vận bộ váy mới do Tô Khải Phong đưa tới, gặp hai người Quách Mộng và An Mục Khê, mà biểu tinh trên gương mặt xinh đẹp kia lại có thể khiến người ta cảm thấy kinh ngạc một phen. Không phải do ngũ quan hài hòa hay bởi đường nét hết sức thu hút ánh nhìn, mà điều khiến cô cảm thấy hơi giật mình là sự thay đổi quá mức nhanh chóng quá mức điêu luyện, diễn viên cũng không hẳn có thể diễn đạt và nhập vai đến thế.
Một phút trước, Ái Nhĩ Lệ Linh có thể hóa thân thành một tiểu thư vừa có vẻ thanh cao đại trưng cho thân phận, vừa có phần hòa nhã lịch sự của một người hiểu lí lẽ cũng không coi thường những người có thân phận thấp kém hơn mình đối với nhân viên phục vụ khiến người kia cảm thấy thoải mái, mang tâm thái ân cần, chăm sóc cô ta thay quần áo. Một vài giây sau, khi người nữ phục vụ kia rời đi, trong đôi con ngươi của cô ta liền lộ rõ sự khinh thường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng có chút coi khinh rẻ mạt, nhưng rồi giống như đang nghĩ về người khiến mình phải ngồi trong phòng này thay ra bộ váy yêu thích, ánh mắt cô ta lại lộ ra sự lạnh lùng ngoan độc. Nhưng khi nghe âm thanh đẩy cửa phòng, cô ta lại bỗng chốc bày ra dáng vẻ đáng thương giả vờ như đang gọi cho ba mình báo tình hình hiện tại. Để đến khi gặp Quách Mộng rồi, bản thân lại trưng ra vẻ dễ gần, chỉ vài lời nói nhẹ nhàng, cùng với hai ba giọt nước mắt nghẹn ngào đã dễ dàng đem Thuần tiểu thư ra thành đối tượng mà Quách Mộng kia nên hướng đến.
Vốn được đào tạo trong bang đã lâu, nhìn quen lòng người ấm lạnh, một người có nhiều gương mặt nhiều biểu tình khác nhau, nhưng là thay đổi nhanh chóng, mà lại có thể diễn một cách hoàn hảo như vậy thực sự không có mấy người. Nếu không phải từ lúc nãy đến giờ, là cô đều quan sát hết thảy cẩn thận không chút buông tha biểu cảm dư thừa nào của Ái Nhĩ Lệ Linh, thấy rõ từng chút một biến hóa của cô ta, cô cũng không thể nào nghĩ ra được một cô gái 15 tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, điềm đạm, lại có vẻ mềm mại như búp bê sứ của cô ta, lại là một người thâm trầm như và lại có nhiều nhân diện như vậy.
Vừa thấy hai người Quách Mộng rời đi, A Nặc liền thông báo cho phụ tá của mình - Tiểu Duật nhanh chóng đuổi theo nhìn chừng bọn họ, bản thân vẫn ở trong phòng quan sát Ái Nhĩ Lệ Linh. Đám người kia vừa đi được khoãng 5 phút, cô ta liền đảo mắt khắp phòng một lượt rồi đứng dậy, cúi đầu vuốt vuốt lại gấu váy, chỉnh chu lại trang phục, trang sức, đến khi cô ta ngẩn đầu lên, ánh mắt bâng quơ như có như không hiện ra vẻ khinh thường mà nói. “ Đứng trong bóng tối, là của Tô, Hoa, hay là...” mi mất hất lên, ánh mắt đắc ý lại lướt qua một lượt, giày mềm đạp lên sàn đá hoa cương rời đi đến sảnh tiệc lớn chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp.
Trong lòng A Nặc có chút bất an, nhưng lại không dám chắc cô ta có phải nhìn thấy bản thân hay không? Người này giỏi nhất là đóng kịch, nhưng là đề phòng vạn nhất... Cô liền liên lạc với Lôi. “ Lôi ca, Ái Nhĩ gia cô ta, hình như phát hiện ra em, nhưng người này diễn rất giỏi không chừng...” Vừa đó dường như chợt nhớ đến điều gì, cô lại nhanh chóng thay đổi tần số để liên hệ với Tiểu Duật, nhưng đáng tiếc cô có gọi bao nhiêu lần thì bên đầu dây bên kia vẫn không có nghe thấy âm thanh nào.
Nhưng là vẫn không chần chờ vội theo bước chân Ái Nhĩ Lệ Linh...
---
Bên kia, An Mục Khê và Quách Mộng sớm đi gần đến sảnh tiệc, hai người lặng lẽ cấp nhau một ánh mắt, đồng thời cùng đi về phía Tô Khải Phong cùng đám người lớp Z, ngoài ra còn có mấy cô thiên kim tiểu thư con của những nhân vật lớn mà Tô Phong vừa đem cậu ta đi giới thiệu. Tất nhiên đối với những cậu ấm cô chiêu quen sống trong xã hội thượng lưu xa hoa, quen tiệc tùng sang trọng sở thích này nọ giữa họ cũng có không ít điểm tương đồng, lại có nhiều lần gặp gỡ, nên liền dễ dàng nhanh chóng bắt chuyện được với nhau, người nói người cười, bề ngoài có phần vui vẻ hòa hợp. Tất nhiên được bao nhiêu phần thật lòng thì không biết...
Nhưng là trong nhóm người lớp Z này, có một người họ còn chưa có gặp qua đầu, người này gương mặt bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, cư xử cũng bình thường, chỉ có khí chất thanh cao mà đôi khi hiện ra sự sắc bén là khiến người ta phải dừng lại tầm mắt để nhìn xem, nhưng thất vọng nhận ra, đó chỉ là một cô gái mà thôi. Với lẽ thường, một người như vậy tất nhiên không thể tồn tại trong lớp Z, họ có nghe phong phanh về sức học kinh người của cô gái nhỏ, cũng có đôi chút tò mò, về thân thế thần bí của cô gái này, hôm nay được gặp mới hiểu rõ được thế nào là chớ "trông mặt mà bắt hình dong" nhìn người không nên chỉ nhìn từ vẻ bên ngoài mà đánh giá bản thân họ.
Trong nhóm người đó vừa thấy Tô Khải Phong đang đi về phía bàn của nhóm Hoa Mỹ Kiều, liền lục tục đến theo, một em gái nhỏ khoảng tầm 12 13 tuổi kéo kéo góc áo cậu ta hỏi nhỏ. “ Anh Tô, người đó là chị Thuần người học rất giỏi đó phải không?” Vừa nói vừa hất ánh mắt về phía Tiểu Thiên, lại quay sang long lanh đôi con ngươi nhìn cậu ta. Nhóc chính là tò mò, không biết người có thể đánh bại anh Tô trong kì thi chung kia thực sự chỉ là một cô gái bình thường như vậy sao? Nhưng quan sát từ nãy đến giờ, nhóc còn thấy anh Tô cực kì quan tâm tới chị kia nha, cứ cách từ 10 đến 15 phút lại đi qua bàn đó một lần, còn có vẻ vô cùng ưa thích nói chuyện với chị kia. ( Tác giả: Chắc viết một truyện thanh mai trúc mã nữa cho đủ thể loại)
Thấy dáng vẻ hỏi chuyện của em gái nhỏ ngoan ngoãn, Tô Khải Phong dừng lại một chút, ánh mắt dựa theo ánh nhìn của cô bé kia liền biết là đúng người liền cười đáp. “ Đúng rồi, Tiểu Tịch. Có chuyện gì sao?” Cậu ta cúi người nhìn cô, người trước mắt chính là em gái của Diệp Luân, tên là Diệp Huân Tịch, thường hay cùng với Diệp phu nhân và cậu đi chơi, đối với cậu ta chính là quen biết không chỉ qua loa. Hơn nữa, cô bé lớn lên rất ngoan ngoãn, đáng yêu, ngoại hình ưa nhìn, chọc cho mọi người ai cũng cảm thấy ưa thích, nhất là mấy vị phu nhân không có con gái, như Tô Phu nhân mẹ cậu ta cũng vậy. Đối với em gái nhỏ, Tô Khải Phong trước giờ đối xử không khác gì em gái của mình.
“ Ừm, em rất ngưỡng mộ chị đó.” Cô bé ngây ngô đáp lời, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Tiểu Thiên, nào biết nhóc con nhạy cảm, cũng nhìn sang, khiến cô bé giật mình vội nắp sau lưng Tô Khải Phong.
Mọi người đều bị dáng vẻ nhút nhát này của cô bé làm cho vui vẻ, Tô Khải Phong cũng không kiềm được biểu tình nghiêm túc mà nâng lên nụ cười, không khí càng thêm gần gủi. Chỉ là trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ đó, thì hai người An Mục Khê và Quách Mộng vừa từ chỗ Ái Nhĩ Lệ Linh, vừa hay chính là thời điểm cô bé kia nói câu ngưỡng mộ Tiểu Thiên.
Bản thân chính là đang vô cùng căm ghét một người, vậy mà có người lại trước mặt mọi người tung hô người đó, đúng là chướng tai gai mắt, dù đã dặn lòng là không nên vội vã gây chuyện với Tiểu Thiên, nhưng đến khi sự việc xảy ra lại không thể kiềm được lời nói của mình. “ Có gì đáng ngưỡng mộ chứ, thường dân cũng chỉ là thường dân.” Vừa nói, ánh mắt không chút bị phát hiện liếc qua phía An Mục Khê, như là một ám hiệu gì đó. Lời này không lớn không nhỏ, vừa khiến cho những người lớp Z và cả những người đang đứng lân cận cũng nghe được phong phanh, ánh mắt liền đảo qua đảo lại nhìn nhìn.
Thấy cô ả vọng động như vậy, An Mục Khê giống như bị làm kinh ngạc, không chút tiếng động kéo kéo lấy góc áo của cô ta, ánh mắt ra hiệu đừng làm ra chuyện hồ đồ, Quách Mộng nhìn mọi người đều đang nhìn chầm chầm mình tức thời cũng nhận ra là mình vừa nói ra tiếng lòng, nhưng chính là đã xuất ra thì không thể nuốt lại được, đành ậm ừ làm như mình chưa nói gì mà ngồi lại vào trong góc, cô ta vừa ngồi xuống Tô Khải Phong liền đi đến, nhỏ giọng hỏi. “ Ái Nhĩ Lệ Linh thế nào rồi?” Đây là hỏi chuyện cô ta đã đi xin lỗi người ta chưa, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ bình đạm thong dong, còn có thời gian xỉa sói người khác thì chắc được giải quyết rồi.
Thấy Quách Mộng vẫn còn bị vây trong cảnh lúng túng, An Mục Khê đành trả lời thay. “ Không sao rồi.”
“ Ừm.” Nghe vậy, Tô Khải Phong cũng không nán lại đâu, liền xoay người rời đi.
Thấy cậu ta đã đi xa, Quách Mộng mới nghiêng đầu nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy nói với An Mục Khê. “ Xong chưa?” Dù có ngu ngốc cách mấy cô ta cũng không ngốc đến mức vừa gây chuyện này xong, lại gây đến chuyện khác, nhưng có như vậy mới khiến người khác chú ý. Nếu cô ta không nhầm, lúc mình nói, mọi người đều bị thu hút về phía này, người của An Mục Khê sẽ nhân một chút sơ hở đó mà hành động, tất nhiên cô ta không được biết An Mục Khê sắp xếp tiết mục gì, nhưng chỉ cần chính được người cô ta ghét, tất nhiên là cô ta đồng ý ngay.
“ Rồi, còn có một chút nữa cô cứ đứng gần người kia một chút là được.” An Mục Khê vừa nói, vừa xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trong tay, dáng vẻ vẫn điềm đạm nhu thuận như cũ, nhưng ai nào biết ẩn dưới gương mặt có vẻ như mềm yếu của cô ta chính là gì? Có lẽ chính cô ta cũng không biết...
---
Trong chiếc xe Limousine đang dừng ở phía sau khu đãi tiệc kia, khi Lôi vừa nhận được tin tức do A Nặc thông báo, liền phân phó người khác thay Tiểu Duẫn giám sát An Mục Khê. Trong lòng nghĩ đến thân thủ của A Bàn lại đi theo Ái Nhĩ Lệ Linh như vậy, nếu hắn ta ở đó nghe theo lệnh sai khiến của cô ta mà làm ra chuyện nguy hại tới tiểu thư thì nguy rồi. Nhưng nãy giờ ám vệ được sắp xếp trà trộn trong ngoài bữa tiệc vẫn chưa phát hiện được dấu vết, như vậy chính là một hiểm họa tiềm tàng, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể đẩy tiểu thư vào nguy hiểm.
Ánh mắt anh ta liên nhìn lướt qua người đàn ông phía sau đang nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính cẩn thận quan sát từng giây một động tĩnh xung quanh tiểu thư.
Bỗng đôi mày kiếm sắc bén nhíu lại, trong đôi mắt lam lóe lên tia sáng bạc, Hoắc Minh Long gấp mại máy tính, gương mặt lãnh tuấn biểu tình lạnh nhạt, rất khó nhìn ra vẻ vội vàng nhưng động tác lại rất nhanh. “ Vào trong!” Anh ra lệnh, bóng dáng đã bước ra mở cửa bước ra khỏi xe.