Ngoài trời mưa vẫn đang rơi nặng hạt, tiếng sấm vang rền, giông gió vẫn đang cuồn cuộn thổi như muốn quét tan mọi thứ, đánh đổ mọi vật cản bước chân mình, cơn bão như con hổ hoang dã đến bàn tiệc muộn điên cuồng ra sức tàn phá mọi thứ còn sót lại, nửa ngấu nghiến, nửa giằn vặt. Trong màn mưa đó, tại Lăng Vực, ánh đèn vẫn còn loe lóe sáng, Ám vệ vẫn đang không ngừng ra sức tìm kiếm thứ gì đó bên dưới làn nước đỏ thẫm, sóng biển mãnh liệt đập vào tường đá như muốn đem thành đồng vách sắt vỡ nát. Trên bờ vực, một chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi chạy đến, một đôi bàn chân thon dài thẳng thớm bước ra đạp lên làn nước mưa đang chảy róc rách trên đất.
Xe dừng lại, chỉ cần bước vài bước là Hoắc Minh Long đã đi đến bờ vực, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài biển, trước mắt nước biển, màu trời, đường chân trời nhòa đi, chỉ còn một màu đen xám xịt, có chút mông lung, có chút mơ hồ, không rõ là thế giới bên ngoài, hay là trong lồng ngực, là đau hay là tê tái, cứ tưởng như đã đến không còn cảm xúc. Đôi con ngươi lam sắt lạnh vốn luôn dịu dàng khi nhìn nhóc con, bây giờ chỉ còn câm phẫn, thù hận, nhưng câm phẫn và thù hận này không phải là với kẻ đã làm hại Tiểu Thiên, mà là với chính mình, bảo vệ không được nhóc con, cảm giác an toàn không biết từ bao giờ đã không còn nữa.
Bây giờ, có lẽ đây là lúc anh chân chính hiểu được cảm giác mà ba mình đã trải qua nhiều năm về trước, phấn đấu, cố gắng thực hiện ước nguyện, nhẫn nhục, chịu đựng, chờ đợi, điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi mình đơn độc. Gương mặt anh ngẩn lên để từng giọt nước mưa lạnh lẽo giội xuống, nhưng mặc cho nó có lạnh lẽo, giá buốt đến đâu, cũng không bằng cái lạnh lẽo cô độc trong lòng anh lúc này, đôi mắt lam thoáng chốc đã đỏ ngầu như màu mắt của quỷ dữ, sấm rền, đôi con ngươi xanh thoáng chốc lóe lên, trong khoảnh khắc người ta dường như nhìn thấy một đôi cánh đen xuất hiện sau vai anh, nhưng kì thực đó chẳng qua chỉ là ảo giác.
Dưới làn mưa xối xả, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Minh Long, dõi theo từng bước chân đang tiến gần đến bờ vực của anh, vờ như anh sẽ một lần nữa nhảy xuống, nhưng không một ai ngăn cản, hoặc họ không dám, hoặc chính bản thân họ hiểu rõ anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, chí ít là trước khi báo được thù. Bước chân đã suýt soát bờ vực, đôi mắt lam chậm rãi nhắm chặt, thu lại tất cả nỗi câm hờn cùng thù hận, một tay nắm lấy một phần khế ước, tay còn lại nắm chặc đến hằn cả gân tay.
Đơn độc giữa trời, biển, vực thẩm, anh lặng lẽ đứng đó cảm nhận lạnh lẽo của bão tố, mặn chát của nước biển, bên tai, tiếng mưa dần nhỏ lại trong vô thức, tất cả mọi giác quan đều lịm đi, trong thời khắc ấy, anh dường như nghe thấy lời nói của một người phụ nữ. " Chỉ cần còn có lòng tin..."
Chỉ cần còn có lòng tin...
Không biết trãi qua bao lâu, trên người đã không còn cảm thấy mưa rơi lên nữa, Hoắc Minh Long mới mở mắt ra, đôi mắt bây giờ đã ráo hoảnh, trong đôi con ngươi lam đã trở về với sự lạnh lùng, thâm thúy quen thuộc, chỉ là ẩn ẩn trong đó nhiều hơn vài phần sắc bén cùng cảm giác thâm sâu khó lường, anh nhìn về phía Phúc bá, ông đã đứng bên cạnh anh, bung ô che cho anh, cảm giác dường như vừa trãi qua nỗi đau lớn nhất trong đời, bạc môi mỏng hơi nhếch lên cười, nụ cười không thấy đáy mang theo vài phần tàn độc.
Cẩn trọng nhìn anh, Phúc bá mở lời. " Thiếu gia, nên về rồi."
Cúi đầu nhìn một phần khế ước trong tay, Hoắc Minh Long quay đầu, không nói một lời, chỉ thấy lồng ngực anh căng ra, hít vào một hơi sâu, nhìn qua phía Phúc bá, nhìn về phía Lôi, Mị, Ảnh, A Nặc cùng toàn thể những Ám vệ đứng xung quanh, cùng những người vẫn đang ra sức tìm kiếm, chân anh di động, bước chân thế nhưng lại trở về phía chiếc xe, anh bây giờ giống như loài quái thú mới một giây phút trước còn điên cuồng, câm hận, ra sức hủy diệt mọi thứ, nhưng chỉ một nháy mắt, tất cả những nanh vuốt hung tợn, những cảm xúc dữ dội kia liền thu lại... quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, bởi vì ẩn dưới sự yên tĩnh đó là... có lẽ ngay cả nghĩ người ta cũng không muốn nghĩ đến.
---
Chưa đầy một tháng sau, Thần Long tuyên bố bước một chân vào một ngành mà hoàn toàn không có liên quan tới tài chính, ngành dầu khí, thương vụ thu mua lớn nhất trong lịch sử giao dich được kí kết. Ngay lập tức, Thần Long trở thành một trong những tập đoàn dầu khí hàng đầu nước Y sau khi bỏ một số tiền lớn ra để mua lại một trong những "ông lớn" trong ngành song đang có dấu hiệu xuống dốc.
Đổ một vốn lớn đầu tư vào một ngành mới có phải là bước đi đúng đắn khi bản thân Thần Long đã là một trong, à không là tập đoàn tài chính lớn nhất nước. Mọi người đều bâng khuâng suy nghĩ không biết Tổng giám đốc Thần Long đang suy nghĩ gì? Bước đi mạo hiểm này sẽ thành công hay là thất bại? Mọi người đều dõi mắt chờ mong...
Cùng ngày hôm đó, Ảnh đã nhận được lệnh của Hoắc Minh Long âm thầm lên máy bay đến Trung đông, sớm hơn dự tính ban đầu một năm...
--- Phân cách tuyến cuối cùng của phần 1 ---
Bên này đại dương, giông tố đang rền vang ầm ầm dữ dội, sức bão mãnh liệt như muốn đánh đổ mọi thứ. Nhưng phía bên bờ bên kia, lại là một mảnh nắng vàng ươm như lụa mỏng, ấm áp trãi dài, những cuộn sóng xanh rờn như tà áo thiếu nữ khẽ khàng phất vào bờ cát, từng cơn gió mát hây hây. Trên một hòn đảo nơi bờ phía Đông Lăng Vực...
Trong tiếng rì rào của những con sóng và gió biển, bất chợt, âm thanh hô hoáng của một người phụ nữ vang lên phá tan không khí nền nã, êm dịu của khung cảnh, tiếng bước chân bịch bịch nặng trĩu tiết lộ cân nặng quá khổ, người đó hồng hộc chạy về phía bờ cát nơi một chiếc dù lớn được dựng lên để nghỉ mát. Chân trước chân sau bước vào bóng mát của chiếc dù, vừa lau mồ hôi người đó vừa thở, mới ngập ngừng nói. " Phu nhân, hộc hộc... có một cô gái dạt vào bờ biển..., còn sống, Lăng Lan đã hô hấp nhân tạo cho cô ấy, nhưng là trên người cô gái đó không có giấy tờ tùy thân, nhưng là cái này..." Người phụ nữ vừa nói, vừa lấy ra một chiếc khăn tay.
Dưới tán mát của cây dù, một chiếc ghế dựa được mở ra, người nằm trên ghế là một người phụ nữ rất xinh đẹp, không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng đuôi mắt không có nếp nhăn, làn da trắng hồng láng mịn, cơ thể mềm mại không xương, đường cong lả lướt đủ khiến cho mọi gã đàn ông mê mẩn, người phụ nữ nhàn nhã nằm trên ghế, bên cạnh có người quạt mát còn có một đĩa trái cây mát lạnh thơm ngon để vừa ngắm cảnh biển vừa thưởng thức.
Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy không chút cảm xúc khi nghe người vừa chạy vào kia nói, mãi đến khi, người đó đem đến một chiếc khăn tay, trên đó lấm tấm màu vàng không rõ là bụi hay phấn, cùng màu đo đỏ của tảo biển, người đó nói thêm. " Trên quần áo và trên người cô gái đó lại có thứ này, còn có mang một chiếc nhẫn rất giống với bức vẽ trong phòng phu nhân."
Tức thời gương mặt người phụ nữ biến hóa lớn, trong đôi con ngươi vốn đã trong trẻo giờ đây hoàn toàn là ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi dậy, kéo hỏi người kia. " Con bé... con bé đang ở đâu? mau dẫn ta đến đó... Nhanh!!!"
--- KẾT THÚC PHẦN 1---
" Hôm nay, trò chơi mà chúng tôi tổ chức gồm ba phần. Phần thứ nhất gọi là KHOẢNH KHẮC NGỌT NGÀO. Phần thứ hai gọi là KÍN ĐÁO YÊU THƯƠNG. Phần thứ ba gọi là TÌNH YÊU VĨNH CỬU." Cô gái MC vừa cười vừa nói đồng thời từ từ bước xuống đài, bên dưới có một nhân viên quay phim đã đi theo bước chân cô ấy đi đến vị trí trung tâm của khu vực khoanh vùng tổ chức chơi.
Vì sao lại gọi là Khoảnh Khắc Ngọt Ngào? Tất nhiên là do tính chất trò chơi này rồi. Khoảnh khắc ở đây có thể là những giây phút lắng đọng bởi nụ hôn của thiếu nữ dành cho người mình yêu, là những cái hôn bất chợt như chuồn chuồn chuồn nước chạm đến bờ môi của chàng trai rồi vội vã thẹn thùng dời đi để lại tư vị ngây ngô và thuần khiết xen lẫn sự nhiệt tình đối với tình yêu thuở ban đầu. Hoặc đó cũng là một phút nông nổi của một cậu thiếu niên trong một buổi chiều đẹp trời, đứng dưới bóng hoàng hôn tỏ tình với cô gái mình yêu, mà đáp lại là cái gật đầu đồng ý khiến cậu ta vui sướng đến mức ôm chằm và hôn lấy cô gái ấy.
Dựa theo dòng suy tưởng này, như vậy trong màn sẽ có hai phần chơi. Phần thứ nhất là cô gái sẽ chủ động hôn chàng trai, phần thứ hai chàng trai ngược lại sẽ chủ động hôn cô gái. Nhưng vì đây là ngọt ngào đột ngột nên khi chơi, nụ hôn của họ sẽ xuất hiện một vật cản trở.
Ánh mắt MC liếc về phía hàng nữ nhân viên đã đứng sẵn hai bên sân khấu, bọn họ liền biết tự động đi ra, mỗi người đứng cạnh một cặp đôi, trên tay cầm theo một thỏi son môi mới, kèm theo hai miếng bìa hình trái tim màu đỏ.
Lúc này giọng nói của MC lại cất lên, cười vô cùng ngọt ngào và nói. " Màn chơi đầu tiên sẽ có thể lệ như sau. Mỗi bạn nữ ở đây, mọi người chính là những ứng viên đầu tiên được sử dụng loại son Sweety mới ra này. Màn một chính là thời điểm mà các bạn nữ rũ bỏ sự ngượng ngùng trong khoảnh khắc hôn lấy chàng trai, nhân viên của chúng tôi chính là người cản trở nụ hôn của mọi người bằng cách thả một trái tim xuống, chỉ cần môi hai bạn cách ngăn có thể giữ trái tim lại và dấu son in vào trong lòng trái tim điều đó chứng tỏ bạn đã thành công. Màn thứ hai đến lượt chàng trai sẽ hôn cô gái, cách thức cũng như vậy. NÀO!!! Thoa son môi lên và bắt đầu!!!" ( Tác giả: Giá mà đoạn này có chút hình ảnh vào thì tốt.)
Nhân viên phục vụ hai người Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên chính là cô gái ban nãy, cô gái mĩm cười nhìn Tiểu Thiên, định bôi son lên môi nhóc con thì lại bị anh giật lấy một cách gọn gàng, sau đó thỏi son lại rơi vào tay của Tiểu Thiên, nhóc con nhíu mày nhỏ nhìn anh, được rồi, cô mới không ngốc không hiểu anh đang suy nghĩ gì đâu. Môi nhỏ nhỏ hơi chu ra, thoa nhẹ một lớp son lên môi, vì lần đầu sử dụng nên nhóc con làm son chệch ra ngoài một ít, nhóc con định lấy tay quẹt đi, nhưng tay chưa kịp giơ lên bạc môi mỏng đã đột nhiên kề sát...
" Ngọt." Gương mặt Hoắc Minh Long hé ra một nụ cười sau khi làm trò quỷ.
"..." Ô ô... Từ khi nào Long lại gian xảo như vậy? Hại cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô phục vụ nhìn đến ngốc lăng, sau lưng lại âm thầm đổ mồ hôi hột, vừa hưng phấn vừa e ngại. Đây có phải là khí chất Soái ca trong truyền thuyết??? May mà cô đã cá cược vào cặp này, chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về họ thôi, nghĩ đến cảnh đắc ý của mình thắng đám nữ phục vụ kia, cô liền nở nụ cười càng thân thiện.
Tất cả mọi người dường như điều chăm chú theo dõi lời nói của cô MC không ai chú ý đến một màn nho nhỏ bên này. Mắt thấy các đội đều đã chuẩn bị xong, cô ấy mới cất giọng. " Mọi đội đều đã xong. Vậy bây giờ theo hiệu lệnh của tôi, hai bạn trong mỗi đội đứng gần lại tí nào, không được chạm vào nhau đâu nha. Lượt thứ nhất bạn nữ sẽ hôn bạn nam. Chuẩn bị... ... ... ... HÔN!!!"
Bên kia cô phục vụ đã giơ trái tim lên cao, gương mặt của Tiểu Thiên thoáng hiện lên tia lúng túng, nhưng trong mắt lại rõ ràng sự chăm chú, lặng nhìn theo động tác thả của cô phục vục, từng chút một khoảnh khắc nó rơi xuống, ngay lúc nó đi đến chóp mũi của Hoắc Minh Long nhóc con liền nhảy lên môi liền ấn kịp môi lên trái tim, cũng như khiến nó ấn lên môi anh, sau đó môi miệng liền dời đi, trái tim rơi vào tay anh. Lật mặt sau lên, quả nhiên là thành công rồi, nhưng mà trong lòng Hoắc Minh Long lại hiện lên một chút không vui, sao nhóc con lại chơi chuyên tâm như vậy??? Mất mát mất mát...
Gương mặt của anh hơi cứng lại một chút, nhưng rồi lại hơi hơi cười, lần sau tới lượt anh rồi. Lần này thì anh lại được động vào nhóc con, dù sao phái mạnh vẫn có quyền chủ động hơn chút. Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống nhóc con mới chỉ vừa quá vai mình... lại nhìn sang một số thanh niên xung quanh, trừ một vài cặp nữ cao gần bằng nam kia, thì không ai không rơi vào lúng túng. Chỉ cần bọn họ nghiêng đầu xuống hôn thì chắc chắc là sẽ động đến trái tim ngay và không thành công được. Làm sao đây?
Nhưng không biết là họ có tìm ra cách ứng phó không mà vấn đề lớn nhất là cô MC hoàn toàn không để họ có thời gian suy nghĩ phương án giải quyết vấn đề này, giọng nói của cô ấy lại cất lên. " Mọi người xong chưa? ... ... ... Hôn Thôi!!!"
Tức thời trái tim từ tay cô nhân viên phục thả xuống, đôi con ngươi xanh lóe lên một tia sáng nhạt, sau đó chỉ thấy anh ôm lấy bên hông Tiểu Thiên nhẹ nhàng nâng lên rồi hơi nhướng người hôn lấy, trái tim liền chen giữa bờ môi hai người họ, một tia thất vọng lóe lên rồi biến mất. Hai người họ đối mặt nhìn chằm chằm nhau, Hoắc Minh Long có thể nhìn thấy mi dài cong của cô nhóc hây hây mấp máy, ánh mắt cô trong suốt, nó luôn luôn như vậy, giống như dòng suối mát lành xoáy vào trái tim anh... một lúc sau anh mới hạ cô nhóc xuống đất, trái tim liền rơi vào tay cô.
Vậy là thành công rồi. Hai người nhìn sang xung quanh rất tiếc trong lần này, số nhóm làm được từ ba mươi xuống mười. Như vậy cũng là nằm trong dự tính của công ti tổ chức chương trình này.
Những nhóm nào thành công cả hai lần đều được vào vòng trong.
Vòng thứ hai là Kín Đáo Yêu Thương, lấy ý tưởng từ một đoạn ảnh khá nổi tiếng trong anime Nhật Bản mới ra gần đây. Câu truyện về một đôi nam nữ sinh thích nhau ( Một dạng phim thần tượng có nam chính là No. trường thích một nữ sinh bình thường ), sau đó tình cảm của họ bị phát giác, những tưởng sẽ dễ dàng tan vỡ như những câu chuyện tình thời học sinh khác, nhưng không ngờ là nó kéo dài từ những tháng năm học đường đến mười năm sau ngày yêu nhau thì họ vẫn kiên trì và cuối cùng là cùng nhau bước vào lễ đường. Trong những cảnh của anime đó, thì hình ảnh được yêu thích nhất là khoảnh khắc cả hai trốn trong một hộc hủ của nam chính trốn tránh sự theo đuổi của những học sinh khác.
Nhưng mà chỉ đơn giản như vậy thì chắc chắn không thể đem vào trò chơi được rồi. “ Chúng tôi đã chuẩn bị sẳn những căn phòng bí mật, hơi chật chội một tí cho trò chơi này, lấy ý tưởng từ anime Secret Love. Các nhóm bạn nữ vào trước bạn nam vào sau đều sẽ bước vào căn phòng này, bây giờ các bạn hãy bước vào trong đi ạ.” Quả nhiên hai bên trái phải người ta đã mang ra mấy căn phòng, nói là căn phòng cũng hơi quá vì chân chính mà nói đó là một cái hộc tủ học sinh bình thường nhưng lớn hơn một chút thôi.
Vậy hai người, một nam và một nữ vào đó??? Ánh mắt mọi người tham gia không khỏi hiện lên một tia khó xử. Nhưng mà chơi thì cũng đã chơi rồi, chẳng có gì để ngại chứ, càng tiếp xúc gần như vậy là điều kiện tốt để thân thiết với nhau không phải sao. Nghĩ đến đó, tất cả các nhóm nam nữ đều lục tục đi vào trong. Đến khi chân bạn nam đã đặt vào phòng, thì đột nhiên nó bị đóng lại. " Cạch cạch. Nữ phục vụ bên ngoài còn tiện tay khóa luôn nhóm nam nữ trong phòng. Bên trong đều tối đen như mực.
“ Mọi người đừng hoang mang, bây giờ mới là thời điểm bắt đầu trò chơi. Trong mỗi căn phòng, chúng tôi đều đã có để sẳn chìa khóa để mở từ bên trong, mỗi người trong các bạn sẽ hóa thân thành nhân vật nam và nữ chính của anime, tìm cách thoát ra khỏi căn phòng này bằng việc tìm thấy chìa khóa. Mà chìa khóa ở đâu? Nó được mắc cùng với một thỏi Sweety. Chỉ khi tìm ra được thỏi son các bạn mới tìm thấy được chìa khóa. Bây giờ bắt đầu nhé!!!” Âm thanh của nữ MC truyền theo loa đến từng căn phòng một.bg-ssp-{height:px}
Tất cả các căn phòng này đều cách âm với bên ngoài, nhưng mà giữa các phòng lại không. Đều đó chứng tỏ, mọi điều mà đôi nam nữ trong mỗi nhóm nói với nhau đều sẽ bị các nhóm còn lại nghe được, chỉ khi cả hai đều cật lực ép bản thân nói nhỏ thật nhỏ thì may ra. Phòng của Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên chọn là căn phòng số , như vậy bên cạnh đều có người, bên trong tối đen không ai nhìn thấy rõ gì.
Trên thực tế nếu bên trong có ánh sáng việc tìm kiếm đã khó khăn bây giờ đều chìm trong bóng tối, như vậy không phải là càng nan giải hơn sao? Làm sao họ có thể tìm được lối ra trong điều kiện tối tăm vào bức bối như vầy. Hơn nữa loại giam giữ này tiềm ẩn khả năng chăm lửa rất cao. Đó chính là mục đích của người chuẩn bị những căn phòng này, giờ muốn tìm được chỉ còn duy nhất một giác quan là có thể cảm thấy được đó là xúc giác. Trong điều kiện tù túng này, nhiệt độ mỗi căn phòng đều tăng lên nhanh chóng.
Hai bên trái phải của phòng số ba, các thanh niên nam nữ đã bắt đầu sờ soạng lung tung để tìm chiếc thỏi son môi rồi, nhưng mà với diện tích thể này họ hoàn toàn không thể xoay người được, bàn tay dao động cũng không kiểm soát được, trong trường hợp có mắt như mù vậy chẳng mấy chốc họ đã chạm phải cơ thể nhau, hơi thở nóng bóng giao thoa với nhau, thở chung bầu không khí với nhau, lúng túng đến không biết phải làm sao.
Phòng bên trái, bạn nữ dưới sự va chạm của bạn nam đi cùng đã bật ra tiếng rên khe khẽ. Hôm nay cô gái cùng bạn trai đến đây chơi, cả hai đều dự định sẽ thỏa thích tắm biển rồi dùng hải sản trên biển nên đồ mặc trên người đều rất mong manh, đúng hơn là mặc đồ tắm đến để không tốn thì giờ thay, huống hồ khách sạn họ thuê chính là nằm trong khu này. Bây giờ với tình trạng thực tế, cả hai đều không nhịn được sinh ra một số cảm xúc, bàn tay bạn nam vòng ra sau lưng bạn nữ để kiểm tra xem có vật gì phía sau hay không cũng dần trở thành sự vuốt ve nhẹ nhàng, rồi chậm chạp vòng lên phía trước, mà bạn nữ cũng bị đụng chạm da thịt khiến cho toàn thân nóng lên. Cả hai đều bắt đầu thở gấp.
Phòng bên phải là một cặp đôi nam đồng tính, vốn dĩ giữa họ cảm giác động chạm lẫn nhau đã sẳn là nhạy cảm, bàn tay của bạn Công vừa đặt lên ngực của bạn nam còn lại liền khiến bạn ta bật ra tiếng thở dốc, pha lẫn tiếng rên rỉ trầm thấp, nó càng không nhịn được đi sâu vào trong rồi đi xuống bên dưới, chuyện sau đó... không ai rõ chỉ biết là âm thanh ám muội truyền đến phòng số ba và phòng số bốn càng lúc càng rõ ràng.
" Ưm... đừng động..."
" Á... Tiểu Phong..."
" Ưm... đau..."
Vâng đây là Yêu Thương Kín Đáo. Từng luồn cảm giác cứ nhộn nhạo trong không khí, tiếng rên rỉ cứ truyền từ hai phía bên vách qua khiến cho dây thần kinh của mọi người tham gia chơi đều căng như dây đàn.
Đối diện nhau, Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên cảm thấy càng lúc càng bất ổn, anh thì tất nhiên hiểu rõ bọn họ đang định làm cái gì, nghe như vậy bản thân cũng không nhịn được nóng lên, mà anh vốn dĩ đã được huấn luyện qua trong bang, nhìn trong tối không rõ nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được, với tình trạng của bọn bây giờ chính là cần nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nếu không, thì không chỉ bọn họ bất thường, chính anh cũng bất thường đó, trong nội tâm một con sói đang dần dà hình thành.
" Tiểu Thiên, Long nhìn được ít, đứng yên để Long tìm được không?" Hoắc Minh Long kề sát vành tai Tiểu Thiên nói nhỏ. Anh chỉ sợ là cô làm loạn đụng chạm qua lại, sẽ chạm đến giới hạn chịu đựng của anh. Nếu thực sự phóng thích con sói hung ác đang gào thét đó, anh không có khả năng khống chế mà không ăn cô ngay tại đây được đâu.
" Ưm." Mặc dù không hiểu chuyện nam nữ cho lắm, nhưng âm thanh nghe đến kì quái, nhiệt độ trong phòng tăng cao, Tiểu Thiên cũng không ngu ngốc vọng động mà làm chuyện không nên lam được.
Bàn tay anh bắt đầu vươn ra mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ này mà tìm kiếm, đôi mắt lam cố gắng tìm một số vật có hình thù dài dài thon thon như một thỏi son, nhưng không thấy. Gương mặt không nhịn được phải lướt qua cổ cô hít phải một hương thơm ngọt ngào như sữa, anh biết đó là mùi thơm đặc hữu của cô, con ngươi không khỏi tối lại một chút. Ánh mắt cũng không dám chần cờ nhìn xuống bên dưới nhưng cũng không tìm được gì. Thấy vậy anh liền áp người sát với cơ thể Tiểu Thiên để tìm kiếm sau lưng cô nhóc nhưng vẫn không sờ soạng được gì, cũng không thấy gì. Nó ở đâu vậy chứ?
Mà nhóc con thấy anh như vậy, bản thân mặc dù rất ngoan ngoãn tùy ý bị anhchi phối, nhưng mà cảm thấy động tác của anh ngừng lại nghĩ đến chắc là anh không tìm thấy được gì thì liền nhanh chóng áp lấy cơ thể anh sờ lấy sau lưng anh. Chẳng mấy chốc hai người dính lấy nhau. " Long ôm Tiểu Thiên lên được không, Tiểu Thiên sờ được thứ gì đó." Nhóc con nhỏ giọng. Nói đoạn Tiểu Thiên nhón người lên đem hai tay choàng qua cổ Hoắc Minh Long, anh hiểu ý thuận thế đỡ cô lên.
" Chút nữa." Nhóc con hô nhỏ. Anh liền nhấc cô lên cao thêm một khoãng, sau đó cô liền nhổm người lên phía trước, với được thỏi son môi. Nhưng vậy cũng có nghĩa là đôi khối mềm mại cứ như vậy áp sát vào mặt anh, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên lớp vải thấm vào đến da thịt non nớt mịn màng bên trong khiến cho thân thể ai đó run lên. " Long...~~~" May mắn là theo sau thỏi son môi chính là chìa khóa, Tiểu Thiên liền vội vã leo xuống người Hoắc Minh Long, tránh cho cái loại cảm giác kì quái đó lại tập kích.
Cảm giác mềm mại bất giác biến mất khiến cho anh cảm thấy hụt hẵng, rồi lúng túng. " Khụ khụ... có chìa khóa rồi sao."
" Ưm." Theo đó, Tiểu Thiên liền nhanh chóng tra khóa vào rồi bước ra ngoài.
Vẫn còn một trò chơi nữa đang chờ đợi hai người họ...