" Cạch." Âm thanh cánh cửa của Phúc bá vừa đóng lại, người đàn ông nằm trên giường kia tưởng chừng đã chìm vào giai điệu của bài tình ca buồn mà thiếp đi, thì mí mắt lại chậm chạp mở ra, trong đôi con ngươi lam ráo hoảnh, một chút cũng không giống như người vừa tỉnh giấc, hoặc chính là anh vẫn chưa hề ngủ.
Ngoài trời trăng đã lên cao, cơn mưa đã sớm tạnh từ khi nào, để lại một nền trời đêm trong vắt, vì sao lắp lánh như những viên kim cương đặt trong lồng kính nổi bật trên nền nhung đen, ánh sáng lắp lánh rực rỡ xinh đẹp của chúng thật giống với đôi mắt của nhóc con, bàn tay vô thức tìm đến chiếc nhẫn anh mang trước ngực, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu kiềm nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực, nhưng một chút cũng cảm thấy trống trải, một chút cũng cảm thấy thực mơ hồ, giống như bên trong không có tim, không có phổi, cái gì cũng không có, cái gì cũng thiếu thốn. Cảm giác bức bối đến cực điểm, vô vị đến cực điểm.
Giống như sống chỉ cần có lí trí, mà không có cảm xúc...
Bây giờ, nhắm mắt lại, tưởng chừng bên tai lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nhóc con, hình bóng bé nhỏ kia lại hiện ra trong tâm trí anh, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày, mỗi động tác ngây ngô đáng yêu lại xuất hiện như đang thử thách sức chịu đựng, hoặc đang giày vò anh, nhưng khi anh chìm vào giấc ngủ, dáng hình đó lại biến mất, ngay cả trong lúc ngủ cũng cảm thấy hụt hẫng. Ba năm qua nhóc con chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, chưa từng gặp lại anh, nhiều lúc cảm thấy, ngay cả trong mơ, anh cũng không thể nào chạm đến được nhóc con, như vậy xa...
Có thể mọi người chung quanh anh chưa một lần nói ra, nhưng mỗi khi anh nhìn Phúc Bá, nhìn Lôi, nhìn Mị, nhìn A Nặc, nhìn Ảnh, anh thấy được trong đôi mắt họ không rõ là thương hại, hay là đau lòng thay cho anh, có nhiều lúc anh thấy như ai đó muốn khuyên anh nên từ bỏ, nhưng họ lại không biết nói anh từ bỏ gì, từ bỏ trái tim hay từ bỏ niềm tin, dường như hai điều đó đều giống nhau cả. Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa anh mở lời với anh, có lẽ họ hiểu, có một số người, một số thứ gì đó trên đời này vốn không thể như thế dễ dàng quên đi, hoặc vĩnh viễn cũng không thể quên.
Giống như một phần Khế ước anh đang mang vậy, mỗi lần chạm vào nó, cảm giác trái tim trống rỗng lạnh lẽo lại dường như ấm áp, đầy tràn, như cảm thấy được Tiểu Thiên, giống như nhóc con đang ở một nơi nào đó rất xa, rất xa, chờ anh tìm thấy...
" Đinh..." Chiếc điện thoại đầu giường bất chợt rung lên với âm thanh của tin nhắn, người gửi đến là Mặc Tư Di. (Tác giả: Ai nhớ đồng chí này không nà?)
" Ngày mai thư kí mà tôi đã giới thiệu sẽ đến. Tôi mang bầu trời nhỏ đến với anh, nói xem nên hậu tạ tôi thế nào?"
"..." Hoắc Minh Long đọc tin nhắn, có vẻ không hiểu cậu ta đang nói cái gì liền hơi chần chờ, vừa định nhắn tin hỏi rõ thì bên đầu bên kia lại truyền đến một tin nhắn nữa.
" Lương tâm tác giả không cho phép tiết lộ nội dung truyện."
Sau đó thì giống như không muốn nói thêm, hoặc có ý định giải thích điều gì với anh, chấm xanh thể hiện tài khoản của cậu ta đã tắt ngắm, mục đích tin nhắn chính xác là để anh đợi. Nhưng này là rõ ràng muốn làm anh phải tò mò, đáng tiếc là ngay cả một chút hứng thú anh cũng không có, hoặc nói đúng hơn dường như không còn hứng thú với điều gì. Chỉ là nghĩ đến tính cách này, có phải vì giao du với Một Thắng Vũ cái người cực kì phiền phức kia quá nhiều, nên cũng dần bị nhiễm tính cách của anh ta rồi không?
Cho nên anh không chút vướng bận nhắm mắt lại, ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ...
--- Phân cách tuyến Tác giả là mẹ ruột ---
Thành phố X thị, 5h rưỡi sáng, trời vẫn còn đen xém, chân trời chỉ mới hơi hừng sáng, giữa những ngôi nhà cao tầng mới xây cao ngất, dường như không ai thấy được những ánh sáng của buổi mình kia. Nhất là khu dân cư cũ với những dãy nhà xám xịt, thấp bé, nhà cửa ít nhất cũng đã hơn 40 năm chưa xây mới, nhưng đây lại là nơi ở của rất nhiều người,chỉ trừ căn chung cư cuối cùng nằm sâu nhất. Không ai dám vào đó thuê nhà, ngoài bà chủ nhà 1 tháng đến một lần ra, dường như không ai ở đó, bởi vì người ta đồn đãi, nơi đó có ma, ban đên đều nghe thấy âm thanh của tiếng dao mài kin kít.
Chỉ là thời buổi kinh tế khó khăn, thị trường bất động sản nổi lên như diều gặp gió, nhưng nhà cửa hiện đại tươi mới kia, lại không dành cho những người có thu nhập thấp, bởi vậy muốn tìm một căn nhà trọ tươm tất ở thành phố này không dễ, vài ngày trước, không biết vì cớ gì mà có người đã dọn vào tòa chung cư kia ở, nghe đâu còn là một cô gái, chỉ là từ ngày đó đến nay vẫn chưa thấy cô gái đó xuất hiện bao giờ, thần bí như vậy, thật lại có vẻ phù hợp với nơi này.
Sáng sớm trời đã mưa rào lất phất, trong căn nhà trọ có phần tồi tàn âm u bất thình lình vang lên tiếng chuông báo thức "RENG... RENG..." Một bàn tay trắng noãn xinh đẹp vươn ra từ trong ổ chăn, sờ soạng lung tung trên tủ đầu giường rồi bất thình lình đập tay thật mạnh vào phía trên chiếc đồng hồ, tiếng chuông nhất thời dừng lại. Người nằm trên giường nhỏ cựa quậy thân thể rồi ngồi dậy, trước sau đem chăn bông xốc lên, chỉ cần vài động tác đơn giản đã đem nó gấp lại ngay ngắn.
Bây giờ cô mới bước chân xuống giường, đem cốc nước trên bàn uống một ngụm, mơ mơ màng màng bước vào phòng tắm, trước gương, nghiêm túc đánh răng rửa mặt, sau đó cởi bỏ quần áo, xả vòi sen, tắm rửa kĩ càng, sạch sẽ. Với tay lấy váy áo đã sớm chuẩn bị sẳn từ tối hôm qua mặc vào, lại cẩn thận chỉnh trang trên dưới, trái phải, trước sau xong xuôi. Nhìn mình một bộ dáng đúng ý trong gương, cô mới quay người bước ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng rõ, ánh sáng của một ngày mới rọi vào trong căn phòng xua đi bớt cảm giác tối tâm âm u, bước chân cô liền đi về phía bàn trà nhỏ gần đỏ, trên bàn là một chiếc cặp táp công sở điển hình, cùng không ít hồ sơ mà cô đã chuẩn bị sẳn. Ngồi xuống ghế nhỏ, đem những thứ kia kiểm tra lại một lần kì lưỡng đề phòng thiếu sót, mới để chúng vào trong cặp táp, chỉ chừa lại một tờ giấy duy nhất, trên đó đề bốn chữ lớn " Thư Mời Nhận Việc." Bên dưới là.
"Người nhận việc: Mạc Thi Y
Chức vụ: Thư Kí Tổng giám đốc.
Làm việc tại: Tầng 80, văn phòng tổng tập đoàn Thần Long..."
--- Màn tâm sự mỏng
Tác giả: Đầu năm nay làm tác giả còn bị nhân vật cướp lời thoại, thật là bi đát.
Tư Tư: Cô là ai?
Tác giả: Ta là mẹ đồng chí.
Tư Tư:???
Tác giả: Chừng nào rảnh ta lại viết típ truyện của đồng chí ha ha ha...
Phần chơi cuối cùng của chương trình năm nay gọi là Tình yêu vĩnh cửu. Tại sao gọi tên như vậy? Đó là bắt đầu từ một truyền thuyết từ xa xưa. Người ta đồn thổi về câu chuyện tình của một chàng trai nọ, anh ta đem lòng yêu thương một cô gái xinh đẹp nhưng cô ấy luôn khước từ tình cảm của anh. Anh đau lòng cầu xin Nam thần tình yêu chỉ lối cho mình, thần hiển linh ban cho anh một phương thức truyền rằng. " Nụ hôn của một tình yêu vĩnh cửu là ngọt ngào nhất và là nụ hôn sâu nhất." Ngày hôm sau, một lần nữa, anh ta lại hẹn cô gái ra bờ sông và tỏ tình với cô, sau đó anh bất chấp bị từ chối vẫn cùng cô gái đó hôn lấy.
Nụ hôn trãi qua rất lâu cho đến khi chàng trai nhận ra thì bản thân đã trôi từ sông kia ra đến biển, lúc ấy cô gái mới nhìn chàng trai mà nói rằng. " Vì ta là tiên cá nên không thể chấp nhận được tình yêu của chàng." Vào lúc ấy thần tình yêu xuất hiện và với phép màu của mình, ông đã hóa chàng trai thành tiên cá, hai người nắm tay nhau cùng bơi xuống biển sâu và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi trong thành phố dưới biển.()
Với việc dựa trên cốt truyện đó, người tổ chức đã lên kế hoạch bằng việc tổ chức phần thi thứ ba này, nguyên tắc chơi cũng rất đơn giản, chỉ cần cô gái thoa son lên môi mình sau đó chàng trai trong nhóm hôn lấy bằng một nụ hôn sâu, nhóm có thể hôn dài lâu nhất là người chiến thắng.
Phần chơi thứ hai có vẻ khá khó khăn nên từ đầu là mười nhóm giờ chỉ còn mỗi ba, hai nhóm còn lại ngoài nhóm ba của Hoắc Minh long và Tiểu Thiên, là nhóm và nhóm . Do vậy, ba nhóm người đều trở thành trung tâm của sự chú ý, họ đều được mời lên sân khấu phía trên.
Thấy họ đều đã, hăng hái tinh thần, cô gái MC mấp máy môi, cất giọng thuật sơ lại một lần câu truyện trên, sau đó mới hào hứng nói. " Chúng ta đều biết, nụ hôn chính là chìa khóa của tình yêu, là nơi thăng hoa và cảm xúc hạnh phúc nhất trong tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầy nhiệt huyết và nóng bỏng của tuổi trẻ. Vậy bây giờ, ngay tại đây hãy lấy nụ hôn như một lời tuyên thệ cho tình yêu của các bạn, hãy trao cho nhau những cái hôn nồng nàn nhất và đâu đó xen lẫn vị ngot ngào và hạnh phúc của tình yêu." Cô ấy vừa giơ tay lên, trên sân khấu liền đem ra một cái đồng hồ thật lớn đặt ở giữa, trong khi đám đông dưới đài đang cất tiếng reo hò. " HÔN ĐI!!! HÔN ĐI!!!" Thì bàn tay cô gái hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên hôn trước rất nhiều người như vậy, mặc dù lúc nãy anh có giở chút trò lưu manh nhưng mà cảm giác cũng là cơn gió lướt qua, giờ là họ phải thực sự hôn nhau đó. Nghĩ đến, cơn nóng không khỏi khiến gương mặt Tiểu Thiên hồng lên như trái cà chua chín, là ngại ngùng sao? Cô nhóc cũng không rõ, chỉ là nửa muốn nửa không. Đương lúc suy nghĩ rối rắm, thì anh đã cuối người kề sát vành tai cô hỏi. " Tiểu Thiên có muốn thắng không?"
Mà nghe anh hỏi đột ngột như vậy, nhóc con liền vội đáp không cần suy nghĩ. " Có... ưm..." Lời nói vừa ra tới miệng, đã bị bạc môi mỏng quen thuộc áp lấy, một cánh tay của anh vòng ra sau đỡ lấy cô nhóc, tay còn lại chen qua cái cổ xinh đẹp, ôm lấy gáy cô. Ban đầu có chút ngây ngô, có chút trúc trắc, có chút dịu dàng, cánh môi chỉ lặng lẽ dao động qua lại với nhau, âm thầm cảm thụ vị ngọt mà không biết là của xúc cảm hay là của son môi kia, sau đó sâu hơn, anh chậm chậm chạp đem cái lưỡi của mình đưa đến, mơn trớn lên bờ môi anh đào mềm mại, rồi lần tìm đến bên trong, đảo quanh không gian ấm áp dịu ngọt, lả lướt qua mọi góc cạnh rồi bắt lấy cái lưỡi thơm tho non nớt, chúng giao triền, cảm nhận sự mềm mại trơn trượt lẫn nhau, hạnh phúc và ngọt ngào đến mức cả hai chỉ cảm thấy thế giới này chỉ còn mỗi mình họ.
Không biết trải qua bao lâu, khi họ dứt ra, Tiểu Thiên đã yếu xìu tựa người vào trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông phía trước, mà khóe môi của anh tràn ra tư vị thỏa mãn. Không khí đều im phăng phắc, ngay cả MC lẫn mọi người đều cứng đờ nhìn số chỉ trên chiếc đồng hồ ngừng lại, đến mãi vài phút sau mới có người lên tiếng vỗ tay rồi hoan hô nhiệt liệt.
Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên nhìn nhau. "..."
Mà lúc này cô gái MC mới điều chỉnh micro, cất cao giọng nói. " Wow!!! Chúng ta đã có những người chiến thắng." Cô gái đi về phía họ. " Thời gian là phút giây. Hai người đã thắng. Chúc mừng hai người." Nói đoạn đem chiếc cúp trao vào tay của Tiểu Thiên, nở nụ cười không thể sáng lạng hơn dành cho họ.
Nhưng như vậy là còn chưa hết, cô ấy trong bầu không khí sôi động của người đứng phía bên dưới sân khấu mà cất tiếng hỏi. " MỌI NGƯỜI CÓ BIẾT NỤ HÔN KÉO DÀI HƠN PHÚT GỌI LÀ GÌ KHÔNG???"
Đám người bên dưới đài liền reo lên. " NỤ HÔN VĨNH CỬU!!!"
" Đúng vậy, khi những đôi tình nhân trao cho nhau tình yêu nồng cháy nhất bằng nụ hôn vĩnh cửu. Thần tình yêu sẽ chúc phúc cho họ ' Tình yêu này sẽ được ban phước lành gắn hết hai con người lại với nhau mặc cho giới hạn về sinh tử và thời gian, mặc cho cuộc sống sung túc và nghèo nàn, họ sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau."
----
Tối đó, Tại Hoắc trạch...
Bên ngoài gió hây hây thổi, trong phòng xem ti vi, Tiểu Thiên dựa người vào lòng Hoắc Minh Long, cô nhóc vẫn nhớ như in lời của vị MC đó nói, vậy ra cảm xúc xa lạ mỗi khi hôn Long là do bản thân yêu Long sao? Yêu là gì? bàn tay vô thức đặt lên môi, cảm giác khi hôn đó dường như vẫn còn lưu lại một chút cảm xúc, chỉ thấy môi anh lành lạnh, mang theo một chút cưng chiều một chút bá đạo xa lạ, hai loại cảm giác đó cứ đan xen lẫn nhau, khiến cho mỗi lần anh hôn, cô nhóc đều bị làm cho ngây ngô đến không biết nên phản ứng lại như thế nào. Nhóc con và Long sẽ sống cùng nhau hạnh phúc đến cuối đời sao? Nghĩ đến chuyện đó, Tiểu Thiên lại cảm thấy ngọt ngào.bg-ssp-{height:px}
Bàn tay to lớn của người ngồi phía sau đột nhiên tập kích gò má ai đó. " Đang nghĩ gì vậy?" Hôm nay coi ti vi mà không tập trung, đầu thì cúi xuống, hai ta thì cứ xoắn xít với nhau, môi hơi dẩu, gò má phồng phồng lên anh chắc chắn là nhóc con lại nghĩ đến một số chuyện linh tinh rồi.
" Long và Tiểu Thiên sẽ sống hạnh phúc mãi mãi sao?" Tiểu Thiên Ngẩn mặt hỏi, cuộc sống đó thật là tốt biết bao, chỉ cần mỗi ngày thức dậy là nhìn thấy Long, ăn chung với Long, nói chuyện với Long, tối đến lại ngủ cùng Long... cô nhóc muốn như vậy lắm. Nhưng nhớ đến chuyện ba ba, nhóc con lại không thể không suy nghĩ viển vông.
Ngón tay thon dài vuốt vuốt mái tóc cô nhóc, Hoắc Minh Long dịu dàng nói. " Ngày đó không phải chúng ta đã hứa không rời xa nhau rồi sao? Sau này cũng sẽ vậy, còn có, sẽ có con của chúng ta nữa." Anh không hề thấy đây là một loại tẩy não một cách có khoa học, bởi vì chỉ cần Tiểu Thiên đủ tuổi, theo luật của nước Y họ đã có thể kết hôn với nhau được rồi và một vài năm sau, con của họ sẽ ra đời.
Con sao? Tiểu Thiên đột nhiên quay người lại, dùng ánh mắt lắp lánh ánh sao nhìn anh. " Chúng ta sẽ có bảo bối nhỏ nhỏ, Tiểu Thiên Thiên và Tiểu Long Long sao???" Nghĩ đến tương lai cô nhóc sẽ có con, là những đứa bé xinh xắn dễ thương, mặt búng ra sữa, ê a bập bẹ nói chuyện, nhóc con liền lộ ra điểm hưng phấn khó tả.
" Ừm, sẽ có." Anh đáp.
Mà Tiểu Thiên nghe đến liền vui vẻ, chồm lên trước mặt anh, má phồng lên, môi mím lại năn nỉ anh. " Long làm sao mới có thể mới có Tiểu bảo bối. Tiểu Thiên muốn có?" Cầu cạnh, cầu cạnh.
Lúc này anh mới cảm thấy bản thân nói như vậy có phải hơi đột ngột không, đáng lẽ ra anh nên đợi đến lúc hai người họ gần kết hôn sau đó sẽ nhờ Mị đến nói qua với nhóc con mọi chuyện nên biết này. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt gần ngay gang tấc, anh lộ ra một chút đắn đo suy nghĩ nên nói như thế nào để hợp lí đây, Hoắc thiếu gia hầu như chưa từng rơi vào tình trạng như thế này, thấy cô nhóc nhìn anh chờ đợi đáp án, đành đáp bừa. " Vậy là phải trông vào Tiểu Thiên rồi."
Mà sau khi nghe anh nói, nhóc con chớp chớp mắt, hình như là có chút kinh ngạc, nhưng mà sau đó lại đem mặt mình tiến lại gần mặt anh, đem môi nhỏ nhỏ xinh xinh áp lên môi anh. Có lẽ, đến cuối cùng, Hoắc Minh Long cũng sẽ không biết bí mật của nhóc con, nhưng mà không thể không nói bí mật này giúp nhóc con nhiều chuyện lắm, giả tỉ như học được cách sống thuần khiết nhất, lại vô tình trở nên quyến rũ đến khó cưỡng, trong đó, còn có nếu muốn anh vui thì phải làm gì nữa. Giả tỷ như bây giờ nhóc con muốn có tiểu bảo bối, mà Hoắc Minh Long lại nói cái câu đó, thì chẳng khác nào kêu cô nhóc lấy lòng anh sao? (Ma nữ hầu: Này này, nói như ta là ác nhân dạy hư thiếu nữ vậy???)
Mà cách đây không lâu, từ bí mật, cô nhóc biết được Long thích cái gì, muốn cái gì, nhưng lại không biết vì sao Long lại giả vờ không thích, hoặc là khước từ nó. Cho nên nhóc con chỉ biết ngây ngô thuận theo những gì anh thích, giống như anh thích hôn, cô nhóc sẽ chủ động hôn, anh thích sờ sờ, cô nhóc sẽ không phản đối anh sờ sờ, trong suy nghĩ của nhóc con, cái gì của mình cũng là của anh, kể cả bản thân. Do vậy lúc này, một nụ hôn đã không còn có thể thỏa mãn cơn dục vọng của anh, bàn tay to lớn đã bắt đầu vọng động trên cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ. Nó chậm chạp vuốt ve bên trong lớp áo sơ mi, từ eo chạy dọc lên trên, tỉ tê vẽ lên da thịt những dòng điện vô sắc sau đó vòng ra trước, vuốt ve cái bụng bằng phẳng.
Xúc cảm từ bàn tay truyền đến da thịt mịn màng hồng hào khiến cho Tiểu Thiên hơi hơi run rẫy, môi miệng vẫn bị anh càng quấy, không dứt ra được, mà bàn tay kia càng không có kìm chế chuyển từ vuốt ve sang ma sát mạnh, trong khi đó bên còn lại của nó cũng tìm đến được cúc áo của chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhóc con đang mặc, dùng chút sức lực liền đem cúc áo đứt ra, rơi xuống cái ghế sô pha lớn rộng rãi mà họ ngồi, từng cúc từng cúc một cho đến khi vạt áo trở nên phong phanh, vai áo sau đó liền bị vạch ra, lộ ra bờ vai trần trắng noãn ngón tay tinh tế rẽ theo hai đường sườn của cơ thể mà đi xuống sau đó vòng ra sau ôm lấy lưng nhóc con.
Cùng lúc ấy, thứ đang xoa bụng Tiểu Thiên cuối cùng cũng dời lên cao hơn...
Một phút sau, có thanh niên nào đấy, sau khi vô cùng phí sức khiến cô nhóc châm lửa ngủ thiếp đi, liền tiếp tục lần thứ n đi tắm nước lạnh...
(): Truyện này tác giả tự nghĩ ra, đừng dùng mấy truyền thuyết tiên cá bắt chẹt tác giả. Khổ lắm!!! T^T...
Đôi lời của tác giả: Khả năng viết H của tác giả có thể đạt cấp trong cấp Khoe mẻ sự đen tối - ing . Sì pol chút chíu, khoảng chương - sẽ có màn thịt thịnh soạn nhoa... HÌNH NHƯ HÔM NAY TẾT THIẾU NHI. (@,