Yêu thương và phụ thuộc vốn là những thứ khác nhau...
Đặt bút xuống kí bản hợp đồng cuối cùng trong buổi sáng, Hoắc Minh Long nhắm mắt tựa đầu vào ghế, nơi mi tâm tản ra chút phiền muộn u ám, không khí trong phòng liền tràn ngập sự cô tĩnh, bên ngoài, trời vẫn đang nắng đẹp, những tia nắng như những vũ công sặc sỡ khiêu vũ trên những khung kính cửa, nhưng nơi đây bây giờ lại đang bị bao trùm trong một màu sắc ảm đạm, mà sự xám xịt lạnh lùng ấy lại tỏa ra từ phía người đàn ông duy nhất trong phòng, là anh. Có chút khó chịu, cổ họng khô khốc, anh giơ tay nới lỏng cà vạt, mày rậm hơi nhíu, mi mắt hạ xuống một bóng mờ, con ngươi lam đăm chiêu nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Trong lòng có một nỗi bất an chầm chậm bủa vây, anh cảm thấy có chút trống trãi, cảm giác thiếu mất thứ gì đó, rỗng tuếch, yên ắng bao phủ xung quanh giống như một loại độc dược bí ẩn, ngấm ngầm thâm nhập, sự khó chịu xảy ra một cách chậm rãi nhưng lại rõ ràng, hiếm khi anh lại bị một sức lực vô hình nào đó làm cho mệt mỏi đến như vậy, ánh mắt cũng dần khép lại. Để cho giấc ngủ ập đến một cách nặng nề.
Giống như toàn bộ sức lực bị trút đi qua hơi thở, chúng dẫn anh phiêu lãng đến một nơi nào đó xa xăm, xung quanh đều mờ mịt đăm đăm. Để rồi trên hành trình không rõ kết thúc, anh lờ mờ nhìn thấy hai đốm sáng nho nhỏ đang quay lưng với phía mà anh đang đi tới, càng gần càng phát hiện chúng còn chỉ to bằng bàn tay, một đốm sáng lên ánh xích huyền là một tiểu ác ma, còn lại tỏa ra ánh sáng lam bạch là một tiểu thiên sứ, chúng dường như đang cải nhau, giọng nói chí chóe non nớt như những đứa trẻ. Cả hai hoàn toàn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của một người thứ , đến khi anh vươn tay ra bắt lấy, chúng mới im lặng nhìn về phía anh, giật mình, chúng thét lên. " Á!"
Rồi tức thời biến mất, nhưng trong không trung lại nheo nhẻo tiếng chúng cải nhau, đổ lỗi lẫn nhau, trách móc và phê bình lẫn nhau, và rồi giống như đã quyết định một thứ gì đó, thiên thần liền bất thình lình hiện ra, nó bay lãng vãn xung quanh anh ánh mắt nhìn chòng chọc như muốn đọc được trong đôi mắt xanh lam u tịch bất kì tia sáng đen tối vẩn đục, cuộc tìm kiếm kết thúc trong vô vọng, một chốc sau nó mới chịu mở miệng nói. " Vì anh đã thấy chúng tôi."
Ác ma cũng lộ diện, nó lấy đinh ba gõ vào đầu thiên sứ một cách gây hấn, và nhảy vào câu nói của thiên sứ mà tiếp lời. " Nên theo đúng quy định, chúng tôi phải tiết lộ cho anh một bí mật."
Rồi hai đứa nhìn nhau đồng thanh đáp. " Chúng tôi đã quyết định sẽ tiết lộ cho anh biết một bí mật." Chần chờ một chốc, chúng mới thần thần bí bí kề sát hai bên tai anh nói. " Vợ yêu của ba anh vẫn chưa chế..."
ĐINH ĐINH!!! Đúng lúc này điện thoại trên bàn lại bất ngờ reo lên, anh giật mình tỉnh giấc, là tiếng chuông điện thoại của Tiểu Thiên! Anh không chần chờ một giây đã vội nhấn nghe. " Tiểu Thiên...!" Giọng nói trầm ấm vốn lạnh lùng giờ tràn ngập hứng khởi. Anh mới đưa điện thoại cho nhóc con sáng nay thôi, đợi mãi nhóc con mới gọi đến, cảm giác trống trãi ban nãy giống như được lấp đầy bởi rất nhiều nhiệt tình và sức sống. Thì ra là vậy... anh nhướng mày, ánh mắt lại xuất hiện những tia sáng ấm áp.
Bên kia, Tiểu Thiên cũng khó khăn lắm mới đợi được đến giờ ra chơi, lẻn đi một góc nói điện thoại, cảm giác nó mới mẻ và kì quái làm sao, khiến nhóc con tò mò đến lạ, nhưng nghe thấy giọng anh rồi mới nhận ra, cảm giác ấm áp giống như truyền từ chỗ anh đến chỗ mình, khiến bản thân cảm thấy êm ái và dễ chịu giống như bên cạnh anh vậy. " Long..." Nhóc con gọi nhỏ giống như thử nghiệm trước.
" Hửm?" Giọng nói tràn đầy từ tính hơi khàn đục từ đầu dây bên kia truyền đến, bỗng chốc khiến gương mặt nhóc con đỏ ửng.
Nhớ lần trước khi cùng mấy người bọn họ đến khu mua sắm, nhóc con bị hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh kéo đi xem một bộ phim tình cảm trong rạp phim D, kể về cuộc tình trắc trở nhưng kết thúc viên mãn của hai người nam nữ chính, vì khoảng cách địa lí và sự khác biệt giữa liên lạc mà rất lâu họ mới gọi điện thoại được cho nhau, và gặp nhau cũng được lần trong năm. Phim mới đến nửa chừng, Hoa Mỹ Kiều đã ngủ mất, Doãn Thanh Thanh thì vừa xem khóc sướt mướt. Nhóc con chỉ có ấn tượng với đoạn hai người nói chuyện qua điện thoại, câu nữ chính ấp úng đáp khi chàng trai hỏi vì sao lại muốn gọi cho anh.
" Không không có... Chỉ là Tiểu Thiên muốn nghe giọng của Long thôi!" Nghĩ đến đó, nhóc con liền vô thức mà nói ra mất. Nói xong nhóc con lại bối rối vì bản thân không thể rút lại câu nói đầy ngớ ngẩn của mình, mình và Long thì ngày nào chẳng gặp nhau, chẳng nói chuyện với nhau, chẳng ngủ cùng nhau, cảm giác khăn khít như hình với bóng. Nghĩ nghĩ, nhóc con vừa định mở lời chữa, thì bên đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng anh cười khẽ truyền đến, và giọng nói vui vẻ nồng đượm. " Long cũng vậy." (Tác giả: Hu hu, còn vài chương nữa là đến lúc ngược rồi.)
Vừa đó, từ ngoài góc tối chỗ Tiểu Thiên đang đứng, truyền đến tiếng bước chân, là của hai người, nhóc con không tiện xuất hiện liền im lặng chờ đợi trong đó, ánh mắt thăm dò nhìn ra bên ngoài. Là Thanh Thanh và Diệp Luân!!! Chỗ này hơi xa vườn hoa một chút, nhưng lại có đình cao, lại hơi hắt sáng, gần đó có một đài phun nước nhỏ, nhóc con lại đang đứng nép sau hàng rào bao vây đình kia, mà muốn ra ngoài chỉ có một lối duy nhất là đi qua con đường trước mặt họ. Mặc dù không thích nghe lén chuyện người khác, nhưng mà bản thân lại không tài nào rời đi được, như vậy họ sẽ biết vị trí bí mật của mình mất. Cho nên nhóc con im ắng ngồi đó.
Trong đình, giọng nói có chút bực của Doãn Thanh Thanh không khó nghe ra được cô đang rất tức giận, cánh tay bị Diệp Luân giữ chặt từ lúc ở chỗ Thượng Quan Dương đến giờ vẫn chưa chịu buông ra, cậu nắm chặt quá, cô giằng lại cảm thấy cổ tay đau rát, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ cũng vì uất ức, nước mắt ần ật nơi mí mắt lại ngoan cường không để nó rơi xuống, càng không để cho cậu nhìn thấy. " Buông ra!!! Cậu buông ra ngay tay tôi bị đau rồi!!!" bg-ssp-{height:px}
Gương mặt hoa đào vốn nhã nhặn của Diệp Luân vừa mới giận dữ, nghe thấy cô kêu đau liền nới lỏng tay cô ra, nhân cơ hội đó cô liền rút tay về, ánh mắt vừa phẩn uất vừa giận dữ xoa xoa hai cổ tay đã bị cậu nắm đỏ bừng, nhưng rồi lại bị cậu nắm lấy, ngón tay thon dài tinh tế miết nhẹ cổ tay, Doãn Thanh Thanh bối rối toan rút về nhưng bản thân lại bị ánh mắt lo lắng của cậu làm cho lúng túng, hơn nữa cậu cũng không ngại thể diện mở lời xin tha thứ. " Xin lỗi, tôi... tôi... không cố ý." Động tác ngón tay nhẹ nhàng giống như cưng chiều, lại giống như nâng niu, nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Ánh mắt ngây ngốc nhìn biểu tình của cậu, Doãn Thanh Thanh lờ mờ nhận ra gì đó, gương mặt chẳng mấy chốc hồng lên như quả cà, trong lòng vừa rồi còn giận dữ và nghẹn uất bỗng hóa thành mềm mại, cô quên mất cất giọng nói, ánh mắt nhìn chầm chầm cậu, nhưng rồi trên môi nở nụ cười khổ sở, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Thấy cô ngoan ngoãn được một chốc, cậu liền ngẩn đầu lên, vừa vặn thấy được trên gương mặt non mịn đáng yêu từ lúc nào đã hai dòng lệ nóng hổi. Cô khóc!!! Cậu hoảng hốt kéo lấy gương mặt cô, ngón tay cẩn thận lau từng giọt nước mắt trên mặt cô, động tác vừa vụng về vừa trúc trắc, lại ngây ngô không biết nên làm thế nào để cô ngừng khóc đây. " Xin lỗi, tôi xin lỗi rồi mà sao cậu còn khóc... ngoan..." Giọng nói nhẹ nhàng trấn an, sau đó dứt khoát kéo lấy cô ôm vào trong ngực, mặc kệ bản thân bị cô khóc bẩn.
Gương mặt bị chôn trong vòm ngực của Diệp Luân, Doãn Thanh Thanh yếu ớt phản bác. " Hức... Cậu tức giận với tôi... ô ô..." Nói xong không chút khách khí quẹt quẹt vào ngực cậu vài cái, mới ngẩn đầu uất ức cáo trạng. " Cậu... đáng ghét... vì sao chứ!!!" Giọng nói đứt quãng theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Rồi bất ngờ cô đẩy cậu ra, tránh đi bàn tay đang lau nước mắt, thoát khỏi cái ôm dịu dàng ấm áp, tự tay lau đi những giọt nước mắt sóng sánh trên mặt. Rồi bất ngờ đứng dậy muốn chạy đi.
Ấm áp trong ngực bỗng chốc mất đi khiến cậu cảm thấy hụt hẫng không thôi, nhìn thấy thái độ quyết tuyệt của cô, cậu liền phiền não, bóng dáng cao lớn vừa tiến ra liền cản được bước chân của cô, thấy gương mặt của cô vẫn còn lắm lem, vừa định lấy khăn tay của mình ra lau cho cô thì bị cô gạt đi mất, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn mình, trong ngực liền có chút ê ẩm. " Cậu còn giận tôi sao?" Diệp Luân hạ giọng hỏi.
Ban nãy nhìn thấy cô bị Thượng Quan Dương 'quấn' đến vui vẻ, cùng cậu ta cười không ngớt hoàn toàn đem cậu thành không khí, hơn nữa động tác càng lúc càng thân mật, đáng chết, nghĩ đến chút nữa là cô bị cậu ta ôm lấy, cậu đã cảm thấy bực tức, huống hồ 'vật trong ao' này của cậu lại không có một chút để ý đến, vô tư ngây ngô như vậy, làm sao mà cậu bỏ qua cho được.
Đúng rất giận!!! Doãn Thanh Thanh lúc này không chút khách khí, muốn phân rõ ranh giới với cậu ta, liền ba mặt một lời nói rõ ràng. " Đúng tôi đang rất tức giận. Đây không phải là lần đầu tiên cậu xen vào chuyện của tôi. Tôi bị cậu hôn, bị cậu ôm, thậm chí chút nữa là đã... cậu có biết làm như vậy tôi cảm thấy rất phiền toái hay không. Nếu cậu không thích tôi, chỉ muốn trêu đùa tôi, lấy tôi ra làm đồ chơi hay xem tôi như mấy nhành đào xung quanh cậu tùy cậu sai khiến kia, thì làm ơn ngừng lại đi tôi cảm thấy mệt mõi lắm rồi." Nói xong một tràng, Doãn Thanh Thanh cảm thấy sức lực toàn thân trút hết, đáng lẽ ra phải thoải mái, nhưng cô cảm thấy trong lòng cơ hồ trống trãi mất mát vô cùng. Cô cười khổ, như vậy là tốt, bản thân liền định rời đi.
Gương mặt đào hoa bỗng chốc cứng ngắc, Diệp Luân cậu ta ngây ra, nhưng ngay khi Doãn Thanh Thanh vừa định bước qua người cậu rời đi, thì bàn tay to lớn vươn ra bắt lấy cổ tay nhỏ, trong sự ngạc nhiên và giật mình của cô, gương mặt ai kia cúi xuống, nhắm ngay đôi môi đỏ nhạt ấn một nụ hôn, hơi bá đạo một chút, không cho cô phản kháng, trực tiếp xông vào trong, khuấy đảo. Mãi đến khi cậu buông cô ra, gương mặt cả hai đều đã đỏ bừng.
Diệp Luân nhìn cô gái nhỏ đang tựa đầu vào ngực mình thở dốc, bạc môi mỏng phong tình cười cười, nghiêng đầu gặm lấy vành tai cô, chân thành nói. " Tôi sẽ không tùy tiện hôn và thân mật với người khác chỉ vì muốn trêu chọc họ. Trừ phi là tôi thực sự thích người đó, mà Thanh Thanh, tôi không thích em. Tôi yêu em." Bàn tay to lớn giữ lấy gương mặt đã đỏ bừng của Doãn Thanh Thanh nâng lên, để đôi mắt bối rối của cô nhìn rõ được tình ý trong mắt mình, gương mặt đào hoa trong lúc cô kinh hỉ mà lại xuống một nụ hôn, nồng nàn hơn, tham lam hơn.
Đến khi họ dứt ra, bên ngoài đã có chuông báo vào học, hai người cùng nắm tay nhau cùng vui vẻ trở về lớp học. Ánh mắt Tiểu Thiên nhìn theo bóng dáng của họ, trong lòng có chút tư vị...
Không yêu là sẽ không hôn sao?
Như vậy, Long và Tiểu Thiên là...