"À, tôi chẳng những biết cô là họ Lâm, mà tôi còn biết cô là sinh viên ở trường
đại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng bộ ngực của Lâm Khả Tâm
Ý thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che ngực lại, nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy thẻ
sinh viên trong túi áo cô thôi."
Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to
, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên.
"Hơn nữa, cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi, bộ ngực như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."
Tư Đồ Viêm vừa nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô. "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt, đỏ như trái cà chua
"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị, Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.
Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ:." Không, không cần, tôi về nhà ăn là
được rồi"
Đã xảy ra chuyện hôm qua, cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này, chạy ở đâu càng xa càng tốt.
Nói là một chuyện, nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô.
"Tôi nói rồi, đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt.
Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh, ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp.
"Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn, Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống.
"Cái kia......" Do dự nữa ngày, cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"
Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà.
"Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm, ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên.
"Tôi, tôi không có ý đó......" Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao?
Lâm Khả Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"
Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô, anh liền nhịn không
được muốn chọc cô một chút.
Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu, để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi....."
đại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng bộ ngực của Lâm Khả Tâm
Ý thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che ngực lại, nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy thẻ
sinh viên trong túi áo cô thôi."
Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to
, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên.
"Hơn nữa, cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi, bộ ngực như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."
Tư Đồ Viêm vừa nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô. "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt, đỏ như trái cà chua
"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị, Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.
Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu.
"Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ:." Không, không cần, tôi về nhà ăn là
được rồi"
Đã xảy ra chuyện hôm qua, cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này, chạy ở đâu càng xa càng tốt.
Nói là một chuyện, nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô.
"Tôi nói rồi, đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt.
Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh, ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp.
"Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn, Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống.
"Cái kia......" Do dự nữa ngày, cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"
Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà.
"Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm, ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên.
"Tôi, tôi không có ý đó......" Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao?
Lâm Khả Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"
Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô, anh liền nhịn không
được muốn chọc cô một chút.
Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu, để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi....."