Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm rơi xuống đất kia trong nháy mắt
Lâm Khả Tâm, em rất lợi hại thôi, chẳng lẽ em đã quên tôi nói với em thế nào sao?" Âm thanh của Tư Đồ Viêm mang theo cổ tức giận, nếu anh không sớm đoán ra được cô làm vậy thì chắc cô đã mang theo đứa nhỏ chạy mất.
Bị Tư Đồ Viêm doạ người, Lâm Khả Tâm cảm giác cả người mềm nhũn, thấy cô ngã sấp, anh xông lên đỡ cô, trong lòng ngực của anh rất rộng và ấm áp, cảm nhận được sự khẩn trương, cô không khỏi trố mắt ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn anh.
Tư Đồ Viêm anh......là quan tâm cô sao?
Ý thức được trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm tìm chứng cứ, Tư Đồ Viêm lập tức buông lỏng tay, sau đó thanh giọng nói: " Lâm Khả Tâm, em cũng đừng hiểu lầm
, tôi vừa rồi chẳng qua lo cho cục cưng trong bụng thôi, dù sao kia cũng là cốt nhục của Tư Đồ Viêm."
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn cứ thẳng nhìn anh, làm cho anh chột dạ, anh liền vội
đổi đề tài: " Lâm Khả Tâm, đừng nghĩ tôi không nói gì thì sẽ không trách tội em."
Tư Đồ Viêm nói xong anh nắm chặt cổ tay của Lâm Khả Tâm
"Đi, theo tôi về nhà, em đã không nghe lời tôi mà chạy trốn thì từ nay về sau
đừng hi vọng tự do gì cả."
Trên xe về nhà 2 người đều trầm mặc, Tư Đồ Viêm vẫn như trước mặt không chút biểu tình, anh bình tĩnh giống như chẳng xảy ra chuyện gì, còn Lâm Khả Tâm ngược lại rất khẩn trương giống như sự bình tĩnh này chính là biểu thị một trận mưa rền giió dữ sẽ nổi dậy
Bởi vậy, trong lòng Lâm Khả Tâm đều yên lặng chuẩn bị anh tuỳ thời bùng nổ nhưng cho đến khi vào nhà anh vẫn không biểu hiện gì.
Nhưng anh càng làm vậy càng làm cho cô cảm thấy khủng bố, dù sao vừa rồi cô không nghe lời anh, lựa chọn trốn đi, tình hình như thế nào mà anh có thể không tính toán với cô? Hơn nữa sao lại không hung hăng trừng phạt cô? Nếu anh nổi giận thì sẽ là bình thường, nhưng hiện tại lại trầm mặc không nói gì điều này mới kì lạ......
Lâm Khả Tâm thậm chí bắt đầu sợ hãi, không biết anh phải đang tính âm mưu gì không?
"Anh......Không giận tôi sao?" Lâm Khả Tâm hướng đến bóng dáng của Tư Đồ
Viêm thử hỏi han
Tư Đồ Viêm cũng không quay đầu lại nói " CHẳng lẽ em thấy tôi nổi giận thì rất cao hứng sao?"
"Không đúng không đúng" Lâm Khả Tâm vội vàng lắc đầu " Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì anh không phát giận với tôi......Hoặc là trừng phạt tôi vân vân......"
"Tôi sỡ dĩ không trừng phạt em là vì em đang có đứa nhỏ, coi như nể mặt đứa nhỏ tôi lần này buông tha cho em, nhưng nếu còn tái phát sinh thì hậu quả sẽ không đơn giản như vậy" Dừng một chút Tư Đồ Viêm cảnh cáo nói " Em phải biết rằng tôi có kiên nhẫn nhất định, nếu làm cho tôi phát hiện một lần nữa em chạy trốn thì chờ sau khi đứa nhỏ hạ sinh tôi liền trừng phạt em, nên tốt nhất em thông minh thì đừng nháo nhào nữa, nếu như đứa nhỏ bị thương tổn, tôi sẽ để em bồi thường"
"......Phải......"
*************** Mấy tháng sau..... "Răng rắc......"
Lâm Khả Tâm ngồi ở sofa, nghe tiếng khoá cửa truyền đến, không khỏi thở dài, từ sau lần trước chạy trốn, mỗi lần Tư Đồ Viêm rời nhà anh đều khoá cửa bên ngoài để ngăn cô không trốn đi nữa.
Cô cũng từng kím cớ đi siêu thị này nọ muốn để anh phóng cô ra nhưng anh lại nói muốn gì thì nói với Đại Vĩ, sau khi Đại Vĩ mua tối anh sẽ đem về cho cô.
Mà thời điểm tâm tình anh tốt, cũng sẽ đồng ý cho cô ra ngoài một chút nhưng lúc sau liền bỏ hết công việc gắt gao đi theo cô, như vậy lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Tuy rằng anh không trách cứ cô chuyện trốn đi nhưng đối với cô mà nói cuộc sống không có tự do là một kiểu trừng phạt.
Bị Tư Đồ Viêm giam lỏng mấy tháng, bụng cô cũng một lúc một lớn hơn, mà
trong lòng sợ hãi cùng bi ai cũng tăng theo, mỗi một giây hô hấp cũng khó.
Có nhiều khi cô nằm mộng cô nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một đứa trẻ đáng yêu mới sinh, lúc đó Tư Đồ Viêm bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy đứa nhỏ không một lời từ biệt mà rời đi, dù cho cô gào thét cũng không tác dụng, cô muốn tiến lên đem đứa nhỏ về nhưng cả người vô lực rớt xuống mặt đất.....
.Kết cuộc, cô tỉnh lại trong nước mắt giàn dụa.
Cũng có lẽ vì mất tự do quá lâu mà tâm tình của Lâm Khả Tâm cũng trở nên không ởn định, mỗi lần nghĩ đến vấn đề quyền lợi nuôi đứa bé, nghĩ đến sau khi cô sinh cục cưng mà lại đưa cái ác ma Tư Đồ Viêm nuôi lớn thì tương lai có thể cục cưng sẽ trở thành người giống anh, nghĩ vậy thôi cô liền có cảm xúc mãnh liệt, cô muốn bỏ đi đứa nhỏ này.
Lâm Khả Tâm, em rất lợi hại thôi, chẳng lẽ em đã quên tôi nói với em thế nào sao?" Âm thanh của Tư Đồ Viêm mang theo cổ tức giận, nếu anh không sớm đoán ra được cô làm vậy thì chắc cô đã mang theo đứa nhỏ chạy mất.
Bị Tư Đồ Viêm doạ người, Lâm Khả Tâm cảm giác cả người mềm nhũn, thấy cô ngã sấp, anh xông lên đỡ cô, trong lòng ngực của anh rất rộng và ấm áp, cảm nhận được sự khẩn trương, cô không khỏi trố mắt ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn anh.
Tư Đồ Viêm anh......là quan tâm cô sao?
Ý thức được trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm tìm chứng cứ, Tư Đồ Viêm lập tức buông lỏng tay, sau đó thanh giọng nói: " Lâm Khả Tâm, em cũng đừng hiểu lầm
, tôi vừa rồi chẳng qua lo cho cục cưng trong bụng thôi, dù sao kia cũng là cốt nhục của Tư Đồ Viêm."
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn cứ thẳng nhìn anh, làm cho anh chột dạ, anh liền vội
đổi đề tài: " Lâm Khả Tâm, đừng nghĩ tôi không nói gì thì sẽ không trách tội em."
Tư Đồ Viêm nói xong anh nắm chặt cổ tay của Lâm Khả Tâm
"Đi, theo tôi về nhà, em đã không nghe lời tôi mà chạy trốn thì từ nay về sau
đừng hi vọng tự do gì cả."
Trên xe về nhà 2 người đều trầm mặc, Tư Đồ Viêm vẫn như trước mặt không chút biểu tình, anh bình tĩnh giống như chẳng xảy ra chuyện gì, còn Lâm Khả Tâm ngược lại rất khẩn trương giống như sự bình tĩnh này chính là biểu thị một trận mưa rền giió dữ sẽ nổi dậy
Bởi vậy, trong lòng Lâm Khả Tâm đều yên lặng chuẩn bị anh tuỳ thời bùng nổ nhưng cho đến khi vào nhà anh vẫn không biểu hiện gì.
Nhưng anh càng làm vậy càng làm cho cô cảm thấy khủng bố, dù sao vừa rồi cô không nghe lời anh, lựa chọn trốn đi, tình hình như thế nào mà anh có thể không tính toán với cô? Hơn nữa sao lại không hung hăng trừng phạt cô? Nếu anh nổi giận thì sẽ là bình thường, nhưng hiện tại lại trầm mặc không nói gì điều này mới kì lạ......
Lâm Khả Tâm thậm chí bắt đầu sợ hãi, không biết anh phải đang tính âm mưu gì không?
"Anh......Không giận tôi sao?" Lâm Khả Tâm hướng đến bóng dáng của Tư Đồ
Viêm thử hỏi han
Tư Đồ Viêm cũng không quay đầu lại nói " CHẳng lẽ em thấy tôi nổi giận thì rất cao hứng sao?"
"Không đúng không đúng" Lâm Khả Tâm vội vàng lắc đầu " Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì anh không phát giận với tôi......Hoặc là trừng phạt tôi vân vân......"
"Tôi sỡ dĩ không trừng phạt em là vì em đang có đứa nhỏ, coi như nể mặt đứa nhỏ tôi lần này buông tha cho em, nhưng nếu còn tái phát sinh thì hậu quả sẽ không đơn giản như vậy" Dừng một chút Tư Đồ Viêm cảnh cáo nói " Em phải biết rằng tôi có kiên nhẫn nhất định, nếu làm cho tôi phát hiện một lần nữa em chạy trốn thì chờ sau khi đứa nhỏ hạ sinh tôi liền trừng phạt em, nên tốt nhất em thông minh thì đừng nháo nhào nữa, nếu như đứa nhỏ bị thương tổn, tôi sẽ để em bồi thường"
"......Phải......"
*************** Mấy tháng sau..... "Răng rắc......"
Lâm Khả Tâm ngồi ở sofa, nghe tiếng khoá cửa truyền đến, không khỏi thở dài, từ sau lần trước chạy trốn, mỗi lần Tư Đồ Viêm rời nhà anh đều khoá cửa bên ngoài để ngăn cô không trốn đi nữa.
Cô cũng từng kím cớ đi siêu thị này nọ muốn để anh phóng cô ra nhưng anh lại nói muốn gì thì nói với Đại Vĩ, sau khi Đại Vĩ mua tối anh sẽ đem về cho cô.
Mà thời điểm tâm tình anh tốt, cũng sẽ đồng ý cho cô ra ngoài một chút nhưng lúc sau liền bỏ hết công việc gắt gao đi theo cô, như vậy lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Tuy rằng anh không trách cứ cô chuyện trốn đi nhưng đối với cô mà nói cuộc sống không có tự do là một kiểu trừng phạt.
Bị Tư Đồ Viêm giam lỏng mấy tháng, bụng cô cũng một lúc một lớn hơn, mà
trong lòng sợ hãi cùng bi ai cũng tăng theo, mỗi một giây hô hấp cũng khó.
Có nhiều khi cô nằm mộng cô nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một đứa trẻ đáng yêu mới sinh, lúc đó Tư Đồ Viêm bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy đứa nhỏ không một lời từ biệt mà rời đi, dù cho cô gào thét cũng không tác dụng, cô muốn tiến lên đem đứa nhỏ về nhưng cả người vô lực rớt xuống mặt đất.....
.Kết cuộc, cô tỉnh lại trong nước mắt giàn dụa.
Cũng có lẽ vì mất tự do quá lâu mà tâm tình của Lâm Khả Tâm cũng trở nên không ởn định, mỗi lần nghĩ đến vấn đề quyền lợi nuôi đứa bé, nghĩ đến sau khi cô sinh cục cưng mà lại đưa cái ác ma Tư Đồ Viêm nuôi lớn thì tương lai có thể cục cưng sẽ trở thành người giống anh, nghĩ vậy thôi cô liền có cảm xúc mãnh liệt, cô muốn bỏ đi đứa nhỏ này.