"Cho dù như vậy...... kia tôi cũng không có nói gì, hơn nữa tôi không có cấu kết gì với người đàn ông khác cả, anh đừng vu khống, bôi nhoạ sự trong sạch của tôi." Lâm Khả Tâm cố gắng biện luận nhưng cô làm sao đấu lại anh?
Tư Đồ Viêm nở nụ cười khinh thường, trong sạch?Nếu cô cũng tốt được vậy thì còn gì để nói?
"Vậy cô có thể giải thích một chút vừa rồi cô cùng Đại Vĩ nói chuyện vui vẻ này không tính cấu kết, dụ dỗ chứ là gì?" Ngay cả Tư Đồ Viêm nói ra, anh cũng không nhận được trong giọng nói của đó có một tia ghen tuông
"Dụ dỗ?" Lâm Khả Tâm không thể tin được anh cư nhiên dùng từ này để nói cô như vậy
"Tôi chẳng qua cùng Đại Vĩ nói vài câu, như thế nào anh lại xem là tôi dụ dỗ Đại Vĩ?"
"Quy củ là tôi định, chỉ cần tôi nói đúng thì là đúng." Ngữ khí “không được xía vào” của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm có chút đè nén.
" Tư Đồ Viêm, tâm lý anh có vần đề à, tôi không có gì nói với anh nữa đâu." Lâm Khả Tâm nói xong liền giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh nhưng tất cả cô làm chỉ là phí công
"Cô cho rằng sau khi cô qui phạm điều ước có thễ dễ dàng nói đi là đi sao? Cẩn thận tôi trách cô bội ước, còn kết quả của việc đó có lẽ cô rõ hơn tôi." Lời nói lạnh lùng của Tư Đồ Viêm vừa nói ra khiến cho Lâm Khả Tâm liền bật người tiếp tục giãy dụa
"Thối, tiểu nhân" Lâm Khả Tâm sinh khí, trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm, nhưng sự đáp lại của anh chỉ là nụ cười lạnh lùng.
"Vậy anh muốn gì?" Bởi vì 600 vạn kia mà cô phải nhịn nhục anh
"Thật ra tôi cũng không muốn gì, cứ như vậy......" Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cô đến phía mình, thuận tiện để lên giường, sau đó anh hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
"Đừng, không cần......" Cảm giác tê dại truyền đến cơ thể của Lâm Khả Tâm, cô dùng tay nện nện lên người anh.
"A ——" Ngực đau đớn làm cho Tư Đồ Viêm nhíu mày, không nghĩ tới khí lực của người phụ nữ này không nhỏ chút nào, bất quá thượng có chính sách, hạ có đối sách, anh lưu loát tháo cà-vạt sau đó buộc cổ tay của Lâm Khả Tâm lên góc giường.
Vì hai tay không thể nhúc nhích, nên Lâm Khả Tâm đành vặn vẹo để kháng cự nụ hôn của anh, nhưng sự phản kháng của cô không có tác dụng gì.
Không biết từ lúc nào, cả anh và cô đều không có một mảnh, sự lạnh lẽo xâm nhập vào lỗ chân lông của Lâm Khả Tâm, làm cho cô hoàn toàn luống cuống.
Mắt thấy anh sẽ tiếp tục bước tiếp theo, ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, Lâm Khả Tâm nhịn không được kinh hô: " Từ từ, Tư Đồ Viêm anh thanh tỉnh một chút, tôi là phụ nữ đó!"
Tư Đồ Viêm nở nụ cười khinh thường, trong sạch?Nếu cô cũng tốt được vậy thì còn gì để nói?
"Vậy cô có thể giải thích một chút vừa rồi cô cùng Đại Vĩ nói chuyện vui vẻ này không tính cấu kết, dụ dỗ chứ là gì?" Ngay cả Tư Đồ Viêm nói ra, anh cũng không nhận được trong giọng nói của đó có một tia ghen tuông
"Dụ dỗ?" Lâm Khả Tâm không thể tin được anh cư nhiên dùng từ này để nói cô như vậy
"Tôi chẳng qua cùng Đại Vĩ nói vài câu, như thế nào anh lại xem là tôi dụ dỗ Đại Vĩ?"
"Quy củ là tôi định, chỉ cần tôi nói đúng thì là đúng." Ngữ khí “không được xía vào” của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm có chút đè nén.
" Tư Đồ Viêm, tâm lý anh có vần đề à, tôi không có gì nói với anh nữa đâu." Lâm Khả Tâm nói xong liền giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh nhưng tất cả cô làm chỉ là phí công
"Cô cho rằng sau khi cô qui phạm điều ước có thễ dễ dàng nói đi là đi sao? Cẩn thận tôi trách cô bội ước, còn kết quả của việc đó có lẽ cô rõ hơn tôi." Lời nói lạnh lùng của Tư Đồ Viêm vừa nói ra khiến cho Lâm Khả Tâm liền bật người tiếp tục giãy dụa
"Thối, tiểu nhân" Lâm Khả Tâm sinh khí, trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm, nhưng sự đáp lại của anh chỉ là nụ cười lạnh lùng.
"Vậy anh muốn gì?" Bởi vì 600 vạn kia mà cô phải nhịn nhục anh
"Thật ra tôi cũng không muốn gì, cứ như vậy......" Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cô đến phía mình, thuận tiện để lên giường, sau đó anh hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
"Đừng, không cần......" Cảm giác tê dại truyền đến cơ thể của Lâm Khả Tâm, cô dùng tay nện nện lên người anh.
"A ——" Ngực đau đớn làm cho Tư Đồ Viêm nhíu mày, không nghĩ tới khí lực của người phụ nữ này không nhỏ chút nào, bất quá thượng có chính sách, hạ có đối sách, anh lưu loát tháo cà-vạt sau đó buộc cổ tay của Lâm Khả Tâm lên góc giường.
Vì hai tay không thể nhúc nhích, nên Lâm Khả Tâm đành vặn vẹo để kháng cự nụ hôn của anh, nhưng sự phản kháng của cô không có tác dụng gì.
Không biết từ lúc nào, cả anh và cô đều không có một mảnh, sự lạnh lẽo xâm nhập vào lỗ chân lông của Lâm Khả Tâm, làm cho cô hoàn toàn luống cuống.
Mắt thấy anh sẽ tiếp tục bước tiếp theo, ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, Lâm Khả Tâm nhịn không được kinh hô: " Từ từ, Tư Đồ Viêm anh thanh tỉnh một chút, tôi là phụ nữ đó!"