"Aha......" Nghe thấy Tư Đồ Viêm nhẹ nhàng cười, cô càng thêm đỏ mặt, thậm chí cô nghĩ anh cố ý để ra khoảng nhỏ như vậy để làm cô thêm bối rối
"Cười cái gì cười?" Lâm Khả Tâm tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó chạy vào bếp
Nhìn theo bóng dáng của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm rõ ràng nhếch miệng nở nụ cười.
A, xem ra lần này anh tìm được một cái đồ chơi thú vị rồi!
Qua một lúc sau, Lâm Khả Tâm đã làm xong điểm tâm, mà Tư Đồ Viêm cũng đã chuẩn bị xong ngồi xuống ăn sang.
Tuy rằng bữa sáng cô chuẩn bị rất đơn giản nhưng anh rất vừa lòng, hoặc có thể nói đúng hơn là buổi sáng này anh có cảm giác được một chút gọi là ấm áp của gia đình.
Về phần Lâm Khả Tâm, trong lúc ăn cô một mực trộm quan sát biểu tình của anh
, thấy anh tâm tình không tồi, cô mới cẩn thận nói: " Tôi muốn hỏi, chút nữa ăn xong, tôi có thể ra ngoài một chút được không?"
"Làm gì?" Tư Đồ Viêm hỏi lại.
Thấy anh không cự tuyệt, nên Lâm Khả Tâm tiếp tục nói: " Chỉ là tôi nhớ tôi còn chưa thông báo tạm nghỉ học, nên hôm nay tôi tranh thủ muốn quay lại trường".
Đối với thỉnh cầu của cô, anh trầm mặc một chút, sau đó buông đũa nói: " Không thể"
Thật không ngời ngay cả yêu cầu hợp lý của mình cũng bị cự tuyệt nên Lâm Khả Tâm bổ sung nói: " Nhưng một năm tôi cũng không thể đi học, nếu như không báo thì trường sẽ đuổi tôi! Nên làm ơn, anh cho tôi đi đi, xong xuôi tôi liền về nhà sẽ không trốn đâu."
Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn kiên trì:" Không được".
Anh cự tuyệt lần nữa làm cho cô xém tí khóc ra, nhưng lúc sau anh lại mở miệng
:" Em không cần để ý chuyện đó, tôi sẽ giải quyết."
Lời nói của anh làm cho Lâm Khả Tâm có chút ngoài ý muốn.
"Cám ơn......" theo bản năng, Lâm Khả Tâm nói ra, sau khi nói cô ý thức được liền vội vàng lắc lắc đầu:"Không đúng, nếu không phải công việc thì sao lại không cho tôi đi? hay anh vẫn hoài nghi tôi là tôi sẽ chạy trốn?"
Không được anh tin tưởng, làm cho cô có cảm giác khó chịu, cuối đầu, nhỏ giọng than thở: " Tôi đã nói tôi sẽ không trốn mà, sao anh lại không tin tôi.....
."
Dù sao nếu cô muốn trốn thì hôm qua đã trốn rồi, cần gì đợi đến lúc này?
"Cười cái gì cười?" Lâm Khả Tâm tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó chạy vào bếp
Nhìn theo bóng dáng của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm rõ ràng nhếch miệng nở nụ cười.
A, xem ra lần này anh tìm được một cái đồ chơi thú vị rồi!
Qua một lúc sau, Lâm Khả Tâm đã làm xong điểm tâm, mà Tư Đồ Viêm cũng đã chuẩn bị xong ngồi xuống ăn sang.
Tuy rằng bữa sáng cô chuẩn bị rất đơn giản nhưng anh rất vừa lòng, hoặc có thể nói đúng hơn là buổi sáng này anh có cảm giác được một chút gọi là ấm áp của gia đình.
Về phần Lâm Khả Tâm, trong lúc ăn cô một mực trộm quan sát biểu tình của anh
, thấy anh tâm tình không tồi, cô mới cẩn thận nói: " Tôi muốn hỏi, chút nữa ăn xong, tôi có thể ra ngoài một chút được không?"
"Làm gì?" Tư Đồ Viêm hỏi lại.
Thấy anh không cự tuyệt, nên Lâm Khả Tâm tiếp tục nói: " Chỉ là tôi nhớ tôi còn chưa thông báo tạm nghỉ học, nên hôm nay tôi tranh thủ muốn quay lại trường".
Đối với thỉnh cầu của cô, anh trầm mặc một chút, sau đó buông đũa nói: " Không thể"
Thật không ngời ngay cả yêu cầu hợp lý của mình cũng bị cự tuyệt nên Lâm Khả Tâm bổ sung nói: " Nhưng một năm tôi cũng không thể đi học, nếu như không báo thì trường sẽ đuổi tôi! Nên làm ơn, anh cho tôi đi đi, xong xuôi tôi liền về nhà sẽ không trốn đâu."
Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn kiên trì:" Không được".
Anh cự tuyệt lần nữa làm cho cô xém tí khóc ra, nhưng lúc sau anh lại mở miệng
:" Em không cần để ý chuyện đó, tôi sẽ giải quyết."
Lời nói của anh làm cho Lâm Khả Tâm có chút ngoài ý muốn.
"Cám ơn......" theo bản năng, Lâm Khả Tâm nói ra, sau khi nói cô ý thức được liền vội vàng lắc lắc đầu:"Không đúng, nếu không phải công việc thì sao lại không cho tôi đi? hay anh vẫn hoài nghi tôi là tôi sẽ chạy trốn?"
Không được anh tin tưởng, làm cho cô có cảm giác khó chịu, cuối đầu, nhỏ giọng than thở: " Tôi đã nói tôi sẽ không trốn mà, sao anh lại không tin tôi.....
."
Dù sao nếu cô muốn trốn thì hôm qua đã trốn rồi, cần gì đợi đến lúc này?