Vì tránh để cho anh biết cô nghĩ gì, nên cô nở nụ cười tuỳ ý tìm cớ nói: " Đúng vậy, còn sớm mà anh còn chưa ăn tối phải không? Trước anh cứ ăn đi rồi có gì nói sau."
Chính là từ 「kinh hỉ 」 trong miệng anh không chờ được lâu vậy: " Chút nữa ăn cũng được, hiện tại trước đi theo tôi." Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cổ tay Lâm Khả Tâm đi đến ngoài cửa, lúc này đi ra liền thấy Đại Vĩ đang đứng đó.
"Anh nói yêu thích là......Đại Vĩ?" Lâm Khả Tâm không hiểu nhìn về phía Tư Đồ Viêm, mà anh nở nụ cười, sau đó nói với Đại Vĩ. " Được rồi, đừng dấu nữa, đem nó ra đây."
"Được, Tổng Tài. " Nói xong, Đại Vĩ lấy ra một cái thùng.
"A? Đây là gì?" Lâm Khả Tâm chuyển hướng sang nhìn Tư Đồ Viêm.
"Em đoán đúng rồi, đây là của em." Tư Đồ Viêm nói xong, liền đưa cái thùng cho Lâm Khả Tâm.
Chẳng qua lúc này phá lệ, cô thậm chí ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xem bên trong đó là gì, trang sức? giầy? quần áo? Không đúng, những cái đó làm sao mà đựng trong thùng được?
Hay là đồ ăn?
Cũng không đúng nha... cái kia sao tính là kinh hỉ... Ai nha, rớt cuộc bên trong là gì? Ngay tạy lúc Lâm Khả Tâm nhấc thùng lên, bên trong truyền đến hai tiếng
" gâu gâu".
"Là chó con sao?" Vẻ mặt Lâm Khả Tâm kinh hỉ nhìn Tư Đồ Viêm, anh gật gật
đầu.
Mang theo chút kích động, cô mở ra, một tiểu bắc kinh nhỏ nhỏ trắng như tuyết nằm trong đó.
"Gâu Gâu " Nhìn Lâm Khả Tâm, Tiểu Bắc Kinh như chào hỏi cô..
Lâm Khả Tâm vươn tay cẩn thận bế Tiểu Bắc Kinh trong thùng ra. ( oai, con chó này hôg phải tên Bắc Kinh nga~~ tại nó là giống bắc kinh nên ghi vậy), động tác của cô như ôm một cái sủng vậy..
Tiểu Bắc Kinh nằm trong lòng ngực cô, phe phẩy cái đuôicủa mình, lúc này cô mới khẳng định cô không có nằm mơ, mà là sự thật, giấc mơ của cô thành hiện thực.
Lâm Khả Tâm vuốt vuốt cái đầu của Tiểu Bắc Kinh, một bên nghe Tư Đồ Viêm nói: " Em đừng nói nói, tuy rằng Tiểu Bắc Kinh là bình thường, và giá rẻ nhưng cũng vì vậy mà mọi người đều thích loài chó khác, nên muốn tìm một con Tiểu Bắc Kinh không phải dễ dàng đâu".
Anh như chàng trai mới lớn, lùng khắp mọi nơi mới tìm được một con chó bắc kinh.
Chính là từ 「kinh hỉ 」 trong miệng anh không chờ được lâu vậy: " Chút nữa ăn cũng được, hiện tại trước đi theo tôi." Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cổ tay Lâm Khả Tâm đi đến ngoài cửa, lúc này đi ra liền thấy Đại Vĩ đang đứng đó.
"Anh nói yêu thích là......Đại Vĩ?" Lâm Khả Tâm không hiểu nhìn về phía Tư Đồ Viêm, mà anh nở nụ cười, sau đó nói với Đại Vĩ. " Được rồi, đừng dấu nữa, đem nó ra đây."
"Được, Tổng Tài. " Nói xong, Đại Vĩ lấy ra một cái thùng.
"A? Đây là gì?" Lâm Khả Tâm chuyển hướng sang nhìn Tư Đồ Viêm.
"Em đoán đúng rồi, đây là của em." Tư Đồ Viêm nói xong, liền đưa cái thùng cho Lâm Khả Tâm.
Chẳng qua lúc này phá lệ, cô thậm chí ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xem bên trong đó là gì, trang sức? giầy? quần áo? Không đúng, những cái đó làm sao mà đựng trong thùng được?
Hay là đồ ăn?
Cũng không đúng nha... cái kia sao tính là kinh hỉ... Ai nha, rớt cuộc bên trong là gì? Ngay tạy lúc Lâm Khả Tâm nhấc thùng lên, bên trong truyền đến hai tiếng
" gâu gâu".
"Là chó con sao?" Vẻ mặt Lâm Khả Tâm kinh hỉ nhìn Tư Đồ Viêm, anh gật gật
đầu.
Mang theo chút kích động, cô mở ra, một tiểu bắc kinh nhỏ nhỏ trắng như tuyết nằm trong đó.
"Gâu Gâu " Nhìn Lâm Khả Tâm, Tiểu Bắc Kinh như chào hỏi cô..
Lâm Khả Tâm vươn tay cẩn thận bế Tiểu Bắc Kinh trong thùng ra. ( oai, con chó này hôg phải tên Bắc Kinh nga~~ tại nó là giống bắc kinh nên ghi vậy), động tác của cô như ôm một cái sủng vậy..
Tiểu Bắc Kinh nằm trong lòng ngực cô, phe phẩy cái đuôicủa mình, lúc này cô mới khẳng định cô không có nằm mơ, mà là sự thật, giấc mơ của cô thành hiện thực.
Lâm Khả Tâm vuốt vuốt cái đầu của Tiểu Bắc Kinh, một bên nghe Tư Đồ Viêm nói: " Em đừng nói nói, tuy rằng Tiểu Bắc Kinh là bình thường, và giá rẻ nhưng cũng vì vậy mà mọi người đều thích loài chó khác, nên muốn tìm một con Tiểu Bắc Kinh không phải dễ dàng đâu".
Anh như chàng trai mới lớn, lùng khắp mọi nơi mới tìm được một con chó bắc kinh.