"Alo, là Đại Vĩ sao?"
"Đúng, là tôi, Lâm Tiểu Thư có chuyện gì dặn dò?" Đại Vĩ cung kính hồi đáp
"Không thể nói là phân phó, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút Tổng Tài của anh đi công tác bao lâu, khi nào thì trở về?" Lâm Khả Tâm cố ý dùng ngữ khí như là không để ý hỏi, nhưng Đại Vĩ có thể nhận ra ngữ khí của cô rất khẩn trương, không chỉ như thế, Đại Vĩ còn đoán được tại sao cô lại như vậy, vì thế anh nhịn không được bật cười: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng lo lắng, gần đây có nhiều việc nên Tổng Tài còn chưa về, bất quá vừa rồi Tổng Tài có kêu tôi đặt vé máy bay chiều nay, phỏng chừng 8g sẽ về đến nhà."
Bị Đại Vĩ nhìn thấu trong lòng cô khẩn trương, Lâm Khả Tâm liền giấu đầu hở
đuôi phủ định nói: " Ơ, tôi đâu có lo lắng cho anh ấy? Tôi cũng chỉ tuỳ tiện hỏi thôi......"
"Vâng! Tôi hiểu, tôi hiểu Lâm Tiểu Thư." Tuy rằng ngoài miệng Đại Vĩ nói vậy nhưng ngữ khí nhịn cười vẫn làm cho Lâm Khả Tâm ngượng ngùng.
"Đại Vĩ, cám ơn đã nói cho tôi biết, tạm biệt." "Vâng! Tạm biệt Lâm Tiểu Thư."
Cúp điện thoại, Lâm Khả Tâm vỗ vỗ ngực, cô vẫn cảm thấy Đại Vĩ đã hiểu được cái gì đó, đúng là không hổ danh thư kí của Tư Đồ Viêm, thật lợi hại a......
Bất quá nghĩ chỉ là nghĩ, Lâm Khả Tâm vẫn không quên chính sự, đêm nay anh sẽ về, nên cô vội vàng lo lắng chạy vào phòng bếp, thậm chí Tiểu Bối tìm cô làm nũng cô cũng không để ý đến.
"Tiểu Bối ngoan, chờ một chút mẹ làm xong cơm sẽ chơi cùng với con".
Như là hiểu ý của Lâm Khả Tâm, Tiểu Bối ngoan ngoãn ra một góc, đuổi theo cái đồ chơi của chính mình, rốt cuộc đồ ăn cũng làm xong, dọn tất cả lên bàn, cô cũng có thể nghĩ ngơi một chút.
"Hô...... Rốt cục cũng hoàn thành trước khi Tư Đồ Viêm trở về." Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tay nghề của cô không tồi nhưng cô chưa bao giờ làm nhiều đồ ăn như vậy, thật sự là mệt chết!
Lâm Khả Tâm lau mồ hôi trên trán, cô xem trên bàn toàn món ngon, trong lòng không khỏi tự hào, ha ha, cô thật là thiên tài, không biết anh quay về thấy nhiều đồ ăn như vậy thì biểu tình sẽ ra sao?
Nghĩ đến tình cảnh đó, Lâm Khả Tâm dựa vào bàn cười hắc hắc, kế tiếp sẽ chờ diễn viên trở lại ~ Đáng tiếc, nụ cười trên khuôn mặt của cô duy trì không được bao lâu.
Đồng hồ trên tường bây giờ đã qua 8g, mà anh vẫn khôg trở về như lời Đại Vĩ nói.. Rốt cục anh sẽ về hay lại chạy đi đâu? Hay là tin tức của Đại Vĩ nói cho cô sai? Không được, cô phải xác nhận lại..
Ngay sau đó, Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ nhưng điện thoại đã tắt, nghe di động truyền đến giọng nữ nên Lâm Khả Tâm bỏ điện thoại xuống..
Đại Vĩ đã tắt điện thoại, làm sao bây giờ? Cô còn muốn chờ đợi sao? Lâm Khả Tâm cau mày nhìn những món ăn trên bàn, lại nhìn ra cửa, sau đó khẽ cắn môi ở trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ cô sẽ ngồi ở đây đợi cho đến khi anh quay về mới thôi.
Lâm Khả Tâm nghĩ Đại Vĩ là thư ký mà Tư Đồ Viêm đã chọn thì chắc chắn không thể cho sai tin tức, nói không chừng chỉ là giờ bay trễ hơn một chút thôi.. Chính là không ngờ,, cô ngồi đợi suốt cả buổi tối
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Viêm lái xe về nhà, bởi vì còn sớm nên anh đoán là Lâm Khả Tâm vẫn còn ngủ, vì không muốn đánh thức cô nên anh không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khoá đi vào, nhưng điều ngoài ý muốn là cửa không có khoá
, anh nhíu mày. Lâm Khả Tâm cũng không phải người qua loa cư nhiên hôm nay lại quên khoá? Nếu không phải anh mà là người xấu thì làm sao? Chờ thêm cơ hội đi vào gặp cô, anh nhất định sẽ hảo hảo nói với cô, một bên anh nghĩ, một bên anh đẩy cửa ra, vừa bước vào anh liền nghe giọng của Lâm Khả Tâm: " Ai? Có phải Viêm đã trở lại không?"
Cùng với tiếng dép lê lẹp xẹp trên mặt đất, Lâm Khả Tâm chạy tới trước mặt Tư Đồ Viêm, sau đó kích động nhìn anh: " A...... Rốt cục anh cũng về! Đại Vĩ nói tối hôm qua anh sẽ về nhưng không có thấy anh đâu, em còn nghĩ máy bay đã xảy ra chuyện, thật lo lắng chết thôi."
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm có chút hoảng hốt: " Tối hôm qua đúng là anh có về nhưng vì có chuyện phải xử lý."
"Công việc?" Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " A em biết rồi, chắc cuộc điện thoại đó là chuyện khẩn cấp?"
"Gần giống vậy."
Thật ra Tư Đồ Viêm khhông muốn nói cho Lâm Khả Tâm biết chính mình chỉ dùng 3 ngày là liền 「biến nguy thành an 」, an toàn kí hiệp ước, mà thời gian còn lại là anh điều tra ai đã đâm sau lưng anh, kết quả không sai, chính là Tần Hữu Minh đã hối lộ quản lý của Giáp Phương, hơn nữa còn nói nhiều điều bất lợi cho anh nên hậu quả mới thành như vậy.
Nếu như đã biết là xí Nghiệp Tần Thị thì liền bắt đầu vào kế hoạch trả thù, dù sao anh cũng không phải người 「 lấy ơn báo oán 」 nhưng trong thế giới của anh, dám tính kế hại anh thì chỉ có một con đường là chết!
Vì thế, anh âm thầm trở về công ty, hơn nữa suốt đêm thầm kín lên kết hoạch, vì muốn không để bị bại lộ nên anh yêu cầu mọi người tắt máy di động, nên lúc Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ thì điện thoại cũng tắt..
Tư Đồ Viêm không muốn đem chuyện anh bị người khác hại nói ra nên anh đánh trống lãng: " Không có, nhưng sao em lại từ phòng bếp chạy ra?...... Hay là cả đêm rồi em không ngủ?"
Lâm Khả Tâm gật gật đầu.
"Đúng vậy, em đã đợi anh cả buổi tối a."
Tuy rằng nén giận nhưng trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm một chút sinh khí cũng không có.
"chờ anh......?" Tư Đồ Viêm nghi hoặc nhìn nhìn: " Làm gì?"
Lâm Khả Tâm nghịch ngợm lè lưỡi: " Này thôi...... Đi cùng em anh sẽ biết."
Nói xong, Tư Đồ Viêm cầm tay Tư Đồ Viêm chạy đến nhà ăn " Đát đát đát đát" cô chạy đến bàn ăn,cánh tay như mời: " Kinh hỉ chưa?"
Lướt qua người Lâm Khả Tâm, ánh mắt Tư Đồ Viêm dừng lại trên bàn, sau đó một bàn đầy đồ ăn mỹ vị đập vào mắt anh: " Đây là......?"
"Đây là tất cả tối hôm qua em làm cho anh, thế nào, lợi hại không?" Lâm Khả Tâm đắc ý nói
Tư Đồ Viêm trố mắt: " Tại sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy? Hơn nữa em vẫn chưa động qua?"
Xem ra chẳng những cô đợi anh cả đêm mà cũng vì vậy ngay cả cơm cũng không
ăn.
"Này thôi......" Lâm Khả Tâm nở nụ cười, sau đó túm anh đặt xuống ghế: " Một lát nữa anh sẽ biết."
Nói xong, Lâm Khả Tâm chậm chạp rời khỏi phòng bếp, đến khi cô quay lại trên tay có một cái hợp được gói rất tỉ mỉ: "Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Khả Tâm lớn tiếng chúc mừng Tư Đồ Viêm.
"Sinh nhật......?" Được cô nhắc tới, anh mới nhớ đến sinh nhật mình.
"Em thế nào biết ngày sinh của anh?" Anh nhớ rõ anh không có nói cho cô biết.
Lâm Khả Tâm đem hộp quà đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: " Là em chủ động hỏi Đại Vĩ! Làm ơn, em biết Tổng Tài Đại Nhân anh rất bận nhưng làm sao ngay cả sinh nhật của mình anh cũng quên vậy?" Cô nói xong, trừng mắt liếc anh một cái.
"Cũng không phải là quên, nhưng từ nhỏ anh đã không có người tổ chức sinh nhật với mình nên riết cũng thành thói quen." Lúc nói câu này, biểu hiện của Tư Đồ Viêm cực kì bình thản nhưng điều đólàm cho Lâm Khả Tâm có chút đau lòng.
Từ lúc còn rất nhỏ? Chẳng lẽ thời thơ ấu của anh cũng như cô? Không hạnh phúc? Khó trách vì sao lần đó cô nhắc đến ba mẹ anh, anh lại không vui như vậy, chắc là trong lòng có bóng ma đè đi?
Bất quá sinh nhật không nên nghĩ đến chuyện không vui, vì vậy Lâm Khả Tâm liền đổi đề tài: " Không nói chuyện không vui nữa, mau mau anh mở quà ra đi xem có thích không?"
Lâm Khả Tâm vừa nói vừa chờ mong đem hộp quà đến trước mặt anh, Tư Đồ
Viêm mở hộp ra là một cái đồng hồ cao quý trước mặt.
"Thích không? Khi em xem cái này đầu tiên em liền nghĩ đến anh, hơn nữa bình thường công việc anh nhiều như vậy, em nghĩ mua cho anh cái này sẽ thực dụng
.. Mau, anh mang vào xem."
Lâm Khả Tâm lấy đồng hồ mang vào cổ tay cho Tư Đồ Viêm, quả thực mặc kệ thế nào nhưng cỡ size giống như là đặc theo kích thước của anh mà làm..
Nhưng nhìn đồng hồ này, chẳng những Tư Đồ Viêm không lộ ra vẻ vui sướng, ngược lại còn cau mày " Cái này cũng không rẻ, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Anh nhớ rõ tiền anh đưa cho cô, cô không có nhận, như vậy nói cách khác......
Lâm Khả Tâm cười cười, nhún nhún vai: " Là em làm việc mà có......cũng chính là......giữ chó."
Vì sợ anh sẽ trách cô không nghe theo lời anh, nên cô liền bổ sung: " Thật ra em cũng không có lừa anh, em thật sự có cố dạy cho Tiểu Bối đứng lên phất tay chúc mừng, nhưng Tiểu Bối không có học......"
Còn tưởng rằng Lâm Khả Tâm khen mình, Tiểu Bối một bên " Gâu", mà cô cũng nhìn về phía Tư Đồ Viêm, nhưng anh cũng không nói gì...
"Nếu không phải chính mình kiếm tiền ra sẽ không có ý nghĩa" ——Cuối cùng Tư Đồ Viêm cũng hiểu tại sao cô cố chấp tự kiếm tiền.
Nghĩ đến vì quà sinh nhật cho mình, thậm chí không tiếc chính mình bị áp lực trừng phạt mà còn đi giữ mấy con chó lớn bản chất cô đã sợ, nhưng anh hiểu lầm cô, thậm chí còn làm nhục cô, Tư Đồ Viêm không khỏi ân hận, anh không biết làm thế nào để biểu đạt sự cảm động trong lòng, cũng trầm trọng áy náy.
Anh vươn tay vén vén mái tóc đen mềm của Lâm Khả Tâm, nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô
"Tại sao......Em lại đối xử tốt với anh như vậy?" Anh không xứng đáng, không phải sao?
Câu hỏi của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm ngây người, đúng vậy, lúc trước cô chỉ lo chuẩn bị sinh nhật cho anh, hoàn toàn không có nghĩ gì nhiều, bây giờ anh hỏi, cô cũng mới bắt đầu hỏi bản thân mình nguyên nhân vì sao.
Lâm Khả Tâm nhìn Tiểu Bối: " Bởi vì anh giúp em thực hiện giấc mơ mà em cứ tưởng không bao giờ em có thể, đem Tiểu Bối tặng cho em, nên em muốn cảm ơn và báo đáp anh chút gì đó, em biết được sinh nhật anh sắp đến nên em trộm giữ chó dùm người khác, em muốn cho anh bất ngờ." Dừng một chút, Lâm Khả Tâm quay đầu tức giận nhìn anh:. "Nhưng mà......Người ta cư nhiên không nhìn được lòng tốt của em, tức giận thiếu chút nữa bầm nát em ra rồi"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng dù sao đã là chuyện trong quá khứ, cô sớm đã quên hết, chỉ là muốn đùa với anh một chút, nhưng nghe cô nói vậy, Tư Đồ Viêm càng thêm áy náy cùng tự trách.
"Thực xin lỗi." Tư Đồ Viêm nói ra lời xin lỗi, Lâm Khả Tâm còn tưởng mình
đang nghe lầm. "Anh nói gì?"
"Thực Xin Lỗi." Tư Đồ Viêm gằn từng chữ.
Rốt cục, Lâm Khả Tâm cũng khẳng định mình không có nghe sai, nhưng vẫn không thể tin được, người cao ngạo không coi ai ra gì như Tư Đồ Viêm mà để anh nói xin lỗi người khác là chuyện không có khả năng, huống gì còn lập lại 2 lần?
Lâm Khả Tâm nhất thời có cảm giác vừa mừng vừa lo, mà lúc cô lấy lại tin thần thì Tư Đồ Viêm đã cầm đũa, gấp một khối thịt bò to.
"Từ từ, đồ ăn đã một đêm rồi, để em đi hâm nóng lại." Nói xong, Lâm Khả Tâm định đứng dậy nhưng bị Tư Đồ Viêm kéo lại, anh bỏ thịt vào trong miệng, rồi gấp rau, vừa ăn vừa nói: " Không cần, ăn ngon lắm."
Vì chứng minh lời nói mình là thật, Tư Đồ Viêm múc một muỗng cơm to bỏ vào miệng, Lâm Khả Tâm biết thật ra anh đau lòng vì cả đêm cô không ngủ, không muốn cô thêm phiền nên mới nói vậy, nhưng cô cũng không miễn cưỡng anh, ngồi lại vào ghế, nhìn bộ dáng ăn ngốn ăn nghiến của anh, hưởng thụ sự quan tâm nho nhỏ...
Thật ra, cũng có lúc anh ôn nhu.....
Tư Đồ Viêm ăn nhưng cũng không có quên: " Khả Tâm, em đừng chỉ nằm đó nhìn nữa, tối hôm qua em không ăn gì rồi, bây giờ ăn nhiều một chút đi."
Anh gấp một khối thịt to, định sẽ bỏ vào chén cho Lâm Khả Tâm nhưng điều ngoài ý muốn là cô đã nằm sấp và tiến vào giấc mộng đẹp, nụ cười thoả mãn còn vươn lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho Tư Đồ Viêm không quấy rầy cô nữa
..
Quên đi, tối hôm qua cô đã không ngủ, nhất định sẽ rất mệt bây giờ để cho cô ngủ ngon một chút..
Tư Đồ Viêm đứng dậy ôm lấy Lâm Khả Tâm, đem cô quay về phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó mới trở lại bàn ăn, có lẽ mang theo cảm động, nên tuy rằng đồ ăn đã lạnh nhưng anh vẫn ăn ngon lành, anh bỗng có một ý định trong đầu, nếu vậy như vậy mãi mãi sẽ tốt biết mấy..
"Đúng, là tôi, Lâm Tiểu Thư có chuyện gì dặn dò?" Đại Vĩ cung kính hồi đáp
"Không thể nói là phân phó, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút Tổng Tài của anh đi công tác bao lâu, khi nào thì trở về?" Lâm Khả Tâm cố ý dùng ngữ khí như là không để ý hỏi, nhưng Đại Vĩ có thể nhận ra ngữ khí của cô rất khẩn trương, không chỉ như thế, Đại Vĩ còn đoán được tại sao cô lại như vậy, vì thế anh nhịn không được bật cười: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng lo lắng, gần đây có nhiều việc nên Tổng Tài còn chưa về, bất quá vừa rồi Tổng Tài có kêu tôi đặt vé máy bay chiều nay, phỏng chừng 8g sẽ về đến nhà."
Bị Đại Vĩ nhìn thấu trong lòng cô khẩn trương, Lâm Khả Tâm liền giấu đầu hở
đuôi phủ định nói: " Ơ, tôi đâu có lo lắng cho anh ấy? Tôi cũng chỉ tuỳ tiện hỏi thôi......"
"Vâng! Tôi hiểu, tôi hiểu Lâm Tiểu Thư." Tuy rằng ngoài miệng Đại Vĩ nói vậy nhưng ngữ khí nhịn cười vẫn làm cho Lâm Khả Tâm ngượng ngùng.
"Đại Vĩ, cám ơn đã nói cho tôi biết, tạm biệt." "Vâng! Tạm biệt Lâm Tiểu Thư."
Cúp điện thoại, Lâm Khả Tâm vỗ vỗ ngực, cô vẫn cảm thấy Đại Vĩ đã hiểu được cái gì đó, đúng là không hổ danh thư kí của Tư Đồ Viêm, thật lợi hại a......
Bất quá nghĩ chỉ là nghĩ, Lâm Khả Tâm vẫn không quên chính sự, đêm nay anh sẽ về, nên cô vội vàng lo lắng chạy vào phòng bếp, thậm chí Tiểu Bối tìm cô làm nũng cô cũng không để ý đến.
"Tiểu Bối ngoan, chờ một chút mẹ làm xong cơm sẽ chơi cùng với con".
Như là hiểu ý của Lâm Khả Tâm, Tiểu Bối ngoan ngoãn ra một góc, đuổi theo cái đồ chơi của chính mình, rốt cuộc đồ ăn cũng làm xong, dọn tất cả lên bàn, cô cũng có thể nghĩ ngơi một chút.
"Hô...... Rốt cục cũng hoàn thành trước khi Tư Đồ Viêm trở về." Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tay nghề của cô không tồi nhưng cô chưa bao giờ làm nhiều đồ ăn như vậy, thật sự là mệt chết!
Lâm Khả Tâm lau mồ hôi trên trán, cô xem trên bàn toàn món ngon, trong lòng không khỏi tự hào, ha ha, cô thật là thiên tài, không biết anh quay về thấy nhiều đồ ăn như vậy thì biểu tình sẽ ra sao?
Nghĩ đến tình cảnh đó, Lâm Khả Tâm dựa vào bàn cười hắc hắc, kế tiếp sẽ chờ diễn viên trở lại ~ Đáng tiếc, nụ cười trên khuôn mặt của cô duy trì không được bao lâu.
Đồng hồ trên tường bây giờ đã qua 8g, mà anh vẫn khôg trở về như lời Đại Vĩ nói.. Rốt cục anh sẽ về hay lại chạy đi đâu? Hay là tin tức của Đại Vĩ nói cho cô sai? Không được, cô phải xác nhận lại..
Ngay sau đó, Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ nhưng điện thoại đã tắt, nghe di động truyền đến giọng nữ nên Lâm Khả Tâm bỏ điện thoại xuống..
Đại Vĩ đã tắt điện thoại, làm sao bây giờ? Cô còn muốn chờ đợi sao? Lâm Khả Tâm cau mày nhìn những món ăn trên bàn, lại nhìn ra cửa, sau đó khẽ cắn môi ở trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ cô sẽ ngồi ở đây đợi cho đến khi anh quay về mới thôi.
Lâm Khả Tâm nghĩ Đại Vĩ là thư ký mà Tư Đồ Viêm đã chọn thì chắc chắn không thể cho sai tin tức, nói không chừng chỉ là giờ bay trễ hơn một chút thôi.. Chính là không ngờ,, cô ngồi đợi suốt cả buổi tối
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Viêm lái xe về nhà, bởi vì còn sớm nên anh đoán là Lâm Khả Tâm vẫn còn ngủ, vì không muốn đánh thức cô nên anh không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khoá đi vào, nhưng điều ngoài ý muốn là cửa không có khoá
, anh nhíu mày. Lâm Khả Tâm cũng không phải người qua loa cư nhiên hôm nay lại quên khoá? Nếu không phải anh mà là người xấu thì làm sao? Chờ thêm cơ hội đi vào gặp cô, anh nhất định sẽ hảo hảo nói với cô, một bên anh nghĩ, một bên anh đẩy cửa ra, vừa bước vào anh liền nghe giọng của Lâm Khả Tâm: " Ai? Có phải Viêm đã trở lại không?"
Cùng với tiếng dép lê lẹp xẹp trên mặt đất, Lâm Khả Tâm chạy tới trước mặt Tư Đồ Viêm, sau đó kích động nhìn anh: " A...... Rốt cục anh cũng về! Đại Vĩ nói tối hôm qua anh sẽ về nhưng không có thấy anh đâu, em còn nghĩ máy bay đã xảy ra chuyện, thật lo lắng chết thôi."
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm có chút hoảng hốt: " Tối hôm qua đúng là anh có về nhưng vì có chuyện phải xử lý."
"Công việc?" Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " A em biết rồi, chắc cuộc điện thoại đó là chuyện khẩn cấp?"
"Gần giống vậy."
Thật ra Tư Đồ Viêm khhông muốn nói cho Lâm Khả Tâm biết chính mình chỉ dùng 3 ngày là liền 「biến nguy thành an 」, an toàn kí hiệp ước, mà thời gian còn lại là anh điều tra ai đã đâm sau lưng anh, kết quả không sai, chính là Tần Hữu Minh đã hối lộ quản lý của Giáp Phương, hơn nữa còn nói nhiều điều bất lợi cho anh nên hậu quả mới thành như vậy.
Nếu như đã biết là xí Nghiệp Tần Thị thì liền bắt đầu vào kế hoạch trả thù, dù sao anh cũng không phải người 「 lấy ơn báo oán 」 nhưng trong thế giới của anh, dám tính kế hại anh thì chỉ có một con đường là chết!
Vì thế, anh âm thầm trở về công ty, hơn nữa suốt đêm thầm kín lên kết hoạch, vì muốn không để bị bại lộ nên anh yêu cầu mọi người tắt máy di động, nên lúc Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ thì điện thoại cũng tắt..
Tư Đồ Viêm không muốn đem chuyện anh bị người khác hại nói ra nên anh đánh trống lãng: " Không có, nhưng sao em lại từ phòng bếp chạy ra?...... Hay là cả đêm rồi em không ngủ?"
Lâm Khả Tâm gật gật đầu.
"Đúng vậy, em đã đợi anh cả buổi tối a."
Tuy rằng nén giận nhưng trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm một chút sinh khí cũng không có.
"chờ anh......?" Tư Đồ Viêm nghi hoặc nhìn nhìn: " Làm gì?"
Lâm Khả Tâm nghịch ngợm lè lưỡi: " Này thôi...... Đi cùng em anh sẽ biết."
Nói xong, Tư Đồ Viêm cầm tay Tư Đồ Viêm chạy đến nhà ăn " Đát đát đát đát" cô chạy đến bàn ăn,cánh tay như mời: " Kinh hỉ chưa?"
Lướt qua người Lâm Khả Tâm, ánh mắt Tư Đồ Viêm dừng lại trên bàn, sau đó một bàn đầy đồ ăn mỹ vị đập vào mắt anh: " Đây là......?"
"Đây là tất cả tối hôm qua em làm cho anh, thế nào, lợi hại không?" Lâm Khả Tâm đắc ý nói
Tư Đồ Viêm trố mắt: " Tại sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy? Hơn nữa em vẫn chưa động qua?"
Xem ra chẳng những cô đợi anh cả đêm mà cũng vì vậy ngay cả cơm cũng không
ăn.
"Này thôi......" Lâm Khả Tâm nở nụ cười, sau đó túm anh đặt xuống ghế: " Một lát nữa anh sẽ biết."
Nói xong, Lâm Khả Tâm chậm chạp rời khỏi phòng bếp, đến khi cô quay lại trên tay có một cái hợp được gói rất tỉ mỉ: "Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Khả Tâm lớn tiếng chúc mừng Tư Đồ Viêm.
"Sinh nhật......?" Được cô nhắc tới, anh mới nhớ đến sinh nhật mình.
"Em thế nào biết ngày sinh của anh?" Anh nhớ rõ anh không có nói cho cô biết.
Lâm Khả Tâm đem hộp quà đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: " Là em chủ động hỏi Đại Vĩ! Làm ơn, em biết Tổng Tài Đại Nhân anh rất bận nhưng làm sao ngay cả sinh nhật của mình anh cũng quên vậy?" Cô nói xong, trừng mắt liếc anh một cái.
"Cũng không phải là quên, nhưng từ nhỏ anh đã không có người tổ chức sinh nhật với mình nên riết cũng thành thói quen." Lúc nói câu này, biểu hiện của Tư Đồ Viêm cực kì bình thản nhưng điều đólàm cho Lâm Khả Tâm có chút đau lòng.
Từ lúc còn rất nhỏ? Chẳng lẽ thời thơ ấu của anh cũng như cô? Không hạnh phúc? Khó trách vì sao lần đó cô nhắc đến ba mẹ anh, anh lại không vui như vậy, chắc là trong lòng có bóng ma đè đi?
Bất quá sinh nhật không nên nghĩ đến chuyện không vui, vì vậy Lâm Khả Tâm liền đổi đề tài: " Không nói chuyện không vui nữa, mau mau anh mở quà ra đi xem có thích không?"
Lâm Khả Tâm vừa nói vừa chờ mong đem hộp quà đến trước mặt anh, Tư Đồ
Viêm mở hộp ra là một cái đồng hồ cao quý trước mặt.
"Thích không? Khi em xem cái này đầu tiên em liền nghĩ đến anh, hơn nữa bình thường công việc anh nhiều như vậy, em nghĩ mua cho anh cái này sẽ thực dụng
.. Mau, anh mang vào xem."
Lâm Khả Tâm lấy đồng hồ mang vào cổ tay cho Tư Đồ Viêm, quả thực mặc kệ thế nào nhưng cỡ size giống như là đặc theo kích thước của anh mà làm..
Nhưng nhìn đồng hồ này, chẳng những Tư Đồ Viêm không lộ ra vẻ vui sướng, ngược lại còn cau mày " Cái này cũng không rẻ, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Anh nhớ rõ tiền anh đưa cho cô, cô không có nhận, như vậy nói cách khác......
Lâm Khả Tâm cười cười, nhún nhún vai: " Là em làm việc mà có......cũng chính là......giữ chó."
Vì sợ anh sẽ trách cô không nghe theo lời anh, nên cô liền bổ sung: " Thật ra em cũng không có lừa anh, em thật sự có cố dạy cho Tiểu Bối đứng lên phất tay chúc mừng, nhưng Tiểu Bối không có học......"
Còn tưởng rằng Lâm Khả Tâm khen mình, Tiểu Bối một bên " Gâu", mà cô cũng nhìn về phía Tư Đồ Viêm, nhưng anh cũng không nói gì...
"Nếu không phải chính mình kiếm tiền ra sẽ không có ý nghĩa" ——Cuối cùng Tư Đồ Viêm cũng hiểu tại sao cô cố chấp tự kiếm tiền.
Nghĩ đến vì quà sinh nhật cho mình, thậm chí không tiếc chính mình bị áp lực trừng phạt mà còn đi giữ mấy con chó lớn bản chất cô đã sợ, nhưng anh hiểu lầm cô, thậm chí còn làm nhục cô, Tư Đồ Viêm không khỏi ân hận, anh không biết làm thế nào để biểu đạt sự cảm động trong lòng, cũng trầm trọng áy náy.
Anh vươn tay vén vén mái tóc đen mềm của Lâm Khả Tâm, nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô
"Tại sao......Em lại đối xử tốt với anh như vậy?" Anh không xứng đáng, không phải sao?
Câu hỏi của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm ngây người, đúng vậy, lúc trước cô chỉ lo chuẩn bị sinh nhật cho anh, hoàn toàn không có nghĩ gì nhiều, bây giờ anh hỏi, cô cũng mới bắt đầu hỏi bản thân mình nguyên nhân vì sao.
Lâm Khả Tâm nhìn Tiểu Bối: " Bởi vì anh giúp em thực hiện giấc mơ mà em cứ tưởng không bao giờ em có thể, đem Tiểu Bối tặng cho em, nên em muốn cảm ơn và báo đáp anh chút gì đó, em biết được sinh nhật anh sắp đến nên em trộm giữ chó dùm người khác, em muốn cho anh bất ngờ." Dừng một chút, Lâm Khả Tâm quay đầu tức giận nhìn anh:. "Nhưng mà......Người ta cư nhiên không nhìn được lòng tốt của em, tức giận thiếu chút nữa bầm nát em ra rồi"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng dù sao đã là chuyện trong quá khứ, cô sớm đã quên hết, chỉ là muốn đùa với anh một chút, nhưng nghe cô nói vậy, Tư Đồ Viêm càng thêm áy náy cùng tự trách.
"Thực xin lỗi." Tư Đồ Viêm nói ra lời xin lỗi, Lâm Khả Tâm còn tưởng mình
đang nghe lầm. "Anh nói gì?"
"Thực Xin Lỗi." Tư Đồ Viêm gằn từng chữ.
Rốt cục, Lâm Khả Tâm cũng khẳng định mình không có nghe sai, nhưng vẫn không thể tin được, người cao ngạo không coi ai ra gì như Tư Đồ Viêm mà để anh nói xin lỗi người khác là chuyện không có khả năng, huống gì còn lập lại 2 lần?
Lâm Khả Tâm nhất thời có cảm giác vừa mừng vừa lo, mà lúc cô lấy lại tin thần thì Tư Đồ Viêm đã cầm đũa, gấp một khối thịt bò to.
"Từ từ, đồ ăn đã một đêm rồi, để em đi hâm nóng lại." Nói xong, Lâm Khả Tâm định đứng dậy nhưng bị Tư Đồ Viêm kéo lại, anh bỏ thịt vào trong miệng, rồi gấp rau, vừa ăn vừa nói: " Không cần, ăn ngon lắm."
Vì chứng minh lời nói mình là thật, Tư Đồ Viêm múc một muỗng cơm to bỏ vào miệng, Lâm Khả Tâm biết thật ra anh đau lòng vì cả đêm cô không ngủ, không muốn cô thêm phiền nên mới nói vậy, nhưng cô cũng không miễn cưỡng anh, ngồi lại vào ghế, nhìn bộ dáng ăn ngốn ăn nghiến của anh, hưởng thụ sự quan tâm nho nhỏ...
Thật ra, cũng có lúc anh ôn nhu.....
Tư Đồ Viêm ăn nhưng cũng không có quên: " Khả Tâm, em đừng chỉ nằm đó nhìn nữa, tối hôm qua em không ăn gì rồi, bây giờ ăn nhiều một chút đi."
Anh gấp một khối thịt to, định sẽ bỏ vào chén cho Lâm Khả Tâm nhưng điều ngoài ý muốn là cô đã nằm sấp và tiến vào giấc mộng đẹp, nụ cười thoả mãn còn vươn lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho Tư Đồ Viêm không quấy rầy cô nữa
..
Quên đi, tối hôm qua cô đã không ngủ, nhất định sẽ rất mệt bây giờ để cho cô ngủ ngon một chút..
Tư Đồ Viêm đứng dậy ôm lấy Lâm Khả Tâm, đem cô quay về phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó mới trở lại bàn ăn, có lẽ mang theo cảm động, nên tuy rằng đồ ăn đã lạnh nhưng anh vẫn ăn ngon lành, anh bỗng có một ý định trong đầu, nếu vậy như vậy mãi mãi sẽ tốt biết mấy..