Có lẽ vì thật sự rất mệt nên Lâm Khả Tâm ngủ đến mãi sáng hôm sau mới dậy, nhưng Tư Đồ Viêm cũng không có nằm cạnh cô, cô hồi tưởng một chút, hôm qua cô ngắm anh ăn cơm, sau đó thì...... không còn ấn tượng nữa.
Ách, không nghĩ cô cư nhiên lại ngủ ở trên bàn ăn? như vậy là anh ôm cô về phòng ngủ sao?
Nhưng còn chưa nghĩ được nhiều thì bụng cô đã đánh trống in ỏi, cô vuốt ve bụng mình một chút, từ tối kia đến giờ cô chẳng ăn gì rồi... này khó trách trong mơ cô lại thấy mình được ăn bánh ngọt...
Lâm Khả Tâm đứng dậy, chuẩn bị đến phòng bếp để tìm gì đó ăn nhưng lúc cô bước qua phòng khác, cô ngoài ý muốn nhìn thấy anh ngủ ở trên sofa, cô đẩy đẩy anh một chút: "Ở sofa ngủ không thoải mái đâu, anh quay về phòng ngủ đi."
Nhưng Tư Đồ Viêm đã thức, anh cũng không tính sẽ ngủ tiếp: " Không cần, anh ngủ vậy là đủ rồi"
“Vì sao hôm qua sao anh không quay về phòng ngủ? Anh là nhân vật chính trong ngày sinh nhật, sao lại ngược đãi chính mình?"
Đối với cô chính là tràn đầy nhận thức.
"Anh thấy em ngủ, sợ quấy rầy em." Vì không muốn Lâm Khả Tâm áy náy, Tư Đồ Viêm bổ sung them: " Không có việc gì, ngủ ở sofa cũng có cảm giác mới mẻ thú vị"
Nguyên lai là anh sợ quấy rầy cô a......
Lâm Khả Tâm có cảm giác trong lòng thật ấm áp, cảm động..
Bỗng nhiên, Tư Đồ Viêm nhớ tới cái gì: " đúng rồi, em mệt thì dậy sớm làm gì?"
Còn chưa đợi cô trả lời thì cái bụng đánh ầm ĩ liền lên tiếng trước, cô ngượng ngùng cúi đầu,nhưng Tư Đồ Viêm liền bật cười, anh nắm chặt vai cô: "Cũng đúng, em chưa ăn gì rồi, đi, ra ngoài anh chở em đi ăn, em muốn ăn gì?"
Lâm Khả Tâm không chút nghĩ ngợi " 「Ba Locker, bánh ngọt phô mai 」."
Vừa rồi trong giấc mơ cô còn được ăn bánh đó, lúc này, Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến Ba Locker ăn bánh, ăn xong liền mang cô đến khu trung tâm mua sắm mua quần áo.
Cơ hồ chỉ cần Lâm Khả Tâm bước vào cửa hàng nào thì Tư Đồ Viêm đều kêu nhân viên mang đồ hàng hiệu ra cho cô, hại cô không dám nhìn về phía trước vì sợ anh tiêu nhiều tiền vì cô.
Nhìn ra được Lâm Khả Tâm nghĩ gì, Tư Đồ Viêm khuyên nhủ: " Nếu em thích gì cứ mua, không cần sợ tốn tiền của anh."
Lâm Khả Tâm nghe vậy, lắc lắc đầu: "anh mua cho em nhiều lắm rồi, hơn nữa tại sao anh mua quần áo cho em vậy?"
"Không phải đột nhiên mà mua" Tư Đồ Viêm giải thích nói " Lúc trước, Tần Hiểu Linh chê bai quần áo của em thì anh đã muốn dẫn em đi mua rồi, nhưng anh không rảnh nên đến bây giờ mới có thể."
Không nghĩ tới anh vì lời chê bai của Tần Hiểu Linh mà mang cô đi mua quần áo
, lại một lần nữa, cảm nhận được sự che chở của anh, Lâm Khả Tâm cúi đầu, khoé miệng cong lên
Ách, không nghĩ cô cư nhiên lại ngủ ở trên bàn ăn? như vậy là anh ôm cô về phòng ngủ sao?
Nhưng còn chưa nghĩ được nhiều thì bụng cô đã đánh trống in ỏi, cô vuốt ve bụng mình một chút, từ tối kia đến giờ cô chẳng ăn gì rồi... này khó trách trong mơ cô lại thấy mình được ăn bánh ngọt...
Lâm Khả Tâm đứng dậy, chuẩn bị đến phòng bếp để tìm gì đó ăn nhưng lúc cô bước qua phòng khác, cô ngoài ý muốn nhìn thấy anh ngủ ở trên sofa, cô đẩy đẩy anh một chút: "Ở sofa ngủ không thoải mái đâu, anh quay về phòng ngủ đi."
Nhưng Tư Đồ Viêm đã thức, anh cũng không tính sẽ ngủ tiếp: " Không cần, anh ngủ vậy là đủ rồi"
“Vì sao hôm qua sao anh không quay về phòng ngủ? Anh là nhân vật chính trong ngày sinh nhật, sao lại ngược đãi chính mình?"
Đối với cô chính là tràn đầy nhận thức.
"Anh thấy em ngủ, sợ quấy rầy em." Vì không muốn Lâm Khả Tâm áy náy, Tư Đồ Viêm bổ sung them: " Không có việc gì, ngủ ở sofa cũng có cảm giác mới mẻ thú vị"
Nguyên lai là anh sợ quấy rầy cô a......
Lâm Khả Tâm có cảm giác trong lòng thật ấm áp, cảm động..
Bỗng nhiên, Tư Đồ Viêm nhớ tới cái gì: " đúng rồi, em mệt thì dậy sớm làm gì?"
Còn chưa đợi cô trả lời thì cái bụng đánh ầm ĩ liền lên tiếng trước, cô ngượng ngùng cúi đầu,nhưng Tư Đồ Viêm liền bật cười, anh nắm chặt vai cô: "Cũng đúng, em chưa ăn gì rồi, đi, ra ngoài anh chở em đi ăn, em muốn ăn gì?"
Lâm Khả Tâm không chút nghĩ ngợi " 「Ba Locker, bánh ngọt phô mai 」."
Vừa rồi trong giấc mơ cô còn được ăn bánh đó, lúc này, Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến Ba Locker ăn bánh, ăn xong liền mang cô đến khu trung tâm mua sắm mua quần áo.
Cơ hồ chỉ cần Lâm Khả Tâm bước vào cửa hàng nào thì Tư Đồ Viêm đều kêu nhân viên mang đồ hàng hiệu ra cho cô, hại cô không dám nhìn về phía trước vì sợ anh tiêu nhiều tiền vì cô.
Nhìn ra được Lâm Khả Tâm nghĩ gì, Tư Đồ Viêm khuyên nhủ: " Nếu em thích gì cứ mua, không cần sợ tốn tiền của anh."
Lâm Khả Tâm nghe vậy, lắc lắc đầu: "anh mua cho em nhiều lắm rồi, hơn nữa tại sao anh mua quần áo cho em vậy?"
"Không phải đột nhiên mà mua" Tư Đồ Viêm giải thích nói " Lúc trước, Tần Hiểu Linh chê bai quần áo của em thì anh đã muốn dẫn em đi mua rồi, nhưng anh không rảnh nên đến bây giờ mới có thể."
Không nghĩ tới anh vì lời chê bai của Tần Hiểu Linh mà mang cô đi mua quần áo
, lại một lần nữa, cảm nhận được sự che chở của anh, Lâm Khả Tâm cúi đầu, khoé miệng cong lên