“Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, câu này mỗi người đều biết, mỗi người đều đã nói, nhưng không nhất định mỗi người đều có cơ hội đến Tô Hàng. Hoàng Phủ Trân chính là một người trong đó.
Vừa vào ngôi thành cổ này, nàng liền yêu nó, chỗ này khắp nơi đều thể hiện rõ đây là một thành phố thanh lịch, ở thời đại này phồn vinh xinh đẹp như vậy, người qua đường đi lại ở ngã tư đường, không ít là nam tử bộ dạng văn nhân nhã sĩ [người có học], quán trà san sát bốn phía, hơn nữa tòa thành này còn mang thêm một hơi thở văn học.
“Bắt nguồn của truyện Bạch Xà nha! Không biết Bạch nương nương có còn ở dưới Lôi Phong tháp hay không? Nàng có bị ép thành con rắn khô hay không?” Đến nơi tràn ngập truyền thuyết lãng mạn này, nàng nhịn không được ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng cái từng cái chuyện xưa đẹp đẽ động lòng người.
Nghe được lời nói buồn cười của nàng, Hoàng Phủ Vệ nhịn không được bật cười, lần đầu tiên hắn nghe được có người hỏi Bạch Xà có bị ép thành rắn khô hay không.
Tiếng vó ngựa thanh thúy ở trên mặt đất vang lên đều đều, Hoàng Phủ Trân vẫn mặc trang phục nha hoàn, đôi mắt chỉ lo tham xem cảnh đẹp bốn phía. Mà Hoàng Phủ Vệ thì ngậm ý cười sủng nịch, để nàng lôi kéo ống tay áo của mình hỏi lung tung này kia, còn quấn quít lấy muốn đi xem rắn khô.
Hai người bọn họ thật vui vẻ, nhưng một đám người đi theo phía sau đã có sắc mặt khó coi.
Bách Lệ một đường từ phủ Thái Bình theo tới phủ Hàng Châu, mắt thấy Hoàng Phủ Vệ vẫn đối với mình hờ hững, đối nha hoàn dung mạo không sâu sắc kia lại vừa nói vừa cười, trong lòng vô cùng tức giận bất bình. Lúc trước nàng ôm lòng quý mến với Hoàng Phủ Vệ mới một đường cùng lại đây, trải qua mấy ngày nay, sự quý mến này cũng đã biến thành không cam lòng.
“Nàng thật không hết hy vọng.” Hoàng Phủ Trân trộm liếc mắt phía sau một cái, nhịn không được thở dài.
Đám người phía sau là cô nương cùng hộ vệ của nàng mà ngày đó bọn họ trùng hợp cứu được trên đường núi, đại khái là bị bộ dáng anh dũng của Hoàng Phủ Vệ mê hoặc, lại đi theo hai bọn họ một đường đi vào Hàng Châu.
Hoàng Phủ Vệ không thèm để ý những người khác chút nào, chạy nhanh xe ngựa một đường đi vào quán trọ của Hoàng Phủ gia ở Hàng Châu, sau khi đem dây cương đưa cho tiểu nhị vừa tiến đến, liền đỡ nàng xuống xe, “Xuống xe đi.”
Hoàng Phủ Trân ngước mắt nhìn quán trọ lịch sự tao nhã này, trên cửa lộ ra bảng hiểu thật to – Tú Phong cư. Nàng theo Hoàng Phủ Vệ bước vào quán trọ, lập tức một tiểu nhị cười nhiệt tình đi đến tiếp đón.
“Hai vị khách quan, xin hỏi là muốn dùng bữa hay là dừng chân?”
Hoàng Phủ Vệ đi thẳng đến quầy tiền, từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội để lên quầy.
Chưởng quầy vừa thấy, lập tức đứng lên cung kính xoay người hành lễ. “Tiểu nhân ra mắt thiếu gia!”
Hắn vội vàng vòng đầu ra sau, đưa ra một ánh mắt với tiểu nhị bên cạnh.
Tiểu nhị cũng thông minh, lập tức chuyển người vào phòng bếp dặn một tiếng. Có đại nhân vật đến đây.
“Thỉnh đi theo tiểu nhân.” Chưởng quầy khom lưng, dẫn hai người bọn họ trực tiếp đi về phía hậu viện thanh tĩnh, để ổn hành lý rồi nghỉ tạm chút, hai người liền ra ngoài đi dạo.
Đi vào Hàng Châu, Hoàng Phủ Trân đương nhiên ầm ỹ muốn đi xem Tây Hồ cùng Lôi Phong tháp, Hoàng Phủ Vệ cũng chiều theo nàng, mang nàng du ngoạn cảnh đẹp Hàng Châu.
Hai người đều không có nhắc tới nguyên nhân thúc đẩy bọn họ đến nơi đây, Hoàng Phủ Vệ làm như không có việc này, còn trong lòng Hoàng Phủ Trân lại do dự, muốn hỏi lại không muốn nói ra miệng.
Xem qua Lôi Phong tháp, bọn họ bước chậm đi đến bờ Tây Hồ, Hoàng Phủ Trân thật sâu cảm nhận được Tây Hồ trong miệng của những nhà thơ có bao nhiêu xinh đẹp, dõi mắt nhìn lại non xanh nước biếc, phong cảnh như bức tranh, sóng xanh nhộn nhạo đẹp không sao tả xiết, khó trách mọi người xưa và nay đều tán tụng “Thiên hạ ba mươi sáu Tây Hồ, trong đó đẹp nhất là Hàng Châu.”
Trên đường ngoại trừ nàng cùng Hoàng Phủ Vệ ra, cũng có không ít người bán hàng rong, có người nôn nóng kiếm sống, cũng có người nhàn tản qua ngày. Nói đến cùng, nàng cảm thấy mình có thể ở lại cái triều đại này nhìn thấy những cảnh tượng này, thật vô cùng khó tin.
Đám đông không ít, nàng nhất thời không lưu ý khiến cho người ta đụng phải một chút, lập tức bên hông nóng lên, quay đầu vừa ngước mắt, chỉ thấy Hoàng Phủ Vệ đang mềm nhẹ đỡ lấy eo của nàng.
“Cám ơn.” Nàng ngượng ngùng cười cười, cảm giác cái tay bên hông thu hồi, đang muốn tự mình đứng thẳng thân thể mà thôi, tay mềm đã ấm áp, tay nhỏ bé trắng noãn bị hắn nắm vào bàn tay.
“Nhiều người.” Hắn không nhìn hướng nàng, chỉ là đơn giản nói một câu.
Hoàng Phủ Trân cúi mắt nhìn tay giao nắm của hai người, cảm thụ trong lòng thực phức tạp, vừa chờ mong lại sợ bị thương tổn. Nàng không phải không phát giác thái độ hắn đối với mình thay đổi, nhưng... Bọn họ không có tương lai nha...
“Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Phát hiện sắc mặt của nàng không được tốt lắm, mày kiếm của Hoàng Phủ Vệ nhẹ khép lại.
“Uh.” Nàng tùy ý gật đầu, tâm tình tốt sau khi đi vào Hàng Châu, đã dần dần bị phiền chán bất an thay thế.
Hai người tìm một quán trà lịch sự tao nhã ngồi xuống thưởng trà, thử trà Long Tĩnh nổi tiếng nhất Hàng Châu, hương trà Long Tĩnh bay bay trên bàn, Hoàng Phủ Trân vừa nhét cái bánh bao vào miệng, vừa nhìn cảnh sắc ngoài lan can.
Tiểu nhị lại dẫn hai vị cô nương đi lên từ lầu một, nàng tùy ý liếc mắt một cái, hai vị cô nương kia cũng không chú ý nhìn qua bọn họ.
Sau đó, một vị cô nương trong đó đột nhiên kinh hô một tiếng, mang theo ý cười kinh hỉ đi về phía bọn họ. “Hoàng Phủ đại ca!”
Hoàng Phủ Vệ cũng có chút kinh ngạc nhìn đối phương. “Hứa cô nương.”
Hoàng Phủ Trân tò mò trợn to mắt, đánh giá cô nương xinh đẹp trước mắt này, đối phương mắt hạnh môi đỏ mọng mặt trái xoan, thướt tha tú lệ, mặc một bộ áo dài cao quý màu đỏ tím, càng nổi bật lên hai gò má trắng nuột giống như ngọc, hiển nhiên là một tiểu mỹ nhân. Trái lại chính nàng... Một đường cũng chưa nghĩ đến thay quần áo, cho nên vẫn là một thân trang phục nha hoàn, tóc cũng không còn búi lên xinh đẹp như chủ nhân, chỉ là đơn giản buộc thành hai cái bím dài buông ở sau ót...
Trong lòng nàng bỗng dưng có chút ê ẩm, bánh bao ngon cũng không còn vị, hứng thú rã rời thả lại trong mâm.
“Hoàng Phủ đại ca, sao ngươi lại đến Hàng Châu vậy?” Hứa Như Điệp cười yếu ớt nhẹ nhàng hỏi.
“Ta cùng với Trân nhi đến Hàng Châu giải sầu.” Hoàng Phủ Vệ trả lời đơn giản.
Một đôi mắt của Hứa Như Điệp từ đầu tới đuôi đều chỉ nhìn đến Hoàng Phủ Vệ, nghe hắn nhắc tới như vậy, mới phát hiện đối diện hắn còn ngồi một nữ tử.
Miêu tả cẩn thận lông mày hơi hơi nhíu lại. Trân nhi? Không phải là Hoàng Phủ Trân chứ? Nàng không dấu vết đánh giá đối phương, cánh môi hồng non hơi hơi cong lên một chút cười đắc ý. Hừ! Nghe nói cảm tình của Hoàng Phủ Vệ và thê tử không hoà hợp, hiện tại hai người làm sao có thể cùng đi đến Hàng Châu?
“Thì ra vị này là Hoàng Phủ phu nhân a! Sao... Một thân trang phục đơn giản đây? Khiến cho người ta nhìn còn tưởng rằng là nha hoàn của Hoàng Phủ đại ca.”
Trong lời nói giấu châm, đâm vào người cực kỳ không thoải mái, Hoàng Phủ Trân không biết nên trả lời cái gì. Người này có thù oán với nàng sao? Sao mới mở miệng chính là chê bai tổn hại? Hoàng Phủ Vệ không phải cũng cho rằng như vậy chứ?
Kỳ thật, nếu tính toán thì Hứa Như Điệp thật có thù oán với Hoàng Phủ Trân, nàng là nữ nhi của Hứa Đại Tài phú hộ[người giàu] Hàng Châu, hai nhà mặc kệ ở trên buôn bán hay là giao tình đều thường xuyên lui tới, ngay từ đầu, Hoàng Phủ gia vốn tính đính hôn cùng Hứa gia, chính là không khéo Hứa Như Điệp còn đang thủ ba năm hiếu tang, không nghĩ tới, trước nửa năm khi hiếu tang hết hạn, bỗng nhiên nhảy ra cái Trình Giảo Kim, chạy ra Hoàng Phủ Trân đến cầm ân phải gả, cho nên việc hôn nhân này của Hoàng Phủ gia cùng Hứa gia mới không bệnh mà chết.
Hứa Như Điệp đã sớm ái mộ Hoàng Phủ Vệ, cũng vẫn nghĩ là mình sẽ trở thành thê tử của hắn, không ngờ một cọc nhân duyên liền bị phá hư như vậy, nàng ngay cả vào Hoàng Phủ gia làm thiếp cũng không có khả năng, này bảo nàng làm sao không tức?
“Làm ngươi chê cười, Trân nhi giản dị, thích mặc xiêm y đơn giản chút. Đa tạ Hứa cô nương chỉ dẫn, trở về ta bảo nàng thay.” Hoàng Phủ Vệ cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, nghiêng đầu cười nhẹ với Hoàng Phủ Trân, vuốt khuôn mặt đang cúi xuống của nàng.
“Giản dị?” Hứa Như Điệp ra vẻ kinh ngạc che miệng, sau đó nhẹ nhàng cười, “Hoàng Phủ đại ca thật sự là thích nói giỡn, mọi người chỉ cần đi qua kinh thành cùng Lạc Dương đều biết, Hoàng Phủ phu nhân luôn luôn thích trang phục hoa lệ phú quý.”
Nhắc tới chuyện trước kia, Hoàng Phủ Trân càng không thể nói gì, nàng có thể xác định vị Hứa cô nương này thật sự rất chán ghét nàng!
Đối với những gì Hoàng Phủ Trân trước kia làm, nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ, bởi vậy bị người ta châm biếm, nàng cũng không biết làm sao phản bác, cũng không thể nói là “Ta mượn xác hoàn hồn, chuyện không liên quan đến ta” chứ?
Mày kiếm của Hoàng Phủ Vệ nhẹ chau lại, liếc về phía vẻ mặt có vẻ bất đắc dĩ của Hoàng Phủ Trân, trong lòng tê rần, “Hứa cô nương, ta không biết ngươi từ đâu nghe được lời đồn đãi nhảm này, Trân nhi... Không phải là người như thế.” Ít nhất, người bên cạnh hắn, không phải Hoàng Phủ Trân như thế.
Ánh mắt thương tiếc nhẹ nhàng mà dừng ở trên người nàng, sau khi gặp được Hứa Như Điệp ăn diện đẹp đẽ, hắn mới phát giác mình có phải rất sơ sẩy nàng hay không? Nghĩ đến trong lòng nhận định vậy là đủ, cũng không có che chở, không có yêu thương, làm sao khiến nàng ái mộ hắn được?
Nhớ tới nàng từ khi tỉnh lại ở Hoàng Phủ sơn trang đến bây giờ, đã không biết vì Hoàng Phủ Trân “nguyên bản” gánh vác bao nhiêu trách cứ không thuộc về nàng, trong lòng hắn liền thập phần khó chịu.
Hoàng Phủ Vệ trong nháy mắt này hiểu được tâm ý của mình, hắn không chỉ là muốn một thê tử đơn thuần, còn muốn một thê tử ái mộ hắn, mà hắn... dường như bất tri bất giác, cũng đã động tâm với nàng trước.
“Thực xin lỗi, là ta sơ sót ngươi.” Con ngươi đen sâu thẳm hiện lên một tia áy náy, bàn tay to dày ấm áp cầm thật chặt lòng bàn tay non mềm của nàng.
Hoàng Phủ Trân giật mình sửng sốt một chút, một cỗ nhiệt khí bỗng dưng tụ lên trong mắt, làm trước mắt nàng nổi lên sương mù, môi đỏ mọng run rẩy. Một câu của hắn, an ủi trái tim bị thương của nàng, đồng thời nàng cũng thấy thương tiếc ở đáy mắt hắn.
Hoàng Phủ Vệ nâng tay xoa mặt của nàng, ngón cái ở bên má nàng ma sát vô cùng thân thiết, không dấu vết lau đi nước mắt rơi xuống ở khóe mắt nàng.
Hoàng Phủ Trân cảm động nhìn lại hắn, trong một khắc cảm thấy lòng hai người là gần như thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy, có lẽ nàng không phải cô đơn như trong tưởng tượng của mình.
Hứa Như Điệp đứng ở bên cạnh thấy hai người bọn họ giống như đã quên sự tồn tại của nàng, lại nhìn đến Hoàng Phủ Vệ đối thê tử cũng không có lạnh lùng như đồn đãi, cả người giống như bị sét đánh, cho tới nay, nàng âm thầm cảm thấy may mắn khi nghe tin tức gia môn bất an từ Hoàng Phủ gia truyền đến, nhưng hiện tại tận mắt thấy bộ dáng Hoàng Phủ Vệ yêu thương Hoàng Phủ Trân như vậy, tức giận không ngừng bốc lên trong lòng nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Hoàng Phủ đại ca!” Nàng cố nén tức giận, dương cao giọng hô một câu.
Giọng nữ thoáng chói tai kéo trở về thần trí của hai người, mặt Hoàng Phủ Trân đỏ lên, e lệ nghiêng mặt qua một bên. Hoàng Phủ Vệ cũng vẫn cười, vẫn gắt gao nắm tay nàng, thủy chung không buông.
“Như Điệp, ngươi đang làm cái gì? Còn không lại đây?” Cô nương cùng Hứa Như Điệp đi lên vừa rồi cũng đã đi tới, tò mò đánh giá hai người trước mắt này.
Hứa Như Điệp miễn cưỡng nở nụ cười, vô cùng thân thiết dắt cánh tay nữ tử, “Đại tẩu, ta giới thiệu với người, vị này là đại thiếu gia của Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Vệ, vị bên cạnh là Hoàng Phủ phu nhân.”
Nữ tử được nàng xưng là đại tẩu đầu tiên là kinh ngạc nhìn cánh tay nắm chặt của hai người, vừa nghe nàng giới thiệu, lại kinh ngạc trợn tròn mắt, “Nguyên lai là Hoàng Phủ công tử cùng phu nhân...” Khó trách sắc mặt em chồng trở nên khó coi như vậy.
Vừa thấy đại tẩu lại đây, trong lòng Hứa Như Điệp nhất thời toát ra một chủ ý, “Đại tẩu, Hoàng Phủ đại ca cùng phu nhân khó có dịp đến Hàng Châu du ngoạn, hai nhà chúng ta lại là thế giao [quan hệ nhiều đời], về tình về lý chúng ta đều nên tận nghĩa gia chủ, giúp bọn họ đón gió tẩy trần đúng không?”
Lâm Dĩ Phong không hiểu được trong lòng em chồng đang đánh chủ ý gì, nhưng ngẫm lại nàng nói cũng đúng, liền mở miệng mời nói: “Một khi đã như vậy, xin hai vị hãy đến tệ phủ một chuyến, tướng công thường đề cập Hoàng Phủ công tử với ta, nếu biết người tới, tướng công nhất định rất cao hứng.”
Hứa Như Điệp vừa lòng khóe miệng cong lên hình cong tươi cười, nghiêng liếc mắt Hoàng Phủ Trân ánh mắt cô đơn đang nhìn ngã tư đường, trong mắt hiện lên một chút tính kế tà ác.
Hoàng Phủ Vệ vốn không muốn quấy rầy nhiều, nhưng đối mặt lời mời nhiệt tình của Lâm Dĩ Phong, hắn cũng không thể nói cự tuyệt, đành phải đáp ứng.
Nhìn bóng lưng rời đi của các nàng, trong lòng Hoàng Phủ Trân đột nhiên có cỗ dự cảm không tốt. Không biết là nàng nghĩ nhiều hay sao, cảm giác Hứa cô nương vẫn ôm chặt địch ý với nàng, huống hồ tình cảm ái mộ Hoàng Phủ Vệ trong mắt đối phương, chỉ sợ mọi người trên đường chỉ cần không phải người mù đều có thể cảm nhận được.
“Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vệ mẫn cảm phát hiện vẻ không vui của nàng.
Nàng do dự một chút mới hỏi: “Vị Hứa cô nương...” Ách, nàng cũng không có ghen nha, nàng chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, ai bảo thái độ của Hứa cô nương kia đối với nàng kém như vậy!
Bên môi hắn ngậm ý cười, ánh mắt dịu dàng, xoa xoa bàn tay mềm, nhẹ giọng trả lời: “Nhà của Hứa cô nương cùng Hoàng Phủ gia ta có giao tình nhiều thế hệ, trên buôn bán cũng có lui tới, chỉ là như thế mà thôi.”
Giải thích của hắn tựa như một cậy châm, đâm thủng tâm tư của nàng, nàng xấu hổ hơi nhếch môi quẫn bách, trên gương mặt đỏ ửng liên tục sâu sắc hơn, nhưng không chịu mở miệng.
Hắn thực thích bộ dáng ngượng ngùng như vậy của nàng, đáng yêu cũng làm hắn tâm động. “Đi thôi.” Dắt tay nàng, hắn biết mình nên thật sự làm cái gì.
“Đi đâu?”
Hắn trả cho nàng một nụ cười tự tin, “Theo ta đi là được.”
Từng trận tiếng nhạc đàn sáo vang lên, giọng hát thấp mềm thanh thuý của nữ ca cơ nhẹ hát lên khúc, vài nữ tử dáng người lả lướt cầm những cây quạt lông trắng khảm đá trong tay, đang nhẹ nhàng mềm mại đáng yêu múa theo tiếng ca.
“Ha ha a... Vụng trộm đến Hàng Châu chơi cũng không báo cho ta biết một tiếng, thật sự là không có suy nghĩ!” Tiếng cười sang sảng đặc biệt nổi lên trong tiếng nhạc.
Trong phòng, tiếng cười của một nam tử tuấn nhã cực kỳ phóng khoáng, nắm tay đánh một cái lên vai Hoàng Phủ Vệ, vẻ mặt cười trêu tức, hắn đúng là trưởng tử của Hứa Đại Tài, Hứa An Chi.
Bởi vì Hứa Đại Tài cùng thê tử đang đi du lịch, cho nên tiệc tẩy trần lần này đương nhiên do Hứa An Chi phụ trách, huống chi hắn cùng với Hoàng Phủ Vệ vốn là bạn tốt.
Ngày thường Hoàng Phủ Vệ đều mặc một bộ trang phục người Hán, hôm nay khó được thay một bộ trang phục người Mãn, ống tay áo rộng, áo màu lam ngắn đến lưng, bên hông đeo một miếng ngọc bội xanh biếc. Xứng với diện mạo mày kiếm mắt tinh của hắn, bộ dáng anh tuấn dẫn tới những nữ ca cơ nhảy múa đều vì hắn mặt đỏ tim đập.
Hoàng Phủ Trân ngồi ở bên cạnh hắn, hôm nay cũng đã thay đi bộ trang phục Hán màu xanh, một thân cổ áo thẳng áo dài màu trắng thẳng tới mắt cá chân, bên ngoài là áo gấm không tay có đường viền màu lam ôm lấy, dưới chân mang hài thêu hoa, hai bím tóc dài cũng búi thành một kiểu tóc người Mãn đơn giản, hai sợi tua màu bạc trắng rũ xuống, theo từng cử động của nàng mà bày ra ánh sáng chói mắt. Lông mày nàng tô đen nhạt, môi son đỏ thẫm, tư sắc vốn đã thanh tú nay vừa trang điểm, nhất thời cũng thành một tiểu mỹ nhân.
Tục ngữ nói đúng, phật phải nạm vàng, nhân phải ăn diện, hiện tại Hoàng Phủ Trân quả thực hiểu rõ điều này, khi nàng nhìn thấy mình thì ra cũng có lúc có thể đẹp như vậy trong gương đồng vàng óng, trừ bỏ sợ hãi ca thán còn rất bội phục. Một thân trang phục và trang sức của nàng, đều là buổi chiều Hoàng Phủ Vệ dẫn nàng đi mua, mỗi một cái đều giá trị xa xỉ, số lượng ngân phiếu trả ra, nàng xem nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ta mang Trân nhi đến Hàng Châu giải sầu thôi, cho nên mới không báo cho ngươi.” Hoàng Phủ Vệ cười nói.
Trân nhi? Ánh mắt Hứa An Chi lóe lóe, ánh mắt dời về phía nữ tử bên cạnh Hoàng Phủ Vệ, “Thì ra là muội tử [là vợ của Hoàng Phủ Vệ lại nhỏ tuổi hơn nên xưng thế]. Cảm tình thật tốt.” Buổi chiều hắn đã nghe Như Điệp đề cập qua, không nghĩ tới Hoàng Phủ Vệ thật sự cùng vợ hắn đi du lịch.
Nghe được tên mình, Hoàng Phủ Trân mới lấy lại tinh thần, e thẹn nở nụ cười làm như đáp lại, đôi mắt lại vẫn không tự chủ được nhìn hướng Hứa An Chi cùng thê tử của hắn, sau đó lại nhìn hướng Hứa Như Điệp bên cạnh... Đoá hoa trên đầu kia!
Nàng bội phục nhìn Hứa Như Điệp, dung mạo của Hứa Như Điệp vốn hơn nàng, đêm nay lại là cố ý trang điểm quá, đương nhiên vô cùng xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía. Nhưng chân chính khiến cho nàng chú ý, là một đoá hoa mẫu đơn thật to ở giữa đầu của Hứa Như Điệp, bên cạnh lại có trâm vàng trâm bạc... Không thấy đầu rất nặng sao?
Hứa Như Điệp thấy nàng vẫn nhìn mình, kiêu ngạo mà ưỡn ngực, nghĩ cho dù nàng trang điểm thế nào đi nữa, cũng không thắng nổi đoan trang trời sinh của mình, chẳng qua... Nàng có chút ghen tị nhìn trang sức trên đầu của Hoàng Phủ Trân, đó là các vật phẩm trang sức châu báu mà Hoàng Phủ gia kinh doanh, chỉ một vật trang sức đơn giản như vậy, có thể cũng giá trị hơn một ngàn hai.
Hoàng Phủ Vệ cùng Hứa An Chi rất nhanh đã từ việc vặt bàn đến việc buôn bán, mấy người phụ nữ khác không tiện nhúng vào nói, Lâm Dĩ Phong thân là bà chủ, tự nhiên chủ động tha thiết bắt chuyện với Hoàng Phủ Trân.
Nàng có chú ý tới, ánh mắt của vị Hoàng Phủ phu nhân này vẫn dừng ở đoá hoa trên đầu Như Điệp, nàng có thể dám chắc, biểu tình trong mắt kia tuyệt đối không phải cực kỳ hâm mộ, tiểu cô [em chồng] đáng thương còn vẻ mặt đắc chí vừa lòng...
“Hoàng Phủ phu nhân, các ngươi đến mấy ngày? Đã đi xem cảnh đẹp Hàng Châu chưa?” Biết rõ tiểu cô cùng đối phương phân cao thấp mùi đắc ý dày đặc, nhưng nàng thông minh lựa chọn làm như không thấy. Bằng lương tâm nói, muốn nàng chọn, nàng cũng sẽ lựa chọn Hoàng Phủ phu nhân thoạt nhìn thanh tú xinh đẹp, mà không phải Như Điệp kiêu căng cao ngạo.
“Hai ngày, chỉ đến Tây Hồ tham quan một chút, xem tháp Lôi Phong mà thôi.” Vốn định xem rắn khô, nàng mơ hồ nhớ rõ tháp Lôi Phong tựa hồ có một lăng mộ, nhưng hình như phải tới thật lâu, thật lâu về sau mới được phát hiện.
Lâm Dĩ Phong cười khẽ hiểu rõ, “Cũng là đi tìm xem bạch xà nương nương có hay không sao?”
Là rắn khô. “Đúng vậy, chuyện của Hứa Tiên cùng bạch xà rất hấp dẫn người. Chỉ tiếc không tìm được Bạch nương, bằng không, ta liền giúp nàng đẩy ngã tháp Lôi Phong.” Hoàng Phủ Trân nói đùa.
“Hoàng Phủ phu nhân thật sự là nói giỡn, dùng cái gì đẩy?” Hứa Như Điệp đã chờ cơ hội mở miệng mà thôi, cười cười châm chọc một câu, “Nha, nghe nói phu nhân có võ công, chẳng lẽ là chỉ việc này sao? Ta từ nhỏ cũng chỉ học chút cầm, kì, thư, hoạ, chuyện múa đao múa kiếm thô lỗ, cha ta cũng không để cho ta chạm vào đâu.”
Lâm Dĩ Phong vừa nghe, mày liễu nhíu xuống, chợt lại buông ra. “Ha ha... Như Điệp ngươi thật thích nói giỡn, tuy rằng phía nam không thịnh hành, nhưng cô nương phương bắc biết võ cưỡi ngựa cũng không ít đâu.” Nàng giống như cảnh cáo trừng mắt nhìn tiểu cô một cái. Hứa Như Điệp nghe xong lại càng không phục. “Vậy sao? Ta còn nghe nói Hoàng Phủ phu nhân không biết chữ đấy...”
“Như Điệp!” Lâm Dĩ Phong bực mình khẽ quát một tiếng.
Hai nam nhân mặc dù đang nói chuyện buôn bán, nhưng cũng có để ý nội dung nói chuyện của nhóm nữ quyến [nữ nhân trong nhà], đoạn lời nói lúc trước Hoàng Phủ Vệ không quá mức để ý, nhưng câu sau cố ý nhục nhã người thế này... hắn không thể làm như không nghe thấy. Hắn cau mày mới muốn nói gì, Hoàng Phủ Trân cũng đã mở miệng trước một bước.
“Gì? Ta biết chữ mà.” Hoàng Phủ Trân nháy mắt mấy cái. Không phải nàng muốn khoe khoang, chữ nàng biết chỉ sợ so với vị thiên kim tiểu thư này còn nhiều hơn, ít nhất, tiểu thư này không biết Anh Văn?
“Ngươi gạt người!” Hứa Như Điệp mới không tin, cho dù tin tức cảm tình của vợ chồng bọn họ không hoà thuận là giả, nhưng Hoàng Phủ Trân không biết chữ, là đại ca chính mồm nói cho nàng, là đại ca nói Hoàng Phủ Vệ từng cùng hắn đề cập qua thê tử không biết chữ!
Thanh âm bén nhọn của nàng khiến cho những ca cơ nguyên bản đang ca múa dừng động tác lại, lo sợ bất an lui đến trong góc.
“Như Điệp! Không thể nói xằng nói bậy!” Trên mặt Hứa An Chi có chút xấu hổ, không nghĩ tới chuyện hắn cùng muội muội nói chuyện phiếm cư nhiên bị nàng làm thành vũ khí công kích người khác.
Hắn đương nhiên nhìn ra được Như Điệp thích Hoàng Phủ Vệ, nhưng nhân duyên bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, huống hồ Hoàng Phủ gia không thể nạp thiếp, hiện tại nàng làm như thế nào nữa cũng không thay đổi được cái gì.
Hoàng Phủ Vệ xác thực có chút bực mình, mắt lạnh quét về phía Hứa An Chi vẻ mặt bất an.
Một năm trước, khi Hứa An Chi đến Lạc Dương thì hắn từng nói với bạn tốt một ít chuyện của Hoàng Phủ Trân, khi đó trong lòng hắn tràn ngập chán ghét với thê tử, tự nhiên không có lời hay, không nghĩ tới bạn tốt lại đem những lời này đều nói cho muội muội.
Hoàng Phủ Trân thấy không khí cương ngưng, không nghĩ bởi vì chuyện của mình dẫn đến đoàn người cũng không cao hứng, tay nhỏ bé giấu ở dưới bàn nhẹ nhàng kéo tay áo Hoàng Phủ Vệ.
Thấy nàng như vậy, trong lòng hắn lại càng không cao hứng. Hắn không muốn thê tử của hắn bị uất ức!
“Ta không có nói sai!” Hứa Như Điệp tức đỏ mắt, bất bình nhìn Hứa An Chi.
Hứa An Chi cảm thấy đau đầu, một bên là muội muội, một bên là bạn tốt, hắn cũng không biết nên trấn an bên nào.
Mắt thấy sắc mặt bạn tốt càng ngày càng khó coi, hắn đành phải mở miệng trách cứ muội muội vài câu, “Như Điệp! Trước mặt khách ngươi nói bậy bạ gì đó? Còn không mau hướng Hoàng Phủ phu nhân xin lỗi!”
“Ta không cần! Rõ ràng chính ngươi nói cho ta biết! Ngươi tệ nhất!” Hứa Như Điệp tức khóc, vỗ bàn dậm chân, xoay người chạy đi ra ngoài.
Không khí lập tức hạ xuống đến âm độ, Hứa An Chi thiếu chút nữa bị muội muội khiến tức chết, Lâm Dĩ Phong lại là thiếu chút nữa bị trượng phu cùng tiểu cô tức chết. Nàng không nghĩ tới trượng phu lại nói những điều này với tiểu cô, tiểu cô cũng không lớn không nhỏ, còn kiêu căng giống một đứa nhỏ!
“Ách... Ta, ta không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi trước.” Mắt thấy không ai dám nói chuyện, Hoàng Phủ Trân không thể không mở miệng tìm một lý do rời đi trước.
Lâm Dĩ Phong lập tức nói tiếp: “Hoàng Phủ phu nhân không thoải mái sao? Vậy ngủ lại ở chỗ này đi, đừng chạy tới chạy lui hai bên. Chờ ngươi thoải mái hơn, tỷ tỷ lại mang ngươi đến chung quanh Hàng Châu tham quan, ngươi nói được không?”
Hoàng Phủ Trân do dự một chút, nếu Hứa gia cùng Hoàng Phủ gia có lui tới buôn bán, nàng tổng không nên ở tình huống khó như vậy có thể nói đi là đi, như vậy một trong hai Hoàng Phủ Vệ hay Hứa An Chi nhất định sẽ sinh lòng hiềm khích.
“Đừng miễn cưỡng mình, chúng ta quay về Tú Phong cư là tốt rồi.” Hoàng Phủ Vệ kéo nàng muốn rời đi.
Hoàng Phủ Trân giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không sao, nếu Dĩ Phong tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng đừng nghịch ý tốt của người ta, ở nơi này vài ngày đi.” Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Dĩ Phong nói: “Dĩ Phong tỷ tỷ, vậy phiền toái ngươi trước mang ta đi phòng khách nghỉ ngơi, nơi này để cho bọn họ nam nhân tán gẫu đi.” Nàng cảm thấy, hẳn Hoàng Phủ Vệ rất muốn cùng Hứa An Chi có cơ hội khai thông một chút.
Lâm Dĩ Phong cảm kích nhìn nàng, “Tốt tốt tốt, vậy muội tử chúng ta đi trước đi.” Thật sự là cô nương hiểu biết, còn biết chế tạo cơ hội để cho An Chi cùng Hoàng Phủ Vệ hoà hảo.
Không khỏi sợ trường hợp khó coi, nàng thuận tiện mang đi tất cả nô bộc trong phòng.
Hứa An Chi vẻ mặt đau khổ, nhìn thê tử và Hoàng Phủ Trân cùng nhau rời đi, ánh mắt chậm rãi quay lại trên gương mặt lạnh như băng của Hoàng Phủ Vệ. “Ngươi nghe ta giải thích...” Hắn suy yếu mở miệng.
Hoàng Phủ Vệ mị hí mắt, hai tay vặn vặn vang “Rắc rắc”.
“Oa ——” ban đêm, thanh âm sợ hãi từ trước đại sảnh vang vọng toàn bộ Hứa phủ.