Đing đoongggggg
Sau hồi chuông giáo viên đi ra khỏi từng lớp nối tiếp theo sau là các học sinh ùa ra rôm rả.
-Em đi ăn chứ?.
Cô gõ gõ vào bàn khi đánh thức Nó.
-Chị mua hộ em đi, em hơi đau đầu.
Nó mặt vẫn úp xuống bàn uể oải.
-Được rồi chị sẽ mua cho em ít thuốc.
Cô nói rồi lôi cậu đi cùng.
Trong lớp giờ có mình Nó, từ đâu có một đám nữ sinh đi vào mục tiêu của những đứa đấy là Nó.
-Lữ Ngọc Nhi. Mày là Lữ Ngọc Nhi.
Một đứa đập bàn cất giọng. Nó cũng chả rảnh mà trả lời bọn họ, bây giờ đầu Nó như sắp nổ tung, tụi nó bà cứ kiếm chuyện một chút có lẽ Nó sẽ mất bình tĩnh mà đánh chết bọn họ mất.
-Ya...mày khinh bọn này à.
Một đứa khác lên tiếng.
-Con đ* này, đừng tưởng được oppa Nhật Phong để ý rồi chảnh. Mày cũng chỉ là cái con nghiệt chủng thôi.
Nhỏ đó thấy Nó không có ý là muốn trả lời, nói tiếp.
-Biến đi.
Âm vực như luồng khí lạnh thẩm thấu vào người bọn họ bất giác rùng mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-Mày đâu có cái tư cách để bảo tụi tao biến.
-Một con nghiệt chủng như mày đáng lẽ không nên có mặt tại ngôi trường này mới phải.
-Biến đi đồ nghiệt chủng.
-Câm miệng và biến đi trước khi tôi bẻ gãy từng ngón tay của mấy người.
Nó hằng giọng.
-Chắc tụi tao sợ, ở đây tụi tao đông hơn mày, mày đừng ở đó mà láo.
Nói xong nhỏ đó túm lấy tóc của Nó kéo dậy, mấy nhỏ xung quanh cũng xúm lại đánh Nó.
Lúc này Nó không còn giữ được bình tĩnh nữa một tay bẻ ngược tay nhỏ nắm tóc Nó tay kia tát mạnh vào má nhỏ đang giữa chặc eo Nó cái tát đấy làm nhỏ đó văng ra xa ngã xõng soài trên sàn. Mấy nhỏ đó thấy thế dừng ngay mọi hoạt động và giãn ra. Nhỏ bị Nó giữ tay không ngừng la hét vang xin tha.
-Ngọc Nhi tôi tôi xin lỗi...xin lỗi.
-Lúc nãy mạnh miệng lắm cơ mà sao lại phải xin lỗi.
-Ngọc Nhi xin cô làm ơn buông tay tôi ra đi mà, tay....tay tôi sắp gãy rồi huhu.
Nhỏ đó sắc mặt ngày càng tím tái nước mắt chảy ròng cầu xin thảm thiết.
-Thôi Lữ Ngọc Nhi tôi từ trước giờ cũng không giết hại ai, lần này tôi tha cho cô, lần sau nếu gặp tôi thì nên tránh xa tôi ra. Rõ chứ.
-T...tôi tôi rõ rồi.
Rồi Nó bỏ tay nhỏ đó ra dần dần tiến lại chổ đám đó.
-M...mày định làm gì?.
Đám đó rung rẩy.
-Làm chuyện mà các người vừa làm với tôi đấy.
-Mày dám, tao đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Z&D mày thử động đến tao xem....Á mày...mày dám.
Nhỏ đấy ăn trọn một quả tát tay trời giáng của Nó, dấu vân tay nổi đỏ rồi dần chuyển tím mồn một trên làn da trắng nõn của nhỏ đấy.
-Tôi không cần biết cô là ai nhưng động vào tôi sẽ trả một cái giá rất đắt.
-Mày được lắm một đứa nghiệt chủng như mày mà dám đụng đến tao.
BỐP. Một cái tát trời đánh nữa giáng xuống mặt nhỏ đó. Lúc này nước mắt nhỏ đấy tuông ra như suối, lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó. Nó cầm lấy điện thoại trên tay nhỏ đấy nghe.
-Con gái chó chuyện gì điện chp bố vậy con.
Giọng một người đàn ông trung niên vang lên bên đầu dây bên kia.
Sau hồi chuông giáo viên đi ra khỏi từng lớp nối tiếp theo sau là các học sinh ùa ra rôm rả.
-Em đi ăn chứ?.
Cô gõ gõ vào bàn khi đánh thức Nó.
-Chị mua hộ em đi, em hơi đau đầu.
Nó mặt vẫn úp xuống bàn uể oải.
-Được rồi chị sẽ mua cho em ít thuốc.
Cô nói rồi lôi cậu đi cùng.
Trong lớp giờ có mình Nó, từ đâu có một đám nữ sinh đi vào mục tiêu của những đứa đấy là Nó.
-Lữ Ngọc Nhi. Mày là Lữ Ngọc Nhi.
Một đứa đập bàn cất giọng. Nó cũng chả rảnh mà trả lời bọn họ, bây giờ đầu Nó như sắp nổ tung, tụi nó bà cứ kiếm chuyện một chút có lẽ Nó sẽ mất bình tĩnh mà đánh chết bọn họ mất.
-Ya...mày khinh bọn này à.
Một đứa khác lên tiếng.
-Con đ* này, đừng tưởng được oppa Nhật Phong để ý rồi chảnh. Mày cũng chỉ là cái con nghiệt chủng thôi.
Nhỏ đó thấy Nó không có ý là muốn trả lời, nói tiếp.
-Biến đi.
Âm vực như luồng khí lạnh thẩm thấu vào người bọn họ bất giác rùng mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-Mày đâu có cái tư cách để bảo tụi tao biến.
-Một con nghiệt chủng như mày đáng lẽ không nên có mặt tại ngôi trường này mới phải.
-Biến đi đồ nghiệt chủng.
-Câm miệng và biến đi trước khi tôi bẻ gãy từng ngón tay của mấy người.
Nó hằng giọng.
-Chắc tụi tao sợ, ở đây tụi tao đông hơn mày, mày đừng ở đó mà láo.
Nói xong nhỏ đó túm lấy tóc của Nó kéo dậy, mấy nhỏ xung quanh cũng xúm lại đánh Nó.
Lúc này Nó không còn giữ được bình tĩnh nữa một tay bẻ ngược tay nhỏ nắm tóc Nó tay kia tát mạnh vào má nhỏ đang giữa chặc eo Nó cái tát đấy làm nhỏ đó văng ra xa ngã xõng soài trên sàn. Mấy nhỏ đó thấy thế dừng ngay mọi hoạt động và giãn ra. Nhỏ bị Nó giữ tay không ngừng la hét vang xin tha.
-Ngọc Nhi tôi tôi xin lỗi...xin lỗi.
-Lúc nãy mạnh miệng lắm cơ mà sao lại phải xin lỗi.
-Ngọc Nhi xin cô làm ơn buông tay tôi ra đi mà, tay....tay tôi sắp gãy rồi huhu.
Nhỏ đó sắc mặt ngày càng tím tái nước mắt chảy ròng cầu xin thảm thiết.
-Thôi Lữ Ngọc Nhi tôi từ trước giờ cũng không giết hại ai, lần này tôi tha cho cô, lần sau nếu gặp tôi thì nên tránh xa tôi ra. Rõ chứ.
-T...tôi tôi rõ rồi.
Rồi Nó bỏ tay nhỏ đó ra dần dần tiến lại chổ đám đó.
-M...mày định làm gì?.
Đám đó rung rẩy.
-Làm chuyện mà các người vừa làm với tôi đấy.
-Mày dám, tao đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Z&D mày thử động đến tao xem....Á mày...mày dám.
Nhỏ đấy ăn trọn một quả tát tay trời giáng của Nó, dấu vân tay nổi đỏ rồi dần chuyển tím mồn một trên làn da trắng nõn của nhỏ đấy.
-Tôi không cần biết cô là ai nhưng động vào tôi sẽ trả một cái giá rất đắt.
-Mày được lắm một đứa nghiệt chủng như mày mà dám đụng đến tao.
BỐP. Một cái tát trời đánh nữa giáng xuống mặt nhỏ đó. Lúc này nước mắt nhỏ đấy tuông ra như suối, lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó. Nó cầm lấy điện thoại trên tay nhỏ đấy nghe.
-Con gái chó chuyện gì điện chp bố vậy con.
Giọng một người đàn ông trung niên vang lên bên đầu dây bên kia.