Thu thảo
Bốn người ngồi trên xe nhanh chóng chạy về phía "Thiên Băng" mà không hề xảy ra chuyện gì khác.
Trên đường đi Lạc Lạc vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Băng Tâm, cô cảm thấy mình thật vô dụng khi suốt ngày gây phiền phức cho người khác.
Khi về tới "Thiên Băng" và nhìn quy mô rộng lớn với sự hiện đại của "Thiên Băng" hiện nay thì Lạc Lạc líu lưỡi không thôi.
Lúc trước khi cô tới đây, khu biệt thự này cũng chỉ có nhà ở, khu để xe và đường đua xe mà thôi. Không ngờ mới qua mấy năm mà nơi này đã rộng hơn không biết bao nhiêu lại còn trang bị đầy đủ những thiết bị hiện đại, tân tiến nhất thế giới.
Bốn người vừa bước vào đã gặp Lưu Ly đang đứng chờ ở cửa.
"Chị không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ chật vật của Lạc Lạc và cánh bàn tay đang bị băng bó của Băng Tâm, Lưu Ly hơi cau mày hỏi.
"Chưa chết được." Tâm cười nhẹ đi vào, ba người kia đã quá quen với biểu hiện này của cô nên cũng không có phản ứng gì khác mà đi theo sau lưng cô bước vào.
Cô ngả người ngồi xuống sô pha, bốn người kia cũng lần lượt ngồi xuống theo.
"Tình hình cô ấy thế nào?" Vừa ngồi xuống Tâm đã hỏi.
"Em đã tiêm thuốc giải rồi, chắc hai ngày nữa là có thể tỉnh dậy." Tường Vy nói rồi lại cau màu nói tiếp: "Nhưng vì hôn mê quá lâu nên có lẽ khi tỉnh lại sẽ phải tập vật lý trị liệu một thời gian."
"Không sao, chỉ cần có thể hoạt động bình thường là được." Tâm nhẹ giọng nói, chỉ cần cô ấy tỉnh lại có thể đi đứng như người bình thường thì cô sẵn sàng tạo cho cô ấy một cuộc sống như người bình thường.
"Em có sao không?" Lúc này, Bùi Quân từ ngoài đi vào, trên người vẫn mặc quân phục màu xanh. Khuôn mặt tuy mệt mỏi phong trần nhưng toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Tâm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
"Em không sao nhưng có một số người thì có sao đấy." Tâm cười cười nhìn anh trai đang nhấc cánh tay bị thương của mình lên xem mà chưa phát hiện người nào đó sắp trốn mất.
Dường như ngay khi Bùi Quân bước vào Lạc Lạc đã cố gắng co người lại để giảm bớt sự tồn tại của bản thân. May mà lúc đi vào cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi nên đã chọn chỗ trong cùng của sô pha để ngồi.
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn lại ngồi cạnh Hàn Long lên được dáng người cao lớn của anh che mất. Lúc này Lạc Lạc cảm thấy vô cùng may mắn khi đã chọn ngồi ở đây.
Nhìn Bùi Quân còn đang tập chung lo lắng cho Băng Tâm, cô nhẹ nhàng di chuyển người nhẹ bước về phía cửa. Cô đang âm thầm cảm thấy bản thân chắc sẽ thoát được kiếp này thì chợt bị tiếng nói của Hàn Long đánh tan: "Cô đi đâu vậy?"
Hàn Long cũng biết sơ qua về chuyện của hai người nên lúc này khá phối hợp với Băng Tâm giữ người lại.
Lạc Lạc quay lưng về phía mọi người, mặt hướng ra cửa. Cả người cứng nhắc đang định chạy thì chợt nghe Băng Tâm nói một câu như sét đánh ngang tai.
"Lạc Lạc, cậu định đi đâu vậy." Băng Tâm cũng phối hợp với Hàn Long, cô biết nếu hiện tại không để anh trai biết Lạc Lạc ở đây thì chắc trên ngốc này sẽ điên cuồng lục tung mọi nơi trên thế giới lên.
Nhìn anh trai mới có mấy ngày không gặp mà gầy đi rõ rệt, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mắt thâm cuồng hết cả, vừa nhìn là biết mấy đêm không ngủ khiến cô vô cùng xót xa.
Khi nghe câu nói của Băng Tâm, Bùi Quân vốn nghĩ là Lưu Ly hoặc Tường Vy bị thương nên cũng chẳng hề liếc nhìn xung quanh mà chỉ tập chung xem tình hình em gái.
Đến khi nghe thấy Tâm nói ra hai chữ "Lạc Lạc" anh lập tức quay người nhìn lại. Chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé của cô gái cứng ngắc, cả đầu cũng không quay lại nhưng dáng người nhỏ nhắn kia làm sao anh quên được.
Năm đó khi cô nói sẽ buông tay, không gặp lại anh nữa cũng là bóng lưng này, bóng lưng nhỏ bé cô đơn, quyết liệt đến đáng sợ.
"Em định trốn tôi đến bao giờ nữa?" Nhìn Lạc Lạc nhấc chân muốn chạy, Quân lập tức buông tay em gái nhanh chóng chạy tới ôm cô từ phía sau nghiến răng hỏi.
Có trời mới biết vì tìm cô ấy mà anh vất vả thế nào, khi có tin tức và biết cô ở đâu thì cô lại mất tích khiến anh vô cùng lo lắng. Anh đã lục tung những nơi cô có thể đến nhưng đều không thấy cô. Nếu không phải biết được tin tức Tâm bị thương và đến đây thì có lẽ anh đã không tìm được cô.
"Anh bình tĩnh, buông tay ra được không? Anh làm tôi không thở nổi rồi thì làm sao nói được đây." Lạc Lạc bị ôm chặt tới mức không thở nổi dù dãy dụa thế nào cũng không thoát được, cuối cùng cô đành phải lên tiếng.
"Em có gì muốn nói?" Quân từ từ bình ổn tình cảm mãnh liệt trong lòng, anh xoay người cô lại để hai người đối mặt với nhau. Hai tay anh giữ chặt hai vai cô, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Lạc.
"Tôi...tôi...." Lạc Lạc ngập ngừng nói mãi không được một câu, thực sự là giờ phút này cô cũng không biết nên nói gì.
"Em không cần nói nữa." Quân quyết đoán cắt đứt lời cô, bế bổng cô lên.
"Á, anh làm gì vậy?" Vì hành động bất ngờ của Quân mà vết thương của cô lại rách ra khiến Lạc nhíu mày hét lên.
"Sao em lại bị thương thế này?" Nhận thấy tiếng kêu của cô có chút khác thường cộng thêm mùi máu tanh thoang thoảng chóp mũi khiến Quân giật mình. Nhìn người con gái trong lòng sắc mặt tái nhợt, cả người toàn vết thương khiến anh vô cùng tức giận, cả người lạnh như băng.
Vừa rồi kho gặp nhìn thấy cô khiến cảm xúc trong lòng anh hỗn loạn, chỉ nghĩ sao để nhanh chóng giữ lấy cô mà không để ta đến cô bị thương.
"Tôi......" Lạc Lạc lại cứng họng không thể nói tiếp, chẳng lẽ nói vì cô không có bản lĩnh lên bị người ta đập đến bầm dập như vậy sao?
"Anh đưa cô ấy về đi, hai người đừng ở đây làm chướng mắt em." Trong khi Lạc còn đang ấp úng, giọng nói đáng đánh của Băng Tâm truyền từ phía sau tới.
"Vết thương của em..." Quân quay người lại nhìn em gái lo lắng không thôi, lại bị Tâm cắt đứt: "Em không có việc gì, cậu ấy bị thương nặng hơn em."
"Được rồi, vậy anh đưa cô ấy đi trước, mai bọn anh sẽ tới đây thăm em." Quân hơi do dự rồi gật đầu nói.
"Lãnh Băng Tâm không phải cậu đã hứa.." Thấy tình hình không ổn, Lạc Lạc lập tức hô lên nhưng chưa nói hết câu đã lập tức im bặt vì Quân không hề khách khí mà đánh ngất cô.
Bùi Quân hiểu em gái là một người rất giữ lời hứa, nghe lời Lạc Lạc nói chỉ sợ Tâm đã hứa với cô ấy điều gì. Nếu anh không nhanh tay đánh ngất cô ấy thì có lẽ hôm nay khó lòng mà mang người ra khỏi "Thiên Băng" được.
"Hazzi, thật không ngờ anh ấy lại bạo lực như vậy." Tâm nhìn theo bóng lưng anh trai thở dài mà giọng nói lại có chút vui vẻ.
"Bây giờ chúng ta lên làm gì đây?" Hàn Long nhàn nhã gác chân lên mặt bàn hỏi.
"Tất nhiên là ngồi chờ cá cắn câu rồi." Lưu Ly ngồi bên cạnh nói.
Trong lúc hai người nói chuyện Tâm đã đứng dậy rót cho mình một ly rượu. Màu đỏ của rượu làm cô thấy hưng phấn hơn.
"Chị hai, chị không được uống rượu." Tường Vu đau đầu nhìn bệnh nhân của mình, mặc dù nói vậy nhưng cô cũng không đi lấy ly rượu lại. Cô biết bây giờ chị hai chỉ sử dụng được một tay nhưng cũng có thế đánh cô tới mức không đứng dậy nổi.
"Em nghĩ bây giờ mình có thể uống rượu sao?" Lăng Kiệt đen mặt bước từ ngoài vào cướp lấy ly rượu trên tay ai đó.
Nếu không phải Hàn Long báo cho anh biết cô bị thương thì giờ này anh đã lo lắng phát điên rồi.
"Sao anh biết tôi ở đây và đang bị thương?" Băng Tâm hỏi nhưng mắt đã sớm liếc về phía Hàn Long.
"Em vô tội, là chị không nói em không được tiết lộ hành tung cho người nhà!" Hàn Long hùng hồn trả lời, vẻ mặt cười cợt không thay đổi.
"Chú càng ngày càng giỏi lươn lẹo rồi." Tâm mỉm cười mà trong lòng đã nhớ thương tổ tông mười tám đời nhà người ta rồi.
"Anh nghĩ giờ không phải lúc nói những chuyện này." Kiệt cắt đứt lời hai người nói, bế Tâm và đứng lên.
"Anh nghĩ mình đang làm gì?" Tâm mỉm cười nói, cô thật sự rất ghét cái cảm giác bị quản thúc này.
"Vậy em muốn để anh bế em vào nghỉ ngơi hay đánh nhất rồi bế em vào?" Kiệt hơi nhướn mày, khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại có lửa giận cháy bùng bùng.
Mặc dù biết cô cố tình bị thương nhưng nhìn thái độ không quan tâm thâm chia muốn gạt anh ra xa này khiến anh vô cùng tức giận.
Nếu không phải anh tìm đủ mọi lý do thì trước đó đã không được cô thêm vào danh sách nhận diện những người ra vào "Thiên Băng" thì hôm nay không thể dễ dàng vào đây như vậy.
"Tuỳ anh." Nhìn lửa giận bùng bùng trong đôi mắt Kiệt khiến Tâm rất thức thời ngậm miệng, bình thường cô có thể đánh với anh nhưng giờ đã bị thương thì chắc chắn là không dáng lại rồi. Cô thỏa hiệp tìm vị trí thoải mái nhất mà nằm trong lòng Kiệt.
Anh nhấc chân bế cô vào phòng để mặc một đám người mắt chữ O mồm chữ A đang nhìn theo bóng lưng hai người.
Nhìn Tâm mới đầu còn phản kháng nhưng rồi lại nằm yên trong lòng Kiệt khiến Lưu Ly, Hàn Long và Tường Vy kinh ngạc đến không nói lên lời.
"Hai người cũng thấy những gì tôi thấy chứ?" Tường Vy cứng ngắc quay đâu nhìn đồng đội hỏi.
"Chắc là chiến tranh thế giới sắp bùng nổ rồi." Hàn Long vừa nói vừa ngước nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu.
"Có lẽ chúng ta lên về nghỉ ngơi thôi." Lưu Ly tiếp tục lên tiếng.
Nhìn chị hai vốn giống như khủng long bạo chúa đột nhiên trở thành mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng Lăng lão đại khiến họ thật sự không tin nổi vào mắt mình.
Ba người không nói một lời nào nữa mà đồng loạt đứng lên về phòng mình nghỉ ngơi, còn về những chuyện khác thì để ngày mai rồi tính.
Bốn người ngồi trên xe nhanh chóng chạy về phía "Thiên Băng" mà không hề xảy ra chuyện gì khác.
Trên đường đi Lạc Lạc vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Băng Tâm, cô cảm thấy mình thật vô dụng khi suốt ngày gây phiền phức cho người khác.
Khi về tới "Thiên Băng" và nhìn quy mô rộng lớn với sự hiện đại của "Thiên Băng" hiện nay thì Lạc Lạc líu lưỡi không thôi.
Lúc trước khi cô tới đây, khu biệt thự này cũng chỉ có nhà ở, khu để xe và đường đua xe mà thôi. Không ngờ mới qua mấy năm mà nơi này đã rộng hơn không biết bao nhiêu lại còn trang bị đầy đủ những thiết bị hiện đại, tân tiến nhất thế giới.
Bốn người vừa bước vào đã gặp Lưu Ly đang đứng chờ ở cửa.
"Chị không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ chật vật của Lạc Lạc và cánh bàn tay đang bị băng bó của Băng Tâm, Lưu Ly hơi cau mày hỏi.
"Chưa chết được." Tâm cười nhẹ đi vào, ba người kia đã quá quen với biểu hiện này của cô nên cũng không có phản ứng gì khác mà đi theo sau lưng cô bước vào.
Cô ngả người ngồi xuống sô pha, bốn người kia cũng lần lượt ngồi xuống theo.
"Tình hình cô ấy thế nào?" Vừa ngồi xuống Tâm đã hỏi.
"Em đã tiêm thuốc giải rồi, chắc hai ngày nữa là có thể tỉnh dậy." Tường Vy nói rồi lại cau màu nói tiếp: "Nhưng vì hôn mê quá lâu nên có lẽ khi tỉnh lại sẽ phải tập vật lý trị liệu một thời gian."
"Không sao, chỉ cần có thể hoạt động bình thường là được." Tâm nhẹ giọng nói, chỉ cần cô ấy tỉnh lại có thể đi đứng như người bình thường thì cô sẵn sàng tạo cho cô ấy một cuộc sống như người bình thường.
"Em có sao không?" Lúc này, Bùi Quân từ ngoài đi vào, trên người vẫn mặc quân phục màu xanh. Khuôn mặt tuy mệt mỏi phong trần nhưng toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Tâm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
"Em không sao nhưng có một số người thì có sao đấy." Tâm cười cười nhìn anh trai đang nhấc cánh tay bị thương của mình lên xem mà chưa phát hiện người nào đó sắp trốn mất.
Dường như ngay khi Bùi Quân bước vào Lạc Lạc đã cố gắng co người lại để giảm bớt sự tồn tại của bản thân. May mà lúc đi vào cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi nên đã chọn chỗ trong cùng của sô pha để ngồi.
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn lại ngồi cạnh Hàn Long lên được dáng người cao lớn của anh che mất. Lúc này Lạc Lạc cảm thấy vô cùng may mắn khi đã chọn ngồi ở đây.
Nhìn Bùi Quân còn đang tập chung lo lắng cho Băng Tâm, cô nhẹ nhàng di chuyển người nhẹ bước về phía cửa. Cô đang âm thầm cảm thấy bản thân chắc sẽ thoát được kiếp này thì chợt bị tiếng nói của Hàn Long đánh tan: "Cô đi đâu vậy?"
Hàn Long cũng biết sơ qua về chuyện của hai người nên lúc này khá phối hợp với Băng Tâm giữ người lại.
Lạc Lạc quay lưng về phía mọi người, mặt hướng ra cửa. Cả người cứng nhắc đang định chạy thì chợt nghe Băng Tâm nói một câu như sét đánh ngang tai.
"Lạc Lạc, cậu định đi đâu vậy." Băng Tâm cũng phối hợp với Hàn Long, cô biết nếu hiện tại không để anh trai biết Lạc Lạc ở đây thì chắc trên ngốc này sẽ điên cuồng lục tung mọi nơi trên thế giới lên.
Nhìn anh trai mới có mấy ngày không gặp mà gầy đi rõ rệt, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mắt thâm cuồng hết cả, vừa nhìn là biết mấy đêm không ngủ khiến cô vô cùng xót xa.
Khi nghe câu nói của Băng Tâm, Bùi Quân vốn nghĩ là Lưu Ly hoặc Tường Vy bị thương nên cũng chẳng hề liếc nhìn xung quanh mà chỉ tập chung xem tình hình em gái.
Đến khi nghe thấy Tâm nói ra hai chữ "Lạc Lạc" anh lập tức quay người nhìn lại. Chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé của cô gái cứng ngắc, cả đầu cũng không quay lại nhưng dáng người nhỏ nhắn kia làm sao anh quên được.
Năm đó khi cô nói sẽ buông tay, không gặp lại anh nữa cũng là bóng lưng này, bóng lưng nhỏ bé cô đơn, quyết liệt đến đáng sợ.
"Em định trốn tôi đến bao giờ nữa?" Nhìn Lạc Lạc nhấc chân muốn chạy, Quân lập tức buông tay em gái nhanh chóng chạy tới ôm cô từ phía sau nghiến răng hỏi.
Có trời mới biết vì tìm cô ấy mà anh vất vả thế nào, khi có tin tức và biết cô ở đâu thì cô lại mất tích khiến anh vô cùng lo lắng. Anh đã lục tung những nơi cô có thể đến nhưng đều không thấy cô. Nếu không phải biết được tin tức Tâm bị thương và đến đây thì có lẽ anh đã không tìm được cô.
"Anh bình tĩnh, buông tay ra được không? Anh làm tôi không thở nổi rồi thì làm sao nói được đây." Lạc Lạc bị ôm chặt tới mức không thở nổi dù dãy dụa thế nào cũng không thoát được, cuối cùng cô đành phải lên tiếng.
"Em có gì muốn nói?" Quân từ từ bình ổn tình cảm mãnh liệt trong lòng, anh xoay người cô lại để hai người đối mặt với nhau. Hai tay anh giữ chặt hai vai cô, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Lạc.
"Tôi...tôi...." Lạc Lạc ngập ngừng nói mãi không được một câu, thực sự là giờ phút này cô cũng không biết nên nói gì.
"Em không cần nói nữa." Quân quyết đoán cắt đứt lời cô, bế bổng cô lên.
"Á, anh làm gì vậy?" Vì hành động bất ngờ của Quân mà vết thương của cô lại rách ra khiến Lạc nhíu mày hét lên.
"Sao em lại bị thương thế này?" Nhận thấy tiếng kêu của cô có chút khác thường cộng thêm mùi máu tanh thoang thoảng chóp mũi khiến Quân giật mình. Nhìn người con gái trong lòng sắc mặt tái nhợt, cả người toàn vết thương khiến anh vô cùng tức giận, cả người lạnh như băng.
Vừa rồi kho gặp nhìn thấy cô khiến cảm xúc trong lòng anh hỗn loạn, chỉ nghĩ sao để nhanh chóng giữ lấy cô mà không để ta đến cô bị thương.
"Tôi......" Lạc Lạc lại cứng họng không thể nói tiếp, chẳng lẽ nói vì cô không có bản lĩnh lên bị người ta đập đến bầm dập như vậy sao?
"Anh đưa cô ấy về đi, hai người đừng ở đây làm chướng mắt em." Trong khi Lạc còn đang ấp úng, giọng nói đáng đánh của Băng Tâm truyền từ phía sau tới.
"Vết thương của em..." Quân quay người lại nhìn em gái lo lắng không thôi, lại bị Tâm cắt đứt: "Em không có việc gì, cậu ấy bị thương nặng hơn em."
"Được rồi, vậy anh đưa cô ấy đi trước, mai bọn anh sẽ tới đây thăm em." Quân hơi do dự rồi gật đầu nói.
"Lãnh Băng Tâm không phải cậu đã hứa.." Thấy tình hình không ổn, Lạc Lạc lập tức hô lên nhưng chưa nói hết câu đã lập tức im bặt vì Quân không hề khách khí mà đánh ngất cô.
Bùi Quân hiểu em gái là một người rất giữ lời hứa, nghe lời Lạc Lạc nói chỉ sợ Tâm đã hứa với cô ấy điều gì. Nếu anh không nhanh tay đánh ngất cô ấy thì có lẽ hôm nay khó lòng mà mang người ra khỏi "Thiên Băng" được.
"Hazzi, thật không ngờ anh ấy lại bạo lực như vậy." Tâm nhìn theo bóng lưng anh trai thở dài mà giọng nói lại có chút vui vẻ.
"Bây giờ chúng ta lên làm gì đây?" Hàn Long nhàn nhã gác chân lên mặt bàn hỏi.
"Tất nhiên là ngồi chờ cá cắn câu rồi." Lưu Ly ngồi bên cạnh nói.
Trong lúc hai người nói chuyện Tâm đã đứng dậy rót cho mình một ly rượu. Màu đỏ của rượu làm cô thấy hưng phấn hơn.
"Chị hai, chị không được uống rượu." Tường Vu đau đầu nhìn bệnh nhân của mình, mặc dù nói vậy nhưng cô cũng không đi lấy ly rượu lại. Cô biết bây giờ chị hai chỉ sử dụng được một tay nhưng cũng có thế đánh cô tới mức không đứng dậy nổi.
"Em nghĩ bây giờ mình có thể uống rượu sao?" Lăng Kiệt đen mặt bước từ ngoài vào cướp lấy ly rượu trên tay ai đó.
Nếu không phải Hàn Long báo cho anh biết cô bị thương thì giờ này anh đã lo lắng phát điên rồi.
"Sao anh biết tôi ở đây và đang bị thương?" Băng Tâm hỏi nhưng mắt đã sớm liếc về phía Hàn Long.
"Em vô tội, là chị không nói em không được tiết lộ hành tung cho người nhà!" Hàn Long hùng hồn trả lời, vẻ mặt cười cợt không thay đổi.
"Chú càng ngày càng giỏi lươn lẹo rồi." Tâm mỉm cười mà trong lòng đã nhớ thương tổ tông mười tám đời nhà người ta rồi.
"Anh nghĩ giờ không phải lúc nói những chuyện này." Kiệt cắt đứt lời hai người nói, bế Tâm và đứng lên.
"Anh nghĩ mình đang làm gì?" Tâm mỉm cười nói, cô thật sự rất ghét cái cảm giác bị quản thúc này.
"Vậy em muốn để anh bế em vào nghỉ ngơi hay đánh nhất rồi bế em vào?" Kiệt hơi nhướn mày, khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại có lửa giận cháy bùng bùng.
Mặc dù biết cô cố tình bị thương nhưng nhìn thái độ không quan tâm thâm chia muốn gạt anh ra xa này khiến anh vô cùng tức giận.
Nếu không phải anh tìm đủ mọi lý do thì trước đó đã không được cô thêm vào danh sách nhận diện những người ra vào "Thiên Băng" thì hôm nay không thể dễ dàng vào đây như vậy.
"Tuỳ anh." Nhìn lửa giận bùng bùng trong đôi mắt Kiệt khiến Tâm rất thức thời ngậm miệng, bình thường cô có thể đánh với anh nhưng giờ đã bị thương thì chắc chắn là không dáng lại rồi. Cô thỏa hiệp tìm vị trí thoải mái nhất mà nằm trong lòng Kiệt.
Anh nhấc chân bế cô vào phòng để mặc một đám người mắt chữ O mồm chữ A đang nhìn theo bóng lưng hai người.
Nhìn Tâm mới đầu còn phản kháng nhưng rồi lại nằm yên trong lòng Kiệt khiến Lưu Ly, Hàn Long và Tường Vy kinh ngạc đến không nói lên lời.
"Hai người cũng thấy những gì tôi thấy chứ?" Tường Vy cứng ngắc quay đâu nhìn đồng đội hỏi.
"Chắc là chiến tranh thế giới sắp bùng nổ rồi." Hàn Long vừa nói vừa ngước nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu.
"Có lẽ chúng ta lên về nghỉ ngơi thôi." Lưu Ly tiếp tục lên tiếng.
Nhìn chị hai vốn giống như khủng long bạo chúa đột nhiên trở thành mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng Lăng lão đại khiến họ thật sự không tin nổi vào mắt mình.
Ba người không nói một lời nào nữa mà đồng loạt đứng lên về phòng mình nghỉ ngơi, còn về những chuyện khác thì để ngày mai rồi tính.