Nó đang ngon giấc trên chiếc giường thân thuộc tại ngôi nhà thân quen - nhà cô nó. Đang ngủ ngon lành thì nó nghe loáng thoáng có tiếng la quát, nhưng với cái tính ham ngủ của nó thì sẽ không đời nào thức dậy hết.
Vẫn tiếp tục ngủ thì nó cảm thấy cả người nhẹ hẫng, đầu tựa vào thứ gì đó rất ấm và rắn chắc, nó cảm thấy thoải mái lạ thường.
Dụi dụi đầu, tiếp tục ngủ tiếp
"Thật êm ái", đó là những gì nó suy nghĩ khi mơ màng.Lông mi rung rung rồi mở hẳn ra, đôi mắt đờ đẫn nhưng không mất đi thần thái sắc bén
Trong tíc tắc, nó đã lấy lại được bình tĩnh, ngồi dậy quan sát khắp căn phòng, bởi lẽ bản tính đa nghi của đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi sát thủ nên nó rất cảnh giác khi đột nhiên có mặt ở nơi đây.
"Rộng, màu đẹp. Sang, cái giường tốt", nó vừa quan sát vừa đánh giá rồi đưa ra kết luận "Giàu".
Quét mắt sang phải, nó nhìn thấy hai cánh cửa,đứng dậy nó quyết đoán chọn cánh cửa gần nó nhất.
Két...
Cánh cửa mở ra. Rảo bước vào phòng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nó bởi sự màu đỏ tươi cùng không gian âm u của căn phòng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt nó dừng lại trước người đang nằm trên giường, nó điềm tĩnh bước lại gần hơn,cặp mắt sắc bén liên tục nhìn chằm chằm vào người trên giường thì...
"Bị thương", nhìn chăm chú vào vũng máu dưới chân nó. Dự cảm không lành nó nhanh chân chạy đi. Nhưng chỉ mới quay người liền cảm thấy choáng váng rồi rơi vào vòm ngực rắn chắc.
- Em đi đâu đấy?, giọng nói trầm ấm vang lên.
Tách...
Tiếng búng tay làm cả căn phòng sáng lên, nó quay lại nhìn. Anh ta mở mắt, đôi mắt xanh sâu thẳm không có đáy làm nó như bị cuốn vào dòng nước xanh không bờ. Không ai nói gì, càng nhìn nó càng lo lắng.
Đôi mắt ấy dường như muốn xuyên thấu suy nghĩ nó.
"Nguy hiểm", nó lập tức xoay người bỏ chạy, nó chỉ biết cần tránh xa người này ra là sẽ ổn.
Mới nhấc chân thì bị kéo lại, lực kéo không mạnh nhưng cũng đủ làm nó đau. Quay đầu lại, nó nhìn thấy cánh tay áo của anh ta đẫm máu, mặt anh ta trắng bệch.
Nó cảm thấy đầu như muốn nổ tung, nước mắt rơi, kí ức xưa lại về, ôm đầu nó ngồi bệt xuống đất khóc. Tiếng bước chân đến gần, một vòng tay ấm ôm lấy nó vào lòng dỗ dành
- Hyo à, ngoan, đừng khóc nữa, hai đã về rồi đây!, anh ta đưa tay vuốt mái tóc của nó thủ thỉ.
Khóc đã đời, mệt quá nên nó đã ngủ mất, anh ta dùng hết sức của mình bế nó lên giường nhẹ giọng nói
- Hai tìm được em rồi, hai sẽ không để em rời xa nữa đâu!!!, nói xong thì anh ta cũng ngã xuống đất, tiếng gọi của quản gia và người hầu vang vọng khắp nơi.
_________________________________________________________________________
-Ummm
Đôi môi mấp máy, nó mở mắt thức dậy, dường như cả người như không còn sức lực.
Cảm thấy không đúng nó nhìn sang bên cạnh, thấy khuôn mặt của anh ta phóng to đập vào mắt làm nó giật mình. Nhẹ nhàng quan sát một chút nó chợt phát hiện vết bớt hình hoa mai trên cổ rất giống với vết bớt của nó.
Bỗng
Một bàn tay vòng qua eo nó, ôm trọn cả người nó vào trong lòng.
- Là anh hai đây, Shou của Hyo đã về rồi. Em không nhớ cũng không sao. Anh sẽ giúp em nhớ lại được không?, nhẹ nhàng khẽ vuốt đôi má
- Được!, nó gật đầu chấp thuận.
"Anh ta là ai? Cái vết bớt đó nhìn thật giống. Có liên quan gì đến thân phận thật sự của mình không?", nó cố gắng nhớ nhưng nó không thể, nó đau lắm, đau ở đầu.
-Ummm
Đôi môi mấp máy, nó mở mắt thức dậy, dường như cả người như không còn sức lực.
Cảm thấy không đúng nó nhìn sang bên cạnh, thấy khuôn mặt của anh ta phóng to đập vào mắt làm nó giật mình. Nhẹ nhàng quan sát một chút nó chợt phát hiện vết bớt hình hoa mai trên cổ rất giống với vết bớt của nó.
"Anh ta là ai? Cái vết bớt đó nhìn thật giống. Có liên quan gì đến thân phận thật sự của mình không?", nó cố gắng nhớ nhưng nó không thể, nó đau lắm, đau ở đầu.
Bỗng
Một bàn tay vòng qua eo nó, ôm trọn cả người nó vào trong lòng.
- Là anh hai đây, Shou của Hyo đã về rồi. Em không nhớ cũng không sao. Anh sẽ giúp em nhớ lại được không?, nhẹ nhàng khẽ vuốt đôi má
- Được!, nó gật đầu chấp thuận.
"Dù sao kí ức có cũng được không có cũng không chết, thêm người yêu thương thì chả mất mát gì cả. Chỉ là không nên để họ biết điều đó", ánh mắt sâu không đo được, đôi tay đang nắm lấy tay Shou cũng từ từ siết chặc
- Á!!!
- Xin lỗi, có sao không?, nó giật mình thả tay xăm xoi người Shou
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng lo., Shou mỉm cười dịu dàng tràn đầy đau xót xoa đầu nó.
Không nói gì, nó chỉ cười nhẹ ánh mắt sáng lên tia chết chóc.
- Hyo à, đừng như vậy. Anh xin lỗi!, Shou đau lòng ôm chặc nó
- Uhm., nó mỉm cười đáp
- Suốt năm qua hai sống thế nào vậy?, nó ngả đầu vào lồng ngực Shou hỏi
- Sau khi chuyện đó xảy ra, hai được nhận nuôi, người khổ là em đó Hyo. Người đàn ông tên Ngô Thiên Thành còn người phụ nữ tên Phan Ngọc Thùy Linh, họ có một người con gái tên Ngô Mỹ Uyên. Hiện tại hai đang làm trong tập đoàn The King
- Vậy hai đang sống chung với họ à?, nó ngây thơ chớp mắt hỏi
- Không, nhà này là của hai. Họ sống ở biệt thự Royal., Shou mỉm cười
- À. Vậy.....chuyện đó thì sao?, giọng nó trùng xuống
- Hai vẫn còn đang điều tra, chưa có tin tức gì hết
- Dạ., nó ỉu xìu ngã xuống giường
- Hyo! Em sống như thế nào? Anh cho người hỏi thăm về em nhưng đều không có chút thông tin gì hết., Shou chán nản hỏi nó
- Hai dám cho người điều tra về em. Hai chán sống rồi hả?, nó hùng dũng quơ tay đe dọa khiến Shou tái mặt
- Ý không phải nha. Chỉ là hai muốn coi trước đây Hyo của hai sống ra sao thôi., Shou chảy mồ hôi, xuống giọng thỏ thẻ
- Xem như anh có lòng, Hyo này đại nhân đại lượng sẽ không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho anh., nó hất mặt kiêu ngạo nói.
"Con nhỏ này láo phết, cả anh hai nó cũng dám lên mặt. Hãy chờ đó, nu-pa-ca-chi", Shou nghĩ thầm
Suy nghĩ lát cảm thấy trán mát mát, ngước mắt nhìn lên thì thấy tay nó, giật mình lọt xuống giường. Shou chỉ tay vào mặt nó hỏi
- Em làm gì vậy?
- Chỉ là kiểm tra nhiệt độ cho hai thôi. Hyo thấy nó bình thường mà sao hai bất bình thường quá vậy., vẻ mặt đầy quyết tâm, tay thành nắm đấm để trước mặt miệng còn lẩm bẩm.
- Có phải hay không hay bị bệnh lâu năm mò dú...ý nhầm mà dấu., nó cười cười
- Dú với dấu cái gì, hai bình thường nhá, có Hyo mất bình thường thì có., Shou nổi sùng la lại
- Hai đó
- Hyo đó
- Hai....
- Hyo...........
- Stop, thôi ngủ đi, mai hai với Hyo đến trường.,Shou ngưng lại thở rồi nói
- Dạ.,nó ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống. Shou kéo mềm đắp lại cho nó rồi đi ra ngoài
__________________________________________________ Giới thiệu nhân vật
- Ngô Thiên Thành: tuổi, ba nuôi của Shou, bang chủ BD
- Phan Ngọc Thùy Linh: tuổi, mẹ nuôi của Shou, chủ tịch công ty đá quý Frini
- Ngô Mỹ Uyên: tuổi, cao ngạo, khó ưa. Thích Shou từ lâu rồi. IQ , giỏi sử dụng súng