Cánh cửa phòng mở ra nhẹ nhàng, hắn bế nó trên tay nâng niu từng chút một tiến đến gần chiếc giường thả nó xuống từ từ. Hắn đi đến mở cái từ đựng đồ lấy ra chiếc áo sơ mi đen trong tủ ra thay cho nó. Ngồi trên giường bên cạnh nó, đôi tay đưa ra cởi từng món đồ trên người nó, chiếc áo thun màu đen tuyền, chiếc quần short ôm màu tím than. Cởi đến đây, tay hắn đình chỉ hoạt động, nhìn màu đỏ au cùng cái mùi tanh tửi của máu nổi bật trên cái nền da trắng tuyết láng mịn thơm ngát hương hoa đó, thật sự làm hắn rối loạn một chút. Bộ đồ bởi màu tối cho nên lúc nãy hắn đã không nhìn thấy được máu, lúc trên xe hắn cũng có ngửi thấy mùi máu nhưng chỉ nghĩ là do đồ bị ám mùi thay ra sẽ hết, nhưng không ngờ phía eo của nó lại có một vết thương hẹp dài nhưng không sâu, đây rõ ràng là vết thương do lưỡi dao lam gây ra thì mới mảnh đến như vậy.
Mở chiếc tủ ở đầu giường, hắn lấy ra chiếc khăn tiệt trùng cùng bộ bông băng trong đó ra. Cẩn thận dùng khăn nhè nhẹ lau máu nơi vết thương, nó nhíu mi rên rỉ vài tiếng, hắn thấy vậy liền thu bớt đi lực đạo nơi tay mình. Thấy đã sạch rồi, dùng bông với cồn rửa vết thương rồi băng nó lại. Thành thục làm, đôi tay thoăn thoắt xem như việc này đã rất quen thuộc rồi, chớp nhoáng hắn đã băng xong.
Dọn dẹp sạch sẽ, hắn đi vào phòng tắm đem khăn ra lau người cho nó, tay vẫn làm mắt vẫn nhìn tim vẫn đập chỉ có điều đôi mắt kia đã nhu hòa đi không ít. Mặc đồ cho nó xong hắn bế nó lên chiếc sopha để hắn đem miếng ra giường cùng quần áo của nó đi giặc. Thay ra giường xếp gối đàng hoàng, hắn đến gần nó nâng nó lên đặt lại trên giường phủ mềm kĩ lưỡng, chỉnh điều hòa ở mức phù hợp rồi xoay người đi tắm
Sáng hôm sau thức giấc nó thấy mình trong lòng hắn, cả hai người đều đang ở trên máy bay. Nhìn ra cửa sổ, thấy những đám mây trắng bồng bềnh trôi làm nó nhớ lại lúc còn bé, nó hay ngồi trong lòng dì mà ngắm những đám mây trôi trên bầu trời rồi ước mơ có một ngày ngồi lên trên những đám mây đó, đôi môi anh đào cong lên khe khẽ, tâm trạng cũng từ đó mà thoải mái chút ít. Quay sang nhìn hắn thì chạm phải vết thương, đau đớn bất ngờ làm nó nhíu mi, hắn thấy cả người nó căng cứng trong lòng liền mở mắt ra nhìn nó, hắn đưa tay luồng qua mái tóc nó vuốt nhẹ như xoa dịu đi cơn đau kia. Nó thấy hắn làm vậy liền ngoan ngoãn nhắm mắt tựa vào ngực hắn mà ngủ thiếp đi
- Xin chào quý khách, chúng tôi ở bên bộ phận tiếp viên xin thông báo. Còn mười lăm phút nữa chuyến bay đi từ Italia về Việt Nam sẽ hạ cánh, quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lí và thắt dây an toàn để cơ trưởng của chúng tôi thực hiện việc hạ cánh. Xin cảm ơn., nữ tiếp viên thông báo trên loa làm nó tỉnh ngủ hẳn, dụi dụi mắt mơ màng ngóc đầu nhìn hắn đang nhắm mắt kia, nó nhìn hắn đến say mê đến ngây dại, hắn đã mở mắt ra nhìn nó mà nó cũng không hay biết.
- Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn., nữ tiếp viên điệu đà, uyển chuyển phá tan bầu không khí kì quái giữa nó và hắn
Nó rời mắt khỏi khuôn mặt hắn rồi ho khan hai tiếng, nó thầm tự trách mình ngàn vạn lần cái tội mê trai, mà mê ai không mê lại mê cái tên mặt so với băng chỉ có hơn chứ không kém này. Ngại ngùng nó nhìn cô nữ tiếp viên gật đầu ngụ ý là đã làm rồi
- Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô nên chuyển sang ngồi bên này để thắt dây an toàn, ngồi như vầy sẽ không an toàn đâu., tiếp viên nữ nở nụ cười chuyên nghiệp từ tốn nói với nó, tay chỉ sang chỗ ngồi ở phía dãy bên kia. Nó quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn cô ta rồi lại nhìn hắn, cứ như vậy nó làm được khoảng chục vòng liền nghe tiếng the thé từ phía sau truyền đến
- Nhã Di, tôi đã nói với cô rồi đây là khu khách VIP cô không cần nói gì hết chỉ cần làm theo yêu cầu của khách là được., một mụ đàn bà ỏng a ỏng ẹo bước đến gần cô ta chanh chua la mắng rồi quay sang phía hắn cùng nó ẻo lả nhỏ nhẹ nói
- Xin lỗi thiếu gia cùng tiểu thư, cô ấy là người mới không hiểu biết hết mong thiếu gia cùng tiểu thư thông cảm
Nó từ chối cho ý kiến, ngã vào vòng tay hắn nằm im trong đó mấy chuyện này giao lại cho hắn. Nguyên nhân từ hắn mà ra thì chính hắn phải là người giải quyết chứ, nó cảm thấy mình không có liên quan. Ánh mắt hai người kia trước tiếp bỏ qua nó đi thẳng đến mặt hắn mà chiếu.
- Đi đi., môi bạc hé mở nói đúng hai từ rồi lặng yên, hơi lạnh từ hai từ đó không ngừng lan tỏa ra khắp khoang khách VIP này. Cả hai người kia không hẹn mà cùng nhìn nó tóe lửa, nó dở khóc dở cười với mấy người này, nó đã làm gì đâu sao thù nó chi vậy
Máy bay hạ cánh hắn vẫn duy trì cùng nó tư thế "hoa đã có chủ", tích cực gần hết mức, nó thấy vậy lại phiền mãi không thôi, hắn mặt lạnh không sợ bị chíu thủng nhưng nó sợ nha. Có dùng cách nào cũng không thoát ra được, cánh tay hắn cứ như xích sắt đang trói nó lại mà nó không cách nào thoát ra được.
- Anh buông ra ngay., mặt nó lạnh đi chậm rãi nói từ chữ với hắn, chữ nào cũng hết sức nhấn mạnh hết sức nghiến răng hăm dọa hắn. Nhưng khổ nổi, hắn là ai chứ, hắn vì cái gì phải sợ nó, không thả tay ra.
- Anh buông ra ngay., mặt nó lạnh đi chậm rãi nói từ chữ với hắn, chữ nào cũng hết sức nhấn mạnh hết sức nghiến răng hăm dọa hắn. Nhưng khổ nổi, hắn là ai chứ, hắn vì cái gì phải sợ nó, không thả tay ra. Không còn cách nào khác nó đành chấp nhận
Két
Chiếc xe dừng lại trong sân vườn trước nhà nó, hắn vẫn ôm nó khư khư không rồi, nó cũng lười để ý. Từ từ ôm nó đi vào nhà, nhìn thấy quản gia đã đứng ở cạnh cửa đón nó và hắn rồi. Dặn dò quản gia một lát rồi hắn quay bước đi vào phòng khách
Cả căn phòng ngột ngạt đến bức người, nó ở trong lòng hắn nhận thấy điều kì lạ liền quay mặt ra nhìn. Cô đang mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn anh, đôi mắt nâu to tròn long lanh không chớp, cánh môi lán bóng mím chặt lại. Anh đứng đối diện cô, đôi mắt híp lại nhìn cô đầy nguy hiểm, đôi môi mỏng quyến rũ như có như không nhếch lên nụ cười gian tà. Hành động được cho là có sức hút nhất của anh không thể lay chuyển cô, hai người cứ đứng đó nhìn nhau thật lâu mà vẫn chưa dừng lại. Nó cục cựa trong lòng hắn, đòi hắn thả ra, hắn cũng phiền liền như ý muốn của nó
Nó giả vờ giậm chân thật mạnh xuống nền nhà gây ra tiếng động đem sự chú ý của hai người kia dời đi nhưng rất tiếc không ai thèm quan tâm đến nó, còn chẳng thèm chớp mắt nữa. Mắt nó đảo đến người cô thì nhận ra chiếc vali bị ngã lăn trên sàn nhà kia, đoán ra được gì đó, nó cũng không thèm bận tâm nữa, nhấc từng bước chân đi về phòng
Đứng trước phòng mình nó lại cảm thấy có gì đó lạ lạ, hành lang này từ khi nào lại có thêm hơi thở khác. Hơi thở đó cho nó cảm giác quen thuộc, đảo mắt đến căn phòng màu đen nơi cuối hành lang, tay cầm không còn bụi, chỗ đứng trước cửa phòng có một dấu giày mới. Tò mò, nó nhẹ nhàng đi đến căn phòng màu đen đó, tay khẽ vặn nắm cửa đẩy cửa vào. Từ trong phòng truyền ra tiếng nước chảy róc rách, hơi ấm trong căn phòng này thật sự không có dù hơi thở con người giày đặt. Nó không thể thấy được gì bởi phòng này khá tối, không một chút ánh sáng nào từ bên ngoài lọt vào và bên trong cũng duy chỉ có ánh đèn từ phòng tắm hắt ra sáng được một tí.
Trùng hợp ánh sáng rọi vào khung ảnh nho nhỏ để trên đầu tủ cạnh giường, nó ngỡ ngàng khi nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của anh hai nó đang cười toe toét khoác vai một cậu bé mặt lạnh như tiền đứng giữa cánh đồng hoa bồ công anh đang nở rộ, một nóng một lạnh đứng cùng một chỗ lại hài hòa đến như vậy, quá đơn giản nhưng lại đẹp, đẹp đến nỗi nó nhìn mà ngẩn ngơ
Hắn đang tắm liền nghe thấy tiếng động bên ngoài, bước chân nhẹ nhưng vững vàng cũng không có ý tứ lén lút đi vào rồi bỗng dừng lại làm hắn suy đoán không ra người bên ngoài là ai. Quấn hờ chiếc khăn tắm quanh eo rồi mở cửa ra ngoài. Ánh đèn nhà tắm đang mờ mờ bỗng sáng hẳn ra chiếu sáng gần như cả căn phòng, hắn vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy nó quay lưng về phía hắn cả người lơ đãng không biết hắn đang ở phía sau nó.
Đưa tay tắt đi đèn trong nhà tắm rồi bật luôn đèn của cả phòng lên, nó thấy đèn sáng liền quay mặt về phía hắn. Bởi nó mở mắt quá lâu để nhìn tấm hình kia nên khi đèn vừa sáng lên, mắt nó liền hoa đi làm nó không thấy. Cảm giác được hơi thở phía trước rất quen thuộc rất gần gũi, nó tiến lên trước quơ tay quơ chân đụng chạm vào người hắn. Tiếp xúc với cái nóng của da cùng sự rắn chắc của cơ bắp khiến nó thích thú không thôi, cứ sờ tới sờ lui không buông. Hắn đứng đó thấy hành động của nó thì cả người nóng lên, tay nó mềm mại mát lạnh đụng chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn châm lên từng chút từng chút một lửa nhỏ
Một lát sau khi hắn bị nó châm cho một đống lửa còn nó rờ hắn đã cả tay thì mắt nó không còn hoa nữa, nhìn rõ ràng được mọi thứ trước mắt và bao gồm cả hắn. Nó bất ngờ, hoảng hốt liền rời tay khỏi người hắn lập tức xoay người nhanh chân trốn đi nhưng sự đời đâu như ý muốn. Nó bị hắn bắt được cánh tay kéo về trong lòng, thuận đà cả hai người ngã lên trên giường. Hắn tức khắc đè nó xuống, cánh môi bạc hướng đến đôi môi anh đào đỏ mọng mà hung hăng hôn, vốn dĩ hắn chỉ muốn giải tỏa một chút cái nóng trong người nhưng không ngờ, mùi vị đôi môi này so với lần đầu hôn chỉ có hơn chứ không có kém, càng hôn càng cảm thấy ngọt càng hôn càng cảm thấy say mê lòng người
Bất ngờ bị hắn hôn nó sững người trong chốc lát, lấy lại được tinh thần nó vung tay đánh hắn, đẩy hắn, đá hắn,... làm rất nhiều cách cũng không tài nào kéo hắn ra được. Không khí càng lúc càng thiếu, nó gấp gáp thở nhưng vẫn không đủ, hơi thở suy yếu dần không còn sức lực để vùng vẫy được nữa thì hắn buông nó ra. Như tìm được phao cứu mạng nó liên tục hít thở không ngừng, ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp của nó. Hắn chăm chú nhìn nó, nhìn con mắt ứ đọng nước lấp lánh, nhìn đôi môi sưng đỏ quyến rũ, nhìn ngực nó lên xuống mà nóng ran cả người
Không đợi nó không phục tinh thần, hắn nhanh chóng lột sạch quần áo của nó, hắn cũng vứt luôn chiếc khăn tắm trên người xuống sàn nhà.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cạch
Cánh cửa phòng mở ra nhẹ nhàng, hắn bế nó trên tay nâng niu từng chút một tiến đến gần chiếc giường thả nó xuống từ từ. Hắn đi đến mở cái từ đựng đồ lấy ra chiếc áo sơ mi đen trong tủ ra thay cho nó. Ngồi trên giường bên cạnh nó, đôi tay đưa ra cởi từng món đồ trên người nó, chiếc áo thun màu đen tuyền, chiếc quần short ôm màu tím than. Cởi đến đây, tay hắn đình chỉ hoạt động, nhìn màu đỏ au cùng cái mùi tanh tửi của máu nổi bật trên cái nền da trắng tuyết láng mịn thơm ngát hương hoa đó, thật sự làm hắn rối loạn một chút. Bộ đồ bởi màu tối cho nên lúc nãy hắn đã không nhìn thấy được máu, lúc trên xe hắn cũng có ngửi thấy mùi máu nhưng chỉ nghĩ là do đồ bị ám mùi thay ra sẽ hết, nhưng không ngờ phía eo của nó lại có một vết thương hẹp dài nhưng không sâu, đây rõ ràng là vết thương do lưỡi dao lam gây ra thì mới mảnh đến như vậy.
Mở chiếc tủ ở đầu giường, hắn lấy ra chiếc khăn tiệt trùng cùng bộ bông băng trong đó ra. Cẩn thận dùng khăn nhè nhẹ lau máu nơi vết thương, nó nhíu mi rên rỉ vài tiếng, hắn thấy vậy liền thu bớt đi lực đạo nơi tay mình. Thấy đã sạch rồi, dùng bông với cồn rửa vết thương rồi băng nó lại. Thành thục làm, đôi tay thoăn thoắt xem như việc này đã rất quen thuộc rồi, chớp nhoáng hắn đã băng xong.
Dọn dẹp sạch sẽ, hắn đi vào phòng tắm đem khăn ra lau người cho nó, tay vẫn làm mắt vẫn nhìn tim vẫn đập chỉ có điều đôi mắt kia đã nhu hòa đi không ít. Mặc đồ cho nó xong hắn bế nó lên chiếc sopha để hắn đem miếng ra giường cùng quần áo của nó đi giặc. Thay ra giường xếp gối đàng hoàng, hắn đến gần nó nâng nó lên đặt lại trên giường phủ mềm kĩ lưỡng, chỉnh điều hòa ở mức phù hợp rồi xoay người đi tắm
Sáng hôm sau thức giấc nó thấy mình trong lòng hắn, cả hai người đều đang ở trên máy bay. Nhìn ra cửa sổ, thấy những đám mây trắng bồng bềnh trôi làm nó nhớ lại lúc còn bé, nó hay ngồi trong lòng dì mà ngắm những đám mây trôi trên bầu trời rồi ước mơ có một ngày ngồi lên trên những đám mây đó, đôi môi anh đào cong lên khe khẽ, tâm trạng cũng từ đó mà thoải mái chút ít. Quay sang nhìn hắn thì chạm phải vết thương, đau đớn bất ngờ làm nó nhíu mi, hắn thấy cả người nó căng cứng trong lòng liền mở mắt ra nhìn nó, hắn đưa tay luồng qua mái tóc nó vuốt nhẹ như xoa dịu đi cơn đau kia. Nó thấy hắn làm vậy liền ngoan ngoãn nhắm mắt tựa vào ngực hắn mà ngủ thiếp đi
- Xin chào quý khách, chúng tôi ở bên bộ phận tiếp viên xin thông báo. Còn mười lăm phút nữa chuyến bay đi từ Italia về Việt Nam sẽ hạ cánh, quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lí và thắt dây an toàn để cơ trưởng của chúng tôi thực hiện việc hạ cánh. Xin cảm ơn., nữ tiếp viên thông báo trên loa làm nó tỉnh ngủ hẳn, dụi dụi mắt mơ màng ngóc đầu nhìn hắn đang nhắm mắt kia, nó nhìn hắn đến say mê đến ngây dại, hắn đã mở mắt ra nhìn nó mà nó cũng không hay biết.
- Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn., nữ tiếp viên điệu đà, uyển chuyển phá tan bầu không khí kì quái giữa nó và hắn
Nó rời mắt khỏi khuôn mặt hắn rồi ho khan hai tiếng, nó thầm tự trách mình ngàn vạn lần cái tội mê trai, mà mê ai không mê lại mê cái tên mặt so với băng chỉ có hơn chứ không kém này. Ngại ngùng nó nhìn cô nữ tiếp viên gật đầu ngụ ý là đã làm rồi
- Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô nên chuyển sang ngồi bên này để thắt dây an toàn, ngồi như vầy sẽ không an toàn đâu., tiếp viên nữ nở nụ cười chuyên nghiệp từ tốn nói với nó, tay chỉ sang chỗ ngồi ở phía dãy bên kia. Nó quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn cô ta rồi lại nhìn hắn, cứ như vậy nó làm được khoảng chục vòng liền nghe tiếng the thé từ phía sau truyền đến
- Nhã Di, tôi đã nói với cô rồi đây là khu khách VIP cô không cần nói gì hết chỉ cần làm theo yêu cầu của khách là được., một mụ đàn bà ỏng a ỏng ẹo bước đến gần cô ta chanh chua la mắng rồi quay sang phía hắn cùng nó ẻo lả nhỏ nhẹ nói
- Xin lỗi thiếu gia cùng tiểu thư, cô ấy là người mới không hiểu biết hết mong thiếu gia cùng tiểu thư thông cảm
Nó từ chối cho ý kiến, ngã vào vòng tay hắn nằm im trong đó mấy chuyện này giao lại cho hắn. Nguyên nhân từ hắn mà ra thì chính hắn phải là người giải quyết chứ, nó cảm thấy mình không có liên quan. Ánh mắt hai người kia trước tiếp bỏ qua nó đi thẳng đến mặt hắn mà chiếu.
- Đi đi., môi bạc hé mở nói đúng hai từ rồi lặng yên, hơi lạnh từ hai từ đó không ngừng lan tỏa ra khắp khoang khách VIP này. Cả hai người kia không hẹn mà cùng nhìn nó tóe lửa, nó dở khóc dở cười với mấy người này, nó đã làm gì đâu sao thù nó chi vậy
Máy bay hạ cánh hắn vẫn duy trì cùng nó tư thế "hoa đã có chủ", tích cực gần hết mức, nó thấy vậy lại phiền mãi không thôi, hắn mặt lạnh không sợ bị chíu thủng nhưng nó sợ nha. Có dùng cách nào cũng không thoát ra được, cánh tay hắn cứ như xích sắt đang trói nó lại mà nó không cách nào thoát ra được.
- Anh buông ra ngay., mặt nó lạnh đi chậm rãi nói từ chữ với hắn, chữ nào cũng hết sức nhấn mạnh hết sức nghiến răng hăm dọa hắn. Nhưng khổ nổi, hắn là ai chứ, hắn vì cái gì phải sợ nó, không thả tay ra.