Cả lớp ngạc nhiên trước thái độ của nó nhưng cũng chẳng ai nói gì bởi học lớp này thì học sinh đều "không phải dạng vừa", không để ý gì đến nó nữa mọi người đều tập trung vào chuyên môn của mình: thầy dạy phần thầy, trò làm gì kệ trò; nước sông không phạm nước giếng.
Reeng...reeng...reeng...
Ba tiết học đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Cả lớp ùa nhau ra căn tin chỉ còn mỗi nó. Thấy ồn ào, nó nhíu mày ngước đầu lên nhìn xung quanh
" À, đã ra chơi. Thảo nào ồn đến vậy!", nó cảm thán xong cũng nhanh chân xuống căn tin
Dưới căn tin náo nhiệt khiến nó buồn bực, bước chân nhanh hơn đến quầy mua đồ cấp tốc rồi vọt vào lớp
Ăn xong nó vơ vội đống rác to đem đi vứt. Nào ngờ mới đi ra khỏi lớp thì gặp xui, va phải ai đó và vung đống rác bay tứ tung khắp nơi còn nó thì nằm trong vòng tay của ai đó, mọi người xung quanh bất ngờ ôm miệng. (Yuri: Sợ phát ra tiếng động ý mà)
Nó với người kia vừa xoay vừa nhìn nhau, rác vươn vãi xung quanh làm nó suy nghĩ "" What the hợi?. Sao giống phim thế. Mà trong phim là hoa còn bây giờ là rác. Người đẹp như mình sao lại gặp phải cảnh như vậy hả trời. Thật đau lòng"" Nó mãi suy nghĩ mà không biết người kia đang nhìn mình chằm chằm. Phía xa xa, có một tốp nữ đang quét ánh mắt về phía nó với cái nhìn không mấy ""thiện cảm""
- Nó là con nào?, cô gái mái tóc hung đỏ đưa mắt nhìn đám con gái phía sau mình nhàn nhạt hỏi
- Chị, nó tên Trần Ái Mi học lớp 10KC1. Nghe đâu nó làm phách lắm không để ai vào trong mắt cả., một đứa con gái nhanh nhảu trả lời kèm theo cái liếc mắt về phía nó
- Tốt. Mới về trường mà đã như vậy rồi. Như cũ mà làm không cần hỏi., cô gái tóc hung đỏ vừa nhìn móng tay vừa nói, dứt lời liền rời khỏi
- Dạ., cả đám đáp lại
Reeng...reeng...reeng...
Tiếng chuông vào học đánh thức tất cả mọi người. Nó cùng người đó vội vã tách nhau ra, nó hướng lớp đi tới không thèm quay đầu lại nhìn người kia một cái.
Người kia ngỡ ngàng bởi sự phũ phàng của nó nhưng cũng đành lắc đầu ngẫm nghĩ ""Rất có cá tính, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều nữa đó, cô bé ạ!"", nhếch môi nở nụ cười đểu rồi bước đi
Trở lại lớp, mọi người nhìn nó không chớp mắt làm nó khó chịu. Cả người nó bắt đầu tỏa hơi lạnh. Hiểu ý tứ, không ai dám nhìn nó nữa, toàn bộ đều cắm đầu vào việc riêng. Xuống cuối lớp nó lại tiếp tục ngủ không màn thế sự
Đang ngủ ngon lành bỗng nó cảm thấy lạnh gáy, mở mắt ngước lên thì thấy bà cô cùng cả lớp nhìn nó. Ngơ ngác không hiểu gì thì cậu bạn tốt bụng ngồi bạn trên nhắc nó
- Cô kêu bạn lên bảng làm bài tập kìa
Nó gật đầu tỏ vẻ ra hiểu rồi cất bước lên bục giảng. Bà cô nhìn nó, nó nhìn bà cô, hai người nhìn nhau toé lửa. Thời gian chậm rãi trôi qua (khoảng 1, 2 phút gì đó) bà cô cũng chịu thua không nhìn nó nữa. Cầm cây thướt dài chỉ lên bảng nói
- Cô giải cho tôi bài này, giải không xong thì về viết bảng kiểm điểm cho tôi
Nó không nói gì, quay lên bảng làm bài
10 phút sau
- Làm xong rồi., nó vứt viên phấn vào hộp để phấn rồi nói với bà cô
- Chắc chứ. Có cần tôi cho cô thời gian kiểm tra lại không?, bà cô nghi vấn hỏi
- Không., nó bực mình hạ giọng nó với bà cô
Không nói gì bà cô bước lên bảng sữa bài. Sự thật mất lòng, bà cô ngỡ ngàng khi nó làm đúng hoàn toàn, chẳng những thế còn sữa lỗi sai ở đề bài giúp bà cô
Reeng...reeng...reeng...
Một lần nữa tiếng chuông reo lên, mọi người vội vã kéo nhau ra về Nó đang thu dọn đồ đạc thì...
Giới thiệu nhân vật
- Ngô Sở Huy (Jun,người kia)
+ 18 tuổi, con trai chủ tịch tập đoàn TJ
+ trầm tĩnh, xảo trá, đào hoa
+ Cao 1m78, đôi mắt màu đen huyền bí, chiếc cằm nhọn, làn da trắng không tì vết (anh nì quảng cáo sữa rửa mặt Pons nè)
+ IQ 180, biết võ, thường thủ theo khẩu H&K P7
- Phan Linh Ngân (Ly, tóc hung đỏ)
+ 18 tuổi, con gái cưng của tập đoàn FK
+ khó gần, đanh đá
+ Cao 1m75, khuôn mặt V-line sắc sảo
+ IQ 180, không biết võ, sử dụng súng ngắn nhỏ PSM
Dương Hoàng Lâm (Si, ngồi bàn trên nó): lai lịch bí ẩn, sau này sẽ là một phần quan trọng trong phi vụ đặc biệt cùng với nó
Cộp...cộp...cộp...
Rầm...
Chiếc giày cao gót đỏ tươi giẫm lên chiếc ghế bên cạnh nó
- Hyo phải không?., giọng nói chanh chua vang vọng cả phòng. Làm như không nghe nó tiếp tục thu dọn sách vở của mình.
Chát...
Cả khuôn mặt nó tối xầm, bên má đỏ một mảng, đôi mắt của nó lóe lên tia chết chóc. Thân thủ nhanh nhẹn quay lại đưa gót chân, nghiêng một bên đá vào mặt kẻ vừa tát nó
- Mày dám đánh tao., cô ta nhoài người xuống đất một tay ôm lấy một bên má một tay chỉ thẳng vào mặt nó, khóe miệng rỉ máu hét lên
"Còn ngồi được. Khá lắm", nó nhăn mặt lẩm bẩm. Nhún người bật nhảy ra đằng sau cô ta, nhấc chân qua eo bên phải hất tung người cô ta vào tường cuối lớp
Ầm...
Tiếng thịt người va chạm với mặt tường vang lên làm những người ở đó chết sững.
Phụt...
Cô ta ôm ngực phun máu rồi ngất lên sàn nhà
"Nhàm chán", nó bất mãn khi thấy cô ta quá yếu. Nó quay sang nhìn những kẻ còn lại, ánh mắt như muốn xuyên thủng bọn họ. Cả đám sợ quá không biết phải làm gì, đứng im nhìn đất
Nó kéo chiếc ghế của nó lại ngồi, đưa tay tháo đôi giày cùng đôi tất đang mang của nó quẳng lại cho cô ta
- Bẩn chết đi được., thái độ ghét bỏ của nó khiến những kẻ còn lại ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Chị chê bẩn sao còn đánh làm gì". Nó quay sang cầm cặp đeo lên vai, bước chân trần ra khỏi lớp
- Dọn xong hẳn đi., giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang hơi thở chết chóc cùng nghiêm nghị không cho phép ai từ chối
Đợi nó đi xa, những kẻ đó phân chia nhau, người thì đem cô ta đi cấp cứu người thì dọn dẹp bàn ghế lau vết bẩn. Nói chung là làm việc hiệu suất vô cùng nhanh chóng và hiệu quả
Nó đứng dưới sân trường nhìn phòng học tấp nập kẻ ra vào dọn dẹp, khóe môi cong lên nụ cười bán nguyệt: "Chuyện hay còn ở đằng sau"
Quay lưng bước ra xe của mình về nhà
_____________________Dãy phân cách thời gian________________________
- Cô chủ, cậu chủ muốn gặp cô., bác quản gia cuối đầu thông báo với nó. Ngồi gác chân lên bàn xem phim nó nhăn mặt, khó chịu hỏi
- Có chuyện gì?
- Tôi cũng không biết thưa cô chủ. Cậu ấy nói sẽ đợi cô ở phòng sách., bác quản gia từ tốn đáp lại. Nó không nói gì chỉ gật đầu thay cho đã biết, phất tay bảo quản gia đi ra
Nó tắt tivi, bước chân về phòng
Cạch...
Tít...tít...tít...
Két...
Tách...
Cánh cửa tầng hầm đã mở, đèn sáng khắp phòng. Nó ngồi vào chiếc ghế duy nhất có ở trong phòng. Bật máy tính lên, gõ nhanh hàng loạt kí tự
- Chị, bên Mỹ có trục trặc về hàng hóa. Chị qua không?., một giọng nói xuất hiện bên tai nó thông qua chiếc hoa tai
- Cụ thể., nó lạnh giọng
- Lô hàng mới của chúng ta bị tráo khi đi ngang qua Mỹ. Là lô có khẩu tiểu liên bắn tỉa VSK-
- Lin cùng đội S.A.R đi đi, chị bận
- Dạ Tắt máy tính, quay lưng đi ra ngoài thì
Tít...
Nó đưa tay bấm công tắc mở màn hình lớn
- Chuyện gì?., nó trầm giọng hỏi
- Chủ tịch cô Nao muốn gặp cô., giọng thư kí của nó vang lên
- Nói địa điểm của tôi, bảo cậu ấy qua đây
- Dạ Với tay định tắt màn hình lớn thì
_________________________________Tầng hầm
- Là phòng anh nó xây riêng cho nó với mục đích làm nơi cất quần áo, túi xách này kia nọ (Yuri: anh hai nó ngây thơ thấy sợ)
- Nơi kết nối giữa nó với việc quản lý bang, công ty và các mối quan hệ phức tạp khác
- Tất cả những vũ khí, xe, bản thảo kế hoạch,... đều ở đây, tất cả đều hiện đại
- Cũng là nơi nó luyện tập hằng ngày
Giới thiệu nhân vật
- Vương Hân Di (Vi, giày đỏ)
+ tuổi, con gái giám đốc tập đoàn FK
+ giả tạo, đanh đá + Cao m, đôi mắt trang điểm đậm cuốn hút
+ IQ , biết võ, thường dùng súng lục
- Trần Trung: tuổi, quản gia nhà nó
- Dương Tố Mỹ (Lin): một trong bộ tứ quyền lực bang nó, tính cách trầm tĩnh