Việc trở thành học viên đứng đầu tại Học viện Liberien có ý nghĩa rất lớn, nó biểu thị cho việc trở thành cá nhân quyền lực nhất trong thời đại đó tại Đế chế. Học viện nhận thức được rất rõ về điều này và không tiếc giá nào để đầu tư vào học viên xuất sắc nhất.
Người đó sẽ được học viện cung cấp phòng đơn rộng nhất trong ký túc xá cũng như phòng thí nghiệm nghiên cứu cá nhân; có vẻ như họ muốn cho tất cả các học viên khác thấy được sự khác biệt giữa học viên có xếp hạng cao nhất và những học viên có số điểm thấp hơn. Tất nhiên là học viên đứng thứ hai và những người có thứ hạng thấp hơn sẽ được ưu tiên hơn những kẻ phía dưới, nhưng sẽ không đến mức được như người đứng đầu.
“Hmm…”
Tôi tiến vào ký túc xá được chuẩn bị dành cho mình. Lúc đầu, tôi gần như đã thốt lên trong sự ngưỡng mộ nhưng tôi đã kiềm chế được bản thân để không phát ra bất cứ âm thanh thảm hại nào. Căn phòng tại dinh thự Công tước Astria khá rộng rồi, nhưng căn phòng ở đây thậm chí còn rộng hơn; nó lớn tới mức mà bạn có thể sẽ cảm thấy lạnh lẽo nếu chỉ ở một mình.
Trong khi bản thân tôi đang quan sát xung quanh phòng thì có một hiệp sĩ đã mang hành lý của mình tới đặt vào một góc và đứng im ở một bên căn phòng. Tại sao anh ta lại đứng đó như thể bản thân đang bị trừng phạt vậy trời? Dù sao anh ta cũng phải trở về bên gia đình khi lễ khai giảng kết thúc, cho nên tôi cũng có thể tống khứ anh chàng đi sớm hơn.
“Bây giờ anh có thể trở về bên gia đình được rồi.”
Khi nghe lời tôi nói, chàng hiệp sĩ tỏ ra chút ngạc nhiên.
“Với gia đình…?”
“Đúng vậy, ở đây không còn việc gì khác cần tới anh nữa.”
Sau khi tôi nói xong, anh hiệp sĩ suy ngẫm một lúc rồi liền cúi chào tôi.
“Tôi, Hiệp sĩ Bellium, xin phép trở về với gia đình của mình.”
“Được rồi, đi đi.”
Tôi ra hiệu cho hiệp sĩ rời đi.
Sau khi cúi chào tôi, chàng hiệp sĩ mở cánh cửa và cố gắng rời khỏi căn phòng. Tuy nhiên, anh chàng dừng bước rồi bỗng dưng cúi đầu xuống thể hiện sự tôn trọng của bản thân với ai đó.
“Xin được kiến trước ngôi sao của Đế quốc, Đệ nhất công chúa.”
Có một người phụ nữ tóc vàng hiện đang đứng trước cửa phòng tôi, người sở hữu một làn da trắng cùng mái tóc vàng óng ả. Người phụ nữ ấy thanh lịch nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa đang hé mở với cử chỉ duyên dáng.
“Tôi có thể vào trong không?”
Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ.
Cô nàng này là một người mà bản thân tôi biết rất rõ: một trong những nữ chính của câu chuyện ‘Pháp sư mạnh nhất của học viện ma thuật’ cũng như công chúa đầu tiên của Đế chế, Rie Von Ristonia.
Nếu tôi được biết đến với biệt danh ‘Vua về nhì’, thì Rie luôn là người luôn về thứ ba. Tuy cô ấy nhập học với tư cách là học viên giỏi thứ hai, nhưng lại luôn luôn bị xếp hạng ba do bị tôi và nhân vật chính đẩy xuống. Mặc dù vậy cô lại là người có sức ảnh hướng nhất trong học viện. Nụ cười bí ẩn cùng với sự lôi cuốn mạnh mẽ của cô đã làm say đắm biết bao khán giả, cũng vì vậy nên cô luôn được mọi người vây quanh và nhân cơ hội đó cô nàng lợi dụng họ để phát huy sức ảnh hưởng của bản thân
Nhưng trong câu chuyện này có chi tiết nói về việc công chúa tới gặp tôi không? Cho dù bản thân có am hiểu trò chơi này đến đâu thì tôi cũng không thể nào biết rõ từng chi tiết trong đó. Câu chuyện được kể dựa trên góc nhìn của nhân vật chính, nên tôi không thể biết mọi thứ xảy ra bên ngoài tầm nhìn của cậu ta.
“Tôi rất vinh dự khi được diện kiến Đệ nhất công chúa của Đế quốc.”
Hiện tại, tôi đang bình tĩnh chào công chúa theo đúng nghi thức.
"Cậu không cần phải chào tôi quá trang trọng đâu. Chúng ta đều là học viên mà, đúng chứ?"
Cô trả lời một cách tinh nghịch với nụ cười nở trên môi.
Lời cô ấy nói quả thực là đúng. Quy định của học viện nêu rõ rằng mọi người đều bình đẳng bất kể họ là ai. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là xung đột do sự khác biệt về địa vị không tồn tại. Và tất nhiên là những xung đột như vậy sẽ tan biến khi mà nhân vật chính - một thường dân trở thành học viên đứng đầu…
"Tôi hiểu rồi. Nhưng điều gì đã mang Người tới đây vậy?"
"Ta đến thăm một người bạn học mà ta sẽ gặp thường xuyên trong tương lai."
Mặc dù cô nàng nói thế nhưng lý do đó khó có thể nào đơn giản như vậy. Công chúa không phải là kiểu người sẽ hành động mà không suy nghĩ. Trước hết, Rie khinh thường gia đình Astria. Lý do mà Rie đến học viện này là để tăng sức ảnh hưởng của cô trong Hoàng cung, cô ta muốn tạo ra phe phái riêng và sử dụng họ như những hầu cận trung thành với mình.
Học viện không chỉ là nơi học tập mà còn là một xã hội thu nhỏ. Chỉ cần đi học thôi là cũng có thể dễ dàng kết thêm được nhiều đồng minh. Đối với Rie, người đến để thành lập phe phái cho bản thân, thì 'Rudy Astria' là một trở ngại. Gia đình Astria, một gia đình công tước, nắm giữ quyền lực lớn nhất chỉ sau Hoàng gia. Khi Rudy Astria cố gắng xây dựng phe phái xung quanh mình, anh ta sẽ không thể tránh khỏi việc xung đột với công chúa.
Những xung đột đó là chuyện của sau này và không có liên quan gì tới hiện tại hết.
Tuy nhiên, ngay từ khởi đầu của trò chơi, công chúa đã tỏ ra không ưa 'Rudy Astria’. Cô ấy tỏ ra bình thường ở nơi công cộng, nhưng phía sau hậu trường, cô thường cau mày. Từ những cảnh đó, ta có thể thấy được rõ rằng công chúa đã không thích 'Rudy Astria' ngay cả trước khi tới học viện. Nhưng tại sao cô ta lại tìm tới một người mà bản thân không thích?
"Không sao đâu, xin hãy nói cho tôi biết lý do mà Người đến gặp tôi."
"Ôi trời, ta thực sự đến đây chỉ vì muốn được gần gũi hơn. Anh nghi ngờ lòng thành của ta sao?"
Lời nói của tôi có thể bị coi là thô lỗ, nhưng công chúa Rie chỉ nở một nụ cười tinh nghịch. Nhìn vào phản ứng của cô sau khi bị hỏi một cách trực tiếp như vậy, có vẻ như cô nàng chỉ tò mò mà thôi. Mặc dù tôi đã quen cô ấy trong trò chơi, nhưng để nói một cách nghiêm túc thì đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ngoài đời thực.
"Cậu chủ, tôi xin phép cáo lui."
Người hiệp sĩ hiện đang đứng ở lối vào cho rằng việc bản thân tiếp tục nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi là khiếm nhã cho nên cúi chào cả hai trước khi bước ra ngoài. Công chúa Rie nhìn xung quanh căn phòng khi vị hiệp sĩ rời đi.
"À mà, Công tước và Nữ công tước Astria không tới sao?"
"Cả hai đều có việc gấp nên không thể đến được."
"À... Ta hiểu rồi."
Công chúa Rie tỏ vẻ thất vọng, nhưng tôi có cảm giác rằng đây chỉ là diễn xuất của cô nàng. Công tước Astria không phải là một người tầm thường và còn có trách nhiệm trong việc hỗ trợ Đế quốc. Nếu công tước đã hành động, thì chắc chắn công chúa sẽ biết.
"Lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi phải không? Mình nên thay sang đồng phục trường thôi."
Đó là lời ám chỉ để nhắc rằng cô ấy nên rời đi. Không có ích lợi gì khi tiếp tục nói chuyện với cô. Và may mắn thay, cô nàng - có lẽ là người ghét tôi nhất trong học viện, vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ yếu điểm nào của tôi cả.
"Đúng vậy, chúng ta nên tới dự lễ khai giảng sớm."
Công chúa mỉm cười và mở cửa.
"Gặp lại sau nhé."
Tôi đứng nhìn công chúa rời đi.
‘Gặp lại sau’ ư? Chắc chắn là không rồi.
Mặc dù tôi không muốn dính líu vào nhưng theo thời gian thì chuyện đó cũng sẽ phải xảy ra thôi, nhưng cũng không nhất thiết phải bắt đầu ngay từ bây giờ. Bên cạnh đó thì sẽ không hề dễ để gặp được công chúa giữa hàng trăm học viên mới.
Những cánh hoa anh đào rung rinh, lan tỏa hương thơm khắp không khí cùng với ánh nắng ấm áp và những cánh hoa rơi báo hiệu cho mùa xuân đã đến.
Bộ đồng phục cứng nhắc mà tôi đang mặc gợi về những ký ức về lễ khai giảng trung học, khoảng thời gian tràn ngập sự mong mỏi cho những cuộc gặp gỡ mới mặc dù cũng có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên, tình hình hiện tại khác so với hồi đó rất nhiều. Nếu tôi không thể bình tĩnh kiểm soát được bản thân, tôi có thể sẽ chết.
Ngày xưa, việc học có thể là tùy chọn nhưng ở đây điều đó lại là bắt buộc. Nếu tôi cố gắng để tận hưởng tuổi trẻ mà không học hành cho tử tế, bản thân sẽ phải đối mặt với kết cục bị hủy diệt. Tôi sẽ phải học với tâm thế mạng sống của tôi phụ thuộc vào điều đó. Khi áp lực dần tăng lên thì sự phấn khích của tôi cũng theo đó mà tan biến.
Tôi bước qua đám đông để tiến tới địa điểm tổ chức lễ nhập học. Phụ huynh và những người khác cũng có mặt khiến khu vực này trở nên khá nhộn nhịp. Khi đến gần địa điểm tổ chức, tôi thấy có những học viên đang kiểm tra thẻ định danh và hướng dẫn
cho các học viên mới, họ cũng ngăn không cho những người ngoài vào trong. Có vẻ như việc có cả phụ huynh và những người khác sẽ khiến cho khu vực học viên trở nên quá đông đúc.
Tôi chìa thẻ của bản thân ra để vào dự lễ.
"Đây."
Một nữ sinh tóc đen mặc đồng phục nhận lấy thẻ của tôi.
"Rudy... Astria?"
Cô ấy nhìn thẻ định danh rồi đối chiếu với tôi.
"À... Năm nay em đứng đầu lớp. Em có thể ngồi ở đằng kia."
"Ở... đó?"
Khi tôi hỏi, cô gái mỉm cười và chỉ về phía trước.
Có hai chỗ ngồi bên cạnh khu vực VIP, một trong số đó là nơi ở của Đệ nhất công chúa mà tôi đã gặp trước đó, Rie von Ristonia. Chỗ ngồi nơi đó được dành riêng cho học viên đứng nhất và đứng nhì. Có vẻ như lời công chúa nói về việc gặp lại sau chính là ám chỉ đến những chiếc ghế này.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi cạnh công chúa.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Công chúa chào đón tôi một cách nồng nhiệt.
Tôi hơi cúi đầu rồi ngồi xuống. Ngay khi tôi còn chưa kịp ngồi ấm mông, công chúa đã mở đầu cho cuộc trò chuyện.
"Có vẻ như có rất nhiều người nổi bật trong số những học viên mới năm nay như Locke Lucarion, con trai của Hầu tước phương Bắc, hay Serina Rinsburg, con gái của Nguyên tố sư đứng đầu Hoàng gia..."
Tôi có thể nhận ra được những người mà công chúa đã nhắc đến. Tuy họ không phải là nhân vật chính nhưng thường được nhắc đến như những nhân vật phụ.
Tôi lặng im lắng nghe những câu chuyện từ cô ấy.
Tôi không ghét nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, vì đối tác của mình là một công chúa nên chiếc ghế này giống như có đóng một đống đinh vậy. Cô nàng nhìn có vẻ ngoài vui vẻ, nhưng bên trong có lẽ cô ta đang mài sắc lưỡi dao của mình.
"Mặc dù cũng có những người nổi tiếng như họ..."
Rie chỉ vào tôi.
"Thực ra, nếu chúng ta nói về sự nổi tiếng thì anh hoặc tôi chính là người nổi tiếng nhất."
Chỉ với nụ cười tinh quái cùng vẻ ngoài của cô cũng đã đủ sức để quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào. Điều đó khiến tôi nhận ra về tầm quan trọng của ngoại hình. Nhìn thấy vẻ đẹp và nụ cười rạng rỡ của công chúa, trái tim tôi dường như đã bị nàng ta thu hút. Tuy nhiên, tôi không thể nào buông lỏng cảnh giác. Suy cho cùng thì Rie von Ristonia nổi tiếng là người hay đâm sau lưng người khác bằng nụ cười đó.
Khi đang lắng nghe câu chuyện của công chúa, tôi thấy dường như công tác chuẩn bị cho lễ nhập học đã hoàn tất.
"À, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lễ khai giảng của Học viện Liberion."
Sau lời tuyên bố của người dẫn chương trình, buổi lễ bắt đầu.
***
"······Bài phát biểu chào mừng học viên mới của hiệu trưởng kết thúc tại đây."
Lễ khai giảng không có gì khác biệt so với lễ khai giảng của một trường trung học thông thường. Chúng tôi chỉ phải chịu đựng những bài phát biểu buồn tẻ từ các vị khách mời danh dự. Ít nhất thì bây giờ bài phát biểu của hiệu trưởng đã kết thúc, buổi lễ dường như cũng sắp sửa bế mạc.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ có đại diện cho học viên năm nhất phát biểu cảm ơn."
Đại diện cho sinh viên năm nhất? Tôi chưa từng nghe tới thông tin gì về người được chọn cho vai trò này. Theo lẽ thường thì học viên có số điểm cao nhất sẽ được chọn mà, đúng không?
"Rudy Astria, xin hãy tiến lên phía trước."
Đúng vậy. Tôi chính là đại diện của học viên năm nhất. Tôi chưa hề nhận được bất cứ tin tức gì vì còn bận tâm với cuộc chuyển sinh gần đây của mình, hoặc có lẽ “tôi” trước khi chuyển sinh đã nhận được thông tin đó rồi cũng nên… Dù sao đi nữa, trước hết tôi cần phải giải quyết được tình hình hiện tại.
Tôi bình tĩnh bước lên bục.
Khi bước lên sân khấu, ngay lập tức hàng trăm ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Tôi chưa từng có nhiều cơ hội để diễn thuyết trước đám đông, chứ đừng nói đến việc tự biên tự diễn.
Tôi không thể phạm sai lầm được.
Tôi là 'Rudy Astria,' một con người cao quý và kiêu ngạo. Nếu một người như tôi mắc lỗi ở đây, hình ảnh của tôi sẽ bị hủy hoại.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói.
"Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của bản thân tới hiệu trưởng và các vị khách mời đáng kính vì những lời tốt đẹp của họ."
Cách tốt nhất để tránh bị mắc lỗi ở đây là không dài dòng. Tốt hơn là nên súc tích và rõ ràng, nhưng không thể tỏ ra quá kiêu ngạo. Hình ảnh của tôi đã đủ tệ rồi, và nếu làm như thế sẽ chỉ khiến tôi tiến gần hơn đến một kết cục thảm hại mà thôi.
"Tôi hy vọng mọi người sẽ học tập chăm chỉ và tận hưởng tuổi trẻ của mình khi theo học tại học viện."
Đó là một câu nói sáo rỗng mà bất cứ ai cũng có thể nói ra được.
Nói xong, tôi đứng lặng như trời trồng, mọi người nhìn tôi với một vẻ mặt khó hiểu, bầu không khí trở nên im lặng như tờ.
Người dẫn chương trình là người phá vỡ sự im lặng đó.
"······Chỉ vậy thôi sao?"
Tôi tự tin trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình, với sự kiêu ngạo và quyết đoán đặc trưng của 'Rudy Astria.'
"Vâng, thế thôi."
"······Ahem, đó là Rudy Astria, đại diện năm nhất của chúng ta."
Người dẫn chương trình trông có vẻ hơi bối rối, nhưng anh vẫn tiếp tục dẫn dắt buổi lễ một cách khéo léo.
Tôi bước xuống khỏi bục cùng với sự chỉ bảo của người dẫn chương trình. Khi đang rời khỏi sân khấu, tôi chạm mắt với Công chúa Rie, ánh mắt của cô dường như đã thay đổi. Sự tò mò của cô đã biến mất và chỉ để lại mỗi cái nhìn sắc bén, hung dữ cứ như đang nhìn con mồi. Không giống như trước đó, nàng ta không thốt ra một lời nào.