Tiếng chuông cửa kéo Tô Hạ đang ngẩn người trở về hiện thực. Lăng Mặc Thiên để cô ở lại trong phòng, bản thân đi xuống nhà mở cửa.
Quân trưởng vừa rời đi Tô Hạ liền thở phào nhẹ nhõm.
Thừa lúc Lăng Mặc Thiên không có ở đây, Tô Hạ nhanh chóng đem đống đồ lót còn sót lại trong rương hành lý cất vào trong tủ, đưa mắt nhìn cảm thấy không hài lòng, lại đem đống y phục đã được Lăng Mặc Thiên xếp ngay ngắn lúc trước chuyển ra phía trước, còn đồ lót thì giấu ở phía sau.
Làm xong những thứ này, cô kéo tới một chiếc ghế chuẩn bị đứng lên để đem cất chiếc rương hành lý trên nóc, lúc này Lăng Mặc Thiên xuất hiện ở phía sau cô, bàn tay giữ lấy rương, dùng lực ở cánh tay đẩy mạnh, cái rương ngay lập tức an vị tại chỗ.
Tô Hạ cảm thấy tay nhẹ đi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, có lẽ vì khí chất bẩm sinh cho nên cô mặc dù đứng cao hơn nhưng hoàn toàn không có cái cảm giác ở trên cao đưa mắt nhìn xuống giống như Lăng Mặc Thiên.
Ngược lại, Lăng Mặc Thiên cũng chỉ là nhàn nhạt đưa mắt quét qua cô một cái, cô vờ như không thấy gì từ trên ghế leo xuống ngoan ngoãn tiếp nhận ánh mắt của anh.
Trong mắt Tô Hạ, có một loại người hắn trời sanh bễ nghễ thiên hạ để cho người khác ngưỡng vọng, Lăng Mặc Thiên là một trong số đó.
“Tiểu Nghiêm vừa mới mang tới hành lý của anh cùng một ít đồ dùng, chờ anh năm phút, sắp xếp xong chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Tô Hạ biết Tiểu Nghiêm là cảnh vệ viên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, cô chỉ ồ lên một tiếng cũng không có nói gì thêm.
Lăng Mặc Thiên kéo Tô Hạ sang một bên, để cho cô ngồi ở mép giường, xoay người đem rương hành lý màu đen đặt lên giường, giống ban nãy mở ra và xếp lại.
Mặc dù đã nhìn qua anh sửa sang một lần, nhưng mà dáng vẻ quân trưởng khi sắp xếp quần áo, sửa sang hành lý khiến người nhìn hoài không thấy chán.
Tô Hạ ngồi một bên nhìn Lăng Mặc Thiên cầm quần áo xếp thành từ từng đống từ đầu đến cuối không sai xót, sau đó ôm lấy xoay người đi tới bỏ vào trong tủ.
Trong lòng Tô Hạ “giật thót” một cái, lúc này mới kịp phản ứng, trợn tròn mắt xông lên gắt gao ôm lấy y phục trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Mặc Thiên.
“Anh cũng ở phòng này?”
“Uhm.” Lăng Mặc Thiên cười như không cười nhìn cô, khoé môi cong lên nở nụ cười yếu ớt, cường điệu nói. “Chúng ta cùng ở phòng này.”
Tô Hạ giật mình đôi mi thanh tú nhíu lại ánh mắt khẽ chớp mấy cái, ánh mắt không được tự nhiên, gò má ửng đỏ một mảnh, cô ngập ngừng hồi lâu mới nói: “việc này, em ngủ ở phóng khách cũng được, phòng ngủ chính…..để lại cho anh sử dụng, không cần khách khí với em ha ha …..”
Dứt lời cô vung tay, đem toàn bộ quần áo của mình ở trong ngăn kéo ôm vào trong ngực, nhanh chóng xoay người muốn chạy.
Mới vừa bước chân ra, cổ áo bị nắm lại từ phía sau, Lăng Mặc Thiên xách theo cô kéo về, trực tiếp đem cô hướng về phía cửa tủ treo quần áo đang mở rộng: “trả về.”
“……….”
Tô Hạ liếc nhìn Lăng Mặc Thiên, tròng mắt anh híp lại, khoé môi vẽ lên một nụ cười yếu ớt, cô nhìn mà cảm thấy so với không cười còn kinh khủng hơn, cô nhấp nháy miệng, chần chừ một lúc rồi mới ngoan ngoãn đem y phục để lại chỗ cũ.
Ai, cô sao có thể không có khí chất như vậy, Lăng Mặc Thiên bảo cô thế nào cô liền làm thế đó a.
Lăng Mặc Thiên giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, “em không muốn sao?”
Biểu tình nhàn nhạt, khoé môi như có như không cười yếu ớt, con ngươi đen sâu như xoáy nước mênh mông, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô.
Lại nữa!
Trong một buổi chiều mà mà bị nụ cười ác ma của quân trưởng uy hiếp hai lần, nội tâm Tô Hạ gần như hỏng mất.
Tức nước vỡ bờ, Tô Hạ cô nhất định có một ngày bắn ngược lại.
Bây giờ thời cơ chưa tới, chưa tới……..
Cứ như vậy, cô lừa bản thân rằng mình đang ức hiếp người ta, Tô Hạ một lần nữa lựa chọn đầu hàng, cúi đầu không cam lòng nhưng lại không dám nói, thấp giọng trả lời: “em nguyện ý.” Ô, cô chính là bị bắt buộc.
Tô Hạ ơi Tô Hạ, chẳng lẽ cô muốn cùng quân trưởng phúc hắc, nguy hiểm này ở cùng một phòng sao?
Sẽ bị ăn đến một mảnh xương cũng không còn thừa!
Tô Hạ gãi đầu, dáng vẻ hối hận ảo não, hận bản thân không cưng rắn hơn.
Lăng Mặt Thiên hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một tay khác tựa như ban thưởng mà xoa xoa đầu cô: “ngoan, anh đưa em đi ăn cơm.”
“Em không đói.” Tô Hạ không có hứng thú, vùi đầu núp ở trong ngực anh.
Ô ô, chính cô cũng sẽ bị quân trưởng đại nhân ăn hết, đâu còn lòng dạ nào nghĩ đến việc ăn uống a.
“Không đói bụng?” Lăng Mặc Thiên cau mày, rút tay ra “ đành phải hủy bàn đã đặt ở Minh Các vậy!”
Nghe thấy hai chữ “Minh Các”, trong nháy mắt Tô Hạ cái gì cũng quên hết, xoay người lại nhìn Lăng Mặc Thiên: “Anh đã đặt chỗ ở “Minh Các”?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn đặt mấy món [ HN:mấy món này ta muốn chém cũng không chém nổi, bạn nào dịch dùm ta đi, tks!!!]
Càng về sau, ánh mắt Tô Hạ càng sáng lên.
Rốt cuộc Lăng Mặc Thiên cũng hài lòng, cô dâu nhỏ lại bị dụ dỗ.
Tiếng chuông cửa kéo Tô Hạ đang ngẩn người trở về hiện thực. Lăng Mặc Thiên để cô ở lại trong phòng, bản thân đi xuống nhà mở cửa.
Quân trưởng vừa rời đi Tô Hạ liền thở phào nhẹ nhõm.
Thừa lúc Lăng Mặc Thiên không có ở đây, Tô Hạ nhanh chóng đem đống đồ lót còn sót lại trong rương hành lý cất vào trong tủ, đưa mắt nhìn cảm thấy không hài lòng, lại đem đống y phục đã được Lăng Mặc Thiên xếp ngay ngắn lúc trước chuyển ra phía trước, còn đồ lót thì giấu ở phía sau.
Làm xong những thứ này, cô kéo tới một chiếc ghế chuẩn bị đứng lên để đem cất chiếc rương hành lý trên nóc, lúc này Lăng Mặc Thiên xuất hiện ở phía sau cô, bàn tay giữ lấy rương, dùng lực ở cánh tay đẩy mạnh, cái rương ngay lập tức an vị tại chỗ.
Tô Hạ cảm thấy tay nhẹ đi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, có lẽ vì khí chất bẩm sinh cho nên cô mặc dù đứng cao hơn nhưng hoàn toàn không có cái cảm giác ở trên cao đưa mắt nhìn xuống giống như Lăng Mặc Thiên.
Ngược lại, Lăng Mặc Thiên cũng chỉ là nhàn nhạt đưa mắt quét qua cô một cái, cô vờ như không thấy gì từ trên ghế leo xuống ngoan ngoãn tiếp nhận ánh mắt của anh.
Trong mắt Tô Hạ, có một loại người hắn trời sanh bễ nghễ thiên hạ để cho người khác ngưỡng vọng, Lăng Mặc Thiên là một trong số đó.
“Tiểu Nghiêm vừa mới mang tới hành lý của anh cùng một ít đồ dùng, chờ anh năm phút, sắp xếp xong chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Tô Hạ biết Tiểu Nghiêm là cảnh vệ viên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, cô chỉ ồ lên một tiếng cũng không có nói gì thêm.
Lăng Mặc Thiên kéo Tô Hạ sang một bên, để cho cô ngồi ở mép giường, xoay người đem rương hành lý màu đen đặt lên giường, giống ban nãy mở ra và xếp lại.
Mặc dù đã nhìn qua anh sửa sang một lần, nhưng mà dáng vẻ quân trưởng khi sắp xếp quần áo, sửa sang hành lý khiến người nhìn hoài không thấy chán.
Tô Hạ ngồi một bên nhìn Lăng Mặc Thiên cầm quần áo xếp thành từ từng đống từ đầu đến cuối không sai xót, sau đó ôm lấy xoay người đi tới bỏ vào trong tủ.
Trong lòng Tô Hạ “giật thót” một cái, lúc này mới kịp phản ứng, trợn tròn mắt xông lên gắt gao ôm lấy y phục trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Mặc Thiên.
“Anh cũng ở phòng này?”
“Uhm.” Lăng Mặc Thiên cười như không cười nhìn cô, khoé môi cong lên nở nụ cười yếu ớt, cường điệu nói. “Chúng ta cùng ở phòng này.”
Tô Hạ giật mình đôi mi thanh tú nhíu lại ánh mắt khẽ chớp mấy cái, ánh mắt không được tự nhiên, gò má ửng đỏ một mảnh, cô ngập ngừng hồi lâu mới nói: “việc này, em ngủ ở phóng khách cũng được, phòng ngủ chính…..để lại cho anh sử dụng, không cần khách khí với em ha ha …..”
Dứt lời cô vung tay, đem toàn bộ quần áo của mình ở trong ngăn kéo ôm vào trong ngực, nhanh chóng xoay người muốn chạy.
Mới vừa bước chân ra, cổ áo bị nắm lại từ phía sau, Lăng Mặc Thiên xách theo cô kéo về, trực tiếp đem cô hướng về phía cửa tủ treo quần áo đang mở rộng: “trả về.”
“……….”
Tô Hạ liếc nhìn Lăng Mặc Thiên, tròng mắt anh híp lại, khoé môi vẽ lên một nụ cười yếu ớt, cô nhìn mà cảm thấy so với không cười còn kinh khủng hơn, cô nhấp nháy miệng, chần chừ một lúc rồi mới ngoan ngoãn đem y phục để lại chỗ cũ.
Ai, cô sao có thể không có khí chất như vậy, Lăng Mặc Thiên bảo cô thế nào cô liền làm thế đó a.
Lăng Mặc Thiên giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, “em không muốn sao?”
Biểu tình nhàn nhạt, khoé môi như có như không cười yếu ớt, con ngươi đen sâu như xoáy nước mênh mông, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô.
Lại nữa!
Trong một buổi chiều mà mà bị nụ cười ác ma của quân trưởng uy hiếp hai lần, nội tâm Tô Hạ gần như hỏng mất.
Tức nước vỡ bờ, Tô Hạ cô nhất định có một ngày bắn ngược lại.
Bây giờ thời cơ chưa tới, chưa tới……..
Cứ như vậy, cô lừa bản thân rằng mình đang ức hiếp người ta, Tô Hạ một lần nữa lựa chọn đầu hàng, cúi đầu không cam lòng nhưng lại không dám nói, thấp giọng trả lời: “em nguyện ý.” Ô, cô chính là bị bắt buộc.
Tô Hạ ơi Tô Hạ, chẳng lẽ cô muốn cùng quân trưởng phúc hắc, nguy hiểm này ở cùng một phòng sao?
Sẽ bị ăn đến một mảnh xương cũng không còn thừa!
Tô Hạ gãi đầu, dáng vẻ hối hận ảo não, hận bản thân không cưng rắn hơn.
Lăng Mặt Thiên hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một tay khác tựa như ban thưởng mà xoa xoa đầu cô: “ngoan, anh đưa em đi ăn cơm.”
“Em không đói.” Tô Hạ không có hứng thú, vùi đầu núp ở trong ngực anh.
Ô ô, chính cô cũng sẽ bị quân trưởng đại nhân ăn hết, đâu còn lòng dạ nào nghĩ đến việc ăn uống a.
“Không đói bụng?” Lăng Mặc Thiên cau mày, rút tay ra “ đành phải hủy bàn đã đặt ở Minh Các vậy!”
Nghe thấy hai chữ “Minh Các”, trong nháy mắt Tô Hạ cái gì cũng quên hết, xoay người lại nhìn Lăng Mặc Thiên: “Anh đã đặt chỗ ở “Minh Các”?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn đặt mấy món [ HN:mấy món này ta muốn chém cũng không chém nổi, bạn nào dịch dùm ta đi, tks!!!]
Càng về sau, ánh mắt Tô Hạ càng sáng lên.
Rốt cuộc Lăng Mặc Thiên cũng hài lòng, cô dâu nhỏ lại bị dụ dỗ.