Tô Hạ cắm đầu cắm cổ ăn, cảm thấy sau gáy rất lạnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt Quý Nguyệt Nhiên như rắn độc đang nhìn cô, thật u ám.
"Sao không ăn nữa?"
Lăng Mặc Thiên hỏi một tiếng rồi chuyển tầm mắt qua Quý Nguyệt Nhiên, lúc này cô ta đã khôi phục lại như thường, thấy tầm mắt anh nhìn sang ngọt ngào cười một tiếng.
"Anh Mặc Thiên"
Quý Nguyệt Nhiên vòng qua cái bàn, lôi kéo cánh tay Lăng Mặc Thiên: "Mấy hôm trước ba em vừa hỏi lâu rồi không gặp anh, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
"Ừ" Lăng Mặc Thiên đáp, không dấu vết đẩy cánh tay Quý Nguyệt Nhiên ra, "Khi nào rảnh tôi sẽ tới."
Trải qua chuyện trước đó, Quý Nguyệt Nhiên biết ở trước mặt Lăng Mặc Thiên mà muốn xử lý Tô Hạ là chuyện không có khả năng, hơn nữa còn làm cho Lăng Mặc Thiên càng chán ghét mình, vì thế hít sau một hơi thay đổi thái độ cùng giọng điệu.
Cô quay đầu cười với Tô Hạ: "Nếu Tô tiểu thư không bận thì có thể đến nhà tôi chơi, biệt thự nhà chúng tôi lớn nhất sang trọng nhất xa hoa nhất thành phố G, đảm bảo cô sẽ được mở rộng tầm mắt."
Biệt thự nhà thị trưởng làm người ta đại khai nhãn giới?
Tô Hạ trực tiếp xem thường, khinh bỉ sự thông minh của Quý Nguyệt Nhiên.
Cô ta sợ người khác không biết người cha thị trưởng của cô ta là một phần tử tham ô hủ bại chắc!
ai... bỗng nhiên Tô Hạ thấy đồng tình với thị trưởng, quan trường hiểm ác, ông ta có thể đi đến vị trí thị trưởng này hẳn sẽ không là nhân vật đơn giản. [ hajz... ta bỗng thấy TH có vấn đề a.. cái chuyện này trẻ con 3t cũng biết]
Như thế nào lại sinh ra cô con gái ngực to mà ngu ngốc, nghĩ đến em gái Quý Nguyệt Nhiên, phu nhân tổng giám đốc Quý Thanh Uyển so với chị của mình còn thông minh hơn. [ tên gốc là Quý Uyển Thanh mà mình đánh nhầm nên thôi giữ nhầm luôn]
Riêng chuyện bất động thanh sắc cướp bạn trai Tô Hạ, tới thời điểm bây giờ mỗi lần đối mặt với cô ngoài mặt không hề xấu hổ hay lo lắng.
Khí phách này, tâm cơ này, quả thực là tượng trung cho máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu tải trọng lớn ... không phải hàng mẫu.
Trong lòng Tô Hạ đang so sánh chỉ số thông minh của hai chị em nhà này, bỗng cảm thấy Quý Nguyệt Nhiên trước mắt mà nói cũng có chút đáng yêu.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Quý Thanh Uyển quá nguy hiểm.
"Hạ Hạ, Tô Hạ!"
"A?" Tô Hạ đang suy nghĩ bỗng hoàn hồn, ngẩng đầu hỏi Lăng Mặc Thiên: "Ngực to không não đi rồi?"
Ngực to không não?
Khóe miệng Lăng Mặc Thiên co giựt, quét mắt nhìn Quý Nguyệt Nhiên sắp phun lửa vì những lời này của tiểu bạch thỏ...
Tô Hạ cũng cảm nhận được lửa giận của Quý Nguyệt Nhiên, cười gượng hai tiếng trốn sau lưng Lăng Mặc Thiên, "Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi!"
"Ân" Lăng Mặc Thiên đáp rồi dắt tay cô đi ra ngoài.
"anh Mặc Thiên" Quý Nguyệt Nhiên gọi, Lăng Mặc Thiên một bước cũng không dừng, mang theo Tô Hạ rời đi.
Quý Nguyệt Nhiên tức giận đá bàn ăn trước mặt, Tô Ha, tôi sẽ không để yên đâu!
Lúc tới không chú ý thời gian, ra khỏi nhà hàng thì ngoài trời đã chuyển tối, gió thu se lạnh khiến Tô Hạ rụt cổ, trên vai bổng ấm áp, thì ra Lăng Mặc Thiên đã khoác áo lên cho cô.
Áo khoác quân trang xanh biếc vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh đang khoác trên vai cô, thoải mái đi phía sau cô, hơi thở mang mùi thuốc lá lẫn vị mạnh mẽ của quân nhân, làm người ta say đắm.
"Bình thường anh luôn mặc quân trang sao?" Tô Hạ tò mò hỏi Lăng Mặc Thiên.
Lần thứ nhất cô gặp anh, một thân quân trang xanh biếc, hai sao vàng chói, khí thế nghiêm nghị lực uy hiếp mười phần.
Vốn anh đã đẹp trai, nên đi tới đâu anh cũng là tâm điểm khiến mọi người chú ý.
Chính vì thế mà cô cảm thấy vị quân trưởng này không thể xâm phạm, chỉ có thể ngước nhìn, nhưng nếu là chồng thì lại thiếu mất hơi thở cuộc sống.
Từ khi nào cô đã tự động xem Lăng Mặc Thiên là ông xã mình?
a a a, quả nhiên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, bị sắc đẹp của anh mưa dầm thấm đất, tâm cũng không chịu khống chế ....
Nhưng mà từ sáng đến giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ thích cô thì anh cũng không làm gì khiến cô bất mãn.
Hơn nữa chẳng những thích cô, anh cũng không có thương tổn cô, còn che chở cho cô trước mặt Quý Nguyệt Nhiên.
Tô Hạ cảm thấy một ngày này, anh đối với cô thật là tốt.
Lăng Mặc Thiên....
Trong nhất thời, Tô Hạ nhìn khuôn mặt đẹp trai của người bên cạnh, trong mắt một màu phấn hồng.
"Em nhìn anh như vậy, anh không dám cam đoan sẽ không ăn em ở trong này đâu."
Giọng nói trầm thấp áp lực lọt vào tai cô, Tô Hạ như bị điện giật tê dại toàn thân nổi da gà, lập tức cách xa Lăng Mặc Thiên ba bước.
"Lăng Mặc Thiên chúng ta đang ở trên đường..."
Ánh mắt anh xẹt qua chút ánh sáng, khóe môi giương lên: "Cho nên về nhà là có thể?"
A, đáng chết, đồ lưu manh, không biết xấu hổ!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ nhất thời đỏ bừng, nhéo Lăng Mặc Thiên một cái rồi hướng chếc xe chạy đi.
Lăng Mặc Thiên tắt chế độ chống trộm, nhìn tiểu bạch thỏ nhanh nhẹn trốn phía sau xe, khóe miệng cong lên.
Cô dâu nhỏ lại trốn, nhưng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn.
Tô Hạ cắm đầu cắm cổ ăn, cảm thấy sau gáy rất lạnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt Quý Nguyệt Nhiên như rắn độc đang nhìn cô, thật u ám.
"Sao không ăn nữa?"
Lăng Mặc Thiên hỏi một tiếng rồi chuyển tầm mắt qua Quý Nguyệt Nhiên, lúc này cô ta đã khôi phục lại như thường, thấy tầm mắt anh nhìn sang ngọt ngào cười một tiếng.
"Anh Mặc Thiên"
Quý Nguyệt Nhiên vòng qua cái bàn, lôi kéo cánh tay Lăng Mặc Thiên: "Mấy hôm trước ba em vừa hỏi lâu rồi không gặp anh, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
"Ừ" Lăng Mặc Thiên đáp, không dấu vết đẩy cánh tay Quý Nguyệt Nhiên ra, "Khi nào rảnh tôi sẽ tới."
Trải qua chuyện trước đó, Quý Nguyệt Nhiên biết ở trước mặt Lăng Mặc Thiên mà muốn xử lý Tô Hạ là chuyện không có khả năng, hơn nữa còn làm cho Lăng Mặc Thiên càng chán ghét mình, vì thế hít sau một hơi thay đổi thái độ cùng giọng điệu.
Cô quay đầu cười với Tô Hạ: "Nếu Tô tiểu thư không bận thì có thể đến nhà tôi chơi, biệt thự nhà chúng tôi lớn nhất sang trọng nhất xa hoa nhất thành phố G, đảm bảo cô sẽ được mở rộng tầm mắt."
Biệt thự nhà thị trưởng làm người ta đại khai nhãn giới?
Tô Hạ trực tiếp xem thường, khinh bỉ sự thông minh của Quý Nguyệt Nhiên.
Cô ta sợ người khác không biết người cha thị trưởng của cô ta là một phần tử tham ô hủ bại chắc!
ai... bỗng nhiên Tô Hạ thấy đồng tình với thị trưởng, quan trường hiểm ác, ông ta có thể đi đến vị trí thị trưởng này hẳn sẽ không là nhân vật đơn giản. [ hajz... ta bỗng thấy TH có vấn đề a.. cái chuyện này trẻ con t cũng biết]
Như thế nào lại sinh ra cô con gái ngực to mà ngu ngốc, nghĩ đến em gái Quý Nguyệt Nhiên, phu nhân tổng giám đốc Quý Thanh Uyển so với chị của mình còn thông minh hơn. [ tên gốc là Quý Uyển Thanh mà mình đánh nhầm nên thôi giữ nhầm luôn]
Riêng chuyện bất động thanh sắc cướp bạn trai Tô Hạ, tới thời điểm bây giờ mỗi lần đối mặt với cô ngoài mặt không hề xấu hổ hay lo lắng.
Khí phách này, tâm cơ này, quả thực là tượng trung cho máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu tải trọng lớn ... không phải hàng mẫu.
Trong lòng Tô Hạ đang so sánh chỉ số thông minh của hai chị em nhà này, bỗng cảm thấy Quý Nguyệt Nhiên trước mắt mà nói cũng có chút đáng yêu.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Quý Thanh Uyển quá nguy hiểm.
"Hạ Hạ, Tô Hạ!"
"A?" Tô Hạ đang suy nghĩ bỗng hoàn hồn, ngẩng đầu hỏi Lăng Mặc Thiên: "Ngực to không não đi rồi?"
Ngực to không não?
Khóe miệng Lăng Mặc Thiên co giựt, quét mắt nhìn Quý Nguyệt Nhiên sắp phun lửa vì những lời này của tiểu bạch thỏ...
Tô Hạ cũng cảm nhận được lửa giận của Quý Nguyệt Nhiên, cười gượng hai tiếng trốn sau lưng Lăng Mặc Thiên, "Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi!"
"Ân" Lăng Mặc Thiên đáp rồi dắt tay cô đi ra ngoài.
"anh Mặc Thiên" Quý Nguyệt Nhiên gọi, Lăng Mặc Thiên một bước cũng không dừng, mang theo Tô Hạ rời đi.
Quý Nguyệt Nhiên tức giận đá bàn ăn trước mặt, Tô Ha, tôi sẽ không để yên đâu!
Lúc tới không chú ý thời gian, ra khỏi nhà hàng thì ngoài trời đã chuyển tối, gió thu se lạnh khiến Tô Hạ rụt cổ, trên vai bổng ấm áp, thì ra Lăng Mặc Thiên đã khoác áo lên cho cô.
Áo khoác quân trang xanh biếc vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh đang khoác trên vai cô, thoải mái đi phía sau cô, hơi thở mang mùi thuốc lá lẫn vị mạnh mẽ của quân nhân, làm người ta say đắm.
"Bình thường anh luôn mặc quân trang sao?" Tô Hạ tò mò hỏi Lăng Mặc Thiên.
Lần thứ nhất cô gặp anh, một thân quân trang xanh biếc, hai sao vàng chói, khí thế nghiêm nghị lực uy hiếp mười phần.
Vốn anh đã đẹp trai, nên đi tới đâu anh cũng là tâm điểm khiến mọi người chú ý.
Chính vì thế mà cô cảm thấy vị quân trưởng này không thể xâm phạm, chỉ có thể ngước nhìn, nhưng nếu là chồng thì lại thiếu mất hơi thở cuộc sống.
Từ khi nào cô đã tự động xem Lăng Mặc Thiên là ông xã mình?
a a a, quả nhiên ở bên cạnh Lăng Mặc Thiên, bị sắc đẹp của anh mưa dầm thấm đất, tâm cũng không chịu khống chế ....
Nhưng mà từ sáng đến giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ thích cô thì anh cũng không làm gì khiến cô bất mãn.
Hơn nữa chẳng những thích cô, anh cũng không có thương tổn cô, còn che chở cho cô trước mặt Quý Nguyệt Nhiên.
Tô Hạ cảm thấy một ngày này, anh đối với cô thật là tốt.
Lăng Mặc Thiên....
Trong nhất thời, Tô Hạ nhìn khuôn mặt đẹp trai của người bên cạnh, trong mắt một màu phấn hồng.
"Em nhìn anh như vậy, anh không dám cam đoan sẽ không ăn em ở trong này đâu."
Giọng nói trầm thấp áp lực lọt vào tai cô, Tô Hạ như bị điện giật tê dại toàn thân nổi da gà, lập tức cách xa Lăng Mặc Thiên ba bước.
"Lăng Mặc Thiên chúng ta đang ở trên đường..."
Ánh mắt anh xẹt qua chút ánh sáng, khóe môi giương lên: "Cho nên về nhà là có thể?"
A, đáng chết, đồ lưu manh, không biết xấu hổ!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ nhất thời đỏ bừng, nhéo Lăng Mặc Thiên một cái rồi hướng chếc xe chạy đi.
Lăng Mặc Thiên tắt chế độ chống trộm, nhìn tiểu bạch thỏ nhanh nhẹn trốn phía sau xe, khóe miệng cong lên.
Cô dâu nhỏ lại trốn, nhưng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn.