“trước cứ mang theo một bộ đồ ngủ cùng dụng cụ vệ sinh cá nhân, những thứ khác ngày mai chúng ta cùng đi mua.”
Tô Hạ mở mắt ra chỉ thấy áo ngủ của cô bị Lăng Mặc Thiên ném trên ghế sô pha, quân trưởng anh dán sát cô như dính lại vậy chỉ vì muốn cầm lấy chiếc áo ngủ này?
Lăng Mặc Thiên thấy cô lại ngây người, chỉ chỉ thú bông bên cạnh: “Cái này mang theo hay là mua mới?”
Chú thỏ bông này theo cô đã bảy năm, tô Hạ gật đầu “mang theo”
Lăng Mặc Thiên gật đầu, lại không biết lấy đâu ra túi xách quân dụng, đem thỏ bông cùng áo ngủ bỏ vào trong, tựa như nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu hỏi Tô Hạ: “mới vừa rồi em nói chưa chuẩn bị xong cái gì?”
“Không….. không có gì…” Tô Hạ lắc đầu liên tục.
Lăng Mặc Thiên thấy rõ ràng trong lòng cô có quỷ, lại hỏi: “Em xác định là không muốn nói?”
“Không có, một chữ cũng không.” Tô Hạ lại càng lắc mạnh.
Đùa à, nếu để quân trưởng biết vừa rồi trong đầu cô toàn là những hình ảnh hạn chế quần áo, chắc cô sẽ bị cười nhạo mất.
Lăng Mặc Thiên hưng phấn, chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục bình tĩnh, thâm ý liếc nhìn cô, rồi đi vào phòng tắm.
Đem dụng cụ rửa mặt vào trong túi xách, anh lại vào phòng ngủ đem tất cả quần áo đặt vào rương hành lý màu hồng bên cạnh.
Làm xong những thứ này, Lăng Mặc Thiên trở về kéo tay Tô Hạ, “Nếu không còn gì nữa, vậy chúng ta đi thôi.”
Tô Hạ theo anh đi ra ngoài, “chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
**
Trời ạ, đây chính là nhà “chúng ta” sao?
Mắt đào của Tô Hạ hưng phấn, nhìn biết thự phong cách Địa Trung Hải trước mắt, xa hoa hàm súc, cô thật hâm mộ.
“Quân trưởng, nhà anh thật đẹp.”
Oa oa, cái hồ cá màu xanh này giống hệt cái trong phòng khách nhà cô, đến cả chủng loại cá và số lượng bên trong cũng giống nhau như đúc.
“aaa, quân trưởng, trong nhà có hồ cá, còn có cả cá vàng.” Tô Hạ thấy chú cá vàng tròn lửng tựa như quả cầu lại càng yêu thích.
Người khác thích nuôi chó mèo, sủng vật cô thích nhất chính là Kim Ngư, nhất là dáng vẻ tròn trịa của chú cá.
“Thích không?” Lăng Mặc Thiên không dấu vết ôm cô từ phía sau.
Tô Hạ giống như chú lươn nhỏ, cả người dính lên vách hồ cá, “Không còn gì để nói luôn.”
“cũng không nhất định” Lăng Mặc Thiên ở sau tai cô nói một câu rồi kéo cô lên lầu hai.
“ở trên còn có thứ gì tốt hơn sao?” Tô Hạ theo sau anh lên lầu, ánh mắt khẽ lưu chuyển, quan sát xung quanh.
Nhà quân trưởng không chỉ trùng tu theo phong cách cô thích, ngay cả đèn trời bằng thủy tinh màu lam trong phòng khách, salon màu trắng bằng da thật, cũng là những thứ cô thích nhất.
Lên lầu, bên trái là thư phòng, Lăng Mặc Thiên mang Tô Hạ đến trước cửa phòng ngủ, “Mở ra xem một chút.”
Tô Hạ nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt là màu lam nhu hòa của biển, chiếc giường trắng noãn, màn che cũng màu lam, ánh tà dương từ cửa sổ chiếu vào phòng ánh lên màu cam hồng, mỹ miều uyển nhược như mộng cảnh.
“Quân trưởng, nhà anh thật tuyệt” Tô Hạ ngăn không được hâm mộ trong lòng, xoay người nói lại câu nói vữa nãy khi mới vào cửa.
Lăng Mặc Thiên đưa tay điểm mũi cô, “Em thích thì ở sẽ vui hơn”.
“Vâng” Tô Hạ gật đầu liên tục, đương nhiên là cô thích, đây là ngôi nhà mà cô mơ ước nhiều năm.
ủa ủa, không dúng.
Bây giờ Tô Hạ mới phản ứng được, đi taxi từ phòng cô đến nhà quân trưởng, cô cũng một mực bỏ quên vấn đề quan trọng.
Ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc Thiên, “Ý quân trưởng là em cũng ở đây?”
Lăng Mặc Thiên nâng mi, “Đồng ý với anh rồi giờ không được đổi ý”
“Anh nói bậy……..như thế nào em không nhớ là đã đáp ứng anh….” Ý thức được lời nói của mình có chút quá khích, Tô Hạ yếu ớt im lặng.
Sao trong đầu cô chả có tí ấn tượng gì, quân trưởng hỏi cô lúc nào?
“Lúc nãy ở trong phòng khách a, em nói em chưa chuẩn bị tốt, anh hỏi em chuẩn bị cái gì, em nói không có.” Lăng Mặc Thiên kiên nhẫn giúp Tô Hạ nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.
“Sau lại hỏi em < Xác định không có gì để nói>, em cũng nói với anh là không có.”.
Trong đầu Tô Hạ xuất hiện hình ảnh lúc đó, lúc ấy cô xấu hổ cứ nghĩ là quân trưởng muốn làm gì gì kia với cô….
Cô đỏ mặt rất thành khẩn mà nhấn mạnh lại lần nữa, “Lúc đó thật sự em không có gì muố nói cả.”
Cứng họng, lúc ấy cô hoàn toàn cứng họng.
Đôi mắt Lăng Mặc Thiên xẹt qua điểm giảo hoạt, “Cho nên em đã đồng ý sống chung với anh.”
“………..” lần này Tô Hạ lại càng cứng họng.
Hơn nữa, sao cô cảm thấy mình bị vị quân trưởng phúc hắc này tính kế?
“trước cứ mang theo một bộ đồ ngủ cùng dụng cụ vệ sinh cá nhân, những thứ khác ngày mai chúng ta cùng đi mua.”
Tô Hạ mở mắt ra chỉ thấy áo ngủ của cô bị Lăng Mặc Thiên ném trên ghế sô pha, quân trưởng anh dán sát cô như dính lại vậy chỉ vì muốn cầm lấy chiếc áo ngủ này?
Lăng Mặc Thiên thấy cô lại ngây người, chỉ chỉ thú bông bên cạnh: “Cái này mang theo hay là mua mới?”
Chú thỏ bông này theo cô đã bảy năm, tô Hạ gật đầu “mang theo”
Lăng Mặc Thiên gật đầu, lại không biết lấy đâu ra túi xách quân dụng, đem thỏ bông cùng áo ngủ bỏ vào trong, tựa như nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu hỏi Tô Hạ: “mới vừa rồi em nói chưa chuẩn bị xong cái gì?”
“Không….. không có gì…” Tô Hạ lắc đầu liên tục.
Lăng Mặc Thiên thấy rõ ràng trong lòng cô có quỷ, lại hỏi: “Em xác định là không muốn nói?”
“Không có, một chữ cũng không.” Tô Hạ lại càng lắc mạnh.
Đùa à, nếu để quân trưởng biết vừa rồi trong đầu cô toàn là những hình ảnh hạn chế quần áo, chắc cô sẽ bị cười nhạo mất.
Lăng Mặc Thiên hưng phấn, chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục bình tĩnh, thâm ý liếc nhìn cô, rồi đi vào phòng tắm.
Đem dụng cụ rửa mặt vào trong túi xách, anh lại vào phòng ngủ đem tất cả quần áo đặt vào rương hành lý màu hồng bên cạnh.
Làm xong những thứ này, Lăng Mặc Thiên trở về kéo tay Tô Hạ, “Nếu không còn gì nữa, vậy chúng ta đi thôi.”
Tô Hạ theo anh đi ra ngoài, “chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
Trời ạ, đây chính là nhà “chúng ta” sao?
Mắt đào của Tô Hạ hưng phấn, nhìn biết thự phong cách Địa Trung Hải trước mắt, xa hoa hàm súc, cô thật hâm mộ.
“Quân trưởng, nhà anh thật đẹp.”
Oa oa, cái hồ cá màu xanh này giống hệt cái trong phòng khách nhà cô, đến cả chủng loại cá và số lượng bên trong cũng giống nhau như đúc.
“aaa, quân trưởng, trong nhà có hồ cá, còn có cả cá vàng.” Tô Hạ thấy chú cá vàng tròn lửng tựa như quả cầu lại càng yêu thích.
Người khác thích nuôi chó mèo, sủng vật cô thích nhất chính là Kim Ngư, nhất là dáng vẻ tròn trịa của chú cá.
“Thích không?” Lăng Mặc Thiên không dấu vết ôm cô từ phía sau.
Tô Hạ giống như chú lươn nhỏ, cả người dính lên vách hồ cá, “Không còn gì để nói luôn.”
“cũng không nhất định” Lăng Mặc Thiên ở sau tai cô nói một câu rồi kéo cô lên lầu hai.
“ở trên còn có thứ gì tốt hơn sao?” Tô Hạ theo sau anh lên lầu, ánh mắt khẽ lưu chuyển, quan sát xung quanh.
Nhà quân trưởng không chỉ trùng tu theo phong cách cô thích, ngay cả đèn trời bằng thủy tinh màu lam trong phòng khách, salon màu trắng bằng da thật, cũng là những thứ cô thích nhất.
Lên lầu, bên trái là thư phòng, Lăng Mặc Thiên mang Tô Hạ đến trước cửa phòng ngủ, “Mở ra xem một chút.”
Tô Hạ nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt là màu lam nhu hòa của biển, chiếc giường trắng noãn, màn che cũng màu lam, ánh tà dương từ cửa sổ chiếu vào phòng ánh lên màu cam hồng, mỹ miều uyển nhược như mộng cảnh.
“Quân trưởng, nhà anh thật tuyệt” Tô Hạ ngăn không được hâm mộ trong lòng, xoay người nói lại câu nói vữa nãy khi mới vào cửa.
Lăng Mặc Thiên đưa tay điểm mũi cô, “Em thích thì ở sẽ vui hơn”.
“Vâng” Tô Hạ gật đầu liên tục, đương nhiên là cô thích, đây là ngôi nhà mà cô mơ ước nhiều năm.
ủa ủa, không dúng.
Bây giờ Tô Hạ mới phản ứng được, đi taxi từ phòng cô đến nhà quân trưởng, cô cũng một mực bỏ quên vấn đề quan trọng.
Ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc Thiên, “Ý quân trưởng là em cũng ở đây?”
Lăng Mặc Thiên nâng mi, “Đồng ý với anh rồi giờ không được đổi ý”
“Anh nói bậy……..như thế nào em không nhớ là đã đáp ứng anh….” Ý thức được lời nói của mình có chút quá khích, Tô Hạ yếu ớt im lặng.
Sao trong đầu cô chả có tí ấn tượng gì, quân trưởng hỏi cô lúc nào?
“Lúc nãy ở trong phòng khách a, em nói em chưa chuẩn bị tốt, anh hỏi em chuẩn bị cái gì, em nói không có.” Lăng Mặc Thiên kiên nhẫn giúp Tô Hạ nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.
“Sau lại hỏi em , em cũng nói với anh là không có.”.
Trong đầu Tô Hạ xuất hiện hình ảnh lúc đó, lúc ấy cô xấu hổ cứ nghĩ là quân trưởng muốn làm gì gì kia với cô….
Cô đỏ mặt rất thành khẩn mà nhấn mạnh lại lần nữa, “Lúc đó thật sự em không có gì muố nói cả.”
Cứng họng, lúc ấy cô hoàn toàn cứng họng.
Đôi mắt Lăng Mặc Thiên xẹt qua điểm giảo hoạt, “Cho nên em đã đồng ý sống chung với anh.”
“………..” lần này Tô Hạ lại càng cứng họng.
Hơn nữa, sao cô cảm thấy mình bị vị quân trưởng phúc hắc này tính kế?