“Tiểu Khuê, con ngồi đây làm gì?”
Trụ trì từ xa đi đến, tay vẫn cầm chuỗi tràng hạt đếm đếm
Tôi lắc đầu “Con chỉ ngồi đây nhớ lại một chút những chuyện con đã gây ra thôi, trụ trì ạ”
Trụ trì ngập ngừng một chút, đôi mắt kia lại hướng về phía tôi,thỉnh thoảng nhìn về hướng con mấy con chim đang bay trên bầu trời, trầm mặc nói “Con ở đây đã khá lâu rồi,cuộc sống của con trôi qua theo bánh quay thời gian, một khi trôi qua rồi sẽ chẳng thể nào lấy lại được. Mọi chuyện con đã làm, dù đúng hay sai, chỉ cần con hiểu được rằng, việc của con làm tốt cho người khác là được, đừng nên sống ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình”
“Đúng vậy” Tôi gật đầu tán thưởng “ Trụ trì nói đúng, thời gian qua ở đây, con đã biết thế nào là mùi vị cuộc sống, nhiều khi con người ta phải được rèn luyện trong khổ ải mới biết đến hạnh phúc, khổ tận cam lai, làm điều ác thì phải biết hối cải, quay đầu là bờ, chấp tay thành phật. Sau này khi quay trở về, con nhất định sẽ sống thật tốt, làm lại cuộc đời, con nhất định sẽ ngoan ngoãn, không làm mama đại nhân của con phiền lòng, không bắt nạt kẻ khác, chăm chỉ học hành, không lấy mấy trò chọc phá làm tiêu khiển nữa”
“Uhm, vậy con ngồi đây chơi đi, ta có chút việc phải làm”
Hình bóng trụ trị nhỏ dần rồi biến mất, tôi khẽ thở dài, nhìn lên bầu trời kia
Nếu không ngắm bầu trời ta sẽ không thấy bầu trời đẹp, nếu không làm việc ta sẽ không biết được lao động vinh quang tới nhường nào.
Mọi chuyện trên đời như nước chảy, mây trôi, nếu không biết bản chất của nó, vẻ đẹp thực sự của nó, ta sẽ không bao giờ trân trọng nó
Lần đầu tiên,tôi lại dạt dào cảm xúc văn chương đến vậy
Lần đầu tiên, tôi thực sự chậm rãi nghiền ngẫm những gì tôi đã làm
Lần đầu tiên , tôi thấy được vẻ đẹp thực sự không phải thứ sa hoa, phù phiếm được tạo dựng từ tiền bạc mà vẻ đẹp thực sự chính là ở tâm, cái tâm mới là vẻ đẹp chân chính
Cuộc sống với hàng vạn điều hay, lí thú mà tôi thì quá bé nhỏ để chinh phục chúng,thôi thì, cố gắng được đâu thì hay đó
Chiều muộn. Những đám mây đang lững lờ trôi. Những con chú ve đang thi nhau xướng bản nhạc mùa hạ. Tôi đang quét sân.
Những gì xung quanh tôi đều trở nên hữu tình, đậm nhạc đến vậy, từng nhát chổi cũng đều đều nhau quện vào không khí, hòa quện vào dàn đồng ca mùa hạ kia
“Tiểu Khuê “
Tôi dừng chổi, xoay người nhìn lại, thì ra là sư thầy Tất Thanh, không biết đến tìm tôi có chuyện gì nhỉ?
“Tất Thanh tiểu sư phụ, người gọi tôi có chuyện gì sai bảo?”
Tất Thanh nhìn tôi rồi niềm nở nói “ Tiểu Khuê à Tiểu Khuê, thí chủ ở đây một tháng rồi, đã đến lúc thí chủ quay về nhà “
Về sao? Thực sự tôi được về nhà? Tôi bây giờ tự dưng không muốn về, tôi muốn sống ở đây, chẳng phải nơi này rất tốt sao? Vì sao tôi phải trở về
Trước kia, mẹ tôi nói nếu tôi ngoan thì sẽ cho về nhà, chẳng lẽ bây giờ, tôi đã được gọi là ngoan. Nếu lúc trước tôi ghét nơi này bao nhiêu thì giờ tôi lại thích nơi này bấy nhiêu, tôi không muốn phải về nhà. Dù sao, khi nương tựa cửa Phật, tôi đã thóa mạ cho số phận, ở lại nơi đây để tu dưỡng đạo đức rồi, giờ bảo tôi về nhà? Tôi không về, tôi sẽ ở đây mãi mãi!
Tôi nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào Tất Thanh, đáp “ Tôi sẽ không về nhà, tôi muốn ở đây”
Gần tối, khi vừa ăn cơm xong, trụ trì gọi tôi đến nói chuyện. Bất ngờ, tôi gặp mẹ tôi đang nói chuyện với trụ trì, tôi bình tĩnh chào hỏi trụ trì, chào hỏi mẹ rồi mới ngồi vào ghế nói chuyện
Sư trụ trì nhìn tôi cười hài lòng, quay sang nói với mẹ tôi
“Như cô đã thấy, con gái của cô bây giờ đã ngoan rồi, nó có thể trở về”
Đối diện với mẹ, tôi không phải là tôi lúc trước:Ngạo nghễ, hống hách, ngang bướng, mà tôi của bây giờ là trầm mặc, suy tư. Tôi nhìn vào ánh mắt mẹ rồi nhìn về phía trụ trì, nói
“Thưa trụ trì, con sẽ không về nhà, con muốn sống ở đây”
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi nhưng không hiểu mẹ đang suy nghĩ cái gì, mẹ chỉ bảo với trụ trì rằng “Đứa trẻ này nếu đã muốn sống ở đây thì hãy để nó ở đây thêm một thời gian, chấp nhận thuận theo số phận,nếu muốn trở về, nhất định nó sẽ tự khắc quay về mà thôi”
Nói rồi, mẹ chào tạm biệt trụ trì, dặn dò tôi một vài điều, chủ yếu là về việc học hành của tôi rồi ra về.Cũng may, mẹ là người hiểu lòng tôi, mẹ biết tôi không muốn về nên nhất định sẽ không bảo tôi về nhà
Mấy ngày hôm nay, tôi lại chăm chỉ giúp các thầy trong chùa nấu cơm, nhặt rau, sống cuộc sống mà tôi cho là lí tưởng, quên những chuyện mà tôi muốn quên, thả hồn mình cùng nhạc điệu cuộc sống thanh tịnh. Hằng ngày, tôi giúp Tất Thanh tiểu sư phụ lau dọn đại sảnh, chuẩn bị hương khói. Công việc cũng không nặng nhọc gì nên tôi cũng vui vẻ cùng làm
Một buổi sáng, khi tôi đang chăm sóc cây lan của trụ trì thì chị Mai đến gặp tôi, bảo rằng “Nhóc kia, em không định về nhà đấy à, định làm ni cô à?”
Tôi chỉ nhoẻn miệng cười “Em cũng tính như vậy nhưng sư thầy không nhận nữ nên ý định đó em tính từ bỏ”
“À, vậy em sống ở đây có tốt không?” chị Mai hỏi
Tôi từ từ nhắm mắt lại, hít thật sâu “Mới đầu thì chưa quen nhưng sau này thì quen, em sống ở đây tốt lắm chị ạ”
Chị Mai vuốt tóc tôi. Đôi tay thon trắng của chị chạm nhẹ vào da mặt khiến tôi có chút nhột nhột không quen nhưng tôi cứ để như vậy, tôi muốn tận hưởng cảm giác được chị âu yếm
Chị thở dài nhìn tôi, có lẽ chị có tâm sự, tôi cũng muốn hỏi nhưng lại thôi.Tôi nghĩ, một người xuất sắc như chị, vừa thông minh lại vô cùng xinh đẹp, đến cả tên ma đầu Gia Kỳ kia cũng bị hớp hồn thì có lí do gì chị phiền muộn
Tôi nói chuyện với chị một lát rồi đuổi khéo chị về, nếu không tôi cam đoan vì thương tôi nên chị cũng muốn ở lại cùng tôi cho mà xem