Edit + Beta: Vịt
"Bác sĩ...... Tôi có việc muốn xin anh chỉ bảo."
Lư Ninh suy nghĩ nhiều lần, vẫn là ở Hạng thành mời cho mẹ Ninh một bác sĩ khoa tâm thần, nhưng cậu tùy tiện lại không dám để cho mẹ Ninh trực tiếp tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu, chỉ có thể câu thông ý kiến với bác sĩ kia trước, chờ sau khi thời cơ chín muồi, liền dẫn mẹ Ninh tới Hạng thành tiến hành trị liệu.
Bác sĩ cũng tán thành cách làm của Lư Ninh, đối phương cho rằng, đối với bệnh nhân phương diện tinh thần có vấn đề, tùy tiện thay đổi hoàn cảnh cuộc sống cũng thuộc về một loại kích thích.
Cho nên từ sau đó, Lư Ninh liền thường xuyên gọi điện thoại với bác sĩ kia.
"Tôi muốn hỏi anh...... Ừm...... Mẹ nhóm máu B, có thể sinh ra con nhóm máu A không?"
"Ha ha, tôi là bác sĩ khoa tâm thần, vấn đề này cậu nên hỏi bác sĩ di truyền học."
Tiếng cười khẽ của người bên kia điện thoại làm cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, nghĩ nửa ngày, nhớ tới lúc mình đối mặt với fan nhỏ hoặc khách hàng, chính là cười như vậy.
Đồng loại sao......
"Bất quá may mà không phải kiến thức y học quá cao siêu, tôi có thể trả lời cậu, đáp án là có khả năng."
Lư Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu nghiêm túc nói cám ơn với bác sĩ kia, sau đó liền cúp điện thoại.
"À, đúng rồi, có thời gian, hẹn ra ngoài tán gẫu chút đi, về bệnh tình của bác gái tôi hi vọng hiểu hơn chút."
Lư Ninh do dự một chút, gật đầu nói được, cậu lúc này nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, liền nhanh chóng nói: "Vậy tôi cúp máy trước, sau này có cơ hội lại tán gẫu."
"Cậu bên kia hiện tại không tiện?"
Lư Ninh không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp ấn tắt máy.
Thích Thiên Bách từ bên ngoài đi vào, vừa thấy Lư Ninh đứng trước cửa sổ, liền hớn hở đi tới: "Hôm nay sao về sớm thế, còn về nhà sớm hơn anh, hiếm thấy a."
Lư Ninh bình tĩnh mà bỏ điện thoại vào túi áo: "Ừ, hôm nay không có việc gì, chị Liên liền bảo em về trước, anh bên kia xử lý thế nào?"
"Không sai biệt lắm......"
Công ty Thích Thiên Bách tiếp nhận không thể thật sự bỏ đấy mặc kệ, anh gần đây lại chỉnh lý, thỉnh thoảng sẽ về một chuyến, xử lý sự vụ, cuối cùng không chơi bời lêu lổng nữa. Lư Ninh kỳ thực rất sợ anh như vậy, bởi vì gia hỏa này gần đây......
"Em vừa mới gọi điện thoại với ai?"
...... Vô cùng nhạy cảm.
Lư Ninh nhìn mắt Thích Thiên Bách nheo lại, có chút sợ lui về sau một bước.
"Không ạ......"
"Phải không?"
Thích Thiên Bách nghiêng đầu liếc về phía miệng túi Lư Ninh nhìn một cái, đi tới hai bước ôm lấy eo Lư Ninh, người sau chỉ kịp kêu một tiếng, điện thoại trong túi áo đã bị Thích Thiên Bách túm ra, một tay anh ôm eo Lư Ninh đi về phía trước, một bên lật nhật ký trò chuyện của cậu.
"Bác sĩ Hạ...... Chậc chậc, ghi chú này rất thân mật nhỉ."
Lư Ninh bị anh ép tới lui đến trước cửa sổ sát đất, Thích Thiên Bách ném di động sang bên cạnh, ôm Lư Ninh liền hôn xuống, giãy dụa rất nhỏ cũng đều bị anh chặn trong miệng.
"Ưm...... Đừng......"
Lư Ninh muốn tránh ra, vừa nghiêng mặt một cái Thích Thiên Bách đã bóp cằm bẻ trở lại, đối phương giống như lữ nhân khát đã lâu, cắn môi Lư Ninh dùng sức mút vào, hôn cậu tới không cách nào khép răng lại được, đầu lưỡi bị ngậm mút tới tê dại.
Lư Ninh theo bản năng nuốt nước miếng trong miệng vào, liếm chạm tới môi Thích Thiên Bách, dẫn tới vòng tiếp theo càng tiến công mãnh liệt.
— Kể từ lần trước bị anh nghe được mình và bác sĩ Hạ nói chuyện, Thích Thiên Bách liền trở nên thần kinh rung rinh, vừa nhận điện thoại của người lạ anh liền khẩn trương, đặc biệt lúc nói chuyện với bác sĩ Hạ, bộ dáng kia của Thích Thiên Bách, hận không thể đem điện thoại của cậu, cùng với vị bác sĩ điện thoại đối diện túm ra ném ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cũng không thể toàn bộ trách Thích Thiên Bách...... Bác sĩ Hạ luôn nói mấy lời ái muội không rõ, lại không đứng đắn, để cho Thích Thiên Bách nghe được một lần anh liền muốn đánh người ta.
"Anh không phải bảo em đổi bác sĩ sao? Sao lại không nghe lời?"
Thích Thiên Bách dùng một chân đè Lư Ninh trên cửa sổ sát đất, hơi ngẩng đầu lên, buông thõng tầm mắt nhìn thẳng mặt cậu, ngoài miệng nói loại lời này, trên tay một bên xé quần áo cậu. Lư Ninh nhìn ra được, anh thật sự có chút tức giận, thế là không phản kháng nữa, ngoan ngoãn ôm cổ Thích Thiên Bách.
"Anh ta là chuyên gia......"
Lư Ninh ngửa đầu tùy ý Thích Thiên Bách cắn hầu kết mình, áo cậu bị xé thành không còn lại bao nhiêu vải, sau lưng dán vào trên cửa sổ thủy tinh, từ bên ngoài nhìn, hình xăm trên người giống như bức tranh sơn dầu dán lên. Lư Ninh thở dài tựa như thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Không thể ở chỗ này."
"Sao không thể, đây là nhà anh, em là vợ anh, anh thích ở đâu làm em thì ở đó làm em."
Lư Ninh trực tiếp cả người quấn tới trong ngực anh, lẩm bẩm cọ mặt anh: "Tới trên giường nhé...... Nhanh lên chút bảo bảo, em muốn anh chết rồi, còn có GIƯỜNG — NƯỚC — LỚN của anh."
Thích Thiên Bách thích nhất dáng vẻ này của cậu, Lư Ninh vừa quấn anh anh liền cực kỳ dễ nói chuyện, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng nghe lời khiêng Lư Ninh về phòng ngủ.
Lư Ninh ôm Thích Thiên Bách mơ mơ màng màng mà nghĩ, phải nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật (*), không thể cứ để anh ăn hơi dấm vậy, mình còn luôn chịu mệt.
((*) nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cảđời nhàn nhã)
Thích Thiên Bách đột nhiên nhéo Lư Ninh một cái, bất mãn hỏi: "Em thất thần?"
"Ừm...... Thoải mái."
Thích Thiên Bách bị trêu tới nhiệt huyết dâng trào: "Đệt......"
Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh nghiêm túc hôn cậu, cũng có chút khó chịu. Anh gần đây thật sự cảm giác đỉnh đầu mình có chút xanh, lúc trước bất mãn đối với nghề nghiệp của Lư Ninh nhiều lắm coi như là miệng oán trách chút, cũng có chút thành phần nói giỡn, nhưng kể từ sau khi cậu quen bác sĩ tâm thần kia, Thích Thiên Bách liền thiết thực cảm giác được nguy cơ tới rồi!
Hơn nữa anh mấy hôm nay còn rất bận, đôi khi thậm chí không được gặp mặt......
Luôn cảm thấy có loại cảm giác không nhìn được.
"A Kiền...... Anh nhìn nhìn trên lưng em?"
Thích Thiên Bách bị âm thanh lười biếng của Lư Ninh gọi hoàn hồn, ghé tới ở bên môi cậu hôn một cái, sao đó nhìn hình xăm trên lưng cậu: "Sao thế?"
"Còn nhìn thấy bớt không?"
Thích Thiên Bách nghiêm túc từ trên nhìn xuống, nói: "Vẫn là không có."
Anh cúi đầu ở trên xương sau cổ Lư Ninh hôn một cái, sau đó nắm chặt tay cậu, dọc theo hình xăm hôn xuống: "Có lẽ anh đêm đó nhìn nhầm...... Hình xăm kia rốt cuộc là cái gì, đáng để em để ý như vậy."
Lư Ninh giơ giơ cằm lên, thở ra một hơi: "Không có gì."
Chuyện này vẫn luôn để cho trong lòng cậu nghi ngờ, sau khi từ huyện Duy trở về, cậu luôn muốn để Thích Thiên Bách chụp vết bớt của cậu cho cậu xem, nhưng sau khi qua một đêm vậy mà không thấy nữa.
"Anh cũng không phải lần đầu tiên nhìn hình xăm của em, nếu quả thực có, đã sớm phát hiện."
Lư Ninh cũng không phải là chưa từng nhìn hình xăm sau lưng mình, nếu quả thực có vết bớt gì, nhất định sẽ có ấn tượng.
— Giống như một mảng bớt lớn như vậy, hình xăm hẳn là không che hết.
Lư Ninh ừ một tiếng, lật người tiến vào trong ngực Thích Thiên Bách: "Dành thời gian...... Em muốn về nhà em một chuyến."
Người sau ôm cậu thuận miệng đáp ứng: "Em lại muốn về thăm mẹ em? Dứt khoát lần này đón bà ấy tới đây, cũng miễn cho đi đi lại lại, phiền toái."
Lư Ninh lắc lắc đầu: "Là nhà em ở Hạng thành. Em muốn về tìm ít đồ."
Lư Ninh lần trước đem tóc mẹ Ninh đi làm giám định ruột thịt, bác sĩ nói cậu cầm nhầm tóc, tiêu bản cậu cầm tới căn bản là lông mèo, nếu muốn lần sau lại lấy mẫu vốn rất khó, dù sao hiện tại tóc mẹ Ninh còn chưa dài ra.
Rút máu...... Có chút thô bạo, hơn nữa chuyện này cậu tạm thời không muốn để cho mẹ Ninh biết, đột nhiên bảo đối phương rút máu người ta nhất định sẽ hoài nghi. Hiện tại đã từ chỗ bác sĩ Hạ nhận được đáp án này, vậy không bằng hoãn thêm một chút......
Lư Ninh cảm giác mình phải đi xác định một chuyện, cậu muốn về tìm album ảnh của Ninh Kinh Hồng, xem xem có ảnh lưng trần gần đây hay không. Sau đêm hôm đó, Lư Ninh mới đột nhiên tỉnh ngộ, cậu trước kia chưa từng gặp Ninh Kinh Hồng, càng không biết sau lưng hắn có hình xăm hay không, có vài nhận thức theo bản năng bóp méo chân tướng.
"Nơi đó quá nguy hiểm, không được đi."
Thích Thiên Bách nắm tay cậu hôn một cái: "Trong video không tìm được phạm nhân xông vào nhà, làm cho anh càng thêm cảm thấy không an toàn, hắn nếu như ngay cả máy giám sát cũng có thể té tránh, nói rõ đối phương có chuẩn bị mà đến, em vẫn là không nên mạo hiểm vậy."
"Vậy anh về cùng em nhé."
"Chậc......"
Lư Ninh cười hì hì ôm cổ anh hôn một cái: "Kỳ thực em tự về cũng được, anh hiện tại bận như vậy."
"Thời gian bồi em vẫn phải có, lúc anh không ở đây, không được một mình tới căn nhà kia."
Thích Thiên Bách nói xong ở trên mũi Lư Ninh nhẹ nhàng niết một cái: "Nghe thấy chưa."
"Nghe thấy rồi —"
"Cũng không được một mình gặp mặt bệnh thần kinh họ Hạ."
Lư Ninh nghe xong muốn trợn mắt trắng: "Người ta là bác sĩ chữa bệnh tâm thần, không phải là bệnh tâm thần, anh ta là chuyên gia em không dễ dàng hẹn được, anh đừng mở miệng ngậm miệng nói anh ta là họ Hạ."
Cậu luôn luôn đối với nghề bác sĩ luật sư có loại cảm giác kính nể khó giải thích được, cách nói như vậy của Thích Thiên Bách làm cho cậu nghe không quá quen.
Thích Thiên Bách không nghe được Lư Ninh ở trước mặt anh bảo vệ người đàn ông khác, hơn nữa người này còn vừa bị anh liệt vào tình địch (hư hư thực thực) số 1, anh lại vô cớ ăn hơi dấm.
"Em cư nhiên vì hắn dạy dỗ anh! Em có phải đội nón xanh cho anh không!"
Lư Ninh cho anh cái ót: "Nhàm chán......"
"Em quay lại cho anh!"
Thích Thiên Bách lấy tay nhéo hai má Lư Ninh xoay đầu cậu lại đối mặt mình: "Em nói, em vừa nãy gọi điện thoại cho hắn nói gì? Tại sao anh vừa vào cửa liền cúp điện thoại?"
"......"
Loại cố tình gây sự giống như tố chất thần kinh như Thích Thiên Bách thường xuyên làm cho Lư Ninh không biết làm sao, muốn giải thích cũng không biết giải thích từ chỗ nào.
Cậu nghĩ nửa ngày, thành khẩn mà nhìn Thích Thiên Bách nói: "...... Em cúp điện thoại là lo anh ghen, anh luôn ăn hơi dấm, đàn bà ghê gớm."
Thích Thiên Bách cắn răng mài tới mài lui: "Anh đây gọi là phòng cháy hơn chữa cháy! Chờ vợ chạy theo người ta mới có ý thức thì quá bi thảm! Nhanh khai báo chút, em gọi điện thoại nói với hắn cái gì."
Lư Ninh thành thật nhận tội: "Em hỏi hắn mẹ nhóm máu B có thể sinh ra con nhóm máu A hay không."
Thích Thiên Bách nhất thời ngơ ở đó, Lư Ninh nhân cơ hội chui vào ngực anh: "Thích thiếu gia, hỏi xong rồi chứ...... Hỏi xong rồi em muốn ngủ, buồn ngủ muốn chết......"
Thích Thiên Bách theo bản năng ôm lấy Lư Ninh, nhưng ngẫm lại lại ý thức được không đúng: "Loại vấn đề này tùy tiện baidu một cái là có đáp án! Sao lại phải hỏi họ Hạ?!"
Lư Ninh dứt khoát bịt miệng anh lại dỗ: "Em sẽ không chạy, em đảm bảo sẽ không chạy...... Thích thiếu gia vừa có tiền lớn lên lại đẹp trai công việc tốt, em tuyệt đối sẽ không chạy...... Có thể để em ngủ một lát là được rồi...... Ưm......"
Thích Thiên Bách đè Lư Ninh lại hôn một trận, mới ôm eo cậu nói: "Chúng ta đi Hà Lan đi."
Lư Ninh nghi ngờ lặp nói nói: "Hà Nam?"
"Là Hà Lan!"
Lư Ninh rốt cục thanh tỉnh một chút, bán mở mắt ỉu xìu hỏi: "Đi Hà Lan làm gì hả......"
Thích Thiên Bách thấy cậu nói xong lại nhắm mắt lại, một bộ đã sắp hôn mê, thở dài cầm tay trái Lư Ninh, chiếc nhẫn bên trên phát sáng lấp lánh: "Chúng ta đi kết hôn."
"......"
Thích Thiên Bách thấy bộ dạng Lư Ninh không phản ứng chút nào, nhịn không được từ trên giường bò dậy, nắm vai cậu dùng sức lay hai cái: "Ê! Em nghe không, nói chính sự với em đấy, em còn có thể ngủ hả!"
Lư Ninh mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn anh, khuôn mặt ngủ không đủ của Thích Thiên Bách trở nên càng thần kinh suy nhược: "Làm sao đột nhiên nghĩ tới muốn kết hôn...... Anh hẳn không phải nói mớ chứ."
Thích Thiên Bách nắm mặt Lư Ninh dùng sức kéo cậu: "Em hiện tại mới giống nằm mơ, tỉnh chút cho anh!"
Lư Ninh bị Thích Thiên Bách bán ép buộc ngồi dậy, trên mặt toàn là vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu nhào qua ôm lấy cổ Thích Thiên Bách, thở dài: "Trong nhà anh chắc chắn sẽ không đồng ý anh kết hôn với đàn ông...... Đại thiếu gia, suy nghĩ tình huống thực tế chút a."
Thích Thiên Bách thuận thế ôm eo Lư Ninh kéo cậu vào trong ngực, cười tới có chút trào phúng: "Làm sao phải để bọn họ đồng ý, bản thân anh kết hôn, đương nhiên tự mình định đoạt."
"Hay là...... Em cảm thấy kết hôn với đàn ông không có cách nào giải thích với mẹ em?"
Lư Ninh khẽ câu môi lên, thành khẩn mà nhìn anh: "Em không cần giải thích với bất cứ ai."
Người có thể để cậu "Giải thích" đã sớm không còn trên thế giới này rồi, năm đó lúc bọn họ ra đi, Lư Ninh thống khổ không chịu nổi, hận không thể mình cũng có thể đi theo, sau đó cậu từ từ tiếp nhận thực tế, liền trải qua một ngày tính một ngày, làm việc cũng càng thêm thoải mái, thậm chí ly kinh bạn đạo (*) — Trên đời không có người mình quan tâm, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu không cần giải thích với bất cứ ai, tự mình trải qua vui vẻ là được.
((*) ly kinh bạn đạo: rời xa lý luận trên kinh thư, phản đạo lý)
Thích Thiên Bách hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Lư Ninh, cho rằng cậu nói là mẹ Ninh Kinh Hồng, liền như có điều suy nghĩ nói: "Mẹ em hiện tại mặc dù bị bệnh, bất quá cũng không thể để bà tức giận."
Lư Ninh cười cười, ở trên môi anh hôn một cái: "Bác sĩ Hạ nói không thể kích thích bà, tóm lại bên em hoàn toàn không thành vấn đề, chờ lúc anh bên kia cũng không thành vấn đề, em liền đi cùng anh. Đừng nói Hà Lan, anh đi châu Phi em cũng đi cùng anh."
"Thật?"
"Đương nhiên."
Thích Thiên Bách vẫn chưa chuẩn bị come out với bất kỳ ai, chỉ là có một ngày Lâm Thụy Đông tới Hạng thành tìm anh, vừa vặn Lư Ninh ở nhà, Lâm Thụy Đông ở dưới lầu nhìn thấy trước cửa sổ sát đất lầu hai có một người đàn ông xa lạ, không giống trộm, còn thong dong mà ngồi bên cạnh bàn uống trà, lúc này mới hỏi Thích Thiên Bách.
"Thích thiếu, kim ốc tàng kiều hả?"
Vốn chỉ là một câu giỡn, bởi vì thân thể Lư Ninh hiện tại lớn lên thật sự yêu diễm, khuôn mặt này lại có chút nam nữ khó phân, hắn mới hỏi thế, không nghĩ tới Thích Thiên Bách cắn răng một cái dậm chân một cái, liền thừa nhận......
Nhưng dọa Lâm Thụy Đông gần chết, hắn sợ hãi vỗ ngực một cái, nghĩ thầm mình có thể thẳng tắp mà sống lớn như vậy, không bị Thích thiếu gia gieo họa, nhất định là hắn phúc lớn mạng lớn, hôm nào phải tới miếu vái, ngoài miệng lại do do dự dự hỏi anh, định làm sao đây.
"Mày đều biết rồi, bọn anh dứt khoát kết hôn là được! Tóm lại em ấy nhẫn cũng mua rồi......"
"...... Thích thiếu, anh nếu như bị cha anh cắt đứt chân chó, em có thể chứa chấp anh."
"......"
Thích Thiên Bách nghĩ đi nghĩ lại liền xuất thần, Lư Ninh thấy anh rốt cục an tĩnh lại, liền cúi đầu tựa vào ngực anh ngủ, cậu bận rộn tra chuyện quỹ Đại Thịnh, kỳ thực lúc không tinh thần chiếm đa số, hơn nữa vị đại thiếu gia này còn động tý là kéo cậu lên giường lật bánh nướng...... Tinh thần và thân thể đều rất đày đọa.
"Tối nay đi với anh gặp người."
Lư Ninh theo bản năng gật gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Nếu như là mẹ anh thì thôi."
Có chút lúng túng...... Hơn nữa tự mình nói không chừng sẽ bị thái thái kia tay không xé hai mảnh.
Thích Thiên Bách bị chẹn họng một cái, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lúng túng giải thích: "Là một người anh em của anh, sớm muộn cũng phải come out, trước mang nó ra luyện tập chút."
"...... Anh nói cái gì chính là cái đó đi."
Bất quá kỳ thực anh vẫn là chủ trương đừng để cho người trong nhà biết, như vậy bọn họ còn có thể ít phiền toái chút, ít nhất sẽ không xuất hiện phiền toái giống như trong phim truyền hình.
"Bác sĩ...... Tôi có việc muốn xin anh chỉ bảo."
Lư Ninh suy nghĩ nhiều lần, vẫn là ở Hạng thành mời cho mẹ Ninh một bác sĩ khoa tâm thần, nhưng cậu tùy tiện lại không dám để cho mẹ Ninh trực tiếp tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu, chỉ có thể câu thông ý kiến với bác sĩ kia trước, chờ sau khi thời cơ chín muồi, liền dẫn mẹ Ninh tới Hạng thành tiến hành trị liệu.
Bác sĩ cũng tán thành cách làm của Lư Ninh, đối phương cho rằng, đối với bệnh nhân phương diện tinh thần có vấn đề, tùy tiện thay đổi hoàn cảnh cuộc sống cũng thuộc về một loại kích thích.
Cho nên từ sau đó, Lư Ninh liền thường xuyên gọi điện thoại với bác sĩ kia.
"Tôi muốn hỏi anh...... Ừm...... Mẹ nhóm máu B, có thể sinh ra con nhóm máu A không?"
"Ha ha, tôi là bác sĩ khoa tâm thần, vấn đề này cậu nên hỏi bác sĩ di truyền học."
Tiếng cười khẽ của người bên kia điện thoại làm cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, nghĩ nửa ngày, nhớ tới lúc mình đối mặt với fan nhỏ hoặc khách hàng, chính là cười như vậy.
Đồng loại sao......
"Bất quá may mà không phải kiến thức y học quá cao siêu, tôi có thể trả lời cậu, đáp án là có khả năng."
Lư Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu nghiêm túc nói cám ơn với bác sĩ kia, sau đó liền cúp điện thoại.
"À, đúng rồi, có thời gian, hẹn ra ngoài tán gẫu chút đi, về bệnh tình của bác gái tôi hi vọng hiểu hơn chút."
Lư Ninh do dự một chút, gật đầu nói được, cậu lúc này nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, liền nhanh chóng nói: "Vậy tôi cúp máy trước, sau này có cơ hội lại tán gẫu."
"Cậu bên kia hiện tại không tiện?"
Lư Ninh không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp ấn tắt máy.
Thích Thiên Bách từ bên ngoài đi vào, vừa thấy Lư Ninh đứng trước cửa sổ, liền hớn hở đi tới: "Hôm nay sao về sớm thế, còn về nhà sớm hơn anh, hiếm thấy a."
Lư Ninh bình tĩnh mà bỏ điện thoại vào túi áo: "Ừ, hôm nay không có việc gì, chị Liên liền bảo em về trước, anh bên kia xử lý thế nào?"
"Không sai biệt lắm......"
Công ty Thích Thiên Bách tiếp nhận không thể thật sự bỏ đấy mặc kệ, anh gần đây lại chỉnh lý, thỉnh thoảng sẽ về một chuyến, xử lý sự vụ, cuối cùng không chơi bời lêu lổng nữa. Lư Ninh kỳ thực rất sợ anh như vậy, bởi vì gia hỏa này gần đây......
"Em vừa mới gọi điện thoại với ai?"
...... Vô cùng nhạy cảm.
Lư Ninh nhìn mắt Thích Thiên Bách nheo lại, có chút sợ lui về sau một bước.
"Không ạ......"
"Phải không?"
Thích Thiên Bách nghiêng đầu liếc về phía miệng túi Lư Ninh nhìn một cái, đi tới hai bước ôm lấy eo Lư Ninh, người sau chỉ kịp kêu một tiếng, điện thoại trong túi áo đã bị Thích Thiên Bách túm ra, một tay anh ôm eo Lư Ninh đi về phía trước, một bên lật nhật ký trò chuyện của cậu.
"Bác sĩ Hạ...... Chậc chậc, ghi chú này rất thân mật nhỉ."
Lư Ninh bị anh ép tới lui đến trước cửa sổ sát đất, Thích Thiên Bách ném di động sang bên cạnh, ôm Lư Ninh liền hôn xuống, giãy dụa rất nhỏ cũng đều bị anh chặn trong miệng.
"Ưm...... Đừng......"
Lư Ninh muốn tránh ra, vừa nghiêng mặt một cái Thích Thiên Bách đã bóp cằm bẻ trở lại, đối phương giống như lữ nhân khát đã lâu, cắn môi Lư Ninh dùng sức mút vào, hôn cậu tới không cách nào khép răng lại được, đầu lưỡi bị ngậm mút tới tê dại.
Lư Ninh theo bản năng nuốt nước miếng trong miệng vào, liếm chạm tới môi Thích Thiên Bách, dẫn tới vòng tiếp theo càng tiến công mãnh liệt.
— Kể từ lần trước bị anh nghe được mình và bác sĩ Hạ nói chuyện, Thích Thiên Bách liền trở nên thần kinh rung rinh, vừa nhận điện thoại của người lạ anh liền khẩn trương, đặc biệt lúc nói chuyện với bác sĩ Hạ, bộ dáng kia của Thích Thiên Bách, hận không thể đem điện thoại của cậu, cùng với vị bác sĩ điện thoại đối diện túm ra ném ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cũng không thể toàn bộ trách Thích Thiên Bách...... Bác sĩ Hạ luôn nói mấy lời ái muội không rõ, lại không đứng đắn, để cho Thích Thiên Bách nghe được một lần anh liền muốn đánh người ta.
"Anh không phải bảo em đổi bác sĩ sao? Sao lại không nghe lời?"
Thích Thiên Bách dùng một chân đè Lư Ninh trên cửa sổ sát đất, hơi ngẩng đầu lên, buông thõng tầm mắt nhìn thẳng mặt cậu, ngoài miệng nói loại lời này, trên tay một bên xé quần áo cậu. Lư Ninh nhìn ra được, anh thật sự có chút tức giận, thế là không phản kháng nữa, ngoan ngoãn ôm cổ Thích Thiên Bách.
"Anh ta là chuyên gia......"
Lư Ninh ngửa đầu tùy ý Thích Thiên Bách cắn hầu kết mình, áo cậu bị xé thành không còn lại bao nhiêu vải, sau lưng dán vào trên cửa sổ thủy tinh, từ bên ngoài nhìn, hình xăm trên người giống như bức tranh sơn dầu dán lên. Lư Ninh thở dài tựa như thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Không thể ở chỗ này."
"Sao không thể, đây là nhà anh, em là vợ anh, anh thích ở đâu làm em thì ở đó làm em."
Lư Ninh trực tiếp cả người quấn tới trong ngực anh, lẩm bẩm cọ mặt anh: "Tới trên giường nhé...... Nhanh lên chút bảo bảo, em muốn anh chết rồi, còn có GIƯỜNG — NƯỚC — LỚN của anh."
Thích Thiên Bách thích nhất dáng vẻ này của cậu, Lư Ninh vừa quấn anh anh liền cực kỳ dễ nói chuyện, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng nghe lời khiêng Lư Ninh về phòng ngủ.
Lư Ninh ôm Thích Thiên Bách mơ mơ màng màng mà nghĩ, phải nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật (*), không thể cứ để anh ăn hơi dấm vậy, mình còn luôn chịu mệt.
((*) nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cảđời nhàn nhã)
Thích Thiên Bách đột nhiên nhéo Lư Ninh một cái, bất mãn hỏi: "Em thất thần?"
"Ừm...... Thoải mái."
Thích Thiên Bách bị trêu tới nhiệt huyết dâng trào: "Đệt......"
Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh nghiêm túc hôn cậu, cũng có chút khó chịu. Anh gần đây thật sự cảm giác đỉnh đầu mình có chút xanh, lúc trước bất mãn đối với nghề nghiệp của Lư Ninh nhiều lắm coi như là miệng oán trách chút, cũng có chút thành phần nói giỡn, nhưng kể từ sau khi cậu quen bác sĩ tâm thần kia, Thích Thiên Bách liền thiết thực cảm giác được nguy cơ tới rồi!
Hơn nữa anh mấy hôm nay còn rất bận, đôi khi thậm chí không được gặp mặt......
Luôn cảm thấy có loại cảm giác không nhìn được.
"A Kiền...... Anh nhìn nhìn trên lưng em?"
Thích Thiên Bách bị âm thanh lười biếng của Lư Ninh gọi hoàn hồn, ghé tới ở bên môi cậu hôn một cái, sao đó nhìn hình xăm trên lưng cậu: "Sao thế?"
"Còn nhìn thấy bớt không?"
Thích Thiên Bách nghiêm túc từ trên nhìn xuống, nói: "Vẫn là không có."
Anh cúi đầu ở trên xương sau cổ Lư Ninh hôn một cái, sau đó nắm chặt tay cậu, dọc theo hình xăm hôn xuống: "Có lẽ anh đêm đó nhìn nhầm...... Hình xăm kia rốt cuộc là cái gì, đáng để em để ý như vậy."
Lư Ninh giơ giơ cằm lên, thở ra một hơi: "Không có gì."
Chuyện này vẫn luôn để cho trong lòng cậu nghi ngờ, sau khi từ huyện Duy trở về, cậu luôn muốn để Thích Thiên Bách chụp vết bớt của cậu cho cậu xem, nhưng sau khi qua một đêm vậy mà không thấy nữa.
"Anh cũng không phải lần đầu tiên nhìn hình xăm của em, nếu quả thực có, đã sớm phát hiện."
Lư Ninh cũng không phải là chưa từng nhìn hình xăm sau lưng mình, nếu quả thực có vết bớt gì, nhất định sẽ có ấn tượng.
— Giống như một mảng bớt lớn như vậy, hình xăm hẳn là không che hết.
Lư Ninh ừ một tiếng, lật người tiến vào trong ngực Thích Thiên Bách: "Dành thời gian...... Em muốn về nhà em một chuyến."
Người sau ôm cậu thuận miệng đáp ứng: "Em lại muốn về thăm mẹ em? Dứt khoát lần này đón bà ấy tới đây, cũng miễn cho đi đi lại lại, phiền toái."
Lư Ninh lắc lắc đầu: "Là nhà em ở Hạng thành. Em muốn về tìm ít đồ."
Lư Ninh lần trước đem tóc mẹ Ninh đi làm giám định ruột thịt, bác sĩ nói cậu cầm nhầm tóc, tiêu bản cậu cầm tới căn bản là lông mèo, nếu muốn lần sau lại lấy mẫu vốn rất khó, dù sao hiện tại tóc mẹ Ninh còn chưa dài ra.
Rút máu...... Có chút thô bạo, hơn nữa chuyện này cậu tạm thời không muốn để cho mẹ Ninh biết, đột nhiên bảo đối phương rút máu người ta nhất định sẽ hoài nghi. Hiện tại đã từ chỗ bác sĩ Hạ nhận được đáp án này, vậy không bằng hoãn thêm một chút......
Lư Ninh cảm giác mình phải đi xác định một chuyện, cậu muốn về tìm album ảnh của Ninh Kinh Hồng, xem xem có ảnh lưng trần gần đây hay không. Sau đêm hôm đó, Lư Ninh mới đột nhiên tỉnh ngộ, cậu trước kia chưa từng gặp Ninh Kinh Hồng, càng không biết sau lưng hắn có hình xăm hay không, có vài nhận thức theo bản năng bóp méo chân tướng.
"Nơi đó quá nguy hiểm, không được đi."
Thích Thiên Bách nắm tay cậu hôn một cái: "Trong video không tìm được phạm nhân xông vào nhà, làm cho anh càng thêm cảm thấy không an toàn, hắn nếu như ngay cả máy giám sát cũng có thể té tránh, nói rõ đối phương có chuẩn bị mà đến, em vẫn là không nên mạo hiểm vậy."
"Vậy anh về cùng em nhé."
"Chậc......"
Lư Ninh cười hì hì ôm cổ anh hôn một cái: "Kỳ thực em tự về cũng được, anh hiện tại bận như vậy."
"Thời gian bồi em vẫn phải có, lúc anh không ở đây, không được một mình tới căn nhà kia."
Thích Thiên Bách nói xong ở trên mũi Lư Ninh nhẹ nhàng niết một cái: "Nghe thấy chưa."
"Nghe thấy rồi —"
"Cũng không được một mình gặp mặt bệnh thần kinh họ Hạ."
Lư Ninh nghe xong muốn trợn mắt trắng: "Người ta là bác sĩ chữa bệnh tâm thần, không phải là bệnh tâm thần, anh ta là chuyên gia em không dễ dàng hẹn được, anh đừng mở miệng ngậm miệng nói anh ta là họ Hạ."
Cậu luôn luôn đối với nghề bác sĩ luật sư có loại cảm giác kính nể khó giải thích được, cách nói như vậy của Thích Thiên Bách làm cho cậu nghe không quá quen.
Thích Thiên Bách không nghe được Lư Ninh ở trước mặt anh bảo vệ người đàn ông khác, hơn nữa người này còn vừa bị anh liệt vào tình địch (hư hư thực thực) số 1, anh lại vô cớ ăn hơi dấm.
"Em cư nhiên vì hắn dạy dỗ anh! Em có phải đội nón xanh cho anh không!"
Lư Ninh cho anh cái ót: "Nhàm chán......"
"Em quay lại cho anh!"
Thích Thiên Bách lấy tay nhéo hai má Lư Ninh xoay đầu cậu lại đối mặt mình: "Em nói, em vừa nãy gọi điện thoại cho hắn nói gì? Tại sao anh vừa vào cửa liền cúp điện thoại?"
"......"
Loại cố tình gây sự giống như tố chất thần kinh như Thích Thiên Bách thường xuyên làm cho Lư Ninh không biết làm sao, muốn giải thích cũng không biết giải thích từ chỗ nào.
Cậu nghĩ nửa ngày, thành khẩn mà nhìn Thích Thiên Bách nói: "...... Em cúp điện thoại là lo anh ghen, anh luôn ăn hơi dấm, đàn bà ghê gớm."
Thích Thiên Bách cắn răng mài tới mài lui: "Anh đây gọi là phòng cháy hơn chữa cháy! Chờ vợ chạy theo người ta mới có ý thức thì quá bi thảm! Nhanh khai báo chút, em gọi điện thoại nói với hắn cái gì."
Lư Ninh thành thật nhận tội: "Em hỏi hắn mẹ nhóm máu B có thể sinh ra con nhóm máu A hay không."
Thích Thiên Bách nhất thời ngơ ở đó, Lư Ninh nhân cơ hội chui vào ngực anh: "Thích thiếu gia, hỏi xong rồi chứ...... Hỏi xong rồi em muốn ngủ, buồn ngủ muốn chết......"
Thích Thiên Bách theo bản năng ôm lấy Lư Ninh, nhưng ngẫm lại lại ý thức được không đúng: "Loại vấn đề này tùy tiện baidu một cái là có đáp án! Sao lại phải hỏi họ Hạ?!"
Lư Ninh dứt khoát bịt miệng anh lại dỗ: "Em sẽ không chạy, em đảm bảo sẽ không chạy...... Thích thiếu gia vừa có tiền lớn lên lại đẹp trai công việc tốt, em tuyệt đối sẽ không chạy...... Có thể để em ngủ một lát là được rồi...... Ưm......"
Thích Thiên Bách đè Lư Ninh lại hôn một trận, mới ôm eo cậu nói: "Chúng ta đi Hà Lan đi."
Lư Ninh nghi ngờ lặp nói nói: "Hà Nam?"
"Là Hà Lan!"
Lư Ninh rốt cục thanh tỉnh một chút, bán mở mắt ỉu xìu hỏi: "Đi Hà Lan làm gì hả......"
Thích Thiên Bách thấy cậu nói xong lại nhắm mắt lại, một bộ đã sắp hôn mê, thở dài cầm tay trái Lư Ninh, chiếc nhẫn bên trên phát sáng lấp lánh: "Chúng ta đi kết hôn."
"......"
Thích Thiên Bách thấy bộ dạng Lư Ninh không phản ứng chút nào, nhịn không được từ trên giường bò dậy, nắm vai cậu dùng sức lay hai cái: "Ê! Em nghe không, nói chính sự với em đấy, em còn có thể ngủ hả!"
Lư Ninh mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn anh, khuôn mặt ngủ không đủ của Thích Thiên Bách trở nên càng thần kinh suy nhược: "Làm sao đột nhiên nghĩ tới muốn kết hôn...... Anh hẳn không phải nói mớ chứ."
Thích Thiên Bách nắm mặt Lư Ninh dùng sức kéo cậu: "Em hiện tại mới giống nằm mơ, tỉnh chút cho anh!"
Lư Ninh bị Thích Thiên Bách bán ép buộc ngồi dậy, trên mặt toàn là vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu nhào qua ôm lấy cổ Thích Thiên Bách, thở dài: "Trong nhà anh chắc chắn sẽ không đồng ý anh kết hôn với đàn ông...... Đại thiếu gia, suy nghĩ tình huống thực tế chút a."
Thích Thiên Bách thuận thế ôm eo Lư Ninh kéo cậu vào trong ngực, cười tới có chút trào phúng: "Làm sao phải để bọn họ đồng ý, bản thân anh kết hôn, đương nhiên tự mình định đoạt."
"Hay là...... Em cảm thấy kết hôn với đàn ông không có cách nào giải thích với mẹ em?"
Lư Ninh khẽ câu môi lên, thành khẩn mà nhìn anh: "Em không cần giải thích với bất cứ ai."
Người có thể để cậu "Giải thích" đã sớm không còn trên thế giới này rồi, năm đó lúc bọn họ ra đi, Lư Ninh thống khổ không chịu nổi, hận không thể mình cũng có thể đi theo, sau đó cậu từ từ tiếp nhận thực tế, liền trải qua một ngày tính một ngày, làm việc cũng càng thêm thoải mái, thậm chí ly kinh bạn đạo (*) — Trên đời không có người mình quan tâm, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu không cần giải thích với bất cứ ai, tự mình trải qua vui vẻ là được.
((*) ly kinh bạn đạo: rời xa lý luận trên kinh thư, phản đạo lý)
Thích Thiên Bách hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Lư Ninh, cho rằng cậu nói là mẹ Ninh Kinh Hồng, liền như có điều suy nghĩ nói: "Mẹ em hiện tại mặc dù bị bệnh, bất quá cũng không thể để bà tức giận."
Lư Ninh cười cười, ở trên môi anh hôn một cái: "Bác sĩ Hạ nói không thể kích thích bà, tóm lại bên em hoàn toàn không thành vấn đề, chờ lúc anh bên kia cũng không thành vấn đề, em liền đi cùng anh. Đừng nói Hà Lan, anh đi châu Phi em cũng đi cùng anh."
"Thật?"
"Đương nhiên."
Thích Thiên Bách vẫn chưa chuẩn bị come out với bất kỳ ai, chỉ là có một ngày Lâm Thụy Đông tới Hạng thành tìm anh, vừa vặn Lư Ninh ở nhà, Lâm Thụy Đông ở dưới lầu nhìn thấy trước cửa sổ sát đất lầu hai có một người đàn ông xa lạ, không giống trộm, còn thong dong mà ngồi bên cạnh bàn uống trà, lúc này mới hỏi Thích Thiên Bách.
"Thích thiếu, kim ốc tàng kiều hả?"
Vốn chỉ là một câu giỡn, bởi vì thân thể Lư Ninh hiện tại lớn lên thật sự yêu diễm, khuôn mặt này lại có chút nam nữ khó phân, hắn mới hỏi thế, không nghĩ tới Thích Thiên Bách cắn răng một cái dậm chân một cái, liền thừa nhận......
Nhưng dọa Lâm Thụy Đông gần chết, hắn sợ hãi vỗ ngực một cái, nghĩ thầm mình có thể thẳng tắp mà sống lớn như vậy, không bị Thích thiếu gia gieo họa, nhất định là hắn phúc lớn mạng lớn, hôm nào phải tới miếu vái, ngoài miệng lại do do dự dự hỏi anh, định làm sao đây.
"Mày đều biết rồi, bọn anh dứt khoát kết hôn là được! Tóm lại em ấy nhẫn cũng mua rồi......"
"...... Thích thiếu, anh nếu như bị cha anh cắt đứt chân chó, em có thể chứa chấp anh."
"......"
Thích Thiên Bách nghĩ đi nghĩ lại liền xuất thần, Lư Ninh thấy anh rốt cục an tĩnh lại, liền cúi đầu tựa vào ngực anh ngủ, cậu bận rộn tra chuyện quỹ Đại Thịnh, kỳ thực lúc không tinh thần chiếm đa số, hơn nữa vị đại thiếu gia này còn động tý là kéo cậu lên giường lật bánh nướng...... Tinh thần và thân thể đều rất đày đọa.
"Tối nay đi với anh gặp người."
Lư Ninh theo bản năng gật gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Nếu như là mẹ anh thì thôi."
Có chút lúng túng...... Hơn nữa tự mình nói không chừng sẽ bị thái thái kia tay không xé hai mảnh.
Thích Thiên Bách bị chẹn họng một cái, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lúng túng giải thích: "Là một người anh em của anh, sớm muộn cũng phải come out, trước mang nó ra luyện tập chút."
"...... Anh nói cái gì chính là cái đó đi."
Bất quá kỳ thực anh vẫn là chủ trương đừng để cho người trong nhà biết, như vậy bọn họ còn có thể ít phiền toái chút, ít nhất sẽ không xuất hiện phiền toái giống như trong phim truyền hình.