Thịnh Vọng bước vào lớp đúng lúc giáo viên môn Toán lớp B đang phát đề luyện tập buổi trưa. Cậu cố tình bước vào từ cửa sau nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, cả lớp nhân lúc truyền đề mà quay lại nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Sự hâm mộ của đám học trò cực kì đơn giản —- nếu bạn có lý do chính đáng không phải đi học thì bạn chính là người hạnh phúc nhất thế giới. Cán sự lớp bị gọi đi họp, tránh thoát một tiết học còn nhận được đánh giá là “Quá sung sướng”, nói gì Thịnh Vọng đi cả nửa tháng.
“Đừng nhìn nữa, trên mặt tôi không có lời giải đâu.” Thịnh Vọng cảm giác như mình vô tình lạc vào Đại lộ Ngôi sao, ngồi xuống ghế bèn chắp tay xin tha.
Cả lớp cười ầm lên, thầy Toán chống tay lên bàn trêu cậu: “Thịnh Vọng hớn hở ghê nhỉ, xem ra cuộc sống trong trại tập huấn vui lắm.”
Không biết ai nhanh mồm nhanh miệng bồi thêm một câu: “Không phải lên lớp là sướng rồi.”
Cả lớp lại cười cạc cạc ầm ĩ, cuối cùng nghiêm túc bắt đầu làm bài.
Thịnh Vọng vừa bắt tay vào làm thì phát hiện mình toi rồi, suốt nửa tháng tập huấn đã để lại cho cậu một di chứng —- phản ứng đầu tiên của cậu khi nhìn đề Toán không phải vẽ hình, liệt kê công thức hay tính toàn, mà là chuyển đề bài thành tiếng Anh.
Bình thường làm đề luyện tập phút, cậu toàn thừa thời gian, hôm nay nhờ cái di chứng chết tiệt mà quắn đít lên. Thầy giáo nói thu bài cậu mới vội vàng viết xong câu cuối cùng.
“Hình như hơi lạ lẫm nhỉ, Thịnh Vọng?” Thầy Toán hất hất cằm với Thịnh Vọng: “Tốc độ chậm hơn trước đây nhiều.”
Thịnh Vọng không phản bác gì cả, ngoan ngoãn chấp nhận lời phê bình.
“Nếu đã thi tiếng Anh xong rồi thì sau này phải tập trung hơn vào các tiết học khác, ví dụ như rảnh rỗi thì làm vài bài chuỗi số cho vui.”
Cả lớp đồng thành gào lên “Đậu xanh”.
Thầy Toán trừng mắt lườm cả lũ, nửa đùa nửa nghiêm túc nhắc nhở: “Nửa tháng rồi em không động vào những bài này, mà các bạn khác không hề nơi lỏng chút nào, chưa đến vài ngày nữa là thi tuần rồi, phải tranh thủ nhé.”
Vừa nhắc tới thi cử, cả lớp lập tức than khóc ầm ĩ. Nhưng Thịnh Vọng trái ngược hoàn toàn với những người khác, cậu mong cuộc thi mau mau đến. Không phải vì cậu ngông, mà là từ sau đợt thi giữa kì cậu chưa tham gia cuộc thi chính thức nào cả, cậu muốn mau mau vào top , để chị Tinh và lão Hà lớp A buông lỏng cảnh giác với họ.
Thầy Toán vừa đi, cả đám đau buồn lập tức hớn hở. Hạ Thư xông pha dẫn đầu, nhón chân bước nhẹ như mèo lẻn từ đằng trước xuống dưới, Sử Vũ chủ động nhường hơn nửa cái ghế cho cô nàng.
“Này Thịnh Vọng, trại tập huấn có vui không?” Với tư cách người cùng tham gia vòng loại tiếng Anh, sự hâm mộ của Hà Thư đậm đặc hơn người khác nhiều.
“Ổn lắm. Trại bình thường thôi, còn người thì chơi khá vui.” Thịnh Vọng đáp.
Hạ Thư nghe thế bậy cười: “Đến đó toàn người đỉnh, có người chơi khá vui à?”
“Có chứ, Giang Thiêm.” Thịnh Vọng đang rũ mắt nhắn wechat, thuận miệng nói thế.
Hạ Thư: “…”
Thịnh Vọng nhìn thoáng qua cô nàng và Sử Vũ, ngón tay gõ chữ siêu nhanh.
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Giang Thiêm, dung mạo tuấn tú, giọng nói trong trẻo, cái tên có một công dụng kì lạ – giúp trẻ con ngừng khóc đêm]
[Ai đó: …]
[Ai đó: Sao tự dưng hâm thế]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Bị đôi chim cu đả kích]
[Ai đó:?]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Đầy ghế trống mà Sử Vũ Hạ Thi không ngồi, cứ phải ngồi chung một ghế]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Anh biết Hạ Thi không?]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Được rồi chắc anh không nhớ đâu, nói chung là bạn gái Sử Vũ]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Cả lớp hơn bốn mươi chỗ ngồi, hai người họ cứ phải chọn ngồi trước mặt em show ân ái]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Có người yêu là ngon à]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Em cũng ngon này]
Trong phòng học lớp A, phần lớn người đang thu giấy bút chuẩn bị ngủ trưa, duy chỉ có vài đứa lén lén lút lút. Cao Thiên Dương và đứa đằng trước ném giấy cho nhau, nhưng toàn ném trúng bàn Ớt bé, rồi chắp tay trước ngực van ông xin bà nhờ Ớt bé truyền cho bàn trước.
Ớt bé vừa giúp đỡ vừa trợn trắng mắt, khi truyền tới truyền lui đến lần thứ , Cao Thiên Dương ngoái đầu nhìn thoáng qua bàn sau, vừa hay bắt gặp biểu cảm vụt qua trong giây lát của Giang Thiêm.
“Anh Thiêm.” Cao Thiên Dương nhỏ giọng gọi: “Anh vừa mới cười à? Em không nhìn nhầm đấy chứ?”
Giang Thiêm nhấc mắt từ dưới gầm bàn lên: “Nhìn nhầm rồi.”
“Em mặc kệ em nhìn thấy rồi.” Cao Thiên Dương nói: “Em trai anh bảo vào những lúc thế này chỉ cần cả vú lấp miệng em, quấy rối anh là được.”
Giang Thiêm đờ ra: “Em trai tôi?”
“Anh Thịnh đấy.”
“…”
Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua điện thoại dưới bàn, em trai nào đó vẫn đang bảo mình có người yêu là ngon.
Thừa dịp hắn không trả lời, Cao Thiên Dương hỏi tiếp: “Vừa nãy anh cười thì chắc tâm trạng đang vui lắm hả?”
“Đừng ba hoa nữa.” Giang Thiêm tắt màn hình, vẻ mặt thấu hiểu ngẩng đầu lên: “Cậu lại hố tôi vụ gì?”
“Lần này không thể trách em được! Em còn nói giúp anh cơ, nhưng anh không ở đây nên lực uy hiếp không mạnh lắm.”
Cao Thiên Dương quay đầu vẫy vẫy tay với hai người đằng trước, ý bảo tụi nó mau tới đây. Một giây sau, Tống Tư Duệ, lớp phó văn thể mỹ và lớp trưởng Lí Dự chạy qua đây.
Vừa thấy Lí Dự và lớp phó văn thể mỹ, Giang Thiêm lập tức hiểu ra điều gì. Với mấy đứa thân thân như Cao Thiên Dương thì Giang Thiêm còn nói “cút” được, nhưng với hai nữ sinh hắn không tiện nói, đặc biệt là lớp trưởng rất mau nước mắt.
Cao Thiên Dương huých Lí Dự, Lí Dự huých lớp phó văn thể mỹ, lớp phó văn thể mỹ kiên cường nói: “Chuyện là thế này Giang Thiêm ạ, cuối tháng này trường mình tổ chức lễ hội nghệ thuật và văn hóa. Do lớp không tham gia được nên đây là lần cuối cùng của chúng ta rồi, ý lão Hà là không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian học tập, nhưng cũng không muốn qua loa quá.”
“Ban đầu định cả lớp hát đồng ca cho công bằng và bớt việc, ai cũng phải tham gia. Chọn bài nào dễ hát luyện tập vài lần là ổn. Nhưng mà —-”
Cao Thiên Dương chỉ chỉ tầng dưới nói: “Bị tụi tró lớp B với lớp cướp mất rồi.”
Lớp phó văn thể mỹ giải thích: “Lớp phó văn thể mỹ của hai lớp đó chẳng thèm bàn bạc với người khác sau cuộc họp mà đã điền vào đơn đăng kí luôn. Một khối tối đa hai lớp hát đồng ca thôi, tớ mới sơ sẩy cái đã bị cướp hết suất rồi.”
Giang Thiêm nhíu mày: “Vì vậy?”
“Vì vậy chỉ còn cách làm tiết mục nhỏ. Anh cũng biết trường mình có quy định, nếu một tiết mục có nhân số nhỏ hơn hoặc bằng hai thì lớp đó phải làm hai tiết mục. Bằng không thì cả khối đã đơn ca cả rồi.” Cao Thiên Dương chỉ mình và Tống Tư Duệ: “Bây giờ sắp xếp em với lão Tống tấu nói, đây là một tiết mục, anh với Cá Chép song ca —-”
Giang Thiêm: “???”
“À —– không phải, em nhầm.” Cao Thiên Dương sửa lời: “Anh đánh ghita, Cá Chép hát.”
Giang Thiêm thắc mắc: “Ai bảo tôi biết đánh ghita?”
Cá Chép run run rẩy rẩy đáp: “Tớ cũng không biết hát.”
Giang Thiêm: “…”
Cao Thiên Dương giải thích: “Em với lão Tống vốn đã là tấu nói rồi. Cá Chép làm lớp trưởng nên hi sinh thân mình đứng mũi chịu sào. Nhưng Cá Chép hay căng thẳng, nếu đơn ca thì chắc phát khóc mất. Vì vậy…”
Giang Thiêm: “Tôi không biết đàn.”
“Không sao, anh không hiểu lễ hội nghệ thuật chắc? Đẹp trai là được, làm gì có ai thích nghe đàn ghita thật.” Cao Thiên Dương bảo: “Anh Thiêm ạ, không phải em bợ đít đâu, nhưng với cái mặt này của anh thì có cầm chổi lên sân khấu cũng có người vỗ tay.”
“…” Giang Thiêm cạn lời nhìn hắn: “Vì vậy cậu đã đưa ra ý kiến ngu ngục này?”
Cao Thiên Dương rụt cổ lại: “Em nào dám đâm đầu vào chỗ chết.”
Cá Chép nói: “Thực ra là cô Hà đấy.”
Vẻ mặt Giang Thiêm đờ ra, một lát sau nói: “Hết tiết tôi đi tìm cô.”
“Hình như chiều nay lão Hà ra ngoài dự giảng.”
“Tan học tôi đi tìm.” Giang Thiêm nói.
Nhưng sự thật là tan học hắn cũng chẳng thể đi tìm Hà Tiến, mà còn bị người ta chặn đường. Người chặn hắn họ Thịnh tên Vọng, là khắc tinh hắn tự rước vào người.
“Nghe bảo anh cũng phải tham gia tiết mục văn nghệ à?” Thịnh Vọng dạng chân ngồi trên bệ cửa sổ thấp chỗ chiếu nghỉ cầu thang, ngẩng đầu nhìn Giang Thiêm đang đi xuống.
Giang Thiêm quay lại nhìn chòng chọc Cao Thiên Dương: “Cậu nói?”
Cao Thiên Dương vừa bước xuống cầu thang đã vội lùi lại rụt trở về lớp: “Không phải em chủ động nói mà đúng lúc anh Thịnh hỏi.”
Giang Thiêm bước xuống cầu thang tới gần Thịnh Vọng: “Anh không tham gia.”
“Đừng mà.” Thịnh Vọng xách cặp đứng dậy: “Em còn đang mừng rơn đây này.”
“Mừng cái gì?”
“Lớp em đồng ca, tụi nó thừa dịp em không ở trường đã xếp em vào vị trí chính giữa hàng thứ nhất.” Thịnh Vọng nói: “Một lũ tró đểu nín đến chiều muộn mới nói cho em biết, hại em bực bội suốt cả một tiết, vừa nãy nghe lão Cao nói anh cũng tham gia em mới thấy được an ủi chút.”
“Không tham gia.” Giang Thiêm nói: “Có biết đàn đâu.”
“Đàn ghita hả?” Thịnh Vọng cổ vũ: “Học một khóa cấp tốc nhanh lắm, thần đồng mà sợ cái này à?”bg-ssp-{height:px}
Thần đồng không si nhê gì: “Không học.”
“Thử tí đi mà.”
“Không.”
“Anh nhẫn tâm để em bẽ mặt một mình ư?”
Giang Thiêm xốc quai cặp, đáp lời hết sức lưu manh: “Ờ.”
Thịnh Vọng nheo mắt, rồi ôm choàng cổ hắn, ghì hắn cúi thấp xuống: “Anh nói lại xem?”
Yết hầu của Giang Thiêm tì lên cánh tay cậu chuyển động lên xuống, chỉ có Thịnh Vọng biết hắn đang cười khẽ.
Bấy giờ Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ mới ló ra từ phòng học, vừa cổ vũ Thịnh Vọng từ xa vừa chuẩn bị sẵn sàng thụt người lại.
Thịnh Vọng liếc hai đứa nó, giữ lấy Giang Thiêm quay lưng đi. Đằng sau là bạn học chạy đến nhà ăn đông như mắc cửi, cậu hạ thấp giọng nói với Giang Thiêm: “Nói cho anh nghe một bí mật này, bạn trai bí mật của anh vừa khéo biết đánh đàn ghita, cậu ấy thực sự rất muốn dạy anh. Một kèm một, dạy trọn gói, không thu tiền. Anh có học không hửm?”
…
Thế là đến tối, Cao Thiên Dương báo cho Cá Chép và lớp phó văn thể mỹ một tin tốt: “Anh Thiêm đồng ý rồi.”
“Thật hả?” Hai cô gái không thể tin nổi.
“Lúc ăn cơm anh Thịnh bảo thế mà anh Thiêm không phản đối gì.” Cao Thiên Dương nói: “Thật %.”
“Vì sao? Sao tự dưng đồng ý?”
“Sao tôi biết được.” Cao Thiên Dương bảo: “Suy nghĩ của anh Thiêm là thứ người phàm có thể đoán được hay sao? Đúng không anh Thiêm?”
Dứt lời hắn bèn quay sang hỏi: “Thế tại sao hả anh?”
Giang Thiêm chả thèm nhấc mắt: “Trúng tà.”
Cao Thiên Dương: “…”
Bảo là chuẩn bị cho lễ hội nghệ thuật và văn hóa, nhưng thực sự để tâm chỉ có khối , chứ khối chẳng mấy khi luyện tập, cùng lắm là trưng dụng mấy tiết tự học tối thôi.
Lớp A thoải mái lắm, Hà Tiến hào phóng vô cùng, đặc biệt là với Giang Thiêm, cô kí thẳng tay một tờ đơn xin nghỉ dài hạn, bảo hắn tự học tối muốn luyện đàn thì cứ đi mà luyện.
Nhưng Giang Thiêm không trưng dụng mấy buổi tự học tối, vì lớp B chặt quá, Thịnh Vọng không ra ngoài được. Dù lấy được giấy xin nghỉ thì cũng là cả lớp đến phòng học nhạc để tập đồng ca.
Tối thứ , hết tiết tự học cuối cùng, Giang Thiêm xách cặp chuẩn bị đến giảng đường tìm Thịnh Vọng, nhưng đang đi xuống thì nhận được tin nhắn wechat của Thịnh Vọng.
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Đến tòa nhà nghệ thuật nhé anh]
[Ai đó: Em đi tập hát đồng ca rồi à?]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Ò]
[Lễ kỉ niệm cửa hàng: Xong rồi, em xin giáo viên chìa khóa phòng nhạc cụ với cả học sinh nội trú được nghỉ tự học.]
Tòa nhà nghệ thuật của trường trung học trực thuộc nằm ở phía Bắc gần sân vận động, nhưng cách xa chỗ học của ba khối. Tất cả các tiết âm nhạc và mỹ thuật đều học trong đây, bình thường học sinh nghệ thuật cũng luyện tập ở đây luôn, mỗi ngày khắc khổ đến tận khi đóng cửa giờ mới về.
Lúc Giang Thiêm chạy đến dưới tầng thì thấy Thịnh Vọng đứng chờ trước cửa.
Giờ này quá nửa tòa nhà nghệ thuật đen kịt, chỉ có lẻ tẻ vài phòng học sáng đèn. Thịnh Vọng nhìn lên trên, nói: “Không còn nhiều người lắm, chạy nhanh lên chứ đến giờ chẳng tập được mấy đâu.”
Giang Thiêm bước một lần ba bậc, sóng vai cậu đi vào trong. Vài giây sau hắn mới mở miệng nói: “Gọi anh đến luyện đàn thật à?”
Thịnh Vọng sờ sờ chóp mũi, quay đầu lại nhìn đằng sau, cửa ra vào tòa nhà nghệ thuật và khúc cua trên hành lang đều có camera hình tròn quay độ.
Trường học rộng cỡ này thì nhiều camera chút cũng bình thường thôi. Đây vốn dùng để đề phòng trộm cắp, nhưng trong mắt cậu học trò chột dạ thì đó là ánh nhìn chằm chằm đâu đâu cũng có của Từ miệng rộng phòng giáo dục đạo đức.
Trước kia Thịnh Vọng không có cảm giác này, bây giờ mới thấu tỏ.
Hành lang hình nửa tròn không hề chật chội nhưng bờ vai cánh tay cậu luôn đụng vào Giang Thiêm, danh bất chính ngôn bất thuận nên đành mượn cớ va va chạm chạm để gần gũi với người mình yêu.
Trong phòng vẽ ở tầng còn hai học sinh nghệ thuật, phòng nhạc cụ ngay sát vách phòng vẽ. Họ rời khỏi ánh đèn bước vào bóng tối, Thịnh Vọng rũ mắt cầm chìa khóa mở cửa.
Thực ra phòng nhạc cụ không hề nhỏ nhưng bị từng hàng từng hàng tủ sắt ngăn cách thành những lối đi nhỏ hẹp. Các tủ sắt được chế tạo riêng, nhạc cụ khác nhau phân loại thành từng nhóm, ngoài những nhạc cụ khó di chuyển như piano ra thì hầu hết được đặt bên trong.
“Bụi thế.” Trong phòng nhạc cụ bụi bặm dày đặc, thoảng mùi cũ kĩ, nhưng cậu không đưa tay ra phẩy.
Học sinh nghệ thuật thực sự sẽ cầm theo nhạc cụ, chỉ có người dùng tạm mới tới đây lấy, vì thế cho dù gần đây có lễ hội nghệ thuật thì trong này vẫn quạnh quẽ như xưa.
Thịnh Vọng duỗi tay định bật đèn, nhưng ngón tay đặt lên công tắc rồi lại chẳng ấn xuống. Cậu dùng ánh sáng điện thoại chiếc xung quanh, đoạn hỏi: “Ở đây có camera không anh?”
Giang Thiêm cũng nhìn xung quanh đáp: “Không thấy có.”
Thịnh Vọng gật khẽ.
Cậu nhìn vào mắt Giang Thiêm và hỏi: “Thế này đã được coi là đóng cửa chưa?”
Giang Thiêm liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, rồi đưa mắt sang cậu nói: “Chưa đâu.”
Ngón tay Thịnh Vọng ấn nhẹ, màn hình tắt phụp. Tủ sắt và cặp sách chìm vào bóng tối, bên cửa sổ chồng chất đủ thứ đồ đạc, đan xen nhau gần như choán hết lớp thủy tinh, ánh sáng trên hành lang lọt vào qua khe hở, nhạt nhòa.
Họ có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào chỉ thấy tối đen.
Thịnh Vọng nhìn thoáng qua cửa sổ, cất lời: “Em thấy có thể tạm coi là đóng cửa rồi đấy.”
Kết quả vừa dứt lời, trên cầu thang đối diện phòng nhạc cụ vang lên tiếng nói, vì đêm khuya tĩnh lặng mà họ nghe thấy rõ ràng.
“Cậu cầm kèn Clarinet của mình đi à?”
“Tớ lấy ở phòng nhạc cụ.”
“Thế phải trả lại đúng không?”
“…”
Thịnh Vọng không nói hai lời lập tức bật đèn lên, kéo Giang Thiêm một trước một sau đi đến tủ cất ghita.
Cả hai vừa xách túi đựng lên thì cửa phòng nhạc cụ mở ra. Ba nữ sinh bước tới bật thốt: “Ớ!”
“Giang Thiêm?!” Một nữ sinh vô thức kêu lên, kêu xong mới vội vàng che miệng, hiển nhiên không ngờ vừa mở cửa đã gặp được anh đẹp trai, mà không chỉ một người.
“Các cậu cũng tới lấy dụng cụ à?” Các em hỏi xong mới nhớ ra tự giới thiệu: “Bọn tới ở lớp .”
Thoạt nhìn tâm trạng Giang Thiêm không tốt đẹp lắm, nhưng hắn trước giờ vẫn lạnh như băng nên mọi người quen lâu rồi. Còn Thịnh Vọng trông cũng hơi cụt hứng, tuy rằng giọng điệu mang theo ý cười nhưng sắc mặt khá lạnh nhạt: “Bọn tôi đến mượn đàn ghita, đi trước nhé.”
Họ viết tên vào quyển sổ treo trước cửa ra vào rồi xách túi đựng màu đen lên tầng. Bấy giờ Thịnh Vọng không còn hứng thú chọn phòng học nữa, tìm bừa một phòng trống đi vào.
Nhìn từ trên cao xuống tòa nhà nghệ thuật trông như một nốt nhạc, lớp học và hành lang uốn lượn thành một vòng không tròn, chính giữa là vườn cây xanh hóa trồng đầy trúc, tán cây ngả bóng lờ mờ bên ngoài ô cửa sổ tạo thành lớp che chắn kín kẽ.
Cậu chủ Thịnh đương hú hí bị cắt ngang nên cực kì khó ở, đặt đàn ghita xuống rồi bắt đầu tự kỉ. Giang Thiêm đóng cửa quay đầu lại thì thấy ai đó ngồi trên bệ cửa sổ, còn kéo cả mũ áo hoodie mặc bên trong ra chụp lên đầu.
Đèn chưa bật, cậu ngồi trong bóng tối, ngầu thì ngầu thật cơ mà cáu kỉnh phết đấy.
Giang Thiêm nhìn cậu chốc lát, đột nhiên bước tới kéo hết rèm cửa sổ đối diện với hành lang vào, sau đó khóa chặt cửa trước cửa sau.
Hắn đi tới gần cửa sổ, tháo cặp sách trên vai ném sang một bên, kéo mũ Thịnh Vọng xuống và khom mình hôn lên môi.
Buổi đêm cuối tháng tiết trời se lạnh. Một chân Thịnh Vọng giẫm lên mép bệ cửa, lưng áp vào lớp kính lạnh buốt, níu lấy gáy Giang Thiêm.
Mấy ngày nay họ là anh em, bạn cùng phòng kiêm bạn học, khó lắm mới được lúc chỉ có hai người nên nụ hôn hơi vội vàng gấp gáp, mãi lâu sau mới từ từ dịu xuống.
Căng tin trường vào buổi sáng không đông đúc như giữa trưa, rất nhiều học sinh vì để ngủ thêm tí nữa mà mặc kệ thức ăn nóng hổi, chỉ gặm bánh quy bánh mì cho qua bữa.
Đám Thịnh Vọng có đến căng tin hay không phải dựa vào tâm trạng, sáng nay tâm trạng của cậu và Giang Thiêm khá ổn áp nên xuống căng tin từ sớm, không ngờ chạm mặt tụi Cao Thiên Dương.
Thật sự hiếm lắm mấy thấy đám trứng lười lớp A xuống ăn sáng, Thịnh Vọng lên tiếng chào hỏi, chỗ ngồi xung quanh chớp mắt chật kín.
“Nghe nói tối qua cậu với anh Thiêm tập đàn ghita hả?” Cao Thiên Dương tợp một miếng mì tôm, ngẩng đầu lên hỏi: “Tập thế nào rồi?”
Giang Thiêm ngồi đối diện, nghe vậy bèn liếc hắn cái và đáp: “Chẳng được cái gì.”
“Tại sao?” Cao Thiên Dương hỏi.
Chân Thịnh Vọng và Giang Thiêm đều dài, gần như đan vào nhau dưới gầm bàn. Cậu huých đầu gối Giang Thiêm, ánh mắt lại nhìn Cao Thiên Dương đáp: “Đàn ghita hơi rởm.”
“À à thì ra là thế.” Cao Thiên Dương hoàn toàn không biết mập mờ dưới gầm bàn, còn thấy điều họ nói rất có lý: “Phòng nhạc cụ mà, mượn tới mượn lui chắc chắn không còn ổn nữa. Thế giờ phải làm sao?”
“Ở nhà tôi có.” Thịnh Vọng nhìn Giang Thiêm hỏi: “Thi tuần xong mình về nhà lấy nhé?”