Tô Chiêu là con lai, không chỉ có màu tóc vàng kim rực rỡ khiến người khác phải ngơ ngẩn, không dài không ngắn rũ xuống ở bên tai, dung mạo cũng cực kỳ mỹ lệ, đường nét trung tính có thoáng nét đàn ông, vóc người cao gầy tỉ lệ hoàn mỹ, là thần tượng kiêm người tình trong mộng của tất cả chị em gái trong văn phòng. Y theo Ngụy Tần ra nước ngoài học, thành tích không hề thua kém so với Ngụy Tần, sau khi trở về, hiển nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Ngụy Tần.
Nhưng mà cái người thường ngày mỉm cười hòa nhã với mọi người này, khuyết điểm duy nhất chính là —— tính tình không tốt lắm.
Lúc này y đang ngồi ở trước bàn làm việc, gọi cho Ngụy Tần lần thứ ba trăm linh tám —— tắt máy. Y mặt tối sầm, mạnh mẽ vung tay, điện thoại di động liền anh dũng hy sinh!!
Trong phòng làm việc nhất thời câm như hến.
“Tô thủ lĩnh bà dì cả lại tới nữa rồi... ” Tiểu Ngô thì thầm với Tiểu Trần.
Tô Chiêu làm bộ ho khan che dấu một chút tâm tình: “Tiểu Ngô.”
“A a a dạ!! ” Tiểu Ngô sợ đến bật người đứng lên, ghế cũng ngã xuống.
Tô Chiêu nhu hòa cười: “Đi giúp tôi mua cái điện thoại.”
“Dạ!” Tiểu Ngô liền xông ra ngoài.
Tiểu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt thông cảm.
Hai ngày trước, Ngụy Tần để lại cho Tô Chiêu một tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Đừng phiền “. Sau đó tắt máy.
Tuy nói công ty giờ không cần Ngụy Tần quản lý, nhưng vẫn có rất nhiều văn kiện và quyết sách, cần Ngụy Tần tự hắn làm mới được.
Tô Chiêu quyết định, nếu như ngày mai Ngụy Tần lại trốn việc, y sẽ đuổi giết tới tận nhà hắn.
Lấy sim từ cái điện thoại đã gãy nát kia lắp vào điện thoại mới, Tô Chiêu khởi động máy, vừa mới nhìn thấy thông tin và tín hiệu, “Tử trung cẩu ” liền xuất hiện nhảy loạn lên!
Tô Chiêu nhớ là Tử trung cẩu bình thường sẽ không bao giờ gọi vào ban ngày, không khỏi sinh lòng nghi hoặc, ấn phím nghe còn chưa kịp nói gì, đầu kia đã mở miệng trước, khí thế có chút áp bách: “Họ Ngụy và Tiểu Lăng có phải đang ở cùng một chỗ không?”
Tô Chiêu sửng sốt một chút, từ từ nhíu mày: “Anh dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện vơi tôi hả?”
Cố Trung bị Tô Chiêu chặn họng: “... Tôi, tôi sai rồi… ừm... chuyện kia...”
Tô Chiêu không vui: “Anh muốn hỏi có phải Giang Lăng đang ở cùng một chỗ với Ngụy Tần?”
“Ừ.”
“Nói thật là tôi cũng không biết, số điện thoại 13xxxxxxxxx tự anh đi hỏi đi bye bye. ” Tô Chiêu cúp máy, vùi đầu bắt đầu xem văn kiện.
Một lát sau, Tử trung cẩu gửi tới một tin nhắn: “7 giờ tối gặp nhau ở Tẩm Viên.”
Tô Chiêu buông điện thoại, coi như không nhìn thấy.
Trên đường phố dòng người đông vui nhộn nhịp, đây chính là cuộc sống về đêm bắt đầu.
Quán rượu Tẩm Viên đèn đuốc sáng trưng, những mỹ nữ đứng ở trước cửa cúi thấp người đón khách.
Tô Chiêu lướt qua một dãy mỹ nữ đi vào đại sảnh, y mặc một chiếc áo len và quần jean giản dị, mái tóc vàng càng thêm nổi bật.
Tiếp tân chào đón: “Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Có. ” Tô Chiêu phất tay, lạnh lùng nói, “Không cần dẫn đường, tôi tự đi. ” nói xong bỏ lại mỹ nữ trực tiếp hướng thang máy đi đến.
Mỹ nữ biểu tình có chút bối rối.
Hoàn toàn bất đồng với lầu một huy hoàng, lầu hai ngọn đèn mờ mờ, có cả quán bar, phòng hát Karaoke ăn chơi đàn đúm.
Tô Chiêu hai tay đút túi đi vào quán bar, từ xa nhìn thấy Cố Trung đang ngồi chờ y.
Cố Trung mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Em đến muộn.”
Tô Chiêu đặt mông ngồi vào ghế: “Công ty tăng ca.”
Cố Trung trêu chọc cười: “Ai dám gọi em tăng ca?”
“Tôi thích, không được sao.”
“Được được được. ” Cố Trung đẩy ly rượu tới trước, “Nghe nói lão đại của em cũng mất tích?”
“Chưa biết. ” Tô Chiêu bưng ly rượu lên nhấp một chút rượu nhẹ.
Nhìn biểu tình của Tô Chiêu, Cố Trung âm thầm xác nhận Giang Lăng nhất định là đang sống hoan ái cùng Ngụy Tần, tuy rằng vạn phần không cam lòng, nhưng nhiều ít cũng có chút yên tâm.
“Gần đây thấy em rất bận, còn không có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi? ” Cố Trung cười hỏi.
Tô Chiêu liếc mắt Cố Trung một cái, một hơi uống hết rượu trong ly.
Cố Trung cười híp mắt nói: “Ly nữa nhé?”
“Không cần. ” Tô Chiêu đem ly rượu đặt ở trên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Trung, “Đừng có giả vờ nữa, anh hẹn tôi ra đây không phải để làm chuyện đó sao.”
Nhưng mà cái người thường ngày mỉm cười hòa nhã với mọi người này, khuyết điểm duy nhất chính là —— tính tình không tốt lắm.
Lúc này y đang ngồi ở trước bàn làm việc, gọi cho Ngụy Tần lần thứ ba trăm linh tám —— tắt máy. Y mặt tối sầm, mạnh mẽ vung tay, điện thoại di động liền anh dũng hy sinh!!
Trong phòng làm việc nhất thời câm như hến.
“Tô thủ lĩnh bà dì cả lại tới nữa rồi... ” Tiểu Ngô thì thầm với Tiểu Trần.
Tô Chiêu làm bộ ho khan che dấu một chút tâm tình: “Tiểu Ngô.”
“A a a dạ!! ” Tiểu Ngô sợ đến bật người đứng lên, ghế cũng ngã xuống.
Tô Chiêu nhu hòa cười: “Đi giúp tôi mua cái điện thoại.”
“Dạ!” Tiểu Ngô liền xông ra ngoài.
Tiểu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt thông cảm.
Hai ngày trước, Ngụy Tần để lại cho Tô Chiêu một tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Đừng phiền “. Sau đó tắt máy.
Tuy nói công ty giờ không cần Ngụy Tần quản lý, nhưng vẫn có rất nhiều văn kiện và quyết sách, cần Ngụy Tần tự hắn làm mới được.
Tô Chiêu quyết định, nếu như ngày mai Ngụy Tần lại trốn việc, y sẽ đuổi giết tới tận nhà hắn.
Lấy sim từ cái điện thoại đã gãy nát kia lắp vào điện thoại mới, Tô Chiêu khởi động máy, vừa mới nhìn thấy thông tin và tín hiệu, “Tử trung cẩu ” liền xuất hiện nhảy loạn lên!
Tô Chiêu nhớ là Tử trung cẩu bình thường sẽ không bao giờ gọi vào ban ngày, không khỏi sinh lòng nghi hoặc, ấn phím nghe còn chưa kịp nói gì, đầu kia đã mở miệng trước, khí thế có chút áp bách: “Họ Ngụy và Tiểu Lăng có phải đang ở cùng một chỗ không?”
Tô Chiêu sửng sốt một chút, từ từ nhíu mày: “Anh dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện vơi tôi hả?”
Cố Trung bị Tô Chiêu chặn họng: “... Tôi, tôi sai rồi… ừm... chuyện kia...”
Tô Chiêu không vui: “Anh muốn hỏi có phải Giang Lăng đang ở cùng một chỗ với Ngụy Tần?”
“Ừ.”
“Nói thật là tôi cũng không biết, số điện thoại 13xxxxxxxxx tự anh đi hỏi đi bye bye. ” Tô Chiêu cúp máy, vùi đầu bắt đầu xem văn kiện.
Một lát sau, Tử trung cẩu gửi tới một tin nhắn: “7 giờ tối gặp nhau ở Tẩm Viên.”
Tô Chiêu buông điện thoại, coi như không nhìn thấy.
Trên đường phố dòng người đông vui nhộn nhịp, đây chính là cuộc sống về đêm bắt đầu.
Quán rượu Tẩm Viên đèn đuốc sáng trưng, những mỹ nữ đứng ở trước cửa cúi thấp người đón khách.
Tô Chiêu lướt qua một dãy mỹ nữ đi vào đại sảnh, y mặc một chiếc áo len và quần jean giản dị, mái tóc vàng càng thêm nổi bật.
Tiếp tân chào đón: “Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Có. ” Tô Chiêu phất tay, lạnh lùng nói, “Không cần dẫn đường, tôi tự đi. ” nói xong bỏ lại mỹ nữ trực tiếp hướng thang máy đi đến.
Mỹ nữ biểu tình có chút bối rối.
Hoàn toàn bất đồng với lầu một huy hoàng, lầu hai ngọn đèn mờ mờ, có cả quán bar, phòng hát Karaoke ăn chơi đàn đúm.
Tô Chiêu hai tay đút túi đi vào quán bar, từ xa nhìn thấy Cố Trung đang ngồi chờ y.
Cố Trung mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Em đến muộn.”
Tô Chiêu đặt mông ngồi vào ghế: “Công ty tăng ca.”
Cố Trung trêu chọc cười: “Ai dám gọi em tăng ca?”
“Tôi thích, không được sao.”
“Được được được. ” Cố Trung đẩy ly rượu tới trước, “Nghe nói lão đại của em cũng mất tích?”
“Chưa biết. ” Tô Chiêu bưng ly rượu lên nhấp một chút rượu nhẹ.
Nhìn biểu tình của Tô Chiêu, Cố Trung âm thầm xác nhận Giang Lăng nhất định là đang sống hoan ái cùng Ngụy Tần, tuy rằng vạn phần không cam lòng, nhưng nhiều ít cũng có chút yên tâm.
“Gần đây thấy em rất bận, còn không có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi? ” Cố Trung cười hỏi.
Tô Chiêu liếc mắt Cố Trung một cái, một hơi uống hết rượu trong ly.
Cố Trung cười híp mắt nói: “Ly nữa nhé?”
“Không cần. ” Tô Chiêu đem ly rượu đặt ở trên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Trung, “Đừng có giả vờ nữa, anh hẹn tôi ra đây không phải để làm chuyện đó sao.”