Chờ Giang Lăng tắm rửa xong, Ngụy Tần bế cậu lên, đặt cậu lên chiếc bàn đọc sách lớn bằng gỗ, cổ cậu đặt ở mép bàn.
“Ư... ” thân thể còn phủ những giọt nước tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, Giang Lăng có chút co rúm lại. Đầu không có điểm chống đỡ, cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Ngụy Tần cao cao tại thượng, một dự cảm không lành dâng lên.
Ngụy Tần lấy ra một cây gậy mát xa màu da, hình dạng là một cái dương v*t dài nhỏ, trầm giọng nói: “Trừng phạt em học tập sử dụng yết hầu cho tốt, há miệng ra.”
Giang Lăng trợn tròn mắt, dương v*t giả ở trước mắt bỗng nhiên phóng đại, so với việc bị cái thứ đồ chơi này đâm vào yết hầu, cậu càng không muốn chống đối lại Ngụy Tần, không thể làm gì khác hơn là không tình nguyện hé miệng.
dương v*t giả tính chất rất mềm mại, chất liệu mô phỏng thật sự rất hoàn hảo, Ngụy Tần cầm lấy phần gốc, chuyển động ở trong miệng Giang Lăng, kéo ra đưa vào xoay tròn.
Khoang miệng từ từ phân bố nướt bọt, Giang Lăng chuyển động đầu lưỡi, cẩn thận tỉ mỉ liếm mút, so với cái của Ngụy Tần, nói dương v*t giả này chỉ bằng phân nửa cái của hắn cũng không quá đáng.
Cảm giác trơn trượt không kém bao nhiêu, Ngụy Tần điều chỉnh một chút cần cổ Giang Lăng, nói: “Thả lỏng thân thể, mở yết hầu ra.”
Giang Lăng khẩn trương đến mức tim đập rộn lên, khẽ ừm.
Ngụy Tần đem dương v*t giả tiến vào hầu miệng của cậu, thay đổi độ lớn của góc, không chút do dự nhanh chóng đẩy vào... dương v*t giả vững vàng xâm nhập vào yết hầu, cảm giác buồn nôn cường liệt nảy lên, Giang Lăng theo bản năng giãy dụa!
Ngụy Tần rút ra, Giang Lăng ho không ngừng, khổ nổi đầu không có điểm tựa, cậu ho đến cần cổ nhói đau.
Chờ cậu ho xong, Ngụy Tần ngữ khí bình thản nói: “Tiếp tục.”
Giang Lăng không tự chủ xiết chặt nắm tay, thuận theo hé miệng.
Cũng giống như lần trước, lúc thứ đó trượt vào cổ họng, sự kích thích mạnh mẽ sắp ép Giang Lăng đến phát điên, cậu gắt gao xiết chặt nắm tay, đầu ngón tay dường như muốn đâm vào lòng bàn tay đến tóe máu. Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống hai bên tóc mai. Mặc dù cổ họng không ngừng dâng lên cơn buồn nôn, nhưng cậu cố gắng nhịn xuống.
Ngay lúc Giang Lăng sắp không thể đè nén được bản năng của mình, Ngụy Tần rút dương v*t giả ra, mỉm cười: “Tốt.”
Để cho Giang Lăng thở dốc một hồi, thứ đó lần thứ hai đi vào… Cứ như vậy nhiều lần, Giang Lăng bị hành hạ đến hai mắt đẫm lệ, gương mặt ửng đỏ.
Ngụy Tần lần nữa rút ra, chọc ngón tay vào miệng Giang Lăng khuấy đảo đầu lưỡi ướt át, ngắm nhìn vẻ mặt xinh đẹp bi thương buồn bã của cậu: “Học được chưa?”
Giang Lăng mắt ngấn lệ, mơ hồ trả lời: “Được rồi.”
Ngụy Tần ôm Giang Lăng ở trên bàn vào lòng, nắm lấy cổ tay của cậu, dịu dàng hôn lên những vết đỏ trong lòng bàn tay cậu, ngữ khí không vui: “Toàn bộ thân thể của em đều thuộc về tôi, nếu còn tự làm mình bị thương tôi sẽ không tha cho em.”
Không nghĩ tới Ngụy Tần sẽ chú ý đến những chuyện nhỏ này, Giang Lăng đỏ mặt e dè ừm một tiếng.
Ngụy Tần ngồi vào sô pha, lười biếng nói: “Tới đây, kiểm tra một chút thành quả học tập của em.”
Đoán được kế tiếp sẽ là chuyện này, Giang Lăng điều chỉnh hô hấp, tiến lên quỳ gối trước háng Ngụy Tần, cầm phân thân có hơi ngẩng đầu lên, ngậm vào trong miệng.
Cự vật ở trong miệng trong nháy mắt bành trướng, Giang Lăng cảm thấy khó khăn.
“Nếu em làm không tốt, trở về trên bàn nằm, tôi sẽ dạy đến khi em làm được mới thôi. ” Ngụy Tần nhắc nhở cậu.
Giang Lăng muốn khóc, kích thước của thứ kia và phân thân của Ngụy Tần quả thực là hai chuyện khác nhau, cậu không thể tưởng tượng bị cự vật lớn như thế này đâm vào yết hầu sẽ có hậu quả như thế nào.
Giang Lăng nỗ lực phun ra nuốt vào phân thân, có lẽ bởi vì vấn đề về độ lớn của góc, đỉnh phân thân vài lần tiến vào hầu miệng, nhưng cậu đều không thể nuốt vào. Giang Lăng xê dịch đầu gối, hạ thấp thân thể, làm cho khoang miệng và cổ họng theo một đường thẳng, lần nữa cố gắng ngậm cự vật vào đến nơi sâu nhất, cậu hạ quyết tâm, ép buộc cổ họng phải tiếp nhận thứ to lớn kia...”... Ưm! ” Giang Lăng mãnh liệt đẩy phân thân ra, quỳ rạp trên mặt đất ho không ngừng, ho đến nước mắt ngang dọc, dường như muốn đem lá phổi ho ra.
Cảm giác được ánh mắt băng lãnh đang nhìn mình từ phía sau, không đợi Ngụy Tần tức giận, Giang Lăng ngẩng mặt lên, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt: “... Chủ nhân… cầu xin anh … cho em một cơ hội nữa... cầu xin anh…”
Ngụy Tần trầm mặt, nhìn dung mạo thê mỹ của Giang Lăng, mặt không thay đổi giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, nhận ra Giang Lăng đang run rẩy.
Ngụy Tần vuốt ve khuôn mặt Giang Lăng, hỏi: “Cho em cơ hội, có thể làm tốt không?”
Giang Lăng đối diện với ánh mắt của Ngụy Tần: “Có thể.”
Ngụy Tần ung dung khoanh tay: “Giang Lăng, chỉ mong em có thể nói được làm được.”
Hai chữ “chỉ mong ” dị thường chói tai, dường như chắc chắc rằng cậu sẽ không làm được, kích thích trái tim Giang Lăng như có lửa đốt! Cậu một lần nữa ngậm lấy cự vật, không đợi hành trụ ướt át, liền liều mạng hướng thẳng cổ họng nhét vào!... Ngụy Tần nắm tóc Giang Lăng mạnh mẽ kéo ra sau, giáng cho cậu một bạt tai: “Em làm gì vậy!”
Giang Lăng xoay mặt lại, trừng mắt hỏi ngược lại Ngụy Tần một câu: “Không phải anh hy vọng em làm như vậy sao?!”
Ngụy Tần trở tay giáng cho cậu thêm một cái tát, chỉ vào Giang Lăng: “Em thử nói lại xem.”
Giang Lăng khuôn mặt lệch sang một bên, nước mắt ủy khuất thoáng cái bừng lên, không thể kiềm xuống.
“Hôm nay không hứng thú nữa, cút đi. ” Ngụy Tần ngữ khí cố kìm chế lửa giận, gần như đã chạm tới giới hạn bùng phát.
Giang Lăng không nói lời nào, đứng dậy chạy thẳng vào phòng ngăn.
Không muốn bị Ngụy Tần thấy, cậu chui vào phòng tắm, đặt mông ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Cậu đột nhiên nhớ tới mình không cầm theo thuốc lá, nhưng lại không muốn đi ra ngoài lấy, liền lau sạch sẽ nước mắt, ngồi một chỗ tức giận.
Giận dỗi một lúc, Giang Lăng cũng không còn nhớ tại sao cậu lại tức giận như vậy, đại khái là nhất thời lửa giận bốc lên đầu. Cậu nhớ Ngụy Tần trước đó có nói ‘Làm không được thì phải thành thực chịu phạt, em như vậy sẽ làm chính mình bị thương’, sự tức giận trong lòng dịu đi hơn phân nửa.
Tuy rằng Ngụy Tần cường thế, nhưng cái gọi là “trừng phạt ” cũng chỉ là điều giáo, chưa bao giờ làm thương tổn tới cậu. Hắn luôn kiên nhẫn dạy dỗ cậu, rõ ràng là cậu làm không tốt, lại còn giận dữ như vậy, chọc giận Ngụy Tần... Giang Lăng vò tóc, trong đầu là một mảnh hỗn độn. —— Có phải là… không nên chống đối hắn?
Giang Lăng vểnh tai, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, không khỏi có chút hoảng hốt.
Hay là... Nhận lỗi sớm một chút sẽ tốt hơn? Tuy rằng Ngụy Tần lúc nóng giận rất khủng khiếp, nhưng Giang Lăng phát hiện ra chỉ cần cậu ngoan ngoãn một chút, hắn đều sẽ tương đối dễ nói chuyện, đơn giản là chịu ít thống khổ hơn mà thôi, còn hơn là bị nhốt dưới tầng hầm, hầu như có thể dùng từ “hạnh phúc ” để hình dung.
Tim đập mạnh đến lồng ngực phát đau, Giang Lăng chống tay vào tường đứng lên, nói thật lòng, trở lại đối mặt với lửa giận của Ngụy Tần, khiến cậu ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Ngụy Tần ngậm điếu thuốc, nhìn tiểu sủng vật đã chọc giận hắn đi qua đi lại ở cửa thủy tinh nửa ngày, sau đó cuộn tròn ở trên thảm, rồi lại khẽ mở he hé cánh cửa ra thật chậm rãi, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng thương, hắn không khỏi phì cười, dập tắt đầu thuốc: “Tới đây.”
Giang Lăng chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, khẩn trương đến mức cuống cuồng. Cậu đã bị phát hiện rồi, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra.
Ngụy Tần vỗ vỗ sô pha: “.”
Giang Lăng sửng sốt một chút, ngồi lên sô pha. Ngụy Tần thoáng cái ôm cậu vào lòng, nâng khuôn mặt cậu lên, dịu dàng vuốt ve.
“Còn đau không? ” Ngụy Tần ôn nhu hỏi.
Đối diện với ánh mắt thương yêu đầy ôn nhu của Ngụy Tần, Giang Lăng bỗng dưng mặt đỏ tâm nhảy dựng lên: “Không, không đau...”
Ngụy Tần dịu dàng hôn Giang Lăng, hỏi: “Có phải tôi đã đối xử với em không tốt?”
Giang Lăng mím môi không nói, chỉ là chậm rãi lắc đầu.
“Giang Lăng, ” Ngụy Tần hơi nhíu mày, ngữ khí có chút đau buồn, “Tôi không nỡ làm em bị thương, tại sao em có thể làm tổn thương chính mình chỉ vì muốn chọc giận tôi? Em ghét tôi đến như vậy sao?”
Giang Lăng trong ngực đau xót, nước mắt trong thoáng chốc tràn ngập hốc mắt...”... Xin lỗi... ” cậu vùi mặt vào trong ngực Ngụy Tần, run lên nhè nhẹ.
Ngụy Tần than nhẹ, hắn vuốt ve sau gáy Giang Lăng an ủi cậu.
Tâm tình đã được khống chế, Giang Lăng thấp giọng nỉ non: “Chủ nhân...”
Ngụy Tần buông cậu ra: “Hửm?”
Giang Lăng đáy mắt rưng rưng, hai gò má ửng hồng: “... Em muốn làm xong... chuyện vừa rồi.”
Ngụy Tần đưa mắt nhìn cậu một hồi, đồng ý.
Giang Lăng quỳ trên mặt đất, móc phân thân đã mềm nhũn của Ngụy Tần ra, ngậm vào trong miệng.
Phân thân tiếp xúc với đầu lưỡi trong nháy mắt ngẩng đầu, theo sự mút vào từ từ bành trướng. Giang Lăng không vội vàng dùng yết hầu, mà là dùng ngón tay xoa bóp nơi gốc phân thân, đầu lưỡi ở nơi linh khẩu chuyển động qua lại.
Kích thích đúng chỗ liền có tác dụng, phân thân dần trở nên cứng rắn bành trướng đến giới hạn. Giang Lăng giương mắt nhìn Ngụy Tần một cái, nhìn thấy trong mắt hắn đang tràn ngập dục vọng và say mê, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có từ dưới đáy lòng lan tràn.
Cậu nhả phân thân ra, hạ thấp thân thể, điều chỉnh hô hấp, sau đó một hơi ngậm vào... Phân thân không hề gặp trở ngại đè lên lưỡi xâm nhập vào cổ họng, Giang Lăng cố gắng hết sức đè nén cơn ho khan, ép buộc bản thân mình ngậm vào hai giây, sau đó lại cầm phân thân chậm rãi rút ra.
Ngụy Tần thoải mái than một tiếng, buông tay xoa đầu Giang Lăng, ý bảo cậu làm rất tốt.
Giống như được khích lệ, Giang Lăng không một chút trì hoãn, tiếp tục phun ra nuốt vào hành trụ, liên tục xoa bóp gốc phân thân cùng tiểu cầu, cho đến khi chúng nó cũng trở nên cứng rắn.
Sau đó Giang Lăng dùng yết hầu vài lần, có kinh nghiệm lần đầu tiên, cậu đã biết cách làm sao để đối mặt với phản ứng bài xích của bản năng, đồng thời giữ vững tiết tấu, bản thân nhẫn nại cực hạn, sau đó cậu đã không phạm sai lầm nữa.
Nhận thấy Ngụy Tần đang dần lên đỉnh, Giang Lăng tăng nhanh tần suất phun ra nuốt vào, mặc dù hàm dưới cùng cần cổ đau nhức, cổ họng cũng có chút nhói đau, nhưng cậu lại đang vô cùng chờ mong Ngụy Tần phóng thích.
Ngụy Tần khí tức có chút hỗn loạn, hắn đứng lên, túm chặt lấy gáy Giang Lăng thẳng tiến vào.
“Ô... ” Giang Lăng có chút chống đỡ không được, nỗ lực thích ứng với tiết tấu của Ngụy Tần.
Biên độ nhỏ luật động liên tục, Ngụy Tần đem tính khí thẳng tiến vào yết hầu Giang Lăng, đè chặt gáy cậu bắn ra, tinh dịch từng đợt từng đợt theo yết hầu trực tiếp trượt vào thực quản... Giang Lăng hầu như có thể cảm giác được độ nóng của chúng, dường như rót đầy một dạ dày.
Bắn xong vài đợt, Ngụy Tần rút phân thân ra khỏi miệng cậu, Giang Lăng dùng đầu lưỡi cuộn lại liếm hết tinh dịch còn sót lại, tỉ mỉ làm sạch phân thân.
Ngụy Tần ánh mắt khen ngợi, dùng ngón tay mơn trớn gương mặt và đôi môi Giang Lăng, thong thả nói: “Em làm rất tốt đó chứ.”
Giang Lăng đỏ mặt không đáp.
“Hôm nay như vậy là được rồi, đi ngủ đi. ” Ngụy Tần ôn nhu ra lệnh.
“Dạ. ” Giang Lăng đứng dậy, cúi đầu đi vào phòng ngăn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn thấy Giang Lăng đắp kín chăn nằm xuống, Ngụy Tần mới lên giường.
“Ư... ” thân thể còn phủ những giọt nước tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, Giang Lăng có chút co rúm lại. Đầu không có điểm chống đỡ, cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Ngụy Tần cao cao tại thượng, một dự cảm không lành dâng lên.
Ngụy Tần lấy ra một cây gậy mát xa màu da, hình dạng là một cái dương v*t dài nhỏ, trầm giọng nói: “Trừng phạt em học tập sử dụng yết hầu cho tốt, há miệng ra.”
Giang Lăng trợn tròn mắt, dương v*t giả ở trước mắt bỗng nhiên phóng đại, so với việc bị cái thứ đồ chơi này đâm vào yết hầu, cậu càng không muốn chống đối lại Ngụy Tần, không thể làm gì khác hơn là không tình nguyện hé miệng.
dương v*t giả tính chất rất mềm mại, chất liệu mô phỏng thật sự rất hoàn hảo, Ngụy Tần cầm lấy phần gốc, chuyển động ở trong miệng Giang Lăng, kéo ra đưa vào xoay tròn.
Khoang miệng từ từ phân bố nướt bọt, Giang Lăng chuyển động đầu lưỡi, cẩn thận tỉ mỉ liếm mút, so với cái của Ngụy Tần, nói dương v*t giả này chỉ bằng phân nửa cái của hắn cũng không quá đáng.
Cảm giác trơn trượt không kém bao nhiêu, Ngụy Tần điều chỉnh một chút cần cổ Giang Lăng, nói: “Thả lỏng thân thể, mở yết hầu ra.”
Giang Lăng khẩn trương đến mức tim đập rộn lên, khẽ ừm.
Ngụy Tần đem dương v*t giả tiến vào hầu miệng của cậu, thay đổi độ lớn của góc, không chút do dự nhanh chóng đẩy vào... dương v*t giả vững vàng xâm nhập vào yết hầu, cảm giác buồn nôn cường liệt nảy lên, Giang Lăng theo bản năng giãy dụa!
Ngụy Tần rút ra, Giang Lăng ho không ngừng, khổ nổi đầu không có điểm tựa, cậu ho đến cần cổ nhói đau.
Chờ cậu ho xong, Ngụy Tần ngữ khí bình thản nói: “Tiếp tục.”
Giang Lăng không tự chủ xiết chặt nắm tay, thuận theo hé miệng.
Cũng giống như lần trước, lúc thứ đó trượt vào cổ họng, sự kích thích mạnh mẽ sắp ép Giang Lăng đến phát điên, cậu gắt gao xiết chặt nắm tay, đầu ngón tay dường như muốn đâm vào lòng bàn tay đến tóe máu. Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống hai bên tóc mai. Mặc dù cổ họng không ngừng dâng lên cơn buồn nôn, nhưng cậu cố gắng nhịn xuống.
Ngay lúc Giang Lăng sắp không thể đè nén được bản năng của mình, Ngụy Tần rút dương v*t giả ra, mỉm cười: “Tốt.”
Để cho Giang Lăng thở dốc một hồi, thứ đó lần thứ hai đi vào… Cứ như vậy nhiều lần, Giang Lăng bị hành hạ đến hai mắt đẫm lệ, gương mặt ửng đỏ.
Ngụy Tần lần nữa rút ra, chọc ngón tay vào miệng Giang Lăng khuấy đảo đầu lưỡi ướt át, ngắm nhìn vẻ mặt xinh đẹp bi thương buồn bã của cậu: “Học được chưa?”
Giang Lăng mắt ngấn lệ, mơ hồ trả lời: “Được rồi.”
Ngụy Tần ôm Giang Lăng ở trên bàn vào lòng, nắm lấy cổ tay của cậu, dịu dàng hôn lên những vết đỏ trong lòng bàn tay cậu, ngữ khí không vui: “Toàn bộ thân thể của em đều thuộc về tôi, nếu còn tự làm mình bị thương tôi sẽ không tha cho em.”
Không nghĩ tới Ngụy Tần sẽ chú ý đến những chuyện nhỏ này, Giang Lăng đỏ mặt e dè ừm một tiếng.
Ngụy Tần ngồi vào sô pha, lười biếng nói: “Tới đây, kiểm tra một chút thành quả học tập của em.”
Đoán được kế tiếp sẽ là chuyện này, Giang Lăng điều chỉnh hô hấp, tiến lên quỳ gối trước háng Ngụy Tần, cầm phân thân có hơi ngẩng đầu lên, ngậm vào trong miệng.
Cự vật ở trong miệng trong nháy mắt bành trướng, Giang Lăng cảm thấy khó khăn.
“Nếu em làm không tốt, trở về trên bàn nằm, tôi sẽ dạy đến khi em làm được mới thôi. ” Ngụy Tần nhắc nhở cậu.
Giang Lăng muốn khóc, kích thước của thứ kia và phân thân của Ngụy Tần quả thực là hai chuyện khác nhau, cậu không thể tưởng tượng bị cự vật lớn như thế này đâm vào yết hầu sẽ có hậu quả như thế nào.
Giang Lăng nỗ lực phun ra nuốt vào phân thân, có lẽ bởi vì vấn đề về độ lớn của góc, đỉnh phân thân vài lần tiến vào hầu miệng, nhưng cậu đều không thể nuốt vào. Giang Lăng xê dịch đầu gối, hạ thấp thân thể, làm cho khoang miệng và cổ họng theo một đường thẳng, lần nữa cố gắng ngậm cự vật vào đến nơi sâu nhất, cậu hạ quyết tâm, ép buộc cổ họng phải tiếp nhận thứ to lớn kia...”... Ưm! ” Giang Lăng mãnh liệt đẩy phân thân ra, quỳ rạp trên mặt đất ho không ngừng, ho đến nước mắt ngang dọc, dường như muốn đem lá phổi ho ra.
Cảm giác được ánh mắt băng lãnh đang nhìn mình từ phía sau, không đợi Ngụy Tần tức giận, Giang Lăng ngẩng mặt lên, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt: “... Chủ nhân… cầu xin anh … cho em một cơ hội nữa... cầu xin anh…”
Ngụy Tần trầm mặt, nhìn dung mạo thê mỹ của Giang Lăng, mặt không thay đổi giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, nhận ra Giang Lăng đang run rẩy.
Ngụy Tần vuốt ve khuôn mặt Giang Lăng, hỏi: “Cho em cơ hội, có thể làm tốt không?”
Giang Lăng đối diện với ánh mắt của Ngụy Tần: “Có thể.”
Ngụy Tần ung dung khoanh tay: “Giang Lăng, chỉ mong em có thể nói được làm được.”
Hai chữ “chỉ mong ” dị thường chói tai, dường như chắc chắc rằng cậu sẽ không làm được, kích thích trái tim Giang Lăng như có lửa đốt! Cậu một lần nữa ngậm lấy cự vật, không đợi hành trụ ướt át, liền liều mạng hướng thẳng cổ họng nhét vào!... Ngụy Tần nắm tóc Giang Lăng mạnh mẽ kéo ra sau, giáng cho cậu một bạt tai: “Em làm gì vậy!”
Giang Lăng xoay mặt lại, trừng mắt hỏi ngược lại Ngụy Tần một câu: “Không phải anh hy vọng em làm như vậy sao?!”
Ngụy Tần trở tay giáng cho cậu thêm một cái tát, chỉ vào Giang Lăng: “Em thử nói lại xem.”
Giang Lăng khuôn mặt lệch sang một bên, nước mắt ủy khuất thoáng cái bừng lên, không thể kiềm xuống.
“Hôm nay không hứng thú nữa, cút đi. ” Ngụy Tần ngữ khí cố kìm chế lửa giận, gần như đã chạm tới giới hạn bùng phát.
Giang Lăng không nói lời nào, đứng dậy chạy thẳng vào phòng ngăn.
Không muốn bị Ngụy Tần thấy, cậu chui vào phòng tắm, đặt mông ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Cậu đột nhiên nhớ tới mình không cầm theo thuốc lá, nhưng lại không muốn đi ra ngoài lấy, liền lau sạch sẽ nước mắt, ngồi một chỗ tức giận.
Giận dỗi một lúc, Giang Lăng cũng không còn nhớ tại sao cậu lại tức giận như vậy, đại khái là nhất thời lửa giận bốc lên đầu. Cậu nhớ Ngụy Tần trước đó có nói ‘Làm không được thì phải thành thực chịu phạt, em như vậy sẽ làm chính mình bị thương’, sự tức giận trong lòng dịu đi hơn phân nửa.
Tuy rằng Ngụy Tần cường thế, nhưng cái gọi là “trừng phạt ” cũng chỉ là điều giáo, chưa bao giờ làm thương tổn tới cậu. Hắn luôn kiên nhẫn dạy dỗ cậu, rõ ràng là cậu làm không tốt, lại còn giận dữ như vậy, chọc giận Ngụy Tần... Giang Lăng vò tóc, trong đầu là một mảnh hỗn độn. —— Có phải là… không nên chống đối hắn?
Giang Lăng vểnh tai, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, không khỏi có chút hoảng hốt.
Hay là... Nhận lỗi sớm một chút sẽ tốt hơn? Tuy rằng Ngụy Tần lúc nóng giận rất khủng khiếp, nhưng Giang Lăng phát hiện ra chỉ cần cậu ngoan ngoãn một chút, hắn đều sẽ tương đối dễ nói chuyện, đơn giản là chịu ít thống khổ hơn mà thôi, còn hơn là bị nhốt dưới tầng hầm, hầu như có thể dùng từ “hạnh phúc ” để hình dung.
Tim đập mạnh đến lồng ngực phát đau, Giang Lăng chống tay vào tường đứng lên, nói thật lòng, trở lại đối mặt với lửa giận của Ngụy Tần, khiến cậu ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Ngụy Tần ngậm điếu thuốc, nhìn tiểu sủng vật đã chọc giận hắn đi qua đi lại ở cửa thủy tinh nửa ngày, sau đó cuộn tròn ở trên thảm, rồi lại khẽ mở he hé cánh cửa ra thật chậm rãi, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng thương, hắn không khỏi phì cười, dập tắt đầu thuốc: “Tới đây.”
Giang Lăng chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, khẩn trương đến mức cuống cuồng. Cậu đã bị phát hiện rồi, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra.
Ngụy Tần vỗ vỗ sô pha: “.”
Giang Lăng sửng sốt một chút, ngồi lên sô pha. Ngụy Tần thoáng cái ôm cậu vào lòng, nâng khuôn mặt cậu lên, dịu dàng vuốt ve.
“Còn đau không? ” Ngụy Tần ôn nhu hỏi.
Đối diện với ánh mắt thương yêu đầy ôn nhu của Ngụy Tần, Giang Lăng bỗng dưng mặt đỏ tâm nhảy dựng lên: “Không, không đau...”
Ngụy Tần dịu dàng hôn Giang Lăng, hỏi: “Có phải tôi đã đối xử với em không tốt?”
Giang Lăng mím môi không nói, chỉ là chậm rãi lắc đầu.
“Giang Lăng, ” Ngụy Tần hơi nhíu mày, ngữ khí có chút đau buồn, “Tôi không nỡ làm em bị thương, tại sao em có thể làm tổn thương chính mình chỉ vì muốn chọc giận tôi? Em ghét tôi đến như vậy sao?”
Giang Lăng trong ngực đau xót, nước mắt trong thoáng chốc tràn ngập hốc mắt...”... Xin lỗi... ” cậu vùi mặt vào trong ngực Ngụy Tần, run lên nhè nhẹ.
Ngụy Tần than nhẹ, hắn vuốt ve sau gáy Giang Lăng an ủi cậu.
Tâm tình đã được khống chế, Giang Lăng thấp giọng nỉ non: “Chủ nhân...”
Ngụy Tần buông cậu ra: “Hửm?”
Giang Lăng đáy mắt rưng rưng, hai gò má ửng hồng: “... Em muốn làm xong... chuyện vừa rồi.”
Ngụy Tần đưa mắt nhìn cậu một hồi, đồng ý.
Giang Lăng quỳ trên mặt đất, móc phân thân đã mềm nhũn của Ngụy Tần ra, ngậm vào trong miệng.
Phân thân tiếp xúc với đầu lưỡi trong nháy mắt ngẩng đầu, theo sự mút vào từ từ bành trướng. Giang Lăng không vội vàng dùng yết hầu, mà là dùng ngón tay xoa bóp nơi gốc phân thân, đầu lưỡi ở nơi linh khẩu chuyển động qua lại.
Kích thích đúng chỗ liền có tác dụng, phân thân dần trở nên cứng rắn bành trướng đến giới hạn. Giang Lăng giương mắt nhìn Ngụy Tần một cái, nhìn thấy trong mắt hắn đang tràn ngập dục vọng và say mê, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có từ dưới đáy lòng lan tràn.
Cậu nhả phân thân ra, hạ thấp thân thể, điều chỉnh hô hấp, sau đó một hơi ngậm vào... Phân thân không hề gặp trở ngại đè lên lưỡi xâm nhập vào cổ họng, Giang Lăng cố gắng hết sức đè nén cơn ho khan, ép buộc bản thân mình ngậm vào hai giây, sau đó lại cầm phân thân chậm rãi rút ra.
Ngụy Tần thoải mái than một tiếng, buông tay xoa đầu Giang Lăng, ý bảo cậu làm rất tốt.
Giống như được khích lệ, Giang Lăng không một chút trì hoãn, tiếp tục phun ra nuốt vào hành trụ, liên tục xoa bóp gốc phân thân cùng tiểu cầu, cho đến khi chúng nó cũng trở nên cứng rắn.
Sau đó Giang Lăng dùng yết hầu vài lần, có kinh nghiệm lần đầu tiên, cậu đã biết cách làm sao để đối mặt với phản ứng bài xích của bản năng, đồng thời giữ vững tiết tấu, bản thân nhẫn nại cực hạn, sau đó cậu đã không phạm sai lầm nữa.
Nhận thấy Ngụy Tần đang dần lên đỉnh, Giang Lăng tăng nhanh tần suất phun ra nuốt vào, mặc dù hàm dưới cùng cần cổ đau nhức, cổ họng cũng có chút nhói đau, nhưng cậu lại đang vô cùng chờ mong Ngụy Tần phóng thích.
Ngụy Tần khí tức có chút hỗn loạn, hắn đứng lên, túm chặt lấy gáy Giang Lăng thẳng tiến vào.
“Ô... ” Giang Lăng có chút chống đỡ không được, nỗ lực thích ứng với tiết tấu của Ngụy Tần.
Biên độ nhỏ luật động liên tục, Ngụy Tần đem tính khí thẳng tiến vào yết hầu Giang Lăng, đè chặt gáy cậu bắn ra, tinh dịch từng đợt từng đợt theo yết hầu trực tiếp trượt vào thực quản... Giang Lăng hầu như có thể cảm giác được độ nóng của chúng, dường như rót đầy một dạ dày.
Bắn xong vài đợt, Ngụy Tần rút phân thân ra khỏi miệng cậu, Giang Lăng dùng đầu lưỡi cuộn lại liếm hết tinh dịch còn sót lại, tỉ mỉ làm sạch phân thân.
Ngụy Tần ánh mắt khen ngợi, dùng ngón tay mơn trớn gương mặt và đôi môi Giang Lăng, thong thả nói: “Em làm rất tốt đó chứ.”
Giang Lăng đỏ mặt không đáp.
“Hôm nay như vậy là được rồi, đi ngủ đi. ” Ngụy Tần ôn nhu ra lệnh.
“Dạ. ” Giang Lăng đứng dậy, cúi đầu đi vào phòng ngăn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn thấy Giang Lăng đắp kín chăn nằm xuống, Ngụy Tần mới lên giường.