*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, rất nhanh đã đến thời gian cuộc hẹn.
Giang Lăng tâm tình sung sướng đi xuống lầu, liền nhìn thấy xe của Ngụy Tần đang lặng yên dừng ở đằng kia chờ cậu.
Nhìn Giang Lăng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Ngụy Tần liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hướng Giang Lăng mỉm cười: “Rất đúng giờ.”
Giang Lăng mỉm cười đáp lại.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh, không nhanh không chậm.
Giang Lăng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên xa lạ, không biết Ngụy Tần muốn chở cậu đi đâu.
Chiếc xe tiến vào khu vực ngoại ô xa xôi, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần, cuối cùng dừng lại ở trước cổng một tòa nhà được trang trí theo phong cách Baroque.
Giang Lăng xuống xe ngước mắt nhìn lên, ánh sáng tối mờ rọi xuống tòa kiến trúc hai tầng, chiếc cột đá được chạm trổ hoa văn phức tạp đổ xuống cái bóng đen quỷ dị. Những nhân viên an ninh túc trực ở trước cửa và bãi đỗ xe ăn mặc quân phục phương tây kiểu cũ, hiện ra mỹ cảm dị thường.
“Đi. ” Ngụy Tần hướng Giang Lăng đang đờ ra nói. Giang Lăng lập tức đuổi theo bước chân Ngụy Tần.
Nhân viên tiếp đãi mặc áo đuôi tôm màu đen đứng ở trước cửa, hướng Ngụy Tần khẽ khom người: “Chào ngài, xin lấy ra thư mời.”
Ngụy Tần từ trong túi quần móc bức thư vô danh kia ra.
“Mời vào. ” nhân viên làm tư thế xin mời.
Đi qua một đoạn hành lang trang trí những hoa văn cổ phức tạp, lúc rẽ qua góc ngoặt liền có một bồi bàn đến ngăn bọn họ, cung kính nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài có cần mặt nạ không?”
“Không cần. ” Ngụy Tần trả lời.
Nghe vậy bồi bàn trực tiếp dẫn bọn họ vào một căn phòng thay quần áo, móc ra một chiếc vòng cổ bằng bạc, hai tay đưa cho Ngụy Tần, Ngụy Tần tiếp nhận.
Nhìn chiếc vòng cổ kia, trái tim Giang Lăng bỗng giật thót, dự cảm không lành kéo tới.
Ngụy Tần thần thái tự nhiên giống như đang ở nhà, không chút câu nệ, hắn vỗ vỗ vai Giang Lăng, nói một chữ: “Cởi.”
Giang Lăng do dự một chút, mở nút áo, yên lặng bắt đầu cởi quần áo.
Chờ Giang Lăng cởi xong toàn bộ y phục, Ngụy Tần đeo chiếc vòng lên cổ cậu, ánh sáng màu bạc càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Lăng.
Giang Lăng vẫn trầm mặc, rũ mi mắt không nói một câu.
“Đi thôi. ” Ngụy Tần nắm dây xích được gắn trên vòng cổ.
Nhìn theo bóng lưng Ngụy Tần, Giang Lăng rốt cục không nhịn được, cậu vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó cúi người quỳ trên mặt đất, hạ thấp đầu, trán cậu chạm vào tấm thảm trên mặt đất, bày ra tư thế hèn mọn nhất nói: “Chủ nhân.”
Ngụy Tần quay đầu lại: “Hửm?”
Giang Lăng run nhè nhẹ: “... Cầu xin anh... cho em mang cho mặt nạ…”
Thấy cậu đã đoán được chín phần, Ngụy Tần trong mắt lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói: “Không được.”
Giang Lăng trong ngực đau xót, móng tay bấu vào tấm thảm mềm mại: “... Cầu xin anh…”
Nhìn Giang Lăng cúi thấp đầu, Ngụy Tần ôn nhu cười: “Em đang sợ cái gì, Giang Lăng.”
Giang Lăng không đáp lời.
“Đi thôi. ” Ngụy Tần không nói thêm lời nào nữa.
Bước chân Ngụy Tần rất chậm, Giang Lăng bò theo sau cũng không quá cố sức.
Đi chưa tới hai bước liền ra tới góc ngoặt, tầm nhìn rộng mở thông suốt, Giang Lăng nhìn lại, trước mắt cậu đều là kiểu như cậu và Ngụy Tần—— chủ nhân và sủng vật. Những thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp quỳ gối bên chân chủ nhân, các chủ nhân thì đang đàm tiếu, hoặc ở trên sô pha hưởng thụ phục vụ, bầu không khí nồng đặc sự phóng đãng dâm dục.
Ngụy Tần không đến chỗ đám người kia, chỉ dắt Giang Lăng đứng ở một bên, lưng dựa vào tường hút thuốc.
Giang Lăng quỳ ngồi dưới đất, thân thể xích lõa bại lộ trước mắt người khác khiến cậu mất đi cảm giác an toàn, không mang mặt nạ, càng làm cậu không dám ngẩng đầu.
“Hey!”
Đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi giày da sáng loáng, Giang Lăng căng thẳng.
“Ừm, anh cũng tới à. ” Ngụy Tần chào hỏi.
“Lâu rồi không thấy anh tới nha! Tôi vậy mà chưa từng vắng mặt đó. ” Diệp Thanh Phong lúc nào cũng giữ hình tượng anh tuấn khiến người khác phải chói mắt, “Anh lần nào tới cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, thế nào, hôm nay dẫn theo rồi sao.”
Ngụy Tần cười, chuyển chủ đề: “Sủng vật của anh đâu?”
Diệp Thanh Phong chỉ chỉ phía sau: “Tôi bảo cậu ta hầu hạ Đinh tiểu thiếu gia rồi, hôm nay hắn tới có một mình.”
“Ồ. ” Ngụy Tần phun ra một làn khói.
Diệp Thanh Phong nói: “Đúng rồi, tiết mục bắt đầu rồi, anh không đi xem sao?”
Nhà theo phong cách Baroque:
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, rất nhanh đã đến thời gian cuộc hẹn.
Giang Lăng tâm tình sung sướng đi xuống lầu, liền nhìn thấy xe của Ngụy Tần đang lặng yên dừng ở đằng kia chờ cậu.
Nhìn Giang Lăng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Ngụy Tần liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hướng Giang Lăng mỉm cười: “Rất đúng giờ.”
Giang Lăng mỉm cười đáp lại.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh, không nhanh không chậm.
Giang Lăng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên xa lạ, không biết Ngụy Tần muốn chở cậu đi đâu.
Chiếc xe tiến vào khu vực ngoại ô xa xôi, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần, cuối cùng dừng lại ở trước cổng một tòa nhà được trang trí theo phong cách Baroque.
Giang Lăng xuống xe ngước mắt nhìn lên, ánh sáng tối mờ rọi xuống tòa kiến trúc hai tầng, chiếc cột đá được chạm trổ hoa văn phức tạp đổ xuống cái bóng đen quỷ dị. Những nhân viên an ninh túc trực ở trước cửa và bãi đỗ xe ăn mặc quân phục phương tây kiểu cũ, hiện ra mỹ cảm dị thường.
“Đi. ” Ngụy Tần hướng Giang Lăng đang đờ ra nói. Giang Lăng lập tức đuổi theo bước chân Ngụy Tần.
Nhân viên tiếp đãi mặc áo đuôi tôm màu đen đứng ở trước cửa, hướng Ngụy Tần khẽ khom người: “Chào ngài, xin lấy ra thư mời.”
Ngụy Tần từ trong túi quần móc bức thư vô danh kia ra.
“Mời vào. ” nhân viên làm tư thế xin mời.
Đi qua một đoạn hành lang trang trí những hoa văn cổ phức tạp, lúc rẽ qua góc ngoặt liền có một bồi bàn đến ngăn bọn họ, cung kính nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài có cần mặt nạ không?”
“Không cần. ” Ngụy Tần trả lời.
Nghe vậy bồi bàn trực tiếp dẫn bọn họ vào một căn phòng thay quần áo, móc ra một chiếc vòng cổ bằng bạc, hai tay đưa cho Ngụy Tần, Ngụy Tần tiếp nhận.
Nhìn chiếc vòng cổ kia, trái tim Giang Lăng bỗng giật thót, dự cảm không lành kéo tới.
Ngụy Tần thần thái tự nhiên giống như đang ở nhà, không chút câu nệ, hắn vỗ vỗ vai Giang Lăng, nói một chữ: “Cởi.”
Giang Lăng do dự một chút, mở nút áo, yên lặng bắt đầu cởi quần áo.
Chờ Giang Lăng cởi xong toàn bộ y phục, Ngụy Tần đeo chiếc vòng lên cổ cậu, ánh sáng màu bạc càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Lăng.
Giang Lăng vẫn trầm mặc, rũ mi mắt không nói một câu.
“Đi thôi. ” Ngụy Tần nắm dây xích được gắn trên vòng cổ.
Nhìn theo bóng lưng Ngụy Tần, Giang Lăng rốt cục không nhịn được, cậu vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó cúi người quỳ trên mặt đất, hạ thấp đầu, trán cậu chạm vào tấm thảm trên mặt đất, bày ra tư thế hèn mọn nhất nói: “Chủ nhân.”
Ngụy Tần quay đầu lại: “Hửm?”
Giang Lăng run nhè nhẹ: “... Cầu xin anh... cho em mang cho mặt nạ…”
Thấy cậu đã đoán được chín phần, Ngụy Tần trong mắt lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói: “Không được.”
Giang Lăng trong ngực đau xót, móng tay bấu vào tấm thảm mềm mại: “... Cầu xin anh…”
Nhìn Giang Lăng cúi thấp đầu, Ngụy Tần ôn nhu cười: “Em đang sợ cái gì, Giang Lăng.”
Giang Lăng không đáp lời.
“Đi thôi. ” Ngụy Tần không nói thêm lời nào nữa.
Bước chân Ngụy Tần rất chậm, Giang Lăng bò theo sau cũng không quá cố sức.
Đi chưa tới hai bước liền ra tới góc ngoặt, tầm nhìn rộng mở thông suốt, Giang Lăng nhìn lại, trước mắt cậu đều là kiểu như cậu và Ngụy Tần—— chủ nhân và sủng vật. Những thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp quỳ gối bên chân chủ nhân, các chủ nhân thì đang đàm tiếu, hoặc ở trên sô pha hưởng thụ phục vụ, bầu không khí nồng đặc sự phóng đãng dâm dục.
Ngụy Tần không đến chỗ đám người kia, chỉ dắt Giang Lăng đứng ở một bên, lưng dựa vào tường hút thuốc.
Giang Lăng quỳ ngồi dưới đất, thân thể xích lõa bại lộ trước mắt người khác khiến cậu mất đi cảm giác an toàn, không mang mặt nạ, càng làm cậu không dám ngẩng đầu.
“Hey!”
Đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi giày da sáng loáng, Giang Lăng căng thẳng.
“Ừm, anh cũng tới à. ” Ngụy Tần chào hỏi.
“Lâu rồi không thấy anh tới nha! Tôi vậy mà chưa từng vắng mặt đó. ” Diệp Thanh Phong lúc nào cũng giữ hình tượng anh tuấn khiến người khác phải chói mắt, “Anh lần nào tới cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, thế nào, hôm nay dẫn theo rồi sao.”
Ngụy Tần cười, chuyển chủ đề: “Sủng vật của anh đâu?”
Diệp Thanh Phong chỉ chỉ phía sau: “Tôi bảo cậu ta hầu hạ Đinh tiểu thiếu gia rồi, hôm nay hắn tới có một mình.”
“Ồ. ” Ngụy Tần phun ra một làn khói.
Diệp Thanh Phong nói: “Đúng rồi, tiết mục bắt đầu rồi, anh không đi xem sao?”
Nhà theo phong cách Baroque: