Giang Lăng không biết mình đang ở đâu, xung quanh cậu hoàn toàn tĩnh lặng, trong bóng tối không thể phân biệt được nam bắc.
Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh sụp đổ, cậu mạnh mẽ quay đầu lại —— chỉ thấy Tụ phúc lâu đang ở trong biển lửa hừng hực thiêu đốt! Từng phần từng phần một lần lượt đổ xuống! Cậu nhớ tới các anh em vẫn còn đang ở bên trong, lập tức giống như phát điên xông vào, lại bị một thanh xà ngang rơi xuống ngăn cản bước chân.
“Cố Trung!! ” Giang Lăng dùng hết sức hét to, cậu vô cùng lo lắng tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong những thi thể đang nằm la liệt kia, “Trương Hằng! La Hân!...”
Trả lời cậu chỉ có thanh âm hừng hực của lửa, dường như được phóng đại lên mấy chục lần oanh kích màng nhĩ của cậu.
“Không … ” Giang Lăng run rẩy, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Trong lúc ngây người, cậu nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng nổ vang, cậu ngẩng mặt lên, chỉ thấy một hòn đá thật lớn hướng tới cậu giáng xuống ——
Mở mắt ra, Giang Lăng hơi thở hỗn loạn.
Sự ấm áp đang bao lấy thân thể lấp đầy những khoảng trống trong lý trí của cậu, linh hồn cậu giống như còn đang chu du ở ranh giới của cơn ác mộng, không thể phân biệt được đâu là mộng ảo đâu là thực tại.
“Giang Lăng.”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Giang Lăng thân thể chấn động, bây giờ cậu mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường Ngụy Tần, bị hắn ôm vào trong ngực.
Ngụy Tần khẽ hôn lên trán Giang Lăng, xác nhận cậu đã hạ sốt, liền yên tâm hơn rất nhiều, ôn nhu hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Không biết là vì sự dịu dàng của Ngụy Tần, hay là vì cảnh tượng trong giấc mộng quá tàn khốc, Giang Lăng rũ mắt xuống, nước mắt thoáng cái dâng lên.
“Không khóc... ” Ngụy Tần ôm chặt cậu vào trong lòng, giọng nói thương yêu không gì sánh bằng.
Giang Lăng khóc đến không cách nào nín được, cậu níu chặt áo Ngụy Tần, từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “.... Trả bọn họ lại... cho em…”
Ngụy Tần đau xót nhắm mắt lại, vuốt ve sau gáy Giang Lăng: “Xin lỗi.”
Sau đó, Giang Lăng không hề phản kháng lại Ngụy Tần. Ngụy Tần kêu cậu làm gì, cậu liền làm cái đó, chỉ có lúc làm tình là vẫn như cũ không rên lấy một tiếng.
Thời gian còn lại, cậu ngồi ngơ ngẩn ở trong phòng ngăn, ngay cả thuốc lá cũng chẳng muốn hút, ăn cũng rất ít, người đã có hơi gầy đi.
Ngụy Tần trong lòng đau xót, nhưng đối với Giang Lăng một chút biện pháp cũng không có.
Lúc ân ái xong, hắn ôm Giang Lăng tựa vào đầu giường, cao trào qua đi Giang Lăng gương mặt phiếm hồng, thoáng hiện lên hình bóng trước kia của cậu —— chỉ có lúc đó, Ngụy Tần mới có thể cảm giác được một tia hạnh phúc.
Cuộc sống đau khổ của hai người cứ như vậy mà kéo dài vài ngày.
Ngụy Tần sợ Giang Lăng bởi vì không ăn uống mà dẫn đến thiếu máu, liền chạy đến phòng khám tư hỏi bác sỹ về việc tiêm thêm chất dinh dưỡng cho cậu.
Vì vậy trong gian phòng to lớn chỉ còn lại một mình Giang Lăng, cậu ngồi ở trên giường, ngậm điếu thuốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ hòa vào cùng khói thuốc, trông có vẻ như không có thật.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Giang Lăng sửng sốt một chút, lấy điện thoại ra —— một dãy số xa lạ.
Vừa mới đặt điện thoại bên tai để nghe, đầu dây bên kia liền mở miệng: “Tiểu Lăng!”
Giang Lăng cả kinh, điếu thuốc từ trong miệng rơi ra: “Cố Trung?!!”
“Tiểu Lăng, em không sao chứ?!”
Giang Lăng trong mắt giống như nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm, lấp lánh rực rỡ: “Em không sao, còn anh?!”
Cố Trung tựa hồ do dự một chút, nói: “Vốn dĩ có chút chuyện, bây giờ thì đã không sao rồi.”
“Có người cứu anh ra?”
“Ừm... ” Cố Trung nhìn thoáng qua Tô Chiêu đang được gã ôm trong tay, thần tình có chút chột dạ, “Bọn Trương Hằng toàn bộ đều bị bắt rồi, xem chừng ít nhất cũng phải chịu ba năm.”
Giang Lăng phút chốc đứng lên, trong mắt bắn ra lửa giận: “Tất cả mọi chuyện đều do Ngụy Tần làm...”
“Tiểu Lăng, ” Cố Trung ngữ khí nhu hòa, “Chúng ta bây giờ ngoại trừ nhún nhường để tự bảo vệ mình, thì không còn biện pháp nào nữa, chờ mọi chuyện trôi qua, sau đó sẽ gọi những người còn lại trở về.... Cho dù có phải bắt đầu một lần nữa, chúng ta còn, bang hội còn.”
Tâm tình nảy lên, nước mắt suýt chút nữa lại không kiềm được, đã nhiều ngày trôi qua, Giang Lăng mới lần đầu tiên nở nụ cười: “Ừm…. Cố Trung, em muốn anh giúp em một việc.”
“Ừm, em nói đi.”
Giang Lăng mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp, nhưng giọng nói lại băng lãnh tuyệt vọng không gì sánh được: “Giúp em… phá đổ Ngụy thị.”
Trò chuyện chấm dứt, Cố Trung chỉ ngây ngốc nhìn di động, nhất thời không kịp phản ứng.
Tô Chiêu giật lấy di động: “Vừa mới ra khỏi đó liền nhớ nhung gọi ngay cho Tiểu Lăng của anh, tốt xấu gì tôi cũng tốn không ít tiền để vớt anh ra đâu nhé…”
Nhìn Tô Chiêu đang lải nhải ở bên cạnh, Cố Trung có một ý nghĩ.
“Tô Chiêu.”
Tô Chiêu ngừng miệng, quay đầu, gương mặt y cùng mái tóc vàng mềm mại bị ánh sáng cam bao phủ càng làm y thêm dịu dàng tuấn mỹ.
Cố Trung đi tới bên y, một tay ôm eo của y, hôn xuống. Nụ hôn bất ngờ khiếnTô Chiêu không biết làm sao, trái tim bỗng đập mạnh.
Hôn đến động tình, Tô Chiêu cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng, y bị Cố Trung bế lên.
Đã lâu rồi không được thương yêu dịu dàng như vậy, lúc Tô Chiêu bị Cố Trung tiến vào đến tính loạn thần mê, y lại nhớ về thời gian trước.
Lúc đó, bọn họ vẫn còn là vị thành niên, cùng ở trong bang phái của Ngụy Diễm. Hai người ôm một bầu nhiệt huyết cùng nhau vào sinh ra tử vài năm, xuất sắc đến nỗi khiến Ngụy Diễm phải khen ngợi.
Lúc bọn họ ở trong bang phái xây dựng uy tín, suốt ngày gắn bó keo sơn tình cảm ngọt ngào. Tô Chiêu khi đó, chưa từng có được hạnh phúc như vậy.
Nhưng mà tất cả những điều tốt đẹp đều bị tan biến trong cái đêm mưa gió đó.
Ngụy Diễm gọi bọn họ vào đứng ở trước mặt, nói rằng ông ta dự định cử Tô Chiêu theo Ngụy Tần xuất ngoại, còn Cố Trung thì lại đi trợ giúp cho Giang Vĩnh Hoành trở thành đại ca của bang phái mới.
Ngày đó, bọn họ ở trên giường điên cuồng làm tình, coi như là lần hoan ái cuối cùng trước khi ly biệt.
Mệnh lệnh của Ngụy Diễm cho dù có là ai cũng không thể chống lại. Tô Chiêu xuất ngoại, trong mấy năm ở nước ngoài, y vẫn luôn nhớ thương Cố Trung, bình thường hay gọi điện thoại cho gã, tuy rằng Cố Trung không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Tô Chiêu mẫn cảm liền phát hiện ra, y đã mất gã rồi.
Lúc Tô Chiêu cùng Ngụy Tần về nước, Giang Vĩnh Hoành đã trở mặt với Ngụy Diễm, Cố Trung cũng vĩnh viễn đứng ở phe đối lập, trở thành người của Giang Vĩnh Hoành.
Tuy rằng Cố Trung đã không còn muốn ở cùng Tô Chiêu, nhưng Tô Chiêu vẫn như trước luôn thương nhớ gã giống như hạnh phúc mới chỉ biến mất ngày hôm qua, đau đớn khôn cùng, vô pháp cam tâm.
Y bắt đầu điên cuồng quấn quít lấy Cố Trung, cho đến khi người nam nhân đã từng yêu y không gì sánh được này, lần thứ hai đồng ý trở thành bạn giường của mình.
Sau đó, Tô Chiêu luôn cùng Cố Trung ở trên giường có tình không yêu, bản thân thì đã tê liệt cảm giác…
“Ưm... ” chớp mắt phun trào, Tô Chiêu hai gò má ửng hồng, động tình ôm Cố Trung. Cố Trung cũng hôn y, ở trong thân thể của y phóng ra.
Dư vị đi qua, hai người tựa ở đầu giường, dựa sát vào nhau.
Giống như quay về thuở trước, Tô Chiêu trong lòng tràn đầy yêu thương, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Cố Trung... Em... yêu anh, trước giờ chưa từng thay đổi... ” ý nói Cố Trung đã thay đổi rồi.
Nghe Tô Chiêu dè dặt nói, Cố Trung ung dung cười, bóp tắt đầu thuốc, nâng cằm Tô Chiêu lên, trong mắt đầy tràn nhu tình: “Tôi cũng yêu em.”
Tô Chiêu cau mày: “Lừa đảo.”
“Thật mà. ” Cố Trung cười nói.
“Có đồ ngu mới tin anh. ” Tô Chiêu tức giận xoay mặt đi.
“Ai, ” Cố Trung ngữ khí có chút đau thương, “Tôi bị Tiểu Lăng vứt đi rồi, xem ra cả đời này cậu ấy sẽ không theo tôi lên giường nữa.”
“Cái gì? ” Tô Chiêu liếc mắt nhìn hắn.
Cố Trung cười hì hì: “Cho nên là, tôi dự định sẽ đi giành lại tình yêu cũ của mình.”
Tô Chiêu phì cười, hung hăng đấm một quyền vào Cố Trung: “Giành cái đầu anh!”
Cố Trung ha ha cười, xoay người đè lên Tô Chiêu, chăm chú nhìn y, sự dịu dàng trong ánh mắt giống như muốn làm tan chảy xương cốt của Tô Chiêu.
Bầu không khí nhất thời trầm tĩnh ám muội, Tô Chiêu chớp mắt mấy cái: “Anh muốn làm gì.”
Cố Trung đối diện với ánh mắt của Tô Chiêu, nghiêm túc nói: “Nói thật. Tô Chiêu... Tôi muốn thật lòng yêu em một lần nữa.”
Tô Chiêu tim đập nhanh một nhịp, nhất thời hỗn loạn... Lần này, y tin.
“Nếu như em có thể giúp tôi... một chuyện nhỏ. ” Cố Trung nói ra điều kiện.
Tô Chiêu trầm mặc một hồi: “Anh nói đi.”
Cố Trung ánh mắt lóe sáng, gằn từng chữ: “Giúp tôi đâm sau lưng Ngụy Tần một dao.”
Tô Chiêu trợn to hai mắt không thể tin được.
Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh sụp đổ, cậu mạnh mẽ quay đầu lại —— chỉ thấy Tụ phúc lâu đang ở trong biển lửa hừng hực thiêu đốt! Từng phần từng phần một lần lượt đổ xuống! Cậu nhớ tới các anh em vẫn còn đang ở bên trong, lập tức giống như phát điên xông vào, lại bị một thanh xà ngang rơi xuống ngăn cản bước chân.
“Cố Trung!! ” Giang Lăng dùng hết sức hét to, cậu vô cùng lo lắng tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong những thi thể đang nằm la liệt kia, “Trương Hằng! La Hân!...”
Trả lời cậu chỉ có thanh âm hừng hực của lửa, dường như được phóng đại lên mấy chục lần oanh kích màng nhĩ của cậu.
“Không … ” Giang Lăng run rẩy, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Trong lúc ngây người, cậu nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng nổ vang, cậu ngẩng mặt lên, chỉ thấy một hòn đá thật lớn hướng tới cậu giáng xuống ——
Mở mắt ra, Giang Lăng hơi thở hỗn loạn.
Sự ấm áp đang bao lấy thân thể lấp đầy những khoảng trống trong lý trí của cậu, linh hồn cậu giống như còn đang chu du ở ranh giới của cơn ác mộng, không thể phân biệt được đâu là mộng ảo đâu là thực tại.
“Giang Lăng.”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Giang Lăng thân thể chấn động, bây giờ cậu mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường Ngụy Tần, bị hắn ôm vào trong ngực.
Ngụy Tần khẽ hôn lên trán Giang Lăng, xác nhận cậu đã hạ sốt, liền yên tâm hơn rất nhiều, ôn nhu hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Không biết là vì sự dịu dàng của Ngụy Tần, hay là vì cảnh tượng trong giấc mộng quá tàn khốc, Giang Lăng rũ mắt xuống, nước mắt thoáng cái dâng lên.
“Không khóc... ” Ngụy Tần ôm chặt cậu vào trong lòng, giọng nói thương yêu không gì sánh bằng.
Giang Lăng khóc đến không cách nào nín được, cậu níu chặt áo Ngụy Tần, từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “.... Trả bọn họ lại... cho em…”
Ngụy Tần đau xót nhắm mắt lại, vuốt ve sau gáy Giang Lăng: “Xin lỗi.”
Sau đó, Giang Lăng không hề phản kháng lại Ngụy Tần. Ngụy Tần kêu cậu làm gì, cậu liền làm cái đó, chỉ có lúc làm tình là vẫn như cũ không rên lấy một tiếng.
Thời gian còn lại, cậu ngồi ngơ ngẩn ở trong phòng ngăn, ngay cả thuốc lá cũng chẳng muốn hút, ăn cũng rất ít, người đã có hơi gầy đi.
Ngụy Tần trong lòng đau xót, nhưng đối với Giang Lăng một chút biện pháp cũng không có.
Lúc ân ái xong, hắn ôm Giang Lăng tựa vào đầu giường, cao trào qua đi Giang Lăng gương mặt phiếm hồng, thoáng hiện lên hình bóng trước kia của cậu —— chỉ có lúc đó, Ngụy Tần mới có thể cảm giác được một tia hạnh phúc.
Cuộc sống đau khổ của hai người cứ như vậy mà kéo dài vài ngày.
Ngụy Tần sợ Giang Lăng bởi vì không ăn uống mà dẫn đến thiếu máu, liền chạy đến phòng khám tư hỏi bác sỹ về việc tiêm thêm chất dinh dưỡng cho cậu.
Vì vậy trong gian phòng to lớn chỉ còn lại một mình Giang Lăng, cậu ngồi ở trên giường, ngậm điếu thuốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ hòa vào cùng khói thuốc, trông có vẻ như không có thật.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Giang Lăng sửng sốt một chút, lấy điện thoại ra —— một dãy số xa lạ.
Vừa mới đặt điện thoại bên tai để nghe, đầu dây bên kia liền mở miệng: “Tiểu Lăng!”
Giang Lăng cả kinh, điếu thuốc từ trong miệng rơi ra: “Cố Trung?!!”
“Tiểu Lăng, em không sao chứ?!”
Giang Lăng trong mắt giống như nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm, lấp lánh rực rỡ: “Em không sao, còn anh?!”
Cố Trung tựa hồ do dự một chút, nói: “Vốn dĩ có chút chuyện, bây giờ thì đã không sao rồi.”
“Có người cứu anh ra?”
“Ừm... ” Cố Trung nhìn thoáng qua Tô Chiêu đang được gã ôm trong tay, thần tình có chút chột dạ, “Bọn Trương Hằng toàn bộ đều bị bắt rồi, xem chừng ít nhất cũng phải chịu ba năm.”
Giang Lăng phút chốc đứng lên, trong mắt bắn ra lửa giận: “Tất cả mọi chuyện đều do Ngụy Tần làm...”
“Tiểu Lăng, ” Cố Trung ngữ khí nhu hòa, “Chúng ta bây giờ ngoại trừ nhún nhường để tự bảo vệ mình, thì không còn biện pháp nào nữa, chờ mọi chuyện trôi qua, sau đó sẽ gọi những người còn lại trở về.... Cho dù có phải bắt đầu một lần nữa, chúng ta còn, bang hội còn.”
Tâm tình nảy lên, nước mắt suýt chút nữa lại không kiềm được, đã nhiều ngày trôi qua, Giang Lăng mới lần đầu tiên nở nụ cười: “Ừm…. Cố Trung, em muốn anh giúp em một việc.”
“Ừm, em nói đi.”
Giang Lăng mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp, nhưng giọng nói lại băng lãnh tuyệt vọng không gì sánh được: “Giúp em… phá đổ Ngụy thị.”
Trò chuyện chấm dứt, Cố Trung chỉ ngây ngốc nhìn di động, nhất thời không kịp phản ứng.
Tô Chiêu giật lấy di động: “Vừa mới ra khỏi đó liền nhớ nhung gọi ngay cho Tiểu Lăng của anh, tốt xấu gì tôi cũng tốn không ít tiền để vớt anh ra đâu nhé…”
Nhìn Tô Chiêu đang lải nhải ở bên cạnh, Cố Trung có một ý nghĩ.
“Tô Chiêu.”
Tô Chiêu ngừng miệng, quay đầu, gương mặt y cùng mái tóc vàng mềm mại bị ánh sáng cam bao phủ càng làm y thêm dịu dàng tuấn mỹ.
Cố Trung đi tới bên y, một tay ôm eo của y, hôn xuống. Nụ hôn bất ngờ khiếnTô Chiêu không biết làm sao, trái tim bỗng đập mạnh.
Hôn đến động tình, Tô Chiêu cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng, y bị Cố Trung bế lên.
Đã lâu rồi không được thương yêu dịu dàng như vậy, lúc Tô Chiêu bị Cố Trung tiến vào đến tính loạn thần mê, y lại nhớ về thời gian trước.
Lúc đó, bọn họ vẫn còn là vị thành niên, cùng ở trong bang phái của Ngụy Diễm. Hai người ôm một bầu nhiệt huyết cùng nhau vào sinh ra tử vài năm, xuất sắc đến nỗi khiến Ngụy Diễm phải khen ngợi.
Lúc bọn họ ở trong bang phái xây dựng uy tín, suốt ngày gắn bó keo sơn tình cảm ngọt ngào. Tô Chiêu khi đó, chưa từng có được hạnh phúc như vậy.
Nhưng mà tất cả những điều tốt đẹp đều bị tan biến trong cái đêm mưa gió đó.
Ngụy Diễm gọi bọn họ vào đứng ở trước mặt, nói rằng ông ta dự định cử Tô Chiêu theo Ngụy Tần xuất ngoại, còn Cố Trung thì lại đi trợ giúp cho Giang Vĩnh Hoành trở thành đại ca của bang phái mới.
Ngày đó, bọn họ ở trên giường điên cuồng làm tình, coi như là lần hoan ái cuối cùng trước khi ly biệt.
Mệnh lệnh của Ngụy Diễm cho dù có là ai cũng không thể chống lại. Tô Chiêu xuất ngoại, trong mấy năm ở nước ngoài, y vẫn luôn nhớ thương Cố Trung, bình thường hay gọi điện thoại cho gã, tuy rằng Cố Trung không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Tô Chiêu mẫn cảm liền phát hiện ra, y đã mất gã rồi.
Lúc Tô Chiêu cùng Ngụy Tần về nước, Giang Vĩnh Hoành đã trở mặt với Ngụy Diễm, Cố Trung cũng vĩnh viễn đứng ở phe đối lập, trở thành người của Giang Vĩnh Hoành.
Tuy rằng Cố Trung đã không còn muốn ở cùng Tô Chiêu, nhưng Tô Chiêu vẫn như trước luôn thương nhớ gã giống như hạnh phúc mới chỉ biến mất ngày hôm qua, đau đớn khôn cùng, vô pháp cam tâm.
Y bắt đầu điên cuồng quấn quít lấy Cố Trung, cho đến khi người nam nhân đã từng yêu y không gì sánh được này, lần thứ hai đồng ý trở thành bạn giường của mình.
Sau đó, Tô Chiêu luôn cùng Cố Trung ở trên giường có tình không yêu, bản thân thì đã tê liệt cảm giác…
“Ưm... ” chớp mắt phun trào, Tô Chiêu hai gò má ửng hồng, động tình ôm Cố Trung. Cố Trung cũng hôn y, ở trong thân thể của y phóng ra.
Dư vị đi qua, hai người tựa ở đầu giường, dựa sát vào nhau.
Giống như quay về thuở trước, Tô Chiêu trong lòng tràn đầy yêu thương, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Cố Trung... Em... yêu anh, trước giờ chưa từng thay đổi... ” ý nói Cố Trung đã thay đổi rồi.
Nghe Tô Chiêu dè dặt nói, Cố Trung ung dung cười, bóp tắt đầu thuốc, nâng cằm Tô Chiêu lên, trong mắt đầy tràn nhu tình: “Tôi cũng yêu em.”
Tô Chiêu cau mày: “Lừa đảo.”
“Thật mà. ” Cố Trung cười nói.
“Có đồ ngu mới tin anh. ” Tô Chiêu tức giận xoay mặt đi.
“Ai, ” Cố Trung ngữ khí có chút đau thương, “Tôi bị Tiểu Lăng vứt đi rồi, xem ra cả đời này cậu ấy sẽ không theo tôi lên giường nữa.”
“Cái gì? ” Tô Chiêu liếc mắt nhìn hắn.
Cố Trung cười hì hì: “Cho nên là, tôi dự định sẽ đi giành lại tình yêu cũ của mình.”
Tô Chiêu phì cười, hung hăng đấm một quyền vào Cố Trung: “Giành cái đầu anh!”
Cố Trung ha ha cười, xoay người đè lên Tô Chiêu, chăm chú nhìn y, sự dịu dàng trong ánh mắt giống như muốn làm tan chảy xương cốt của Tô Chiêu.
Bầu không khí nhất thời trầm tĩnh ám muội, Tô Chiêu chớp mắt mấy cái: “Anh muốn làm gì.”
Cố Trung đối diện với ánh mắt của Tô Chiêu, nghiêm túc nói: “Nói thật. Tô Chiêu... Tôi muốn thật lòng yêu em một lần nữa.”
Tô Chiêu tim đập nhanh một nhịp, nhất thời hỗn loạn... Lần này, y tin.
“Nếu như em có thể giúp tôi... một chuyện nhỏ. ” Cố Trung nói ra điều kiện.
Tô Chiêu trầm mặc một hồi: “Anh nói đi.”
Cố Trung ánh mắt lóe sáng, gằn từng chữ: “Giúp tôi đâm sau lưng Ngụy Tần một dao.”
Tô Chiêu trợn to hai mắt không thể tin được.