Sau khi ta và Ninh Hằng hòa thuận lại, thì càng lúc càng ngọt ngào. Ta và Ninh Hằng bàn bạc, chúng ta quyết định đợi sau khi Nhạn Nhi thành thân sẽ rời khỏi Giang gia, sau đó tìm một nơi non nước hữu tình rồi định cư.
Còn về chuyện ta và Ninh Hằng thành thân, ta định chọn một ngày tùy ý rồi bái đường là được, rượu mừng cũng không mà giá y (áo cưới) cũng không, toàn bộ ta đều không để ý, dù gì người ta muốn chỉ có duy nhất đầu gỗ này. Ninh Hằng cảm thấy như thế là oan ức cho ta, kiên quyết không nghe theo. Cuối cùng dưới sự thuyết phục của ta, Ninh Hằng đồng ý không bày tiệc rượu, nhưng giá y thì nhất định phải có.
Ta ngẫm nghĩ, cuộc đời này ta chưa từng mặc qua giá y đỏ thẫm, có thể vì người mình yêu mặc một lần cũng không tồi.
Ta gật đầu đáp ứng.
Ngày Nhạn Nhi thành thân, Giang gia vô cùng náo nhiệt. Trời còn chưa sáng, ta đã bị tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức, ta nhớ lại trước kia lúc Thường Trữ xuất giá còn náo nhiệt hơn, nửa đêm canh ba, trong cung đã bắt đầu bận rộn rồi, ta cũng bận đến nỗi luống cuống cả tay chân, mãi đến khi Thường Trữ mặc giá y xong xuôi, ngượng ngùng phủ hỉ khăn bước lên hỉ kiệu mới ngừng lại được. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu sau này ta có thể xuất giá, nhất định phải xuất giá lặng yên không một tiếng động, ồn ào như vậy đúng là làm người ta đau đầu.
Cũng may hiện giờ đầu gỗ đã đáp ứng, hai người chúng ta chỉ cần lặng lẽ bái đường thành thân.
Ta bị tiếng ồn đánh thức không ngủ lại được nữa, đành thức dậy định đi ra ngoài nhìn xem Giang gia náo nhiệt như thế nào. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, ta đã nhìn thấy Ninh Hằng đang đứng dưới cây Hạnh hoa cách đó không xa đang nói chuyện với Nhạn Nhi. Lòng ta thoáng ngạc nhiên, sao lúc này Nhạn Nhi lại ở đây?
Ta đang định đi qua đó, thì Ninh Hằng đã nhanh chân bước về phía này, Nhạn Nhi gật đầu với ta rồi xoay người ra khỏi tiểu viện, ta hỏi: “Nhạn Nhi ở đây làm gì thế?”
“Bên ngoài trời lạnh, vào trong rồi nói”. Ninh Hằng kéo ta vào phòng, rồi nói: “Nhạn Nhi nói trên đường đi chúng ta đã chăm sóc nhiều cho muội ấy, mà muội ấy còn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, gọi ta là đại ca, nên lúc bái đường muốn dâng trà cho chúng ta.”
Ta ngạc nhiên, “Thì ra vùng Giang Nam là dâng trà lúc bái đường, ở Kinh thành ta thấy đều đêm động phòng hoa chúc xong mới dâng trà.”
“Tập tục này dù phía Nam hay phía Bắc đều như nhau, lần này là Nhạn Nhi đặc biệt yêu cầu.” Dừng một chút, Ninh Hằng khẽ nói: “Quán Quán, hôm nay sao nàng thức dậy sớm vậy? Có muốn ngủ thêm không?”
Ta lắc đầu nói: “Ta không muốn ngủ nữa. Trước không nói đến chuyện này, vừa rồi chàng có nhận lời với Nhạn Nhi không?”
Ninh Hằng nói: “Ta nghĩ nàng sẽ không từ chối nên đã nhận lời.”
Điều này cũng đúng, nếu Nhạn Nhi đến nói với ta, ta cũng sẽ không từ chối. Chỉ có điều ta thấy hơi lo lắng, Giang gia ở vùng Giang Nam nói thế nào cũng là những người có thân phận có địa vị, Giang gia gả nữ nhi nhất định sẽ có không ít danh gia vọng tộc đến dự, lỡ như có người nhận ra Ninh Hằng là Ninh đại tướng quân hoặc nhận ra ta là Thái Hậu, kết quả đúng là khó có thể thu dọn được.
“Quán Quán?”
Ta hoàn hồn, Ninh Hằng chạm vào tay ta, “Sao tay nàng lạnh thế này?”
Ta cười cười, “Chỉ hơi lạnh thôi.”
Ninh Hằng nghe xong, vội vàng cầm áo choàng khoác lên người ta, sau đó rót một chén trà nóng đưa sang. Bên ngoài bỗng có tiếng gà gáy, ta nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Ninh Hằng, trong lòng bỗng dưng bình thản trở lại.
Hiện giờ Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ Thái hậu đã mất, chuyện Ninh Hằng mất tích, Hoàng đế dường như cũng không sai người đi tìm kiếm. Xem ra tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra.
Ta cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Ninh Hằng, cười nói: “Đầu gỗ, mỗi ngày chàng đều dậy sớm để luyện kiếm như vậy, không thấy mệt sao?”
Ninh Hằng cười, “Không mệt, chỉ thế võ công mới tăng cao, mới có thể bảo vệ tốt cho Quán Quán.”
Cho dù có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ta vẫn cảm thấy ngọt ngào như rơi vào hũ mật, tất cả những căng thẳng sợ hãi trong lòng đều bị những lời này của đầu gỗ xua đi hết.
Có Ninh Hằng ở bên, ta cũng thấy an tâm.
Trong đại sảnh để bái đường xếp hai hàng ghế, một bên là người Giang gia, bên còn lại là người Tống gia. Nha hoàn bên cạnh Nhạn Nhi ra hiệu, ta cùng Ninh Hằng ngồi xuống hai vị trí cuối cùng ở bên hàng ghế của Giang gia. Ta vừa ngồi xuống đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tứ công tử Giang gia, ta cười lạnh nhạt với hắn, thể hiện rõ phong thái vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.
Vị Tứ công tử Giang gia đúng là thú vị, lúc ánh mắt quét về phía Ninh Hằng thì nheo lại, ngay sau đó hai hàng lông mày lập tức nhướng lên trên, rất là tức giận.
Ninh Hằng có phần bất mãn nói: “Quán Quán, hắn không phải người tốt gì, nàng đừng nhìn hắn.”
Ta thu ánh mắt lại, cười nhẹ nói: “Ta chỉ nhìn một lần thôi.”
“Một lần cũng không được.”
Đầu gỗ bỗng dưng ăn dấm chua, ta lại rất vui vẻ. Ta cười nhẹ một tiếng, đáp “Vâng”. Sự xuất hiện của ta và Ninh Hằng dường như dẫn đến không ít tiếng bàn luận của mọi người, có lẽ nguyên nhân là Ninh Hằng đang đi bên cạnh, ta hờ hững coi như không nhìn thấy.
Nhưng ta lại chú ý đến Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi, mặc dù chưa gặp họ bao giờ, nhưng vừa bước vào đại sảnh, ta gần như ngay lập tức nhận ra thân phận của họ.
Nhị nương của Nhạn Nhi dung mạo rất đẹp, giống như một cánh hoa hồ điệp khẽ bay lượn giữa những quan khách, mỗi lần bà cất tiếng cười kiều diễm, ta lại nhịn không được thấy khó chịu run cả cánh tay.
Tam nương của Nhạn Nhi thì tướng mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt cực kì xinh đẹp. Chỉ có điều lúc bị bà ấy liếc nhìn, ta lại rùng mình. Sự âm trầm trong đôi mắt đó, đúng là làm cho người khác thấy sợ hãi.
Người nhà của Nhạn Nhi xem ra đều khó rất khó sống chung, trách sao Nhạn Nhi rời khỏi nhà hơn hai năm cũng chưa từng đề cập tới việc về nhà.
Phụ thân và mẫu thân của Nhạn Nhi đến giờ lành mới xuất hiện, phụ thân Nhạn Nhi không hổ là chủ nhân của Giang gia, mặc dù hiện giờ đang mang bệnh nặng trong người, cả người gầy trơ xương, nhưng lưng vẫn thẳng đứng, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén, mơ hồ có thể thấy được khí thế làm mưa làm gió, một tay che trời năm đó.
Ngược lại, mẫu thân Nhạn Nhi quần áo mộc mạc giản dị, tay cầm tràng hạt, không nhìn được chút vui mừng nào trên khuôn mặt, dường như dù có phát sinh chuyện gì, bà ấy đều giữ dáng vẻ không vui không buồn như thế.
Phụ thân Nhạn Nhi vừa tiến vào, Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi lập tức chạy qua, mỗi người đỡ một cánh tay, mẫu thân Nhạn Nhi mặt không chút thay đổi đứng sang bên cạnh.
Ta lại nhìn Tứ công tử dáng vẻ như miệt mài quá độ kia, nghĩ thầm Giang gia ngoại trừ Nhạn Nhi đúng là không người nào là người tốt. Ta đang nói thầm trong lòng, thì bên ngoài có người hô to – giờ lành đã đến.
Khách mời sôi nổi lùi sang hai bên, hỉ nương đỡ Nhạn Nhi đầu đã phủ hỉ khăn từ tốn đi vào, Nhạn Nhi toàn thân giá y đỏ thẫm cùng Liên Dận cầm hai đầu dải lụa đỏ, Liên Dận mặc y phục tân lang cũng rất tuấn tú. Ta nghĩ lúc ta thành thân, Ninh Hằng nhất định càng tuấn lãng(anh tuấn, khôi ngô) hơn Liên Dận, trong lòng lập tức mừng vui khấp khởi.
Sau đó, ta hứng thú bừng bừng xem Nhạn Nhi cùng Liên Dận bái đường, rồi nhìn Liên Dận dùng hỉ xứng (gậy để nhấc khăn hỉ) nhấc hỉ khăn của Nhạn Nhi ra ngay tại chỗ, tiếp theo bọn họ bắt đầu dâng trà.
Bắt đầu từ phụ mẫu của Liên Dận, sau đó tới phụ mẫu của Nhạn Nhi, nhìn cảnh này trong lòng ta khó tránh khỏi thấy bùi ngùi. Phụ thân và mẫu thân ta đã sớm rời khỏi thế gian, Ninh Hằng lại là cô nhi, chúng ta thành thân, lúc nhị bái cao đường cũng không có ai để bái, xem ra chỉ có thể hướng về Kinh thành mà bái một bái thôi.
Lúc suy nghĩ của ta còn đang bay ra bên ngoài, thì Nhạn Nhi và Liên Dận không biết từ lúc nào đã đến trước mặt ta và Ninh Hằng, Nhạn Nhi cùng Liên Dận quỳ ngay ngắn trên đệm hỉ, Liên Dận hiếm khi nào không đùa giỡn như hôm nay, rất nghiêm túc dâng trà cho ta và Ninh Hằng, ta cười tủm tỉm uống hết. Lúc Nhạn Nhi dâng trà cho ta, ta cũng mỉm cười nhận lấy, sau đó tặng cho Nhạn Nhi một đôi hoa tai trân châu. Lúc Nhạn Nhi nhận lấy lại nói: “Cảm ơn đại tẩu”
Ta ngây ngẩn cả người.
Nhạn Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục kính trà Ninh Hằng, nghe thấy Nhạn Nhi nói: “Đại ca, từ nhỏ huynh đã thương muội, hôm nay muội thành thân, huynh có thể trở về uống chén trà này, cho dù giờ phút này muội có phải chết đi, muội cũng cam nguyện.”
Những lời này của Nhạn Nhi không khác gì tiếng sấm kinh thiên động địa giáng xuống đại sảnh, đánh đến nỗi ta đầu váng mắt hoa, thậm chí có người sau lưng ta nói: “Đại công tử Giang gia trở về khi nào vậy?”
Lúc này, nghe thấy tiếng chén trà bị đổ, ta sững sờ nhìn qua, là mẫu thân của Nhạn Nhi đứng lên vẻ mặt không dám tin, run run nói: “Nhạn Nhi, con nói cái gì?”
Giọng nói Nhạn Nhi bình tĩnh: “Mẫu thân, con nói đại ca đã trở về rồi.”
Nhị nương của Nhạn Nhi nói: “Nhạn Nhi, ngươi có bằng chứng xác thực không? Đừng tưởng rằng tùy tiện tìm người nào đó về là có thể mạo xưng con trai Giang gia.”
Ninh Hằng nhíu mày, rồi lúc định mở miệng nói chuyện, thì Nhạn Nhi lại nói: “Mẫu thân, lúc đại ca năm tuổi đã mất tích, phải không?”. Mẫu thân Nhạn Nhi trả lời một tiếng: “Phải”. Nhạn Nhi tiếp tục nói: “Như vậy hiện giờ đại ca cũng phải hai mươi bảy tuổi rồi, Ninh đại ca huynh năm nay vừa đúng hai mươi bảy tuổi, có đúng không?”
Ninh Hằng gật đầu.
“Đương nhiên, tuổi tác cũng không thể chứng minh điều gì.” Ánh mắt Nhạn Nhi lúc này sáng rực, “Nhưng mà, mẫu thân người từng nói sau lưng đại ca có một vết bớt to bằng nắm tay, và trên mông bên phải còn có hai nốt ruồi song song. Ninh đại ca, những thứ này huynh đều có đúng không?”
Ta kinh ngạc đến nỗi không thể kinh ngạc hơn, trên người Ninh Hằng chính xác là có những thứ này, lúc đó ta còn tưởng vết bớt trên lưng hắn là có khi ở trên chiến trường. Chỉ có điều lúc này ta càng kinh ngạc hơn là tâm cơ của Nhạn Nhi.
Ta vốn cho rằng Nhạn Nhi chỉ là một cô nương đơn thuần, không ngờ lòng dạ lại kín đáo như vậy. Chắc hẳn Nhạn Nhi đã sớm nhận ra Ninh Hằng là huynh trưởng của mình, nhưng nàng ấy chưa bao giờ mở miệng nói ra, ở trong cung thì có thể bỏ qua, thế nhưng rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy rồi, nàng ấy một chữ cũng không nói, mà lại từng bước từng bước lặng lẽ thản nhiên dụ ta và Ninh Hằng đến Giang gia.
Nàng ấy chính là vì muốn ngay tại thời điểm này ở trước mặt mọi người tiết lộ thân phận Ninh Hằng.
Ta không khỏi cảm khái trước sự thấu hiểu của Nhạn Nhi đối với ta và Ninh Hằng, có lẽ Nhạn Nhi sở dĩ không muốn nói cho ta biết, nhất định là vì sợ ta biết rồi sẽ không chịu theo nàng ấy về Giang gia. Nếu như ta thật sự biết Ninh Hằng là trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia, ta nhất định sẽ không đến Giang gia. Mặc kệ Ninh Hằng và Giang gia có nhận nhau hay không, ta nhất định sẽ chạy trốn nhanh hơn so với bất kì ai. Giang gia phú quý bậc nhất thiên hạ, nhưng nội bộ thì rối ren phức tạp, chưởng quản Giang gia nhất định cũng phải hao tâm tốn sức nhiều, Ninh Hằng nếu là con trưởng, Giang gia chắc chắn sẽ để hắn tiếp quản, một khi tiếp quản Giang gia, cả đời này thật sự không còn được thanh nhàn nữa.
Mà ta sở dĩ có ác cảm với việc làm con dâu của Giang gia cũng là vì đạo lý này, khó khăn lắm ta mới thoát khỏi Hoàng cung, sao có thể lại tự nguyện nhảy vào một dạng Hoàng cung khác nữa?
Mà ta nếu đã không nguyện ý, thì theo tính tình Ninh Hằng, nhất định ta đi đâu hắn sẽ theo ta đến đó. Hiện giờ Nhạn Nhi nói ra chân tướng này ngay trước mặt tất cả mọi người, ta trốn cũng không thoát, Ninh Hằng cũng trốn không thoát.
Ta híp mắt lại, Nhạn Nhi chột dạ nhìn ta, rồi nhanh chóng co rúm người lại.
Sau khi ta và Ninh Hằng hòa thuận lại, thì càng lúc càng ngọt ngào. Ta và Ninh Hằng bàn bạc, chúng ta quyết định đợi sau khi Nhạn Nhi thành thân sẽ rời khỏi Giang gia, sau đó tìm một nơi non nước hữu tình rồi định cư.
Còn về chuyện ta và Ninh Hằng thành thân, ta định chọn một ngày tùy ý rồi bái đường là được, rượu mừng cũng không mà giá y (áo cưới) cũng không, toàn bộ ta đều không để ý, dù gì người ta muốn chỉ có duy nhất đầu gỗ này. Ninh Hằng cảm thấy như thế là oan ức cho ta, kiên quyết không nghe theo. Cuối cùng dưới sự thuyết phục của ta, Ninh Hằng đồng ý không bày tiệc rượu, nhưng giá y thì nhất định phải có.
Ta ngẫm nghĩ, cuộc đời này ta chưa từng mặc qua giá y đỏ thẫm, có thể vì người mình yêu mặc một lần cũng không tồi.
Ta gật đầu đáp ứng.
Ngày Nhạn Nhi thành thân, Giang gia vô cùng náo nhiệt. Trời còn chưa sáng, ta đã bị tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức, ta nhớ lại trước kia lúc Thường Trữ xuất giá còn náo nhiệt hơn, nửa đêm canh ba, trong cung đã bắt đầu bận rộn rồi, ta cũng bận đến nỗi luống cuống cả tay chân, mãi đến khi Thường Trữ mặc giá y xong xuôi, ngượng ngùng phủ hỉ khăn bước lên hỉ kiệu mới ngừng lại được. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu sau này ta có thể xuất giá, nhất định phải xuất giá lặng yên không một tiếng động, ồn ào như vậy đúng là làm người ta đau đầu.
Cũng may hiện giờ đầu gỗ đã đáp ứng, hai người chúng ta chỉ cần lặng lẽ bái đường thành thân.
Ta bị tiếng ồn đánh thức không ngủ lại được nữa, đành thức dậy định đi ra ngoài nhìn xem Giang gia náo nhiệt như thế nào. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, ta đã nhìn thấy Ninh Hằng đang đứng dưới cây Hạnh hoa cách đó không xa đang nói chuyện với Nhạn Nhi. Lòng ta thoáng ngạc nhiên, sao lúc này Nhạn Nhi lại ở đây?
Ta đang định đi qua đó, thì Ninh Hằng đã nhanh chân bước về phía này, Nhạn Nhi gật đầu với ta rồi xoay người ra khỏi tiểu viện, ta hỏi: “Nhạn Nhi ở đây làm gì thế?”
“Bên ngoài trời lạnh, vào trong rồi nói”. Ninh Hằng kéo ta vào phòng, rồi nói: “Nhạn Nhi nói trên đường đi chúng ta đã chăm sóc nhiều cho muội ấy, mà muội ấy còn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, gọi ta là đại ca, nên lúc bái đường muốn dâng trà cho chúng ta.”
Ta ngạc nhiên, “Thì ra vùng Giang Nam là dâng trà lúc bái đường, ở Kinh thành ta thấy đều đêm động phòng hoa chúc xong mới dâng trà.”
“Tập tục này dù phía Nam hay phía Bắc đều như nhau, lần này là Nhạn Nhi đặc biệt yêu cầu.” Dừng một chút, Ninh Hằng khẽ nói: “Quán Quán, hôm nay sao nàng thức dậy sớm vậy? Có muốn ngủ thêm không?”
Ta lắc đầu nói: “Ta không muốn ngủ nữa. Trước không nói đến chuyện này, vừa rồi chàng có nhận lời với Nhạn Nhi không?”
Ninh Hằng nói: “Ta nghĩ nàng sẽ không từ chối nên đã nhận lời.”
Điều này cũng đúng, nếu Nhạn Nhi đến nói với ta, ta cũng sẽ không từ chối. Chỉ có điều ta thấy hơi lo lắng, Giang gia ở vùng Giang Nam nói thế nào cũng là những người có thân phận có địa vị, Giang gia gả nữ nhi nhất định sẽ có không ít danh gia vọng tộc đến dự, lỡ như có người nhận ra Ninh Hằng là Ninh đại tướng quân hoặc nhận ra ta là Thái Hậu, kết quả đúng là khó có thể thu dọn được.
“Quán Quán?”
Ta hoàn hồn, Ninh Hằng chạm vào tay ta, “Sao tay nàng lạnh thế này?”
Ta cười cười, “Chỉ hơi lạnh thôi.”
Ninh Hằng nghe xong, vội vàng cầm áo choàng khoác lên người ta, sau đó rót một chén trà nóng đưa sang. Bên ngoài bỗng có tiếng gà gáy, ta nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Ninh Hằng, trong lòng bỗng dưng bình thản trở lại.
Hiện giờ Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ Thái hậu đã mất, chuyện Ninh Hằng mất tích, Hoàng đế dường như cũng không sai người đi tìm kiếm. Xem ra tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra.
Ta cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Ninh Hằng, cười nói: “Đầu gỗ, mỗi ngày chàng đều dậy sớm để luyện kiếm như vậy, không thấy mệt sao?”
Ninh Hằng cười, “Không mệt, chỉ thế võ công mới tăng cao, mới có thể bảo vệ tốt cho Quán Quán.”
Cho dù có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ta vẫn cảm thấy ngọt ngào như rơi vào hũ mật, tất cả những căng thẳng sợ hãi trong lòng đều bị những lời này của đầu gỗ xua đi hết.
Có Ninh Hằng ở bên, ta cũng thấy an tâm.
Trong đại sảnh để bái đường xếp hai hàng ghế, một bên là người Giang gia, bên còn lại là người Tống gia. Nha hoàn bên cạnh Nhạn Nhi ra hiệu, ta cùng Ninh Hằng ngồi xuống hai vị trí cuối cùng ở bên hàng ghế của Giang gia. Ta vừa ngồi xuống đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tứ công tử Giang gia, ta cười lạnh nhạt với hắn, thể hiện rõ phong thái vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.
Vị Tứ công tử Giang gia đúng là thú vị, lúc ánh mắt quét về phía Ninh Hằng thì nheo lại, ngay sau đó hai hàng lông mày lập tức nhướng lên trên, rất là tức giận.
Ninh Hằng có phần bất mãn nói: “Quán Quán, hắn không phải người tốt gì, nàng đừng nhìn hắn.”
Ta thu ánh mắt lại, cười nhẹ nói: “Ta chỉ nhìn một lần thôi.”
“Một lần cũng không được.”
Đầu gỗ bỗng dưng ăn dấm chua, ta lại rất vui vẻ. Ta cười nhẹ một tiếng, đáp “Vâng”. Sự xuất hiện của ta và Ninh Hằng dường như dẫn đến không ít tiếng bàn luận của mọi người, có lẽ nguyên nhân là Ninh Hằng đang đi bên cạnh, ta hờ hững coi như không nhìn thấy.
Nhưng ta lại chú ý đến Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi, mặc dù chưa gặp họ bao giờ, nhưng vừa bước vào đại sảnh, ta gần như ngay lập tức nhận ra thân phận của họ.
Nhị nương của Nhạn Nhi dung mạo rất đẹp, giống như một cánh hoa hồ điệp khẽ bay lượn giữa những quan khách, mỗi lần bà cất tiếng cười kiều diễm, ta lại nhịn không được thấy khó chịu run cả cánh tay.
Tam nương của Nhạn Nhi thì tướng mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt cực kì xinh đẹp. Chỉ có điều lúc bị bà ấy liếc nhìn, ta lại rùng mình. Sự âm trầm trong đôi mắt đó, đúng là làm cho người khác thấy sợ hãi.
Người nhà của Nhạn Nhi xem ra đều khó rất khó sống chung, trách sao Nhạn Nhi rời khỏi nhà hơn hai năm cũng chưa từng đề cập tới việc về nhà.
Phụ thân và mẫu thân của Nhạn Nhi đến giờ lành mới xuất hiện, phụ thân Nhạn Nhi không hổ là chủ nhân của Giang gia, mặc dù hiện giờ đang mang bệnh nặng trong người, cả người gầy trơ xương, nhưng lưng vẫn thẳng đứng, ánh mắt mạnh mẽ sắc bén, mơ hồ có thể thấy được khí thế làm mưa làm gió, một tay che trời năm đó.
Ngược lại, mẫu thân Nhạn Nhi quần áo mộc mạc giản dị, tay cầm tràng hạt, không nhìn được chút vui mừng nào trên khuôn mặt, dường như dù có phát sinh chuyện gì, bà ấy đều giữ dáng vẻ không vui không buồn như thế.
Phụ thân Nhạn Nhi vừa tiến vào, Nhị nương và Tam nương của Nhạn Nhi lập tức chạy qua, mỗi người đỡ một cánh tay, mẫu thân Nhạn Nhi mặt không chút thay đổi đứng sang bên cạnh.
Ta lại nhìn Tứ công tử dáng vẻ như miệt mài quá độ kia, nghĩ thầm Giang gia ngoại trừ Nhạn Nhi đúng là không người nào là người tốt. Ta đang nói thầm trong lòng, thì bên ngoài có người hô to – giờ lành đã đến.
Khách mời sôi nổi lùi sang hai bên, hỉ nương đỡ Nhạn Nhi đầu đã phủ hỉ khăn từ tốn đi vào, Nhạn Nhi toàn thân giá y đỏ thẫm cùng Liên Dận cầm hai đầu dải lụa đỏ, Liên Dận mặc y phục tân lang cũng rất tuấn tú. Ta nghĩ lúc ta thành thân, Ninh Hằng nhất định càng tuấn lãng(anh tuấn, khôi ngô) hơn Liên Dận, trong lòng lập tức mừng vui khấp khởi.
Sau đó, ta hứng thú bừng bừng xem Nhạn Nhi cùng Liên Dận bái đường, rồi nhìn Liên Dận dùng hỉ xứng (gậy để nhấc khăn hỉ) nhấc hỉ khăn của Nhạn Nhi ra ngay tại chỗ, tiếp theo bọn họ bắt đầu dâng trà.
Bắt đầu từ phụ mẫu của Liên Dận, sau đó tới phụ mẫu của Nhạn Nhi, nhìn cảnh này trong lòng ta khó tránh khỏi thấy bùi ngùi. Phụ thân và mẫu thân ta đã sớm rời khỏi thế gian, Ninh Hằng lại là cô nhi, chúng ta thành thân, lúc nhị bái cao đường cũng không có ai để bái, xem ra chỉ có thể hướng về Kinh thành mà bái một bái thôi.
Lúc suy nghĩ của ta còn đang bay ra bên ngoài, thì Nhạn Nhi và Liên Dận không biết từ lúc nào đã đến trước mặt ta và Ninh Hằng, Nhạn Nhi cùng Liên Dận quỳ ngay ngắn trên đệm hỉ, Liên Dận hiếm khi nào không đùa giỡn như hôm nay, rất nghiêm túc dâng trà cho ta và Ninh Hằng, ta cười tủm tỉm uống hết. Lúc Nhạn Nhi dâng trà cho ta, ta cũng mỉm cười nhận lấy, sau đó tặng cho Nhạn Nhi một đôi hoa tai trân châu. Lúc Nhạn Nhi nhận lấy lại nói: “Cảm ơn đại tẩu”
Ta ngây ngẩn cả người.
Nhạn Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục kính trà Ninh Hằng, nghe thấy Nhạn Nhi nói: “Đại ca, từ nhỏ huynh đã thương muội, hôm nay muội thành thân, huynh có thể trở về uống chén trà này, cho dù giờ phút này muội có phải chết đi, muội cũng cam nguyện.”
Những lời này của Nhạn Nhi không khác gì tiếng sấm kinh thiên động địa giáng xuống đại sảnh, đánh đến nỗi ta đầu váng mắt hoa, thậm chí có người sau lưng ta nói: “Đại công tử Giang gia trở về khi nào vậy?”
Lúc này, nghe thấy tiếng chén trà bị đổ, ta sững sờ nhìn qua, là mẫu thân của Nhạn Nhi đứng lên vẻ mặt không dám tin, run run nói: “Nhạn Nhi, con nói cái gì?”
Giọng nói Nhạn Nhi bình tĩnh: “Mẫu thân, con nói đại ca đã trở về rồi.”
Nhị nương của Nhạn Nhi nói: “Nhạn Nhi, ngươi có bằng chứng xác thực không? Đừng tưởng rằng tùy tiện tìm người nào đó về là có thể mạo xưng con trai Giang gia.”
Ninh Hằng nhíu mày, rồi lúc định mở miệng nói chuyện, thì Nhạn Nhi lại nói: “Mẫu thân, lúc đại ca năm tuổi đã mất tích, phải không?”. Mẫu thân Nhạn Nhi trả lời một tiếng: “Phải”. Nhạn Nhi tiếp tục nói: “Như vậy hiện giờ đại ca cũng phải hai mươi bảy tuổi rồi, Ninh đại ca huynh năm nay vừa đúng hai mươi bảy tuổi, có đúng không?”
Ninh Hằng gật đầu.
“Đương nhiên, tuổi tác cũng không thể chứng minh điều gì.” Ánh mắt Nhạn Nhi lúc này sáng rực, “Nhưng mà, mẫu thân người từng nói sau lưng đại ca có một vết bớt to bằng nắm tay, và trên mông bên phải còn có hai nốt ruồi song song. Ninh đại ca, những thứ này huynh đều có đúng không?”
Ta kinh ngạc đến nỗi không thể kinh ngạc hơn, trên người Ninh Hằng chính xác là có những thứ này, lúc đó ta còn tưởng vết bớt trên lưng hắn là có khi ở trên chiến trường. Chỉ có điều lúc này ta càng kinh ngạc hơn là tâm cơ của Nhạn Nhi.
Ta vốn cho rằng Nhạn Nhi chỉ là một cô nương đơn thuần, không ngờ lòng dạ lại kín đáo như vậy. Chắc hẳn Nhạn Nhi đã sớm nhận ra Ninh Hằng là huynh trưởng của mình, nhưng nàng ấy chưa bao giờ mở miệng nói ra, ở trong cung thì có thể bỏ qua, thế nhưng rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy rồi, nàng ấy một chữ cũng không nói, mà lại từng bước từng bước lặng lẽ thản nhiên dụ ta và Ninh Hằng đến Giang gia.
Nàng ấy chính là vì muốn ngay tại thời điểm này ở trước mặt mọi người tiết lộ thân phận Ninh Hằng.
Ta không khỏi cảm khái trước sự thấu hiểu của Nhạn Nhi đối với ta và Ninh Hằng, có lẽ Nhạn Nhi sở dĩ không muốn nói cho ta biết, nhất định là vì sợ ta biết rồi sẽ không chịu theo nàng ấy về Giang gia. Nếu như ta thật sự biết Ninh Hằng là trưởng tử (con trai trưởng) Giang gia, ta nhất định sẽ không đến Giang gia. Mặc kệ Ninh Hằng và Giang gia có nhận nhau hay không, ta nhất định sẽ chạy trốn nhanh hơn so với bất kì ai. Giang gia phú quý bậc nhất thiên hạ, nhưng nội bộ thì rối ren phức tạp, chưởng quản Giang gia nhất định cũng phải hao tâm tốn sức nhiều, Ninh Hằng nếu là con trưởng, Giang gia chắc chắn sẽ để hắn tiếp quản, một khi tiếp quản Giang gia, cả đời này thật sự không còn được thanh nhàn nữa.
Mà ta sở dĩ có ác cảm với việc làm con dâu của Giang gia cũng là vì đạo lý này, khó khăn lắm ta mới thoát khỏi Hoàng cung, sao có thể lại tự nguyện nhảy vào một dạng Hoàng cung khác nữa?
Mà ta nếu đã không nguyện ý, thì theo tính tình Ninh Hằng, nhất định ta đi đâu hắn sẽ theo ta đến đó. Hiện giờ Nhạn Nhi nói ra chân tướng này ngay trước mặt tất cả mọi người, ta trốn cũng không thoát, Ninh Hằng cũng trốn không thoát.
Ta híp mắt lại, Nhạn Nhi chột dạ nhìn ta, rồi nhanh chóng co rúm người lại.