Trước đây, tôi thường nghe nói, con trai sẽ cười sau lưng những cô nànghay tưởng bở. Thế nên trừ phi người ta đích thân tỏ tình, nếu không tôisẽ không bao giờ tin có người thích mình. Và cho đến tận bây giờ, tôivẫn chưa học được cách nắm bắt suy nghĩ của đàn ông, vì thế bọn họ đềunói tôi thanh cao, kiêu ngạo.
Thanh cao ư? Dương à, em chỉ sợ, chỉ sợ mà thôi.
Có lẽ anh chính là căn nguyên duy nhất khiến em sợ hãi!
“Lục Tây Dương đích thân nói rằng, người mà anh ấy thích là Tô Tịnh.”
Tôi nhìn miệng Cố Đình từ từ thốt ra mấy chữ đó, đại não ngừng hoạt động trong giây lát.
“Hả, hóa ra là cậu ta à! Thảo nào!”
“Quả nhiên là cậu ta, mỹ nhân mà!”
…
Tiếng ồn ào bên ngoài đã đánh thức tôi trở về với thực tại. Tôi nhìn mọi người và cười ngờ nghệch.
“Ưu Ưu, cậu bảo khả năng đó có cao không?” Đã có người sốt sắng lên kế hoạch cho tương lai của họ.
“Có chứ, dĩ nhiên là có rồi! Nam thanh nữ tú, có gì mà không có khả năng?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Đình và cười.
Đúng vậy, Dương à, anh hãy cho em biết: Trên thế giới này, rốt cuộc có cái gì là không thể chứ?
Buổi trưa, cô Triệu gọi điện bảo tôi đến đài truyền hình ghi hình. Cô hàohứng nói với tôi rằng, ban giám khảo của đợt thi hùng biện lần trước đều đánh giá cao tôi, quyết định ghi hình cho tôi, sau đó đưa lên tỉnh đểlàm ứng viên dự khuyết cho trận chung kết. Dĩ nhiên, Thương Thang cũngđược ghi.
Tôi chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ là dự khuyết thôi mà, bổ sung khi thiếu người nào đó chứ có gì đâu!
Khi tôi đến đài truyền hình, “kẻ đó” đã đứng thong dong đợi tôi rồi.
“Hi, hot girl!” Thương Thang vẫn cười rất tươi.
Tôi lườm hắn một cái rồi đi thẳng vào đầu bên kia ngồi xem bản đề cương.Hắn lại bám đuôi đi theo, cười hỏi: “Cậu sao vậy? Ăn phải lựu đạn à?”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay mặt đi không đếm xỉa gì đến hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn bắt đầu thăm dò: “Cậu thất tình à?”
Tôi không thể chịu được nữa, nhảy dựng lên mắng hắn: “Cậu không bớt đi được một câu hay sao? Có gì mà phấn khích thế?”
Hắn hơi sững lại, miệng lẩm bẩm “Đúng vậy, sao tôi lại phấn khích thế nhỉ…”
Tôi coi hắn như kẻ ngớ ngẩn, cúi đầu nghiên cứu bản đề cương.
Buổi ghi hình chính thức bắt đầu, tôi đã quen với việc đứng trước ống kínhmáy quay từ lâu, nên cố gắng biểu hiện mặt tốt nhất của mình. ThươngThang đứng ở dưới xem, miệng cười cười không biết là có ý gì.
“Thế nào?” Bị hắn cười sởn cả gai ốc, vừa xuống dưới tôi liền hỏi ngay.
“Ờ, lúc hùng biện trông cậu vẫn xinh hơn.” Hắn cười trêu tôi.
“Ai bảo cậu khen xinh? Ý tôi muốn hỏi là…” Tôi đang định độp lại thì tiếngđàn piano vọng ra từ phòng quay bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Hóa ra là đang chuẩn bị đến tiết mục múa của trẻ em ở cung thiếu nhi, họđang tập luyện trước khi vào múa chính thức. Tôi phát hiện ra đó là giai điệu của bài Rhythm in the sky, bất giác dỏng tai lắng nghe.
“Diễn viên múa rất bình thường!” Thương Thang nhún vai vẻ không hưởng ứng.
Gã ngốc này thì hiểu cái gì! Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, áp sát người vào cửa, dỏng tai lắng nghe tiếng nhạc du dương.
“Này, Trác Ưu.” Hắn nhìn tôi, đột nhiên gọi.
“Gì vậy?” Tôi không thèm ngoái đầu lại.
“Sắp lên lớp tám rồi nhỉ?” ;
“Ừ!”
“Cậu đã có dự định học trường cấp ba nào chưa?”
“Dĩ nhiên là…” Tự nhiên tôi cảm thấy có điều gì bất thường, bèn quay người lại nhìn hắn, “Liên quan gì đến cậu?”
“Sang trường Nhất Trung học đi!”
Thương Thang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn tôi.
Thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ có giai điệu của bài Rhythm in the sky vẫn văng vẳng trong phòng.
Tôi ngẩn tò te nhìn Thương Thang, hắn vẫn cười rất rạng rỡ.
“Trường Nhất Trung học hay hơn trường Phụ Trung.” Câu nói này thể hiện rõ bản chất kiêu căng của hắn.
“Có gì mà hay? Tôi thích trường Phụ Trung!” Tự nhiên tôi lại thấy bực, gã này quả nhiên là kẻ tự đại mà!
Chắc là hắn không ngờ tôi lại nổi cáu, liền tỏ vẻ nghiêm túc phân tích chotôi: “Phụ Trung thiên về các môn Tự nhiên, sau này chắc là cậu sẽ họcngành Xã hội…”
Lúc này, nhà quay phim liền gọi hắn lên sân khấu, hắn đành phải chạy lên.
Tôi nhìn theo bóng hắn và làm mặt hề, tuy nhiên, trong lòng có gì đó đã bắt đầu âm thầm dao động…
Tối đến bọn tôi vẫn tụ tập ở nhà Cực, Dương vẫn thế, cười đùa với chúng tôi, thỉnh thoảng còn trêu cho tôi vui.
Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của anh, đột nhiên hỏi: “Sao anh vẫn chưa kiếm cô nào làm người yêu?”
Đầu tiên, Cực và Dương đều sững lại. Dương ngần ngừ một lát rồi nhìn Cực, nói: “Anh vẫn đang tìm đối tượng”
Tôi mỉm cười, vờ vô tình hỏi: “Thế đến giờ vẫn chưa tìm được à?”
Anh càng sững sờ hơn, mặt đỏ bừng, ngờ nghệch nhìn tôi, nói: “Bây giờ… bây giờ…”
“Có phải Tô Tịnh không?” Tôi cười rất ngọt ngào với anh.
Dương à, lúc ấy em mong anh sẽ trả lời thế nào nhỉ? Em còn nhớ là lúc đótrong trái tim có một giọng nói đang ra sức gào thét: Anh hãy phủ nhậnđi, phủ nhận đi!
Nhưng, đối với anh, nói ra từ “không phải” có phải là rất khó hay không?
“…” Lúc đó, anh im lặng rất lâu và không trả lời ngay.. Cuối cùng, anh chỉ nhấn mạnh rằng: “Bạn ấy rất dễ thương.”
“Vâng, em biết rồi.” Em vẫn mỉm cười, anh mặc nhận rồi đúng không?
Khi ấy vầng trăng như lưỡi liềm treo ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng.Trái tim em chưa bao giờ sáng ngời như vậy, chỉ vì có một âm thanh đangnói nhỏ với em:
Hoa của em chưa kịp nở đã tàn rồi!
Trước đây, tôi thường nghe nói, con trai sẽ cười sau lưng những cô nànghay tưởng bở. Thế nên trừ phi người ta đích thân tỏ tình, nếu không tôisẽ không bao giờ tin có người thích mình. Và cho đến tận bây giờ, tôivẫn chưa học được cách nắm bắt suy nghĩ của đàn ông, vì thế bọn họ đềunói tôi thanh cao, kiêu ngạo.
Thanh cao ư? Dương à, em chỉ sợ, chỉ sợ mà thôi.
Có lẽ anh chính là căn nguyên duy nhất khiến em sợ hãi!
“Lục Tây Dương đích thân nói rằng, người mà anh ấy thích là Tô Tịnh.”
Tôi nhìn miệng Cố Đình từ từ thốt ra mấy chữ đó, đại não ngừng hoạt động trong giây lát.
“Hả, hóa ra là cậu ta à! Thảo nào!”
“Quả nhiên là cậu ta, mỹ nhân mà!”
…
Tiếng ồn ào bên ngoài đã đánh thức tôi trở về với thực tại. Tôi nhìn mọi người và cười ngờ nghệch.
“Ưu Ưu, cậu bảo khả năng đó có cao không?” Đã có người sốt sắng lên kế hoạch cho tương lai của họ.
“Có chứ, dĩ nhiên là có rồi! Nam thanh nữ tú, có gì mà không có khả năng?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Đình và cười.
Đúng vậy, Dương à, anh hãy cho em biết: Trên thế giới này, rốt cuộc có cái gì là không thể chứ?
Buổi trưa, cô Triệu gọi điện bảo tôi đến đài truyền hình ghi hình. Cô hàohứng nói với tôi rằng, ban giám khảo của đợt thi hùng biện lần trước đều đánh giá cao tôi, quyết định ghi hình cho tôi, sau đó đưa lên tỉnh đểlàm ứng viên dự khuyết cho trận chung kết. Dĩ nhiên, Thương Thang cũngđược ghi.
Tôi chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ là dự khuyết thôi mà, bổ sung khi thiếu người nào đó chứ có gì đâu!
Khi tôi đến đài truyền hình, “kẻ đó” đã đứng thong dong đợi tôi rồi.
“Hi, hot girl!” Thương Thang vẫn cười rất tươi.
Tôi lườm hắn một cái rồi đi thẳng vào đầu bên kia ngồi xem bản đề cương.Hắn lại bám đuôi đi theo, cười hỏi: “Cậu sao vậy? Ăn phải lựu đạn à?”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay mặt đi không đếm xỉa gì đến hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn bắt đầu thăm dò: “Cậu thất tình à?”
Tôi không thể chịu được nữa, nhảy dựng lên mắng hắn: “Cậu không bớt đi được một câu hay sao? Có gì mà phấn khích thế?”
Hắn hơi sững lại, miệng lẩm bẩm “Đúng vậy, sao tôi lại phấn khích thế nhỉ…”
Tôi coi hắn như kẻ ngớ ngẩn, cúi đầu nghiên cứu bản đề cương.
Buổi ghi hình chính thức bắt đầu, tôi đã quen với việc đứng trước ống kínhmáy quay từ lâu, nên cố gắng biểu hiện mặt tốt nhất của mình. ThươngThang đứng ở dưới xem, miệng cười cười không biết là có ý gì.
“Thế nào?” Bị hắn cười sởn cả gai ốc, vừa xuống dưới tôi liền hỏi ngay.
“Ờ, lúc hùng biện trông cậu vẫn xinh hơn.” Hắn cười trêu tôi.
“Ai bảo cậu khen xinh? Ý tôi muốn hỏi là…” Tôi đang định độp lại thì tiếngđàn piano vọng ra từ phòng quay bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Hóa ra là đang chuẩn bị đến tiết mục múa của trẻ em ở cung thiếu nhi, họđang tập luyện trước khi vào múa chính thức. Tôi phát hiện ra đó là giai điệu của bài Rhythm in the sky, bất giác dỏng tai lắng nghe.
“Diễn viên múa rất bình thường!” Thương Thang nhún vai vẻ không hưởng ứng.
Gã ngốc này thì hiểu cái gì! Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, áp sát người vào cửa, dỏng tai lắng nghe tiếng nhạc du dương.
“Này, Trác Ưu.” Hắn nhìn tôi, đột nhiên gọi.
“Gì vậy?” Tôi không thèm ngoái đầu lại.
“Sắp lên lớp tám rồi nhỉ?” ;
“Ừ!”
“Cậu đã có dự định học trường cấp ba nào chưa?”
“Dĩ nhiên là…” Tự nhiên tôi cảm thấy có điều gì bất thường, bèn quay người lại nhìn hắn, “Liên quan gì đến cậu?”
“Sang trường Nhất Trung học đi!”
Thương Thang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn tôi.
Thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ có giai điệu của bài Rhythm in the sky vẫn văng vẳng trong phòng.
Tôi ngẩn tò te nhìn Thương Thang, hắn vẫn cười rất rạng rỡ.
“Trường Nhất Trung học hay hơn trường Phụ Trung.” Câu nói này thể hiện rõ bản chất kiêu căng của hắn.
“Có gì mà hay? Tôi thích trường Phụ Trung!” Tự nhiên tôi lại thấy bực, gã này quả nhiên là kẻ tự đại mà!
Chắc là hắn không ngờ tôi lại nổi cáu, liền tỏ vẻ nghiêm túc phân tích chotôi: “Phụ Trung thiên về các môn Tự nhiên, sau này chắc là cậu sẽ họcngành Xã hội…”
Lúc này, nhà quay phim liền gọi hắn lên sân khấu, hắn đành phải chạy lên.
Tôi nhìn theo bóng hắn và làm mặt hề, tuy nhiên, trong lòng có gì đó đã bắt đầu âm thầm dao động…
Tối đến bọn tôi vẫn tụ tập ở nhà Cực, Dương vẫn thế, cười đùa với chúng tôi, thỉnh thoảng còn trêu cho tôi vui.
Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của anh, đột nhiên hỏi: “Sao anh vẫn chưa kiếm cô nào làm người yêu?”
Đầu tiên, Cực và Dương đều sững lại. Dương ngần ngừ một lát rồi nhìn Cực, nói: “Anh vẫn đang tìm đối tượng”
Tôi mỉm cười, vờ vô tình hỏi: “Thế đến giờ vẫn chưa tìm được à?”
Anh càng sững sờ hơn, mặt đỏ bừng, ngờ nghệch nhìn tôi, nói: “Bây giờ… bây giờ…”
“Có phải Tô Tịnh không?” Tôi cười rất ngọt ngào với anh.
Dương à, lúc ấy em mong anh sẽ trả lời thế nào nhỉ? Em còn nhớ là lúc đótrong trái tim có một giọng nói đang ra sức gào thét: Anh hãy phủ nhậnđi, phủ nhận đi!
Nhưng, đối với anh, nói ra từ “không phải” có phải là rất khó hay không?
“…” Lúc đó, anh im lặng rất lâu và không trả lời ngay.. Cuối cùng, anh chỉ nhấn mạnh rằng: “Bạn ấy rất dễ thương.”
“Vâng, em biết rồi.” Em vẫn mỉm cười, anh mặc nhận rồi đúng không?
Khi ấy vầng trăng như lưỡi liềm treo ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng.Trái tim em chưa bao giờ sáng ngời như vậy, chỉ vì có một âm thanh đangnói nhỏ với em:
Hoa của em chưa kịp nở đã tàn rồi!