“Ấy, em lại thắng rồi!” Xòe đám bài trong tay ra, tôi lại một lần nữa reo lên.
“Gì mà gào tướng lên vậy?” Nhìn vẻ dương dương tự đắc của tôi, Cực ghen tỵđến mức nhăn mặt lại: “Đó là do có người hậu thuẫn thôi!”
“Ai vậy? Ai hậu thuẫn chứ?” Tôi không chịu, liền cãi lại, còn làm mặt hề với Cực.
“Lục Tây Dương! Cậu nói xem kẻ đó là ai!” Cực tức đến nổ đom đóm mắt, chĩa ngay mũi nhọn vào kẻ bàng quan duy nhất đang có mặt.
“Hả?” Nét mặt Dương lộ rõ vẻ sửng sốt, anh lắc đầu rồi cười: “Sao tôi biết được?”
“Lục Tây Dương, cậu cứ bốc phét đi!” Cực bắt đầu quát: “Trước đây bọn mìnhngồi chơi tú với nhau, cậu lúc nào cũng chơi rất mạnh tay, chỉ cần giúpanh em là đối phương sẽ phải khóc thét, sao hôm nay cậu lại thua thảmthế?”
Dương nhún vai, vẫn mỉm cười: “Trác Ưu chơi cao tay quá thôi mà!”
Cực đã tức đến mức sắp sùi bọt mép, chỉ tay vào Dương, giọng bắt đầu runrun: “Cậu là kẻ trọng sắc khinh bạn, ăn cây táo, rào cây sung!”
Tôi thấy anh ta khoa trương như vậy, cũng cười chảy cả nước mắt, rồi kéotay áo anh ta năn nỉ: “Úi da, anh không nhường em, một chút sao?” “Mộtchút?” Cực ghé sát khuôn mặt dở khóc dở cười về phía tôi. “Bà cô, emthắng liền mười hai ván rồi đấy!”
Về đến nhà rồi, tôi vẫn nói chuyện với Dương về bộ dạng lúc đó của Cực: “Nếu em mà thắng ván nữa thì chắc anh ấy phát khóc mất!”
Thấy vẻ hứng khởi của tôi, Dương chỉ cười mà không nói gì.
“Ấy”, tội sực nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Có phải anh chơi bài rất giỏi không?”
“Bình thường thôi.” Anh cúi đầu nhìn mặt đường, bình thản đáp.
“Anh nói dối!” Tôi cúi thấp người xuống dưới đầu anh, ghé thẳng mặt vào mặt anh: “Rõ ràng là hôm nay anh làm hậu thuẫn cho em!”
Anh giật nẩy mình vì tự nhiên thấy tôi thò mặt vào, rồi nhìn ra chỗ khác,nói nhỏ với vẻ không tự nhiên lắm: “Thì thấy em không khỏe nên nhường em chút mà.”
“Ai cần anh nhường hả!” Tôi cự nự, nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi rói. Anh chàng ngốc này! Không biết đường nhường kín đáomột chút, nhường tôi liên tục như vậy, làm sao Cực không nghi ngờ đượcchứ?
Đến cổng khu nhà, Dương đột nhiên cất tiêng gọi khi tôi đang chuẩn bị lên nhà.
“Ưu Ưu, em có tiếp tục học trường Phụ Trung không?” Anh nhìn vào mắt tôi, lặng lẽ hỏi.
Tôi quay mặt lại, đứng trên cầu thang, trân trân nhìn anh.
“À… Ý anh muốn nói là, vì anh và Cực chỉ đăng ký thi trường Phụ Trung, thếnên muốn hỏi em…” Dưới ánh đèn lờ mờ, anh ấp a ấp úng.
Trongtích tắc đó, đột nhiên tôi nhớ đến khuôn mặt xinh xắn của Tô Tịnh, những giọt nước mắt tủi hờn của Sử Vân và ánh mắt chờ đợi của bố… Thậm chí là nụ cười tinh quái của Thương Thang.
“Em không biết, em thực sự không biết” Tôi nhìn theo bóng anh phía dưới, miệng lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
Dương thể hiện rõ vẻ thất vọng, anh cúi đầu xuống, sau đó lấy lại tinh thầnngay, mim cười nói: “Không sao, vẫn còn một năm nữa mà, em cứ suy nghĩcho thật kỹ!”
“Vâng.” Tôi cũng thấy vui lây vì nụ cười tươi tắn của anh, nhoẻn miệng cười đáp lại.
Nhưng Dương ạ, cả hai ta đều quên mất một điều: một năm là quãng thời gian đủ để thay đổi rất nhiều chuyện!
Kỳ nghỉ hè của tôi đã đến rất nhanh, trong đợt thi cuối kỳ, không nằmngoài dự đoán, tôi lại đứng nhất lớp, bố tôi cảm thấy khá hài lòng.
Một hôm, ông gọi tôi đến, mỉm cười nói: “Ưu, hôm nay để mẹ giúp con ăn mặcđẹp một chút, bố muốn đưa con đi gặp một người rất quan trọng.”
“Ai vậy bố?” Tôi bắt đầu tò mò.
“Thầy giáo của bố, thầy ấy muốn gặp con.” Nói đến từ “thầy giáo”, nét mặt bố lộ rõ vẻ kính trọng.
Thế là tôi ngoan ngoãn mặc chiếc váy trắng đẹp nhất, tóc buông xõa vai, còn đeo một chiếc bờm tóc màu xanh nhạt. Mẹ bận rộn chỉnh sửa hồi lâu, cuối cùng mỉm cười hài lòng: “Đứng soi một hồi trước gương trông ra dángthục nữ lắm rồi!”
Vội vàng rời nhà với bố, tôi mới biết hóa ra người mình chuẩn bị gặp là thầy hiệu trưởng cũ của trường Nhất Trung!
“Bố, con không muốn đi đâu!” Tôi đoán bố muốn giới thiệu tôi sang trường Nhất Trung, bất giác lại thấy băn khoăn.
“Đừng lo, thầy hiệu trưởng Thang rất uyên bác và nhẹ nhàng, hòa nhã với họcsinh.” Bố tưởng tôi xấu hổ, liền an ủi: “Hơn nữa, bố cũng được coi làhọc trò cưng của thầy, thầy sẽ không gây khó dễ cho con đâu!”
Tôi biết có giải thích cũng không kịp nữa, liền trề môi rầu rĩ. Hồi đầukhông sớm hứa với bố học trường Nhất Trung thì tốt biết bao!
Nhà thầy hiệu trưởng Thang tọa lạc trong một khu dân cư yên tĩnh, đó là một khu nhà mái đỏ mang phong cách châu Âu có lịch sử lâu đời nằm riêngbiệt, chuyên dành cho cán bộ cấp cao.
“Nhà thầy hiệu trưởng làthư hương môn đệ[1], con vào đó nói chuyện nhớ cẩn thận nhé!” Bố dặn dòtôi trước, sau đó bước đến bấm chuông.
[1] Chỉ những nhà dòng dõi Nho học.
Cửa được mở ra rất nhanh, một bác tuổi đã cao ra dẫn đường: “Anh Trác đúng không ạ? Cụ Thang đang đợi anh trong thư phòng!”
Tôi đi theo bố, thầm tặc lưỡi liên hồi: Haizz, thời buổi hiện đại mà vẫncòn giữ phong cách này à? Chủ nhân của ngôi nhà này chắc hẳn nổi tiếnglắm!
Đến thư phòng, quả nhiên nhìn thấy một lão tiên sinh da dẻhồng hào, tinh nhanh khác thường. Vừa nhìn thấy bố tôi, ông liền cườilớn: “Tiểu Trác à, lâu lắm không gặp rồi nhỉ!”
Thái độ của bố rất cung kính: “Thầy Thang lâu lắm rồi em không được gặp thầy!”
Rồi hai thầy trò bắt đầu hàn huyên thân mật, nào là ba mươi năm về trước ư, Cách mạng Văn hóa ư, càng nói càng hào hứng. Tôi nấp sau lưng bố, suýtthì mở miệng ngáp, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, tỏ vẻ ta đây đang lắng nghe.
Một lát sau, dường như cuối cùng lão tiên sinh đã chú ý đến tôi: “Tiểu Trác, cô bé sau lưng cậu trông nhanh nhẹn nhỉ!”
Lúc này bố vội vàng giới thiệu tôi: “Như em đã nói trước với thầy, đây là Trác Ưu – con gái em.”
Đầu tiên lão tiên sinh liếc tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc bén, sauđó gật đầu mỉm cười: “Khá lắm, duyên dáng, dễ thương, lại rất kiên nhẫn. Nghe chúng ta nói chuyện lâu như vậy mà không hề phàn nàn. Tiểu Trác,cậu dạy con khá lắm!”
Tôi nghe mà thầm giật mình, hóa ra là ông đã chú ý đến tôi từ lâu, vừa nãy chỉ là thử tôi mà thôi!
Không dám đưa tay quệt mổ hôi trên trán, tôi vội cất tiếng: “Cháu chào thầy hiệu trưởng ạ!”
Lão tiên sinh ngửa mặt lên cười lớn: “Con bé xinh xắn, giọng nói cũng rất dễ nghe!”
Tiếp đó lão tiên sinh lại hỏi tôi mấy vân đề liên quan đến thiên văn, địalý, nhân văn, tôi đều trả lời rất cẩn thận. Nghe xong, lão tiên sinh rất hài lòng, khen với bố tôi: “Đúng là thông minh vốn sẵn tính trời!”
Đang hào hứng, đột nhiên ông lại than thở: “Nếu được gặp cháu sớm thì thằngcháu ngoại của ta đã không coi thường bạn bè cùng lứa như vậy!”
“Cháu ngoại ạ?” Tôi không giấu nổi tò mò. Không biết đứa trẻ được lớn lêntrong môi trường này thì hống hách, kiêu căng đến mức nào?
Bỗng một giọng nói uể oải vang lên ngoài cửa: “Ông ngoại, ông lại nói xấu cháu rồi!”
Tôi liền nhìn về phía có tiếng nói, bất giác sững lại. Cậu chàng điển traiđang tựa người bên khung cửa, nụ cười tươi tắn trên môi kia không phảilà Thương Thang thì là ai?
“Ông ngoại, ông đừng có mà nói xấucháu trước mặt người khác nhé!” Trong lúc tôi còn đang thần người ra thì Thương Thang đã bước vào thư phòng, điềm nhiên đứng trước mặt tôi.
Lão tiên sinh liền vỗ hắn một cái với vẻ đầy chiều chuộng: “Thằng nhóc này! Bình thường gọi thế nào ngươi cũng không chịu đến, sao hôm nay lại nhớđến ông ngoại hả?”
Thương Thang mỉm cười, sau đó bước thẳng đến trước mặt bố tôi, chào hỏi rất kính cẩn: “Cháu chào chú Trác ạ!”
Tên này ngoan ngoãn từ bao giờ thế nhỉ? Nhìn nụ cười lộ rõ vẻ bợ đỡ trên môi hắn, tôi cảm thấy sởn cả gai ốc.
Bố lại có vẻ rất vui, luôn miệng khen với lão tiên sinh: “Cháu ngoại thầy khôi ngô, lanh lợi quá!”
Khuôn mặt lão tiên sinh lộ rõ vẻ tự hào: “Thằng cháu ngoại này của ta không chỉ khôi ngô mà còn giỏi giang nữa!”
Ặc… Có người nào khen con cháu mình như vậy không? Tôi lén lườm một cái,thảo nào gã Thương Thang lại dương dương tự đắc đến vậy, hóa ra đều dongười trong nhà thường xuyên cho hắn đi tàu bay giấy!
“Này, hot girl”, giọng nói âm hồn của hắn văng vẳng bên tai tôi, “Hôm nay cậu ăn mặc ra dáng quá nhỉ!”
Biết ngay là tên này không nói được câu nào tử tế! Tôi tức điên người, nhưng lại không dám nổi trận lôi đình trước mặt người lớn, đành phải quay đầu lườm hắn một cái với ánh mắt nảy lửa.
“Thang Nhi, cháu là chủ nhà, nên đưa Trác Ưu đi tham quan khuôn viên nhà ta!” Đột nhiên lão tiên sinh nói xen vào một câu.
“Không…” Tôi đang định từ chối lời đề nghị đáng sợ này, Thương Thang đã nở một nụ cười rất ma mãnh:
“Dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Cháu sẽ giới thiệu tận tình với bạn ấy!”
Khuôn viên nhà họ Thang khá xinh xắn. Không có bố giám sát, tôi cũng tò mò sờ chỗ nọ, mó chỗ kia: “Hoa này là hoa gì vậy?”, “Hoa kia thì sao?”, “Hoamàu trắng kia là hoa gì?” …
Thương Thang đi sau tôi, vừa chậm rãi trả lời các câu hỏi, vừa trêu tôi.
“Lúc ra khỏi nhà, trông cậu chống đối ghê lắm mà, sao giờ lại có vẻ hào hứng nhỉ?”
“Đến rồi thì phải chấp nhận thôi!” Tôi trả lời tỉnh queo, tiếp tục ngó nghiêng.
“Ấy, cái xích đu kia đẹp quá!” Nhìn thấy ở góc khuôn viên có một cái xích đu bằng mây rất độc đáo, tôi bất giác thốt lên. Sau đó, tôi lập tức nhìnchủ nhân của nó với bộ mặt trông rất tội nghiệp: Ê nhóc, cậu hiểu ý tôichứ?
Thương Thang là nhân vật thông minh như thế nào? Vừa nhìn hắn đã nhận ra ngay ý đồ của tôi: “Cậu có thể đến đó ngồi!”
Và thế là tôi mỉm cười rạng rỡ, đến ngồi xuống xích đu.
“Cậu sướng nhỉ! Có ông ngoại tuyệt như thế có, khuôn viên đẹp thế này, lạicả xích đu thiên thần này nữa!” Tôi vừa ngồi đu vừa xuýt xoa ngưỡng mộ:“Thảo nào đòi gió có gió, cần mưa có mưa!”
“Những cái này có gìđáng ngưỡng mộ?” Thương Thang nhún vai, tỏ vẻ rất bình thường. “Nhữngcái này đâu phải của tôi mà là của ông ngoại tôi. Hơn nữa, tôi khôngthấy môi trường sống của tôi đem lại cho tôi lợi ích gì nhiều. Rất nhiều người vừa nghe thấy gia thế của tôi liền tỏ ra cung kính, kết quả làtôi chẳng được nghe câu nói chân tình nào cả, chán ngắt!”
“Đấychính là nguyên nhân khiến cậu lạnh lùng với mọi người xung quanh ư?”Tôi lắc qua lắc lại trên xích đu, còn nhấc cao chân lên.
“Bọn họ không đối xử chân thành với tôi thì việc gì tôi phải đối xử tốt vớihọ?” Giọng Thương Thang nghe có phần cô đơn, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Ấy, cậu đừng nói như thế!” Tôi sợ nhất là nhìn thấy các chàng mỹ nam buồn,liền vội an ủi hắn: “Còn có tôi nữa mà! Tôi đối xử với mọi người xungquanh rất chân thành!”
“Cậu ư? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?” Hắn cười, miệng thốt ra câu nói lộ rõ vẻ châm chọc.
“Xí! Ai thèm cậu coi trọng tôi!” Mặt tôi đỏ bừng, tiu nghỉu đáp: “Dĩ nhiên là cũng có người coi tôi là bảo bối rồi!”
“Vậy hả? Bố cậu hay mẹ cậu?” Hắn bước đến, ngồi phịch xuống xích đu, tiếp tục cười giễu tôi.
“Không phải!” Tôi nhìn sóng nước gợn lăn tăn dưới ánh trăng bàng bạc: “Có một người đã hứa sau này sẽ chăm sóc tôi suốt đời!”
“Vậy hả? Ai vậy?” Thương Thang bắt đầu lắc lư trên xích đu, giọng nói có vẻ rất lơ đãng.
“Anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cũng cừ, rất nhiềungười thích anh ấy! Điều quan trọng nhất là, anh ấy rất dịu dàng, rấttốt với tôi…” Vừa kể, nụ cười trên môi tôi bất giác tươi tắn hẳn lên,ánh mắt cũng vô cùng ngọt ngào.
“Có phải cậu thích anh ta không?”
Câu hỏi lạnh lùng này đã chọc vào rất không đúng lúc, cắt đứt ký ức ngọt ngào của tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn tôi lạnh giá hơn bất kỳ cái nhìn nào trước đó.
Dương, em có thích anh không? Từ trước đến nay em luôn né tránh câu hỏi này.Em không ngừng nói với mình rằng, em chỉ ngang ngạnh, và em mong đượcdựa đẫm vào anh mà thôi. Tuy nhiên, tại sao khi nghe nói anh chỉ coi emnhư một cô em gái, em lại buồn như vậy?
“Tôi hỏi có phải cậuthích anh ta không?” Rõ ràng là Thương Thang có vẻ sốt ruột, ánh mắt vàgiọng nói nghiêm nghị hẳn lên, nhìn rất đáng sợ.
“Tôi… không… tôi không biết!” Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn như vậy, thế nên cũng sợ, lắp ba lắp bắp.
“Hừ! Ngay cả bản thân cũng không biết mình có thích người khác không, đúnglà đại ngốc!” Hắn lườm tôi một cái, giọng rất bực bội.
“Gì chứ?” Ấm ức quá, tôi liền phản bác lại ngay: “Tóm lại là tôi biết tôi là người vô cùng quan trọng với anh ấy.”
“Chỉ tưởng bở!” Hắn buông một câu rất thô bạo, đứng dậy và bỏ đi luôn.
Tôi thẫn thờ ngồi trên xích đu, nhìn theo bóng hắn đang rời xa, không hiểugã này có sợi dây thần kinh nào bất bình thường không nữa?
Vềđến phòng, bố vẫn đang nói chuyện rất rôm rả với lão tiên sinh, chủ đềđã chuyển sang ngành thiết kế công trình của bố, chắc là chưa thể dừnglại ngay được. Nhìn Thương Thang thì thấy hắn đang nằm trên một chiếcghế tựa gỗ hồng ở một góc, tay đang lật một cuốn sách dày cộn, nét mặtcố tình thể hiện vẻ “Đừng quấy rầy tôi!”
Tôi không có ai để tròchuyện, đành phải ngồi bên nghe hai người lớn nói, cũng không biết baonhiêu thời gian đã trôi qua, trong lúc tôi đang gà gà buồn ngủ thì lãotiên sinh đã mở lời vàng: “Tiểu Trác, tôi thấy con gái cậu cũng mệt rồiđấy, hay là để Thương Thang đưa nó về trước, hai ta sẽ nói chuyện tiếp?”
Bố đang nói chuyện hào hứng, dĩ nhiên đồng ý ngay. Tôi len lén nhìn Thương Thang, hắn sầm mặt, không thèm tiếp lời. Chắc là sự tính toán của thầyvà bố sẽ toi công. Tôi đoán rằng chắc chắn Thương Thang sẽ không đồng ý, hôm nay rõ ràng gã này đã lên cơn thần kinh!
“Vâng, để cháu đigọi lái xe.” Trái với dự đoán của tôi, cuối cùng hắn vẫn bỏ quyển sáchxuống, đứng dậy đi về phía máy điện thoại.
Tôi tròn mắt nhìn theo, bóng hắn. Ai bảo con gái khó hiểu? Không phải con trai cũng sáng nắng chiều mưa, trưa gió nhẹ đó sao?
Ngồi trên xe riêng của mà họ Thang, hai chúng tôi không ai chịu nói chuyệnvới ai, bầu không khí vô cùng kỳ quái. Ngay cả lái xe cũng liên tục nhìn trộm chúng tôi, khiến tôi rất mất tự nhiên, lòng thầm cầu nguyện: Mauvề đến nhà đi! Cháu xin chú đấy!
“Chú lái xe, chú lái cẩn thậnđấy, chú ý đằng trước kìa!” Giây phút quan trọng, Thương Thang buông racâu đó, không mặn mà không nhạt nhẽo, lái xe lập tức thay đổi tầm nhìn,không dám liếc trộm nữa.
Tên này cũng coi trọng nghĩa khí gớmnhỉ! Tôi hơi cảm động, liền nhìn trộm hắn một cái, thấy mặt hắn vẫn lạnh như băng. “Haizz, chắc thích tỏ vẻ ta đây cool thôi mà!” Tôi nhủ thầm.
Cuối cùng đã đến cổng khu nhà tôi ở, tôi vội vàng mở cửa xe nhảy xuống. “Bye bye! Bye bye!” Tôi vui vẻ tạm biệt người trong xe, chuẩn bị chạy vụtlên nhà. Không ngờ Thương Thang cũng xuống xe rất nhanh, còn hỏi tôi:“Có cần phải đưa cậu lên không?”
“Không cần, không cần đâu! Không cần phiền như vậy đâu!” Tôi rối rít khua tay.
“Ờ” Hắn cúi đầu, ghé sát vào tôi, mắt nhìn về phía trước, nét mặt vô cùngdịu dàng, miệng nở một nụ cười vô cùng kỳ quái: “Thế tức là cậu muốn làm phiền đến anh ta ư?”
Tôi nhìn theo hướng hắn đang ngó, ở góc rẽ cầu thang có một chiếc bóng cao ráo quen thuộc đang đứng lặng lẽ.
“Dương!” Tôi buột miệng kêu lên một tiếng.