Thực ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy rằng không nhất thiết phải ở bênngười mình thích mãi mãi. Tôi tin rằng, chỉ cần thích đối phương thậtlòng, kể cả mỗi người một phương, tình cảm của hai người vẫn luôn gắnbó.
Nhưng dường như tôi quên rằng, thế giới này tràn đầy sự cámdỗ. Nó cười hút hồn, quay cuồng và chia tách người ta, sau đó chỉ để lại những ký ức buồn về tình yêu.
Lúc tôi từ Cửu Trại Câu trở về đã là nửa tháng sau. Chắc là Cực cũng đã nguôi giận, tôi liền ôm một túiđồ đặc sản đi tìm anh ta.
“Hừ! Mật ngọt chết ruồi!” Vừa thấy túi đồ trên tay tôi, Cực liền hừ một tiêng tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Đừng như vậy mà anh Cực!” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt rất tội nghiệp, tựanhư chú cún đang lấy lòng: “Anh là người tốt bụng, bao dung, thông minh, tài trí…”
“Hừ…” Anh ta quay mặt đi.
“Phong lưu nghệ sĩ, khôi ngô tuấn tú, hơn hẳn mọi người…” Tôi bồi thêm.
“Khụ khụ!” sắc mặt anh ta có vẻ dịu đi, ho khan hai tiếng.
Tôi đoán việc hòa giải chắc không còn quá khó liền thừa thế xông lên:
“Anh xem, em còn mang về cho anh tấm poster khổ lớn của Sakai Noriko[1] nữa, em thật sự rất chân tình! Em…”
[1] Sakai Noriko, sinh năm 1971, nữ diễn viên, ca sĩ người Nhật nổi tiếng một thời.
“Thích cả poster của Thủy thủ Mặt Trăng nữa!”
“Phì!” Tôi không kìm được liền bật cười: “Được, em sẽ cho anh hết được không? Mà còn là ảnh Usagi Tsukino nữa đấy!”
Lúc này Cực mới quay mặt sang, thò tay với một cái bánh. Không còn tỏ ragiận dữ nữa. Miệng không khép lại được, cười rất khoái chí.
“Hơhơ”, anh ta vừa ăn vừa đế vào: “Hôm nay tha cho em đấy!” Đang ăn vui vẻ, anh ta lại lẩm bẩm than thở: “Lỗ A Cực ta không qua được cửa ải mậtngọt chết ruồi này! Haizz, may mà ta không phải là điệp viên hoạt độngngầm!”
Tôi đứng bên cười như nắc nẻ. Gã này đúng là lắm chuyện thật!
Nhìn Cực vui như vậy, đột nhiên tôi lại nhớ đến một người, không biết hiệntại anh đang sống thế nào? Cảm giác đau đớn nhói lên trong tim.
“Anh Cực.” Tôi hỏi nhỏ: “Anh Dương… Anh Dương… Hiện giờ thế nào rồi ạ?”
“Cậu ta hả? Vẫn ổn!” Miệng Cực nhét đầy đồ ăn, giọng lúng búng: “Hắn mớiđược tuyển vào đội bóng rổ của khối cấp ba! Ngày nào cũng phải tậpluyện!”
“Vậy ạ?” Tôi bình thản đáp lại một câu, quả nhiên, đối với anh, tôi chẳng là gì cả.
“Nhưng mà”, đột nhiên Cực dừng tay lại, nói với tôi: “Em đến thăm hắn đi, hắnvẫn còn giận em đấy! Đi đi! Đi dỗ cho hắn nguôi giận đi!”
“Vâng.” Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với Cực.
Cực, anh mới là người hiểu em nhất!
Giữa hè, trên sân bóng rổ của trường.
Tôi đã ngồi đây bao lâu rồi? Không biết. Tôi chỉ cảm thây vô cùng nóng bức, người như sắp ngất xỉu. Nhưng Dương vẫn không chịu đếm xỉa gì đến tôi.
Thực ra, anh đã nhìn thấy tôi ngồi ôm gối dưới bóng cây tần ngần đợi anh từlâu. Nhưng anh cũng là người ngang ngạnh, không chịu đi đến gọi tôi. Tôi lại ngại cắt ngang buổi tập của bọn họ, thế nên cứ thế ngồi đợi, mongchờ sự áy náy của anh.
Đợi mãi cho đến khi bọn họ tập xong,chuẩn bị giải tán, anh vẫn không hề có ý định nói gì với tôi. Tôi vôcùng sốt ruột, biết lần này anh giận thật rồi. Nếu là trước kia, làm sao anh nỡ để tôi chịu trận như vậy?
Các cầu thủ khác đều đã thudọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Dương cũng xách ba lô đi ra phía cổng, dángđi khệnh khạng, nhìn rất nghệ sĩ. Tôi vô cùng lo lắng, chỉ sợ từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, nên bất chấp thể diện,gọi với theo: “Anh Dương!”
Bước chân anh chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn không dừng hẳn mà lại bắt đầu bước tiếp.
Một cảm giác sợ hãi ập ngay xuống đầu tôi. Anh sẽ không nói chuyện với tôinữa! Anh thực sự không chịu nói chuyện với tôi nữa! Cuối cùng nước mắttôi trào ra, vừa khóc, tôi vừa sợ hãi gọi với theo: “Dương, anh đừng bỏrơi em!”
Rõ ràng giọng của tôi rất nhỏ, nhưng anh lập tức dừng ngay lại.
Sau đó, anh quay đầu và chạy ngay về phía tôi.
“Sao em lại khóc?” Anh vừa thở hổn chạy đến trước mặt tôi, dáng vẻ cuốngquýt, luôn miệng dỗ dành: “Đừng khóc nữa! Anh sợ nhất là nhìn thấy emkhóc!”
Vừa nghe anh nói như vậy, nước mắt tôi lại trào ra dữ dội hơn: “Ai bảo anh không chịu nói gì với em chứ!” Nói rồi tôi còn hậm hực dẫu môi ra.
“Thôi thôi! Tại anh hết!” Dương càng luống cuống hơn: “Em đánh anh đi! Chửi anh đi!” Nói rồi anh thò một tay ra thật.
Tội hất tay anh ra, mắng: “Ai mà thèm!”
“Vâng vâng! Trác tiểu thư không thèm!” Anh liếc tôi một cái, cười cười nói:“Không biết vừa nãy kẻ ngốc nào ngồi dưới nắng đợi anh ba tiếng đồng hồ”
Bị nói trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt chực đánh anh. Anh lại gạt tay, nhanh nhẹn chặn ngay tay tôi lại, cười ranh mãnh nhìn tôi.
“Sau này không được lờ em đi như vậy đâu đấy! Người ta đã xin lỗi rồi mà!” Tôi cố gắng né tránh nụ cười của anh, miệng lẩm bẩm.
Anh lập tức nghiêm mặt lại nói với vẻ vẫn còn chưa hết giận: “Thế sau nàyquyết định một việc gì lớn, em không được giấu anh và Cực nhé!”
Tôi vội vàng gật đầu, anh cũng đã mỉm cười tươi tắn trở lại.
“Còn nữa!” Dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn tôi, nét mặt rất nghiêm nghị.
“Còn gì nữa hả anh?” Tôi giật nẩy mình vì câu nói đó.
Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa lo lắng rồi nói nhỏ: “Sau nàykhông được chạy lung tung ra ngoài nắng. Trời nóng, em sẽ chảy, máu camđấy!”
Chẳng mấy chốc điểm thi đã được công bố, với thành tíchđứng trong tốp năm của khối, tôi đã đỗ trường Nhất Trung, mặc dù khôngphải là quá lý tưởng, nhưng may mà tôi không hề có ý định giành vị tríthủ khoa nên như thế cũng đã hài lòng lắm rồi.
Bố quyết định đưa tôi đến thăm thầy hiệu trưởng Thang một lần nữa trước khi khai giảng.Tôi sợ lại gặp phải đại thiếu gia Thương Thang nên chẳng muốn đi chútnào, nhưng lại không thể thắng nổi lý luận “đi ra ngoài phải chịu khókết bạn”, nên đành phải bấm bụng đi theo.
Đến đại trạch nhà họThang (tôi gọi trộm như vậy), sau một hồi hàn huyên và khen ngợi nhưthường lệ, lão tiên sinh và bố lại vứt tôi sang một bên, bắt đầu chuyệntrò rôm rả về tình hình chính trị thế giới hiện nay.
Haizz! Đàn ông mà! Tôi thầm than thở một câu, sau đó quyết định tự tìm niềm vui trong nhà.
Hôm đó là ngày nghỉ của cô giúp việc, tên Tự Đại cũng không có nhà, sau khi được chủ nhà đồng ý, tôi liền đi đi lại lại trong nhà, đang loanh quanh ở phòng khách thì chiếc điện thoại cổ bỗng đổ chuông reng reng, khiếntôi giật nẩy mình.
“Ưu Ưu, cháu nghe hộ ông điện thoại!” Xem ra lão tiên sinh đã coi tôi như người nhà, còn tự xưng là ông của tôi.
“Vâng ạ.” Tôi vội vàng đáp rồi luống cuống nhấc ống nghe lên: “A lô, chào bác! Bác tìm ai ạ?”
Đầu bên kia đột nhiên im bặt.
“A lô, mời bác lên tiếng đi ạ! Đây là nhà họ Thang!” Tôi sửng sốt hỏi.
“Rụp!” Đối phương lập tức cúp máy.
“Lạ thật!” Tôi cúp máy, “Gọi nhầm thì phải xin lỗi chứ! Cứ thế không nói không rằng mà cúp máy ngay là sao!”
Thôi, không thèm để tâm đến kẻ thần kinh đó nữa. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc xích đu bằng mây ngoài khuôn viên, tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Hê hê, lại có trò chơi rồi!
Tôi ngồi đu đưa trên xích đu, miệngcòn ngân nga hát. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bỗng cómột giọng con trai dễ nghe vang lên bên tai:
“Hóa ra là cậu ở đây thật!”
Tôi ngoái đầu lại, Thương Thang đang đứng sau lưng tôi, nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng trải dài sau lưng hắn, vô cùng ấm áp.
Thực ra, có nhiều lúc tôi cảm thấy rằng không nhất thiết phải ở bênngười mình thích mãi mãi. Tôi tin rằng, chỉ cần thích đối phương thậtlòng, kể cả mỗi người một phương, tình cảm của hai người vẫn luôn gắnbó.
Nhưng dường như tôi quên rằng, thế giới này tràn đầy sự cámdỗ. Nó cười hút hồn, quay cuồng và chia tách người ta, sau đó chỉ để lại những ký ức buồn về tình yêu.
Lúc tôi từ Cửu Trại Câu trở về đã là nửa tháng sau. Chắc là Cực cũng đã nguôi giận, tôi liền ôm một túiđồ đặc sản đi tìm anh ta.
“Hừ! Mật ngọt chết ruồi!” Vừa thấy túi đồ trên tay tôi, Cực liền hừ một tiêng tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Đừng như vậy mà anh Cực!” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt rất tội nghiệp, tựanhư chú cún đang lấy lòng: “Anh là người tốt bụng, bao dung, thông minh, tài trí…”
“Hừ…” Anh ta quay mặt đi.
“Phong lưu nghệ sĩ, khôi ngô tuấn tú, hơn hẳn mọi người…” Tôi bồi thêm.
“Khụ khụ!” sắc mặt anh ta có vẻ dịu đi, ho khan hai tiếng.
Tôi đoán việc hòa giải chắc không còn quá khó liền thừa thế xông lên:
“Anh xem, em còn mang về cho anh tấm poster khổ lớn của Sakai Noriko[] nữa, em thật sự rất chân tình! Em…”
[] Sakai Noriko, sinh năm , nữ diễn viên, ca sĩ người Nhật nổi tiếng một thời.
“Thích cả poster của Thủy thủ Mặt Trăng nữa!”
“Phì!” Tôi không kìm được liền bật cười: “Được, em sẽ cho anh hết được không? Mà còn là ảnh Usagi Tsukino nữa đấy!”
Lúc này Cực mới quay mặt sang, thò tay với một cái bánh. Không còn tỏ ragiận dữ nữa. Miệng không khép lại được, cười rất khoái chí.
“Hơhơ”, anh ta vừa ăn vừa đế vào: “Hôm nay tha cho em đấy!” Đang ăn vui vẻ, anh ta lại lẩm bẩm than thở: “Lỗ A Cực ta không qua được cửa ải mậtngọt chết ruồi này! Haizz, may mà ta không phải là điệp viên hoạt độngngầm!”
Tôi đứng bên cười như nắc nẻ. Gã này đúng là lắm chuyện thật!
Nhìn Cực vui như vậy, đột nhiên tôi lại nhớ đến một người, không biết hiệntại anh đang sống thế nào? Cảm giác đau đớn nhói lên trong tim.
“Anh Cực.” Tôi hỏi nhỏ: “Anh Dương… Anh Dương… Hiện giờ thế nào rồi ạ?”
“Cậu ta hả? Vẫn ổn!” Miệng Cực nhét đầy đồ ăn, giọng lúng búng: “Hắn mớiđược tuyển vào đội bóng rổ của khối cấp ba! Ngày nào cũng phải tậpluyện!”
“Vậy ạ?” Tôi bình thản đáp lại một câu, quả nhiên, đối với anh, tôi chẳng là gì cả.
“Nhưng mà”, đột nhiên Cực dừng tay lại, nói với tôi: “Em đến thăm hắn đi, hắnvẫn còn giận em đấy! Đi đi! Đi dỗ cho hắn nguôi giận đi!”
“Vâng.” Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với Cực.
Cực, anh mới là người hiểu em nhất!
Giữa hè, trên sân bóng rổ của trường.
Tôi đã ngồi đây bao lâu rồi? Không biết. Tôi chỉ cảm thây vô cùng nóng bức, người như sắp ngất xỉu. Nhưng Dương vẫn không chịu đếm xỉa gì đến tôi.
Thực ra, anh đã nhìn thấy tôi ngồi ôm gối dưới bóng cây tần ngần đợi anh từlâu. Nhưng anh cũng là người ngang ngạnh, không chịu đi đến gọi tôi. Tôi lại ngại cắt ngang buổi tập của bọn họ, thế nên cứ thế ngồi đợi, mongchờ sự áy náy của anh.
Đợi mãi cho đến khi bọn họ tập xong,chuẩn bị giải tán, anh vẫn không hề có ý định nói gì với tôi. Tôi vôcùng sốt ruột, biết lần này anh giận thật rồi. Nếu là trước kia, làm sao anh nỡ để tôi chịu trận như vậy?
Các cầu thủ khác đều đã thudọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Dương cũng xách ba lô đi ra phía cổng, dángđi khệnh khạng, nhìn rất nghệ sĩ. Tôi vô cùng lo lắng, chỉ sợ từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, nên bất chấp thể diện,gọi với theo: “Anh Dương!”
Bước chân anh chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn không dừng hẳn mà lại bắt đầu bước tiếp.
Một cảm giác sợ hãi ập ngay xuống đầu tôi. Anh sẽ không nói chuyện với tôinữa! Anh thực sự không chịu nói chuyện với tôi nữa! Cuối cùng nước mắttôi trào ra, vừa khóc, tôi vừa sợ hãi gọi với theo: “Dương, anh đừng bỏrơi em!”
Rõ ràng giọng của tôi rất nhỏ, nhưng anh lập tức dừng ngay lại.
Sau đó, anh quay đầu và chạy ngay về phía tôi.
“Sao em lại khóc?” Anh vừa thở hổn chạy đến trước mặt tôi, dáng vẻ cuốngquýt, luôn miệng dỗ dành: “Đừng khóc nữa! Anh sợ nhất là nhìn thấy emkhóc!”
Vừa nghe anh nói như vậy, nước mắt tôi lại trào ra dữ dội hơn: “Ai bảo anh không chịu nói gì với em chứ!” Nói rồi tôi còn hậm hực dẫu môi ra.
“Thôi thôi! Tại anh hết!” Dương càng luống cuống hơn: “Em đánh anh đi! Chửi anh đi!” Nói rồi anh thò một tay ra thật.
Tội hất tay anh ra, mắng: “Ai mà thèm!”
“Vâng vâng! Trác tiểu thư không thèm!” Anh liếc tôi một cái, cười cười nói:“Không biết vừa nãy kẻ ngốc nào ngồi dưới nắng đợi anh ba tiếng đồng hồ”
Bị nói trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt chực đánh anh. Anh lại gạt tay, nhanh nhẹn chặn ngay tay tôi lại, cười ranh mãnh nhìn tôi.
“Sau này không được lờ em đi như vậy đâu đấy! Người ta đã xin lỗi rồi mà!” Tôi cố gắng né tránh nụ cười của anh, miệng lẩm bẩm.
Anh lập tức nghiêm mặt lại nói với vẻ vẫn còn chưa hết giận: “Thế sau nàyquyết định một việc gì lớn, em không được giấu anh và Cực nhé!”
Tôi vội vàng gật đầu, anh cũng đã mỉm cười tươi tắn trở lại.
“Còn nữa!” Dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn tôi, nét mặt rất nghiêm nghị.
“Còn gì nữa hả anh?” Tôi giật nẩy mình vì câu nói đó.
Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa lo lắng rồi nói nhỏ: “Sau nàykhông được chạy lung tung ra ngoài nắng. Trời nóng, em sẽ chảy, máu camđấy!”
Chẳng mấy chốc điểm thi đã được công bố, với thành tíchđứng trong tốp năm của khối, tôi đã đỗ trường Nhất Trung, mặc dù khôngphải là quá lý tưởng, nhưng may mà tôi không hề có ý định giành vị tríthủ khoa nên như thế cũng đã hài lòng lắm rồi.
Bố quyết định đưa tôi đến thăm thầy hiệu trưởng Thang một lần nữa trước khi khai giảng.Tôi sợ lại gặp phải đại thiếu gia Thương Thang nên chẳng muốn đi chútnào, nhưng lại không thể thắng nổi lý luận “đi ra ngoài phải chịu khókết bạn”, nên đành phải bấm bụng đi theo.
Đến đại trạch nhà họThang (tôi gọi trộm như vậy), sau một hồi hàn huyên và khen ngợi nhưthường lệ, lão tiên sinh và bố lại vứt tôi sang một bên, bắt đầu chuyệntrò rôm rả về tình hình chính trị thế giới hiện nay.
Haizz! Đàn ông mà! Tôi thầm than thở một câu, sau đó quyết định tự tìm niềm vui trong nhà.
Hôm đó là ngày nghỉ của cô giúp việc, tên Tự Đại cũng không có nhà, sau khi được chủ nhà đồng ý, tôi liền đi đi lại lại trong nhà, đang loanh quanh ở phòng khách thì chiếc điện thoại cổ bỗng đổ chuông reng reng, khiếntôi giật nẩy mình.
“Ưu Ưu, cháu nghe hộ ông điện thoại!” Xem ra lão tiên sinh đã coi tôi như người nhà, còn tự xưng là ông của tôi.
“Vâng ạ.” Tôi vội vàng đáp rồi luống cuống nhấc ống nghe lên: “A lô, chào bác! Bác tìm ai ạ?”
Đầu bên kia đột nhiên im bặt.
“A lô, mời bác lên tiếng đi ạ! Đây là nhà họ Thang!” Tôi sửng sốt hỏi.
“Rụp!” Đối phương lập tức cúp máy.
“Lạ thật!” Tôi cúp máy, “Gọi nhầm thì phải xin lỗi chứ! Cứ thế không nói không rằng mà cúp máy ngay là sao!”
Thôi, không thèm để tâm đến kẻ thần kinh đó nữa. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc xích đu bằng mây ngoài khuôn viên, tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Hê hê, lại có trò chơi rồi!
Tôi ngồi đu đưa trên xích đu, miệngcòn ngân nga hát. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bỗng cómột giọng con trai dễ nghe vang lên bên tai:
“Hóa ra là cậu ở đây thật!”
Tôi ngoái đầu lại, Thương Thang đang đứng sau lưng tôi, nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng trải dài sau lưng hắn, vô cùng ấm áp.