Dương à, anh có biết không? Cho đến bây giờ, em vẫn hoài nghi rằng: Cóphải mọi mối tình đều chỉ là thoáng qua, chỉ có thể dùng vẻ rạng rỡ,tươi đẹp nhất thời để đổi lấy sự lẻ loi, điêu tàn sau này hay không?
Mùa đông đã đến, ngón tay tôi nứt nẻ, vừa sưng vừa đỏ. Thấy vậy, Cực la lớn đòi cắt mang đi nướng ăn. Thấy anh ta vui vẻ, vô tư như vậy, tôi cũngkhông nói gì.
Tôi không còn đi làm cột đèn thắp sáng nữa, khôngphải vì Cực, mà là giữa Dương và Vân đã xảy ra chuyện. Do Vân đã quenvới việc làm nhân vật trung tâm giữa đám đông nên tính tình khá ngangngạnh. Cô ấy thường than thở Dương sống lạnh lùng, không quan tâm đến cô ấy, rồi cô ấy lại than phiền rằng có quá nhiều người hâm mộ Dương,khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi vì luôn phải nghĩ cách đối phó. Nghe phànnàn nhiều, tôi đành nói: “Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà. Làm công chúa bên cạnh hoàng tử mệt lắm!”
Dĩ nhiên là Vân không bỏ cuộc, cô ấylại càng bám riết Dương hơn, suốt ngày nghi ngờ, săm soi, đánh ghen khắp nơi. Chúng tôi cũng cảm thấy cô ấy thật vô lý. Lần nào Vân gây chuyệnvới Dương, tôi cũng đều toát mồ hôi thay cô ấy, sợ Dương lại sử dụng “bá vương công” năm xưa để giày vò Vân. Nhưng lạ là, lần nào Dương cũngkhông đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Vân, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giácnhư phải nuốt miếng kem giữa ngày đại hàn.
Dương càng thờ ơ, Vân lại càng hay hờn dỗi, còn trút bực dọc lên đầu chúng tôi. Không còn ainói đỡ, sau một hồi giận dỗi, cô ấy sẽ chạy đến chỗ vắng vẻ nào đó ngồimột mình thẫn thờ. Mọi người chơi với nhau thân như vậy, dĩ nhiên là sẽra sức đi tìm Vân, dỗ dành cô ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà. Thời gian đầu mọi người còn lo lắng, sau này dần dần cũng đã thấy quen với trò này,không còn quan tâm nhiều nữa. Chỉ có Cực là không biết mệt mỏi, lần nàocũng năn nỉ chúng tôi đi tìm Vân.
Lại một lần nữa Vân và Dươngcãi nhau, tôi và Cực chạy đến công viên để tìm Vân. Đèn đường mờ mờ, tôi thấy hơi sợ. Thấy vậy, Cực liền vỗ ngực nói: “Có anh hùng Cực ở bên, em sợ gì chứ?”
Tôi cười, mắng: “Chính vì có con gấu như anh ở bên cạnh nên em mới sợ!”
Cực cúi đầu im lặng, nhìn theo chiếc bóng đổ dài của hai chúng tôi. Độtnhiên, anh ta hỏi nhỏ: “Em nghĩ hai bọn họ rồi sẽ thế nào?”
Tôi cũng im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Lần này Vân hơi quá đà.”
Cực thở dài rồi nói: “Haizz, ngay cả em còn nói như vậy thì lần này anh cũng không giúp được gì cho Vân nữa rồi.”
Nét mặt Cực tỏ ra có rất nhiều tâm sự, tôi cũng thấy hơi buồn. Tôi biết anh ta thực sự rất tốt với Vân, Vân không vui, chắc chắn là Cực cũng chẳngvui vẻ gì, nếu Vân và Dương chia tay nhau thật thì không biết hai ngườihọ có cơ hội hay không?
Đang nghĩ ngợi lan man thì Cực đã nhìnthấy bóng Vân, cô ấy đang ngồi một mình trước gió bên triền đê gần bờsông, nhìn rất lẻ loi, cô quạnh. “Này, em làm gì vậy?” Cực rất bực mình, vội vàng xuống chỗ Vân.
Tôi nhìn hai người họ lôi kéo nhau, trong đầu đột nhiên vọng lên một câu hát: “Tại tình yêu khiến con người phát điên!”
Cực dỗ ngon dỗ ngọt đủ điều khuyên Vân quay về, ba chúng tôi liền chậm rãiquay lại. Đến cổng công viên, vô tình phát hiện ra Dương đang đợi chúngtôi. Anh đứng chênh chếch so với cột đèn đường, ánh sáng màu vàng camhắt xuống khuôn mặt anh mờ ảo, không rõ là vui hay buồn. Cực đang địnhgọi thì Vân đã hậm hực lên tiếng: “Anh đến làm gì chứ? Ai thèm sự giảtạo của anh!”
Vân giận cũng là điều dễ hiểu: Trước đây, mỗi khicô bỏ đi, Dương đều thể hiện rõ vẻ “không liên quan gì đến tôi”, khôngbao giờ chịu đi tìm cô, nhưng mọi người đều hiểu, điều Vân mong muốnnhất là được nhìn thấy Dương đến tìm mình.
Dương lạnh lùng nhìncô, nói: “Em còn định gây chuyện đến bao giờ nữa? Một mình lên cơn cònchưa đủ, lại còn bắt người khác phải chịu khổ cùng!”
Tôi len lén nhìn bàn tay lạnh cóng đến mức biến dạng của mình, nghĩ bụng: Cuối cùng thì nhà ngươi cũng đã chịu mở lời, nói hộ lòng ta một câu. Vân sững sờ, rõ ràng là cô không thể ngờ rằng Dương lại làm mất mặt mình như vậy,rồi cô lập tức nổi đóa: “Thế thì đã sao? Bọn họ thích như vậy! Thích như vậy!”
Dương bực bội trả lời: “Em thử xem xem, cứ tiếp tục thếnày thì em cũng chẳng còn bạn nữa!” Nói rồi anh lại quát chúng tôi: “Tất cả là do mọi người chiều cô ấy quá! Cực, hôm nay cậu đưa Vân về nhàtrước đi!”
Vân khóc thút thít, Cực đưa cô về nhà, còn tôi thìngờ nghệch đứng sau Dương, anh đi như thế nào tôi cũng đi như thế. Tôithấy anh không nói gì nên cũng không dám lên tiếng. Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh không thể chịu được nữa, bèn quay lại hỏi nhỏ: “Sao emkhông nói gì hả?”
Tôi thật thà trả lời: “Sợ anh đánh em.”
Anh khóc dở mếu dở: “Hóa ra là em vẫn còn nhớ chuyện hồi nhỏ!”
Vừa nghe nhắc đến chuyện ngày trước, tôi lập tức hậm hực: “Bây giờ anh đốixử tốt với Vân như vậy, mắng cũng không dám mắng, sao hồi đó anh hay bắt nạt em thế?”
Dương tỏ ra rất ngại ngùng, ngập ngừng một lát, liền cau mày lắp bắp: “Ờ, hồi đó… hồi đó… anh xin lỗi em.”
Thấy mặt anh đỏ bừng, tôi liền bắt chước giọng trong ti vi, trêu: “Thôi,trẫm tha tội cho nhà ngươi đấy!” Anh ngoái lại nhìn tôi, như sực nhớ rađiều gì đó rồi mỉm cười.
Đến sân khu nhà tôi ở, đang chuẩn bịbye bye thì đột nhiên anh gọi tôi lại: “Tay em thế nào rồi? Về nhà nhớbảo mẹ mua thuốc bôi vào rồi hơ lên lửa.”
Tôi không ngờ anh còn quan tâm đến mình, xúc động nói: “Anh yên tâm, mẹ em còn lo hơn em ấy chứ!”
Anh vẫn mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tôi làm mặt hề với anh rồi chạy lên cầu thang.
Đến khi rẽ ngoặt, tôi phát hiện thấy bóng anh vẫn đang đổ dài dưới sân.
Lại chuẩn bị được nghỉ đông, quan hệ giữa Vân và Dương ngày càng lạnh nhạt, không khác gì hai người xa lạ. Lần nào nhắc đến đôi này, Cực cũng bựcbội mắng: “Thật đúng là oan gia!” Bàn tay nứt nẻ vì lạnh của tôi cũng đã khá hơn rất nhiều vì được mẹ chăm chút kỹ càng. Mỗi lần mẹ bôi thuốc hơ lửa cho tôi, nhớ đến lời dặn dò của Dương, tôi lại cảm thấy trong lòngthật ấm áp.
Sắp Tết, Vân và bố mẹ về quê, chỉ còn lại ba chúngtôi. Cực nhàn rỗi không có việc gì làm, liền mời chúng tôi lên sânthượng đốt pháo hoa. Hôm đó anh ta và Dương mua rất nhiều pháo nổ vàpháo hoa về, chỉ có tôi vẫn không thay đổi bản chất nhát gan, chỉ dámmua một nắm pháo sáng. Trên đường về, Cực luôn miệng nói rằng tôi làmbọn họ mất mặt.
Ba đứa chúng tôi vui vẻ leo lên sân thượng vàbắt đầu chơi pháo. Cực liên tục cầm pháo đến dọa tôi, tôi sợ quá trốnbiệt sau lưng Dương, không dám thò đầu ra. Dương chỉ nhìn chúng tôicười, nét mặt rất cưng nựng. Đùa nghịch một lát, chúng tôi lại chơi pháo sáng. Ba đứa châm lửa, pháo sáng rực rỡ, nổi bật trong màn đêm. Tôi còn cầm que hào hứng khua giữa không trung, vừa nhảy vừa nói: “Hai ngườixem này! Thư pháp, thư pháp!”
Hai anh chàng đó chỉ mỉm cười nhìn tôi đùa nghịch, tỏ vẻ bó tay. Bọn họ im lặng một lát, đột nhiên Cựclạnh lùng lên tiếng, tựa như một nhát búa mạnh, vô tình phá vỡ màn đêmtĩnh mịch: “Cậu định như thế nào với Vân?”
Cực nhìn Dương chămchú, Dương lại lặng lẽ không đáp, chỉ cúi đầu nghịch hai que pháo sángtrên tay. Cực tức quá, hỏi dồn: “Tiếp tục hay chia tay? Cậu nói đi chứ!”
Dưới ánh sáng của pháo, nét mặt Cực rất nặng nề, tự nhiên bầu không khí cũng trở nên kỳ quặc.
Tôi tần ngần nhìn hai người trước mặt, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật xa lạ biết bao.
“Ừ, tôi sẽ chia tay với Vân.”
Cuối cùng, Dương buông que pháo sáng xuống, bình thản đứng dậy
Dương à, anh có biết không? Cho đến bây giờ, em vẫn hoài nghi rằng: Cóphải mọi mối tình đều chỉ là thoáng qua, chỉ có thể dùng vẻ rạng rỡ,tươi đẹp nhất thời để đổi lấy sự lẻ loi, điêu tàn sau này hay không?
Mùa đông đã đến, ngón tay tôi nứt nẻ, vừa sưng vừa đỏ. Thấy vậy, Cực la lớn đòi cắt mang đi nướng ăn. Thấy anh ta vui vẻ, vô tư như vậy, tôi cũngkhông nói gì.
Tôi không còn đi làm cột đèn thắp sáng nữa, khôngphải vì Cực, mà là giữa Dương và Vân đã xảy ra chuyện. Do Vân đã quenvới việc làm nhân vật trung tâm giữa đám đông nên tính tình khá ngangngạnh. Cô ấy thường than thở Dương sống lạnh lùng, không quan tâm đến cô ấy, rồi cô ấy lại than phiền rằng có quá nhiều người hâm mộ Dương,khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi vì luôn phải nghĩ cách đối phó. Nghe phànnàn nhiều, tôi đành nói: “Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà. Làm công chúa bên cạnh hoàng tử mệt lắm!”
Dĩ nhiên là Vân không bỏ cuộc, cô ấylại càng bám riết Dương hơn, suốt ngày nghi ngờ, săm soi, đánh ghen khắp nơi. Chúng tôi cũng cảm thấy cô ấy thật vô lý. Lần nào Vân gây chuyệnvới Dương, tôi cũng đều toát mồ hôi thay cô ấy, sợ Dương lại sử dụng “bá vương công” năm xưa để giày vò Vân. Nhưng lạ là, lần nào Dương cũngkhông đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Vân, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giácnhư phải nuốt miếng kem giữa ngày đại hàn.
Dương càng thờ ơ, Vân lại càng hay hờn dỗi, còn trút bực dọc lên đầu chúng tôi. Không còn ainói đỡ, sau một hồi giận dỗi, cô ấy sẽ chạy đến chỗ vắng vẻ nào đó ngồimột mình thẫn thờ. Mọi người chơi với nhau thân như vậy, dĩ nhiên là sẽra sức đi tìm Vân, dỗ dành cô ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà. Thời gian đầu mọi người còn lo lắng, sau này dần dần cũng đã thấy quen với trò này,không còn quan tâm nhiều nữa. Chỉ có Cực là không biết mệt mỏi, lần nàocũng năn nỉ chúng tôi đi tìm Vân.
Lại một lần nữa Vân và Dươngcãi nhau, tôi và Cực chạy đến công viên để tìm Vân. Đèn đường mờ mờ, tôi thấy hơi sợ. Thấy vậy, Cực liền vỗ ngực nói: “Có anh hùng Cực ở bên, em sợ gì chứ?”
Tôi cười, mắng: “Chính vì có con gấu như anh ở bên cạnh nên em mới sợ!”
Cực cúi đầu im lặng, nhìn theo chiếc bóng đổ dài của hai chúng tôi. Độtnhiên, anh ta hỏi nhỏ: “Em nghĩ hai bọn họ rồi sẽ thế nào?”
Tôi cũng im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Lần này Vân hơi quá đà.”
Cực thở dài rồi nói: “Haizz, ngay cả em còn nói như vậy thì lần này anh cũng không giúp được gì cho Vân nữa rồi.”
Nét mặt Cực tỏ ra có rất nhiều tâm sự, tôi cũng thấy hơi buồn. Tôi biết anh ta thực sự rất tốt với Vân, Vân không vui, chắc chắn là Cực cũng chẳngvui vẻ gì, nếu Vân và Dương chia tay nhau thật thì không biết hai ngườihọ có cơ hội hay không?
Đang nghĩ ngợi lan man thì Cực đã nhìnthấy bóng Vân, cô ấy đang ngồi một mình trước gió bên triền đê gần bờsông, nhìn rất lẻ loi, cô quạnh. “Này, em làm gì vậy?” Cực rất bực mình, vội vàng xuống chỗ Vân.
Tôi nhìn hai người họ lôi kéo nhau, trong đầu đột nhiên vọng lên một câu hát: “Tại tình yêu khiến con người phát điên!”
Cực dỗ ngon dỗ ngọt đủ điều khuyên Vân quay về, ba chúng tôi liền chậm rãiquay lại. Đến cổng công viên, vô tình phát hiện ra Dương đang đợi chúngtôi. Anh đứng chênh chếch so với cột đèn đường, ánh sáng màu vàng camhắt xuống khuôn mặt anh mờ ảo, không rõ là vui hay buồn. Cực đang địnhgọi thì Vân đã hậm hực lên tiếng: “Anh đến làm gì chứ? Ai thèm sự giảtạo của anh!”
Vân giận cũng là điều dễ hiểu: Trước đây, mỗi khicô bỏ đi, Dương đều thể hiện rõ vẻ “không liên quan gì đến tôi”, khôngbao giờ chịu đi tìm cô, nhưng mọi người đều hiểu, điều Vân mong muốnnhất là được nhìn thấy Dương đến tìm mình.
Dương lạnh lùng nhìncô, nói: “Em còn định gây chuyện đến bao giờ nữa? Một mình lên cơn cònchưa đủ, lại còn bắt người khác phải chịu khổ cùng!”
Tôi len lén nhìn bàn tay lạnh cóng đến mức biến dạng của mình, nghĩ bụng: Cuối cùng thì nhà ngươi cũng đã chịu mở lời, nói hộ lòng ta một câu. Vân sững sờ, rõ ràng là cô không thể ngờ rằng Dương lại làm mất mặt mình như vậy,rồi cô lập tức nổi đóa: “Thế thì đã sao? Bọn họ thích như vậy! Thích như vậy!”
Dương bực bội trả lời: “Em thử xem xem, cứ tiếp tục thếnày thì em cũng chẳng còn bạn nữa!” Nói rồi anh lại quát chúng tôi: “Tất cả là do mọi người chiều cô ấy quá! Cực, hôm nay cậu đưa Vân về nhàtrước đi!”
Vân khóc thút thít, Cực đưa cô về nhà, còn tôi thìngờ nghệch đứng sau Dương, anh đi như thế nào tôi cũng đi như thế. Tôithấy anh không nói gì nên cũng không dám lên tiếng. Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh không thể chịu được nữa, bèn quay lại hỏi nhỏ: “Sao emkhông nói gì hả?”
Tôi thật thà trả lời: “Sợ anh đánh em.”
Anh khóc dở mếu dở: “Hóa ra là em vẫn còn nhớ chuyện hồi nhỏ!”
Vừa nghe nhắc đến chuyện ngày trước, tôi lập tức hậm hực: “Bây giờ anh đốixử tốt với Vân như vậy, mắng cũng không dám mắng, sao hồi đó anh hay bắt nạt em thế?”
Dương tỏ ra rất ngại ngùng, ngập ngừng một lát, liền cau mày lắp bắp: “Ờ, hồi đó… hồi đó… anh xin lỗi em.”
Thấy mặt anh đỏ bừng, tôi liền bắt chước giọng trong ti vi, trêu: “Thôi,trẫm tha tội cho nhà ngươi đấy!” Anh ngoái lại nhìn tôi, như sực nhớ rađiều gì đó rồi mỉm cười.
Đến sân khu nhà tôi ở, đang chuẩn bịbye bye thì đột nhiên anh gọi tôi lại: “Tay em thế nào rồi? Về nhà nhớbảo mẹ mua thuốc bôi vào rồi hơ lên lửa.”
Tôi không ngờ anh còn quan tâm đến mình, xúc động nói: “Anh yên tâm, mẹ em còn lo hơn em ấy chứ!”
Anh vẫn mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tôi làm mặt hề với anh rồi chạy lên cầu thang.
Đến khi rẽ ngoặt, tôi phát hiện thấy bóng anh vẫn đang đổ dài dưới sân.
Lại chuẩn bị được nghỉ đông, quan hệ giữa Vân và Dương ngày càng lạnh nhạt, không khác gì hai người xa lạ. Lần nào nhắc đến đôi này, Cực cũng bựcbội mắng: “Thật đúng là oan gia!” Bàn tay nứt nẻ vì lạnh của tôi cũng đã khá hơn rất nhiều vì được mẹ chăm chút kỹ càng. Mỗi lần mẹ bôi thuốc hơ lửa cho tôi, nhớ đến lời dặn dò của Dương, tôi lại cảm thấy trong lòngthật ấm áp.
Sắp Tết, Vân và bố mẹ về quê, chỉ còn lại ba chúngtôi. Cực nhàn rỗi không có việc gì làm, liền mời chúng tôi lên sânthượng đốt pháo hoa. Hôm đó anh ta và Dương mua rất nhiều pháo nổ vàpháo hoa về, chỉ có tôi vẫn không thay đổi bản chất nhát gan, chỉ dámmua một nắm pháo sáng. Trên đường về, Cực luôn miệng nói rằng tôi làmbọn họ mất mặt.
Ba đứa chúng tôi vui vẻ leo lên sân thượng vàbắt đầu chơi pháo. Cực liên tục cầm pháo đến dọa tôi, tôi sợ quá trốnbiệt sau lưng Dương, không dám thò đầu ra. Dương chỉ nhìn chúng tôicười, nét mặt rất cưng nựng. Đùa nghịch một lát, chúng tôi lại chơi pháo sáng. Ba đứa châm lửa, pháo sáng rực rỡ, nổi bật trong màn đêm. Tôi còn cầm que hào hứng khua giữa không trung, vừa nhảy vừa nói: “Hai ngườixem này! Thư pháp, thư pháp!”
Hai anh chàng đó chỉ mỉm cười nhìn tôi đùa nghịch, tỏ vẻ bó tay. Bọn họ im lặng một lát, đột nhiên Cựclạnh lùng lên tiếng, tựa như một nhát búa mạnh, vô tình phá vỡ màn đêmtĩnh mịch: “Cậu định như thế nào với Vân?”
Cực nhìn Dương chămchú, Dương lại lặng lẽ không đáp, chỉ cúi đầu nghịch hai que pháo sángtrên tay. Cực tức quá, hỏi dồn: “Tiếp tục hay chia tay? Cậu nói đi chứ!”
Dưới ánh sáng của pháo, nét mặt Cực rất nặng nề, tự nhiên bầu không khí cũng trở nên kỳ quặc.
Tôi tần ngần nhìn hai người trước mặt, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật xa lạ biết bao.
“Ừ, tôi sẽ chia tay với Vân.”
Cuối cùng, Dương buông que pháo sáng xuống, bình thản đứng dậy