Haizz, Dương à, anh bảo nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này, có phải sẽ rất tuyệt không? Chỉ tiếc rằng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trưởngthành, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp, thế giới này không có cái gì mãi mãi không bao giờ thay đổi. Và tình bạn mà em trân trọng như báu vật đó, có phải cũng vô cùng mong manh, không chống chọi được với cú va đập củatình yêu hay không?
Mặc dù đã qua Tết, thời tiết vẫn không códấu hiệu gì cho thấy sắp ấm lên. Tôi ngồi bên bàn ăn hỏi mẹ: “Mẹ, baogiờ trời mới ấm?”
Mẹ đang bận gỡ xương món cá chép xốt cà chua cho tôi, không ngẩng đầu lên, nói: “Còn lâu, không cẩn thận lại có trận tuyết nữa.”
Tôi trợn tròn mắt, reo lên: “Còn có tuyết nữa ạ? Tuyệt quá! Lạnh mau lên, lạnh mau lên, càng lạnh càng tốt!”
Mẹ lườm tôi một cái rồi bật cười: “Con ngây thơ quá! Vì chơi tuyết mà không cần đôi tay nữa ư?”
Tôi nhìn bàn tay “đầy vết tích” của mình rồi lè lưỡi.
Mẹ à, mẹ nói rất đúng, hồi đó con gái quá ngây thơ!
Trong trường đột nhiên rộ lên phong trào trượt patin. Sau khi tan học, luôncó một đám con trai, con gái luồn lách trên con đường rợp bóng mát,tiếng cười nói giòn giã, khiến người qua đường phải thốt lên rằng: Đúnglà tuổi trẻ! Dương và Cực là cao thủ của trò này, Vân cũng không ngoạilệ, chỉ có tôi là không biết trượt, chỉ ngồi ngoài nhìn bọn họ chơi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi ngồi xem với vẻ rất tội nghiệp được hai ngày thì cuối cùng Dương đã phát hiện ra, anh trượt đến trước mặt tôi, cúi xuống hỏi: “Sao em không chơi?”
Tôi ngại ngùng trả lời: “Người ta đâu biết chơi.”
Dương thần người ra một lát như đang suy tư gì đó: “Hóa ra em đúng như nhữnggì bọn họ nói, rất vụng về trong các hoạt động thể thao.”
Tôitức quá, nhảy lên định đánh anh, anh vừa cười vừa tránh, thoắt một cáiđã trượt ra xa, động tác rất mau lẹ. Tôi cố đuổi theo mấy bước, nhưnglàm sao chạy nhanh bằng bánh xe đó, chỉ một lát đã thở hổn hển, đànhđứng ở đó quát: “Giỏi thì anh đứng yên, đừng trượt nữa!”
Mọi người đều cười ồ lên, đột nhiên Cực nói: “Tối em ra đây, bọn anh sẽ dạy em.”
Tôi quay lại nhìn. Dương đứng ở phía xa mỉm cười, nụ cười ấm áp như ngày xuân, anh nói: “Đúng đấy, em ra đây! Anh sẽ dạy em.”
Buổi chiều tan học về đến nhà, mẹ vui vẻ gọi tôi: “Ưu Ưu, mau ra xem quà mẹmua cho con này!” Tôi đón lấy xem, hóa ra là một chiếc áo len mặc bêntrong trắng muốt, phần ngực có gắn chiếc nơ con bướm màu hồng, khá xinhxắn, dễ thương. Tôi rất thích, đòi mặc ngay. Mẹ biết tôi là đứa tínhtình bộp chộp, liền bảo tôi đi tắm trước rồi mới cho tôi mặc.
Tối đến ăn cơm xong, chuẩn bị đi chơi, mẹ bảo tôi mặc áo, sau đó đứng trước gương chải đầu cho tôi. Lúc ấy mái tóc của tôi dài quá ngang vai, vẫncòn hơi ướt. Thế là mẹ bảo tôi cứ để tóc xõa. Bà nhìn tôi trong gương,đôi mắt trong trẻo, chiếc cằm hơi nhọn, thân hình nhỏ nhắn cuộn trongchiếc áo len trắng muốt, cười nói: “Giống hệt như chú thỏ trắng!”
Tôi cầm giày trượt patin chạy xuống sân, mọi người đã đợi ở đó. Nhìn thấyvẻ hớt hải của tôi, Cực đang định cười thì chợt im bặt, nét mặt kỳ lạ,lẩm bẩm: “Lại còn mặc áo mới nữa à?” Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên.Lén nhìn sang Dương, trông anh có vẻ rất vui, chỉ nhìn tôi mím môi cười, ánh mắt có gì đó rất lạ.
Bốn đứa chúng tôi đến sân bóng có đèn trong trường, tôi bắt đầu sợ: “Không biết có ngã nhiều không?”
Thấy tôi rụt rè, Cực mắng: “Không ngã chết được đâu!”
Còn Dương thì khích lệ tôi: “Có bọn anh nữa mà, không sợ đâu!”
Thế là tôi đành phải bấm bụng đi giày patin vào, nhưng đánh vật hồi lâu màkhông sao đứng lên được. Lúc này, một bàn tay thò ra trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Cực, bèn ấm ức phàn nàn: “Cực, em không đứng dậy được!”
Lần này anh ta đã tốt bụng hơn, không cười tôi, chỉ nói: “Để anh kéo em dậy.”
Thế là cuối cùng Cực cũng đã đỡ tôi đứng lên được.
Đang thở phào thì chợt nhìn thấy Dương lặng lẽ đứng gần đó, anh không chơiđùa gì. Tôi hậm hực gọi: “Làm gì vậy? Không mau qua dạy em à?”
Dương ngoan ngoãn nghe theo, vừa mỉm cười vừa trượt ngay đến với tốc độ cực nhanh.
Tôi đang nghi ngờ không biết có phải anh chàng này có khuynh hướng ngượcđãi bản thân hay không, thì anh đã đến bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Đưa tayđây!”
Tôi không hiểu, trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh có vẻ ngại, vội giải thích: “Như thế anh mới dẫn em được!”
Tôi sực hiểu ra vấn đề, liền ngoan ngoãn đưa tay ra.
Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay con trai, lúc đó chỉ cảm thấy ngón tayDương thon dài, lòng bàn tay ấm áp. Tôi được anh dắt, trượt chậm trênsân. Dưới ánh đèn, bóng hai chúng tôi lúc thì đan vào nhau, lúc lại tách ra. Gió táp nhẹ lên mặt tôi, thoang thoảng hơi thở của chàng trai trẻ.Tôi mơ màng tựa như đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào.
“Ấy, sao tay anh to thế?” Đột nhiên tôi phát hiện ra, so với bàn tay anh, tay tôi nhỏ hơn rất nhiều, liền ngờ nghệch hỏi.
Anh quay lại cười: “Ai bảo em thấp hơn anh!”
Ánh đèn dịu mắt hắt xuống mặt anh, nhìn nghiêng tựa như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Tôi thẫn thờ nhìn, không để ý dưới chân có chỗ gồ ghề, liền ngã chúi xuống đất. Đến khi hoàn hồn, mới phát hiện ra đã làm liên lụyđến Dương, anh cũng bị ngã một cú. Hai đứa tôi ngồi dưới mặt đất lạnhcóng như hai kẻ ngốc, nhìn nhau mà không nói gì.
“Sao anh không bỏ tay ra trước?” Tôi lườm Dương.
Anh liền cười: “Tại sao lại phải bỏ tay ra?”
“…” Tôi không biết phải trả lời thế nào, liền hậm hực quay mặt đi. Dươngkhông chịu được nữa liền bật cười. Tiếng cười phá vỡ bầu không khí tĩnhmịch, mang lại hơi ấm cho đêm đông lạnh lẽo.
Dương à, hồi đóđúng là chúng mình chơi rất vui phải không? Nhưng cả anh và em đều không để ý, hôm đó còn có một người khác đứng gần đó. Từ đầu đến cuối, cô ấykhông hề nói câu nào.
Dương, mùa đông lạnh quá! Em rất sợ lạnh.
Em không muốn quay lại mùa đông năm mười bốn tuổi đó nữa.
Mẹ nói rất đúng, quả nhiên sau ngày hôm đó tuyết đã rơi.
Vì vùng tôi ở không có nhiều tuyết lắm, cô giáo Ngữ văn dễ tính đã chochúng tôi nghỉ một tiết. Cô cho chúng tôi ra sân vận động ngắm tuyết,sau đó về nộp một bài tập làm văn.
Mọi người reo hò lao ra khỏi lớp. Xuống đến sân, tất cả đều hít một hơi thật sâu rồi đùa nghịch với nhau.
Cảnh tuyết đẹp quá, tôi nhìn ngang nhìn dọc, lúc thì nghịch đám tuyết đọngtrên cành cây, lúc lại nhảy lên gõ cột tuyết dưới mái trường. Thấy tôikhông chịu yên phận như vậy, cô giáo liền cười hỏi: “Trác Ưu, em có biết hoa tuyết có hình gì không?”
Tôi chớp chớp mắt: “Không phải hình lục giác hả cô?”
“Không phải lục giác mà là bát giác!” Không biết Kỳ Duy từ đâu chui ra, bất ngờ buông ra câu đó.
Lập tức bạn bè xung quanh bắt đầu líu ríu tranh luận: “Lục giác!”, “Tứ giác!”, “Bát giác!”
Cô giáo mỉm cười dịu dàng, không vội phân giải. Một lát sau, đột nhiên cô nói: “Tuyết lại rơi rồi, các em tự quan sát đi!”
Quả nhiên, tuyết lại bắt đầu rơi lất phất. Rất nhiều người vội đưa tay rađón, nhưng chưa ai kịp nhìn thì tuyết đã tan ngay. Mọi người đang rầu rĩ thì cô giáo mỉm cười nói: “Các em nhìn trên đầu Trác Ưu kìa, có rấtnhiều hoa tuyết đấy!”
Thế là mọi người vội chạy đến vây quanhtôi, bầu không khí lại bắt đầu náo nhiệt: “Lục giác mà!”, “Bát giác mớiphải!”, “Tớ nghĩ là tứ giác…”
Tôi nín thở giữa đám đông, chỉ sợmột động tác nhỏ sẽ khiến đám tuyết đậu trên đầu tan mất. Tôi lặng lẽnhìn bạn bè, đột nhiên cảm thấy chỉ cần được hơi thở của mọi người baovây, mùa đông có thể rất ấm áp.
“Ấy, các cậu nhìn này! Đầu Trác Ưu trông như được rắc đường kính ấy nhỉ?” Đột nhiên Tô Tịnh la lớn.
Mọi người đều bật cười: “Trác Ưu là kẻ ăn trộm đường kính!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tịnh, mặt cô bạn đang đỏ ửng vì lạnh, nụ cười rạng rỡ, duyên dáng đứng giữa màn tuyết.
Tôi mặc kệ họ trêu đùa, lại còn ngờ nghệch cười theo. Đúng lúc này, độtnhiên tôi phát hiện thấy trong một ô cửa sổ ở khu lớp học trước mặt cũng có một kẻ đang cười. Định thần nhìn lại, hóa ra là Dương, dường như anh không hề chú ý nghe giảng, tay chống cằm, nhìn về phía chúng tôi cười,nét mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
Dương à, đó thực sự là nụ cười tươi tắn! Nhưng em muốn biết: Thời điểm đó, rốt cuộc là anh đang nhìn ai trong đám đông?
Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, tôi không có việc gì để làm, bèn đắp mộtngười tuyết nhỏ trong chậu hoa của nhà. Vừa hoàn thành công trình, liềnchạy sang nhà Kỳ Duy khoe: “Tớ có người tuyết nhé!”
Cậu ta nhìn tác phẩm của tôi, sửng sốt hỏi: “Sao lại rỗi rãi thế? Không phải ngày nào cậu cũng chơi với đám Sử Vân đó sao?”
“Hả?” Tôi sững lại: “Mấy ngày nay bọn họ có hẹn tớ đi chơi đâu! Chắc là do tuyết rơi nên mọi người đều không muốn ra ngoài.”
“Thôi đi!” Kỳ Duy vừa nghịch người tuyết của tôi, vừa thờ ơ nói: “Mấy hômnay, ngày nào tớ cũng thấy bọn họ đùa nghịch như điên ở công viên.”
“Cậu bảo là “bọn họ” ư?” Tôi sững lại, rụt rè hỏi: “Bọn họ ở đây gồm có những ai?”
“Còn ai vào đây nữa? Chính là ba vị trước đây ngày nào cũng chơi với cậuđó.” Kỳ Duy vừa nghịch mũi người tuyết, vừa bực bội trả lời, “À, đúngrồi, hình như còn có một cô bạn nữa. Dáng dấp rất cao, nhìn rất bốc, tên là… Cố… Cố gì đó nhỉ?”
“Cố Đình.” Tôi nhìn mũi người tuyết bị cậu ta nhổ ra, bình thản nói.
“Đúng rồi, chính là cậu ta!” Kỳ Duy la lớn rồi bắt đầu nghịch mắt người tuyết.
Tôi giật lấy chậu hoa, định bỏ đi. Nghĩ thế nào, lại quay lại nói với KỳDuy bằng giọng thận trọng: “Bạn Kỳ Duy, hôm nay bạn chửi bậy. Với tưcách là cán bộ lớp, tớ sẽ phải trừ một điểm của bạn trong sổ đạo đức.”Nói rồi, tôi ngang nhiên bỏ đi, để mặc cậu ta đứng yên chỗ cũ, khônghiểu đầu đuôi ra sao.
Về đến nhà, tôi chỉ cảm thấy sống lưnglạnh toát, nhưng không phát hiện ra điều bất thường, chỉ cảm thấy có lẽmình đã bị bỏ rơi. “Không sợ, không sợ. Có thể bọn họ nghĩ sức khỏengươi yếu, chơi dưới trời tuyết lâu sẽ bị cảm nên mới không gọi ngươi ra ngoài chơi mà thôi.” Tôi đã viện cớ cho bọn họ như vậy và ra sức khíchlệ mình. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, trong lòng mỗi lúc một cảm thấy bất an hơn. Sự việc có đơn giản như thế thật không?
Đúng lúc mẹ đilàm về. Thấy tôi không vui, mẹ liền hỏi: “Sao không ra ngoài mà chơi? Mẹ thấy đám Sử Vân đang chơi ở công viên đấy!”
Tôi có cảm giác như bị ai đấm mạnh một cú vào ngực, loạng choạng, liền hỏi nhỏ: “Con không biết các bạn ấy đang ở ngoài chơi.”
Mẹ nhìn tôi với vẻ thắc mắc: “Không phải giờ con đã biết rồi đó sao? Mau đi tìm các bạn đi, phải chủ động chút chứ!”
Tôi mặc áo bông, chậm rãi ra ngoài, trên đường đi cảm thấy chân nặng nhưđeo chì. Sẽ chào bọn họ thế nào nhỉ? Nên giả vờ như vô tình gặp hay xông thẳng đến để chất vấn: “Này, sao các cậu không gọi tớ?” Đang ngẫm nghĩ, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng cười của Vân. Cô ấy đang chơi ném tuyếtvới Cực và Cố Đình. Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mỗi Dương là khôngthấy bóng dáng đâu.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, tần ngần một lúc,Vân lập tức phát hiện ra tôi. Nhưng tôi thấy cô ấy giả vờ như không cóchuyện gì xảy ra mà quay sang hướng khác chơi tiếp. Cố Đình đã phát hiện ra, ánh mắt lập tức hướng về phía tôi. Tôi thấy cô ta liếc Vân một cái, sau đó quay sang cười với tôi bằng nụ cười rất lạ. Tôi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, tựa như không thể tin vào mắt mình. Lúc này, Cựccũng đã nhìn thấy tôi.
“Ấy, Ưu Ưu!” Đầu tiên anh ta sững lại, sau đó lại nhiệt tình gọi: “Đứng đó làm gì? Mau vào đây chơi đi!”
Lúc này, dường như Vân mới trở về với thực tại, cũng quay sang cười vớitôi. Tôi dụi mắt, nhìn thấy ba người đó đều tỏ ý trách móc “Sao bây giờcậu mới đến?”.
“À, tớ đi qua đây, nên…” Tôi hơi luống cuống.
Cực chạy đến kéo tôi lại chỗ mọi người. “Bọn anh sợ tay em không chịu đượclạnh nên không gọi em.” Vừa đi, Cực vừa khẽ giải thích: “Em đừng nghĩngợi lung tung nhé!”
Thấy anh ta dặn dò như vậy, tự nhiên tôi lại thấy ngại, vội đáp: “Em không nghĩ ngợi gì đâu!”
Nghe thấy vậy, Cực liền thở phào rồi lại bật cười.
Mọi người chơi đùa một lúc rồi ai về nhà nấy, Cố Đình về cùng đường vớitôi. Tôi không thể hiểu nổi chuyện xảy ra ban nãy nên cứ chau mày mãi.Đột nhiên, Cố Đình nói với tôi bằng giọng thần bí: “Hôm nay Lục TâyDương phải tập bóng rổ nên không đến.”
Thấy Cố Đình tự dưng buông ra một câu không đầu không cuối như vậy, tôi liền nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt sửng sốt.
Cố Đình cười nhạt: “Ấy, không phải vừa nãy cậu buồn về chuyện này đó sao?”
Tôi sững lại, nói: “Không phải, tớ chỉ cảm thấy hôm nay bầu không khí cứ là lạ thế nào ấy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Đình cười càng khó hiểu hơn: “Cậu muốn biết nguyên nhân ư?”
“Dĩ nhiên rồi!” Tôi nhìn Cố Đình, đáp.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi hỏi: “Cậu còn nhớ lần trước tớ từnghỏi cậu về lý do khiến Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay không?”
“Nhớ, chẳng phải là do không hợp tính nhau đó sao?” Tôi ậm ờ hỏi.
Cố Đình lạnh lùng nhếch mép lên, gằn từng chữ một:
“Còn giả vờ gì nữa! Kẻ chọc ngoáy chính là cậu chứ ai!”
Dương, anh có biết không? Cho đến tận bây giờ, em vẫn không thể tin tưởngngười khác một cách toàn tâm toàn ý. Có lẽ là do hồi ấy em đã từng bịtổn thương.
Haizz, Dương à, anh bảo nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này, có phải sẽ rất tuyệt không? Chỉ tiếc rằng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trưởngthành, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp, thế giới này không có cái gì mãi mãi không bao giờ thay đổi. Và tình bạn mà em trân trọng như báu vật đó, có phải cũng vô cùng mong manh, không chống chọi được với cú va đập củatình yêu hay không?
Mặc dù đã qua Tết, thời tiết vẫn không códấu hiệu gì cho thấy sắp ấm lên. Tôi ngồi bên bàn ăn hỏi mẹ: “Mẹ, baogiờ trời mới ấm?”
Mẹ đang bận gỡ xương món cá chép xốt cà chua cho tôi, không ngẩng đầu lên, nói: “Còn lâu, không cẩn thận lại có trận tuyết nữa.”
Tôi trợn tròn mắt, reo lên: “Còn có tuyết nữa ạ? Tuyệt quá! Lạnh mau lên, lạnh mau lên, càng lạnh càng tốt!”
Mẹ lườm tôi một cái rồi bật cười: “Con ngây thơ quá! Vì chơi tuyết mà không cần đôi tay nữa ư?”
Tôi nhìn bàn tay “đầy vết tích” của mình rồi lè lưỡi.
Mẹ à, mẹ nói rất đúng, hồi đó con gái quá ngây thơ!
Trong trường đột nhiên rộ lên phong trào trượt patin. Sau khi tan học, luôncó một đám con trai, con gái luồn lách trên con đường rợp bóng mát,tiếng cười nói giòn giã, khiến người qua đường phải thốt lên rằng: Đúnglà tuổi trẻ! Dương và Cực là cao thủ của trò này, Vân cũng không ngoạilệ, chỉ có tôi là không biết trượt, chỉ ngồi ngoài nhìn bọn họ chơi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi ngồi xem với vẻ rất tội nghiệp được hai ngày thì cuối cùng Dương đã phát hiện ra, anh trượt đến trước mặt tôi, cúi xuống hỏi: “Sao em không chơi?”
Tôi ngại ngùng trả lời: “Người ta đâu biết chơi.”
Dương thần người ra một lát như đang suy tư gì đó: “Hóa ra em đúng như nhữnggì bọn họ nói, rất vụng về trong các hoạt động thể thao.”
Tôitức quá, nhảy lên định đánh anh, anh vừa cười vừa tránh, thoắt một cáiđã trượt ra xa, động tác rất mau lẹ. Tôi cố đuổi theo mấy bước, nhưnglàm sao chạy nhanh bằng bánh xe đó, chỉ một lát đã thở hổn hển, đànhđứng ở đó quát: “Giỏi thì anh đứng yên, đừng trượt nữa!”
Mọi người đều cười ồ lên, đột nhiên Cực nói: “Tối em ra đây, bọn anh sẽ dạy em.”
Tôi quay lại nhìn. Dương đứng ở phía xa mỉm cười, nụ cười ấm áp như ngày xuân, anh nói: “Đúng đấy, em ra đây! Anh sẽ dạy em.”
Buổi chiều tan học về đến nhà, mẹ vui vẻ gọi tôi: “Ưu Ưu, mau ra xem quà mẹmua cho con này!” Tôi đón lấy xem, hóa ra là một chiếc áo len mặc bêntrong trắng muốt, phần ngực có gắn chiếc nơ con bướm màu hồng, khá xinhxắn, dễ thương. Tôi rất thích, đòi mặc ngay. Mẹ biết tôi là đứa tínhtình bộp chộp, liền bảo tôi đi tắm trước rồi mới cho tôi mặc.
Tối đến ăn cơm xong, chuẩn bị đi chơi, mẹ bảo tôi mặc áo, sau đó đứng trước gương chải đầu cho tôi. Lúc ấy mái tóc của tôi dài quá ngang vai, vẫncòn hơi ướt. Thế là mẹ bảo tôi cứ để tóc xõa. Bà nhìn tôi trong gương,đôi mắt trong trẻo, chiếc cằm hơi nhọn, thân hình nhỏ nhắn cuộn trongchiếc áo len trắng muốt, cười nói: “Giống hệt như chú thỏ trắng!”
Tôi cầm giày trượt patin chạy xuống sân, mọi người đã đợi ở đó. Nhìn thấyvẻ hớt hải của tôi, Cực đang định cười thì chợt im bặt, nét mặt kỳ lạ,lẩm bẩm: “Lại còn mặc áo mới nữa à?” Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên.Lén nhìn sang Dương, trông anh có vẻ rất vui, chỉ nhìn tôi mím môi cười, ánh mắt có gì đó rất lạ.
Bốn đứa chúng tôi đến sân bóng có đèn trong trường, tôi bắt đầu sợ: “Không biết có ngã nhiều không?”
Thấy tôi rụt rè, Cực mắng: “Không ngã chết được đâu!”
Còn Dương thì khích lệ tôi: “Có bọn anh nữa mà, không sợ đâu!”
Thế là tôi đành phải bấm bụng đi giày patin vào, nhưng đánh vật hồi lâu màkhông sao đứng lên được. Lúc này, một bàn tay thò ra trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Cực, bèn ấm ức phàn nàn: “Cực, em không đứng dậy được!”
Lần này anh ta đã tốt bụng hơn, không cười tôi, chỉ nói: “Để anh kéo em dậy.”
Thế là cuối cùng Cực cũng đã đỡ tôi đứng lên được.
Đang thở phào thì chợt nhìn thấy Dương lặng lẽ đứng gần đó, anh không chơiđùa gì. Tôi hậm hực gọi: “Làm gì vậy? Không mau qua dạy em à?”
Dương ngoan ngoãn nghe theo, vừa mỉm cười vừa trượt ngay đến với tốc độ cực nhanh.
Tôi đang nghi ngờ không biết có phải anh chàng này có khuynh hướng ngượcđãi bản thân hay không, thì anh đã đến bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Đưa tayđây!”
Tôi không hiểu, trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh có vẻ ngại, vội giải thích: “Như thế anh mới dẫn em được!”
Tôi sực hiểu ra vấn đề, liền ngoan ngoãn đưa tay ra.
Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay con trai, lúc đó chỉ cảm thấy ngón tayDương thon dài, lòng bàn tay ấm áp. Tôi được anh dắt, trượt chậm trênsân. Dưới ánh đèn, bóng hai chúng tôi lúc thì đan vào nhau, lúc lại tách ra. Gió táp nhẹ lên mặt tôi, thoang thoảng hơi thở của chàng trai trẻ.Tôi mơ màng tựa như đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào.
“Ấy, sao tay anh to thế?” Đột nhiên tôi phát hiện ra, so với bàn tay anh, tay tôi nhỏ hơn rất nhiều, liền ngờ nghệch hỏi.
Anh quay lại cười: “Ai bảo em thấp hơn anh!”
Ánh đèn dịu mắt hắt xuống mặt anh, nhìn nghiêng tựa như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Tôi thẫn thờ nhìn, không để ý dưới chân có chỗ gồ ghề, liền ngã chúi xuống đất. Đến khi hoàn hồn, mới phát hiện ra đã làm liên lụyđến Dương, anh cũng bị ngã một cú. Hai đứa tôi ngồi dưới mặt đất lạnhcóng như hai kẻ ngốc, nhìn nhau mà không nói gì.
“Sao anh không bỏ tay ra trước?” Tôi lườm Dương.
Anh liền cười: “Tại sao lại phải bỏ tay ra?”
“…” Tôi không biết phải trả lời thế nào, liền hậm hực quay mặt đi. Dươngkhông chịu được nữa liền bật cười. Tiếng cười phá vỡ bầu không khí tĩnhmịch, mang lại hơi ấm cho đêm đông lạnh lẽo.
Dương à, hồi đóđúng là chúng mình chơi rất vui phải không? Nhưng cả anh và em đều không để ý, hôm đó còn có một người khác đứng gần đó. Từ đầu đến cuối, cô ấykhông hề nói câu nào.
Dương, mùa đông lạnh quá! Em rất sợ lạnh.
Em không muốn quay lại mùa đông năm mười bốn tuổi đó nữa.
Mẹ nói rất đúng, quả nhiên sau ngày hôm đó tuyết đã rơi.
Vì vùng tôi ở không có nhiều tuyết lắm, cô giáo Ngữ văn dễ tính đã chochúng tôi nghỉ một tiết. Cô cho chúng tôi ra sân vận động ngắm tuyết,sau đó về nộp một bài tập làm văn.
Mọi người reo hò lao ra khỏi lớp. Xuống đến sân, tất cả đều hít một hơi thật sâu rồi đùa nghịch với nhau.
Cảnh tuyết đẹp quá, tôi nhìn ngang nhìn dọc, lúc thì nghịch đám tuyết đọngtrên cành cây, lúc lại nhảy lên gõ cột tuyết dưới mái trường. Thấy tôikhông chịu yên phận như vậy, cô giáo liền cười hỏi: “Trác Ưu, em có biết hoa tuyết có hình gì không?”
Tôi chớp chớp mắt: “Không phải hình lục giác hả cô?”
“Không phải lục giác mà là bát giác!” Không biết Kỳ Duy từ đâu chui ra, bất ngờ buông ra câu đó.
Lập tức bạn bè xung quanh bắt đầu líu ríu tranh luận: “Lục giác!”, “Tứ giác!”, “Bát giác!”
Cô giáo mỉm cười dịu dàng, không vội phân giải. Một lát sau, đột nhiên cô nói: “Tuyết lại rơi rồi, các em tự quan sát đi!”
Quả nhiên, tuyết lại bắt đầu rơi lất phất. Rất nhiều người vội đưa tay rađón, nhưng chưa ai kịp nhìn thì tuyết đã tan ngay. Mọi người đang rầu rĩ thì cô giáo mỉm cười nói: “Các em nhìn trên đầu Trác Ưu kìa, có rấtnhiều hoa tuyết đấy!”
Thế là mọi người vội chạy đến vây quanhtôi, bầu không khí lại bắt đầu náo nhiệt: “Lục giác mà!”, “Bát giác mớiphải!”, “Tớ nghĩ là tứ giác…”
Tôi nín thở giữa đám đông, chỉ sợmột động tác nhỏ sẽ khiến đám tuyết đậu trên đầu tan mất. Tôi lặng lẽnhìn bạn bè, đột nhiên cảm thấy chỉ cần được hơi thở của mọi người baovây, mùa đông có thể rất ấm áp.
“Ấy, các cậu nhìn này! Đầu Trác Ưu trông như được rắc đường kính ấy nhỉ?” Đột nhiên Tô Tịnh la lớn.
Mọi người đều bật cười: “Trác Ưu là kẻ ăn trộm đường kính!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tịnh, mặt cô bạn đang đỏ ửng vì lạnh, nụ cười rạng rỡ, duyên dáng đứng giữa màn tuyết.
Tôi mặc kệ họ trêu đùa, lại còn ngờ nghệch cười theo. Đúng lúc này, độtnhiên tôi phát hiện thấy trong một ô cửa sổ ở khu lớp học trước mặt cũng có một kẻ đang cười. Định thần nhìn lại, hóa ra là Dương, dường như anh không hề chú ý nghe giảng, tay chống cằm, nhìn về phía chúng tôi cười,nét mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
Dương à, đó thực sự là nụ cười tươi tắn! Nhưng em muốn biết: Thời điểm đó, rốt cuộc là anh đang nhìn ai trong đám đông?
Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, tôi không có việc gì để làm, bèn đắp mộtngười tuyết nhỏ trong chậu hoa của nhà. Vừa hoàn thành công trình, liềnchạy sang nhà Kỳ Duy khoe: “Tớ có người tuyết nhé!”
Cậu ta nhìn tác phẩm của tôi, sửng sốt hỏi: “Sao lại rỗi rãi thế? Không phải ngày nào cậu cũng chơi với đám Sử Vân đó sao?”
“Hả?” Tôi sững lại: “Mấy ngày nay bọn họ có hẹn tớ đi chơi đâu! Chắc là do tuyết rơi nên mọi người đều không muốn ra ngoài.”
“Thôi đi!” Kỳ Duy vừa nghịch người tuyết của tôi, vừa thờ ơ nói: “Mấy hômnay, ngày nào tớ cũng thấy bọn họ đùa nghịch như điên ở công viên.”
“Cậu bảo là “bọn họ” ư?” Tôi sững lại, rụt rè hỏi: “Bọn họ ở đây gồm có những ai?”
“Còn ai vào đây nữa? Chính là ba vị trước đây ngày nào cũng chơi với cậuđó.” Kỳ Duy vừa nghịch mũi người tuyết, vừa bực bội trả lời, “À, đúngrồi, hình như còn có một cô bạn nữa. Dáng dấp rất cao, nhìn rất bốc, tên là… Cố… Cố gì đó nhỉ?”
“Cố Đình.” Tôi nhìn mũi người tuyết bị cậu ta nhổ ra, bình thản nói.
“Đúng rồi, chính là cậu ta!” Kỳ Duy la lớn rồi bắt đầu nghịch mắt người tuyết.
Tôi giật lấy chậu hoa, định bỏ đi. Nghĩ thế nào, lại quay lại nói với KỳDuy bằng giọng thận trọng: “Bạn Kỳ Duy, hôm nay bạn chửi bậy. Với tưcách là cán bộ lớp, tớ sẽ phải trừ một điểm của bạn trong sổ đạo đức.”Nói rồi, tôi ngang nhiên bỏ đi, để mặc cậu ta đứng yên chỗ cũ, khônghiểu đầu đuôi ra sao.
Về đến nhà, tôi chỉ cảm thấy sống lưnglạnh toát, nhưng không phát hiện ra điều bất thường, chỉ cảm thấy có lẽmình đã bị bỏ rơi. “Không sợ, không sợ. Có thể bọn họ nghĩ sức khỏengươi yếu, chơi dưới trời tuyết lâu sẽ bị cảm nên mới không gọi ngươi ra ngoài chơi mà thôi.” Tôi đã viện cớ cho bọn họ như vậy và ra sức khíchlệ mình. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, trong lòng mỗi lúc một cảm thấy bất an hơn. Sự việc có đơn giản như thế thật không?
Đúng lúc mẹ đilàm về. Thấy tôi không vui, mẹ liền hỏi: “Sao không ra ngoài mà chơi? Mẹ thấy đám Sử Vân đang chơi ở công viên đấy!”
Tôi có cảm giác như bị ai đấm mạnh một cú vào ngực, loạng choạng, liền hỏi nhỏ: “Con không biết các bạn ấy đang ở ngoài chơi.”
Mẹ nhìn tôi với vẻ thắc mắc: “Không phải giờ con đã biết rồi đó sao? Mau đi tìm các bạn đi, phải chủ động chút chứ!”
Tôi mặc áo bông, chậm rãi ra ngoài, trên đường đi cảm thấy chân nặng nhưđeo chì. Sẽ chào bọn họ thế nào nhỉ? Nên giả vờ như vô tình gặp hay xông thẳng đến để chất vấn: “Này, sao các cậu không gọi tớ?” Đang ngẫm nghĩ, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng cười của Vân. Cô ấy đang chơi ném tuyếtvới Cực và Cố Đình. Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mỗi Dương là khôngthấy bóng dáng đâu.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, tần ngần một lúc,Vân lập tức phát hiện ra tôi. Nhưng tôi thấy cô ấy giả vờ như không cóchuyện gì xảy ra mà quay sang hướng khác chơi tiếp. Cố Đình đã phát hiện ra, ánh mắt lập tức hướng về phía tôi. Tôi thấy cô ta liếc Vân một cái, sau đó quay sang cười với tôi bằng nụ cười rất lạ. Tôi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, tựa như không thể tin vào mắt mình. Lúc này, Cựccũng đã nhìn thấy tôi.
“Ấy, Ưu Ưu!” Đầu tiên anh ta sững lại, sau đó lại nhiệt tình gọi: “Đứng đó làm gì? Mau vào đây chơi đi!”
Lúc này, dường như Vân mới trở về với thực tại, cũng quay sang cười vớitôi. Tôi dụi mắt, nhìn thấy ba người đó đều tỏ ý trách móc “Sao bây giờcậu mới đến?”.
“À, tớ đi qua đây, nên…” Tôi hơi luống cuống.
Cực chạy đến kéo tôi lại chỗ mọi người. “Bọn anh sợ tay em không chịu đượclạnh nên không gọi em.” Vừa đi, Cực vừa khẽ giải thích: “Em đừng nghĩngợi lung tung nhé!”
Thấy anh ta dặn dò như vậy, tự nhiên tôi lại thấy ngại, vội đáp: “Em không nghĩ ngợi gì đâu!”
Nghe thấy vậy, Cực liền thở phào rồi lại bật cười.
Mọi người chơi đùa một lúc rồi ai về nhà nấy, Cố Đình về cùng đường vớitôi. Tôi không thể hiểu nổi chuyện xảy ra ban nãy nên cứ chau mày mãi.Đột nhiên, Cố Đình nói với tôi bằng giọng thần bí: “Hôm nay Lục TâyDương phải tập bóng rổ nên không đến.”
Thấy Cố Đình tự dưng buông ra một câu không đầu không cuối như vậy, tôi liền nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt sửng sốt.
Cố Đình cười nhạt: “Ấy, không phải vừa nãy cậu buồn về chuyện này đó sao?”
Tôi sững lại, nói: “Không phải, tớ chỉ cảm thấy hôm nay bầu không khí cứ là lạ thế nào ấy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Đình cười càng khó hiểu hơn: “Cậu muốn biết nguyên nhân ư?”
“Dĩ nhiên rồi!” Tôi nhìn Cố Đình, đáp.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi hỏi: “Cậu còn nhớ lần trước tớ từnghỏi cậu về lý do khiến Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay không?”
“Nhớ, chẳng phải là do không hợp tính nhau đó sao?” Tôi ậm ờ hỏi.
Cố Đình lạnh lùng nhếch mép lên, gằn từng chữ một:
“Còn giả vờ gì nữa! Kẻ chọc ngoáy chính là cậu chứ ai!”
Dương, anh có biết không? Cho đến tận bây giờ, em vẫn không thể tin tưởngngười khác một cách toàn tâm toàn ý. Có lẽ là do hồi ấy em đã từng bịtổn thương.