Công chúa nhỏ của Mạc gia năm nay đã ba tuổi, thừa hưởng gene lười biếng của mẹ, trước nay cô bé đều ở cùng ông bà nội.
Nhân Ly hiểu rõ, để cho con gái ở cùng hai người đều là vì cô ngại phiền phức.
Thật là thương cảm cho Tiểu Khê có một bà mẹ cực phẩm như vậy.
Được rồi, mọi người thử nói xem, trẻ con thích nhất là xem cái gì? Đương nhiên là phim hoạt hình rồi. Đây chính là ham thích của trẻ con a, không thể loại bỏ được sở thích ấy, cho nên phải tôn trọng sở thích của con.
Rất rõ ràng, Nhân Ly một chút cũng không chịu hiểu.
Tiểu Khê đang xem “Sói xám và Cừu vui vẻ”, đây là bộ phim cô bé thích nhất gần đây. Cừu vui vẻ thật thông minh, còn sói xám không những ngốc nghếch mà còn sói vợ. Tiểu Khê thích nhất là Cừu Mỹ, vì rất xinh đẹp, toàn hay chưng diện giống mình.
Tiểu Khê xem phim đã được một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng bà mẹ lười của cô bé cũng rời giường. Cô nhìn mẹ xem thường.
Nhân Ly ngáp một cái, sau đó nhíu mắt hỏi: “Con đang xem cái gì?”
“Sói xám và Cừu vui vẻ, phim này nổi tiếng thế mà mẹ không biết?”
Nhân Ly sửng sốt: “Hóa ra là mẹ không theo kịp thời đại!”
“Không sao, giờ là thế kỷ của những người sinh sau 00.” (*sinh từ năm 2000 trở đi)
Nhân Ly nhìn con gái đáng yêu của mình trả lời mà không thèm nhìn cô: “Vậy nó nói về cái gì?”
“Sói xám muốn ăn thịt cừu, nhưng lần nào cũng không ăn được, bởi vì Cừu vui vẻ rất thông minh.”
Nhân Ly nhíu mày: “Một lần cũng không ăn được?”
Tiểu Khê gật đầu, cửu vui vẻ thông minh như thế, sao mà bị sói ăn thịt được chứ.
“Nhưng mẹ muốn xem sói ăn thịt cừu!” Nhân Ly rõ ràng không thích bộ phim này, vì sao sói lại không ăn được cừu?
“Nhưng sói xám không ăn được.”
Nhân Ly giật lấy điều khiển từ xa: “Vậy thì đừng xem nữa. Sói mà không ăn thịt được Cừu, mẹ xem mà sốt cả ruột. Không ăn được thì đừng xem nữa.”
Tiểu Khê thật đáng thương…
Cô bé nhìn mẹ mình: “Xem đi mà! Đi mà! Đi mà! Đi mà!”
Nhân Ly lắc đầu: “Không xem! Không xem! Không xem!”
Tiểu Khê bĩu môi: “Những thứ mẹ xem con xem không hiểu, nhưng những thứ con xem mẹ đều hiểu. Sao lại cậy lớn gạt bé như thế?”
Nhân Ly thay đổi tư thế ngồi: “Nếu không hiểu thì con đi làm bài tập đi, mẹ nhớ cô giáo ở nhà trẻ đã giao bài về nhà cho con rồi!”
Tiểu Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng…
Cô bé chạy tới kéo áo mẹ: “Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình…”
“Chờ mẹ xem xong bộ phim này đã!”
Tiểu Khê kiên định: “Mẹ, mẹ có để con xem phim hoạt hình không?”
Nhân Ly nhắc đầu.
Tiểu Khê nhảy lên người mẹ: “Con sẽ khóc, đợi ba ba về sẽ thấy!”
Nhân Ly khẽ cắn môi: “Con tin mẹ mặc kệ con khóc không?”
Tiểu Khê nhấp nháy mắt, không hiểu rõ.
Nhân Ly ưu nhã cười: “Mẹ sẽ sinh cho em một em gái, đến lúc ấy chắc chắn ba ba con sẽ quan tâm tới em gái, không quản chuyện con có khóc hay không đâu.”
Cô bé không vui, nắm váy mẹ: “Con không muốn em gái, không muốn, không muốn!”
Tu Lăng trở về nhà lập tức nhìn thấy một lớn một bé đang đánh lộn. Anh vội vã chạy tới ôm lấy cô công chúa nhỏ của mình: “Sao vậy? Khóc gì thế?”
“Con không muốn mẹ sinh em gái, không muốn!” Tiểu Khê khóc lóc.
Tu Lăng ngơ ngác: “Sao không muốn?”
“Có em gái, ba mẹ sẽ không còn yêu thương con nữa. Tình yêu cũng bị phân chia.”
Tu Lăng thở dài: “Tiểu Khê, sao lại đi học tính ích kỷ của mẹ con thế?”
Nhân Ly không vừa lòng: “Anh dựa vào đâu mà bảo nó học em? Sao không nói là học anh đi?”
“Anh dù có ích kỷ cũng là giấu giếm kĩ, còn em xem, lúc nào cũng bộc lộ ra ngoài!” Người nào đó dõng dạc. (sặc!!!)
Nhân Ly: khinh thường!
Nhân Ly hiểu rõ, để cho con gái ở cùng hai người đều là vì cô ngại phiền phức.
Thật là thương cảm cho Tiểu Khê có một bà mẹ cực phẩm như vậy.
Được rồi, mọi người thử nói xem, trẻ con thích nhất là xem cái gì? Đương nhiên là phim hoạt hình rồi. Đây chính là ham thích của trẻ con a, không thể loại bỏ được sở thích ấy, cho nên phải tôn trọng sở thích của con.
Rất rõ ràng, Nhân Ly một chút cũng không chịu hiểu.
Tiểu Khê đang xem “Sói xám và Cừu vui vẻ”, đây là bộ phim cô bé thích nhất gần đây. Cừu vui vẻ thật thông minh, còn sói xám không những ngốc nghếch mà còn sói vợ. Tiểu Khê thích nhất là Cừu Mỹ, vì rất xinh đẹp, toàn hay chưng diện giống mình.
Tiểu Khê xem phim đã được một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng bà mẹ lười của cô bé cũng rời giường. Cô nhìn mẹ xem thường.
Nhân Ly ngáp một cái, sau đó nhíu mắt hỏi: “Con đang xem cái gì?”
“Sói xám và Cừu vui vẻ, phim này nổi tiếng thế mà mẹ không biết?”
Nhân Ly sửng sốt: “Hóa ra là mẹ không theo kịp thời đại!”
“Không sao, giờ là thế kỷ của những người sinh sau 00.” (*sinh từ năm 2000 trở đi)
Nhân Ly nhìn con gái đáng yêu của mình trả lời mà không thèm nhìn cô: “Vậy nó nói về cái gì?”
“Sói xám muốn ăn thịt cừu, nhưng lần nào cũng không ăn được, bởi vì Cừu vui vẻ rất thông minh.”
Nhân Ly nhíu mày: “Một lần cũng không ăn được?”
Tiểu Khê gật đầu, cửu vui vẻ thông minh như thế, sao mà bị sói ăn thịt được chứ.
“Nhưng mẹ muốn xem sói ăn thịt cừu!” Nhân Ly rõ ràng không thích bộ phim này, vì sao sói lại không ăn được cừu?
“Nhưng sói xám không ăn được.”
Nhân Ly giật lấy điều khiển từ xa: “Vậy thì đừng xem nữa. Sói mà không ăn thịt được Cừu, mẹ xem mà sốt cả ruột. Không ăn được thì đừng xem nữa.”
Tiểu Khê thật đáng thương…
Cô bé nhìn mẹ mình: “Xem đi mà! Đi mà! Đi mà! Đi mà!”
Nhân Ly lắc đầu: “Không xem! Không xem! Không xem!”
Tiểu Khê bĩu môi: “Những thứ mẹ xem con xem không hiểu, nhưng những thứ con xem mẹ đều hiểu. Sao lại cậy lớn gạt bé như thế?”
Nhân Ly thay đổi tư thế ngồi: “Nếu không hiểu thì con đi làm bài tập đi, mẹ nhớ cô giáo ở nhà trẻ đã giao bài về nhà cho con rồi!”
Tiểu Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng…
Cô bé chạy tới kéo áo mẹ: “Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình…”
“Chờ mẹ xem xong bộ phim này đã!”
Tiểu Khê kiên định: “Mẹ, mẹ có để con xem phim hoạt hình không?”
Nhân Ly nhắc đầu.
Tiểu Khê nhảy lên người mẹ: “Con sẽ khóc, đợi ba ba về sẽ thấy!”
Nhân Ly khẽ cắn môi: “Con tin mẹ mặc kệ con khóc không?”
Tiểu Khê nhấp nháy mắt, không hiểu rõ.
Nhân Ly ưu nhã cười: “Mẹ sẽ sinh cho em một em gái, đến lúc ấy chắc chắn ba ba con sẽ quan tâm tới em gái, không quản chuyện con có khóc hay không đâu.”
Cô bé không vui, nắm váy mẹ: “Con không muốn em gái, không muốn, không muốn!”
Tu Lăng trở về nhà lập tức nhìn thấy một lớn một bé đang đánh lộn. Anh vội vã chạy tới ôm lấy cô công chúa nhỏ của mình: “Sao vậy? Khóc gì thế?”
“Con không muốn mẹ sinh em gái, không muốn!” Tiểu Khê khóc lóc.
Tu Lăng ngơ ngác: “Sao không muốn?”
“Có em gái, ba mẹ sẽ không còn yêu thương con nữa. Tình yêu cũng bị phân chia.”
Tu Lăng thở dài: “Tiểu Khê, sao lại đi học tính ích kỷ của mẹ con thế?”
Nhân Ly không vừa lòng: “Anh dựa vào đâu mà bảo nó học em? Sao không nói là học anh đi?”
“Anh dù có ích kỷ cũng là giấu giếm kĩ, còn em xem, lúc nào cũng bộc lộ ra ngoài!” Người nào đó dõng dạc. (sặc!!!)
Nhân Ly: khinh thường!