Đêm đầu đông, Ngự Hoa viên.
Trong lương đình, rượu đang hâm nóng, tiếng nước róc rách, sương trắng lượn lờ bay lên, ngăn cách khuôn mặt hai người, cả ý cảnh cũng trở nên đầy ắp thi tình.
Cố Tầm uống ực xong một chén rượu: “Ha… hảo tửu, hảo tửu a!”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn không quen bộ dạng của ai đó: “Đây là chén cuối cùng.”
Cố Tầm ủy khuất: “Nhưng bệ hạ ơi, đây rõ ràng là chén đầu tiên của vi thần mà.”
Hoàng đế mắt lạnh: “Chén đầu tiên và chén cuối cùng không có gì là mâu thuẫn.”
Cố Tầm hết nói: “…”
Hoàng đế: “Ngày mai ngươi khởi hành, lần này đi Tần Nam, trẫm cũng không trông cậy ngươi sẽ làm nên trò trống gì, bảo vệ tốt thân thể Tử Thù lúc bất trắc cho trẫm chính là yêu cầu duy nhất, mà ngươi phải làm được!”
Cố Tầm cười tủm tỉm: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên… Bệ hạ đã từng đi Tần Nam chưa ạ?”
Ánh mắt hoàng đế có vẻ không kiên nhẫn: “Chưa.”
Cố Tầm cười tủm tỉm: “Nghe nói bánh hoa cúc là đặc sản Tần Nam, vậy khi thần trở về sẽ mang một ít cho bệ hạ nếm thử.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Chỉ biết mấy chuyện ăn ăn uống uống!”
Dứt lời, không thèm nhìn người nào đó thêm một cái, phất tay áo rời đi. Hạ quyết định để cho Cố Tầm đến sào huyệt của Tần Nam vương, y cũng rất là thấp thỏm. Cái bộ lanh chanh lách chách cười đùa cợt nhả của gia hỏa kia, cũng khiến y tức điên lắm chứ. Nhưng y lại không còn cách nào nữa, thân là hoàng đế nhưng mà cường thần rình rập xung quanh, dùng được thêm người nào hay người đó. Nếu là Tử Thù, thì y trăm triệu lần không dám cắt cử rồi. Nhưng Cố Tầm, lại hiển nhiên mạnh hơn Tử Thù một chút. Không, có lẽ chỉ có thể nói là tinh thần người này có năng lực kháng cự đả kích mạnh hơn một chút.
—
* thụy thú: thú đang ngủ
* Mao Toại tự tiến (Mao Toại tự đề cử mình): Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
* lương đình: chòi nghỉ mát
Đêm đầu đông, Ngự Hoa viên.
Trong lương đình, rượu đang hâm nóng, tiếng nước róc rách, sương trắng lượn lờ bay lên, ngăn cách khuôn mặt hai người, cả ý cảnh cũng trở nên đầy ắp thi tình.
Cố Tầm uống ực xong một chén rượu: “Ha… hảo tửu, hảo tửu a!”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn không quen bộ dạng của ai đó: “Đây là chén cuối cùng.”
Cố Tầm ủy khuất: “Nhưng bệ hạ ơi, đây rõ ràng là chén đầu tiên của vi thần mà.”
Hoàng đế mắt lạnh: “Chén đầu tiên và chén cuối cùng không có gì là mâu thuẫn.”
Cố Tầm hết nói: “…”
Hoàng đế: “Ngày mai ngươi khởi hành, lần này đi Tần Nam, trẫm cũng không trông cậy ngươi sẽ làm nên trò trống gì, bảo vệ tốt thân thể Tử Thù lúc bất trắc cho trẫm chính là yêu cầu duy nhất, mà ngươi phải làm được!”
Cố Tầm cười tủm tỉm: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên… Bệ hạ đã từng đi Tần Nam chưa ạ?”
Ánh mắt hoàng đế có vẻ không kiên nhẫn: “Chưa.”
Cố Tầm cười tủm tỉm: “Nghe nói bánh hoa cúc là đặc sản Tần Nam, vậy khi thần trở về sẽ mang một ít cho bệ hạ nếm thử.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Chỉ biết mấy chuyện ăn ăn uống uống!”
Dứt lời, không thèm nhìn người nào đó thêm một cái, phất tay áo rời đi. Hạ quyết định để cho Cố Tầm đến sào huyệt của Tần Nam vương, y cũng rất là thấp thỏm. Cái bộ lanh chanh lách chách cười đùa cợt nhả của gia hỏa kia, cũng khiến y tức điên lắm chứ. Nhưng y lại không còn cách nào nữa, thân là hoàng đế nhưng mà cường thần rình rập xung quanh, dùng được thêm người nào hay người đó. Nếu là Tử Thù, thì y trăm triệu lần không dám cắt cử rồi. Nhưng Cố Tầm, lại hiển nhiên mạnh hơn Tử Thù một chút. Không, có lẽ chỉ có thể nói là tinh thần người này có năng lực kháng cự đả kích mạnh hơn một chút.
—
thụy thú: thú đang ngủ
Mao Toại tự tiến (Mao Toại tự đề cử mình): Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
lương đình: chòi nghỉ mát