Lâm Tĩnh Dao đứng ở cửa đại viện nhìn mấy lần, thầm nghĩ vị tiểu thư tìm chết kia xuất thân từ nhà giàu, bất quá cũng không phải thế gia quan lại, cũng không có hộ vệ gì, mình cũng dễ dàng tuỳ thời chạy trốn.
Trước mắt, vẫn không thể lộ ra, muốn đảm bảo để đôi uyên ương số khổ kia chạy thật xa mới có thể ngả bài với Lưu viên ngoại, hơn nữa nói cho hắn biết khuê nữ nhà ngươi bị bắt cóc, không muốn đại vương của chúng ta giết con tin, mau cầm bạc đi chuộc.
Đến lúc đó tuỳ tiện lừa gạt một số tiền để biểu thị một chút là được, như vậy, coi như là giúp Lưu gia tránh khỏi gièm pha nữ nhi bỏ trốn cùng nam nhân, mình cũng vơ vét một chút, giúp người làm niềm vui.
Hắng giọng một cái, Lâm Tĩnh Dao bước tới, kéo mũ xuống nói "Bản tiểu thư đã về."
"Tiểu thư?" Gia đinh giữ cửa nhìn nàng một cái, thấy y phục của nàng giống như lúc ban ngày xuất môn, chẳng qua là đang yên lành sao lại đội mũ, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
"Lạnh, tị âm hơi nặng." Lâm Tĩnh Dao nhanh miệng giải thích một câu.
"Mặt của ngài?"
"Dị ứng phấn hoa, không cần lo, nghỉ ngơi hai ngày là tốt." Lâm Tĩnh Dao nói xong rồi bước vào ngưỡng cửa, vừa đi được mấy bước đã thấy một quý phụ bước tới, nhìn Lâm Tĩnh Dao vài lượt, hỏi "Ban ngày có đội mũ sao?" Nói xong, đưa tay đoạt lấy mũ của nàng, lại thấy trên mặt nàng còn một cái khăn che mặt, lộ ra đôi mắt xung quanh có những chấm đỏ, có chút đáng sợ.
Quý phụ hô nhỏ một tiếng, hỏi "Mặt ngươi thế này là sao?"
"Dị ứng phấn hoa." Lâm Tĩnh Dao giải thích, đưa tay che mặt, chỉ sợ mấy chấm đỏ dán trên mặt sẽ rớt xuống.
"Ngày này chỗ nào còn có hoa chứ." Quý phụ làu bàu, nhìn Lâm Tĩnh Dao thêm mấy lần, nói "Mặt mũi ngươi thế này làm sao tham gia ném tú cầu đây, nếu bị nam nhân nhìn thấy, chắc chắn bị doạ mà chạy mất."
"Không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ hết." Lâm Tĩnh Dao nói, đối với vị không có thân tình gì kia, hẳn là mẹ ghẻ của nữ nhân kia, cười cười nói "Nương, cái này có thể bị lây đấy."
Quý phụ kia vừa nghe, vội vàng lui về sau mấy bước, nói với nha hoàn bên cạnh "Mau đưa tiểu thư về phòng, tìm đại phu đến xem một chút."
Nha hoàn kia nhăn nhó một hồi, không tình nguyện đưa Lâm Tĩnh Dao về phòng, sau đó vội vàng chạy đi rửa mặt rửa tay, sợ mình bị gieo hoạ.
Lâm Tĩnh Dao thở dài, đóng cửa phòng lại, sau đó gỡ hết các dấu vết trên mặt mình, nhìn bên ngoài đã nhá nhem tối, xoay người nằm lên giường.
Lời hoà thượng kia nói lúc ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu, hắn nói mình cho mệnh làm hoàng hậu, hắn nói mình sẽ vướng phải nợ máu, hắn nói mình sẽ trở về thế giới cũ...
Hai ngày sau, Lưu viên ngoại tới gõ cửa phòng Lâm Tĩnh Dao, hỏi "Nữ nhi à, mặt của con đã khỏi chưa, các hương thân đang chờ con kìa, ngày mai có làm trễ nãi gì không?"
"Không có gì đáng ngại, đã tốt lắm rồi." Lâm Tĩnh Dao mơ hồ đáp ứng, chỉ cảm thấy mình sắp buồn bực đến mốc meo, hai ngày nay trừ việc bị cưỡng ép bắt buộc phải ra ngoài, nàng đều vùi ở trong phòng không chịu gặp ai.
"Vậy thì tốt, chỉ cần đừng quá rõ ràng, ngày mai con đứng trên thành lâu, ai có thể thấy rõ vết đỏ trên mặt con chứ." Lưu viên ngoại nói.
"Đáng thương cho ngươi đang hại con rể tương lai đây." Lâm Tĩnh Dao tức giận nói một câu, thầm nghĩ không được, lúc đi ít nhất phải lấy của ngươi năm mươi lượng bạc.
Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao thay một thân y phục màu xanh nhạt, khoác tấm áo lông chim, cả người nhìn ung dung thanh lệ, trước kia ở trong đội kịch có kinh nghiệm làm thế thân, cho nên làm một cái kiểu tóc cổ đại cũng không khó, thuần thục chuẩn bị xong, nàng lại thoa phấn, kẻ mi, nhìn mình ăn mặc cũng coi như là đẹp mắt. Giải quyết tất cả xong, nàng đeo một tấm lụa che mặt mỏng, sau đó lấy tay áo che mặt ngồi lên xe ngựa, đi về phía thành lâu, thầm nghĩ mình thật vất vả mới có một chuyến du lịch xuyên thời không, cái gì cũng phải thể nghiệm một lần mới không tính là lỗ vốn.
Ném tú cầu sao, cũng giống như mua vé số vậy, nếu may mắn trúng thưởng, đập trúng một kẻ có tiền, nếu được giải nhì, chính là quan to quý nhân, nếu được giải nhất, nói không chừng có thể đập trúng đương kim thánh thượng. Ha ha.
Dĩ nhiên, cũng không chừng sẽ trúng giải bét.....
Sau khi xuống xe ngựa, Lâm Tĩnh Dao lấy tay áo che đi tầm mắt mọi người, loay hoay trèo lên tường thành, đứng ở trên cao quét mắt nhìn mọi người một cái, thật đúng là nữ nhân ba mươi là bã đậu, Lưu tiểu thư này bất quá chỉ hai mươi ba tuổi, sao đám nam nhân tới tham gia náo nhiệt lại chất lượng như vậy chứ.
Đại thúc bán rau cải, tên ăn mày què chân, tên bánh nướng mặt rỗ!
Còn có vị đại ca kia, ta móc cứt mũi cũng có thể móc được chẳng phải là mất hồn sao?
Tú cầu trong tay đột nhiên trở nên nặng nề, khoé miệng Lâm Tĩnh Dao co quắp, xoay người hung tợn nhìn Lưu viên ngoại đang thong thả uống trà, cắn răng nói "Thật là không có nhân tính!"
Không được, phải lừa của hắn một trăm lượng bạc.
Lưu viên ngoại cũng không nghe lọt vào tai, khoát tay với gia đinh bên cạnh một cái, ý bảo bọn họ trước tiên cổ động không khí một chút, còn mình thì đi tới tường thành bên cạnh, ho khan một tiếng, hắng giọng nói "Lưu mỗ cảm tạ các vị hương thân hôm nay đã tới trước, hôm nay tiểu nữ ném tú cầu chọn rể là chuyện các đại gia hẳn đã sớm nghe thấy, chẳng qua ta đã nói trước, tuổi hơn ba mươi không có tư cách tham gia, thể nhược bệnh tàn không có tư cách tham gia, đã có gia thất không có tư cách tham gia, cho nên người không phù hợp yêu cầu hy vọng có thể lui về sau, không làm trở ngại hôn nhân đại sự của tiểu nữ."
Lâm Tĩnh Dao nghe nói vậy thì khẽ mỉm cười, thầm nghĩ cuối cùng ngươi còn có chút lương tâm, vậy ta lấy của ngươi năm mươi lượng bạc thôi.
Dưới thành lâu mọi người hoan hô một tiếng, sau đó có người ồn ào nói "Nếu công khai chọn rể, tiểu thư cũng không thể cứ giấu mặt chứ, mang theo khăn che mặt là có chuyện gì xảy ra sao, có dám dùng chân diện mục gặp người không!"
Lâm Tĩnh Dao bình tĩnh bỏ tay áo đang che mặt xuống, sau đó gỡ khăn che mặt ra, xoay người cười cười nói với Lưu viên ngoại "Cha, ta có thể bắt đầu chưa?"
Lưu viên ngoại ngốc lặng tại chỗ, há miệng, cũng không nói được câu nào.
"Xinh đẹp a, Lưu tiểu thư, mau lên!" Người ở dưới đài cùng nhau hét lên.
Lâm Tĩnh Dao xoay người lại, một tay cầm tú cầu, sau đó để ra sau lưng, giơ lên, tú cầu kia liền rơi vào đám người.
Lâm Tĩnh Dao đưa lưng về phía đám đông, trong lòng nói thầm: không cần gấp, quảng cáo xong ta lập tức trở về!
Rất nhanh, trong đám người nổi lên một trận xôn xao, sau đó có người kích động nói "Công tử anh tuấn a!"
Ai? Có hy vọng! Chẳng lẽ đập trúng một mỹ nhân?
Lâm Tĩnh Dao vội vàng xoay người lại nhìn, xuyên quan tầng tầng lớp lớp đầu người, đưa mắt nhìn đến nam nhân đỡ được tú cầu kia, mà hắn cũng đang xuyên qua đám người mà nhìn lại, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, hắn đang mỉm cười, mà nàng suýt nữa khóc lên!
Giết ta đi, giờ khắc này Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là trong sâu xa đã định sẵn!
Chỉ thấy yêu nghiệt kia một tay ngắm nghía tú cầu, lệ chí nơi khoé mắt mị hoặc, hoa tai bạc mờ mờ toả sáng, suýt nữa chọc mù mắt Lâm Tĩnh Dao.
Một thân áo bào màu lửa đỏ kia giống như dấy lên ngọn lửa, trong oanh liệt mang theo chút khuynh hướng huỷ diệt vạn vật, đúng như trên mặt yêu nghiệt kia giờ phút này biến hoá âm tình bất định.
"Ta muốn đi vệ sinh." Lâm Tĩnh Dao nói một câu, nhanh chân muốn chạy, lại thấy hồng y yêu nam kia mũi chân nhẹ điểm, không khách khí chút nào đạp lên bả vai các vị khán giả trước mặt, sau đó một đường lướt qua, nhảy lên thành lâu, một tay kéo Lâm Tĩnh Dao vào trong ngực, nói "Phu nhân, không phải là tối nay vi phu có thể cùng nàng viên phòng rồi chứ?"
Lâm Tĩnh Dao nhìn vẻ vui mừng cùng tức giận hỗn tạp trong mắt hắn, nuốt một ngụm nước miếng, thay đổi giọng nói "Công tử thật là, nói thế nào đi nữa ta và ngươi cũng là lần đầu gặp mặt, coi như là ngài lấy được tú cầu của ta, cũng không tiện lôi kéo như thế."
"Phải không?" Thuỷ Linh Ương nhướn mi nói "Không ngại tối nay chúng ta hảo hảo tìm hiểu lẫn nhau chứ, nương tử, nàng nói xem đúng không?" Nói xong, thổi hơi nóng bên tai nàng.
Khoé miêng Lâm Tĩnh Dao co quắp, nhìn Lưu viên ngoại đang đứng đờ tại chỗ, nói "Nè, chính là nam nhân này cướp tiểu thư nhà ngươi đi, còn chuẩn bị uy hiếp ngươi dùng năm mươi lượng bạc làm tiền chuộc, mau bắt hắn lại!"
"Ái khanh, ngươi đi ra ngoài một chuyến, lá gan càng lớn thêm đấy." Thuỷ Linh Ương nói, ôm Lâm Tĩnh Dao vào lòng, sau đó nhìn lướt qua mọi người, dừng lại một chút, cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Tĩnh Dao nói "Đi, hồi cung!"
"A? Uy!" Lâm Tĩnh Dao bị hắn kéo một đường tới giữa đám thị vệ, sau đó bị Thuỷ Linh Ương túm lên lưng ngựa, vội vã chạy đi.
"Vì sao không nói lời nào mà đi?" Thuỷ Linh Ương hai tay ôm Lâm Tĩnh Dao, có chút tức giận hỏi.
"Ngày đó nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng thượng sẽ ghi hận với vi thần." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, trong lòng hơi đau.
"Bất quá lời của nàng rất có tác dụng, khi đó trẫm thanh tĩnh rất nhiều." Thuỷ Linh Ương nói, vén sợi tóc trên vai Lâm Tĩnh Dao, nói "Huống chi, trẫm biết những lời đó của nàng không phải xuất phát từ chân tâm."
"Hoàng thượng uy vũ." Lâm Tĩnh Dao vội vàng chuyển đề tài, hỏi "Mấy người...mật thám kia sau đó thế nào?"
"Toàn bộ cắn lưỡi tự vẫn, trẫm ép hỏi không ra nửa câu." Thuỷ Linh Ương có chút ảo não nói, lại cọ trên cổ Lâm Tĩnh Dao một cái, hỏi "Nói cho trẫm biết, rốt cuộc nàng vì chuyện gì mà lo lắng."
Trầm mặc trong nháy mắt, Lâm Tĩnh Dao trả lời "Ta, hình như là công chúa Đại Lý, hình như là..."
"Phải không?" Thuỷ Linh Ương híp mắt cười cười.
"Nghiêm túc một chút, ta không đùa với ngươi."
"Nga."
"Nói nghiêm túc chút, ta cũng là mật thám nằm vùng bên cạnh ngươi, lợi dụng tình cảm của vương gia, trăm phương ngàn kế lấy được sự tín nhiệm của ngươi, mục đích chính là vì huỷ diệt vương triều của ngươi."
"Nhưng nàng không muốn vậy, nếu không, ngày đó đã không cứu trẫm."
"Ta.... ....."
"Lâm Tĩnh Dao, nàng yêu trẫm."
"Ta không có." Lâm Tĩnh Dao vội vàng phủ nhân.
"Vậy cũng không sao, trẫm cho nàng thời gian, từ từ yêu trẫm đi." Thuỷ Linh Ương nói, lại ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng nói "Tĩnh Dao, nàng nói trẫm miệng rất tiện, lòng dạ rất xấu, đơn giản là vô cùng ghê tởm, cho nên trẫm đại khái cũng không tin tưởng lời nói của nàng quá nhiều, chẳng qua là, ta thật thích nàng."
Thân thể Lâm Tĩnh Dao run rẩy nhè nhẹ, lại nghe Thuỷ Linh Ương dịu dàng nói "Ta yêu nàng, cuối cùng nàng sẽ rõ."
Ta yêu nàng, ta yêu nàng.... ........
Lâm Tĩnh Dao đứng ở cửa đại viện nhìn mấy lần, thầm nghĩ vị tiểu thư tìm chết kia xuất thân từ nhà giàu, bất quá cũng không phải thế gia quan lại, cũng không có hộ vệ gì, mình cũng dễ dàng tuỳ thời chạy trốn.
Trước mắt, vẫn không thể lộ ra, muốn đảm bảo để đôi uyên ương số khổ kia chạy thật xa mới có thể ngả bài với Lưu viên ngoại, hơn nữa nói cho hắn biết khuê nữ nhà ngươi bị bắt cóc, không muốn đại vương của chúng ta giết con tin, mau cầm bạc đi chuộc.
Đến lúc đó tuỳ tiện lừa gạt một số tiền để biểu thị một chút là được, như vậy, coi như là giúp Lưu gia tránh khỏi gièm pha nữ nhi bỏ trốn cùng nam nhân, mình cũng vơ vét một chút, giúp người làm niềm vui.
Hắng giọng một cái, Lâm Tĩnh Dao bước tới, kéo mũ xuống nói "Bản tiểu thư đã về."
"Tiểu thư?" Gia đinh giữ cửa nhìn nàng một cái, thấy y phục của nàng giống như lúc ban ngày xuất môn, chẳng qua là đang yên lành sao lại đội mũ, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
"Lạnh, tị âm hơi nặng." Lâm Tĩnh Dao nhanh miệng giải thích một câu.
"Mặt của ngài?"
"Dị ứng phấn hoa, không cần lo, nghỉ ngơi hai ngày là tốt." Lâm Tĩnh Dao nói xong rồi bước vào ngưỡng cửa, vừa đi được mấy bước đã thấy một quý phụ bước tới, nhìn Lâm Tĩnh Dao vài lượt, hỏi "Ban ngày có đội mũ sao?" Nói xong, đưa tay đoạt lấy mũ của nàng, lại thấy trên mặt nàng còn một cái khăn che mặt, lộ ra đôi mắt xung quanh có những chấm đỏ, có chút đáng sợ.
Quý phụ hô nhỏ một tiếng, hỏi "Mặt ngươi thế này là sao?"
"Dị ứng phấn hoa." Lâm Tĩnh Dao giải thích, đưa tay che mặt, chỉ sợ mấy chấm đỏ dán trên mặt sẽ rớt xuống.
"Ngày này chỗ nào còn có hoa chứ." Quý phụ làu bàu, nhìn Lâm Tĩnh Dao thêm mấy lần, nói "Mặt mũi ngươi thế này làm sao tham gia ném tú cầu đây, nếu bị nam nhân nhìn thấy, chắc chắn bị doạ mà chạy mất."
"Không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ hết." Lâm Tĩnh Dao nói, đối với vị không có thân tình gì kia, hẳn là mẹ ghẻ của nữ nhân kia, cười cười nói "Nương, cái này có thể bị lây đấy."
Quý phụ kia vừa nghe, vội vàng lui về sau mấy bước, nói với nha hoàn bên cạnh "Mau đưa tiểu thư về phòng, tìm đại phu đến xem một chút."
Nha hoàn kia nhăn nhó một hồi, không tình nguyện đưa Lâm Tĩnh Dao về phòng, sau đó vội vàng chạy đi rửa mặt rửa tay, sợ mình bị gieo hoạ.
Lâm Tĩnh Dao thở dài, đóng cửa phòng lại, sau đó gỡ hết các dấu vết trên mặt mình, nhìn bên ngoài đã nhá nhem tối, xoay người nằm lên giường.
Lời hoà thượng kia nói lúc ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu, hắn nói mình cho mệnh làm hoàng hậu, hắn nói mình sẽ vướng phải nợ máu, hắn nói mình sẽ trở về thế giới cũ...
Hai ngày sau, Lưu viên ngoại tới gõ cửa phòng Lâm Tĩnh Dao, hỏi "Nữ nhi à, mặt của con đã khỏi chưa, các hương thân đang chờ con kìa, ngày mai có làm trễ nãi gì không?"
"Không có gì đáng ngại, đã tốt lắm rồi." Lâm Tĩnh Dao mơ hồ đáp ứng, chỉ cảm thấy mình sắp buồn bực đến mốc meo, hai ngày nay trừ việc bị cưỡng ép bắt buộc phải ra ngoài, nàng đều vùi ở trong phòng không chịu gặp ai.
"Vậy thì tốt, chỉ cần đừng quá rõ ràng, ngày mai con đứng trên thành lâu, ai có thể thấy rõ vết đỏ trên mặt con chứ." Lưu viên ngoại nói.
"Đáng thương cho ngươi đang hại con rể tương lai đây." Lâm Tĩnh Dao tức giận nói một câu, thầm nghĩ không được, lúc đi ít nhất phải lấy của ngươi năm mươi lượng bạc.
Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao thay một thân y phục màu xanh nhạt, khoác tấm áo lông chim, cả người nhìn ung dung thanh lệ, trước kia ở trong đội kịch có kinh nghiệm làm thế thân, cho nên làm một cái kiểu tóc cổ đại cũng không khó, thuần thục chuẩn bị xong, nàng lại thoa phấn, kẻ mi, nhìn mình ăn mặc cũng coi như là đẹp mắt. Giải quyết tất cả xong, nàng đeo một tấm lụa che mặt mỏng, sau đó lấy tay áo che mặt ngồi lên xe ngựa, đi về phía thành lâu, thầm nghĩ mình thật vất vả mới có một chuyến du lịch xuyên thời không, cái gì cũng phải thể nghiệm một lần mới không tính là lỗ vốn.
Ném tú cầu sao, cũng giống như mua vé số vậy, nếu may mắn trúng thưởng, đập trúng một kẻ có tiền, nếu được giải nhì, chính là quan to quý nhân, nếu được giải nhất, nói không chừng có thể đập trúng đương kim thánh thượng. Ha ha.
Dĩ nhiên, cũng không chừng sẽ trúng giải bét.....
Sau khi xuống xe ngựa, Lâm Tĩnh Dao lấy tay áo che đi tầm mắt mọi người, loay hoay trèo lên tường thành, đứng ở trên cao quét mắt nhìn mọi người một cái, thật đúng là nữ nhân ba mươi là bã đậu, Lưu tiểu thư này bất quá chỉ hai mươi ba tuổi, sao đám nam nhân tới tham gia náo nhiệt lại chất lượng như vậy chứ.
Đại thúc bán rau cải, tên ăn mày què chân, tên bánh nướng mặt rỗ!
Còn có vị đại ca kia, ta móc cứt mũi cũng có thể móc được chẳng phải là mất hồn sao?
Tú cầu trong tay đột nhiên trở nên nặng nề, khoé miệng Lâm Tĩnh Dao co quắp, xoay người hung tợn nhìn Lưu viên ngoại đang thong thả uống trà, cắn răng nói "Thật là không có nhân tính!"
Không được, phải lừa của hắn một trăm lượng bạc.
Lưu viên ngoại cũng không nghe lọt vào tai, khoát tay với gia đinh bên cạnh một cái, ý bảo bọn họ trước tiên cổ động không khí một chút, còn mình thì đi tới tường thành bên cạnh, ho khan một tiếng, hắng giọng nói "Lưu mỗ cảm tạ các vị hương thân hôm nay đã tới trước, hôm nay tiểu nữ ném tú cầu chọn rể là chuyện các đại gia hẳn đã sớm nghe thấy, chẳng qua ta đã nói trước, tuổi hơn ba mươi không có tư cách tham gia, thể nhược bệnh tàn không có tư cách tham gia, đã có gia thất không có tư cách tham gia, cho nên người không phù hợp yêu cầu hy vọng có thể lui về sau, không làm trở ngại hôn nhân đại sự của tiểu nữ."
Lâm Tĩnh Dao nghe nói vậy thì khẽ mỉm cười, thầm nghĩ cuối cùng ngươi còn có chút lương tâm, vậy ta lấy của ngươi năm mươi lượng bạc thôi.
Dưới thành lâu mọi người hoan hô một tiếng, sau đó có người ồn ào nói "Nếu công khai chọn rể, tiểu thư cũng không thể cứ giấu mặt chứ, mang theo khăn che mặt là có chuyện gì xảy ra sao, có dám dùng chân diện mục gặp người không!"
Lâm Tĩnh Dao bình tĩnh bỏ tay áo đang che mặt xuống, sau đó gỡ khăn che mặt ra, xoay người cười cười nói với Lưu viên ngoại "Cha, ta có thể bắt đầu chưa?"
Lưu viên ngoại ngốc lặng tại chỗ, há miệng, cũng không nói được câu nào.
"Xinh đẹp a, Lưu tiểu thư, mau lên!" Người ở dưới đài cùng nhau hét lên.
Lâm Tĩnh Dao xoay người lại, một tay cầm tú cầu, sau đó để ra sau lưng, giơ lên, tú cầu kia liền rơi vào đám người.
Lâm Tĩnh Dao đưa lưng về phía đám đông, trong lòng nói thầm: không cần gấp, quảng cáo xong ta lập tức trở về!
Rất nhanh, trong đám người nổi lên một trận xôn xao, sau đó có người kích động nói "Công tử anh tuấn a!"
Ai? Có hy vọng! Chẳng lẽ đập trúng một mỹ nhân?
Lâm Tĩnh Dao vội vàng xoay người lại nhìn, xuyên quan tầng tầng lớp lớp đầu người, đưa mắt nhìn đến nam nhân đỡ được tú cầu kia, mà hắn cũng đang xuyên qua đám người mà nhìn lại, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, hắn đang mỉm cười, mà nàng suýt nữa khóc lên!
Giết ta đi, giờ khắc này Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là trong sâu xa đã định sẵn!
Chỉ thấy yêu nghiệt kia một tay ngắm nghía tú cầu, lệ chí nơi khoé mắt mị hoặc, hoa tai bạc mờ mờ toả sáng, suýt nữa chọc mù mắt Lâm Tĩnh Dao.
Một thân áo bào màu lửa đỏ kia giống như dấy lên ngọn lửa, trong oanh liệt mang theo chút khuynh hướng huỷ diệt vạn vật, đúng như trên mặt yêu nghiệt kia giờ phút này biến hoá âm tình bất định.
"Ta muốn đi vệ sinh." Lâm Tĩnh Dao nói một câu, nhanh chân muốn chạy, lại thấy hồng y yêu nam kia mũi chân nhẹ điểm, không khách khí chút nào đạp lên bả vai các vị khán giả trước mặt, sau đó một đường lướt qua, nhảy lên thành lâu, một tay kéo Lâm Tĩnh Dao vào trong ngực, nói "Phu nhân, không phải là tối nay vi phu có thể cùng nàng viên phòng rồi chứ?"
Lâm Tĩnh Dao nhìn vẻ vui mừng cùng tức giận hỗn tạp trong mắt hắn, nuốt một ngụm nước miếng, thay đổi giọng nói "Công tử thật là, nói thế nào đi nữa ta và ngươi cũng là lần đầu gặp mặt, coi như là ngài lấy được tú cầu của ta, cũng không tiện lôi kéo như thế."
"Phải không?" Thuỷ Linh Ương nhướn mi nói "Không ngại tối nay chúng ta hảo hảo tìm hiểu lẫn nhau chứ, nương tử, nàng nói xem đúng không?" Nói xong, thổi hơi nóng bên tai nàng.
Khoé miêng Lâm Tĩnh Dao co quắp, nhìn Lưu viên ngoại đang đứng đờ tại chỗ, nói "Nè, chính là nam nhân này cướp tiểu thư nhà ngươi đi, còn chuẩn bị uy hiếp ngươi dùng năm mươi lượng bạc làm tiền chuộc, mau bắt hắn lại!"
"Ái khanh, ngươi đi ra ngoài một chuyến, lá gan càng lớn thêm đấy." Thuỷ Linh Ương nói, ôm Lâm Tĩnh Dao vào lòng, sau đó nhìn lướt qua mọi người, dừng lại một chút, cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Tĩnh Dao nói "Đi, hồi cung!"
"A? Uy!" Lâm Tĩnh Dao bị hắn kéo một đường tới giữa đám thị vệ, sau đó bị Thuỷ Linh Ương túm lên lưng ngựa, vội vã chạy đi.
"Vì sao không nói lời nào mà đi?" Thuỷ Linh Ương hai tay ôm Lâm Tĩnh Dao, có chút tức giận hỏi.
"Ngày đó nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng thượng sẽ ghi hận với vi thần." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, trong lòng hơi đau.
"Bất quá lời của nàng rất có tác dụng, khi đó trẫm thanh tĩnh rất nhiều." Thuỷ Linh Ương nói, vén sợi tóc trên vai Lâm Tĩnh Dao, nói "Huống chi, trẫm biết những lời đó của nàng không phải xuất phát từ chân tâm."
"Hoàng thượng uy vũ." Lâm Tĩnh Dao vội vàng chuyển đề tài, hỏi "Mấy người...mật thám kia sau đó thế nào?"
"Toàn bộ cắn lưỡi tự vẫn, trẫm ép hỏi không ra nửa câu." Thuỷ Linh Ương có chút ảo não nói, lại cọ trên cổ Lâm Tĩnh Dao một cái, hỏi "Nói cho trẫm biết, rốt cuộc nàng vì chuyện gì mà lo lắng."
Trầm mặc trong nháy mắt, Lâm Tĩnh Dao trả lời "Ta, hình như là công chúa Đại Lý, hình như là..."
"Phải không?" Thuỷ Linh Ương híp mắt cười cười.
"Nghiêm túc một chút, ta không đùa với ngươi."
"Nga."
"Nói nghiêm túc chút, ta cũng là mật thám nằm vùng bên cạnh ngươi, lợi dụng tình cảm của vương gia, trăm phương ngàn kế lấy được sự tín nhiệm của ngươi, mục đích chính là vì huỷ diệt vương triều của ngươi."
"Nhưng nàng không muốn vậy, nếu không, ngày đó đã không cứu trẫm."
"Ta.... ....."
"Lâm Tĩnh Dao, nàng yêu trẫm."
"Ta không có." Lâm Tĩnh Dao vội vàng phủ nhân.
"Vậy cũng không sao, trẫm cho nàng thời gian, từ từ yêu trẫm đi." Thuỷ Linh Ương nói, lại ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng nói "Tĩnh Dao, nàng nói trẫm miệng rất tiện, lòng dạ rất xấu, đơn giản là vô cùng ghê tởm, cho nên trẫm đại khái cũng không tin tưởng lời nói của nàng quá nhiều, chẳng qua là, ta thật thích nàng."
Thân thể Lâm Tĩnh Dao run rẩy nhè nhẹ, lại nghe Thuỷ Linh Ương dịu dàng nói "Ta yêu nàng, cuối cùng nàng sẽ rõ."
Ta yêu nàng, ta yêu nàng.... ........