Đế Vương trẻ tuổi tà mị cười đến run rẩy hết cả người, sau một hồi lâu, đột nhiên thu lại vẻ mặt, gương mặt âm kiêu nói: "Ngươi thân là tướng của một nước, thế mà lại định lao vào buôn bán da thịt, đây là muốn lấy bộ mặt Tây Hạ ra đùa giỡn hay sao?" Nói xong, đột nhiên vỗ bàn một cái, rung lật một ly trà, cộng thêm tróc một khối nghiên mực.
Lâm Tĩnh Dao khóe miệng giật giật vài cái, tất nhiên không ngờ rằng Đế Vương này tính tình biến hóa nhanh như vậy, quả nhiên là hỉ nộ vô thường, trong lòng dự đoán người này phải thuộc chòm sao song nam.
Vội vàng quỳ rạp xuống đất, Lâm Tĩnh Dao run rẩy lấy ra đơn từ chức, nhắm mắt đệ trình lên, cúi đầu nói: "Thần có một yêu cầu quá đáng, chỉ hi vọng hoàng thượng có thể khai ân."
Không sai, lão nương về sau không làm công ăn lương là được, ta cũng không làm mất mặt hoàng gia, xem ngươi còn có luật nào ràng buộc nữa.
Còn không đợi Thủy Linh Ương cầm lấy đơn thư, đã nghe thấy một tiếng trấn an mềm mại truyền đến."Được rồi, hoàng thượng phát cáu gì vậy, coi chừng hại đến thân thể."
Người tới là Mộ Dung Tuyết, liếc nhìn Lâm Tể Tướng trên mặt đất một cái, nâng tay áo che miệng cười một tiếng, nói: "Tình cảm Hoàng thượng cùng Lâm đại nhân lại bất hòa ư, hắn nha, vốn là người tính tình bướng bỉnh, cũng không phải là một ngày hai ngày, Hoàng thượng ngài còn tức giận để làm gì chứ."
Tiếp theo là một tiếng cười duyên vô hạn phong tình, lại thiên hồi bách chuyển. Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy yếu mềm đến xương tủy, Thủy Linh Ương này tất nhiên không cần nhiều lời, hồn nhiên không cảm thấy e ngại lễ nghĩa bất tiện, ôm Mộ Dung Tuyết vào trong ngực, sau đó đặt lên đùi mình, mở miệng trườn tới trên cổ trơn mịn.
Hoàng thượng, ngươi thật mất khí tiết.
Cánh tay Lâm Tĩnh Dao giơ đơn từ chức có chút tê mỏi kịch liệt, dứt khoát thu tay về, sau đó nhìn về phía Tuyết phi mềm mại đáng yêu động lòng người, nghĩ thầm thật là hồng nhan họa thủy a, mâu tử kia xinh đẹp mà quyến rũ, chiếc mũi kia tinh xảo mà xinh xắn, đôi môi kia ướt át mà đỏ hồng, cùng bộ ngực mãnh liệt phập phồng kia.
Cúi đầu nhìn thoáng qua sân bay của chính mình, Lâm Tĩnh Dao thở ra một hơi, nói: "Nếu hoàng thượng có việc bận, không bằng vi thần xin được cáo lui trước." Nói xong, lui về sau hai bước, xoay người muốn đi.
Quả thực, bản thân khẩn trương ra khỏi nơi này, để người ta còn thoát áo tháo dây.
"Đứng lại cho trẫm!" Thủy Linh Ương đột nhiên lên tiếng quát nàng, sau đó giọng điệu lạnh như băng nói: "Thân là mệnh thần triều đình, quan phụ mẫu của dân chúng, ngươi cư nhiên có thái độ này, mũi tên kia thật đúng đã bắn hỏng đầu óc ngươi rồi, hiện giờ biên cảnh chiến loạn, ngươi lại có thể ngồi yên không đếm xỉa đến."
Ta cũng muốn chen vào một chân a, ta cũng muốn hô khẩu hiệu: chúng ta phải có chung một thế giới, xin hãy bảo vệ hòa bình, chung tay giữ gìn quê hương chúng ta.
Vấn đề là, đám giặc cỏ thổ phỉ kia sẽ nghe ta lải nhải sao?
Nắm chặt đơn thư trong tay, Lâm Tĩnh Dao đang muốn lần nữa đệ trình lên, lại nghe Thủy Linh Ương giọng điệu đạm mạc nói: "Ngày thường trẫm niệm tình ngươi vì dân vì quốc vất vả, không muốn truy cứu sai lầm không đáng có của ngươi, nhưng liên quan đến quốc sự, tốt nhất ngươi nên thông minh một chút cho trẫm, mọi việc nên suy nghĩ kỹ, nếu muốn ỷ sủng mà kiêu, sẽ ——"
Ngay lập tức chén sứ thanh hoa bị Đế Vương yêu nghiệt này bóp vỡ.
Mộ Dung Tuyết run run một phen, không biết một câu "Ỷ sủng mà kiêu" này cũng có ý nhắc nhở mình.
Chỉ là Thủy Linh Ương ở trên cái eo thon nhỏ của nàng bóp nhẹ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Dọa đến nàng sao?" Giọng nói tuy êm ái, nhưng sắc mặt vẫn không có biểu cảm như cũ.
Tan xương nát thịt sao? Lâm Tĩnh Dao cắn cắn môi, vội vàng giấu kín đơn thư trong tay áo, xoay người lại nói: "Vi thần hiểu, vi thần đương nhiên vì Hoàng thượng không màng sống chết, vì Tây Hạ tới chết mới thôi." Nói xong, trở lại trên ghế bình tĩnh ngồi, liếm mép nói: "Hoàng thượng, vi thần lại có một chủ ý đánh đuổi bạo dân biên cảnh, không biết có nên nói hay không."
Thủy Linh Ương trong đôi mắt hẹp dài dẫn theo vài phần ý cười, nói: "Ái khanh cứ nói đừng ngại."
"Gậy ông đập lưng ông." Lâm Tĩnh Dao nói xong đắc ý nhíu mày, "Chúng ta không thể tốn kém đóng quân, nhưng có thể xuất binh, để cho quân lính hóa trang thành thổ phỉ, tiến thẳng lên Bắc, vượt qua biên giới, vào trong biên giới phía Bắc thực hành chính sách tam quang, sát quang, thiêu quang, thưởng quang, cứ như vậy, cũng không cần sợ quốc khố thiếu hụt, lại có thể khiến quân lính đóng quân ở biên cương hiệu quả. Đảng phỉ phía Bắc kia thấy chúng ta cường đạo hơn tàn bạo, tự nhiên cũng sẽ rút lui."
(Chính sách Tam quang: Ba sạch: Giết sạch, đốt sạch, cướp sạch.)
Thủy Linh Ương mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh Dao hồi lâu, sau một lúc, khẽ mở môi mọng, hỏi: "Ngươi xác định muốn Tam quang sao?"
"Không thể sao? Trong chiến tranh không nói nhân tình ." Lâm Tĩnh Dao khẽ cười một chút, chống lại một đôi nhãn tình tràn đầy yêu khí kia.
Hậu thế đại khái không ai biết, đã từng, trong ngự thư phòng Tây hạ, giữa phút chốc ngắn ngủi đối mặt này, lác đác nói mấy câu thử dò xét, tạo nên một đời danh thần trong lịch sử Tây Hạ, tên tuổi Lâm Tĩnh Dao không xuất hiện trong truyện kỷ nữa, mà là sinh động trong sử sách lúc bấy giờ, Thủy Linh Ương thiên thu đế nghiệp cùng cả đời nàng chặt chẽ gắn kết với nhau.
Lâm Tể Tướng không chỉ có Văn nhấc bút an thiên hạ, mà Võ lại có thể lập tức định Càn khôn.
Hậu nhân đánh giá như vậy.
Khi đó Thủy Linh Ương cười đến khoa trương, cơ hồ là ngửa tới ngửa lui, hồi lâu sau lại một lần nữa hỏi: "Lâm Tể Tướng không phải nói đùa chứ, ngươi luôn luôn khoan hậu nhân ái, cư nhiên lại giật dây trẫm phát động bạo lực, đốt lửa giết người cướp của, trẫm đúng là nghe lầm rồi."
Lâm Tĩnh Dao cũng không bật cười, ngược lại gằn từng chữ nói: "Người thành sự, tuyệt tình phụ nghĩa, hợp với Quân Vương."
"Người đây là xúi giục trẫm làm một Bạo Quân sao?" Thủy Linh Ương nheo mắt lại, chỉ còn lại bốn viên bông tai Hồng Bảo Thạch vẫn đang rạng rỡ phát sáng.
"Hoàng thượng tàn bạo đó là đối ngoại, ngài ổn định trong nước an bình, che chở con dân của ngài, ở một mức độ nào nói tới, ngài ngược lại chính là minh quân hiếm có."
"Hừ, đây không phải là chiến tranh, trẫm không thể quyết định làm đổ máu, càng sẽ không thông qua tàn sát con dân nước khác để bảo vệ an nguy nước nhà, việc coi mạng người như cỏ rác trẫm không làm được."
"Vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao mặt cũng giãn ra cười. Thủy Linh Ương cũng không ngu ngốc như nàng tưởng tượng, ngược lại còn nhân hậu và hiền minh hơn nhiều.
Có lẽ, cởi vỏ ngoài hắn hoang dâm vô đạo ra, nam nhân này nói không chừng có khả năng trở thành Thiên cổ nhất đế.
Một khắc kia, Lâm Tĩnh Dao nặn ra mồ hôi lạnh, sợ lời thăm dò của mình thật sự bị Thủy Linh Ương tiếp nhận, nam nhân kia cảm thấy kế này rất tốt, không để ý tới khuyên can của mình, thật cứ như vậy thi hành xuống.
Đơn thư từ chức trong tay bị nàng lặng lẽ xé thành mảnh nhỏ.
Thôi, trong cung có mỹ nam để nhìn, có bạc để lĩnh, cũng không phải là không thể nán lại thêm hai năm.
Mà cuối cùng, đề nghị của Lâm Tĩnh Dao là phái một đơn vị lực lượng quân sĩ qua đó, để bọn họ ở biên cảnh nghỉ ngơi lại sức, khai khẩn đất hoang, tốt nhất có thể tự cung tự cấp, trợ cấp chính phụ nhất định sẽ có, bổng lộc tuy ít, nhưng bảo đảm sau nhiệm kỳ ba năm, toàn bộ khi quay về sẽ được thăng ba bậc Phó tướng, được ưu tiên khảo bạt quan viên, chính thức vào triều làm quan.
Đây vốn là một cạm bẫy ngọt ngào, có thể vào được triều đình hay không vốn là do Thủy Linh Ương định đoạt, nhưng trên hình thức như vậy đủ rồi, cũng không khiến cho văn võ bá quan nghi ngờ.
Huống chi, nếu như trong số binh lính đóng ở biên quan kia thực sự có nhân tài, Thủy Linh Ương sẽ sớm phát hiện.
Hoàng bảng dán ra ngoài, bởi vì không phải cưỡng chế trưng binh, lại ngọt ngào hấp dẫn, cho nên người báo danh quả thật chen chúc tranh nhau, thậm chí có mấy đại thần làm quan thanh liêm ngay cả ái tử của mình cũng kính dâng ra, chỉ vì sau này trong giới triều đình hắn cũng không đến mức lưng đeo một cái danh cất nhắc người trong nhà.
Kể từ đó, chính phủ phái một đám lao công miễn phí đi đến biên cảnh, vừa khai khẩn đất hoang, vừa ngăn ngoại địch, chắc chắn ba năm sau, người phía Bắc sẽ ngừng công kích, mà mảnh đất cằn cỗi kia cũng có thể trở thành khu vực xuất khẩu lương thực dồi dào.
Mà Lâm Tĩnh Dao, không thể không gác lại việc thi công thanh lâu đang làm được một nửa, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thể mạo hiểm bộc trực, tự đem đầu lên trát đao đi.
Một người cầm bản mẫu, đứng ở phía trước công trình hậm hực hồi lâu, chợt nghe truyền đến từ sau lưng mấy tiếng bước chân, sau đó là Thủy Nguyệt Ngân ôn nhu khuyên giải an ủi: "Thôi, nếu ngươi thiếu tiền xài nói với Bổn vương là được, của ta chính là của ngươi."
Của ta chính là của ngươi.
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tiếp theo run một cái, thầm nghĩ nam nhân này không phải đang theo đuổi mình thì là gì a?
Một Vương Gia theo đuổi một Tể Tướng!
"Thôi, lại không đói chết ta, chỉ có điều khoản tiền này đều đã đổ vào đây, cứ gác lại như vậy có chút đáng tiếc, huống chi, bạc ta nợ ngươi sợ là tạm thời chưa trả được rồi." Lâm Tĩnh Dao thở dài, đem ngân phiếu còn lại trong ngực nhét vào trong tay Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Nếu không vội dùng tiền thì cùng đợi đi, ta còn chưa được nhận bổng lộc tháng này, cố gắng đến kỳ sẽ hoàn được thôi."
"Hà tất phải xa lạ như vậy với ta." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, cầm xấp ngân phiếu kia lại nhét về trong tay Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ngươi từ trước đến nay chi tiêu tiết kiệm, nhìn cũng gầy một vòng rồi, đừng quá làm khổ bản thân, bạc này ngươi cứ lấy dùng đi, nếu lại nói muốn trả cho ta..., ta sẽ tức giận."
Đại ca, có thể đừng như tình tựa thủy, xuân phong dập dờn như vậy được không.
Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu đem ngân phiếu nhét lại trong cổ tay áo, vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Đi, vào trong phủ ta uống ly trà đi."
Hai người vừa mới đặt chân vào "Lâm phủ" nửa bước, chợt nghe thị vệ thông báo nói, Lưu công công truyền chỉ tới.
Vì vậy, Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân vội vàng đi vào tiếp chỉ, cũng không biết Hoàng thượng này có lời nhảm nào không thể ở trên triều nói, cần bí mật đến truyền chỉ.
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, cảm động Lâm Tể Tướng vì nước có công, cẩn trọng, tư tư bất đãi, vì vậy Hoàng thượng khai ân, ngự thưởng một tấm bảng hiệu, thuận chúc Tể Tướng buôn bán thịnh vượng, tài nguyên như nước, khâm thử ——" Lưu công công hắng giọng hô xong, hồ nghi nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Tể Tướng một cái, vừa giục nàng tiếp chỉ, vừa tò mò hỏi thăm: "Nghe nói Lâm Tể Tướng muốn khai trương một cửa hàng, không biết là kinh doanh buôn bán gì vậy?"
(tư tư bất đãi: cần cù siêng năng)
"Buôn bán da thịt." Lâm Tĩnh Dao tiếng như muỗi chậm rãi nói thầm một câu, sau đó nhìn về phía tấm biển cực đại đã được mang tới trong phủ, chỉ thấy trên mặt rồng bay phượng múa đề bốn chữ to —— Thiên Thượng Nhân Gian.
Nhìn một chút, đây không phải tên kỹ viện thì là vật gì.
Chỉ là ——
Lâm Tĩnh Dao cảm giác sâu sắc không sao giải thích được, Hoàng thượng này không phải đã nói không thể để cho đảng cùng chính phủ mất thể diện sao, làm sao có thể đồng ý cho mình khai trương kỹ viện đây.
Chẳng lẽ muốn khảo nghiệm phẩm hạnh của mình?
Mẹ nó. Phẩm hạnh là cái quái gì, bao nhiêu tiền một cân.
Đế Vương trẻ tuổi tà mị cười đến run rẩy hết cả người, sau một hồi lâu, đột nhiên thu lại vẻ mặt, gương mặt âm kiêu nói: "Ngươi thân là tướng của một nước, thế mà lại định lao vào buôn bán da thịt, đây là muốn lấy bộ mặt Tây Hạ ra đùa giỡn hay sao?" Nói xong, đột nhiên vỗ bàn một cái, rung lật một ly trà, cộng thêm tróc một khối nghiên mực.
Lâm Tĩnh Dao khóe miệng giật giật vài cái, tất nhiên không ngờ rằng Đế Vương này tính tình biến hóa nhanh như vậy, quả nhiên là hỉ nộ vô thường, trong lòng dự đoán người này phải thuộc chòm sao song nam.
Vội vàng quỳ rạp xuống đất, Lâm Tĩnh Dao run rẩy lấy ra đơn từ chức, nhắm mắt đệ trình lên, cúi đầu nói: "Thần có một yêu cầu quá đáng, chỉ hi vọng hoàng thượng có thể khai ân."
Không sai, lão nương về sau không làm công ăn lương là được, ta cũng không làm mất mặt hoàng gia, xem ngươi còn có luật nào ràng buộc nữa.
Còn không đợi Thủy Linh Ương cầm lấy đơn thư, đã nghe thấy một tiếng trấn an mềm mại truyền đến."Được rồi, hoàng thượng phát cáu gì vậy, coi chừng hại đến thân thể."
Người tới là Mộ Dung Tuyết, liếc nhìn Lâm Tể Tướng trên mặt đất một cái, nâng tay áo che miệng cười một tiếng, nói: "Tình cảm Hoàng thượng cùng Lâm đại nhân lại bất hòa ư, hắn nha, vốn là người tính tình bướng bỉnh, cũng không phải là một ngày hai ngày, Hoàng thượng ngài còn tức giận để làm gì chứ."
Tiếp theo là một tiếng cười duyên vô hạn phong tình, lại thiên hồi bách chuyển. Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy yếu mềm đến xương tủy, Thủy Linh Ương này tất nhiên không cần nhiều lời, hồn nhiên không cảm thấy e ngại lễ nghĩa bất tiện, ôm Mộ Dung Tuyết vào trong ngực, sau đó đặt lên đùi mình, mở miệng trườn tới trên cổ trơn mịn.
Hoàng thượng, ngươi thật mất khí tiết.
Cánh tay Lâm Tĩnh Dao giơ đơn từ chức có chút tê mỏi kịch liệt, dứt khoát thu tay về, sau đó nhìn về phía Tuyết phi mềm mại đáng yêu động lòng người, nghĩ thầm thật là hồng nhan họa thủy a, mâu tử kia xinh đẹp mà quyến rũ, chiếc mũi kia tinh xảo mà xinh xắn, đôi môi kia ướt át mà đỏ hồng, cùng bộ ngực mãnh liệt phập phồng kia.
Cúi đầu nhìn thoáng qua sân bay của chính mình, Lâm Tĩnh Dao thở ra một hơi, nói: "Nếu hoàng thượng có việc bận, không bằng vi thần xin được cáo lui trước." Nói xong, lui về sau hai bước, xoay người muốn đi.
Quả thực, bản thân khẩn trương ra khỏi nơi này, để người ta còn thoát áo tháo dây.
"Đứng lại cho trẫm!" Thủy Linh Ương đột nhiên lên tiếng quát nàng, sau đó giọng điệu lạnh như băng nói: "Thân là mệnh thần triều đình, quan phụ mẫu của dân chúng, ngươi cư nhiên có thái độ này, mũi tên kia thật đúng đã bắn hỏng đầu óc ngươi rồi, hiện giờ biên cảnh chiến loạn, ngươi lại có thể ngồi yên không đếm xỉa đến."
Ta cũng muốn chen vào một chân a, ta cũng muốn hô khẩu hiệu: chúng ta phải có chung một thế giới, xin hãy bảo vệ hòa bình, chung tay giữ gìn quê hương chúng ta.
Vấn đề là, đám giặc cỏ thổ phỉ kia sẽ nghe ta lải nhải sao?
Nắm chặt đơn thư trong tay, Lâm Tĩnh Dao đang muốn lần nữa đệ trình lên, lại nghe Thủy Linh Ương giọng điệu đạm mạc nói: "Ngày thường trẫm niệm tình ngươi vì dân vì quốc vất vả, không muốn truy cứu sai lầm không đáng có của ngươi, nhưng liên quan đến quốc sự, tốt nhất ngươi nên thông minh một chút cho trẫm, mọi việc nên suy nghĩ kỹ, nếu muốn ỷ sủng mà kiêu, sẽ ——"
Ngay lập tức chén sứ thanh hoa bị Đế Vương yêu nghiệt này bóp vỡ.
Mộ Dung Tuyết run run một phen, không biết một câu "Ỷ sủng mà kiêu" này cũng có ý nhắc nhở mình.
Chỉ là Thủy Linh Ương ở trên cái eo thon nhỏ của nàng bóp nhẹ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Dọa đến nàng sao?" Giọng nói tuy êm ái, nhưng sắc mặt vẫn không có biểu cảm như cũ.
Tan xương nát thịt sao? Lâm Tĩnh Dao cắn cắn môi, vội vàng giấu kín đơn thư trong tay áo, xoay người lại nói: "Vi thần hiểu, vi thần đương nhiên vì Hoàng thượng không màng sống chết, vì Tây Hạ tới chết mới thôi." Nói xong, trở lại trên ghế bình tĩnh ngồi, liếm mép nói: "Hoàng thượng, vi thần lại có một chủ ý đánh đuổi bạo dân biên cảnh, không biết có nên nói hay không."
Thủy Linh Ương trong đôi mắt hẹp dài dẫn theo vài phần ý cười, nói: "Ái khanh cứ nói đừng ngại."
"Gậy ông đập lưng ông." Lâm Tĩnh Dao nói xong đắc ý nhíu mày, "Chúng ta không thể tốn kém đóng quân, nhưng có thể xuất binh, để cho quân lính hóa trang thành thổ phỉ, tiến thẳng lên Bắc, vượt qua biên giới, vào trong biên giới phía Bắc thực hành chính sách tam quang, sát quang, thiêu quang, thưởng quang, cứ như vậy, cũng không cần sợ quốc khố thiếu hụt, lại có thể khiến quân lính đóng quân ở biên cương hiệu quả. Đảng phỉ phía Bắc kia thấy chúng ta cường đạo hơn tàn bạo, tự nhiên cũng sẽ rút lui."
(Chính sách Tam quang: Ba sạch: Giết sạch, đốt sạch, cướp sạch.)
Thủy Linh Ương mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh Dao hồi lâu, sau một lúc, khẽ mở môi mọng, hỏi: "Ngươi xác định muốn Tam quang sao?"
"Không thể sao? Trong chiến tranh không nói nhân tình ." Lâm Tĩnh Dao khẽ cười một chút, chống lại một đôi nhãn tình tràn đầy yêu khí kia.
Hậu thế đại khái không ai biết, đã từng, trong ngự thư phòng Tây hạ, giữa phút chốc ngắn ngủi đối mặt này, lác đác nói mấy câu thử dò xét, tạo nên một đời danh thần trong lịch sử Tây Hạ, tên tuổi Lâm Tĩnh Dao không xuất hiện trong truyện kỷ nữa, mà là sinh động trong sử sách lúc bấy giờ, Thủy Linh Ương thiên thu đế nghiệp cùng cả đời nàng chặt chẽ gắn kết với nhau.
Lâm Tể Tướng không chỉ có Văn nhấc bút an thiên hạ, mà Võ lại có thể lập tức định Càn khôn.
Hậu nhân đánh giá như vậy.
Khi đó Thủy Linh Ương cười đến khoa trương, cơ hồ là ngửa tới ngửa lui, hồi lâu sau lại một lần nữa hỏi: "Lâm Tể Tướng không phải nói đùa chứ, ngươi luôn luôn khoan hậu nhân ái, cư nhiên lại giật dây trẫm phát động bạo lực, đốt lửa giết người cướp của, trẫm đúng là nghe lầm rồi."
Lâm Tĩnh Dao cũng không bật cười, ngược lại gằn từng chữ nói: "Người thành sự, tuyệt tình phụ nghĩa, hợp với Quân Vương."
"Người đây là xúi giục trẫm làm một Bạo Quân sao?" Thủy Linh Ương nheo mắt lại, chỉ còn lại bốn viên bông tai Hồng Bảo Thạch vẫn đang rạng rỡ phát sáng.
"Hoàng thượng tàn bạo đó là đối ngoại, ngài ổn định trong nước an bình, che chở con dân của ngài, ở một mức độ nào nói tới, ngài ngược lại chính là minh quân hiếm có."
"Hừ, đây không phải là chiến tranh, trẫm không thể quyết định làm đổ máu, càng sẽ không thông qua tàn sát con dân nước khác để bảo vệ an nguy nước nhà, việc coi mạng người như cỏ rác trẫm không làm được."
"Vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao mặt cũng giãn ra cười. Thủy Linh Ương cũng không ngu ngốc như nàng tưởng tượng, ngược lại còn nhân hậu và hiền minh hơn nhiều.
Có lẽ, cởi vỏ ngoài hắn hoang dâm vô đạo ra, nam nhân này nói không chừng có khả năng trở thành Thiên cổ nhất đế.
Một khắc kia, Lâm Tĩnh Dao nặn ra mồ hôi lạnh, sợ lời thăm dò của mình thật sự bị Thủy Linh Ương tiếp nhận, nam nhân kia cảm thấy kế này rất tốt, không để ý tới khuyên can của mình, thật cứ như vậy thi hành xuống.
Đơn thư từ chức trong tay bị nàng lặng lẽ xé thành mảnh nhỏ.
Thôi, trong cung có mỹ nam để nhìn, có bạc để lĩnh, cũng không phải là không thể nán lại thêm hai năm.
Mà cuối cùng, đề nghị của Lâm Tĩnh Dao là phái một đơn vị lực lượng quân sĩ qua đó, để bọn họ ở biên cảnh nghỉ ngơi lại sức, khai khẩn đất hoang, tốt nhất có thể tự cung tự cấp, trợ cấp chính phụ nhất định sẽ có, bổng lộc tuy ít, nhưng bảo đảm sau nhiệm kỳ ba năm, toàn bộ khi quay về sẽ được thăng ba bậc Phó tướng, được ưu tiên khảo bạt quan viên, chính thức vào triều làm quan.
Đây vốn là một cạm bẫy ngọt ngào, có thể vào được triều đình hay không vốn là do Thủy Linh Ương định đoạt, nhưng trên hình thức như vậy đủ rồi, cũng không khiến cho văn võ bá quan nghi ngờ.
Huống chi, nếu như trong số binh lính đóng ở biên quan kia thực sự có nhân tài, Thủy Linh Ương sẽ sớm phát hiện.
Hoàng bảng dán ra ngoài, bởi vì không phải cưỡng chế trưng binh, lại ngọt ngào hấp dẫn, cho nên người báo danh quả thật chen chúc tranh nhau, thậm chí có mấy đại thần làm quan thanh liêm ngay cả ái tử của mình cũng kính dâng ra, chỉ vì sau này trong giới triều đình hắn cũng không đến mức lưng đeo một cái danh cất nhắc người trong nhà.
Kể từ đó, chính phủ phái một đám lao công miễn phí đi đến biên cảnh, vừa khai khẩn đất hoang, vừa ngăn ngoại địch, chắc chắn ba năm sau, người phía Bắc sẽ ngừng công kích, mà mảnh đất cằn cỗi kia cũng có thể trở thành khu vực xuất khẩu lương thực dồi dào.
Mà Lâm Tĩnh Dao, không thể không gác lại việc thi công thanh lâu đang làm được một nửa, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thể mạo hiểm bộc trực, tự đem đầu lên trát đao đi.
Một người cầm bản mẫu, đứng ở phía trước công trình hậm hực hồi lâu, chợt nghe truyền đến từ sau lưng mấy tiếng bước chân, sau đó là Thủy Nguyệt Ngân ôn nhu khuyên giải an ủi: "Thôi, nếu ngươi thiếu tiền xài nói với Bổn vương là được, của ta chính là của ngươi."
Của ta chính là của ngươi.
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tiếp theo run một cái, thầm nghĩ nam nhân này không phải đang theo đuổi mình thì là gì a?
Một Vương Gia theo đuổi một Tể Tướng!
"Thôi, lại không đói chết ta, chỉ có điều khoản tiền này đều đã đổ vào đây, cứ gác lại như vậy có chút đáng tiếc, huống chi, bạc ta nợ ngươi sợ là tạm thời chưa trả được rồi." Lâm Tĩnh Dao thở dài, đem ngân phiếu còn lại trong ngực nhét vào trong tay Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Nếu không vội dùng tiền thì cùng đợi đi, ta còn chưa được nhận bổng lộc tháng này, cố gắng đến kỳ sẽ hoàn được thôi."
"Hà tất phải xa lạ như vậy với ta." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, cầm xấp ngân phiếu kia lại nhét về trong tay Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ngươi từ trước đến nay chi tiêu tiết kiệm, nhìn cũng gầy một vòng rồi, đừng quá làm khổ bản thân, bạc này ngươi cứ lấy dùng đi, nếu lại nói muốn trả cho ta..., ta sẽ tức giận."
Đại ca, có thể đừng như tình tựa thủy, xuân phong dập dờn như vậy được không.
Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu đem ngân phiếu nhét lại trong cổ tay áo, vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt Ngân, nói: "Đi, vào trong phủ ta uống ly trà đi."
Hai người vừa mới đặt chân vào "Lâm phủ" nửa bước, chợt nghe thị vệ thông báo nói, Lưu công công truyền chỉ tới.
Vì vậy, Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Nguyệt Ngân vội vàng đi vào tiếp chỉ, cũng không biết Hoàng thượng này có lời nhảm nào không thể ở trên triều nói, cần bí mật đến truyền chỉ.
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, cảm động Lâm Tể Tướng vì nước có công, cẩn trọng, tư tư bất đãi, vì vậy Hoàng thượng khai ân, ngự thưởng một tấm bảng hiệu, thuận chúc Tể Tướng buôn bán thịnh vượng, tài nguyên như nước, khâm thử ——" Lưu công công hắng giọng hô xong, hồ nghi nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Tể Tướng một cái, vừa giục nàng tiếp chỉ, vừa tò mò hỏi thăm: "Nghe nói Lâm Tể Tướng muốn khai trương một cửa hàng, không biết là kinh doanh buôn bán gì vậy?"
(tư tư bất đãi: cần cù siêng năng)
"Buôn bán da thịt." Lâm Tĩnh Dao tiếng như muỗi chậm rãi nói thầm một câu, sau đó nhìn về phía tấm biển cực đại đã được mang tới trong phủ, chỉ thấy trên mặt rồng bay phượng múa đề bốn chữ to —— Thiên Thượng Nhân Gian.
Nhìn một chút, đây không phải tên kỹ viện thì là vật gì.
Chỉ là ——
Lâm Tĩnh Dao cảm giác sâu sắc không sao giải thích được, Hoàng thượng này không phải đã nói không thể để cho đảng cùng chính phủ mất thể diện sao, làm sao có thể đồng ý cho mình khai trương kỹ viện đây.
Chẳng lẽ muốn khảo nghiệm phẩm hạnh của mình?
Mẹ nó. Phẩm hạnh là cái quái gì, bao nhiêu tiền một cân.