"《 dạo chơi nhân gian 》 đóng máy rồi , chỗ của tôi có hai vé vào cửa trong ngày khánh công nè, mấy người có muốn đi hay không?"
"Ôi chao? Có thật không? Cô từ đâu mà có vậy?"
"Ừ, là do có bệnh nhân tên là Lâm Tĩnh Dao nằm ở đây, cô ấy là diễn viên đóng thế của tổ diễn kịch, hôm qua có một Tiểu Minh Tinh tới đây thăm cô ấy thuận tiện tặng cho tôi."
"Lại nói, 《 dạo chơi nhân gian 》 quay suốt một năm mà cô gái này cũng nằm ở đây gần một năm rồi."
"Đúng vậy, xem tình huống như thế xem ra là không thể cứu được rồi, đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể nằm ở trên giường làm một gốc cây rau dưa rồi."
"Đáng tiếc, tuổi quá trẻ. Người khác đều là vỡ đầu chảy máu mới trở thành người thực vật mà cô gái này chỉ có sặc một ngụm nước cũng có thể trở thành người thực vật đây."
"Ai biết được, đây cũng coi như một đóa hoa tuyệt thế của y học rồi."
". . . . . ."
Người trên giường bệnh nghe vậy lông mi liền run run một cái, 《 dạo chơi nhân gian 》 ư, đúng rồi, cô vẫn chưa nhận được thù ao đóng phim nha? Đặt mông ngồi dậy, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy trên mu bàn tay đau rát, hít vào thở ra một hơi sau đó liền phát hiện có một cây kim đang đâm ào trong mạch máu của mình, vì vậy nghiêng đầu, hỏi: "** tiểu thư, ta đang êm đẹp thế này mà sao tự nhiên lại vào bệnh viện đây?"
Hai vị đang lảm nhảm ** bị cô chất vần như vậy làm sợ tới mức không nhẹ, ước chừng sửng sốt trong năm phút đồng hồ mới cùng nhau hắng giọng hô lên: "Bác sĩ, mau đến xem , bệnh nhân cư nhiên tỉnh!"
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, nơi này sao lại tích cực như thế, quả thật là bệnh viện sao?
Đưa tay tháo kim tiêm ra, Lâm Tĩnh Dao đang chuẩn bị mang giày, lại phát hiện trên mặt đất đều rỗng tuếch.
Đợi chút, mới vừa rồi hai người kia nói mình cái gì mà, rau dưa! ? Người sống đời sống thực vật! ?
"Dạo chơi nhân gian không phải mới vừa khai mạc sao? Làm sao lại đóng mày rồi ?" Nàng nói thầm một câu, chân trần bước xuống đất, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, khi cảm nhận được ánh mặt trời đầu mùa xuân thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Mấy bác sĩ nhanh chóng chạy vào, nhìn mặt họ giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, chỉ dừng lại mấy phút sau đó lại cùng nhau nhào tới, có người phụ trách xem nhịp tim,có người phụ trách do huyết áp, lại có người đẩy mí mắt của nàng để xem phản ứng, có loại vừa dỗ lại lừa nói: "Ngoan, há mồm, a ――"
A cái em gái anh ! Đây là cái tình huống gì nha?
Lâm Tĩnh Dao thấy đám bác sĩ ** với hiện trường phim H liền un run nói:” tôi không nhận đóng phim cấp ba”
Mọi người sửng sốt,châu đầu ghé tai một câu, cuối cùng quyết định, tặng cô vào khoa thần kinh!
Sau khi trải qua một phen hành hạ, Lâm Tĩnh Dao liền bấm số điện thoại của Tô Nhiên, không lâu sau một gương mặt tuấn mỹ đeo một căp kính cọng vàng , cả người mặc áo sơ mi trắng, xuất hiện tước mặt Lâm Tĩnh Dao.
Chỉ thấy một người con trai văn nhã vừa bước vào cửa đã lao thẳng đến ôm chầm lấy Lâm Tĩnh Dao, nói: "Dao Dao , e đã xuyên đến tận vương triều nào rồi vậy, đi du lich gì mà đến tận một năm mới chết trở lại."
Một hồi ác hàn đi qua, Lâm Tĩnh Dao níu lấy tóc của đối phương, khiến cho hắn với bản thân kéo ra một khoảng cách nhất định, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: "Nghe nói ta ngủ say một năm, như vậy tiền công của ta liền không còn nữa"
"Hừ, cái số tiền nhỏ nhoi kia còn chưa đủ để bản đại gia ăn một bữa ngon , lại nói, tiền chữa bệnh của em trong một năm này đều là do anh móc hồng bao của mình ra, lần này có phải là nên suy tính lấy thân báo đáp rồi không đây." Tô Nhiên cợt nhã nói.
Lâm Tĩnh Dao liếc hắn một cái, nói: "Cám ơn, tối nay mời anh ăn bữa tiệc lớn." Nói xong, liếc mắt nhìn đồng phục bệnh nhân trên người, nuốt nước miếng một cái, nói: "Như cũ, ta mời khách, ánh lấy giấy tính tiền."
Tô Nhiên cười vuốt vuốt tóc của Lâm Tĩnh Dao, nói: "Anh không có đùa giỡn với em, nếu em đã tỉnh lại rồi liền nghiêm túc suy nghĩ về đám cưới của chúng ta một chút."
"Cha mẹ em chết sớm, loại chuyện như vậy ngay cả muốn tìm một người để thương lượng cũng không có, để cho em suy tính một chút." Lâm Tĩnh Dao nói xong, duỗi cái lưng mệt mỏi một cái liền nghe thấy một âm thanh lạ truyền đến từ trong bụng, vì vậy cười mỉa hai tiếng, nói: "Cái dịch dinh dưỡng gì đó quả nhiên là không nhờ vả được."
Tô Nhiên dắt tay của cô, nói: "Đi ăn cơm trước, buổi tối có tiệc Khánh Công, anh sẽ dẫn em đi tham gia."
"Ai, cho nên em mới có cảm giác khổ ép a, đạo diễn đã đáp ứng em, sau khi xong bộ phim này sẽ cho em đóng một vai lộ mặt trong tổ làm phim, sẽ cho em diễn vai nữ thích khách." Lâm Tĩnh Dao nói xong, không biến sắc rời khỏi tay Tô Nhiên, sau đó hoạt động cổ một chút, vừa đi vừa thầm nói: "Cảm giác trong đầu có chút vô tri vô giác, tựa hồ có một phần trí nhớ bị kẹt lại, mình ba tuổi liền trở thành cô nhi, sáu tuổi lên tiểu học, bởi vì thành tích học tập quá kém, ** lưu ban một năm, mười ba tuổi lên trung học, mười sáu tuổi lên trung học đệ nhị cấp, thành tích thi cử quá mức thê thảm không nỡ nhìn, đại học không học, nói đến bạn trai, bị người ta bỏ rơi ba lần, sau khi bị vứt bỏ ba lần thì chia tay trong hòa bình lần đầu tiên với một người con trai. Nhận đóng 49 bộ phim, chia ra gồm có đại hiệp, kỹ nữ, thích khách, thế thân Đông Phương Bất Bại, không đúng, mình rốt cuộc đã quên cái gì. . . . . ."
Ban đêm, ánh đèn lờ mờ chiếu vào trên màn hình, trên đài có hơn mười mấy diễn viên đang đứng, Lâm Tĩnh Dao chỉ liếc mắt một cái liền thấy Tô Nhiên đang đứng ở cuối hàng, tuy nói cái vị trí kia rất tầm thường nhưng tối thiểu gì cũng là là một diễn viên chính thức như vậy hắn tối thiểu cũng coi như đã chân chính bước một chân vào giới văn nghệ.
Nhìn hắn đang đi từng bước một hướng tới thành công, ngược lại Lâm Tĩnh Dao lại cảm thấy hãnh diện vì hắn.
Hai người đều là cô nhi, bởi vì cùng sống trong một cô nhi viện nên xem như là nương tựa lẫn nhau mà sống cho nên ràng buộc nhiều năm như vậy, nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì thói quen không cùng người ngoài tiếp xúc, thích che giấu cảm xúc củ mình, trừ đồng mệnh tương liên lẫn nhau, trong thế giới của bọn họ không dễ dàng dung nạp thêm người khác
Nói đến tình yêu, nếu như nhất định phải đem loại lệ thuộc và thói quen này trở thành tình yêu thì Lâm Tĩnh Dao vẫn cảm thấy không thể tiếp thu nổi.
Nghe người chủ trì thao thao bất tuyệt nói nhảm một phen, liền bắt đầu chiếu phim đã được biên tập cắt ghép hoàn chỉnh.
Nhân vật chính bởi vì rơi lầu mà ngoài ý muốn xuyên qua, đi đến một thời không không có trong lịch sử sau đó triển khai một cuộc du lịch kỳ dị mà sáng lạng trong thời không, trong phim khắp nơi đều là hơi thở lãng mạn thời cổ đại, hoàng đế dịu dàng mà tình thâm, đại tướng quân uy vũ mà trượng nghĩa, sát thủ khát máu mà cố chấp. . . . . .
Sau cùng thông qua sự cắt nối và xử lý công nghệ cao, đây chính là một bộ phim cực kỳ xuất sắc.
Chỉ tiếc, khi một thấy hai chữ “xuyên qua” trong đầu Lâm Tĩnh Dao chợt lóe lên một bình luận rất tục khí, cẩu huyết, tính | dâm.
So với nhìn có thể so với ** cẩu huyết xuyên qua, tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao dừng lại nhiều hơn ở chỗ Tô Nhiên, nghĩ thầm lấy ngoại hình của hắn cùng với khả năng diễn suất thì nếu muốn thành danh cũng không phải quá khó, nghĩ tới ban đầu mình tràn đầy tự tin nói muốn thành danh một đời sau đó sẽ bao nuôi Tô Nhiên, giờ phút này có vẻ như không thể thành công rồi.
Từ trong đại sảnh đi ra, bầu trời đột nhiên nổi lên mưa phùn, ngàn vạn đèn nê ông như lưu ly ở trong màn mưa có vẻ loang lổ cô đơn.
Tô Nhiên cởi ra áo khoác màu trắng của mình khoác lên đầu Lâm Tĩnh Dao, sau đó ôm lấy bả vai của cô chạy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm
Chỉ là, người con gái kia lại đột nhiên ở lối vào dừng bước lại, trợn to hai mắt nhìn về phía một cái áp phích quảng cáo cực lớn.
"Đây là ai?” Lâm Tĩnh nhìn về phía người con trai phong thái yêu mị, phong tình vạn chủng trên bức hình, hỏi.
"Một thời gian trước mới vừa xuất hiện, ca sĩ Thần Mặc, có thể nói là làm một lần liền thành công, có vài người phấn đấu cả đời cũng chỉ là một kẻ chạy vặt nhưng hắn nhờ vào vẻ ngoài xuất chúng của mình quả thực là một đêm bạo hồng, mới xuất hiện chưa được mấy tháng mà đã bắt đầu đi lưu diễn toàn cầu rồi."
Lâm Tĩnh Dao nghe vậy liền nhìn người đan ông kia nhiều thêm mấy lần, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở nốt ruồi lệ đỏ thắm ở khóe mắt Thần Mặc.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào. . . . . .
Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao bị đồng hồ báo thức gọi dậy nên cực kỳ tức giận, lật người, chuẩn bị không thèm để ý đến cái đồng hồ báo thức đang liều mạng reng lên, tiếp tục ngủ say, nhưng sau lại bị Tô Nhiên xông vào phòng lôi dậy, nghe hắn om sòm nói: "Mau dậy đi,hôm nay anh đã giúp em an bài một đợt quay phim thử, đây là tác phẩm được mong đợi đã lâu 《 giang hồ chi viễn 》 a, bên trong có nhân vật nữ, tuy nói không phải là người hay xuất hiện gì nhưng dầu gì cũng là một cơ hội, mau mặc quần áo vào, nhanh lên!"
Lâm Tĩnh Dao thở một hơi, nói: "Ngày khác đi, em vừa mới xuất viện, anh hẳn phải để cho em nghỉ ngơi một chút chứ."
"Em cũng đã ngủ được một năm rồi, còn ngủ nữa sao, đứng lên!" Tô Nhiên không nói hai lời liền đem Lâm Tĩnh Dao từ trong chăn kéo ra , sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ công sở đưa cho cô,sau khi thu xếp một phen sau liền chở cô đến studio.
Sau khi xuống xe, chỉ thấy bên ngoài studio tụ tập rất nhiều người ái mộ, có thể nói là là ba tầng trong ba tầng ngoài, rất là hùng vĩ. Mà trên mặt mấy người này đều rất điên cuồng, trong tay còn cầm bảng hiệu giơ lên cao, trên bảng hiệu chỉ viết một chữ “Mặc” rất dễ thấy, trong miệng hô to"Mặc Mặc" , thần sắc kia quả thật so với trúng giải thưởng năm trăm vạn còn kích động hơn.
"Thế nào, hôm nay là ngày họp mặt của vị siêu sao nào sao?" Lâm Tĩnh Dao kỳ quái hỏi.
Tô Nhiên cười khan hai tiếng, nói: "Hôm nay Thần Mặc tới đây làm diễn viên khách mời, diễn vai cha của nam chính, chỉ diễn có năm phút đồng hồ thôi mà tổ diễn đã ra giá là 20 triệu rồi."
"Mẹ kiếp!" Lâm Tĩnh Dao sợ hãi than một tiếng, vừa mới chuẩn bị theo Tô Nhiên đi vào studio, lại nghe được giọng của vài cô gái hâm mộ thét chói tai."Mặc Mặc ――"
Lâm Tĩnh Dao theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng lại, sau khi tài xế xuống xe liền vội vội vàng vàng chạy sang mở cửa xe cho người ngồi ở chổ kế tài xế, sau đó một người ăn mặc tùy ý bước xuống xe, anh ta đeo mắt kính, tóc chạm vai,cằm mỹ lệ cùng sống mũi tinh xảo tạo nên một lực hút trí mạng.
Khi hắn lấy xuống mắt kính, hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười, hiện trường liền xuất hiện vài cô gái vì quá mức hưng phấn mà ……ngất xỉu.
Tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao lại một lần nữa dừng lại ở nốt ruồi son ở khóe mắt anh ta trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái sau đó lại thấy bông tai màu bạc sáng lóe lên nơi vành tai của của anh.
Giống như là chú ý tới ánh mắt bất thường của cô, Thần Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, khẽ cười cười, cùng trợ lý tiến vào studio.
"Nhìn ngu rồi sao?"Tô Nhiên ở bên người cười trêu ghẹo.
Lâm Tĩnh Dao chợt phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Thủy Linh Ương, là Thủy Linh Ương. . . . . ." Nói xong, thất hồn lạc phách đi theo Thần Mặc.
"《 dạo chơi nhân gian 》 đóng máy rồi , chỗ của tôi có hai vé vào cửa trong ngày khánh công nè, mấy người có muốn đi hay không?"
"Ôi chao? Có thật không? Cô từ đâu mà có vậy?"
"Ừ, là do có bệnh nhân tên là Lâm Tĩnh Dao nằm ở đây, cô ấy là diễn viên đóng thế của tổ diễn kịch, hôm qua có một Tiểu Minh Tinh tới đây thăm cô ấy thuận tiện tặng cho tôi."
"Lại nói, 《 dạo chơi nhân gian 》 quay suốt một năm mà cô gái này cũng nằm ở đây gần một năm rồi."
"Đúng vậy, xem tình huống như thế xem ra là không thể cứu được rồi, đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể nằm ở trên giường làm một gốc cây rau dưa rồi."
"Đáng tiếc, tuổi quá trẻ. Người khác đều là vỡ đầu chảy máu mới trở thành người thực vật mà cô gái này chỉ có sặc một ngụm nước cũng có thể trở thành người thực vật đây."
"Ai biết được, đây cũng coi như một đóa hoa tuyệt thế của y học rồi."
". . . . . ."
Người trên giường bệnh nghe vậy lông mi liền run run một cái, 《 dạo chơi nhân gian 》 ư, đúng rồi, cô vẫn chưa nhận được thù ao đóng phim nha? Đặt mông ngồi dậy, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy trên mu bàn tay đau rát, hít vào thở ra một hơi sau đó liền phát hiện có một cây kim đang đâm ào trong mạch máu của mình, vì vậy nghiêng đầu, hỏi: " tiểu thư, ta đang êm đẹp thế này mà sao tự nhiên lại vào bệnh viện đây?"
Hai vị đang lảm nhảm bị cô chất vần như vậy làm sợ tới mức không nhẹ, ước chừng sửng sốt trong năm phút đồng hồ mới cùng nhau hắng giọng hô lên: "Bác sĩ, mau đến xem , bệnh nhân cư nhiên tỉnh!"
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, nơi này sao lại tích cực như thế, quả thật là bệnh viện sao?
Đưa tay tháo kim tiêm ra, Lâm Tĩnh Dao đang chuẩn bị mang giày, lại phát hiện trên mặt đất đều rỗng tuếch.
Đợi chút, mới vừa rồi hai người kia nói mình cái gì mà, rau dưa! ? Người sống đời sống thực vật! ?
"Dạo chơi nhân gian không phải mới vừa khai mạc sao? Làm sao lại đóng mày rồi ?" Nàng nói thầm một câu, chân trần bước xuống đất, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, khi cảm nhận được ánh mặt trời đầu mùa xuân thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Mấy bác sĩ nhanh chóng chạy vào, nhìn mặt họ giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, chỉ dừng lại mấy phút sau đó lại cùng nhau nhào tới, có người phụ trách xem nhịp tim,có người phụ trách do huyết áp, lại có người đẩy mí mắt của nàng để xem phản ứng, có loại vừa dỗ lại lừa nói: "Ngoan, há mồm, a ――"
A cái em gái anh ! Đây là cái tình huống gì nha?
Lâm Tĩnh Dao thấy đám bác sĩ với hiện trường phim H liền un run nói:” tôi không nhận đóng phim cấp ba”
Mọi người sửng sốt,châu đầu ghé tai một câu, cuối cùng quyết định, tặng cô vào khoa thần kinh!
Sau khi trải qua một phen hành hạ, Lâm Tĩnh Dao liền bấm số điện thoại của Tô Nhiên, không lâu sau một gương mặt tuấn mỹ đeo một căp kính cọng vàng , cả người mặc áo sơ mi trắng, xuất hiện tước mặt Lâm Tĩnh Dao.
Chỉ thấy một người con trai văn nhã vừa bước vào cửa đã lao thẳng đến ôm chầm lấy Lâm Tĩnh Dao, nói: "Dao Dao , e đã xuyên đến tận vương triều nào rồi vậy, đi du lich gì mà đến tận một năm mới chết trở lại."
Một hồi ác hàn đi qua, Lâm Tĩnh Dao níu lấy tóc của đối phương, khiến cho hắn với bản thân kéo ra một khoảng cách nhất định, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: "Nghe nói ta ngủ say một năm, như vậy tiền công của ta liền không còn nữa"
"Hừ, cái số tiền nhỏ nhoi kia còn chưa đủ để bản đại gia ăn một bữa ngon , lại nói, tiền chữa bệnh của em trong một năm này đều là do anh móc hồng bao của mình ra, lần này có phải là nên suy tính lấy thân báo đáp rồi không đây." Tô Nhiên cợt nhã nói.
Lâm Tĩnh Dao liếc hắn một cái, nói: "Cám ơn, tối nay mời anh ăn bữa tiệc lớn." Nói xong, liếc mắt nhìn đồng phục bệnh nhân trên người, nuốt nước miếng một cái, nói: "Như cũ, ta mời khách, ánh lấy giấy tính tiền."
Tô Nhiên cười vuốt vuốt tóc của Lâm Tĩnh Dao, nói: "Anh không có đùa giỡn với em, nếu em đã tỉnh lại rồi liền nghiêm túc suy nghĩ về đám cưới của chúng ta một chút."
"Cha mẹ em chết sớm, loại chuyện như vậy ngay cả muốn tìm một người để thương lượng cũng không có, để cho em suy tính một chút." Lâm Tĩnh Dao nói xong, duỗi cái lưng mệt mỏi một cái liền nghe thấy một âm thanh lạ truyền đến từ trong bụng, vì vậy cười mỉa hai tiếng, nói: "Cái dịch dinh dưỡng gì đó quả nhiên là không nhờ vả được."
Tô Nhiên dắt tay của cô, nói: "Đi ăn cơm trước, buổi tối có tiệc Khánh Công, anh sẽ dẫn em đi tham gia."
"Ai, cho nên em mới có cảm giác khổ ép a, đạo diễn đã đáp ứng em, sau khi xong bộ phim này sẽ cho em đóng một vai lộ mặt trong tổ làm phim, sẽ cho em diễn vai nữ thích khách." Lâm Tĩnh Dao nói xong, không biến sắc rời khỏi tay Tô Nhiên, sau đó hoạt động cổ một chút, vừa đi vừa thầm nói: "Cảm giác trong đầu có chút vô tri vô giác, tựa hồ có một phần trí nhớ bị kẹt lại, mình ba tuổi liền trở thành cô nhi, sáu tuổi lên tiểu học, bởi vì thành tích học tập quá kém, lưu ban một năm, mười ba tuổi lên trung học, mười sáu tuổi lên trung học đệ nhị cấp, thành tích thi cử quá mức thê thảm không nỡ nhìn, đại học không học, nói đến bạn trai, bị người ta bỏ rơi ba lần, sau khi bị vứt bỏ ba lần thì chia tay trong hòa bình lần đầu tiên với một người con trai. Nhận đóng bộ phim, chia ra gồm có đại hiệp, kỹ nữ, thích khách, thế thân Đông Phương Bất Bại, không đúng, mình rốt cuộc đã quên cái gì. . . . . ."
Ban đêm, ánh đèn lờ mờ chiếu vào trên màn hình, trên đài có hơn mười mấy diễn viên đang đứng, Lâm Tĩnh Dao chỉ liếc mắt một cái liền thấy Tô Nhiên đang đứng ở cuối hàng, tuy nói cái vị trí kia rất tầm thường nhưng tối thiểu gì cũng là là một diễn viên chính thức như vậy hắn tối thiểu cũng coi như đã chân chính bước một chân vào giới văn nghệ.
Nhìn hắn đang đi từng bước một hướng tới thành công, ngược lại Lâm Tĩnh Dao lại cảm thấy hãnh diện vì hắn.
Hai người đều là cô nhi, bởi vì cùng sống trong một cô nhi viện nên xem như là nương tựa lẫn nhau mà sống cho nên ràng buộc nhiều năm như vậy, nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì thói quen không cùng người ngoài tiếp xúc, thích che giấu cảm xúc củ mình, trừ đồng mệnh tương liên lẫn nhau, trong thế giới của bọn họ không dễ dàng dung nạp thêm người khác
Nói đến tình yêu, nếu như nhất định phải đem loại lệ thuộc và thói quen này trở thành tình yêu thì Lâm Tĩnh Dao vẫn cảm thấy không thể tiếp thu nổi.
Nghe người chủ trì thao thao bất tuyệt nói nhảm một phen, liền bắt đầu chiếu phim đã được biên tập cắt ghép hoàn chỉnh.
Nhân vật chính bởi vì rơi lầu mà ngoài ý muốn xuyên qua, đi đến một thời không không có trong lịch sử sau đó triển khai một cuộc du lịch kỳ dị mà sáng lạng trong thời không, trong phim khắp nơi đều là hơi thở lãng mạn thời cổ đại, hoàng đế dịu dàng mà tình thâm, đại tướng quân uy vũ mà trượng nghĩa, sát thủ khát máu mà cố chấp. . . . . .
Sau cùng thông qua sự cắt nối và xử lý công nghệ cao, đây chính là một bộ phim cực kỳ xuất sắc.
Chỉ tiếc, khi một thấy hai chữ “xuyên qua” trong đầu Lâm Tĩnh Dao chợt lóe lên một bình luận rất tục khí, cẩu huyết, tính | dâm.
So với nhìn có thể so với cẩu huyết xuyên qua, tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao dừng lại nhiều hơn ở chỗ Tô Nhiên, nghĩ thầm lấy ngoại hình của hắn cùng với khả năng diễn suất thì nếu muốn thành danh cũng không phải quá khó, nghĩ tới ban đầu mình tràn đầy tự tin nói muốn thành danh một đời sau đó sẽ bao nuôi Tô Nhiên, giờ phút này có vẻ như không thể thành công rồi.
Từ trong đại sảnh đi ra, bầu trời đột nhiên nổi lên mưa phùn, ngàn vạn đèn nê ông như lưu ly ở trong màn mưa có vẻ loang lổ cô đơn.
Tô Nhiên cởi ra áo khoác màu trắng của mình khoác lên đầu Lâm Tĩnh Dao, sau đó ôm lấy bả vai của cô chạy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm
Chỉ là, người con gái kia lại đột nhiên ở lối vào dừng bước lại, trợn to hai mắt nhìn về phía một cái áp phích quảng cáo cực lớn.
"Đây là ai?” Lâm Tĩnh nhìn về phía người con trai phong thái yêu mị, phong tình vạn chủng trên bức hình, hỏi.
"Một thời gian trước mới vừa xuất hiện, ca sĩ Thần Mặc, có thể nói là làm một lần liền thành công, có vài người phấn đấu cả đời cũng chỉ là một kẻ chạy vặt nhưng hắn nhờ vào vẻ ngoài xuất chúng của mình quả thực là một đêm bạo hồng, mới xuất hiện chưa được mấy tháng mà đã bắt đầu đi lưu diễn toàn cầu rồi."
Lâm Tĩnh Dao nghe vậy liền nhìn người đan ông kia nhiều thêm mấy lần, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở nốt ruồi lệ đỏ thắm ở khóe mắt Thần Mặc.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào. . . . . .
Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao bị đồng hồ báo thức gọi dậy nên cực kỳ tức giận, lật người, chuẩn bị không thèm để ý đến cái đồng hồ báo thức đang liều mạng reng lên, tiếp tục ngủ say, nhưng sau lại bị Tô Nhiên xông vào phòng lôi dậy, nghe hắn om sòm nói: "Mau dậy đi,hôm nay anh đã giúp em an bài một đợt quay phim thử, đây là tác phẩm được mong đợi đã lâu 《 giang hồ chi viễn 》 a, bên trong có nhân vật nữ, tuy nói không phải là người hay xuất hiện gì nhưng dầu gì cũng là một cơ hội, mau mặc quần áo vào, nhanh lên!"
Lâm Tĩnh Dao thở một hơi, nói: "Ngày khác đi, em vừa mới xuất viện, anh hẳn phải để cho em nghỉ ngơi một chút chứ."
"Em cũng đã ngủ được một năm rồi, còn ngủ nữa sao, đứng lên!" Tô Nhiên không nói hai lời liền đem Lâm Tĩnh Dao từ trong chăn kéo ra , sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ công sở đưa cho cô,sau khi thu xếp một phen sau liền chở cô đến studio.
Sau khi xuống xe, chỉ thấy bên ngoài studio tụ tập rất nhiều người ái mộ, có thể nói là là ba tầng trong ba tầng ngoài, rất là hùng vĩ. Mà trên mặt mấy người này đều rất điên cuồng, trong tay còn cầm bảng hiệu giơ lên cao, trên bảng hiệu chỉ viết một chữ “Mặc” rất dễ thấy, trong miệng hô to"Mặc Mặc" , thần sắc kia quả thật so với trúng giải thưởng năm trăm vạn còn kích động hơn.
"Thế nào, hôm nay là ngày họp mặt của vị siêu sao nào sao?" Lâm Tĩnh Dao kỳ quái hỏi.
Tô Nhiên cười khan hai tiếng, nói: "Hôm nay Thần Mặc tới đây làm diễn viên khách mời, diễn vai cha của nam chính, chỉ diễn có năm phút đồng hồ thôi mà tổ diễn đã ra giá là triệu rồi."
"Mẹ kiếp!" Lâm Tĩnh Dao sợ hãi than một tiếng, vừa mới chuẩn bị theo Tô Nhiên đi vào studio, lại nghe được giọng của vài cô gái hâm mộ thét chói tai."Mặc Mặc ――"
Lâm Tĩnh Dao theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng lại, sau khi tài xế xuống xe liền vội vội vàng vàng chạy sang mở cửa xe cho người ngồi ở chổ kế tài xế, sau đó một người ăn mặc tùy ý bước xuống xe, anh ta đeo mắt kính, tóc chạm vai,cằm mỹ lệ cùng sống mũi tinh xảo tạo nên một lực hút trí mạng.
Khi hắn lấy xuống mắt kính, hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười, hiện trường liền xuất hiện vài cô gái vì quá mức hưng phấn mà ……ngất xỉu.
Tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao lại một lần nữa dừng lại ở nốt ruồi son ở khóe mắt anh ta trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái sau đó lại thấy bông tai màu bạc sáng lóe lên nơi vành tai của của anh.
Giống như là chú ý tới ánh mắt bất thường của cô, Thần Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, khẽ cười cười, cùng trợ lý tiến vào studio.
"Nhìn ngu rồi sao?"Tô Nhiên ở bên người cười trêu ghẹo.
Lâm Tĩnh Dao chợt phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Thủy Linh Ương, là Thủy Linh Ương. . . . . ." Nói xong, thất hồn lạc phách đi theo Thần Mặc.