.
Vì Đới Thời Phi, tôi gần như trở mặt với bố.
Đới Thời Phi biết tôi cảm thấy áy náy sau chuyện xảy ra giữa anh ấy và bố tôi, buổi tối hôm đó, sau khi rời khỏi nhà họ Đới, anh ấy lái xe đưa tôi về, nói với tôi rất nhiều, còn nói thật khó để giãi bảy những suy nghĩ của mình.
Anh ấy nói ngày trước đã từng yêu một cô gái, đó là một mối tình rất nghiêm túc và chân thành. Cô ấy là bạn cùng lớp thời đại học, sau đó cùng sang Mỹ học tiến sĩ. Bọn họ yêu nhau gần mười năm nhưng năm ngoái cô ấy đột nhiên nói chia tay vì có người con trai khác.
Khi ấy tinh thần Đới Thời Phi rất suy sụp, không lâu sau lại nhận được tin mẹ anh ấy đi kiểm tra và phát hiện bà bị ung thư vú, anh ấy lập tức về nước, đã mất tình yêu thì không để mất thêm tình thân nữa, anh ấy càng coi trọng gia đình. Vì anh ấy nhận ra rằng, trên thế gian này chỉ có bố mẹ mới là người không bao giờ từ bỏ anh ấy, luôn yêu thương anh ấy.
“Trước đây mẹ anh không bao giờ thúc giục anh lấy vợ nhưng từ khi biết mình bị bệnh, bà luôn kỳ vọng anh có thể sớm tìm được một cô gái nào đó để kết hôn, sinh con đẻ cái để bà sớm được bế cháu, bởi vì bệnh ung thư vú trong vòng năm năm nguy cơ tái phát là rất cao. Anh hiểu bà và cũng muốn để bà toại nguyện, liền đồng ý đi xem mặt. Chỉ cần một người con gái tốt tính, có tấm lòng nhân ái, có thể cùng anh hiếu thảo với mẹ là được, ngoài ra anh không có yêu cầu gì khác. Có thể nói, anh hoàn toàn là vì mẹ mà chọn nàng dâu, chứ không phải vì mình mà chọn vợ. Bởi vì sau khi bạn gái anh bỏ đi, trái tim anh đã chết rồi. Đối với anh, có lấy ai cũng chẳng có gì khác biệt. Hôm đó, sau khi gặp em về, mẹ anh hỏi cặn kẽ hoàn cảnh của em. Nghe nói em là giáo viên mầm non bà rất thích, nói đa số giáo viên mầm non đều biết quan tâm chăm sóc người khác, cũng rất biết dạy dỗ con cái, là một người vợ lý tưởng để lựa chọn, bảo anh thử tìm hiểu thêm xem sao. Sau khi hẹn hò, anh cảm thấy em thực sự là một người tốt bụng, liền dẫn em về ra mắt bố mẹ. Kết quả em cũng biết rồi, hai người họ đều thích em.Thời gian này, em đã tận tình chăm sóc mẹ anh, cả nhà anh thật sự rất biết ơn em!”
Quả nhiên bố tôi nói trúng phóc, không phải Đới Thời Phi thích tôi mà là bố mẹ anh ấy thích tôi. Bây giờ anh ấy đã nói rõ ngọn ngành cho tôi nghe, ánh mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi. Vẻ áy náy của anh ấy khiến những giận dữ, oán hận nhen nhúm trong lòng tôi đều tan biến.
“Yên Phiên Phi, những câu hỏi của bố em hôm qua đã khiến anh chết lặng,bây giờ mới định thần trở lại. Những ngày qua anh vẫn luôn lừa dối em. Thực sự anh không có tình cảm với em, hoàn toàn là vì lợi dụng em để giúp anh chăm sóc mẹ. Anh xin lỗi!”
Anh ấy đã thẳng thắn thì tôi cũng nói thẳng: “Không có gì, đều do em tự nguyện cả. Thực ra em cũng không phải là ngốc, trong lòng anh có em hay không chẳng lẽ em lại không biết. Chúng ta đã quen biết nhau hơn hai tháng, số lần em gặp mẹ anh còn nhiều hơn gặp anh, thời gian ở bên bà nhiều hơn ở bên anh. Có chỗ nào giống như em đang hẹn hò với anh chứ? Giống như đang hẹn hò với mẹ anh thì đúng hơn. Nhưng từ đầu đến cuối em không hề oán thán một lời, anh biết vì sao không? Bởi vì... yêu ai yêu cả đường đi. Buổi gặp mặt đó, anh không để mắt đến em nhưng em đã thích anh rồi. Cho nên biết rõ trong lòng anh không có em, em vẫn tự nguyện giúp anh chăm sóc bà. Đới Thời Phi, anh không cần xin lỗi em, bởi vì em không bị anh lừa dối. Cho nên sau tất cả, cũng đều là Chu Du đánh Hoàng Cái mà thôi[], một người tình nguyện đánh và một người tình nguyện chịu đòn.”
[] Hai nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa. Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm khổ nhục kế. Biết Sái Trung, Sái Hoà (hai nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt hai tên họ Sái, để hai gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hoà đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.
Đới Thời Phi ngây ra hồi lâu rồi nói: “Em không tức giận chút nào sao? Anh làm như thế, thật không công bằng với em.”
Đúng là không công bằng nhưng trong thế giới tình ái liệu có từ gọi là công bằng không? Từ trước đến nay đều không có, tất cả nằm ở chỗ có tự nguyện hay không. Một người yêu người kia trước đã là nhỏ bé, yêu đơn phương lại còn nhỏ bé hơn. Trái tim nhỏ bé đó mãi mãi chỉ có thể ngâm nga một ca khúc. Em tự nguyện vì anh, em tự nguyện vì anh...
Tôi cũng tự nguyện như thế. Không phải vì tôi cao thượng, vị tha, dũng cảm và sẵn sàng cống hiến mà vì tận đáy lòng tôi hy vọng những nỗ lực của mình sẽ có ngày đơm hoa kết trái, cuối cùng có thể thu hút được ánh nhìn của anh, làm rung động trái tim anh. Nói cho cùng, tôi cũng vì bản thân mình, vì tương lai của mình nên mới cố gắng chịu khổ, chịu nhục.
Cảm giác tội lỗi trong ánh mắt của Đới Thời Phi dần dần xen lẫn sự xúc động: “Yên Phiên Phi, em đúng là một cô gái tốt. Cám ơn em đã bao dung anh! Anh sẽ cố gắng quên đi quá khứ và nhìn vào tương lai.”
Anh ấy nói rất cô đọng nhưng tôi có thể hiểu được những gì anh ấy muốn nói. Con đường tình ái của tôi có phải bắt đầu bước vào mảnh đất của hy vọng rồi không?
Bệnh cảm cúm của bà Đới coi như đã khỏi, mối quan hệ giữa tôi và Đới Thời Phi cũng tiến thêm một bước lớn, không còn khách khí như ban đầu nữa. Bây giờ chúng tôi đã có vẻ giống một đôi đang yêu nhau, bắt đầu tay trong tay hẹn hò rồi.
Điền Tịnh hỏi tôi khi nào thì hôn nhau, tôi ngượng chín cả mặt. “Làm sao mình biết được! Cái này có phải mình nói là được đâu.”
Cô ấy có vẻ thất vọng: “Hai người tiến triển chậm quá, không biết phía Chu Nhất Minh giờ thế nào rồi. Cậu có tin tức gì của anh ta không?”
“Không có, lần trước anh ta đến mượn cuốn Ba trăm bài thơ Đường rồi mất tăm mất tích. Gần đây mình không gặp anh ta lần nào. Lạ thật, có vẻ không bình thường chút nào! Cái tên đó trước đây cứ cách ba, bốn hôm lại sang quấy rầy mình.”
“Ngày trước người ta chưa có người yêu nên đành phải đến làm phiền cô bạn thanh mai trúc mã là cậu. Giờ người ta có đại mỹ nhân bên cạnh rồi thì còn cần gì đến cậu nữa! Xem ra, mối quan hệ giữa anh ta và mỹ nhân tiến triển rất tốt, có khi đến giai đoạn môi chạm môi rồi cũng nên.”
Không phải chứ, tôi không tin Chu Nhất Minh lại lợi hại như thế. Trước đây anh ta chưa từng theo đuổi co gái nào, lần đầu tiên bước vào tình trường lại gặp phải một mỹ nhân cao tay nhường ấy. Lính mới như anh ta khó có thể đối phó được với “cô nương thần kinh” ấy, sóng gió tình trường vẫn còn gian truân lắm!
Tôi gọi điện cho Chu Nhất Minh, định quan tâm hỏi han anh ta một chút. Trước tiên hỏi han tình hình anh ta ngâm cứu cuốn Ba trăm bài thơ Đường đến đâu rồi. Anh ta ậm à ậm ừ chẳng hiểu thế nào. Bỗng cảm thấy không ổn, tôi liền hỏi: “Anh nói thật đi, xảy ra chuyện gì với cuốn sách của em rồi?”
Lúc này anh ta mới thú nhận, cuốn Ba trăm bài thơ Đường đó anh ta không cẩn thận đã làm mất rồi. Anh ta định nỗ lực nghiên cứu nên đi đâu cũng mang theo, kết quả là để quên trên xe buýt.
Bình thường Chu Nhất Minh rất ít khi đi xe buýt, anh ta thích đi xe đạp hơn, chỉ cần trời không mưa là đạp xe đi làm, nói là vừa bảo vệ môi trường vừa rèn luyện sức khoẻ. Kết quả của việc thỉnh thoảng ngồi xe buýt đó đã làm mất cuốn sách của tôi.
Tôi tức gần chết. Chẳng trách thời gian này không thấy mặt mũi anh ta đâu, hoá ra là cố tình tránh mặt tôi. Anh ta đáng mất cuốn Ba trăm bài thơ Đường của tôi, lại còn là cuốn sách mẹ tôi tặng hồi mới vào trung học nữa chứ. Trên cuốn sách vẫn còn nét chữ của bà: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[] - Quà tặng con gái yêu Phiên Phi.
[] Có nghĩa là: Trong lòng có thơ ca thì tinh thần rạng rỡ.
Bà luôn hy vọng tôi đọc nhiều thơ hơn, tương lai sẽ “phúc hữu thi thư khí tự hoa”. Từ nhỏ bà đã dạy tôi học thuộc lòng thơ Đường, từ Tống. Sau khi tôi đi học, nhận được mặt chữ rồi, bà liền mua cuốn Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm bài từ Tống... dày như cục gạch cho tôi đọc, hy vọng nó có thể nuôi dưỡng tôi trở thành người có khí chất thanh cao.
Nhưng thật xấu hổ, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của bà. Tuy vẫn còn lưu lại chút ít nhưng không thể xem là có “khí chất thanh cao” được. Tôi tự cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do thân hình “châu tròn ngọc sáng” của mình, cơ thể béo ị luôn khiến người ta có cảm giác ăn không ngồi rồi, đầu óc toàn bã đậu, rất khó để có được cái gọi là khí chất thanh cao. Trước đây tôi cũng từng cố gắng nuôi dưỡng khí chất của mình, nhất là hồi mười lăm, mười sáu tuổi, sau khi đọc Hồng lâu mộng đến mê mẩn, tôi còn ngớ ngẩn rập khuôn học theo những cử chỉ tao nhã trong sách.
Ví dụ như bắt chước Diệu Ngọc gom tuyết đọng trên cánh hoa mai về pha trà. Tôi đợi đến hôm có tuyết liền vác chiếc bình gốm ra thử. Bồn hoa dưới toà nhà không có cây mai, tôi liền lấy cây nhãn để thay thế, dù sao cũng na ná như nhau. Kết quả là bị trượt tuyết ngã lộn cổ, chiếc bình gốm bị vỡ tan tành không nói làm gì, suýt chút nữa chiếc eo thon thả của tôi còn bị trẹo. Chu Nhất Minh đang chơi trò ném tuyết với mọi người ở bên cạnh, thấy tôi ngã còn cười nói: “Bé bự ơi, cẩn thận không trẹo eo đấy... nhưng em thì làm gì có eo. Em có eo ở đâu nhỉ? Đợi anh đốt đèn lồng lên tìm thử xem sao.” Tôi tức quá liền nặn một nắm tuyết lớn nhét vào cổ áo anh ta, khiến anh ta lạnh đến mức nhăn nhó mặt mày.
Một ví dụ khác, Đại Ngọc đã từng khóc thương, chôn cất những cánh hoa tàn. Cạnh nhà tôi có một cây bưởi, mỗi năm cứ độ xuân về, trên cây lại ngập tràn những đoá hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt, hễ có cơn gió thổi qua, những cánh hoa lại rơi xuống như tuyết. Những cánh hoa trắng muốt bay la đà trong gió trông rất đẹp, nhưng khi rơi xuống mặt đất, người qua đường giẫm phải liền biến thành bùn nhơ. Tôi bắt chước Lâm Đại Ngọc thở dài thương tiếc một đời hoa, cảm thấy chúng bị giẫm lên như thế thật đáng tiếc, cũng muốn gom chúng lại rồi chôn cất. Tôi vừa bắt đầu cái bộ dạng khác người “nông kim táng hoa nhân tiếu si[]”, gom hoa lại thành hai đống thì Chu Nhất Minh chạy đến, la lối om sòm: “Yên Phiên Phi, em có muốn chơi mạt chược không? Bọn anh có ba người rồi, còn thiếu một người nữa.”
[] Nay ta chôn hoa, người cười ta cuồng si.
Hồi đấy chúng tôi vừa mới biết chơi mạt chược, thứ gì khi mới học đều nghiện cả, vì thế vừa nghe thấy anh ta nói thế, tôi liền quăng chổi xuống, vội vội vàng vàng chạy theo. “Có, có, có chơi, cho em đăng ký một chân nhé!”
Chôn hoa chôn đến tận bàn mạt chược rồi, bao nhiêu phong nhã đều đã tan thành mây khói. Haizz, đôi khi cũng có lòng muốn trở thành người có khí chất thanh cao nhưng con người tôi khó mà đạt đến “cảnh giới”. Tôi đã khiến mẹ thất vọng rồi!
“Chu... Nhất... Minh...” Tôi gào thét trong điện thoại. “Anh mà không tìm bằng được cuốn sách trả lại cho em, em sẽ giết anh!”
Anh ta thẽ thọt nhận lỗi: “Xin Yên đại tiểu thư tha mạng! Nô tài đang nghĩ cách để tìm đây ạ! Nô tài đã đăng tin tìm sách ở trên mạng rồi, đang định ra công ty xe buýt thương lượng dán thông báo tìm nữa, tiểu thư cho nô tài thêm chút thời gian.”
Hai phương thức đó nghe có vẻ khả thi, nỗi bực tức trong lòng cũng vơi đi phần nào nhưng tôi vẫn phải doạ anh ta: “Tốt nhất là anh nên khẩn trương tìm đi. Nếu không tìm được, em sẽ lấy “bà xã” của anh ra đi đấy.”
Chu Nhất Minh rất thích xe đạp, nhất là đi xe đạp, năm ngoái còn tham gia câu lạc bộ xe đạp của thành phố. Anh ta có hai chiếc xe, một chiếc vẫn đi thường ngày, còn một chiếc là loại xe leo núi thương hiệu nổi tiếng, nhìn cực kỳ long lanh, nó được trang bị đầy đủ, chuyên nghiệp, thiết kế riêng cho những người đam mê xe đạp, giá đắt gấp đôi chiếc xe đạp điện “ngọc ngà” của tôi. Lúc đầu mới mang về nhà, mẹ anh ta vô cùng sửng sốt, không thể tin nổi một chiếc xe đạp giá những năm, sáu nghìn tệ, về sau tin rồi thì bà lại tiếc đứt ruột.
Hôm mua được xe mới, Chu Nhất Minh ra vẻ ta đây viết trên QQ: “Anh bây giờ cũng là người có nhà, có xe rồi!”
Tôi cười vỡ bụng. Nói có nhà thì còn tạm chấp nhận, cơ quan anh ta đầu tư xây nhà phúc lợi cho công nhân viên, cuối năm nay mới hoàn thành, đầu năm sau có thể giao nhà, Chu Nhất Minh được phân một căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, tuy hơi nhỏ nhưng nói thế còn có cơ sở. Nhưng xe thì... đương nhiên xe đạp leo núi cũng là xe, điều này tôi không thể phủ nhận, chỉ có thể cười thầm.
Chu Nhất Minh coi chiếc xe của mình như bảo bối, yêu quý, giữ gìn chẳng khác gì bà xã. Tôi cũng từng hiếu kỳ muốn mượn đi thử xem cảm giác đi chiếc xe đạp vài nghìn tệ như thế nào, anh ta xót xa đến mức con ngươi như muốn lòi ra ngoài. “Bé bự, anh trai sợ em đè bẹp “bà xã” của anh mất.”
Vừa nghe thấy tôi có ý định với “bà xã” của mình, Chu Nhất Minh liền ỉ ôi than vãn: “Bây giờ anh trai đang hối hận chết đi được đây! Tìm em mượn cuốn Ba trăm bài thơ Đường làm cái gì chứ, mua một cuốn có phải hơn không, giờ đúng là chuốc vạ vào thân, “bà xã” bị buộc phải ượn rồi!”
“Ai bảo anh cứ thích lấy lòng người đẹp cơ... À phải rồi, anh và đại mỹ nhân hồi này thế nào? Cô ta còn thích khóc nữa không?”
“Khóc, sao lại không khóc? Buổi hẹn trước anh đến muộn có ba phút mà cô ấy khóc đến mức anh phải dỗ cả nửa tiếng đồng hồ mới nín. Mẹ kiếp, người ta yêu nhau, ai cũng được hưởng hạnh phúc, sao đến lượt anh trai lại khổ sở thế này!”
Tôi trêu anh ta: “Khổ thì đừng yêu nữa.”
Anh ta từ chối thẳng thừng: “Thế không được, vẫn phải yêu thôi. Bạn gái khó đối phó còn tốt hơn là không có, huống hồ bạn gái của anh lại rất xinh đẹp. Hôm nọ anh đưa bạn gái đến chỗ làm ra mắt, đám Vương Lão Ngũ[] trong cơ quan nhìn thấy đều tỏ ra ghen tỵ. Anh trai cũng thấy nở mặt nở mày.”
[] Từ xuất phát trong cách nói của dân gian, chỉ người đàn ông độc thân.
“Cho nên đau khổ cỡ nào anh cũng cam tâm tình nguyện, đúng không?”
“Đúng thế, chỉ cần nhìn vào điểm xinh đẹp của cô ấy là đủ, tính khí có thất thường thế nào cũng chẳng sao.”
Các bạn nhìn xem, đây cũng là một thành viên điển hình của nhóm “tôi tình nguyện” đấy! Chu Nhất Minh và tôi có khác gì nhau, chúng tôi đều yêu vẻ bề ngoài, đều thích trai tài, gái sắc. Tuy không lấy vẻ bề ngoài để đoán phẩm chất và năng lực bên trong nhưng đối với giới trẻ tìm đối tượng mà nói, có mấy ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của những trai tài, gái sắc?
Háo sắc, yêu cái đẹp là bản chất của con người. Hơn nữa, nhìn mặt mà bắt hình dong bất luận thế nào cũng còn hơn nhìn tiền, nhìn quyền mà bắt hình dong.
Chu Nhất Minh tìm cuốn Ba trăm bài thơ Đường không được thuận lợi cho lắm, nhắn tin trên mạng không có tác dụng gì, đăng tin mất đồ ở công ty xe buýt cũng chưa có kết quả. Dự đoán ban đầu là người lấy sách trên chuyến xe đó không phải là khách quen. Tôi có tức giận cũng vô ích, không thể vì thế mà đem anh ta ra chém được, pháp luật sẽ chẳng tha đâu.
Bố tôi lại nói đỡ cho anh ta: “Được rồi, chỉ là một quyển sách thôi mà! Tuy nó là vật kỷ niệm nhưng kỷ niệm thực sự của một người không chỉ là vật chất. Mẹ con mãi mãi ở trong trái tim con, không có cuốn sách đó con cũng không quên mẹ con. Có phải thế không? Đừng làm khó Chu Nhất Minh nữa!”
Thôi bỏ đi, tôi lúc nào cũng khoan dung, độ lượng mà, nương tay cho Chu Nhất Minh lần này vậy. Anh ta tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt: “A Phi, anh mua quyển Ba trăm bài thơ Đường mới đền em nhe? Mua mười quyển cũng được.”
Tôi phì cười, tôi cần mười quyển giống nhau làm gì chứ? Có thể ăn hay mặc được không? Có thể trải ra nằm hay đắp lên người được không?
“Thế anh mời em đi ăn nhận lỗi vậy. Nhưng xin em đừng chém anh nặng quá nhé! Tháng này anh vẫn chưa được lĩnh lương.”
“Vậy đợi anh lĩnh lương rồi hãy nói, em không chém... không chém mới là lạ.”
Mất toi cuốn sách kỷ niệm rồi, thế nào cũng phải chém anh ta một trận! Chu Nhất Minh, cứ chuẩn bị tinh thần tháng này làm thẻ thanh toán cho ta đi, ta sẽ khiến tim gan phèo phổi của ngươi đau chết thôi!