Đã hai tuần kể từ ngày Thiên Nhi bị tai nạn giao thông rồi. Sức khỏe của Thiên Nhi đang dần hồi phục, nhịp tim đã quay về mức ổn định, các kết quả kiểm tra đều bình thường, vết trầy xước đã kéo da non, đầu cũng thôi nhức. Một tuần trước các bác sĩ đã cho cô xuất viện về nhà để chuẩn bị cho việc nhập học. Ngày theo ba mẹ về nhà cô thấy bầu trời mùa Thu trong xanh quá đỗi. Lòng cô đầy những cảm xúc vui vẻ. Con đường, hàng cây và những áng mây cũng réo rắc khúc hoan ca hy vọng. Gió lao xao hát khúc ca chào mùa mới giữa phố phường ồn ào và náo nhiệt. Sài Gòn tấp nập và vội vã chứa cả tuổi thơ dịu ngọt ấm êm của cô... chở đầy ngàn câu chuyện ngày xửa ngày xưa.
Cô yêu mảnh đất Sài Gòn này, nơi cô bước đi những bước chập chững đầu tiên; nơi cô bi bô những câu nói đầu đời, cất tiếng gọi cha gọi mẹ. Người ta thường nói: "Sài Gòn hoa lệ/ hoa cho người giàu/ lệ cho người nghèo". Nhưng với cô Sài Gòn bình dị và thân quen lắm, cô yêu những khuôn mặt người trên phố, yêu sao cuộc sống trôi qua từng giờ, từng phút, từng giây. Cô yêu Sài Gòn là thế nhưng sao nhìn áng chiều chậm chậm buông cô lại nhớ đến con đường vàng xác hoa ở Long Xuyên đến thế. Ngồi bên hiên nhà ngắm thời gian trôi. Mây trắng mây xanh tô vẽ một khung trời bồng bềnh màu lam ngọc. Từng chiếc lá mùa Thu rơi lả tả trong chiều sau cơn mưa. Ôi phố chiều nay ơi! Sao ta lại nhớ con đường ngày xưa tan học đến vậy? Và bất cứ một chiếc áo sơ mi trắng nào vô tình lướt qua phố cũng làm cô nhớ tới một người.
Cô sinh ra vào mùa Thu, có lẽ vì thế mà cô yêu mùa Thu như yêu có thuở ban đầu nhiều luyến lưu. Nhưng năm nay cô lại cứ hy vọng mùa Thu sẽ trôi qua thật mau để Hạ đến sớm hơn. Hạ về cô sẽ trở về thăm lại những mến thương bên bạn bè, bên thầy cô. Cô sẽ trở về thăm lại cây phượng vĩ gốc sân trường, chiếc lá bàng, căn phòng cũ, thăm lại nơi đầu tiên gặp gỡ. Những vui buồn hờn dỗi ẩn hiện mơ hồ qua ô cửa sổ, cô nhớ tháng ấy đến cháy cả con tim. Nhớ khuôn mặt những người bạn học, nhớ những con điểm đỏ chói trong bài kiểm tra và cả hai ô điểm bỏ trống của ai kia, nhớ chiếc huy hiệu Đoàn viên.. rồi cô đưa mắt nhìn về một góc phòng nơi cô đang treo chiếc nón tay bèo màu vàng... đưa tay khẽ chạm vào chiếc nón và nở một nụ cười như cô giữ chặt một điều gì đó đang manh nha trong trái tim bé nhỏ.
Tiếng xe ôto chầm chậm dừng lại trước nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Nhi, thông qua ô cửa sổ của phòng, cô thấy ba mẹ mình bước xuống xe. Hai người lấy theo một chiếc túi gì đó ra rồi cùng vào nhà. Mới có Bốn giờ ba mươi chiều thôi, sao hôm nay ba mẹ lại tranh thủ về sớm vậy? Về cùng nhau như thế chắc có gì đặc biệt lắm đây? Đang tự hỏi, tự suy luận và cũng chuẩn bị xuống nhà để chào ba mẹ thì Thiên Nhi lại nghe tiếng gõ cửa phòng. Cô nhanh chóng bước ra mở cửa:
- Chúc mừng con gái trở thành tân sinh viên trường đại học sư phạm. - Mẹ cô tươi cười và lên tiếng. Sau đó nhận lấy một túi xách thật to từ tay của ba, đưa nó cho cô rồi nói tiếp - Đây là quà ba mẹ tặng con gái yêu. Hôm nay ba mẹ tranh thủ về sớm cùng con ăn mừng nè.
Thiên Nhi vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy mẹ mình.
- Ôi, con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ.
- Mở ra xem con có thích không mẹ. Ba con chọn đó. - Mẹ của Thiên Nhi nhaý mắt.
- Dạ, ba mẹ vào trong mở quà còn con đi ạ.
Thiên Nhi ngồi trên bàn học hồi hộp mở túi ra, ba mẹ đứng hai bên cũng phụ con gái. Bên trong túi là một chiếc máy vi tính xách tay, hiệu Dell, màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Quá bất ngờ trước món quà của ba mẹ, Thiên Nhi vỡ òa sung sướng, cô quay lại ôm chầm lấy ba mẹ, không ngừng reo hò.
- Ba mẹ tặng con thật ạ. Con không mơ phải không ạ. Con thích quá. Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ.
- Anh hai là người đưa ra ý tưởng, ba mẹ cùng chọn.
- Thiên Nhi cảm ơn mọi người rất nhiều ạ. Con vui quá ba mẹ ơi.
- Máy đã được cài đặt cơ bản rồi. Trong lúc sử dụng con thấy gì không biết cứ hỏi ba. - Ba cô lên tiếng dặn dò.
- dạ.
- Thôi con chuẩn bị đi, ba mẹ xuống phòng nghỉ ngơi tí rồi chút cả nhà mình cùng ăn mừng con đậu Đại Học và "rửa" máy luôn được không? Hôm nay mẹ có dặn dì giúp nấu món cari Vịt mà con thích đó.
- Ôi tuyệt quá. Vậy ba mẹ xuống nghỉ tí con cũng xuống ngay đây ạ.
Khi ba mẹ xuống nhà rồi, Thiên Nhi còn một mình trên phòng, cô bấm nút khởi động Laptop của mình. Nhìn hình ảnh bông hoa hướng dương với sắc vàng của nắng trên màn hình, trái tim Thiên Nhi thấy thật ấm áp. Ba mẹ luôn muốn nhắc Thiên Nhi phải sống mạnh mẽ và kiên cường như loài hoa ấy, luôn nhìn mọi việc trong cuộc sống theo hướng tích cực và luôn hướng mình về tương lai, nhìn về phía mặt trời mà hoàn thiện bản thân, trao dồi để có đủ chân - thiện - mỹ. Mai Thiên Nhi nhập học rồi, món quà ba mẹ tặng có ý nghĩ vô cùng to lớn với cô cả về vật chất lẫn tinh thần, tuyệt vời không từ ngữ nào diễn tả được. Cô lôi quyển nhật ký ra viết những dòng tâm sự:
Ngày... tháng... năm...
Cảm giác lâng lâng khó tả thành lời. Cảm ơn món quà ba mẹ tặng. Ba mẹ ban cho con cuộc sống này, bên con và nuôi nấng con nên người. Con luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn khi là con của ba mẹ.
Đóng quyển nhật ký lại, Thiên Nhi cười tươi rồi chạy xuống nhà ăn cơm cùng ba mẹ.
***
Sáng sớm hôm sau Thiên Nhi dậy sớm để ba chở đến trường trong ngày đầu tiên. Lớp sư phạm văn của Thiên Nhi có sáu mươi lăm bạn. Cứ nghĩ lớp sẽ chỉ toàn con gái, vì con trai đời nào thích văn; thường bọn con trai có theo sư phạm chỉ theo khối Tự nhiên thôi. Nhưng không ngờ lớp cô cũng đông con trai đến thế. Khuôn mặt mọi người đều xa lạ nhưng Thiên Nhi vẫn tìm thấy nét thân quen cuả những người bạn năm tháng học trò. Ngồi ở giảng đường nghe thầy Huân chủ nhiệm lớp trao đổi nội quy, sinh hoạt đầu năm và dặn dò những gì cần thiết cho sinh viên mà thích thú quá đỗi. Giọng thầy trầm thấp êm êm cuốn hút. Giờ sinh hoạt trôi qua, những giờ học đầu tiên bắt đầu trong nhẹ nhàng và đâỳ thú vị. Thiên Nhi làm quen được cô ngồi cạnh bên mình, cô bạn tên Hoàng Yến, lớn hơn Thiên Nhi một tuổi nhưng hai người không xưng chị em mà gọi nhau là bạn bè. Hoàng Yến nói chuyện cũng rất dễ mến. Hai người nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. Một khoảng trời sinh viên tươi đẹp đang mở cửa đón bước chân cô thiếu nữ tuổi mười chín hồn nhiên xinh đẹp.
- Ê, bốn mắt.
Thiên Nhi giật bắn mình vì có ai đó đang khều khều lưng cô bạn cùng bàn với mình. Xoay người lại Thiên Nhi nhìn thấy nụ cười nhăn nhở của một anh chàng.
- Bốn mắt cho anh mượn cây viết đi.
- Ngày đầu đi học mà cũng không chuẩn bị bút viết sao? Hay ông chú già quá bị bệnh quên? - Hoàng Yến đanh đá trả lời.
Cậu bạn phía sau vẫn cười hì hì và kiên trì giải thích:
- Không phải không mang theo viết mà vì cây viết bị nghẹt mực không viết được mới mượn.
- Nhưng chả ai mượn viết cái kiểu thiếu lịch sự như bạn cả. Chưa biết tên thì hỏi chứ gì mà hai mắt với bốn mắt ở đây. Bị cận là cái tội à?
- Haizzz. Con bé khó tính quá đi. Không biết đã giẫm phải gai nhím rồi.
- Này ông chú gọi ai là nhím vậy? Con trai gì mà vô duyên thấy ớn.
- ôi thôi. Con gái lớp văn vầy chết rồi. Nhím là một con vật nhỏ dễ thương. Đây chỉ đang sử dụng biện pháp so sánh mà thôi.
Nghe hai người bạn mới lý luận mà Thiên Nhi cảm thấy rất buồn cười. Cô nhớ đến những ngày còn học dưới mái trường cấp ba, nhớ đám bạn ngày xưa quá. Cô lấy từ trong balo ra một cây viết rồi đưa cho anh bạn bàn dưới với nụ cười thân thiện. Anh bạn kia nhận lấy không quên để lại lời cảm ơn. Một lúc sau lại quẳng một tờ giấy lên bàn học Thiên Nhi và Hoàng Yến. Mở tờ giấy ra, bên trong có mấy dòng chữ:
"Làm quen nhé hai cô bạn. Anh tên là Thanh, năm nay 20 tuổi. Có gì kết bạn Yahoo với anh nhé. Nick anh là: doilangbac_dochanh. Cho anh xin Yahoo hai đứa em đi"
Hoàng Yến xem nội dung trong tờ giấy xong lại bỏ vào ngăn bàn rồi lầm bầm:
- Cái đồ dở hơi, đồ vô duyên. Thời buổi này rồi có ai còn đi làm quen với con gái kiểu đó.
Nhưng trên môi cô bạn là nụ cười rất tươi.
Thiên Nhi cảm nhận được thời sinh viên của mình thật sự bắt đầu rồi. Những ngày vui tươi ửng hồng như nắng sớm. Hết giờ học cô lại trở về nhà bên trang nhật ký của mình. Đếm ngày trôi. Một điều gì đó trong Thiên Nhi thôi thúc hy vọng thời gian trôi nhanh.
Ngày... tháng... năm...
Cảm thấy nhớ một người. Có phải vì xa nên cứ mong ngày gặp lại?
Cô yêu mảnh đất Sài Gòn này, nơi cô bước đi những bước chập chững đầu tiên; nơi cô bi bô những câu nói đầu đời, cất tiếng gọi cha gọi mẹ. Người ta thường nói: "Sài Gòn hoa lệ/ hoa cho người giàu/ lệ cho người nghèo". Nhưng với cô Sài Gòn bình dị và thân quen lắm, cô yêu những khuôn mặt người trên phố, yêu sao cuộc sống trôi qua từng giờ, từng phút, từng giây. Cô yêu Sài Gòn là thế nhưng sao nhìn áng chiều chậm chậm buông cô lại nhớ đến con đường vàng xác hoa ở Long Xuyên đến thế. Ngồi bên hiên nhà ngắm thời gian trôi. Mây trắng mây xanh tô vẽ một khung trời bồng bềnh màu lam ngọc. Từng chiếc lá mùa Thu rơi lả tả trong chiều sau cơn mưa. Ôi phố chiều nay ơi! Sao ta lại nhớ con đường ngày xưa tan học đến vậy? Và bất cứ một chiếc áo sơ mi trắng nào vô tình lướt qua phố cũng làm cô nhớ tới một người.
Cô sinh ra vào mùa Thu, có lẽ vì thế mà cô yêu mùa Thu như yêu có thuở ban đầu nhiều luyến lưu. Nhưng năm nay cô lại cứ hy vọng mùa Thu sẽ trôi qua thật mau để Hạ đến sớm hơn. Hạ về cô sẽ trở về thăm lại những mến thương bên bạn bè, bên thầy cô. Cô sẽ trở về thăm lại cây phượng vĩ gốc sân trường, chiếc lá bàng, căn phòng cũ, thăm lại nơi đầu tiên gặp gỡ. Những vui buồn hờn dỗi ẩn hiện mơ hồ qua ô cửa sổ, cô nhớ tháng ấy đến cháy cả con tim. Nhớ khuôn mặt những người bạn học, nhớ những con điểm đỏ chói trong bài kiểm tra và cả hai ô điểm bỏ trống của ai kia, nhớ chiếc huy hiệu Đoàn viên.. rồi cô đưa mắt nhìn về một góc phòng nơi cô đang treo chiếc nón tay bèo màu vàng... đưa tay khẽ chạm vào chiếc nón và nở một nụ cười như cô giữ chặt một điều gì đó đang manh nha trong trái tim bé nhỏ.
Tiếng xe ôto chầm chậm dừng lại trước nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Nhi, thông qua ô cửa sổ của phòng, cô thấy ba mẹ mình bước xuống xe. Hai người lấy theo một chiếc túi gì đó ra rồi cùng vào nhà. Mới có Bốn giờ ba mươi chiều thôi, sao hôm nay ba mẹ lại tranh thủ về sớm vậy? Về cùng nhau như thế chắc có gì đặc biệt lắm đây? Đang tự hỏi, tự suy luận và cũng chuẩn bị xuống nhà để chào ba mẹ thì Thiên Nhi lại nghe tiếng gõ cửa phòng. Cô nhanh chóng bước ra mở cửa:
- Chúc mừng con gái trở thành tân sinh viên trường đại học sư phạm. - Mẹ cô tươi cười và lên tiếng. Sau đó nhận lấy một túi xách thật to từ tay của ba, đưa nó cho cô rồi nói tiếp - Đây là quà ba mẹ tặng con gái yêu. Hôm nay ba mẹ tranh thủ về sớm cùng con ăn mừng nè.
Thiên Nhi vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy mẹ mình.
- Ôi, con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ.
- Mở ra xem con có thích không mẹ. Ba con chọn đó. - Mẹ của Thiên Nhi nhaý mắt.
- Dạ, ba mẹ vào trong mở quà còn con đi ạ.
Thiên Nhi ngồi trên bàn học hồi hộp mở túi ra, ba mẹ đứng hai bên cũng phụ con gái. Bên trong túi là một chiếc máy vi tính xách tay, hiệu Dell, màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Quá bất ngờ trước món quà của ba mẹ, Thiên Nhi vỡ òa sung sướng, cô quay lại ôm chầm lấy ba mẹ, không ngừng reo hò.
- Ba mẹ tặng con thật ạ. Con không mơ phải không ạ. Con thích quá. Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ.
- Anh hai là người đưa ra ý tưởng, ba mẹ cùng chọn.
- Thiên Nhi cảm ơn mọi người rất nhiều ạ. Con vui quá ba mẹ ơi.
- Máy đã được cài đặt cơ bản rồi. Trong lúc sử dụng con thấy gì không biết cứ hỏi ba. - Ba cô lên tiếng dặn dò.
- dạ.
- Thôi con chuẩn bị đi, ba mẹ xuống phòng nghỉ ngơi tí rồi chút cả nhà mình cùng ăn mừng con đậu Đại Học và "rửa" máy luôn được không? Hôm nay mẹ có dặn dì giúp nấu món cari Vịt mà con thích đó.
- Ôi tuyệt quá. Vậy ba mẹ xuống nghỉ tí con cũng xuống ngay đây ạ.
Khi ba mẹ xuống nhà rồi, Thiên Nhi còn một mình trên phòng, cô bấm nút khởi động Laptop của mình. Nhìn hình ảnh bông hoa hướng dương với sắc vàng của nắng trên màn hình, trái tim Thiên Nhi thấy thật ấm áp. Ba mẹ luôn muốn nhắc Thiên Nhi phải sống mạnh mẽ và kiên cường như loài hoa ấy, luôn nhìn mọi việc trong cuộc sống theo hướng tích cực và luôn hướng mình về tương lai, nhìn về phía mặt trời mà hoàn thiện bản thân, trao dồi để có đủ chân - thiện - mỹ. Mai Thiên Nhi nhập học rồi, món quà ba mẹ tặng có ý nghĩ vô cùng to lớn với cô cả về vật chất lẫn tinh thần, tuyệt vời không từ ngữ nào diễn tả được. Cô lôi quyển nhật ký ra viết những dòng tâm sự:
Ngày... tháng... năm...
Cảm giác lâng lâng khó tả thành lời. Cảm ơn món quà ba mẹ tặng. Ba mẹ ban cho con cuộc sống này, bên con và nuôi nấng con nên người. Con luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn khi là con của ba mẹ.
Đóng quyển nhật ký lại, Thiên Nhi cười tươi rồi chạy xuống nhà ăn cơm cùng ba mẹ.
***
Sáng sớm hôm sau Thiên Nhi dậy sớm để ba chở đến trường trong ngày đầu tiên. Lớp sư phạm văn của Thiên Nhi có sáu mươi lăm bạn. Cứ nghĩ lớp sẽ chỉ toàn con gái, vì con trai đời nào thích văn; thường bọn con trai có theo sư phạm chỉ theo khối Tự nhiên thôi. Nhưng không ngờ lớp cô cũng đông con trai đến thế. Khuôn mặt mọi người đều xa lạ nhưng Thiên Nhi vẫn tìm thấy nét thân quen cuả những người bạn năm tháng học trò. Ngồi ở giảng đường nghe thầy Huân chủ nhiệm lớp trao đổi nội quy, sinh hoạt đầu năm và dặn dò những gì cần thiết cho sinh viên mà thích thú quá đỗi. Giọng thầy trầm thấp êm êm cuốn hút. Giờ sinh hoạt trôi qua, những giờ học đầu tiên bắt đầu trong nhẹ nhàng và đâỳ thú vị. Thiên Nhi làm quen được cô ngồi cạnh bên mình, cô bạn tên Hoàng Yến, lớn hơn Thiên Nhi một tuổi nhưng hai người không xưng chị em mà gọi nhau là bạn bè. Hoàng Yến nói chuyện cũng rất dễ mến. Hai người nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. Một khoảng trời sinh viên tươi đẹp đang mở cửa đón bước chân cô thiếu nữ tuổi mười chín hồn nhiên xinh đẹp.
- Ê, bốn mắt.
Thiên Nhi giật bắn mình vì có ai đó đang khều khều lưng cô bạn cùng bàn với mình. Xoay người lại Thiên Nhi nhìn thấy nụ cười nhăn nhở của một anh chàng.
- Bốn mắt cho anh mượn cây viết đi.
- Ngày đầu đi học mà cũng không chuẩn bị bút viết sao? Hay ông chú già quá bị bệnh quên? - Hoàng Yến đanh đá trả lời.
Cậu bạn phía sau vẫn cười hì hì và kiên trì giải thích:
- Không phải không mang theo viết mà vì cây viết bị nghẹt mực không viết được mới mượn.
- Nhưng chả ai mượn viết cái kiểu thiếu lịch sự như bạn cả. Chưa biết tên thì hỏi chứ gì mà hai mắt với bốn mắt ở đây. Bị cận là cái tội à?
- Haizzz. Con bé khó tính quá đi. Không biết đã giẫm phải gai nhím rồi.
- Này ông chú gọi ai là nhím vậy? Con trai gì mà vô duyên thấy ớn.
- ôi thôi. Con gái lớp văn vầy chết rồi. Nhím là một con vật nhỏ dễ thương. Đây chỉ đang sử dụng biện pháp so sánh mà thôi.
Nghe hai người bạn mới lý luận mà Thiên Nhi cảm thấy rất buồn cười. Cô nhớ đến những ngày còn học dưới mái trường cấp ba, nhớ đám bạn ngày xưa quá. Cô lấy từ trong balo ra một cây viết rồi đưa cho anh bạn bàn dưới với nụ cười thân thiện. Anh bạn kia nhận lấy không quên để lại lời cảm ơn. Một lúc sau lại quẳng một tờ giấy lên bàn học Thiên Nhi và Hoàng Yến. Mở tờ giấy ra, bên trong có mấy dòng chữ:
"Làm quen nhé hai cô bạn. Anh tên là Thanh, năm nay 20 tuổi. Có gì kết bạn Yahoo với anh nhé. Nick anh là: doilangbac_dochanh. Cho anh xin Yahoo hai đứa em đi"
Hoàng Yến xem nội dung trong tờ giấy xong lại bỏ vào ngăn bàn rồi lầm bầm:
- Cái đồ dở hơi, đồ vô duyên. Thời buổi này rồi có ai còn đi làm quen với con gái kiểu đó.
Nhưng trên môi cô bạn là nụ cười rất tươi.
Thiên Nhi cảm nhận được thời sinh viên của mình thật sự bắt đầu rồi. Những ngày vui tươi ửng hồng như nắng sớm. Hết giờ học cô lại trở về nhà bên trang nhật ký của mình. Đếm ngày trôi. Một điều gì đó trong Thiên Nhi thôi thúc hy vọng thời gian trôi nhanh.
Ngày... tháng... năm...
Cảm thấy nhớ một người. Có phải vì xa nên cứ mong ngày gặp lại?