Hoàng Minh Long không tin nắm lấy bả vai Thái Mỹ Hoà mạnh mẽ gượng cười.
-"Nói lại."
Thái Mỹ Hoà nhận thấy Hoàng Minh Long sắp không kiềm được tức giận im lặng nhìn nhóc.
Hoàng Minh Long biết Thái Mỹ Hoà sợ hãi không dám trả lời. Em ấy không được sợ mình.
-"Anh không nói lớn nữa ha. Em nói lại đi. Em có yêu anh không? À...Anh là gì của em?"-Hoàng Minh Long nhẹ giọng.
Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt lặng nhìn Hoàng Minh Long. Hôm nay Hoàng Minh Long ôn nhu nói chắc có lẽ anh ấy nghiêm túc.
-"À...Hoà coi anh Long là bạn. Bạn thân đấy. Quan tâm nhau như người nhà."
Hoàng Minh Long không cam tâm buông tay mình ra khỏi bả vai Thái Mỹ Hoà. Bạn thân như người nhà sao? Vậy từ trước đến nay chỉ là do em ấy sợ tôi. Tôi xấu xa và hung dữ trong mắt em ấy đến vậy sao.
-"Đi đi."-Hay là trả mọi thứ lại cho em ấy. Có lẽ sẽ tốt hơn. Rồi một ngày nào đó em ấy sẽ yêu mình. Đúng rồi,sẽ như thế.-"Em về với gia đình. Rồi mai này hãy quay lại với anh."
Thái Mỹ Hoà quá ngốc nghếch. Em quay lưng bước đi nhanh chóng. Nhưng Thái Mỹ Hoà có ngờ rằng Hoàng Minh Long rất muốn có em bên cạnh. Không thể nào muốn em rời bỏ mình. Muốn Thái Mỹ Hoà quay lại và tự động ôm lấy Hoàng Minh Long và nói yêu mình. Nhưng đó chỉ là mong muốn.
Hoàng Minh Long ôm lấy miệng. Máu từ đâu hộc ra nhanh chóng. Hoàng Minh Long té xuống đường. Mọi người đi qua dừng lại bao vây bàn tán.
Thái Mỹ Hoà đi nữa đường. Như có cảm giác bất an. Quay lại,không thấy Hoàng Minh Long đâu mà thấy toàn người.
-"Anh Long."-Thái Mỹ Hoà sững sốt khi thấy máu tràn ra ướt đẫm áo Hoàng Minh Long.
...
3 ngày trước.
Hoàng Minh Long cũng bị hộc máu trong phòng vệ sinh nhiều như thế này. Nhóc đã bất tỉnh ngay trong đấy. Trong mê mang chỉ nhớ đến Thái Mỹ Hoà. Không một ai thấy Hoàng Minh Long bất tỉnh.
Một tiếng trôi qua.
Hoàng Minh Long lờ mờ mơ màng tỉnh hẳn. Đến bệnh viện. Tiến sĩ giỏi nhất gặp Hoàng Minh Long với vẻ mặt suy tư.
-"Có phải lúc nhỏ con bị ảnh hưởng gan không?"
Gật.
-"Đã điều trị rồi nhưng bị lại. Con phải tìm người thích hợp ghép gan. Nếu không con sẽ chết bất cứ lúc nào. Dạo gần đây con sẽ luôn ói ra máu,ít ăn,thiếu ngủ. Phải điều dưỡng lại mình."
Hoàng Minh Long nghĩ đến Thái Mỹ Hoà. Chưa một lần nói yêu mình. Vậy trong tim em ấy có Hoàng Minh Long này không?
Hoàng Minh Long rất sợ cô đơn. Sợ cảm giác ngồi trong lớp học chỉ biết đưa mắt nhìn mọi người vui đùa,cười,chạy nhảy trong khi mình không thể với đến những nụ cười và cảm xúc xa vời ấy. Bởi vì mình là con của vợ lẽ,là đứa con của vợ lẽ mà thôi.
Nhưng từ khi Thái Mỹ Hoà xuất hiện. Người bạn nở nụ cười với Hoàng Minh Long đầu tiên mà Hoàng Minh Long cứ ngỡ nụ cười từ người nào đó đối với mình sẽ rất xa vời.
Thái Mỹ Hoà là người mang nắng ấm xoa dịu trái tim băng giá ấy. Hoàng Minh Long yêu Thái Mỹ Hoà. Từ nụ cười,ánh mắt cho đến giọng nói của một tiểu thư dịu dàng.
Hoàng Minh Long yêu Thái Mỹ Hoà.
Mặc kệ em ấy có đáp trả hay hướng về một nơi nào đó. Hoàng Minh Long không thể để em ấy rời xa được.
...
-"Anh Long mau tỉnh dậy đi."-Thái Mỹ Hoà nức nở gọi trong nước mắt.
Mọi người ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng. Vừa dứt chuyện Lam Minh Nhật thì chuyện khác lại ập đến.
Nàng lo lắng ngồi cạnh nắm tay Hoàng Minh Long. Thằng em tội nghiệp. Bị bệnh mà im lặng làm như mình không cần thứ gì cả. Máu...máu tràn khắp áo khô lại.
Thái Mỹ Hoà nấc lên mếu máo. Hoàng Minh Long bị sao vậy? Hay tại mình? Đúng rồi,chắc tại mình nên anh ấy giận quá mới chảy nhiều máu. Đừng bỏ Thái Mỹ Hoà ở lại mà Hoàng Minh Long.
Mọi người ai cũng bỏ Thái Mỹ Hoà mà đi. Đến cả Hoàng Minh Long cũng thế luôn sao. Đừng mang anh ấy khỏi con.
-"Không có ai hợp cả."-Y tá bước ra với đống tài liệu.
Thái Mỹ Hoà nghe xong nấc lên. Như thế là thế nào? Tại sao không có ai hợp cả.
-"Hức...hức...hức..."-Thái Mỹ Hoà ôm lấy cánh tay y tá.-"Làm ơn kiểm tra lại giúp cháu với."
Cô ôm lấy Thái Mỹ Hoà đang rối loạn. Mọi người ai cũng nhận thấy Thái Mỹ Hoà rất sợ hãi khi Hoàng Minh Long bị điều mà không ai muốn xảy ra.
-"Bình tĩnh đi Hoà."-Cô ôm lấy người em bé bỏng ấy.-"Để chị vào thử."
Cô và bọn nó vào phòng xét nghiệm. Cũng không ai hợp.
Ba mẹ đến nhanh chóng. Cũng không ai hợp. Tinh thần mọi người xuống mấy bậc.
-"Sẽ có người hợp thôi."-Em nhỏ nhẹ.
-"Ừ. Bé Nhi nói đúng đấy."-Nó xỏ tay vào túi quần.-"Còn Lam Minh Hoàng đã tỉnh chưa?"
Mọi người lắc đầu. Hai đứa nhóc này sao làm mọi người lo lắng vậy nhỉ?
....
Thái Mỹ Hoà ngồi cạnh Hoàng Minh Long. Nắm lấy đôi tay của nhóc,đưa lên mặt mình.
-"Thái Mỹ Hoà yêu Hoàng Minh Long nhiều lắm."-Bất chợt con tim Thái Mỹ Hoà không khống chế được nói trong nước mắt.-"Anh mau tỉnh dậy nghe em nói đi. Đừng bỏ Hoà ở lại. Mau tỉnh dậy lau nước mắt cho em đi. Anh bảo em khóc trông rất xấu mà."
Thái Mỹ Hoà vô ý thức nói rất nhiều. Cho đến tận bây giờ Thái Mỹ Hoà mới cảm nhận được yêu một người là như thế nào. Vì mình quá ngốc nghếch nên không biết con tim rất yêu Hoàng Minh Long. Vậy mà mình lại nói xem anh ấy là bạn.
Không phải bạn. Anh nghe không? Mau trả lời rồi cười với em đi Hoàng Minh Long.
-"Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ ôm lấy anh,nói vạn lời yêu anh. Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ nghe lời anh,không cãi lời anh,không nói dối anh. Sẽ là một cô bạn gái ở cạnh anh mãi mãi. Sẽ là người yêu anh suốt đời. Sẽ là cô bạn gái ngoan hiền nhất. Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ chủ động chạy đến bên anh. Hoàng Minh Long ơi. Anh trả lời em đi."
Hoàng Minh Long không tin nắm lấy bả vai Thái Mỹ Hoà mạnh mẽ gượng cười.
-"Nói lại."
Thái Mỹ Hoà nhận thấy Hoàng Minh Long sắp không kiềm được tức giận im lặng nhìn nhóc.
Hoàng Minh Long biết Thái Mỹ Hoà sợ hãi không dám trả lời. Em ấy không được sợ mình.
-"Anh không nói lớn nữa ha. Em nói lại đi. Em có yêu anh không? À...Anh là gì của em?"-Hoàng Minh Long nhẹ giọng.
Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt lặng nhìn Hoàng Minh Long. Hôm nay Hoàng Minh Long ôn nhu nói chắc có lẽ anh ấy nghiêm túc.
-"À...Hoà coi anh Long là bạn. Bạn thân đấy. Quan tâm nhau như người nhà."
Hoàng Minh Long không cam tâm buông tay mình ra khỏi bả vai Thái Mỹ Hoà. Bạn thân như người nhà sao? Vậy từ trước đến nay chỉ là do em ấy sợ tôi. Tôi xấu xa và hung dữ trong mắt em ấy đến vậy sao.
-"Đi đi."-Hay là trả mọi thứ lại cho em ấy. Có lẽ sẽ tốt hơn. Rồi một ngày nào đó em ấy sẽ yêu mình. Đúng rồi,sẽ như thế.-"Em về với gia đình. Rồi mai này hãy quay lại với anh."
Thái Mỹ Hoà quá ngốc nghếch. Em quay lưng bước đi nhanh chóng. Nhưng Thái Mỹ Hoà có ngờ rằng Hoàng Minh Long rất muốn có em bên cạnh. Không thể nào muốn em rời bỏ mình. Muốn Thái Mỹ Hoà quay lại và tự động ôm lấy Hoàng Minh Long và nói yêu mình. Nhưng đó chỉ là mong muốn.
Hoàng Minh Long ôm lấy miệng. Máu từ đâu hộc ra nhanh chóng. Hoàng Minh Long té xuống đường. Mọi người đi qua dừng lại bao vây bàn tán.
Thái Mỹ Hoà đi nữa đường. Như có cảm giác bất an. Quay lại,không thấy Hoàng Minh Long đâu mà thấy toàn người.
-"Anh Long."-Thái Mỹ Hoà sững sốt khi thấy máu tràn ra ướt đẫm áo Hoàng Minh Long.
...
ngày trước.
Hoàng Minh Long cũng bị hộc máu trong phòng vệ sinh nhiều như thế này. Nhóc đã bất tỉnh ngay trong đấy. Trong mê mang chỉ nhớ đến Thái Mỹ Hoà. Không một ai thấy Hoàng Minh Long bất tỉnh.
Một tiếng trôi qua.
Hoàng Minh Long lờ mờ mơ màng tỉnh hẳn. Đến bệnh viện. Tiến sĩ giỏi nhất gặp Hoàng Minh Long với vẻ mặt suy tư.
-"Có phải lúc nhỏ con bị ảnh hưởng gan không?"
Gật.
-"Đã điều trị rồi nhưng bị lại. Con phải tìm người thích hợp ghép gan. Nếu không con sẽ chết bất cứ lúc nào. Dạo gần đây con sẽ luôn ói ra máu,ít ăn,thiếu ngủ. Phải điều dưỡng lại mình."
Hoàng Minh Long nghĩ đến Thái Mỹ Hoà. Chưa một lần nói yêu mình. Vậy trong tim em ấy có Hoàng Minh Long này không?
Hoàng Minh Long rất sợ cô đơn. Sợ cảm giác ngồi trong lớp học chỉ biết đưa mắt nhìn mọi người vui đùa,cười,chạy nhảy trong khi mình không thể với đến những nụ cười và cảm xúc xa vời ấy. Bởi vì mình là con của vợ lẽ,là đứa con của vợ lẽ mà thôi.
Nhưng từ khi Thái Mỹ Hoà xuất hiện. Người bạn nở nụ cười với Hoàng Minh Long đầu tiên mà Hoàng Minh Long cứ ngỡ nụ cười từ người nào đó đối với mình sẽ rất xa vời.
Thái Mỹ Hoà là người mang nắng ấm xoa dịu trái tim băng giá ấy. Hoàng Minh Long yêu Thái Mỹ Hoà. Từ nụ cười,ánh mắt cho đến giọng nói của một tiểu thư dịu dàng.
Hoàng Minh Long yêu Thái Mỹ Hoà.
Mặc kệ em ấy có đáp trả hay hướng về một nơi nào đó. Hoàng Minh Long không thể để em ấy rời xa được.
...
-"Anh Long mau tỉnh dậy đi."-Thái Mỹ Hoà nức nở gọi trong nước mắt.
Mọi người ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng. Vừa dứt chuyện Lam Minh Nhật thì chuyện khác lại ập đến.
Nàng lo lắng ngồi cạnh nắm tay Hoàng Minh Long. Thằng em tội nghiệp. Bị bệnh mà im lặng làm như mình không cần thứ gì cả. Máu...máu tràn khắp áo khô lại.
Thái Mỹ Hoà nấc lên mếu máo. Hoàng Minh Long bị sao vậy? Hay tại mình? Đúng rồi,chắc tại mình nên anh ấy giận quá mới chảy nhiều máu. Đừng bỏ Thái Mỹ Hoà ở lại mà Hoàng Minh Long.
Mọi người ai cũng bỏ Thái Mỹ Hoà mà đi. Đến cả Hoàng Minh Long cũng thế luôn sao. Đừng mang anh ấy khỏi con.
-"Không có ai hợp cả."-Y tá bước ra với đống tài liệu.
Thái Mỹ Hoà nghe xong nấc lên. Như thế là thế nào? Tại sao không có ai hợp cả.
-"Hức...hức...hức..."-Thái Mỹ Hoà ôm lấy cánh tay y tá.-"Làm ơn kiểm tra lại giúp cháu với."
Cô ôm lấy Thái Mỹ Hoà đang rối loạn. Mọi người ai cũng nhận thấy Thái Mỹ Hoà rất sợ hãi khi Hoàng Minh Long bị điều mà không ai muốn xảy ra.
-"Bình tĩnh đi Hoà."-Cô ôm lấy người em bé bỏng ấy.-"Để chị vào thử."
Cô và bọn nó vào phòng xét nghiệm. Cũng không ai hợp.
Ba mẹ đến nhanh chóng. Cũng không ai hợp. Tinh thần mọi người xuống mấy bậc.
-"Sẽ có người hợp thôi."-Em nhỏ nhẹ.
-"Ừ. Bé Nhi nói đúng đấy."-Nó xỏ tay vào túi quần.-"Còn Lam Minh Hoàng đã tỉnh chưa?"
Mọi người lắc đầu. Hai đứa nhóc này sao làm mọi người lo lắng vậy nhỉ?
....
Thái Mỹ Hoà ngồi cạnh Hoàng Minh Long. Nắm lấy đôi tay của nhóc,đưa lên mặt mình.
-"Thái Mỹ Hoà yêu Hoàng Minh Long nhiều lắm."-Bất chợt con tim Thái Mỹ Hoà không khống chế được nói trong nước mắt.-"Anh mau tỉnh dậy nghe em nói đi. Đừng bỏ Hoà ở lại. Mau tỉnh dậy lau nước mắt cho em đi. Anh bảo em khóc trông rất xấu mà."
Thái Mỹ Hoà vô ý thức nói rất nhiều. Cho đến tận bây giờ Thái Mỹ Hoà mới cảm nhận được yêu một người là như thế nào. Vì mình quá ngốc nghếch nên không biết con tim rất yêu Hoàng Minh Long. Vậy mà mình lại nói xem anh ấy là bạn.
Không phải bạn. Anh nghe không? Mau trả lời rồi cười với em đi Hoàng Minh Long.
-"Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ ôm lấy anh,nói vạn lời yêu anh. Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ nghe lời anh,không cãi lời anh,không nói dối anh. Sẽ là một cô bạn gái ở cạnh anh mãi mãi. Sẽ là người yêu anh suốt đời. Sẽ là cô bạn gái ngoan hiền nhất. Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ chủ động chạy đến bên anh. Hoàng Minh Long ơi. Anh trả lời em đi."