Nó thấy bà bỏ đi. Quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vẫn nằm đó không biết khi nào mới tỉnh.
-"Hoàng...đến khi nào em mới tỉnh đây?"
Chú đi theo thím trong im lặng. Lại trở về ngôi biệt thự với hàng ngàn lời xin lỗi mong mình nhận Lam Minh Hoàng. Thằng bé không có tội tình gì.
Chú đứng trước mặt thím thở dài.
-"Vào nhà đi."
Thím lạnh cóng ngước lên với đôi mắt đỏ hoe.
-"Thật ư?"
-"Bé Nhật muốn tôi và bà bắt đầu lại."
Lam Minh Nhật.
-"Vậy ông....?"
-"Bắt đầu lại nhé. Bà hứa phải là người vợ tốt,mẹ hiền,thím đảm đang đấy."
Thím gật đầu trong nước mắt. Cảm ơn con,Lam Minh Nhật.
Chú nắm tay thím đi vào trong. Trên trời cao,hai ngôi sao toả sáng nhất khẽ nhấp nháy. Ba mẹ nó mỉm cười ở trên. Con người sao có thể vị tha nhiều lần? Nhưng nếu vị tha được thì hãy nhé. Bởi vì như thế là mình đã mang đến một nụ cười trên thế giới,giảm đi sự đau khổ cho một con người. Và chính bản thân mình cũng rất hạnh phúc.
..........................
Thái Mỹ Hoà trong phòng vệ sinh vắt khăn lau mặt và một xô nước chuẩn bị lau cho Hoàng Minh Long.
Đứng nhìn mình trước gương. Dạo này trông mình xấu hẳn quá. Không biết như thế anh ấy có còn yêu mình nữa không. Mắt thâm quần nhẹ,mặt ốm hẳn,đôi môi tái nhợt. Nhưng như thế,khuôn mặt của một tiểu thư dịu dàng nhà giàu xinh xắn vẫn không phai đi. Thoái Mỹ Hoà khẽ đưa tay sờ lên má.
Hoàng Minh Long.
Nhớ đến lúc trước. Ngày nào Hoàng Minh Long cũng bắt mình ăn uống đều đặn,chăm sóc ân cần. Bây giờ không còn nữa. Làm Thái Mỹ Hoà thấy trống trải.
{Tôi không muốn em làm bạn.}
{Mà tôi muốn em là vợ tôi.}
{Tôi nói là không có cãi lại.}
{Lại nói dối.}
{Từ nay sắp đến tôi nói gì cũng phải nghe theo. Không nói dối,không cãi lại,nghe theo mà làm.}
Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ là một cô bạn gái ngoan ở bên cạnh anh.
Thái Mỹ Hoà bê xô nước lên chưa kịp quay lưng bước đi. Một vòng tay ở phía sau choàng đến ôm lấy cả người Thái Mỹ Hoà,kéo em vào trong lòng.
-"Em có yêu tôi không?"-Giọng nói ấm áp truyền đến tai Thái Mỹ Hoà.
Choang.
Xô nước rơi xuống đất. Thái Mỹ Hoà run run không biết là thật hay mơ. Anh ấy tỉnh rồi. Anh ấy không bỏ mình mà đi. Thái Mỹ Hoà bật khóc.
-"Trả lời đi."-Hoàng Minh Long muốn chính miệng nghe Thái Mỹ Hoà nói yêu mình.
Thái Mỹ Hoà gật đầu nhanh chóng.
-"Yêu. Rất yêu. Thái Mỹ Hoà yêu Hoàng Minh Long nhiều lắm. Em yêu anh."-Thái Mỹ Hoà đã từng nói. Nếu anh ấy tỉnh dậy,có nói hàng vạn câu yêu anh. Thái Mỹ Hoà cũng sẽ làm.
Hoàng Minh Long nở nụ cười thỏa mãn. Xiết chặt Thái Mỹ Hoà lại,nhỏ nhẹ bên tai.
-"Tôi cũng yêu em rất nhiều."
................................................
Nội kế suy nghĩ lại câu nói của chú nó. Người vợ chưa danh chính ngôn thuận. Nội tức giận hấc hết những thứ trên bàn xuống.
-"Lam Minh Nhật. Con nhỏ khốn kiếp. Tao sẽ giết mày."-Nội nắm chặt tay đi nhẹ nhàng ra phòng.
Lái xe nhanh đến bệnh viện. Cả bọn mình muốn giết đều ở trong này. Ước gì bây giờ mình gọi sẵn một chiếc máy bay đến bắn nổ tung nơi này ra. Kiềm nén sự tức giận nội rút smart phone ra gọi nhanh cho nó.
Tin...tin...tin..
Nó đang ăn cơm nghe tiếng điện thoại reo lên. Nhìn thấy dãy số lạ.
-"Alo?"
-"Em Hoàng sao rồi con?"-Giọng bà không mấy thiện cảm.
Nó lạnh lùng vứt thìa xuống. Em ngồi đối diện nhìn nó với thần thái không vui.
-"Bà hỏi làm gì."
-"Nội quan tâm cháu không mang dòng máu mình là chuyện đương nhiên mà."-Bốn từ "không mang dòng máu" in sâu vào tâm trí nó.
-"Câm và biến là điều bây giờ bà có thể làm."-Nó tức giận.
Em ngồi bên cạnh nắm lấy tay nó chấn động.
-"Ai ya....nội con hối hận muốn đến đây xin lỗi mọi người mà sao con lại làm thế với nội cơ chứ."
Ai chứ bà tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
-"Bà muốn gì?"-Nó nói thẳng vào vấn đề.
-"Đúng là Lam Minh Nhật. Con nhanh hiểu ý nội quá. Thương con ghê."
-"Nói nhanh đi."-Nó không thích vòng vo.
-"Haiz...nội đang đứng trước cổng bệnh viện."-Bà đứng dưới nhìn lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nó đang chăm chú đâm xuống mình. Con nhỏ đáng ghét.-"Nội muốn cùng con đến mộ ba mẹ con,ông bà nội con mà tạ lỗi."
Nó nghe xong nhếch nữa miệng. Đến bây giờ mới nhận ra sao?
-"Đợi tôi một lát."
Nói rồi nó nhìn em với ánh mắt ôn nhu cộng nụ cười nhẹ nhàng.
-"Ở đây với Hoàng nhé Nhi. Chị sẽ về nhanh thôi."
Em bụm miệng gật đầu nhanh chóng.
-"Chị cẩn thận với bà Trương Ngọc Bích đấy."
-"Chị biết rồi."-Nói rồi nó quay sang đặt nụ hôn trên trán Lam Minh Hoàng.-"Mau tỉnh dậy nha Hoàng."
Nó rời đi. Vừa đóng sập cửa lại. Lam Minh Hoàng nằm đấy,tay khẽ nhúch nhích. Mở dần dần mở ra. Lam Minh Hoàng nhận được nụ hôn của Lam Minh Nhật. Nhóc nở nụ ước thỏa mãn. Như thế là quá đủ rồi chị Nhật. Em thích chị. Nhưng thời gian em nằm ở đây. Em mới biết rằng. Em chỉ thích chị thôi. Còn người em thật sự yêu đó là Từ Minh Nhi. À không...là Mangeora Sia mới đúng.
Em thấy nhóc tỉnh lại. Nở nụ cười của sự tội lỗi chạy đến. Mặn nồng chảy dài làm em thêm rung động.
-"Hoàng tỉnh rồi."
Lam Minh Hoàng cười lại với em. Mặc kệ em có là gì. Dụng cụ hay một con nhỏ mồ côi. Nhóc nắm lấy tay em.
-"Ừ."-Tưởng rằng mở mắt ra sẽ thấy người mình thích. Nhưng ngoài cái tưởng ấy. Mở mắt ra là người mình yêu.
.......................................................
Tin...tin...tin...
Nhỏ ngồi ở cantin với cô. Nhận được tin nhắn của hai ông bà nội mình.
[Trước khi vào nhà giam. Ông bà nội muốn cùng con ăn bữa cơm cuối cùng. Ở nhà hàng gần biển nhé con.]
Nhỏ chần chừ nhìn cô.
-"Ông bà ấy muốn gặp chị ăn bữa cơm cuối."
Cô lơ đãng xem điện thoại.
-"Ừm. Chị đi đi. Đi một chút rồi về. Em không muốn mình có dính dáng gì đến họ nữa."
Nó thấy bà bỏ đi. Quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vẫn nằm đó không biết khi nào mới tỉnh.
-"Hoàng...đến khi nào em mới tỉnh đây?"
Chú đi theo thím trong im lặng. Lại trở về ngôi biệt thự với hàng ngàn lời xin lỗi mong mình nhận Lam Minh Hoàng. Thằng bé không có tội tình gì.
Chú đứng trước mặt thím thở dài.
-"Vào nhà đi."
Thím lạnh cóng ngước lên với đôi mắt đỏ hoe.
-"Thật ư?"
-"Bé Nhật muốn tôi và bà bắt đầu lại."
Lam Minh Nhật.
-"Vậy ông....?"
-"Bắt đầu lại nhé. Bà hứa phải là người vợ tốt,mẹ hiền,thím đảm đang đấy."
Thím gật đầu trong nước mắt. Cảm ơn con,Lam Minh Nhật.
Chú nắm tay thím đi vào trong. Trên trời cao,hai ngôi sao toả sáng nhất khẽ nhấp nháy. Ba mẹ nó mỉm cười ở trên. Con người sao có thể vị tha nhiều lần? Nhưng nếu vị tha được thì hãy nhé. Bởi vì như thế là mình đã mang đến một nụ cười trên thế giới,giảm đi sự đau khổ cho một con người. Và chính bản thân mình cũng rất hạnh phúc.
..........................
Thái Mỹ Hoà trong phòng vệ sinh vắt khăn lau mặt và một xô nước chuẩn bị lau cho Hoàng Minh Long.
Đứng nhìn mình trước gương. Dạo này trông mình xấu hẳn quá. Không biết như thế anh ấy có còn yêu mình nữa không. Mắt thâm quần nhẹ,mặt ốm hẳn,đôi môi tái nhợt. Nhưng như thế,khuôn mặt của một tiểu thư dịu dàng nhà giàu xinh xắn vẫn không phai đi. Thoái Mỹ Hoà khẽ đưa tay sờ lên má.
Hoàng Minh Long.
Nhớ đến lúc trước. Ngày nào Hoàng Minh Long cũng bắt mình ăn uống đều đặn,chăm sóc ân cần. Bây giờ không còn nữa. Làm Thái Mỹ Hoà thấy trống trải.
{Tôi không muốn em làm bạn.}
{Mà tôi muốn em là vợ tôi.}
{Tôi nói là không có cãi lại.}
{Lại nói dối.}
{Từ nay sắp đến tôi nói gì cũng phải nghe theo. Không nói dối,không cãi lại,nghe theo mà làm.}
Chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Em sẽ là một cô bạn gái ngoan ở bên cạnh anh.
Thái Mỹ Hoà bê xô nước lên chưa kịp quay lưng bước đi. Một vòng tay ở phía sau choàng đến ôm lấy cả người Thái Mỹ Hoà,kéo em vào trong lòng.
-"Em có yêu tôi không?"-Giọng nói ấm áp truyền đến tai Thái Mỹ Hoà.
Choang.
Xô nước rơi xuống đất. Thái Mỹ Hoà run run không biết là thật hay mơ. Anh ấy tỉnh rồi. Anh ấy không bỏ mình mà đi. Thái Mỹ Hoà bật khóc.
-"Trả lời đi."-Hoàng Minh Long muốn chính miệng nghe Thái Mỹ Hoà nói yêu mình.
Thái Mỹ Hoà gật đầu nhanh chóng.
-"Yêu. Rất yêu. Thái Mỹ Hoà yêu Hoàng Minh Long nhiều lắm. Em yêu anh."-Thái Mỹ Hoà đã từng nói. Nếu anh ấy tỉnh dậy,có nói hàng vạn câu yêu anh. Thái Mỹ Hoà cũng sẽ làm.
Hoàng Minh Long nở nụ cười thỏa mãn. Xiết chặt Thái Mỹ Hoà lại,nhỏ nhẹ bên tai.
-"Tôi cũng yêu em rất nhiều."
................................................
Nội kế suy nghĩ lại câu nói của chú nó. Người vợ chưa danh chính ngôn thuận. Nội tức giận hấc hết những thứ trên bàn xuống.
-"Lam Minh Nhật. Con nhỏ khốn kiếp. Tao sẽ giết mày."-Nội nắm chặt tay đi nhẹ nhàng ra phòng.
Lái xe nhanh đến bệnh viện. Cả bọn mình muốn giết đều ở trong này. Ước gì bây giờ mình gọi sẵn một chiếc máy bay đến bắn nổ tung nơi này ra. Kiềm nén sự tức giận nội rút smart phone ra gọi nhanh cho nó.
Tin...tin...tin..
Nó đang ăn cơm nghe tiếng điện thoại reo lên. Nhìn thấy dãy số lạ.
-"Alo?"
-"Em Hoàng sao rồi con?"-Giọng bà không mấy thiện cảm.
Nó lạnh lùng vứt thìa xuống. Em ngồi đối diện nhìn nó với thần thái không vui.
-"Bà hỏi làm gì."
-"Nội quan tâm cháu không mang dòng máu mình là chuyện đương nhiên mà."-Bốn từ "không mang dòng máu" in sâu vào tâm trí nó.
-"Câm và biến là điều bây giờ bà có thể làm."-Nó tức giận.
Em ngồi bên cạnh nắm lấy tay nó chấn động.
-"Ai ya....nội con hối hận muốn đến đây xin lỗi mọi người mà sao con lại làm thế với nội cơ chứ."
Ai chứ bà tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
-"Bà muốn gì?"-Nó nói thẳng vào vấn đề.
-"Đúng là Lam Minh Nhật. Con nhanh hiểu ý nội quá. Thương con ghê."
-"Nói nhanh đi."-Nó không thích vòng vo.
-"Haiz...nội đang đứng trước cổng bệnh viện."-Bà đứng dưới nhìn lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nó đang chăm chú đâm xuống mình. Con nhỏ đáng ghét.-"Nội muốn cùng con đến mộ ba mẹ con,ông bà nội con mà tạ lỗi."
Nó nghe xong nhếch nữa miệng. Đến bây giờ mới nhận ra sao?
-"Đợi tôi một lát."
Nói rồi nó nhìn em với ánh mắt ôn nhu cộng nụ cười nhẹ nhàng.
-"Ở đây với Hoàng nhé Nhi. Chị sẽ về nhanh thôi."
Em bụm miệng gật đầu nhanh chóng.
-"Chị cẩn thận với bà Trương Ngọc Bích đấy."
-"Chị biết rồi."-Nói rồi nó quay sang đặt nụ hôn trên trán Lam Minh Hoàng.-"Mau tỉnh dậy nha Hoàng."
Nó rời đi. Vừa đóng sập cửa lại. Lam Minh Hoàng nằm đấy,tay khẽ nhúch nhích. Mở dần dần mở ra. Lam Minh Hoàng nhận được nụ hôn của Lam Minh Nhật. Nhóc nở nụ ước thỏa mãn. Như thế là quá đủ rồi chị Nhật. Em thích chị. Nhưng thời gian em nằm ở đây. Em mới biết rằng. Em chỉ thích chị thôi. Còn người em thật sự yêu đó là Từ Minh Nhi. À không...là Mangeora Sia mới đúng.
Em thấy nhóc tỉnh lại. Nở nụ cười của sự tội lỗi chạy đến. Mặn nồng chảy dài làm em thêm rung động.
-"Hoàng tỉnh rồi."
Lam Minh Hoàng cười lại với em. Mặc kệ em có là gì. Dụng cụ hay một con nhỏ mồ côi. Nhóc nắm lấy tay em.
-"Ừ."-Tưởng rằng mở mắt ra sẽ thấy người mình thích. Nhưng ngoài cái tưởng ấy. Mở mắt ra là người mình yêu.
.......................................................
Tin...tin...tin...
Nhỏ ngồi ở cantin với cô. Nhận được tin nhắn của hai ông bà nội mình.
[Trước khi vào nhà giam. Ông bà nội muốn cùng con ăn bữa cơm cuối cùng. Ở nhà hàng gần biển nhé con.]
Nhỏ chần chừ nhìn cô.
-"Ông bà ấy muốn gặp chị ăn bữa cơm cuối."
Cô lơ đãng xem điện thoại.
-"Ừm. Chị đi đi. Đi một chút rồi về. Em không muốn mình có dính dáng gì đến họ nữa."