-"Không."-Nàng giật mình thức giấc.
Mùi thuốc của bệnh viện làm nàng khó chịu khịt mũi,trần nhà màu trắng đáp vào mắt. Nàng nhìn lên bình truyền nước. Rút cây kim ra nhanh chóng. Nàng vịn tường đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Theo trực giác. Chắc chắn ác mộng ấy đang diễn ra. Không sai được điều gì. Nàng cực nhọc ngồi lên chiếc xe moto của nhỏ.
Lam Minh Nhật.
Nguyễn Minh Phong.
Hai tụi bây phải đợi tao đến. Chúng mình sinh ra là bạn của nhau. Tuyệt đối không được có mệnh hệ gì.
.......
-"Còn con nhỏ Hoàng Minh Thuỵ nữa đúng không?"-Nội nhỏ nhếch nữa miệng.-"Nếu sinh ra đã có nhau thì chết cũng có nhau. Thế mới là bạn chứ. Mau giết luôn con nhỏ đó đi."
.......
Anh cùng Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà đi vào phòng xem nàng như thế nào.
Vừa mở cánh cửa ra. Ba người trợn mắt không thấy nàng đâu. Chăn mền vùng ra bừa bộn. Bình truyền nước vẫn nguyên tư thế chảy dài nước xuống.
-"Thuỵ."-Anh hoảng loạn gọi tên.-"Em đâu rồi?"
-"Chị..."-Hoàng Minh Long nhìn xung quanh.
-"Chị Thuỵ đi đâu rồi hả anh?"-Thái Mỹ Hoà lo sợ hỏi.
-"Thuỵ."-Anh mở tung cửa đi khắp bệnh viện gọi tên nàng.-"Hoàng Minh Thuỵ."
Mọi người ở phòng Lam Minh Nhật nghe giọng của anh chạy ra.
-"Có chuyện gì vậy?"-Hắn nhốn nháo.
-"Hoàng Minh Thuỵ mất tích rồi."-Anh rối loạn.
-"Mới thấy đây cơ mà."-Cô tròn mắt.
-"KHÔNG LẼ..."-Em và cô nhớ lại việc ban nãy nhỏ và nó.-"Không xong rồi. Mau đi cứu bọn họ nhanh lên."
-"Phong."-Chàng nghe xong loạn lên chạy khắp nơi.
-"Nhật."-Hắn lái xe moto đi nhanh ra cổng.-"Mày đang ở đâu?"
...........................................
Nó ở trên xe với nội không vững bật ngửa ra. Xe lao thẳng xuống hàng rào cũ nát.
Chiếc oto bay giữa không trung.
Choang.
Hai bên cửa kính nát thành những mãnh vở vụng.
Ầm.
Xe nổ ngay lập tức. Nó nhào ra ngoài ở giữa từ từ rơi xuống.
Máu nó chảy dài,rơi từng giọt theo nó xuống vực thẳm.
Nó nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Hai ngôi sao khẽ sáng lấp lánh nhấp nháy.
Ba mẹ.
Chị.
Chú,thím và Hoàng.
Hoàng Minh Quân.
Nguyễn Minh Phong.
Hoàng Minh Thuỵ.
Mọi người ơi.
Tôi đang ở đâu đây?
Hoàng Minh Quân. Cậu mau đến đây cứu tớ với. Tớ đau quá. Tớ cần cậu. Tớ không thể chết. Tớ còn chưa nói lời yêu cậu mà. Làm ơn mau đến đây. Có nghe tớ nói không.
....
-"Nhật."-Hắn lái xe nhanh chóng. Có cảm giác như nó đang réo riết hắn đến thật nhanh.-"Đợi anh."
Vèo...
...........
Nhỏ uống no nước ở biển. Mơ màng trôi dạt dào. Mình đau quá. Mà khoan đã. Nơi này...là nơi nào?
Nhỏ mang mán rất quen thuộc. Có những dấu chân của hai người. Tiếng cười của hai người. Có một hạnh phúc của hai người. Nhưng nhỏ không nhớ đó là của ai.
Mình...là ai?
............
Vèo....vèo.
Nàng lái nhanh với chiếc moto trên đường biển. Nàng cố nhìn thật kĩ bóng hình nhỏ. Không thấy. Rõ ràng là mình thấy ở đây mà. Là nơi này mà.
-"Nguyễn Minh Phong."-Nàng hét lên.-"Nguyễn Minh Phong."
Vèo...
Nàng chạy lên phía trước. Nếu nàng đến nơi của nó mà không thấy thì giấc mơ đấy là mộng ác mộng. Nhưng sao trong thân tâm nàng đó là sự thật.
Nàng đi trên con đường mà chính mắt nàng đã thấy nó bên trong cơn ác mộng đấy. Tại nơi này.
-"Lam Minh Nhật."-Nàng gọi nó.
Lam Minh Nhật.
Lam Minh Nhật.
Lại là tiếng vọng giống như trong giấc mơ.
Mày đang ở đâu? Làm ơn lên tiếng cho tao biết mày vẫn ổn đi Nhật,Phong.
Tin...tin...tin..
Tiếng điện thoại trong cốp xe vang lên. Nàng đi chậm lại lắng nghe. Biết đâu đó là điện thoại của nó và nhỏ bảo mình mau về. Nàng thò tay vào trong. Vừa lái vừa có gắng lấy điện thoại.
Bọn ở sau đuổi theo nàng bắt được cơ hội. Vì nàng đi quá nhanh. Bọn nó không thể đuổi kịp nên phải dùng cách này.
Rầm.
Tông thẳng vào đuôi xe làm nàng đưa bánh trước lên.
Ầm.
Đoàng.
Không những tông. Bọn nó cầm súng bắn thẳng vào vai làm nàng mất thăng bằng cà mình với đường song song.
Rắc.
Xương cốt va chạm hàng rào quá mạnh đến nỗi những thanh sắt cũ kia đâm vào nàng bay xuống vực.
-"AAAAA..."-Nàng hét lên.